Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 994
Chương 994
“Chỉ cần mẹ yêu ba, thì sẽ không có gì sai cả. Cả đời người, chỉ có một lần vì yêu mà điên cuồng.” Hoắc trì Viễn ảm đạm nói.
Cho dù trước mặt anh và Tề Mẫn Mẫn có nhiều vật cả hơn nữa, anh cũng sẽ liều mạng ở bên cô.
Cả đời này, chỉ có một lần vì yêu mà điên cuồng.
Mà Tề Mẫn Mẫn, là động lực làm anh điên cuồng.
“Trong lòng ba vợ, ba không phải là một người con rể tốt. Cho dù ba chữ này ba đã giải thích thế nào.” Tề Bằng Trình tự trách nói.
“Đó là do tâm trí ba bị mê hoặc.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc nhìn thoáng qua Tề Bằng Trình, cũng không có trấn an ông.
Tề Bằng Trình đúng là đã quá sai lầm.
Nếu ông thương vợ như vậy, tại sao còn bị người khác mê hoặc?
Chỉ vì không khống chế được dục vọng của chính mình, đã gây ra đại họa.
“Đúng là lần đầu tiên, say rượu không khống chế được, thấp thỏm lo âu. Nhưng lần thứ hai phát sinh quan hê, bà lại vô cùng tỉnh táo. Ba là đồ khốn kiếp muốn thưởng thức thú vui yêu đương vụng trộm. Ba làm một người chồng cũng không xong! Là đồ tồi!” Tề Bằng Trình tràn ngập hối hận nói.
Trước mặt con gái và con rể mình, ông nói ra sự hối hận và tội lỗi khắc sâu thật sâu trong lòng mình.
“Ba, sau khi mẹ đi rất nhiều năm, ba vẫn không có lấy Dương Nguyệt Quyên, là sợ con không chịu nhận sao?” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc nhìn ba.
“Đó chỉ là một nguyên nhân. Cũng bởi vì ba luôn tự trách đối với cái chết của mẹ con. Tình cảm của ba và Nguyệt Quyên tuyệt đối không đến mức muốn cưới. Hơn nữa, năm đó bà ta không để ý đến sự phản đối của ba mà vụng trộm sinh Tề Lạc, ba đối với bà ấy rất căm giận. Có một khoảng thời gian lạnh nhạt giống như mẹ con.” Tề Bằng Trình thở một hơi thật dài.
“Vậy tại sao năm năm trước ba lại cưới bà ấy? Là vì tình yêu ba dành cho mẹ con đã phai nhạt sao?” Tề Mẫn Mẫn rất muốn biết nguyên nhân.
Lúc trước, bởi vì ba đưa Dương Nguyệt Quyên về nhà, làm cô biết được mình có một đưa em gái nhỏ hơn ba tuổi, cô mới uất giận đến mức lái xe đâm chết Tưởng Y Nhiên.
“Năm đó, Tề Lạc bị bạn học bắt nạt, mắng con bé là không cha. Ba cũng muốn bù đắp cho nên ba mới quyết định đón hai mẹ con họ về nhà. Tâm can bảo bối của ba, ba cũng là đàn ông, vợ đã mất nhiều năm, ba cũng có…… nhu cầu!” Tề Bằng Trình xấu hổ trả lời.
Tề Mẫn Mẫn trầm mặc không nói gì.
Cho tới giờ, cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hoặc có thể nói cô vẫn luôn tùy hứng ích kỷ. Cô không nghĩ tới ba cũng cần một người vợ. Nhưng nếu không phải là Dương Nguyệt Quyên thì sẽ không lắm chuyện như vậy.
“Ba, con thật sự ít quan tâm đến ba!” Tề Mẫn Mẫn tự trách cắn cắn môi. Ba mới hơn bốn mươi tuổi, đây thật sự cũng là thời điểm người đàn ông có mị lực nhất, cần sinh hoạt vợ chồng. Mà cô chưa từng đứng trên lập trường của ba mà suy nghĩ đến vấn đề này. Kỳ thật ba tái hôn là không sai, cái sai của ba là cưới sai người thôi.
“Đứa ngốc này! Là ba có lỗi với hai mẹ con con. Con xin lỗi ba cái gì chứ?” Tề Bằng Trình nhìn Tề Mẫn Mẫn, cảm khái “Tuyết rơi càng ngày càng dày rồi! Chúng ta trở về đi!”
Hoắc trì Viễn cũng không phản đối, thậm chí lập tức chấp hành đề nghị của Tề Bằng Trình, phủi hết bông tuyết trên người Tề Mẫn Mẫn, rồi ngồi xổm trước mặt cô: “Lên lưng anh, anh cõng em trở về!”
“Hoắc trì Viễn, em cảm thấy dạo gần đây hình như bị mắc bệnh loãng xương rồi. Không phải được anh ôm thì sẽ được anh cõng!” Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp lên lưng Hoắc trì Viễn, nghe giọng điệu như oán giận nhưng thật ra lại cực kỳ hạnh phúc!
“Chỉ cần mẹ yêu ba, thì sẽ không có gì sai cả. Cả đời người, chỉ có một lần vì yêu mà điên cuồng.” Hoắc trì Viễn ảm đạm nói.
Cho dù trước mặt anh và Tề Mẫn Mẫn có nhiều vật cả hơn nữa, anh cũng sẽ liều mạng ở bên cô.
Cả đời này, chỉ có một lần vì yêu mà điên cuồng.
Mà Tề Mẫn Mẫn, là động lực làm anh điên cuồng.
“Trong lòng ba vợ, ba không phải là một người con rể tốt. Cho dù ba chữ này ba đã giải thích thế nào.” Tề Bằng Trình tự trách nói.
“Đó là do tâm trí ba bị mê hoặc.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc nhìn thoáng qua Tề Bằng Trình, cũng không có trấn an ông.
Tề Bằng Trình đúng là đã quá sai lầm.
Nếu ông thương vợ như vậy, tại sao còn bị người khác mê hoặc?
Chỉ vì không khống chế được dục vọng của chính mình, đã gây ra đại họa.
“Đúng là lần đầu tiên, say rượu không khống chế được, thấp thỏm lo âu. Nhưng lần thứ hai phát sinh quan hê, bà lại vô cùng tỉnh táo. Ba là đồ khốn kiếp muốn thưởng thức thú vui yêu đương vụng trộm. Ba làm một người chồng cũng không xong! Là đồ tồi!” Tề Bằng Trình tràn ngập hối hận nói.
Trước mặt con gái và con rể mình, ông nói ra sự hối hận và tội lỗi khắc sâu thật sâu trong lòng mình.
“Ba, sau khi mẹ đi rất nhiều năm, ba vẫn không có lấy Dương Nguyệt Quyên, là sợ con không chịu nhận sao?” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc nhìn ba.
“Đó chỉ là một nguyên nhân. Cũng bởi vì ba luôn tự trách đối với cái chết của mẹ con. Tình cảm của ba và Nguyệt Quyên tuyệt đối không đến mức muốn cưới. Hơn nữa, năm đó bà ta không để ý đến sự phản đối của ba mà vụng trộm sinh Tề Lạc, ba đối với bà ấy rất căm giận. Có một khoảng thời gian lạnh nhạt giống như mẹ con.” Tề Bằng Trình thở một hơi thật dài.
“Vậy tại sao năm năm trước ba lại cưới bà ấy? Là vì tình yêu ba dành cho mẹ con đã phai nhạt sao?” Tề Mẫn Mẫn rất muốn biết nguyên nhân.
Lúc trước, bởi vì ba đưa Dương Nguyệt Quyên về nhà, làm cô biết được mình có một đưa em gái nhỏ hơn ba tuổi, cô mới uất giận đến mức lái xe đâm chết Tưởng Y Nhiên.
“Năm đó, Tề Lạc bị bạn học bắt nạt, mắng con bé là không cha. Ba cũng muốn bù đắp cho nên ba mới quyết định đón hai mẹ con họ về nhà. Tâm can bảo bối của ba, ba cũng là đàn ông, vợ đã mất nhiều năm, ba cũng có…… nhu cầu!” Tề Bằng Trình xấu hổ trả lời.
Tề Mẫn Mẫn trầm mặc không nói gì.
Cho tới giờ, cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hoặc có thể nói cô vẫn luôn tùy hứng ích kỷ. Cô không nghĩ tới ba cũng cần một người vợ. Nhưng nếu không phải là Dương Nguyệt Quyên thì sẽ không lắm chuyện như vậy.
“Ba, con thật sự ít quan tâm đến ba!” Tề Mẫn Mẫn tự trách cắn cắn môi. Ba mới hơn bốn mươi tuổi, đây thật sự cũng là thời điểm người đàn ông có mị lực nhất, cần sinh hoạt vợ chồng. Mà cô chưa từng đứng trên lập trường của ba mà suy nghĩ đến vấn đề này. Kỳ thật ba tái hôn là không sai, cái sai của ba là cưới sai người thôi.
“Đứa ngốc này! Là ba có lỗi với hai mẹ con con. Con xin lỗi ba cái gì chứ?” Tề Bằng Trình nhìn Tề Mẫn Mẫn, cảm khái “Tuyết rơi càng ngày càng dày rồi! Chúng ta trở về đi!”
Hoắc trì Viễn cũng không phản đối, thậm chí lập tức chấp hành đề nghị của Tề Bằng Trình, phủi hết bông tuyết trên người Tề Mẫn Mẫn, rồi ngồi xổm trước mặt cô: “Lên lưng anh, anh cõng em trở về!”
“Hoắc trì Viễn, em cảm thấy dạo gần đây hình như bị mắc bệnh loãng xương rồi. Không phải được anh ôm thì sẽ được anh cõng!” Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp lên lưng Hoắc trì Viễn, nghe giọng điệu như oán giận nhưng thật ra lại cực kỳ hạnh phúc!
Bình luận facebook