Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1504
Chương 1504
Y Nhiên là chị gái, Tề Mẫn Mẫn là hung thủ giết chết chị ấy. Đáng lẽ chị phải oán hận cô mới đúng. Nhưng lại không hề. Tiếp xúc vài lần, chị đã thích Tề Mẫn Mẫn.
Có lẽ bởi vì cô hiền lành, lương thiện.
Đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ, diễn viên quá phức tạp, lại trải qua nhiều khó khăn, chị không thích những người giả tạo.
“Em không lo chuyện đó!” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.
Ngay cả có sẹo, Hoắc Trì Viễn cũng không bỏ mặc cô.
Đúng lúc này, di động cô lại vang lên.
Cho rằng Ứng Mẫn tiếp tục gọi, cô cũng không nhìn mà nhận máy luôn.
“Nhóc con, sao rồi? Bác gái không làm khó em chứ?” Hoắc Trì Viễn lo lắng hỏi.
“Không sao! Anh yên tâm đi!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
Cô chỉ chịu thiệt thòi một chút mà thôi, không có gì cả.
Phùng Hân Nhiên nói với Tề Mẫn Mẫn: “Đưa điện thoại cho chị!”
Tề Mẫn Mẫn lập tức che điện thoại, lắc đầu với Phùng Hân Nhiên: “Chị Hân Nhiên, xin chị! Đừng nói cho Hoắc Trì Viễn! Đừng để anh ấy phải chịu khó xử giữa em và mẹ nuôi. Em không muốn làm khó anh ấy!”
Phùng Hân Nhiên thở dài.
“Anh sẽ cố gắng nhanh hơn, sớm một chút qua đón em.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Không cần! Em…” Tề Mẫn Mẫn nghĩ đến chính mình đã rời khỏi Tưởng gia, Hoắc Trì Viễn không đón không thấy sẽ hoài nghi, lập tức luống cuống nói.
“Em ở đâu?” Hoắc Trì Viễn đột nhiên khẩn trương hỏi lại.
“Em…Em ở bên ngoài.”
“Đưa điện thoại cho người bên cạnh!” Hoắc Trì Viễn lạnh giọng ra lệnh.
Tề Mẫn Mẫn không yên bất an nhìn về phía Phùng Hân nói: “Chị Hân Hân, làm phiền chị rồi.”
Phùng Hân nhận lấy điện thoại, nhìn Tề Mẫn Mẫn lắc đầu một cái: “Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn ở cùng với tôi. Mặt cô ấy không cẩn thận bị nước nóng hắt…”
“Hai người ở đâu?” Hoắc Trì Viễn lập tức khẩn trương hỏi.
“Anh trực tiếp tới thẩm mỹ viện XX đi.Chúng tôi cũng sắp đến đây rồi.” Phùng Hân nói xong, liền cúp điện thoại.
Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ nhìn Phùng Hân: “Chị Hân Hân, sao chị lại nói cho Hoắc Trì Viễn?Anh ấy hôm nay bề bộn rất nhiều việc.”
“Có vội thế nào cũng có quan trọng bằng bà xã của mình không?” Phùng Hân cầm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, thật tâm nói, “Đàn ông kiếm tiền là để cho phụ nữ được sống tốt hơn. Em phải cho anh ấy biết nỗi khổ của em.”
“Em sợ anh ấy khó xử.Anh ấy yêu em đã là một sự phản bội đối với Tưởng gia rồi, em không thể để cho anh ấy vì em mà quyết tuyệt với Tưởng gia nữa.” Tâm tình Tề Mẫn Mẫn nặng nề nói. Bởi vì Hoắc Trì Viễn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Y Nhiên, cho nên mới càng đối xử với Tưởng phu nhân tốt hơn, giống con trai ruột đối đãi với mẹ mình vậy. Đây đều là bởi vì anh cưới phải cô- hung thủ giết người. Sự tồn tại của cô khiến cho Hoắc Trì Viễn phải xấu hổ, cô không thể quá ích kỷ.
Y Nhiên là chị gái, Tề Mẫn Mẫn là hung thủ giết chết chị ấy. Đáng lẽ chị phải oán hận cô mới đúng. Nhưng lại không hề. Tiếp xúc vài lần, chị đã thích Tề Mẫn Mẫn.
Có lẽ bởi vì cô hiền lành, lương thiện.
Đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ, diễn viên quá phức tạp, lại trải qua nhiều khó khăn, chị không thích những người giả tạo.
“Em không lo chuyện đó!” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu.
Ngay cả có sẹo, Hoắc Trì Viễn cũng không bỏ mặc cô.
Đúng lúc này, di động cô lại vang lên.
Cho rằng Ứng Mẫn tiếp tục gọi, cô cũng không nhìn mà nhận máy luôn.
“Nhóc con, sao rồi? Bác gái không làm khó em chứ?” Hoắc Trì Viễn lo lắng hỏi.
“Không sao! Anh yên tâm đi!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
Cô chỉ chịu thiệt thòi một chút mà thôi, không có gì cả.
Phùng Hân Nhiên nói với Tề Mẫn Mẫn: “Đưa điện thoại cho chị!”
Tề Mẫn Mẫn lập tức che điện thoại, lắc đầu với Phùng Hân Nhiên: “Chị Hân Nhiên, xin chị! Đừng nói cho Hoắc Trì Viễn! Đừng để anh ấy phải chịu khó xử giữa em và mẹ nuôi. Em không muốn làm khó anh ấy!”
Phùng Hân Nhiên thở dài.
“Anh sẽ cố gắng nhanh hơn, sớm một chút qua đón em.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Không cần! Em…” Tề Mẫn Mẫn nghĩ đến chính mình đã rời khỏi Tưởng gia, Hoắc Trì Viễn không đón không thấy sẽ hoài nghi, lập tức luống cuống nói.
“Em ở đâu?” Hoắc Trì Viễn đột nhiên khẩn trương hỏi lại.
“Em…Em ở bên ngoài.”
“Đưa điện thoại cho người bên cạnh!” Hoắc Trì Viễn lạnh giọng ra lệnh.
Tề Mẫn Mẫn không yên bất an nhìn về phía Phùng Hân nói: “Chị Hân Hân, làm phiền chị rồi.”
Phùng Hân nhận lấy điện thoại, nhìn Tề Mẫn Mẫn lắc đầu một cái: “Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn ở cùng với tôi. Mặt cô ấy không cẩn thận bị nước nóng hắt…”
“Hai người ở đâu?” Hoắc Trì Viễn lập tức khẩn trương hỏi.
“Anh trực tiếp tới thẩm mỹ viện XX đi.Chúng tôi cũng sắp đến đây rồi.” Phùng Hân nói xong, liền cúp điện thoại.
Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ nhìn Phùng Hân: “Chị Hân Hân, sao chị lại nói cho Hoắc Trì Viễn?Anh ấy hôm nay bề bộn rất nhiều việc.”
“Có vội thế nào cũng có quan trọng bằng bà xã của mình không?” Phùng Hân cầm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, thật tâm nói, “Đàn ông kiếm tiền là để cho phụ nữ được sống tốt hơn. Em phải cho anh ấy biết nỗi khổ của em.”
“Em sợ anh ấy khó xử.Anh ấy yêu em đã là một sự phản bội đối với Tưởng gia rồi, em không thể để cho anh ấy vì em mà quyết tuyệt với Tưởng gia nữa.” Tâm tình Tề Mẫn Mẫn nặng nề nói. Bởi vì Hoắc Trì Viễn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Y Nhiên, cho nên mới càng đối xử với Tưởng phu nhân tốt hơn, giống con trai ruột đối đãi với mẹ mình vậy. Đây đều là bởi vì anh cưới phải cô- hung thủ giết người. Sự tồn tại của cô khiến cho Hoắc Trì Viễn phải xấu hổ, cô không thể quá ích kỷ.
Bình luận facebook