Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1566
Chương 1566
Tại một bệnh viện chỉnh hỉnh nổi tiếng ở Mỹ, Liêu Phàm đứng trước bồn rửa tay, nhìn khuôn mặt xa lạ, rơi nước mắt mặt chát.
“Không thể quay về! Không thể quay về được nữa! Mày không còn là Liêu Phàm! Không còn là mối tình đầu của Hoắc Nhiên nữa!”
Cô nên vui vẻ vì khôi phục lại được diện mạo, nhưng mà tại sao lại cảm thấy đau lòng như vậy chứ?
Hoắc Nhiên cũng không quan tâm đến cô nữa!
Vì sao lại có một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập thế?
Tuy dã đồng ý với Hoắc Trì Viễn, sau này sẽ biến mất nhưng cô vẫn hi vọng có thể dùng khuôn mặt ‘Liêu Phàm’ để xuất hiện trước mặt mọi người.
Ba Liêu lo lắng đi tới đi lui trước cửa toilet, sợ con gái làm chuyện điên rồ gì.
Hồi lâu, vẫn không thấy động tĩnh gì, ông đi lên, lo lắng gõ cửa: “Tiểu Phàm, con không sao chứ?”
Liêu Phàm không trả lời.
Cô chịu đựng sự đau đớn dữ dội trong ngực, khuôn mặt trắng bệch cười với ba: “Ba, con không sao! Nhưng mà, có lẽ con cần giấy tờ mới!”
“Con có thể chấp nhận nó là tốt rồi!” Liêu Phàm sầu não lau nước mắt.
Nói thật, hiện giờ con gái trở nên rất xinh đẹp nhưng mà khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Hoắc Trì Viễn ngồi ở trong cục cảnh sát, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Anh xác định?”
“Tất cả chứng cớ đều chĩa về phía Dương Nguyệt Quyên.” Đối phương đặt trước mặt Hoắc Trì Viễn một tập tài liệu, “Anh có thể xem qua.”
Hoắc Trì Viễn đẩy tư liệu trở lại: “Anh chắc chắn là được.”
“Chúng tôi đã sớm hạ lệnh truy bắt”
“Có tin tức của bà ta tôi sẽ thông báo cho anh.”
Hoắc Trì Viễn cảm ơn sau đó liền rời khỏi cục cảnh sát.
Ngồi vào Maybach, anh lập tức gọi điện thoại: “Tăng thêm bảo an, đừng để cho hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên tiếp cận được Tề Mẫn Mẫn.”
Sau khi cúp điện thoại, anh khẽ mím môi mỏng.
Tuy anh đã lường trước được khả năng này, nhưng vẫn không thể tin được Dương Nguyệt Quyên lại độc ác đến vậy.
Mua chuộc người khác để giết người, thật độc ác!
Nhưng Dương Nguyệt Quyên này mua được tên sát thủ cũng không quá thông minh, không tới 2 tháng liền bị cảnh sát bắt lại.
Cũng may là hắn ta không đủ thông minh, có như vậy mới khiến cho Dương Nguyệt Quyên hung thủ thực sự ở sau màn bị lôi ra ngoài ánh sáng.
Anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Tề Bằng Trình: “Hung thủ đứng sau vụ giết hại xét nghiệm viên đã tra ra được, là Dương Nguyệt Quyên.”
“Cái gì?” Tề Bằng Trình chấn kinh.”Bà ta sao lại làm như vậy chứ? Làm như vậy bà ta hoàn toàn không có chút lợi ích gì cả.”
“Không chiếm được liền hủy diệt.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trả lời.
Tại một bệnh viện chỉnh hỉnh nổi tiếng ở Mỹ, Liêu Phàm đứng trước bồn rửa tay, nhìn khuôn mặt xa lạ, rơi nước mắt mặt chát.
“Không thể quay về! Không thể quay về được nữa! Mày không còn là Liêu Phàm! Không còn là mối tình đầu của Hoắc Nhiên nữa!”
Cô nên vui vẻ vì khôi phục lại được diện mạo, nhưng mà tại sao lại cảm thấy đau lòng như vậy chứ?
Hoắc Nhiên cũng không quan tâm đến cô nữa!
Vì sao lại có một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập thế?
Tuy dã đồng ý với Hoắc Trì Viễn, sau này sẽ biến mất nhưng cô vẫn hi vọng có thể dùng khuôn mặt ‘Liêu Phàm’ để xuất hiện trước mặt mọi người.
Ba Liêu lo lắng đi tới đi lui trước cửa toilet, sợ con gái làm chuyện điên rồ gì.
Hồi lâu, vẫn không thấy động tĩnh gì, ông đi lên, lo lắng gõ cửa: “Tiểu Phàm, con không sao chứ?”
Liêu Phàm không trả lời.
Cô chịu đựng sự đau đớn dữ dội trong ngực, khuôn mặt trắng bệch cười với ba: “Ba, con không sao! Nhưng mà, có lẽ con cần giấy tờ mới!”
“Con có thể chấp nhận nó là tốt rồi!” Liêu Phàm sầu não lau nước mắt.
Nói thật, hiện giờ con gái trở nên rất xinh đẹp nhưng mà khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Hoắc Trì Viễn ngồi ở trong cục cảnh sát, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Anh xác định?”
“Tất cả chứng cớ đều chĩa về phía Dương Nguyệt Quyên.” Đối phương đặt trước mặt Hoắc Trì Viễn một tập tài liệu, “Anh có thể xem qua.”
Hoắc Trì Viễn đẩy tư liệu trở lại: “Anh chắc chắn là được.”
“Chúng tôi đã sớm hạ lệnh truy bắt”
“Có tin tức của bà ta tôi sẽ thông báo cho anh.”
Hoắc Trì Viễn cảm ơn sau đó liền rời khỏi cục cảnh sát.
Ngồi vào Maybach, anh lập tức gọi điện thoại: “Tăng thêm bảo an, đừng để cho hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên tiếp cận được Tề Mẫn Mẫn.”
Sau khi cúp điện thoại, anh khẽ mím môi mỏng.
Tuy anh đã lường trước được khả năng này, nhưng vẫn không thể tin được Dương Nguyệt Quyên lại độc ác đến vậy.
Mua chuộc người khác để giết người, thật độc ác!
Nhưng Dương Nguyệt Quyên này mua được tên sát thủ cũng không quá thông minh, không tới 2 tháng liền bị cảnh sát bắt lại.
Cũng may là hắn ta không đủ thông minh, có như vậy mới khiến cho Dương Nguyệt Quyên hung thủ thực sự ở sau màn bị lôi ra ngoài ánh sáng.
Anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Tề Bằng Trình: “Hung thủ đứng sau vụ giết hại xét nghiệm viên đã tra ra được, là Dương Nguyệt Quyên.”
“Cái gì?” Tề Bằng Trình chấn kinh.”Bà ta sao lại làm như vậy chứ? Làm như vậy bà ta hoàn toàn không có chút lợi ích gì cả.”
“Không chiếm được liền hủy diệt.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trả lời.
Bình luận facebook