Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Nửa tháng sau.Hoắc Tư Hào đi công tác Châu Âu trở về. Vừa về là hắn gọi điện thoại ngay cho Lâm Tuyết Y nhưng điện thoại của cô không bận thì cũng bị chuyển sang hộp thư thoại. Hắn thực sốt ruột không biết cô cố ý trốn tránh hắn hay cô đã xảy ra chuyện gì rồi. Sau lần vô tình đụng mặt với Tần Ngữ Tâm hắn cũng cố ý gọi điện cho cô nhưng cô không nhận, qua vài ngày thì hắn phải đi công tác ở Châu Âu. Bởi vậy trong khoảng thời gian này hắn không nắm được tình trạng cô hiện nay, hắn lo lắng nhất là nhỡ may cô đã chấp nhận tên giám đốc chết tiệt kia.
Hắn quyết định đến công ty tìm cô. Đang đứng trước cửa công ty định dừng xe thì lại thấy cô đang đi cùng tên kia, chết tiệt, cô còn mỉm cười với người kia nữa chứ.
Cảnh Nhất Phi chở Lâm Tuyết Y đi đến một nhà hàng đồ ăn Thái nổi tiếng.
Không lâu sau, D.C chuẩn bị tổ chức một buổi trình diễn thời trang tại Châu Âu nên đã phái Liễu Vân Dương đi sang đó chuẩn bị.
Dù sao Cảnh Nhất Phi hiện tại cũng không bận nhiều việc nên chủ động yêu cầu hỗ trợ. Cảnh Nhất Phi không hiểu nhiều về thời trang nên rất “hiếu học” và luôn “thỉnh giáo” Lâm Tuyết Y, nếu có vấn đề gì chưa rõ thì sẽ mời cô đi ăn cơm tối để tiếp tục nghiên cứu. Chính là cô luôn cảm thấy anh luôn dùng việc công để làm việc tư.
Hoắc Tư Hào không nhanh không chậm đi theo họ, ánh mắt như muốn bốc hỏa. Nỗi hoảng loạn trong lòng hắn bây giờ không thể áp chế được nữa, hắn sợ cô đã quên hắn rồi.
Đến cửa nhà hàng, hắn nhớ ngoài nhà hàng ẩm thực Nhật Bản, hắn cũng từng đưa Tuyết Y đến một nhà hàng tương tự như vậy vì cô thích vị cay của đồ ăn Thái.
Có đôi khi ở nhà cô kêu bác Vương làm đồ ăn cay nhưng sợ hắn không ăn được nên chỉ cho thêm hạt tiêu hay mù tạt vào phần ăn của mình. Sau này trừ khi bất đắc dĩ ở ngoài xã giao hắn cũng không hay quay về nhà cũng không cùng cô ăn cơm…
Hiện tại, chỉ cần một đêm hắn không về nhà là Tần Ngữ Tâm sẽ không ngừng vặn hỏi nói là cô ấy sợ ngủ một mình. Vậy Tuyết Y thì sao? Đã bao nhiều đêm hắn không trở về có phải cô cũng sợ hãi như vậy phải không? Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy áy náy.
Bọn họ đã cất xe đi vào nhà hàng.
Hắn sợ giờ đi vào ngay thì sẽ bị nhận ra nên đợi cho bọn họ vào một lúc rồi mới gọi phục vị đến, rút tiền đưa vào tay phục vụ nói khẽ: “Cậu giúp tôi xem xem hai người mới vào ngồi đâu sau đó giúp tôi chọn một vị trí có thể nhìn thấy họ mà họ không thấy tôi, sau khi xong việc thì báo cho tôi biết.”
Phục vụ nhanh chóng quay trở vào, không đến hai phút sau đã quay ra thì thầm với hắn. Sau đó trực tiếp đưa hắn đến chỗ ngồi ở ban công lầu hai, từ chỗ đó nhìn xuống có thể nhìn thấy bàn của hai người kia.
Lúc sau có phục vụ đỡ một người say rượu từ trên lầu xuống. người kia cả người đều là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, tay dùng sức ấn dạ dày, dáng vẻ như muốn nôn.
Khi đi qua bàn Lâm Tuyết Y, mùi rượu nồng nặc thổi qua. Người đàn ông kia lảo đảo thiếu chút nữa ngã vào người cô, cô theo bản năng nâng tay dìu người đó, nhất thời lại ngây người……..
Tại sao lại là hắn? Hắn vì sao lại thành ra cái dạng này? Chẳng nhẽ bệnh dạ dày của hắn lại tái phát sao? Trong đầu xuất hiện một đống câu hỏi, lúc này cô không biết nên làm gì.
Hắn quyết định đến công ty tìm cô. Đang đứng trước cửa công ty định dừng xe thì lại thấy cô đang đi cùng tên kia, chết tiệt, cô còn mỉm cười với người kia nữa chứ.
Cảnh Nhất Phi chở Lâm Tuyết Y đi đến một nhà hàng đồ ăn Thái nổi tiếng.
Không lâu sau, D.C chuẩn bị tổ chức một buổi trình diễn thời trang tại Châu Âu nên đã phái Liễu Vân Dương đi sang đó chuẩn bị.
Dù sao Cảnh Nhất Phi hiện tại cũng không bận nhiều việc nên chủ động yêu cầu hỗ trợ. Cảnh Nhất Phi không hiểu nhiều về thời trang nên rất “hiếu học” và luôn “thỉnh giáo” Lâm Tuyết Y, nếu có vấn đề gì chưa rõ thì sẽ mời cô đi ăn cơm tối để tiếp tục nghiên cứu. Chính là cô luôn cảm thấy anh luôn dùng việc công để làm việc tư.
Hoắc Tư Hào không nhanh không chậm đi theo họ, ánh mắt như muốn bốc hỏa. Nỗi hoảng loạn trong lòng hắn bây giờ không thể áp chế được nữa, hắn sợ cô đã quên hắn rồi.
Đến cửa nhà hàng, hắn nhớ ngoài nhà hàng ẩm thực Nhật Bản, hắn cũng từng đưa Tuyết Y đến một nhà hàng tương tự như vậy vì cô thích vị cay của đồ ăn Thái.
Có đôi khi ở nhà cô kêu bác Vương làm đồ ăn cay nhưng sợ hắn không ăn được nên chỉ cho thêm hạt tiêu hay mù tạt vào phần ăn của mình. Sau này trừ khi bất đắc dĩ ở ngoài xã giao hắn cũng không hay quay về nhà cũng không cùng cô ăn cơm…
Hiện tại, chỉ cần một đêm hắn không về nhà là Tần Ngữ Tâm sẽ không ngừng vặn hỏi nói là cô ấy sợ ngủ một mình. Vậy Tuyết Y thì sao? Đã bao nhiều đêm hắn không trở về có phải cô cũng sợ hãi như vậy phải không? Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy áy náy.
Bọn họ đã cất xe đi vào nhà hàng.
Hắn sợ giờ đi vào ngay thì sẽ bị nhận ra nên đợi cho bọn họ vào một lúc rồi mới gọi phục vị đến, rút tiền đưa vào tay phục vụ nói khẽ: “Cậu giúp tôi xem xem hai người mới vào ngồi đâu sau đó giúp tôi chọn một vị trí có thể nhìn thấy họ mà họ không thấy tôi, sau khi xong việc thì báo cho tôi biết.”
Phục vụ nhanh chóng quay trở vào, không đến hai phút sau đã quay ra thì thầm với hắn. Sau đó trực tiếp đưa hắn đến chỗ ngồi ở ban công lầu hai, từ chỗ đó nhìn xuống có thể nhìn thấy bàn của hai người kia.
Lúc sau có phục vụ đỡ một người say rượu từ trên lầu xuống. người kia cả người đều là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, tay dùng sức ấn dạ dày, dáng vẻ như muốn nôn.
Khi đi qua bàn Lâm Tuyết Y, mùi rượu nồng nặc thổi qua. Người đàn ông kia lảo đảo thiếu chút nữa ngã vào người cô, cô theo bản năng nâng tay dìu người đó, nhất thời lại ngây người……..
Tại sao lại là hắn? Hắn vì sao lại thành ra cái dạng này? Chẳng nhẽ bệnh dạ dày của hắn lại tái phát sao? Trong đầu xuất hiện một đống câu hỏi, lúc này cô không biết nên làm gì.
Bình luận facebook