Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1471
Chương 1471
“Giúp ba là việc con nên làm. Tề Mẫn Mẫn vui vẻ con mới có thể vui vẻ.” Hoắc Trì Viễn trêu chọc nói, “Bảo đảm an nguy cho ba là chuyện con cần phải làm.”
Tề Bằng Trình thoải mái nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên ông cười sảng khoái như vậy sau sự kiện FDA.
Hoắc Trì Viễn trước khi rời khỏi cục JC, có nói với vị đại đội trưởng kia một tiếng: “Hi vọng có thể mau chóng phá án. Hung thủ là ai đối với chúng tôi rất quan trọng.”
“Anh yên tâm. Chúng tôi sẽ tận lực.”
Sau khi Hoắc Trì Viễn nói lời cảm tạ, liền cùng Tề Bằng Trình rời đi.
…
Dương Nguyệt Quyên trong phòng tổng thống ở Hi Nhĩ Đốn tức giận gào thét: “Cứt T! Một đám thùng cơm! Giết người vậy mà cũng không biết cách đem những số liệu này tiêu hủy đi. Giờ thì tốt rồi, Tề Bằng Trình có thể khởi tử hồi sinh, giờ có muốn lật đổ ông ta cũng không dễ.”
Dương Nguyệt Quyên phẫn nộ quát tháo.
Bà ta không chiếm được, tất phải hủy diệt!
Dù là Tề Bằng Trình, hay cả tập đoàn Bằng Trình!
Bà đều sẽ không để cho Tề Mẫn Mẫn chiếm được dù chỉ là một phần của khối tài sản kếch xù kia đâu.
Hoắc Trì Viễn vừa vào phòng làm việc, Trịnh Húc ôm một thùng đi vào.
“Cái gì thế?” Hoắc Trì Viễn chưa kịp phản ứng.
“Chính là thứ…..siêu mỏng…..anh muốn!” Trịnh Húc cười nhạt.
Mặt Hoắc Trì Viễn không chút thay đổi “A…..” một tiếng, rồi mở cặp công văn ra, lấy laptop ngồi xuống bắt đầu làm việc.
“Hàng mẫu mới cũng đã nghiên cứu xong. Có cần người thử nghiệm trước không?”
“Công ty có trên vạn nhân viên, phát cho mỗi người một thùng đi!” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trịnh Húc một cái.
“Phúc lợi này rất tốt nha!” Trịnh Húc cười thoải mái.
“Bảo mọi người những ai dùng thử sản phẩm thì hàng tháng phải nộp báo cáo lên!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.
Một khi sản phẩm của bọn họ được tung ra thị trường nhất định phải đảm bảo an toàn và thoải mái. Tuyệt đối không thể có chút tì vết nào.
——
Lý Á Lệ nhìn một thùng bao cao su trước mặt, xấu hổ đỏ mặt.
Ngay cả người yêu bà con không có, phát nhiều như thế cho ai chứ?
Cũng không biết ai nghĩ ra chủ ý này, lại còn phải viết báo cáo dùng thử sản phẩm.
Bà cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ vì một thùng bao cao su này mà bà nên tìm đàn ông để thử sao?
Trưởng phòng tiêu thụ Lưu Cát đi qua cạnh bà, quan tâm hỏi han. “Phó phòng Lý, sao vẫn chưa về vậy?”
“Giúp ba là việc con nên làm. Tề Mẫn Mẫn vui vẻ con mới có thể vui vẻ.” Hoắc Trì Viễn trêu chọc nói, “Bảo đảm an nguy cho ba là chuyện con cần phải làm.”
Tề Bằng Trình thoải mái nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên ông cười sảng khoái như vậy sau sự kiện FDA.
Hoắc Trì Viễn trước khi rời khỏi cục JC, có nói với vị đại đội trưởng kia một tiếng: “Hi vọng có thể mau chóng phá án. Hung thủ là ai đối với chúng tôi rất quan trọng.”
“Anh yên tâm. Chúng tôi sẽ tận lực.”
Sau khi Hoắc Trì Viễn nói lời cảm tạ, liền cùng Tề Bằng Trình rời đi.
…
Dương Nguyệt Quyên trong phòng tổng thống ở Hi Nhĩ Đốn tức giận gào thét: “Cứt T! Một đám thùng cơm! Giết người vậy mà cũng không biết cách đem những số liệu này tiêu hủy đi. Giờ thì tốt rồi, Tề Bằng Trình có thể khởi tử hồi sinh, giờ có muốn lật đổ ông ta cũng không dễ.”
Dương Nguyệt Quyên phẫn nộ quát tháo.
Bà ta không chiếm được, tất phải hủy diệt!
Dù là Tề Bằng Trình, hay cả tập đoàn Bằng Trình!
Bà đều sẽ không để cho Tề Mẫn Mẫn chiếm được dù chỉ là một phần của khối tài sản kếch xù kia đâu.
Hoắc Trì Viễn vừa vào phòng làm việc, Trịnh Húc ôm một thùng đi vào.
“Cái gì thế?” Hoắc Trì Viễn chưa kịp phản ứng.
“Chính là thứ…..siêu mỏng…..anh muốn!” Trịnh Húc cười nhạt.
Mặt Hoắc Trì Viễn không chút thay đổi “A…..” một tiếng, rồi mở cặp công văn ra, lấy laptop ngồi xuống bắt đầu làm việc.
“Hàng mẫu mới cũng đã nghiên cứu xong. Có cần người thử nghiệm trước không?”
“Công ty có trên vạn nhân viên, phát cho mỗi người một thùng đi!” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trịnh Húc một cái.
“Phúc lợi này rất tốt nha!” Trịnh Húc cười thoải mái.
“Bảo mọi người những ai dùng thử sản phẩm thì hàng tháng phải nộp báo cáo lên!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.
Một khi sản phẩm của bọn họ được tung ra thị trường nhất định phải đảm bảo an toàn và thoải mái. Tuyệt đối không thể có chút tì vết nào.
——
Lý Á Lệ nhìn một thùng bao cao su trước mặt, xấu hổ đỏ mặt.
Ngay cả người yêu bà con không có, phát nhiều như thế cho ai chứ?
Cũng không biết ai nghĩ ra chủ ý này, lại còn phải viết báo cáo dùng thử sản phẩm.
Bà cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ vì một thùng bao cao su này mà bà nên tìm đàn ông để thử sao?
Trưởng phòng tiêu thụ Lưu Cát đi qua cạnh bà, quan tâm hỏi han. “Phó phòng Lý, sao vẫn chưa về vậy?”
Bình luận facebook