Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Hoắc Tư Hào nhìn ánh mắt thất vọng của cô, trong lòng hơi giật mình, có chút không đành lòng nhưng hắn rất nhanh đã kìm chế được mình.
“Lâm Tuyết Y, cô mang ra ngoài hết đi. Tôi không ăn. Cô nghĩ với chút cơm này tôi sẽ thay đổi quyết định sao?” Hắn vẫn nói lạnh lùng như cũ.
“Tư Hào, anh nể mặt em mà ăn một chút có được không? Em biết đã lâu rồi em không làm, có thể không hợp khẩu vị của anh nhưng đây là em cố ý làm cho anh ăn, anh ăn một chút không được sao?” Lâm Tuyết Y khóc nức nở, cô không biết làm sao để Hoắc Tư Hào thưởng thức tay nghề của cô dù chỉ một chút.
“Cô là loại người gì mà gan lì thế? Cô đừng ở trước mặt tôi giở chút thủ đoạn như vậy. Tôi đã nói không ăn là không ăn. Nếu cô không bỏ đi, tôi sẽ gọi người vào dọn hết.” Hoắc Tư Hào nhìn Lâm Tuyết Y đang cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, trong lòng hắn lại căng thẳng nhưng hắn không muốn tìm hiểu rõ cảm xúc của mình, hắn không thể kiên nhẫn với người phụ nữ trước mặt này vì hắn đã hẹn Tần Ngữ Tâm đi ăn trưa.
Lâm Tuyết Y bị anh quát không biết làm sao, chỉ đứng sững lại đó.
“Tư Hào, chúng ta có thể cùng đi ăn…..” Một thanh âm êm ái vọng tới và thân hình tuyệt đẹp nhanh chóng tiến vào phòng. Nhìn thấy tình hình trước mặt, cô ta giật mình đứng lại.
“Tổng giám đốc, thật xin lỗi, Tần tiểu thư cô ấy……….” Thư kí khó xử tiến vào.
“Không phải lỗi của cô, ra ngoài đi.” Hoắc Tư Hào không trách thư kí.
Thư kí lúc này mới buông tảng đá đè nặng trong lòng xuống rồi bước ra ngoài. Phu nhân tổng giám đốc đang ở trong phòng, cô rất muốn ngăn người phụ nữ này lại, nhưng không có cách nào ngăn được.
“Ngữ Tâm, em đã đến?” Hoắc Tư Hào thấy Tần Ngữ Tâm tiến vào, chạy nhanh đến, ôm cô ta vào ngực, hôn lên nhẹ lên mặt cô ta, còn vén sợi tóc bay tán loạn trên trán.
“Tư Hào, đừng như vậy. Em ngại. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm được chưa?” Tần Ngữ Tâm miệng nói ngại tay lại ôm cổ Hoắc Tư Hào, chủ động hôn lên miệng hắn.
Bọn họ không coi ai ra gì đứng ở đó hôn môi.
Lâm Tuyết Y đứng nơi này, cô nhất thời quên cái gì gọi là tan nát cõi lòng và bi thương, cũng không biết mình nên làm gì. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không thể tin vào chuyện đang diễn ra trước mắt mình.
Các tiểu tam đều kiêu ngạo như vậy sao?
Cô rất muốn lao đến, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh thân thiêt của bọn họ.
Nhưng nếu không phải chồng mình dây dưa không rõ thì làm sao người ta có thể lên giường của anh được?
“Ngữ Tâm, em đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi.” Hoắc Tư Hào vẻ mặt nhu tình nói với Tần Ngữ Tâm. Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Y một cái, cũng không kiêng dè gì mà vẫn cùng Tần Ngữ Tâm thân thiết.
“Được. Tư Hào, chắc anh đã đói bụng rồi nhỉ.” Cả người cô ả cứ dán lên người Hoắc Tư Hào.
“A, Tư Hào, đây là cái gì?” Tần Ngữ Tâm không thể bỏ qua cơ hội này, giống như phát hiện được đại lục mới, tay chỉ cặp lồng trên bàn.
“Đồ bỏ đi” Hoắc Tư Hào cũng không thèm nhìn tới, khinh miệt nói ra hai chữ.( bản gốc là ngoại bán nên là hai chữ)
Lâm Tuyết Y không biết trái tim còn ở trong cơ thể mình không nữa. Cô vô lực nhịn cho nước mắt không rơi xuống, che miệng để mình không phát ra tiếng. Cô không ngừng nói với chính mình tuyệt đối không thể khóc trước mặt hai người này.
Từ đầu tới cuối, cô không hề nói một câu, chỉ đứng kinh ngạc nhìn.
Cô nghe thấy Hoắc Tư Hào nói với Tần Ngữ Tâm đồ cô làm là đồ bỏ đi, trong lòng như rơi xuống vực thẳm, cô đứng ngây ra ở đó, máu toàn thân dường như ngừng lại, như có đôi bàn tay bóp chạt cổ cô làm cô không thể thở được.
Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc đã tỉnh lại. Cô run run cất những đồ trên bàn mà Hoắc Tư Hào gọi là “đồ bỏ đi” rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Hoắc Tư Hào có chút đăm chiêu nhìn theo bóng dáng của Lâm Tuyết Y.
Tần Ngữ Tâm thấy thế vội vàng kéo tay hắn làm nũng: “Tư Hào, em đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Hoắc Tư Hào quay đầu lại, ôm lấy Tần Ngữ Tâm đi ra khỏi phòng.
“Lâm Tuyết Y, cô mang ra ngoài hết đi. Tôi không ăn. Cô nghĩ với chút cơm này tôi sẽ thay đổi quyết định sao?” Hắn vẫn nói lạnh lùng như cũ.
“Tư Hào, anh nể mặt em mà ăn một chút có được không? Em biết đã lâu rồi em không làm, có thể không hợp khẩu vị của anh nhưng đây là em cố ý làm cho anh ăn, anh ăn một chút không được sao?” Lâm Tuyết Y khóc nức nở, cô không biết làm sao để Hoắc Tư Hào thưởng thức tay nghề của cô dù chỉ một chút.
“Cô là loại người gì mà gan lì thế? Cô đừng ở trước mặt tôi giở chút thủ đoạn như vậy. Tôi đã nói không ăn là không ăn. Nếu cô không bỏ đi, tôi sẽ gọi người vào dọn hết.” Hoắc Tư Hào nhìn Lâm Tuyết Y đang cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, trong lòng hắn lại căng thẳng nhưng hắn không muốn tìm hiểu rõ cảm xúc của mình, hắn không thể kiên nhẫn với người phụ nữ trước mặt này vì hắn đã hẹn Tần Ngữ Tâm đi ăn trưa.
Lâm Tuyết Y bị anh quát không biết làm sao, chỉ đứng sững lại đó.
“Tư Hào, chúng ta có thể cùng đi ăn…..” Một thanh âm êm ái vọng tới và thân hình tuyệt đẹp nhanh chóng tiến vào phòng. Nhìn thấy tình hình trước mặt, cô ta giật mình đứng lại.
“Tổng giám đốc, thật xin lỗi, Tần tiểu thư cô ấy……….” Thư kí khó xử tiến vào.
“Không phải lỗi của cô, ra ngoài đi.” Hoắc Tư Hào không trách thư kí.
Thư kí lúc này mới buông tảng đá đè nặng trong lòng xuống rồi bước ra ngoài. Phu nhân tổng giám đốc đang ở trong phòng, cô rất muốn ngăn người phụ nữ này lại, nhưng không có cách nào ngăn được.
“Ngữ Tâm, em đã đến?” Hoắc Tư Hào thấy Tần Ngữ Tâm tiến vào, chạy nhanh đến, ôm cô ta vào ngực, hôn lên nhẹ lên mặt cô ta, còn vén sợi tóc bay tán loạn trên trán.
“Tư Hào, đừng như vậy. Em ngại. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm được chưa?” Tần Ngữ Tâm miệng nói ngại tay lại ôm cổ Hoắc Tư Hào, chủ động hôn lên miệng hắn.
Bọn họ không coi ai ra gì đứng ở đó hôn môi.
Lâm Tuyết Y đứng nơi này, cô nhất thời quên cái gì gọi là tan nát cõi lòng và bi thương, cũng không biết mình nên làm gì. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không thể tin vào chuyện đang diễn ra trước mắt mình.
Các tiểu tam đều kiêu ngạo như vậy sao?
Cô rất muốn lao đến, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh thân thiêt của bọn họ.
Nhưng nếu không phải chồng mình dây dưa không rõ thì làm sao người ta có thể lên giường của anh được?
“Ngữ Tâm, em đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi.” Hoắc Tư Hào vẻ mặt nhu tình nói với Tần Ngữ Tâm. Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Y một cái, cũng không kiêng dè gì mà vẫn cùng Tần Ngữ Tâm thân thiết.
“Được. Tư Hào, chắc anh đã đói bụng rồi nhỉ.” Cả người cô ả cứ dán lên người Hoắc Tư Hào.
“A, Tư Hào, đây là cái gì?” Tần Ngữ Tâm không thể bỏ qua cơ hội này, giống như phát hiện được đại lục mới, tay chỉ cặp lồng trên bàn.
“Đồ bỏ đi” Hoắc Tư Hào cũng không thèm nhìn tới, khinh miệt nói ra hai chữ.( bản gốc là ngoại bán nên là hai chữ)
Lâm Tuyết Y không biết trái tim còn ở trong cơ thể mình không nữa. Cô vô lực nhịn cho nước mắt không rơi xuống, che miệng để mình không phát ra tiếng. Cô không ngừng nói với chính mình tuyệt đối không thể khóc trước mặt hai người này.
Từ đầu tới cuối, cô không hề nói một câu, chỉ đứng kinh ngạc nhìn.
Cô nghe thấy Hoắc Tư Hào nói với Tần Ngữ Tâm đồ cô làm là đồ bỏ đi, trong lòng như rơi xuống vực thẳm, cô đứng ngây ra ở đó, máu toàn thân dường như ngừng lại, như có đôi bàn tay bóp chạt cổ cô làm cô không thể thở được.
Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc đã tỉnh lại. Cô run run cất những đồ trên bàn mà Hoắc Tư Hào gọi là “đồ bỏ đi” rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Hoắc Tư Hào có chút đăm chiêu nhìn theo bóng dáng của Lâm Tuyết Y.
Tần Ngữ Tâm thấy thế vội vàng kéo tay hắn làm nũng: “Tư Hào, em đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Hoắc Tư Hào quay đầu lại, ôm lấy Tần Ngữ Tâm đi ra khỏi phòng.
Bình luận facebook