Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Chương 43
“Chúng ta thật sự không phải!” Tề Mẫn Mẫn cảm giác càng giải thích càng loạn, liền ngậm miệng.
Hoắc Trì Viễn không biết lúc nào đã ra ngoài lấy hành lý của cô đi vào, anh đưa rương hành lý đến góc cầu thang, sau đó tiến lên ôm Tề Mẫn Mẫn: “Em vừa lúc đang nóng trong người, muốn bồi bổ thân thể cho tốt.”
“Không cần anh để ý!” Tề Mẫn Mẫn phản nghịch lắc lắc người, muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Hoắc Trì Viễn.
“Ngày mai mua điện thoại mới cho em.” Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn đang tức giận, lại hứa hẹn.
“Tôi muốn cũ.” Tề Mẫn Mẫn một chút cũng không cần. Điện thoại cũ có rất nhiều số điện thoại của bạn học, nếu đã hư hỏng không được, lại một lần nữa lấy hết được danh bạ là một chuyện khó, không thể liên hệ được với những bạn học cùng tiểu học và cấp hai rồi. Nghĩ vậy, cô không khỏi căm giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.
“Điện thoại, đổi toàn bộ mới lại!” Hoắc Trì Viễn trầm mặt xuống, không cảm xúc bóp eo của Tề Mẫn Mẫn.
Cô liền như thế muốn gọi điện thoại cho Ninh Hạo?
“Anh… không phân rõ phải trái! Không ai có quyền quản tôi!” Tề Mẫn Mẫn tức đổ máu.
“Ăn không đủ no không còn sức.” Hoắc Trì Viễn án ở bên cạnh cô: “Ăn cơm!”
Quản gia lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn. Cảm tình này vợ chồng son còn chưa hòa hảo. Vừa mới không phải hôn nhân đã thấy hỏa thiêu nhau à?
Có lẽ thật sự rất đói, có lẽ là đồ ăn thật thơm, cho nên Tề Mẫn Mẫn không tiếp tục dỗi, cúi đầu bới cơm.
Xem cô ăn cơm, cả người Hoắc Trì Viễn mới bớt căng thẳng hơn. Anh cũng im lặng ăn cơm, chỉ là thi thoảng sẽ gắp cho cô vài miếng rau xanh: “Bổ sung thêm nhiều vitamin C đi, sức đề kháng của cơ thể mới tăng lên được.”
Tuy Tề Mẫn Mẫn đối với anh có cáu giận, cũng chỉ là trừng mắt nhìn anh, sau đó thu lại toàn bộ.
Đột nhiên di động của Hoắc Trì Viễn vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, lập tức cắt đứt. qua không quá 2 phút, điện thoại lại vang lên. Xem xong số gọi đến, tiếp tục cắt đứt, lại vang lên, nhìn cũng không thèm nhìn, anh liền trực tiếp tắt máy. Nhưng là dường như đối phương vẫn không muốn buông tha, càng không ngừng gọi lại, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc Hoắc Trì Viễn ăn cơm.
“Chú à, có lẽ là người ta có việc gấp.” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nhìn về phía Hoắc Trì Viễn.
“Không sao, là ba tôi, mẹ tôi, em gái và em trai tôi.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói: “Ăn nhiều một chút, lát nữa lên lầu làm bài tập, hôm nay tôi không có việc gì.”
“Ba anh? Mẹ anh? Em gái với em trai anh?” Tề Mẫn Mẫn có một loại cảm giác như thất thần. Hai ngày này cô đều đặt hết sự chú ý lên người anh, không hề đi suy xét đến người nhà của anh. Anh có nhiều người nhà như vậy, không biết có thể chung sống tốt không. Không có ai đanh đá đi?….
“Bọn họ chắc là xem qua tin tức.” Hoắc Trì Viễn nhấp môi mỏng một phen, ánh mắt giống như mặt hồ cuối thu, có quá nhiều gió thoảng.
Tề Mẫn Mẫn cúi đầu bới cơm, ăn không được yên. Bọn họ có phải gọi đến để hỏi chuyện hai người kết hôn không?
Nhưng lúc này, di động của Hoắc Trì Viễn lại vang lên. Lần này, xem xong điện thoại, anh không cắt đứt nữa, mà là lập tức thay đổi một dáng vẻ nhu thuận, cười nói vào trong điện thoại: “Bà nội.”
“Trong lòng anh còn có bà nội này sao?” Âm thanh của người già rất to.
“Biết. Bà nội hiểu rõ cháu nhất mà.” Hoắc Trì Viễn lấy lòng tươi cười, giống như miệng được quết mật.
“Chúng ta thật sự không phải!” Tề Mẫn Mẫn cảm giác càng giải thích càng loạn, liền ngậm miệng.
Hoắc Trì Viễn không biết lúc nào đã ra ngoài lấy hành lý của cô đi vào, anh đưa rương hành lý đến góc cầu thang, sau đó tiến lên ôm Tề Mẫn Mẫn: “Em vừa lúc đang nóng trong người, muốn bồi bổ thân thể cho tốt.”
“Không cần anh để ý!” Tề Mẫn Mẫn phản nghịch lắc lắc người, muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Hoắc Trì Viễn.
“Ngày mai mua điện thoại mới cho em.” Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn đang tức giận, lại hứa hẹn.
“Tôi muốn cũ.” Tề Mẫn Mẫn một chút cũng không cần. Điện thoại cũ có rất nhiều số điện thoại của bạn học, nếu đã hư hỏng không được, lại một lần nữa lấy hết được danh bạ là một chuyện khó, không thể liên hệ được với những bạn học cùng tiểu học và cấp hai rồi. Nghĩ vậy, cô không khỏi căm giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.
“Điện thoại, đổi toàn bộ mới lại!” Hoắc Trì Viễn trầm mặt xuống, không cảm xúc bóp eo của Tề Mẫn Mẫn.
Cô liền như thế muốn gọi điện thoại cho Ninh Hạo?
“Anh… không phân rõ phải trái! Không ai có quyền quản tôi!” Tề Mẫn Mẫn tức đổ máu.
“Ăn không đủ no không còn sức.” Hoắc Trì Viễn án ở bên cạnh cô: “Ăn cơm!”
Quản gia lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn. Cảm tình này vợ chồng son còn chưa hòa hảo. Vừa mới không phải hôn nhân đã thấy hỏa thiêu nhau à?
Có lẽ thật sự rất đói, có lẽ là đồ ăn thật thơm, cho nên Tề Mẫn Mẫn không tiếp tục dỗi, cúi đầu bới cơm.
Xem cô ăn cơm, cả người Hoắc Trì Viễn mới bớt căng thẳng hơn. Anh cũng im lặng ăn cơm, chỉ là thi thoảng sẽ gắp cho cô vài miếng rau xanh: “Bổ sung thêm nhiều vitamin C đi, sức đề kháng của cơ thể mới tăng lên được.”
Tuy Tề Mẫn Mẫn đối với anh có cáu giận, cũng chỉ là trừng mắt nhìn anh, sau đó thu lại toàn bộ.
Đột nhiên di động của Hoắc Trì Viễn vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, lập tức cắt đứt. qua không quá 2 phút, điện thoại lại vang lên. Xem xong số gọi đến, tiếp tục cắt đứt, lại vang lên, nhìn cũng không thèm nhìn, anh liền trực tiếp tắt máy. Nhưng là dường như đối phương vẫn không muốn buông tha, càng không ngừng gọi lại, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc Hoắc Trì Viễn ăn cơm.
“Chú à, có lẽ là người ta có việc gấp.” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nhìn về phía Hoắc Trì Viễn.
“Không sao, là ba tôi, mẹ tôi, em gái và em trai tôi.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói: “Ăn nhiều một chút, lát nữa lên lầu làm bài tập, hôm nay tôi không có việc gì.”
“Ba anh? Mẹ anh? Em gái với em trai anh?” Tề Mẫn Mẫn có một loại cảm giác như thất thần. Hai ngày này cô đều đặt hết sự chú ý lên người anh, không hề đi suy xét đến người nhà của anh. Anh có nhiều người nhà như vậy, không biết có thể chung sống tốt không. Không có ai đanh đá đi?….
“Bọn họ chắc là xem qua tin tức.” Hoắc Trì Viễn nhấp môi mỏng một phen, ánh mắt giống như mặt hồ cuối thu, có quá nhiều gió thoảng.
Tề Mẫn Mẫn cúi đầu bới cơm, ăn không được yên. Bọn họ có phải gọi đến để hỏi chuyện hai người kết hôn không?
Nhưng lúc này, di động của Hoắc Trì Viễn lại vang lên. Lần này, xem xong điện thoại, anh không cắt đứt nữa, mà là lập tức thay đổi một dáng vẻ nhu thuận, cười nói vào trong điện thoại: “Bà nội.”
“Trong lòng anh còn có bà nội này sao?” Âm thanh của người già rất to.
“Biết. Bà nội hiểu rõ cháu nhất mà.” Hoắc Trì Viễn lấy lòng tươi cười, giống như miệng được quết mật.
Bình luận facebook