Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Đang thu dọn đồ đạc, Tuyết Y nhìn Vân Dương gặp được ánh mắt tán dương của anh. Anh cười nói với cô: “Tuyết Y, em xem năng lực của em rất tốt còn làm cho lão đại để ý nữa.”. Tuyết Y chỉ cười.
Nửa tiếng sau bọn họ đi tới khách sạn Hi Nhĩ Đốn.
Buổi biểu diễn thời trang hôm nay rất thành công, Cảnh Nhất Phi cố ý chuẩn bị phòng sang trọng nhất, anh ta muốn đích thân mời vị thiết kế tài hoa này.
Khi Lâm Tuyết Y bước vào phòng liền nhìn thấy một người đàn ông đang đưa lưng về phía cửa nhìn bức tranh trên tường.
“Xin chào tổng giám đốc” Theo lễ nghĩa cô nhẹ giọng lễ phép chào hỏi.
Là ai đang nói với anh ta vậy? Vì sao tiếng nói này nghe rất quen. Cảnh Nhất Phi xoay người lại, trong nháy mắt ngạc nhiên cùng niềm vui sướng.
Trước Vu Đức chỉ nói với anh ta là nhà thiết kế là người phụ nữ trẻ tuổi, nhưng không nghĩ tới…..
Ngày đó trong bữa tiệc sinh nhật của Giang Hạo anh chỉ ngẫu nhiên gặp cô vậy mà ngày nhớ đêm mong đến cô, nhưng lại không ngờ cô lại là nhà thiết kế của công ty mình. Xem ra anh đã xem nhẹ công ty ở Đài Loan này rồi.
Khóe môi hơi mỉnh cười, liền quyết định trong lòng.
“Xin chào Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.” Cảnh Nhất Phi mỉm cười chủ động vươn tay ra.
“Là anh? Cảnh…lão bản?” Lâm Tuyết Y rất ngạc nhiên nhìn người này. Bảo sao khi mới bước vào cô liền cảm thấy hình như đã gặp người này rồi.
Không ngờ Cảnh Nhất Phi là ông chủ phía sau của D.C. Thế giới này thật nhỏ bé, đi tới đi lui hóa ra đều là người quen. Điều này làm cho cô lo lắng. Ngày đó cô đối với anh lãnh đạm không biết có đắc tội với nồi cơm của cô không?
“Hai người biết nhau sao?” Vu Đức và Liễu Vân Dương đều kinh ngạc hỏi. Nên biết rằng vị tổng giám đốc này đến bọn họ cũng rất ít khi gặp, Lâm Tuyết Y như nào mà quen được?
“Chúng tôi mới gặp nhau một lần.” Lâm Tuyết Y miễn cưỡng trả lời. Cô thấy Cảnh Nhất Phi đang nhìn chằm chằm mình, cái cảm giác áp bức lại xuất hiện.
Không phải chỉ là tổng giám đốc thôi sao? Mình cũng là nhân viên tốt thì việc gì phải sợ. Cô trong lòng tự an ủi mình.
“Mọi người đến đây ngồi đi, hôm nay là tôi mời mọi người, chương trình lần này rất thành công.” Cảnh Nhất Phi cảm nhận được Lâm Tuyết Y không được tự nhiên, anh ta không muốn cô cảm thấy căng thẳng nên chuyển đề tài.
“Không, đây là điều chúng tôi phải làm.” Vu Đức thay bọn họ trả lời.
Nhìn thấy Lâm Tuyết Y vẫn bồn chồn không yên, Cảnh Nhất Phi chủ động hỏi cô: “Lâm tiểu thư đồ ăn không hợp khẩu vị với cô sao?”
“Không, không có, đồ ăn rất ngon.” Lâm Tuyết Y cả kinh, vừa rồi cô nghĩ cái gì vậy? Tại sao lại cảm thấy anh ta giống Hoắc Tư Hào? Đây là cô đang ăn cơm cùng cấp trên mà.
Cô mỉm cười chủ động hỏi thăm: “Tổng giám đốc, ngài có thể cho nhận xét chút về những mẫu thiết kế hôm nay được không?”
Cảnh Nhất Phi đột nhiên mỉm cười.
“Nói thật thì thiết kế thời trang thì tôi không hiểu lắm, mọi người làm đã rất tốt rồi. Nếu nói chuyện về kiếm tiền thì hỏi tôi còn được chứ những cái khác thì không nên, mọi người trong lĩnh vực kia còn chuyên nghiệp hơn tôi ý chứ. Nhìn những mẫu thiết kế tuyệt vời như vậy hiện tại tôi đột nhiên lại cảm thấy hứng thú.”
Nói xong anh ta cố ý như vô tình liếc sang Lâm Tuyết Y.
Nghe thấy lời nhận xét của anh ta, mọi người đều cười, không khí thoải mái hơn nhiều.
Vu Đức ngoác miệng cười, vị tổng giám đốc này rất hiếm khi gặp được, cho dù gặp cũng là trạng thái nghiêm túc giải quyết công việc, thì ra anh ta cũng biết cười hơn nữa còn biết nói đùa. ,Điều này làm cho ông ta cảm thấy thật ngạc nhiên. Nhưng càng làm cho ông ta ngạc nhiên hơn còn ở phía sau…
“Giám đốc Vu, ngày mai ông về thông báo cho mọi người dọn dẹp lại văn phòng của tôi một chút, tôi sẽ ở đây một thời gian.”
Từ ngày công ty này thành lặp anh ta cũng mới đến có mấy lần, cho dù mở rộng sản xuất anh ta cũng không bận tâm, vậy mà hiện tại lại ở đây làm việc việc này làm cho người khác cảm thấy khó hiểu
Nhưng mà ông ta cũng vẫn chấp hành thôi.
“Được, ngày mai tôi sẽ phân người chuẩn bị.”
Sau khi gặp Lâm Tuyết Y anh ta đã quyết định ở lại Đài Loan một thời gian, hơn nữa sẽ chăm chỉ đến D.C làm việc.
Nửa tiếng sau bọn họ đi tới khách sạn Hi Nhĩ Đốn.
Buổi biểu diễn thời trang hôm nay rất thành công, Cảnh Nhất Phi cố ý chuẩn bị phòng sang trọng nhất, anh ta muốn đích thân mời vị thiết kế tài hoa này.
Khi Lâm Tuyết Y bước vào phòng liền nhìn thấy một người đàn ông đang đưa lưng về phía cửa nhìn bức tranh trên tường.
“Xin chào tổng giám đốc” Theo lễ nghĩa cô nhẹ giọng lễ phép chào hỏi.
Là ai đang nói với anh ta vậy? Vì sao tiếng nói này nghe rất quen. Cảnh Nhất Phi xoay người lại, trong nháy mắt ngạc nhiên cùng niềm vui sướng.
Trước Vu Đức chỉ nói với anh ta là nhà thiết kế là người phụ nữ trẻ tuổi, nhưng không nghĩ tới…..
Ngày đó trong bữa tiệc sinh nhật của Giang Hạo anh chỉ ngẫu nhiên gặp cô vậy mà ngày nhớ đêm mong đến cô, nhưng lại không ngờ cô lại là nhà thiết kế của công ty mình. Xem ra anh đã xem nhẹ công ty ở Đài Loan này rồi.
Khóe môi hơi mỉnh cười, liền quyết định trong lòng.
“Xin chào Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.” Cảnh Nhất Phi mỉm cười chủ động vươn tay ra.
“Là anh? Cảnh…lão bản?” Lâm Tuyết Y rất ngạc nhiên nhìn người này. Bảo sao khi mới bước vào cô liền cảm thấy hình như đã gặp người này rồi.
Không ngờ Cảnh Nhất Phi là ông chủ phía sau của D.C. Thế giới này thật nhỏ bé, đi tới đi lui hóa ra đều là người quen. Điều này làm cho cô lo lắng. Ngày đó cô đối với anh lãnh đạm không biết có đắc tội với nồi cơm của cô không?
“Hai người biết nhau sao?” Vu Đức và Liễu Vân Dương đều kinh ngạc hỏi. Nên biết rằng vị tổng giám đốc này đến bọn họ cũng rất ít khi gặp, Lâm Tuyết Y như nào mà quen được?
“Chúng tôi mới gặp nhau một lần.” Lâm Tuyết Y miễn cưỡng trả lời. Cô thấy Cảnh Nhất Phi đang nhìn chằm chằm mình, cái cảm giác áp bức lại xuất hiện.
Không phải chỉ là tổng giám đốc thôi sao? Mình cũng là nhân viên tốt thì việc gì phải sợ. Cô trong lòng tự an ủi mình.
“Mọi người đến đây ngồi đi, hôm nay là tôi mời mọi người, chương trình lần này rất thành công.” Cảnh Nhất Phi cảm nhận được Lâm Tuyết Y không được tự nhiên, anh ta không muốn cô cảm thấy căng thẳng nên chuyển đề tài.
“Không, đây là điều chúng tôi phải làm.” Vu Đức thay bọn họ trả lời.
Nhìn thấy Lâm Tuyết Y vẫn bồn chồn không yên, Cảnh Nhất Phi chủ động hỏi cô: “Lâm tiểu thư đồ ăn không hợp khẩu vị với cô sao?”
“Không, không có, đồ ăn rất ngon.” Lâm Tuyết Y cả kinh, vừa rồi cô nghĩ cái gì vậy? Tại sao lại cảm thấy anh ta giống Hoắc Tư Hào? Đây là cô đang ăn cơm cùng cấp trên mà.
Cô mỉm cười chủ động hỏi thăm: “Tổng giám đốc, ngài có thể cho nhận xét chút về những mẫu thiết kế hôm nay được không?”
Cảnh Nhất Phi đột nhiên mỉm cười.
“Nói thật thì thiết kế thời trang thì tôi không hiểu lắm, mọi người làm đã rất tốt rồi. Nếu nói chuyện về kiếm tiền thì hỏi tôi còn được chứ những cái khác thì không nên, mọi người trong lĩnh vực kia còn chuyên nghiệp hơn tôi ý chứ. Nhìn những mẫu thiết kế tuyệt vời như vậy hiện tại tôi đột nhiên lại cảm thấy hứng thú.”
Nói xong anh ta cố ý như vô tình liếc sang Lâm Tuyết Y.
Nghe thấy lời nhận xét của anh ta, mọi người đều cười, không khí thoải mái hơn nhiều.
Vu Đức ngoác miệng cười, vị tổng giám đốc này rất hiếm khi gặp được, cho dù gặp cũng là trạng thái nghiêm túc giải quyết công việc, thì ra anh ta cũng biết cười hơn nữa còn biết nói đùa. ,Điều này làm cho ông ta cảm thấy thật ngạc nhiên. Nhưng càng làm cho ông ta ngạc nhiên hơn còn ở phía sau…
“Giám đốc Vu, ngày mai ông về thông báo cho mọi người dọn dẹp lại văn phòng của tôi một chút, tôi sẽ ở đây một thời gian.”
Từ ngày công ty này thành lặp anh ta cũng mới đến có mấy lần, cho dù mở rộng sản xuất anh ta cũng không bận tâm, vậy mà hiện tại lại ở đây làm việc việc này làm cho người khác cảm thấy khó hiểu
Nhưng mà ông ta cũng vẫn chấp hành thôi.
“Được, ngày mai tôi sẽ phân người chuẩn bị.”
Sau khi gặp Lâm Tuyết Y anh ta đã quyết định ở lại Đài Loan một thời gian, hơn nữa sẽ chăm chỉ đến D.C làm việc.
Bình luận facebook