Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 964
Chương 964
“Em đánh anh cũng đáng yêu sao?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo trả lời.
“Ở trong mắt anh, em làm gì cũng thật đáng yêu. Chỉ là, em thực sự đánh được anh sao?” Hoắc trì Viễn trầm thấp hỏi han.
Tề Mẫn Mẫn hếch mũi chân lên, thẳng thắn cắn một cái lên chóp mũi anh: “Thích ngược mà!”
Cắt người xong, cô đẩy anh ra, chạy nhanh đi.
Hoắc trì Viễn mới vừa muốn đuổi kịp, đã bị một người khác túm chặt tay.
“Thầy giáo Hoắc, thầy chỉ vì một người phụ nữ xấu này mà từ chối em?” Một cô gái thanh tú không cam lòng nhìn anh.
“Chu Diêu?” Hoắc trì Viễn không xác định hỏi han.
“Thầy giáo Hoắc, thầy nhớ tên của em?” Cô gái hưng phấn nháy mắt.
“Em luôn ở trên lớp học làm loạn, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ là ai.” Hoắc trì Viễn đạm mạc trả lời.
Tề Mẫn Mẫn chạy được một đoạn, phát hiện Hoắc trì Viễn không theo nữa, lập tức dừng bước, xoay người.
Người đang kéo lấy anh là ai?
Tề Mẫn Mẫn lập tức chạy đến, ôm lấy cánh tay Hoắc trì Viễn, cười hỏi anh:”Chồng, gặp được người quen à?”
“Một đệ tử.” Hoắc trì Viễn cưng chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng trả lời xong, liền giới thiệt hai người với nhau, “Chu Diêu, đây là vợ tôi, Tề Mẫn Mẫn.”
“Giáo sư Cố, lúc trước thầy phóng ảnh lên máy chiếu rốt cuộc đã Photoshop những chỗ nào vậy? Vợ thầy cũng không xinh đẹp đến vậy.” Chu Diêu khiêu khích nhìn Tề Mẫn Mẫn, giọng nói trào phúng cười lạnh.
“Photoshop loại này yêu cầu trình độ kỹ thuật cao nhưng tôi không học được. Nghe như em có thể dạy tôi.” Hoắc trì Viễn lập tức cười nhạo đánh trả Chu Diêu.
“Không học được mà cũng có thể Photoshop lợi hại như vậy, giáo sư Cố quả nhiên thông minh!” Chu Diêu vẻ mặt kiêu ngạo liếc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Cô đã thầm mến giáo sư Cố thật lâu, lúc còn tại khóa, mỗi lần lên lớp luôn bày tỏ tình cảm với anh, đều bị anh khéo léo từ chối.
Cô nghĩ người phụ nữ anh yêu nhất định rất đẹp, nhưng hôm nay thấy chẳng qua cũng chỉ đến vậy.
Cùng lắm so với cô chỉ hơn được mấy phần thanh xuân và sức sống.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy đối phương lần nữa hạ thấp vẻ bề ngoài của chính mình, đâm ra bất mãn trong lòng.
Cho dù bề ngoài của cô có thật xấu đi chăng nữa, đó là việc mà Hoắc trì Viễn nên quan tâm, chứ không đến lượt Chu Diêu kia!
Cô kiêu hãnh nhìn Chu Diêu:”Chị Chu Diêu, cho dù lớn lên tôi có bị trọc đầu, thì người chồng tôi yêu cũng chỉ có tôi mà thôi. Quan tâm nhiều làm gì cho mau già!”
Chu Diêu tức giận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn:”Đừng quá tự tin!”
“Sự tự tin của tôi là Hoắc trì Viễn cho!” Tề Mẫn Mẫn trả lời không chú yếu thế.”Chị có sao?”
Chu Diêu vẻ mặt xấu hổ cắn môi, trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn. Ý tứ trong lời nói của Tề Mẫn Mẫn là cô ta có được sự yêu thương của Hoắc trì Viễn, mà mình thì cái gì cũng không có. Đứa con gái này quá kiêu ngạo rồi! Được cưng chiều sinh hư! Ngày nào đó Hoắc trì Viễn không yêu cô ta nữa, để xem cô ta sẽ khóc như thế nào!
“Em đánh anh cũng đáng yêu sao?” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo trả lời.
“Ở trong mắt anh, em làm gì cũng thật đáng yêu. Chỉ là, em thực sự đánh được anh sao?” Hoắc trì Viễn trầm thấp hỏi han.
Tề Mẫn Mẫn hếch mũi chân lên, thẳng thắn cắn một cái lên chóp mũi anh: “Thích ngược mà!”
Cắt người xong, cô đẩy anh ra, chạy nhanh đi.
Hoắc trì Viễn mới vừa muốn đuổi kịp, đã bị một người khác túm chặt tay.
“Thầy giáo Hoắc, thầy chỉ vì một người phụ nữ xấu này mà từ chối em?” Một cô gái thanh tú không cam lòng nhìn anh.
“Chu Diêu?” Hoắc trì Viễn không xác định hỏi han.
“Thầy giáo Hoắc, thầy nhớ tên của em?” Cô gái hưng phấn nháy mắt.
“Em luôn ở trên lớp học làm loạn, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ là ai.” Hoắc trì Viễn đạm mạc trả lời.
Tề Mẫn Mẫn chạy được một đoạn, phát hiện Hoắc trì Viễn không theo nữa, lập tức dừng bước, xoay người.
Người đang kéo lấy anh là ai?
Tề Mẫn Mẫn lập tức chạy đến, ôm lấy cánh tay Hoắc trì Viễn, cười hỏi anh:”Chồng, gặp được người quen à?”
“Một đệ tử.” Hoắc trì Viễn cưng chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng trả lời xong, liền giới thiệt hai người với nhau, “Chu Diêu, đây là vợ tôi, Tề Mẫn Mẫn.”
“Giáo sư Cố, lúc trước thầy phóng ảnh lên máy chiếu rốt cuộc đã Photoshop những chỗ nào vậy? Vợ thầy cũng không xinh đẹp đến vậy.” Chu Diêu khiêu khích nhìn Tề Mẫn Mẫn, giọng nói trào phúng cười lạnh.
“Photoshop loại này yêu cầu trình độ kỹ thuật cao nhưng tôi không học được. Nghe như em có thể dạy tôi.” Hoắc trì Viễn lập tức cười nhạo đánh trả Chu Diêu.
“Không học được mà cũng có thể Photoshop lợi hại như vậy, giáo sư Cố quả nhiên thông minh!” Chu Diêu vẻ mặt kiêu ngạo liếc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Cô đã thầm mến giáo sư Cố thật lâu, lúc còn tại khóa, mỗi lần lên lớp luôn bày tỏ tình cảm với anh, đều bị anh khéo léo từ chối.
Cô nghĩ người phụ nữ anh yêu nhất định rất đẹp, nhưng hôm nay thấy chẳng qua cũng chỉ đến vậy.
Cùng lắm so với cô chỉ hơn được mấy phần thanh xuân và sức sống.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy đối phương lần nữa hạ thấp vẻ bề ngoài của chính mình, đâm ra bất mãn trong lòng.
Cho dù bề ngoài của cô có thật xấu đi chăng nữa, đó là việc mà Hoắc trì Viễn nên quan tâm, chứ không đến lượt Chu Diêu kia!
Cô kiêu hãnh nhìn Chu Diêu:”Chị Chu Diêu, cho dù lớn lên tôi có bị trọc đầu, thì người chồng tôi yêu cũng chỉ có tôi mà thôi. Quan tâm nhiều làm gì cho mau già!”
Chu Diêu tức giận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn:”Đừng quá tự tin!”
“Sự tự tin của tôi là Hoắc trì Viễn cho!” Tề Mẫn Mẫn trả lời không chú yếu thế.”Chị có sao?”
Chu Diêu vẻ mặt xấu hổ cắn môi, trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn. Ý tứ trong lời nói của Tề Mẫn Mẫn là cô ta có được sự yêu thương của Hoắc trì Viễn, mà mình thì cái gì cũng không có. Đứa con gái này quá kiêu ngạo rồi! Được cưng chiều sinh hư! Ngày nào đó Hoắc trì Viễn không yêu cô ta nữa, để xem cô ta sẽ khóc như thế nào!
Bình luận facebook