Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Chương 80
“Tôi xoa giúp em”. Một loại cảm giác mờ ám quấn quanh hai người, làm mặt mày Tề Mẫn Mẫn càng thêm đỏ tươi.
“Chú thật xấu xa!” Tề Mẫn Mẫn đáng yêu trừng mắt liếc anh một cái.
Hoắc Trì Viễn vô tội cụp mi mắt: “Tôi mát xa giúp em”.
“Không cần. Tôi không đau.”
“Thật khiến người ta muốn nghiện”. Hoắc Trì Viễn chẳng những không buông tay, ngược lại ôm cô càng chặt, cánh môi mỏng hôn Tề Mẫn Mẫn thật bá đạo, không cho cô cơ hội lùa về phía sau
Tuổi cô còn rất trẻ, làm cho anh có một loại cảm giác tội lỗi khi tàn phá một bông hoa nhỏ. Nhưng anh lại không kìm được lòng, muốn phạm tội.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hoắc Tương hô to:”Anh cả, mẹ nấu bữa khuya, anh và chị dâu xuống dưới ăn đi.”
Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vẻ mặt thẹn thùng trước ngực, không hờn giận thấp giọng nguyền rủa.
“Anh cả, thời gian đủ lâu rồi, hãy thương hoa tiếc ngọc một chút! Đừng làm chị dâu sợ hãi, về sau không cho anh chạm vào người”. Hoắc Tương trêu chọc cười nói.
Gương mặt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn nhăn lại:”Đi xuống bây giờ!”
“Anh cả, sao ngữ khí của anh lại bất mãn như vậy”. Hoắc Tương cười ha ha rời đi.
Nghe tiếng bước chân Hoắc Tương rời đi, Tề Mẫn Mẫn ở trong lòng anh ngẩng đầu: “Chú à, chúng ta nhanh xuống lầu đi!”
Hoắc Trì Viễn thô cổ họng nói: “Không được nhúc nhích”
Tề Mẫn Mẫn không hiểu nháy mắt, người hơi quẩy một cái.
Hoắc Trì Viễn khoát cằm lên đỉnh đầu của cô, dùng lực hít sâu, trên người anh có một loại hương vị trí mạng, từ trong hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt Tề Mẫn Mẫn, mỗi lần cô hô hấp đều cảm thấy giống như hít thuốc phiện.
Ước chừng qua mấy phút đồng hồ sau, rốt cuộc Hoắc Trì Viễn mới buông cô ra, tay ôm nhẹ cô lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất.
“Chú à, xuống lầu sao?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua áo sơ mi trên người mình đã bị làm nhăn, khó xử hỏi han. Cả người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, như vậy mà xuống lầu, người nhà anh thấy sẽ nghĩ cô thế nào? Mà còn là áo sơ mi….
Hoắc Trì Viễn không nhìn cô, lập tức đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc quần dài: “Mặc vào.”
Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nghe lời anh mặc quần vào, kết quả lại nhận ra chân mình quá ngắn, quần của anh ở trên chân cô, nghiễm nhiên giống như Aladdin vậy: “Chú à, chân anh tới cùng là dài bao nhiêu?”
Hoắc Trì Viễn đắc ý cười cúi đầu, xắn ống quần cho cô lên.
Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, nhìn dáng vẻ của anh, đột nhiên có chút cảm động.
Hoắc Trì Viễn đứng lên, dắt tay cô, mang cô xuống lầu. Tuy cả hành trình đều không nói một câu, Tề Mẫn Mẫn lại cảm thấy được trong lòng vô cùng ấm áp, giống như có dòng nước nóng chảy vào trong tim, sưởi ấm linh hồn cô độc của cô.
Sau khi cô bị người thân bán đứng, Thượng đế lại đưa cho cô một Hoắc Trì Viễn.
Đây là may mắn của cô.
Chỉ là anh không hề yêu cô, mà còn có thể vĩnh viễn sẽ không yêu cô.
Tề Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy ê ẩm trong lòng, chua chát nghĩ, có một loại đau khổ không cách nào diễn tả được.
“Tôi xoa giúp em”. Một loại cảm giác mờ ám quấn quanh hai người, làm mặt mày Tề Mẫn Mẫn càng thêm đỏ tươi.
“Chú thật xấu xa!” Tề Mẫn Mẫn đáng yêu trừng mắt liếc anh một cái.
Hoắc Trì Viễn vô tội cụp mi mắt: “Tôi mát xa giúp em”.
“Không cần. Tôi không đau.”
“Thật khiến người ta muốn nghiện”. Hoắc Trì Viễn chẳng những không buông tay, ngược lại ôm cô càng chặt, cánh môi mỏng hôn Tề Mẫn Mẫn thật bá đạo, không cho cô cơ hội lùa về phía sau
Tuổi cô còn rất trẻ, làm cho anh có một loại cảm giác tội lỗi khi tàn phá một bông hoa nhỏ. Nhưng anh lại không kìm được lòng, muốn phạm tội.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hoắc Tương hô to:”Anh cả, mẹ nấu bữa khuya, anh và chị dâu xuống dưới ăn đi.”
Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vẻ mặt thẹn thùng trước ngực, không hờn giận thấp giọng nguyền rủa.
“Anh cả, thời gian đủ lâu rồi, hãy thương hoa tiếc ngọc một chút! Đừng làm chị dâu sợ hãi, về sau không cho anh chạm vào người”. Hoắc Tương trêu chọc cười nói.
Gương mặt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn nhăn lại:”Đi xuống bây giờ!”
“Anh cả, sao ngữ khí của anh lại bất mãn như vậy”. Hoắc Tương cười ha ha rời đi.
Nghe tiếng bước chân Hoắc Tương rời đi, Tề Mẫn Mẫn ở trong lòng anh ngẩng đầu: “Chú à, chúng ta nhanh xuống lầu đi!”
Hoắc Trì Viễn thô cổ họng nói: “Không được nhúc nhích”
Tề Mẫn Mẫn không hiểu nháy mắt, người hơi quẩy một cái.
Hoắc Trì Viễn khoát cằm lên đỉnh đầu của cô, dùng lực hít sâu, trên người anh có một loại hương vị trí mạng, từ trong hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt Tề Mẫn Mẫn, mỗi lần cô hô hấp đều cảm thấy giống như hít thuốc phiện.
Ước chừng qua mấy phút đồng hồ sau, rốt cuộc Hoắc Trì Viễn mới buông cô ra, tay ôm nhẹ cô lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất.
“Chú à, xuống lầu sao?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua áo sơ mi trên người mình đã bị làm nhăn, khó xử hỏi han. Cả người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, như vậy mà xuống lầu, người nhà anh thấy sẽ nghĩ cô thế nào? Mà còn là áo sơ mi….
Hoắc Trì Viễn không nhìn cô, lập tức đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc quần dài: “Mặc vào.”
Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nghe lời anh mặc quần vào, kết quả lại nhận ra chân mình quá ngắn, quần của anh ở trên chân cô, nghiễm nhiên giống như Aladdin vậy: “Chú à, chân anh tới cùng là dài bao nhiêu?”
Hoắc Trì Viễn đắc ý cười cúi đầu, xắn ống quần cho cô lên.
Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, nhìn dáng vẻ của anh, đột nhiên có chút cảm động.
Hoắc Trì Viễn đứng lên, dắt tay cô, mang cô xuống lầu. Tuy cả hành trình đều không nói một câu, Tề Mẫn Mẫn lại cảm thấy được trong lòng vô cùng ấm áp, giống như có dòng nước nóng chảy vào trong tim, sưởi ấm linh hồn cô độc của cô.
Sau khi cô bị người thân bán đứng, Thượng đế lại đưa cho cô một Hoắc Trì Viễn.
Đây là may mắn của cô.
Chỉ là anh không hề yêu cô, mà còn có thể vĩnh viễn sẽ không yêu cô.
Tề Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy ê ẩm trong lòng, chua chát nghĩ, có một loại đau khổ không cách nào diễn tả được.
Bình luận facebook