Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1442
Chương 1442
“Leo núi. Lỡ lạc vào khu bom mìn. May mắn mạng lớn.” Trần Lương không kiên nhẫn trả lời.
Nghe Trần Lương nói, Hoắc Trì Viễn liền biết em gái không bị nguy hiểm gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra:”Không có việc gì là tốt rồi! Tôi sẽ lập tức đến đó.”
“Tôi đưa cô ấy đến khu cửa vào. Cô ấy bị sái chân.” Trần Lương nói xong liền cúp điện thoại.
Hai phe xanh đỏ đang diễn tập, anh không thể để cho Hoắc Trì Viễn tới đo. Tuy khu cửa vào cách chỗ của bọn họ rất xa, anh cũng phải đến đó một chuyến.
Ai dám làm cho cô bé này tức giận chứ?
Em gái của Hoắc Trì Viễn?
Tiểu thuyết gia nổi tiếng xuất thân bác sĩ thế gia?
Thiên kim đại tiểu thư!
Trần Lương lạnh lùng mím môi.
Bên kia Hoắc Trì Viễn vừa cúp máy liền đi tới trước mặt Tưởng phu nhân áy náy nói:”Bác gái, Tiểu Tương xảy ra chuyện. Cháu phải đi đón con bé.”
“Không sao chứ?” Tưởng phu nhân lập tức quan tâm hỏi.
“Đã không sao rồi. Chỉ là con bé bị sái chân, cháu phải đích thân đi đón một chuyến.” Hoắc Trì Viễn nói xong liền kéo theo Tề Mẫn Mẫn vội vàng rời đi.
Trần Lương vào lều, thấy Hoắc Tương đang ngồi trên ghế tức giận trừng mắt nhìn mình, tay vẫn xoa mông.
Xem ra cú ngã kia khá mạnh.
Anh đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Tương, nâng chân cô lên.
“Làm gì vậy?” Mặt Hoắc Tương đề phòng, trừng mắt nhìn Trần Lương, dùng sức vùng vẫy.
Nơi này là quân doanh, chắc anh không định làm gì cô ở đây đâu nhỉ?
Trần Lương dùng sức đè chân Hoắc Tương lại, lạnh lùng nói: “Không muốn khó chịu thì ngoan ngoãn một chút cho tôi!”
“Cứu mạng, phi lễ!” Hoắc Tương nghe thấy Trần Lương uy hiếp, lập tức gân cổ, không để ý hình tượng mà rống lên.
Tên đàn ông này quá vô sỉ!
Trần Lương lấy chiếc khăn lông để trên bàn nhét vào miệng Hoắc Tương.
Hoắc Tương phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Lương.
Tên này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Cô dùng sức giật khăn mặt xuống, định chửi ầm lên thì thấy Trần Lương đã xé ống quần của cô, lấy băng gạc và thuốc sát trùng trong túi áo ra.
Anh không làm gì cô à?
Hóa ra là muốn xử lý vết thương cho cô sao?
Đầu óc Hoắc Tương lúc này mới khôi phục bình thường.
“Tôi khuyên cô vẫn tiếp tục cắn khăn mặt đi thì hơn. Rất đau đó!” Trần Lương trước khi bôi thuốc sát trùng lên miệng vết thương của Hoắc Tương thì lạnh lùng nhắc nhở.
Vừa dứt lời, Hoắc Tương đã đau đớn hét lên.
“Leo núi. Lỡ lạc vào khu bom mìn. May mắn mạng lớn.” Trần Lương không kiên nhẫn trả lời.
Nghe Trần Lương nói, Hoắc Trì Viễn liền biết em gái không bị nguy hiểm gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra:”Không có việc gì là tốt rồi! Tôi sẽ lập tức đến đó.”
“Tôi đưa cô ấy đến khu cửa vào. Cô ấy bị sái chân.” Trần Lương nói xong liền cúp điện thoại.
Hai phe xanh đỏ đang diễn tập, anh không thể để cho Hoắc Trì Viễn tới đo. Tuy khu cửa vào cách chỗ của bọn họ rất xa, anh cũng phải đến đó một chuyến.
Ai dám làm cho cô bé này tức giận chứ?
Em gái của Hoắc Trì Viễn?
Tiểu thuyết gia nổi tiếng xuất thân bác sĩ thế gia?
Thiên kim đại tiểu thư!
Trần Lương lạnh lùng mím môi.
Bên kia Hoắc Trì Viễn vừa cúp máy liền đi tới trước mặt Tưởng phu nhân áy náy nói:”Bác gái, Tiểu Tương xảy ra chuyện. Cháu phải đi đón con bé.”
“Không sao chứ?” Tưởng phu nhân lập tức quan tâm hỏi.
“Đã không sao rồi. Chỉ là con bé bị sái chân, cháu phải đích thân đi đón một chuyến.” Hoắc Trì Viễn nói xong liền kéo theo Tề Mẫn Mẫn vội vàng rời đi.
Trần Lương vào lều, thấy Hoắc Tương đang ngồi trên ghế tức giận trừng mắt nhìn mình, tay vẫn xoa mông.
Xem ra cú ngã kia khá mạnh.
Anh đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Tương, nâng chân cô lên.
“Làm gì vậy?” Mặt Hoắc Tương đề phòng, trừng mắt nhìn Trần Lương, dùng sức vùng vẫy.
Nơi này là quân doanh, chắc anh không định làm gì cô ở đây đâu nhỉ?
Trần Lương dùng sức đè chân Hoắc Tương lại, lạnh lùng nói: “Không muốn khó chịu thì ngoan ngoãn một chút cho tôi!”
“Cứu mạng, phi lễ!” Hoắc Tương nghe thấy Trần Lương uy hiếp, lập tức gân cổ, không để ý hình tượng mà rống lên.
Tên đàn ông này quá vô sỉ!
Trần Lương lấy chiếc khăn lông để trên bàn nhét vào miệng Hoắc Tương.
Hoắc Tương phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Lương.
Tên này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Cô dùng sức giật khăn mặt xuống, định chửi ầm lên thì thấy Trần Lương đã xé ống quần của cô, lấy băng gạc và thuốc sát trùng trong túi áo ra.
Anh không làm gì cô à?
Hóa ra là muốn xử lý vết thương cho cô sao?
Đầu óc Hoắc Tương lúc này mới khôi phục bình thường.
“Tôi khuyên cô vẫn tiếp tục cắn khăn mặt đi thì hơn. Rất đau đó!” Trần Lương trước khi bôi thuốc sát trùng lên miệng vết thương của Hoắc Tương thì lạnh lùng nhắc nhở.
Vừa dứt lời, Hoắc Tương đã đau đớn hét lên.
Bình luận facebook