Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1569
Chương 1569
“Không ty xảy ra chút chuyện thôi!” Hoắc Trì Viễn có tỏ vẻ thoải mái cười nói.
“Không có việc gì chứ?”
“Cho dù có việc quan trọng hơn thì Trịnh Húc cũng có thể giải quyết!” Hoắc Trì Viễn đổ vấn đền lên người Trịnh Húc, cười nói.
“Vậy là tốt rồi!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ, lè lưỡi, “Hoắc Y kiếm được tiền thì em mới có thể ăn tiêu thoải mái được chứ!”
“Chắc chắn sẽ không để em phải ăn xin đâu!” Hoắc Trì Viễn cười xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, “Dù thế nào cũng sẽ để em ăn tôm hùm đất đến nó thì thôi!”
“Được! Em thích nha!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu.
Nói xong, cô cười ha ha.
Hoắc Trì Viễn xắn tay áo, lấy một con tôm chuẩn bị bóc cho cô.
“Hoắc Trì Viễn, đủ rồi!” Tề Mẫn Mẫn nhớ Hoắc Trì Viễn vẫn bị thương, xoa bụng cười nói, “Để dành bụng còn nếm thử những món khác chứ?”
“Thật sao?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi.
Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu.
“Bé con, em không cần lo lắng đâu. Ngón tay anh không dễ bị thương như vậy! Bóc hết chỗ tôm này cũng không có việc gì rồi!” Hoắc Trì Viễn cảm động nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Đã không biết là lần thứ mấy, Tề Mẫn Mẫn chỉ ăn mấy con tôm đã nói đủ, không chịu để anh bóc thêm nữa.
Mới đầu không để ý, nhưng lâu dần anh cũng đoán được suy nghĩ của cô.
Cô sợ sẽ khiến ngón tay anh bị thương.
“Cả một bàn đồ ăn ngon như vậy, em cũng không muốn chỉ ăn tôm hùm đất không thôi!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ, nói.
Đêm xuống, bốn phía yên lặng.
Dương Nguyệt Quyên đứng trước cửa số, lặng lẽ quan sát bên ngoài.
Không thấy bóng dáng cảnh sát, bà mới thả rèm xuống, ngạo mạn nhìn thoáng qua người đàn ông ngu ngốc đã bị bà đâm bất tỉnh, rồi đi về phía tủ quần áo.
Chọn từ trong tủ một cái mũ đen, một bộ áo phông và quần bò.
Thay quần áo xong, bà nhìn thấy trên bàn có một cái kính, liền tiện tay lấy.
Sợ có cảnh sát mai phục cạnh nhà trọ, nhà này nhất định là không về được.
Bà lấy hết giấy tờ căn cứ xác thực và tài liệu trong cặp ra nhét hết vào quần bò, xuống lầu liền đem ném cái cặp vào thùng rác.
Đội mũ bịt mặt lại xong, bà liền lẩn vào đám người, vội vàng rời đi
Cảm giác đằng sau có người đang đuổi theo, bà lập tức gọi taxi.
Ngồi trong xe taxi, nhìn thấy vẻ mặt thất bại của viên cảnh sát, mắt bà híp lại.
Tất cả những uất ức này, đều là Tề Mẫn Mẫn mang lại!
“Không ty xảy ra chút chuyện thôi!” Hoắc Trì Viễn có tỏ vẻ thoải mái cười nói.
“Không có việc gì chứ?”
“Cho dù có việc quan trọng hơn thì Trịnh Húc cũng có thể giải quyết!” Hoắc Trì Viễn đổ vấn đền lên người Trịnh Húc, cười nói.
“Vậy là tốt rồi!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ, lè lưỡi, “Hoắc Y kiếm được tiền thì em mới có thể ăn tiêu thoải mái được chứ!”
“Chắc chắn sẽ không để em phải ăn xin đâu!” Hoắc Trì Viễn cười xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, “Dù thế nào cũng sẽ để em ăn tôm hùm đất đến nó thì thôi!”
“Được! Em thích nha!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu.
Nói xong, cô cười ha ha.
Hoắc Trì Viễn xắn tay áo, lấy một con tôm chuẩn bị bóc cho cô.
“Hoắc Trì Viễn, đủ rồi!” Tề Mẫn Mẫn nhớ Hoắc Trì Viễn vẫn bị thương, xoa bụng cười nói, “Để dành bụng còn nếm thử những món khác chứ?”
“Thật sao?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi.
Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu.
“Bé con, em không cần lo lắng đâu. Ngón tay anh không dễ bị thương như vậy! Bóc hết chỗ tôm này cũng không có việc gì rồi!” Hoắc Trì Viễn cảm động nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Đã không biết là lần thứ mấy, Tề Mẫn Mẫn chỉ ăn mấy con tôm đã nói đủ, không chịu để anh bóc thêm nữa.
Mới đầu không để ý, nhưng lâu dần anh cũng đoán được suy nghĩ của cô.
Cô sợ sẽ khiến ngón tay anh bị thương.
“Cả một bàn đồ ăn ngon như vậy, em cũng không muốn chỉ ăn tôm hùm đất không thôi!” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ, nói.
Đêm xuống, bốn phía yên lặng.
Dương Nguyệt Quyên đứng trước cửa số, lặng lẽ quan sát bên ngoài.
Không thấy bóng dáng cảnh sát, bà mới thả rèm xuống, ngạo mạn nhìn thoáng qua người đàn ông ngu ngốc đã bị bà đâm bất tỉnh, rồi đi về phía tủ quần áo.
Chọn từ trong tủ một cái mũ đen, một bộ áo phông và quần bò.
Thay quần áo xong, bà nhìn thấy trên bàn có một cái kính, liền tiện tay lấy.
Sợ có cảnh sát mai phục cạnh nhà trọ, nhà này nhất định là không về được.
Bà lấy hết giấy tờ căn cứ xác thực và tài liệu trong cặp ra nhét hết vào quần bò, xuống lầu liền đem ném cái cặp vào thùng rác.
Đội mũ bịt mặt lại xong, bà liền lẩn vào đám người, vội vàng rời đi
Cảm giác đằng sau có người đang đuổi theo, bà lập tức gọi taxi.
Ngồi trong xe taxi, nhìn thấy vẻ mặt thất bại của viên cảnh sát, mắt bà híp lại.
Tất cả những uất ức này, đều là Tề Mẫn Mẫn mang lại!
Bình luận facebook