Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 977
Chương 977
“Bà nội! Anh cháu không biết chăm sóc phụ nữ có thai, thì anh ấy sẽ nhờ người quen chăm sóc! Bà lớn rồi đừng nghĩ nhiều quá! Quấy rầy vợ chồng người ta ân ái, đó là mới là không nên!” Hoắc Nhiên đùa dai nói.
“Nói linh tinh cái gì vậy? Người quen chăm sóc có thể chu đáo được bằng người nhà hay sao” Bà nội Hoắc dùng sức nắm gáy Hoắc Nhiên.
“Đúng là có chắt rồi, cháu liền bị đá sáng một bên!” Hoắc Nhiên kêu cạc cạc, bất mãn oán giận.
“Anh cũng nhanh sinh một đứa đi, phú quý nhờ con mà!” Hoắc Tương cười trêu chọc Hoắc Nhiên.
“Anh cũng muốn vậy. Nhưng mẹ nó không đồng ý.” Hoắc Nhiên gãi gãi cổ, cười haha hai tiếng.
“Tình nhân của anh nhiều như vậy, tùy tiện chọn một cô là được rồi!” Hoắc Tương sắc xảo nói.
Hoắc Nhiên nhíu mày, cười nói:”Chính là tại vì tình nhân quá nhiều, cho nên không có cách nào quyết định được người nào sẽ sinh con cho anh. Nhưng thật ra em, Hoắc Tương, còn không mau lấy chồng đi, mẹ quý nhờ con mà!”
Hoắc Tương nghe Hoắc Nhiên nói, ánh mắt mê mang, nhanh chóng khôi phục sự lạnh lùng:”Em không cưới!”
“Không cưới cái đầu cô!” Bà nội Hoắc bất mãn sờ gáy Hoắc Tương, “Cô cùng với Tề Nhiên mau cho tôi một cái quyết định, cưới vợ gả chồng! Sang năm nhà chúng ta mới có thể thịnh vượng! Hôm nay không đếm xỉa đến mấy đứa! Không kết hôn thử xem!”
“Vì sao cháu không thể tự mình nuôi sống bản thân chứ? Không có đàn ông cháu vẫn có thể sống được.” Hoắc Tương bất mãn than thở.
“Không phải là con đã chịu đả kích gì chứ?” Chu Cầm lo lắng nhìn Hoắc Tương.
Con bé này rất độc lập, cho nên đi đến nơi nào, làm cái gì cho tới bây giờ người trong nhà cũng không hỏi.
Thời gian trước, nó ra ngoài rất nhiều ngày, khi trở về tinh thần sa sút, giống như đã gặp phải chuyện gì đó.
“Con là một người mạnh mẽ, ai có thể đả kích được con?” Hoắc Tương cười cho có lệ, “Mọi người cứ nói chuyện chính sự đi, con lên lầu viết tiểu thuyết đây!”
“Đã nói xong chuyện đâu.” Bà nội Hoắc bất mãn ấn Hoắc Tương ngồi xuống, “Vì để tạo điều kiện cho Tề Mẫn Mẫn dưỡng thai thật tốt, giờ giấc của cả nhà nên thay đổi một chút. Sau khi Tề Mẫn Mẫn chuyển về đây, sáng đúng bảy giờ phải xuống lầu ăn điểm tâm! Không ai được ngủ nước! 6 rưỡi chiều chính là bữa tối chính thức.”
“Bô nội, cháu và mẹ cháu giờ giấc không ổn định! E là không thể theo được yên cầu của bà.” Hoắc Nhiên mở miệng đầu tiên kháng nghị.
Chị dâu nhỏ mang thai là một chuyện rất tốt, nhưng bà nội cũng quá nóng ruột rồi!
Anh còn chưa chắc sẽ mang chị dâu nhỏ về nhà ở.
Diện tích nhỏ hơn không nói, muốn thân mật cũng không được tự nhiên!
Hoắc Hoài Lễ im lặng cả nửa ngày, rốt cục mở miệng:”Mẹ, con cảm thấy chúng ta không cần phải quá căng thẳng. Con dâu mang thai là việc vui. Việc cần bàn là nghe ý kiến của bọn trẻ trước. Nếu chúng nó về đây ở, chúng ta hẵng bàn lại quy củ.”
“Bà nội, cho dù bà có lập lại quy củ thì chúng cháu cũng không tuân theo được! Con bé Tương ban đêm là cú, bà có cho nó ăn hành cả đêm cũng không có vấn đề gì, nhưng bảo con bé chui ra khỏi chăn 6h sáng mỗi ngày e là bất khả thi!” Hoắc Nhiên vẻ mặt thập phần hiểu biết nói.
“Chỉ có đêm đài con người mới trở nên tĩnh lặng, cảm hứng mới tuôn trào được! Đây là điểm chung của các tác giả!” Hoắc Tương bất đắc dĩ nhún vai, “Bà nội, cháu xin lỗi! Quy củ của bà đừng tính cháu vào!”
“Mấy đứa… mấy đứa cả một đám không ai nghe lời tôi!” Bà nội Hoắc tức giận bĩu môi.
“Bà nội! Anh cháu không biết chăm sóc phụ nữ có thai, thì anh ấy sẽ nhờ người quen chăm sóc! Bà lớn rồi đừng nghĩ nhiều quá! Quấy rầy vợ chồng người ta ân ái, đó là mới là không nên!” Hoắc Nhiên đùa dai nói.
“Nói linh tinh cái gì vậy? Người quen chăm sóc có thể chu đáo được bằng người nhà hay sao” Bà nội Hoắc dùng sức nắm gáy Hoắc Nhiên.
“Đúng là có chắt rồi, cháu liền bị đá sáng một bên!” Hoắc Nhiên kêu cạc cạc, bất mãn oán giận.
“Anh cũng nhanh sinh một đứa đi, phú quý nhờ con mà!” Hoắc Tương cười trêu chọc Hoắc Nhiên.
“Anh cũng muốn vậy. Nhưng mẹ nó không đồng ý.” Hoắc Nhiên gãi gãi cổ, cười haha hai tiếng.
“Tình nhân của anh nhiều như vậy, tùy tiện chọn một cô là được rồi!” Hoắc Tương sắc xảo nói.
Hoắc Nhiên nhíu mày, cười nói:”Chính là tại vì tình nhân quá nhiều, cho nên không có cách nào quyết định được người nào sẽ sinh con cho anh. Nhưng thật ra em, Hoắc Tương, còn không mau lấy chồng đi, mẹ quý nhờ con mà!”
Hoắc Tương nghe Hoắc Nhiên nói, ánh mắt mê mang, nhanh chóng khôi phục sự lạnh lùng:”Em không cưới!”
“Không cưới cái đầu cô!” Bà nội Hoắc bất mãn sờ gáy Hoắc Tương, “Cô cùng với Tề Nhiên mau cho tôi một cái quyết định, cưới vợ gả chồng! Sang năm nhà chúng ta mới có thể thịnh vượng! Hôm nay không đếm xỉa đến mấy đứa! Không kết hôn thử xem!”
“Vì sao cháu không thể tự mình nuôi sống bản thân chứ? Không có đàn ông cháu vẫn có thể sống được.” Hoắc Tương bất mãn than thở.
“Không phải là con đã chịu đả kích gì chứ?” Chu Cầm lo lắng nhìn Hoắc Tương.
Con bé này rất độc lập, cho nên đi đến nơi nào, làm cái gì cho tới bây giờ người trong nhà cũng không hỏi.
Thời gian trước, nó ra ngoài rất nhiều ngày, khi trở về tinh thần sa sút, giống như đã gặp phải chuyện gì đó.
“Con là một người mạnh mẽ, ai có thể đả kích được con?” Hoắc Tương cười cho có lệ, “Mọi người cứ nói chuyện chính sự đi, con lên lầu viết tiểu thuyết đây!”
“Đã nói xong chuyện đâu.” Bà nội Hoắc bất mãn ấn Hoắc Tương ngồi xuống, “Vì để tạo điều kiện cho Tề Mẫn Mẫn dưỡng thai thật tốt, giờ giấc của cả nhà nên thay đổi một chút. Sau khi Tề Mẫn Mẫn chuyển về đây, sáng đúng bảy giờ phải xuống lầu ăn điểm tâm! Không ai được ngủ nước! 6 rưỡi chiều chính là bữa tối chính thức.”
“Bô nội, cháu và mẹ cháu giờ giấc không ổn định! E là không thể theo được yên cầu của bà.” Hoắc Nhiên mở miệng đầu tiên kháng nghị.
Chị dâu nhỏ mang thai là một chuyện rất tốt, nhưng bà nội cũng quá nóng ruột rồi!
Anh còn chưa chắc sẽ mang chị dâu nhỏ về nhà ở.
Diện tích nhỏ hơn không nói, muốn thân mật cũng không được tự nhiên!
Hoắc Hoài Lễ im lặng cả nửa ngày, rốt cục mở miệng:”Mẹ, con cảm thấy chúng ta không cần phải quá căng thẳng. Con dâu mang thai là việc vui. Việc cần bàn là nghe ý kiến của bọn trẻ trước. Nếu chúng nó về đây ở, chúng ta hẵng bàn lại quy củ.”
“Bà nội, cho dù bà có lập lại quy củ thì chúng cháu cũng không tuân theo được! Con bé Tương ban đêm là cú, bà có cho nó ăn hành cả đêm cũng không có vấn đề gì, nhưng bảo con bé chui ra khỏi chăn 6h sáng mỗi ngày e là bất khả thi!” Hoắc Nhiên vẻ mặt thập phần hiểu biết nói.
“Chỉ có đêm đài con người mới trở nên tĩnh lặng, cảm hứng mới tuôn trào được! Đây là điểm chung của các tác giả!” Hoắc Tương bất đắc dĩ nhún vai, “Bà nội, cháu xin lỗi! Quy củ của bà đừng tính cháu vào!”
“Mấy đứa… mấy đứa cả một đám không ai nghe lời tôi!” Bà nội Hoắc tức giận bĩu môi.
Bình luận facebook