Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 975
Chương 975
“Chúng ta có nên nói cho ba hay không? Đúng rồi, còn có bà nội và mẹ chồng!” Tề Mẫn Mẫn kích động chớp chớp mắt.
“Đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta sẽ thông báo lần lượt.” Hoắc trì Viễn đi đên bên Tề Mẫn Mẫn, ôm chặt lấy cô.
“Chú, sao nhìn anh không vui vậy?” Tề Mẫn Mẫn bình tĩnh lại rồi mới phát hiện ra sự không bình thường của Hoắc trì Viễn.
“Không phải anh không vui. Là anh đang cảm thấy có lỗi với em. Em bây giờ vẫn còn quá nhỏ! Anh lại mang thêm gánh nặng đến cho em.” Hoắc trì Viễn vùi mặt vào cổ Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói. “Anh vốn tính sẽ để em mang thai sau khi em tốt nghiệp đại học.”
“Ai không biết sẽ tưởng là anh không muốn đó!” Tề Mẫn Mẫn vỗ nhẹ lưng Hoắc trì Viễn, “Em rất vui vẻ. Em nguyện ý sinh con cho anh. Bởi vì em yêu anh!”
“Cám ơn em!” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn thật chặt, hốc mắt ẩm ướt, “Anh sẽ không để em mệt mỏi vì em bé. Anh sẽ thuê mười người giúp việc đến chăm sóc mẹ con em.”
“Mười người giúp việc? Hoắc trì Viễn, không phải quá khoa trương chứ?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, khẽ cười hỏi.
“Không khoa trương. Anh còn sợ mười người cũng không đủ để chăm sóc hai mẹ con đâu!” Hoắc trì Viễn cưng chiều nhéo chóp mũi Tề Mẫn Mẫn. “Em là trái tim của anh, là bảo bối của anh!”
“Vẫn còn một người!” Tề Mẫn Mẫn kéo tay Hoắc trì Viễn để lên bụng mình. Vẻ mặt hạnh phúc cười nói, “Bé con là trái tim của chúng ta! Là bảo bối của chúng ta!”
Bàn tay Hoắc trì Viễn lưu luyến vuốt vẻ cái bụng còn đang bằng phẳng của Tề Mẫn Mẫn, hốc mắt đỏ lên.
Đây là một báu vật từ trên trời rơi xuống mà bọn họ không có chờ mong.
Anh sắp bị báu vật này đánh gục rồi!
Anh ngồi dựa vào ghế, ôm Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi, vẻ mặt yêu chiều nói:”Bây giờ em phải ăn no cho hai người. Bàn ăn lớn này nhất định phải ăn hết!”
“Chú, anh muốn nuôi em thành heo à?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
“Đề nghị không tồi! Anh sẽ cố gắng!” Hoắc trì Viễn cười nựng hai má Tề Mẫn Mẫn, “Mau ăn đi!”
“Anh là đồ bất lương! Anh biến em thành cái bị bông thì thôi đi, lại còn muốn nuôi em thành heo! Anh phá hủy hết khí chất của em rồi!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nhéo má Hoắc trì Viễn không ra hình dạng gì.
“Em đã sớm gọi chồng có chồng, còn muốn giá thị trường gì nữa?” Hoắc trì Viễn cưng chiều cười nói.
Tề Mẫn Mẫn ha ha nở nụ cười hai tiếng: “Hình như thế, thôi, buông tha cho anh!”
“Thực hiểu chuyện!” Hoắc trì Viễn cười gắp một miếng thịt cá non mềm đưa cho cô: “Ăn nhiều một chút!”
“Có xương!” Tề Mẫn Mẫn kiều diễm nhìn anh.
“Được rồi!” Hoắc trì Viễn không hề giận, kiên nhẫn lấy xương ra, nhét thịt cá sạch sẽ vào trong miệng cô.
“Ngon!” Tề Mẫn Mẫn nhếch miệng nhỏ lên, bất mãn nói.
“Con tôm?” Hoắc trì Viễn trưng cầu ý kiến của Tề Mẫn Mẫn.
“Có vỏ!” Tề Mẫn Mẫn nhăn mũi.
“Không phải em bảo anh bóc vỏ sao? Sợ cái gì?” Hoắc trì Viễn dùng hai tay ôm lấy cô, bắt đầu giúp cô bóc vỏ tôm.
Tề Mẫn Mẫn nháy đôi mắt đẹp, mê muội nhìn Hoắc trì Viễn.
Người đàn ông kiêu ngạo vậy mà đồng ý hèn mọn chịu đựng bụi bặm
“Chúng ta có nên nói cho ba hay không? Đúng rồi, còn có bà nội và mẹ chồng!” Tề Mẫn Mẫn kích động chớp chớp mắt.
“Đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta sẽ thông báo lần lượt.” Hoắc trì Viễn đi đên bên Tề Mẫn Mẫn, ôm chặt lấy cô.
“Chú, sao nhìn anh không vui vậy?” Tề Mẫn Mẫn bình tĩnh lại rồi mới phát hiện ra sự không bình thường của Hoắc trì Viễn.
“Không phải anh không vui. Là anh đang cảm thấy có lỗi với em. Em bây giờ vẫn còn quá nhỏ! Anh lại mang thêm gánh nặng đến cho em.” Hoắc trì Viễn vùi mặt vào cổ Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói. “Anh vốn tính sẽ để em mang thai sau khi em tốt nghiệp đại học.”
“Ai không biết sẽ tưởng là anh không muốn đó!” Tề Mẫn Mẫn vỗ nhẹ lưng Hoắc trì Viễn, “Em rất vui vẻ. Em nguyện ý sinh con cho anh. Bởi vì em yêu anh!”
“Cám ơn em!” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn thật chặt, hốc mắt ẩm ướt, “Anh sẽ không để em mệt mỏi vì em bé. Anh sẽ thuê mười người giúp việc đến chăm sóc mẹ con em.”
“Mười người giúp việc? Hoắc trì Viễn, không phải quá khoa trương chứ?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, khẽ cười hỏi.
“Không khoa trương. Anh còn sợ mười người cũng không đủ để chăm sóc hai mẹ con đâu!” Hoắc trì Viễn cưng chiều nhéo chóp mũi Tề Mẫn Mẫn. “Em là trái tim của anh, là bảo bối của anh!”
“Vẫn còn một người!” Tề Mẫn Mẫn kéo tay Hoắc trì Viễn để lên bụng mình. Vẻ mặt hạnh phúc cười nói, “Bé con là trái tim của chúng ta! Là bảo bối của chúng ta!”
Bàn tay Hoắc trì Viễn lưu luyến vuốt vẻ cái bụng còn đang bằng phẳng của Tề Mẫn Mẫn, hốc mắt đỏ lên.
Đây là một báu vật từ trên trời rơi xuống mà bọn họ không có chờ mong.
Anh sắp bị báu vật này đánh gục rồi!
Anh ngồi dựa vào ghế, ôm Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi, vẻ mặt yêu chiều nói:”Bây giờ em phải ăn no cho hai người. Bàn ăn lớn này nhất định phải ăn hết!”
“Chú, anh muốn nuôi em thành heo à?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
“Đề nghị không tồi! Anh sẽ cố gắng!” Hoắc trì Viễn cười nựng hai má Tề Mẫn Mẫn, “Mau ăn đi!”
“Anh là đồ bất lương! Anh biến em thành cái bị bông thì thôi đi, lại còn muốn nuôi em thành heo! Anh phá hủy hết khí chất của em rồi!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nhéo má Hoắc trì Viễn không ra hình dạng gì.
“Em đã sớm gọi chồng có chồng, còn muốn giá thị trường gì nữa?” Hoắc trì Viễn cưng chiều cười nói.
Tề Mẫn Mẫn ha ha nở nụ cười hai tiếng: “Hình như thế, thôi, buông tha cho anh!”
“Thực hiểu chuyện!” Hoắc trì Viễn cười gắp một miếng thịt cá non mềm đưa cho cô: “Ăn nhiều một chút!”
“Có xương!” Tề Mẫn Mẫn kiều diễm nhìn anh.
“Được rồi!” Hoắc trì Viễn không hề giận, kiên nhẫn lấy xương ra, nhét thịt cá sạch sẽ vào trong miệng cô.
“Ngon!” Tề Mẫn Mẫn nhếch miệng nhỏ lên, bất mãn nói.
“Con tôm?” Hoắc trì Viễn trưng cầu ý kiến của Tề Mẫn Mẫn.
“Có vỏ!” Tề Mẫn Mẫn nhăn mũi.
“Không phải em bảo anh bóc vỏ sao? Sợ cái gì?” Hoắc trì Viễn dùng hai tay ôm lấy cô, bắt đầu giúp cô bóc vỏ tôm.
Tề Mẫn Mẫn nháy đôi mắt đẹp, mê muội nhìn Hoắc trì Viễn.
Người đàn ông kiêu ngạo vậy mà đồng ý hèn mọn chịu đựng bụi bặm