Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1461
Chương 1461
“Chủ nhiệm Lưu còn giỏi hơn cháu rất nhiều. Tin cháu đi.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Thời gian càng ngày càng gần, qua một giờ nữa bà sẽ phải vào phòng phẫu thuật.
Khi hộ lý bưng khay đi vào thì tim bà như muốn vọt lên cổ họng, chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy.
“Bác cứ bình tĩnh. Chỉ là làm sạch da thôi.” Hộ lý mấy một con dao cạo trong tay ra dịu dàng nói.
“Làm sạch da…” Tưởng phu nhân ý thức được chính mình sắp phải phẫu thuật, càng thêm hồi hộp.
Phùng Hân Nhiên cầm tay bà nói:”Bác gái, tin tưởng Hoắc tổng. Anh ấy chắc chắn đã tìm cho bác những chuyên gia giỏi nhất trong nước. Còn an toàn hơn là anh ấy tự tay mổ cho bác.”
Tưởng phu nhân lúc này mới bắt đầu bình tâm lại, để yên cho hộ lý giúp bà làm sạch da.
Lynda lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, tìm thấy Hoắc Trì Viễn đang ở trong phòng bác sĩ.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy cố, đang cùng chủ nhiệm Lưu hàn huyên mấy câu liền cáo từ đi ra. Quan tâm hỏi:”Làm sao vậy?”
“Không có việc gì. Chỉ là tôi có chút ghê tởm, đi ra ngoài hít thở không khí.” Lynda dựa vào tường nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Là phản ứng mang thai sao?” Hoắc Trì Viễn quan tâm hỏi.
Lynda khẽ nhíu mày:”Là bị người làm cho ghê tởm.”
Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Lynda, trầm giọng nói:”Nếu như người thân của chúng ta đều chết hết, cũng sẽ cực đoan như vậy. Bao dung một chút.”
“Hoắc tổng, một mặt nhân nhượng dung túng không chắc chắn tốt cho bà ấy. Bà ấy không chỉ cực đoan, mà vô cùng cố chấp ảnh hưởng đến thần kinh.” Lynda lo lắng khuyên nhủ.
“Tôi cũng biết. Bạn trai Hân Nhiên là một người rất lợi hại.” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh trả lời.
“Có lẽ tôi đã quá lo lắng.” Lynda cười lắc lắc đầu.
“Tưởng phu nhân là một người đáng thương.” Hoắc Trì Viễn nhìn hành lang, tâm trạng nặng nề. Nếu anh bỏ mặc Tưởng phu nhân, anh sẽ cảm thấy áy náy với Y Nhiên, không thể sống thoải mái, mặc cảm tội ác trong lòng Tề Mẫn Mẫn sẽ càng sâu hơn.
Có một số biệc không phải anh không rõ, rõ ràng đã nhìn thấu hết tất cả nhưng vẫn tiếp tục.
Không biết phu nhân Tưởng phẫu thuật như thế nào, Tề Mẫn Mẫn lên lớp không được chuyên tâm.
Nhìn thấy giáo viên xoay người viết chữ ở trên bảng đen, cô lập tức cúi đầu nhắn tin cho Hoắc Trì Viễn: “Mẹ nuôi thế nào?”
Hoắc Trì Viễn: Vẫn đang phẫu thuật, không cần lo lắng, sẽ tốt thôi.
Tề Mẫn Mẫn: vẻ mặt gật đầu.
Hoắc Trì Viễn: tan học anh đến đón em.
Tề Mẫn Mẫn: Không cần, anh ở bên mẹ nuôi đi. Em đi xe buýt cùng được.
Hoắc Trì Viễn: Chờ anh!
Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn bá đạo ra lệnh, Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười: OK!
Ngay lúc cô muốn thu lại di động để quay lại giờ học, đột nhiên Ninh Hạo ho khan một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn Ninh Hạo.
“Chủ nhiệm Lưu còn giỏi hơn cháu rất nhiều. Tin cháu đi.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Thời gian càng ngày càng gần, qua một giờ nữa bà sẽ phải vào phòng phẫu thuật.
Khi hộ lý bưng khay đi vào thì tim bà như muốn vọt lên cổ họng, chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy.
“Bác cứ bình tĩnh. Chỉ là làm sạch da thôi.” Hộ lý mấy một con dao cạo trong tay ra dịu dàng nói.
“Làm sạch da…” Tưởng phu nhân ý thức được chính mình sắp phải phẫu thuật, càng thêm hồi hộp.
Phùng Hân Nhiên cầm tay bà nói:”Bác gái, tin tưởng Hoắc tổng. Anh ấy chắc chắn đã tìm cho bác những chuyên gia giỏi nhất trong nước. Còn an toàn hơn là anh ấy tự tay mổ cho bác.”
Tưởng phu nhân lúc này mới bắt đầu bình tâm lại, để yên cho hộ lý giúp bà làm sạch da.
Lynda lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, tìm thấy Hoắc Trì Viễn đang ở trong phòng bác sĩ.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy cố, đang cùng chủ nhiệm Lưu hàn huyên mấy câu liền cáo từ đi ra. Quan tâm hỏi:”Làm sao vậy?”
“Không có việc gì. Chỉ là tôi có chút ghê tởm, đi ra ngoài hít thở không khí.” Lynda dựa vào tường nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Là phản ứng mang thai sao?” Hoắc Trì Viễn quan tâm hỏi.
Lynda khẽ nhíu mày:”Là bị người làm cho ghê tởm.”
Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Lynda, trầm giọng nói:”Nếu như người thân của chúng ta đều chết hết, cũng sẽ cực đoan như vậy. Bao dung một chút.”
“Hoắc tổng, một mặt nhân nhượng dung túng không chắc chắn tốt cho bà ấy. Bà ấy không chỉ cực đoan, mà vô cùng cố chấp ảnh hưởng đến thần kinh.” Lynda lo lắng khuyên nhủ.
“Tôi cũng biết. Bạn trai Hân Nhiên là một người rất lợi hại.” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh trả lời.
“Có lẽ tôi đã quá lo lắng.” Lynda cười lắc lắc đầu.
“Tưởng phu nhân là một người đáng thương.” Hoắc Trì Viễn nhìn hành lang, tâm trạng nặng nề. Nếu anh bỏ mặc Tưởng phu nhân, anh sẽ cảm thấy áy náy với Y Nhiên, không thể sống thoải mái, mặc cảm tội ác trong lòng Tề Mẫn Mẫn sẽ càng sâu hơn.
Có một số biệc không phải anh không rõ, rõ ràng đã nhìn thấu hết tất cả nhưng vẫn tiếp tục.
Không biết phu nhân Tưởng phẫu thuật như thế nào, Tề Mẫn Mẫn lên lớp không được chuyên tâm.
Nhìn thấy giáo viên xoay người viết chữ ở trên bảng đen, cô lập tức cúi đầu nhắn tin cho Hoắc Trì Viễn: “Mẹ nuôi thế nào?”
Hoắc Trì Viễn: Vẫn đang phẫu thuật, không cần lo lắng, sẽ tốt thôi.
Tề Mẫn Mẫn: vẻ mặt gật đầu.
Hoắc Trì Viễn: tan học anh đến đón em.
Tề Mẫn Mẫn: Không cần, anh ở bên mẹ nuôi đi. Em đi xe buýt cùng được.
Hoắc Trì Viễn: Chờ anh!
Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn bá đạo ra lệnh, Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười: OK!
Ngay lúc cô muốn thu lại di động để quay lại giờ học, đột nhiên Ninh Hạo ho khan một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn Ninh Hạo.
Bình luận facebook