Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 978
Chương 978
Chu Cầm lách qua người con gái, ngồi bên cạnh mẹ chồng, kéo tay bà cụ, dỗ dành: “Mẹ, con hiểu ý mẹ. Tề Mẫn Mẫn chuyển đến đây phải được ăn uống đầy đủ, đúng giờ. Mẹ để người giúp việc nấu cơm cho con bé là được rồi. Tụi con hay phải tăng ca, thức đêm, sẽ tự hâm lại đồ ăn sau!”
Bà nội Hoắc bất đắc dĩ phải đồng ý.
——
Hoắc trì Viễn cúp điện thoại, Tề Mẫn Mẫn tò mò, dựa vào bả vai anh, hưng phấn hỏi: “Bà nội nói gì ạ?”
“Bà nội rất vui vẻ. Bà muốn chúng ta chuyển về nhà ở!” Hoắc trì Viễn nói một tiếng, không hề vui vẻ mà trả lời.
“Được nha! Em rất thích nói chuyện phiếm với bà nội!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ vỗ tay.
“Vui cái gì chứ?” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, bất mãn nói, “Về đó rất náo nhiệt, quá ồn ào! Chẳng may đúng lúc anh muốn yêu em, Hoắc Nhiên không gõ cửa mà tự ý xông vào thì làm sao?”
“Vậy anh chịu đựng thôi!” Tề Mẫn Mẫn cười xấu xa.
“Hóa ra em lại nhẫn tâm như vậy!” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng nhéo mặt Tề Mẫn Mẫn, bất mãn kháng nghị, “Phải nhịn hơn tám tháng đó! Em nhẫn tâm để anh nhịn lâu như vậy sao?”
“Không thể sao?” Tề Mẫn Mẫn không cho là đúng hỏi lại.
“Nhóc con xấu xa này, em mê người như vậy sao anh chịu được chứ?” Hoắc trì Viễn dùng sức vuốt ve người Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng hỏi.
Tề Mẫn Mẫn cười né tránh: “Trước khi cưới em, không phải anh đều phải nhịn sao? Chẵng lẽ trong vòng năm năm trước anh bao nuôi tình nhân bên ngoài sao?”
“Giả sử anh bao nuôi tình nhân lại đến lượt em sao?” Hoắc trì Viễn hừ một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn cười kiêu ngạo, nói: “Xem ra em đã ra tay cứu vớt anh rồi! Anh phải cảm ơn em đó nhé!”
“Anh đồng ý!” Hoắc trì Viễn cười áp Tề Mẫn Mẫn ở dưới thân, nhiệt tình hôn cô.
“Có kiểu cảm ơn như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn vừa tránh nụ hôn của Hoắc trì Viễn, cười kháng nghị.
“Anh dùng toàn bộ tinh lực của bản thân để cảm tạ, em vẫn còn bất mãn sao?” Hoắc trì Viễn nói xong, che môi Tề Mẫn Mẫn lại, dẫn dụ cô cùng trầm luân.
“Em là phụ nữ có thai!”
“Phụ nữ có thai cũng có thể!”
“Em đau bụng!”
“Chưa đến lúc đau bụng!”
“Em…… em muốn đi toilet…… ”
“Ngậm miệng!”
Hoắc trì Viễn căm tức rống to rốt cuộc cũng khiến Tề Mẫn Mẫn an tĩnh lại.
——
Lynda cầm kết quả xét nghiệm mà chủ nhiệm Lưu đưa cho cô, vẻ mặt nặng nề.
“Sao vậy?” Trịnh Húc lo lắng đi tới, cầm lấy kết quả trong tay Lynda, “CEA hơi cao? Đây là có ý gì?”
“CEA là kháng nguyên của ung thư. Chủ nhiệm Lưu nói chỉ số CEA bình thường chỉ là 0 – 5 mà chỉ số CEA của Tề Mẫn Mẫn lại tận 5.2. Hơi vượt mức một chút. Tình trạng không quá lạc quan. Nhưng chủ nhiệm Lưu cũng nói không loại trừ bị sơ gan, viêm đại tràng, viêm ruột thừa cũng dễ khiến chỉ số CEA cao hơn. Cho nên rất có thể lần sau kiểm tra sẽ trở lại bình thường, không cần quá lo lắng!” Thần sắc Lynda không tốt chút nào.
“Nếu như không giảm thì sao?” Trịnh Húc ngẩng đầu, lo lắng hỏi Lynda.
Chu Cầm lách qua người con gái, ngồi bên cạnh mẹ chồng, kéo tay bà cụ, dỗ dành: “Mẹ, con hiểu ý mẹ. Tề Mẫn Mẫn chuyển đến đây phải được ăn uống đầy đủ, đúng giờ. Mẹ để người giúp việc nấu cơm cho con bé là được rồi. Tụi con hay phải tăng ca, thức đêm, sẽ tự hâm lại đồ ăn sau!”
Bà nội Hoắc bất đắc dĩ phải đồng ý.
——
Hoắc trì Viễn cúp điện thoại, Tề Mẫn Mẫn tò mò, dựa vào bả vai anh, hưng phấn hỏi: “Bà nội nói gì ạ?”
“Bà nội rất vui vẻ. Bà muốn chúng ta chuyển về nhà ở!” Hoắc trì Viễn nói một tiếng, không hề vui vẻ mà trả lời.
“Được nha! Em rất thích nói chuyện phiếm với bà nội!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ vỗ tay.
“Vui cái gì chứ?” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, bất mãn nói, “Về đó rất náo nhiệt, quá ồn ào! Chẳng may đúng lúc anh muốn yêu em, Hoắc Nhiên không gõ cửa mà tự ý xông vào thì làm sao?”
“Vậy anh chịu đựng thôi!” Tề Mẫn Mẫn cười xấu xa.
“Hóa ra em lại nhẫn tâm như vậy!” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng nhéo mặt Tề Mẫn Mẫn, bất mãn kháng nghị, “Phải nhịn hơn tám tháng đó! Em nhẫn tâm để anh nhịn lâu như vậy sao?”
“Không thể sao?” Tề Mẫn Mẫn không cho là đúng hỏi lại.
“Nhóc con xấu xa này, em mê người như vậy sao anh chịu được chứ?” Hoắc trì Viễn dùng sức vuốt ve người Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng hỏi.
Tề Mẫn Mẫn cười né tránh: “Trước khi cưới em, không phải anh đều phải nhịn sao? Chẵng lẽ trong vòng năm năm trước anh bao nuôi tình nhân bên ngoài sao?”
“Giả sử anh bao nuôi tình nhân lại đến lượt em sao?” Hoắc trì Viễn hừ một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn cười kiêu ngạo, nói: “Xem ra em đã ra tay cứu vớt anh rồi! Anh phải cảm ơn em đó nhé!”
“Anh đồng ý!” Hoắc trì Viễn cười áp Tề Mẫn Mẫn ở dưới thân, nhiệt tình hôn cô.
“Có kiểu cảm ơn như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn vừa tránh nụ hôn của Hoắc trì Viễn, cười kháng nghị.
“Anh dùng toàn bộ tinh lực của bản thân để cảm tạ, em vẫn còn bất mãn sao?” Hoắc trì Viễn nói xong, che môi Tề Mẫn Mẫn lại, dẫn dụ cô cùng trầm luân.
“Em là phụ nữ có thai!”
“Phụ nữ có thai cũng có thể!”
“Em đau bụng!”
“Chưa đến lúc đau bụng!”
“Em…… em muốn đi toilet…… ”
“Ngậm miệng!”
Hoắc trì Viễn căm tức rống to rốt cuộc cũng khiến Tề Mẫn Mẫn an tĩnh lại.
——
Lynda cầm kết quả xét nghiệm mà chủ nhiệm Lưu đưa cho cô, vẻ mặt nặng nề.
“Sao vậy?” Trịnh Húc lo lắng đi tới, cầm lấy kết quả trong tay Lynda, “CEA hơi cao? Đây là có ý gì?”
“CEA là kháng nguyên của ung thư. Chủ nhiệm Lưu nói chỉ số CEA bình thường chỉ là 0 – 5 mà chỉ số CEA của Tề Mẫn Mẫn lại tận 5.2. Hơi vượt mức một chút. Tình trạng không quá lạc quan. Nhưng chủ nhiệm Lưu cũng nói không loại trừ bị sơ gan, viêm đại tràng, viêm ruột thừa cũng dễ khiến chỉ số CEA cao hơn. Cho nên rất có thể lần sau kiểm tra sẽ trở lại bình thường, không cần quá lo lắng!” Thần sắc Lynda không tốt chút nào.
“Nếu như không giảm thì sao?” Trịnh Húc ngẩng đầu, lo lắng hỏi Lynda.