Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1479
Chương 1479
Tần Viễn Chu nghe thấy Hoắc Tương nói, phút chốc liền đứng dậy.
Chẳng lẽ anh còn có cơ hội?
Anh bước qua bên kia, ngăn cản Hoắc Tương cùng Trần Lương, bình tĩnh nhìn vào mắt Hoắc Tương nói với Trần Lương: “Trần Lương, vị tiểu thư này là người mà cậu nói là quen sao?”
Lúc Hoắc Tương nhìn thấy Tần Viễn Chu, cô liền chấn kinh mở to mắt, tim bắt đầu đập nhanh hơn.Nhưng mà nghe thấy cái ngữ khí như người xa lạ kia, trong lòng cô liền nổi giận. Anh thì tính là cái gì? Coi cô như người qua đường? Lúc trước vì sao lại còn hôn cô?
“Người quen.” Trần Lương cười trả lời.
“Chúng ta không quen!” Hoắc Tương dùng sức tháo tay Trần Lương ra, ném áo khoác cho anh sau đó chạy ra ngoài.
Hôm nay xem ra không thể khiêu vũ được rồi.
Cô dùng sức cắn môi, cố nén khó chịu trong lòng.
Anh trêu chọc cô sau đó lại ở sau lưng cô kết hôn với người con gái khác. Hiện giờ trong lúc cô buông bỏ hết mọi hi vọng, anh lại xuất hiện, làm bộ như không quen biết cô.
Anh làm như thế là vô cùng tổn thương người khác, anh không biết sao?
Cô chỉ mong chính mình coi như không quen biết Tần Viễn Chu, cũng không có yêu anh!
Trần Lương đang muốn muốn đuổi theo Hoắc Tương, chỉ thấy Tần Viễn Chu đã nhanh chân đuổi theo trước
Anh sửng sốt.
“Hoắc Tương! Đứng lại!” Tần Viễn Chu mất đi lý trí, la lớn.
“Chúng ta không quen!” Hoắc Tương nói với Tần Viễn Chu ở phía sau, sau đó sải bước chạy ra khỏi quán bar.
Khi Tần Viễn Chu đuổi theo từ trong quán bar ra ngoài, đã không nhìn thấy Hoắc Tương ở đâu.
Anh cô đơn đứng ở đầu đường, dùng lực nắm chặt quả đấm.
“Viễn Chu, cậu và Hoắc Tương… quen nhau?” Trần Lương đi đến bên cạnh Tần Viễn Chu, nghi ngờ hỏi han.
Hoắc Tương vừa thấy Tần Viễn Chu liền chạy, điểm này cực kỳ khiến người ta nghi ngờ.
“Trần Lương, nói cho mình biết sự thật, câu và cô ấy là quan hệ gì?” Tần Viễn Chu thật sự hỏi.
“Đã gặp mặt vài lần, nha đầu kia quá bướng, mỗi lần đều bị cô ấy làm cho tức chết.” Trần Lương nhớ tới mỗi lần gặp mặt của hai người đều sặc mùi thuốc súng, chu miệng một cái.
“Cô ấy không phải là bạn gái của cậu?” Tần Viễn Chu xoay người, thật sự nhìn vào mắt của Trần Lương.
“Làm sao có thể?” Trần Lương bật cười: “Mình là xem trọng quan hệ với anh của cô ấy mới có thể chiếu cố cô ấy nhiều một chút.”
“Mình muốn theo đuổi cô ấy?” Tần Viễn Chu nhẹ nhàng thở ra.
Anh không muốn làm tiểu nhân, đoạt vợ của anh em.
Cho nên khi biết Hoắc Tương và Trần Lương không phải quan hệ anh em, anh không xoắn xuýt nữa.
“Cậu không sợ bị cô ấy làm cho sặc chết?” Trần Lương không dám tin nhìn Tần Viễn Chu.
Tần Viễn Chu nghe thấy Hoắc Tương nói, phút chốc liền đứng dậy.
Chẳng lẽ anh còn có cơ hội?
Anh bước qua bên kia, ngăn cản Hoắc Tương cùng Trần Lương, bình tĩnh nhìn vào mắt Hoắc Tương nói với Trần Lương: “Trần Lương, vị tiểu thư này là người mà cậu nói là quen sao?”
Lúc Hoắc Tương nhìn thấy Tần Viễn Chu, cô liền chấn kinh mở to mắt, tim bắt đầu đập nhanh hơn.Nhưng mà nghe thấy cái ngữ khí như người xa lạ kia, trong lòng cô liền nổi giận. Anh thì tính là cái gì? Coi cô như người qua đường? Lúc trước vì sao lại còn hôn cô?
“Người quen.” Trần Lương cười trả lời.
“Chúng ta không quen!” Hoắc Tương dùng sức tháo tay Trần Lương ra, ném áo khoác cho anh sau đó chạy ra ngoài.
Hôm nay xem ra không thể khiêu vũ được rồi.
Cô dùng sức cắn môi, cố nén khó chịu trong lòng.
Anh trêu chọc cô sau đó lại ở sau lưng cô kết hôn với người con gái khác. Hiện giờ trong lúc cô buông bỏ hết mọi hi vọng, anh lại xuất hiện, làm bộ như không quen biết cô.
Anh làm như thế là vô cùng tổn thương người khác, anh không biết sao?
Cô chỉ mong chính mình coi như không quen biết Tần Viễn Chu, cũng không có yêu anh!
Trần Lương đang muốn muốn đuổi theo Hoắc Tương, chỉ thấy Tần Viễn Chu đã nhanh chân đuổi theo trước
Anh sửng sốt.
“Hoắc Tương! Đứng lại!” Tần Viễn Chu mất đi lý trí, la lớn.
“Chúng ta không quen!” Hoắc Tương nói với Tần Viễn Chu ở phía sau, sau đó sải bước chạy ra khỏi quán bar.
Khi Tần Viễn Chu đuổi theo từ trong quán bar ra ngoài, đã không nhìn thấy Hoắc Tương ở đâu.
Anh cô đơn đứng ở đầu đường, dùng lực nắm chặt quả đấm.
“Viễn Chu, cậu và Hoắc Tương… quen nhau?” Trần Lương đi đến bên cạnh Tần Viễn Chu, nghi ngờ hỏi han.
Hoắc Tương vừa thấy Tần Viễn Chu liền chạy, điểm này cực kỳ khiến người ta nghi ngờ.
“Trần Lương, nói cho mình biết sự thật, câu và cô ấy là quan hệ gì?” Tần Viễn Chu thật sự hỏi.
“Đã gặp mặt vài lần, nha đầu kia quá bướng, mỗi lần đều bị cô ấy làm cho tức chết.” Trần Lương nhớ tới mỗi lần gặp mặt của hai người đều sặc mùi thuốc súng, chu miệng một cái.
“Cô ấy không phải là bạn gái của cậu?” Tần Viễn Chu xoay người, thật sự nhìn vào mắt của Trần Lương.
“Làm sao có thể?” Trần Lương bật cười: “Mình là xem trọng quan hệ với anh của cô ấy mới có thể chiếu cố cô ấy nhiều một chút.”
“Mình muốn theo đuổi cô ấy?” Tần Viễn Chu nhẹ nhàng thở ra.
Anh không muốn làm tiểu nhân, đoạt vợ của anh em.
Cho nên khi biết Hoắc Tương và Trần Lương không phải quan hệ anh em, anh không xoắn xuýt nữa.
“Cậu không sợ bị cô ấy làm cho sặc chết?” Trần Lương không dám tin nhìn Tần Viễn Chu.
Bình luận facebook