Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1579
Chương 1579
“Nhưng anh Hoắc dặn tôi…” Tiểu Trương do dự.
“Anh nghe tôi hay nghe Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn bực mình nghiêm mặt nói.
“Nghe….” Tiểu Trương quay đầu khó xử nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, “Thưa cô, nếu anh ấy có tức giận, cô nói đỡ cho tôi nhé.”
“Nhất định!” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Trương,”Có tôi, Hoắc Trì Viễn không dám giận anh. Với lại, tôi cố ý muốn đến bệnh viện, anh muốn cản cũng không được.”
“Được rồi.” Lúc này Tiểu Trương mới đồng ý.
Vương Giai Tuệ và Ninh Hạo đi đến cửa trường học, nhìn thấy chiếc Maybach vừa mới chạy đi, đằng sau co một chiếc xe màu đen cũng chạy theo, dường như đang theo dõi. Maybach đi nhanh, nó cũng đi nhanh. Maybach đi chậm lại, nó cũng chậm theo, cho dù có thể vượt nó cũng không vượt.
Vương Giai Tuệ cảnh giác nhìn chiếc xe kia, nói với Ninh Hạo:”Ninh Hạo, chiếc xe kia không bình thường, tớ lo cho Tề Mẫn Mẫn.”
“Tớ đi theo nó. Nếu nó gây bất lợi cho Tề Mẫn Mẫn, tớ lập tức báo cảnh sát.” Ninh Hạo đep cặp sách lên lập tức gọi taxi.
“Tớ đi với cậu!” Vương Giai Tuệ chạy tới, mở cửa xe bên kia ngồi vào.
Thấy chiếc một chiếc xe đen có rèm che đi theo xe Maybach tiến vào bệnh viện, Ninh Hạo cực kỳ lo lắng.
“Giai Tuệ, bạn đoán đúng rồi. Những người này chắc nhắm vào Tề Mẫn Mẫn rồi!” Nhìn thấy trong chiếc xe màu đen có rèm che kia là mấy người đàn ông mặc đồ đen, Ninh Hạo căng thẳng, lo lắng nói.
“Chúng ta nghĩ cách ngăn họ lại!” Vương Giai Tuệ xuống xe, chạy về phía mấy người mặc áo đen.
Lúc ở bên cạnh đối phương, cô cố ý dùng sức đụng vào.
“Không có mắt à?” Có người không vui, rống lên.
“Rõ ràng là ông chặn đường mà!” Vương Giai Tuệ giữ mũi thiếu chút nữa bị đụng gãy, tủi thân kháng nghị.
“Ở đâu xuất hiện một đứa nhóc thối tha thế này?” Một người khác lạnh lùng mở miệng.
“Không cần quan tâm đến con bé! Có chuyện khác quan trọng hơn!” Một người khác bình tĩnh nói.
Vương Giai Tuệ thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, lập tức giơ hai tay ngăn cản, “Mấy người đụng vào tôi rồi muốn bỏ trốn sao? Không dễ như vậy đâu! Đền tiền đi!”
“Dám đòi tiền chúng ta! Lá gan không nhỏ đâu!” Một người trong đó, hai tay nắm thành quyền, dùng sức bóp. Tiếng khớp ngón tay vang lên giòn giã.
Sự tàn nhẫn của đối phương khiến Vương Giai Tuệ sợ hãi lui về sau một bước nhưng cô vẫn không chịu yếu thế: “Mẹ ngươi mới lá gan không nhỏ. Mấy người khiến mũi tôi bị gẫy rồi, đưa tôi đi kiểm tra đi!”
Một người bình tĩnh hơn, lấy trong túi áo mấy tờ một trăm đồng, ném xuống chân Vương Giai Tuệ: “Ông đây không rảnh chơi với mày đâu! Cầm tiền rồi đi đi!”
Ninh Hạo đi tới, bảo hộ Giai Tuệ ở phía sau, nói với mấy người mặc áo đen: “Mấy người đụng vào bạn tôi sao lại còn hung dữ như vậy? Xin lỗi đi!”
Thấy đồng phục của hai người, rồi nhìn lại khuôn mặt hai người họ, đột nhiên hiểu ra, thì thầm với hai người kia.
“Nhưng anh Hoắc dặn tôi…” Tiểu Trương do dự.
“Anh nghe tôi hay nghe Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn bực mình nghiêm mặt nói.
“Nghe….” Tiểu Trương quay đầu khó xử nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, “Thưa cô, nếu anh ấy có tức giận, cô nói đỡ cho tôi nhé.”
“Nhất định!” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười vỗ vỗ bả vai Tiểu Trương,”Có tôi, Hoắc Trì Viễn không dám giận anh. Với lại, tôi cố ý muốn đến bệnh viện, anh muốn cản cũng không được.”
“Được rồi.” Lúc này Tiểu Trương mới đồng ý.
Vương Giai Tuệ và Ninh Hạo đi đến cửa trường học, nhìn thấy chiếc Maybach vừa mới chạy đi, đằng sau co một chiếc xe màu đen cũng chạy theo, dường như đang theo dõi. Maybach đi nhanh, nó cũng đi nhanh. Maybach đi chậm lại, nó cũng chậm theo, cho dù có thể vượt nó cũng không vượt.
Vương Giai Tuệ cảnh giác nhìn chiếc xe kia, nói với Ninh Hạo:”Ninh Hạo, chiếc xe kia không bình thường, tớ lo cho Tề Mẫn Mẫn.”
“Tớ đi theo nó. Nếu nó gây bất lợi cho Tề Mẫn Mẫn, tớ lập tức báo cảnh sát.” Ninh Hạo đep cặp sách lên lập tức gọi taxi.
“Tớ đi với cậu!” Vương Giai Tuệ chạy tới, mở cửa xe bên kia ngồi vào.
Thấy chiếc một chiếc xe đen có rèm che đi theo xe Maybach tiến vào bệnh viện, Ninh Hạo cực kỳ lo lắng.
“Giai Tuệ, bạn đoán đúng rồi. Những người này chắc nhắm vào Tề Mẫn Mẫn rồi!” Nhìn thấy trong chiếc xe màu đen có rèm che kia là mấy người đàn ông mặc đồ đen, Ninh Hạo căng thẳng, lo lắng nói.
“Chúng ta nghĩ cách ngăn họ lại!” Vương Giai Tuệ xuống xe, chạy về phía mấy người mặc áo đen.
Lúc ở bên cạnh đối phương, cô cố ý dùng sức đụng vào.
“Không có mắt à?” Có người không vui, rống lên.
“Rõ ràng là ông chặn đường mà!” Vương Giai Tuệ giữ mũi thiếu chút nữa bị đụng gãy, tủi thân kháng nghị.
“Ở đâu xuất hiện một đứa nhóc thối tha thế này?” Một người khác lạnh lùng mở miệng.
“Không cần quan tâm đến con bé! Có chuyện khác quan trọng hơn!” Một người khác bình tĩnh nói.
Vương Giai Tuệ thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, lập tức giơ hai tay ngăn cản, “Mấy người đụng vào tôi rồi muốn bỏ trốn sao? Không dễ như vậy đâu! Đền tiền đi!”
“Dám đòi tiền chúng ta! Lá gan không nhỏ đâu!” Một người trong đó, hai tay nắm thành quyền, dùng sức bóp. Tiếng khớp ngón tay vang lên giòn giã.
Sự tàn nhẫn của đối phương khiến Vương Giai Tuệ sợ hãi lui về sau một bước nhưng cô vẫn không chịu yếu thế: “Mẹ ngươi mới lá gan không nhỏ. Mấy người khiến mũi tôi bị gẫy rồi, đưa tôi đi kiểm tra đi!”
Một người bình tĩnh hơn, lấy trong túi áo mấy tờ một trăm đồng, ném xuống chân Vương Giai Tuệ: “Ông đây không rảnh chơi với mày đâu! Cầm tiền rồi đi đi!”
Ninh Hạo đi tới, bảo hộ Giai Tuệ ở phía sau, nói với mấy người mặc áo đen: “Mấy người đụng vào bạn tôi sao lại còn hung dữ như vậy? Xin lỗi đi!”
Thấy đồng phục của hai người, rồi nhìn lại khuôn mặt hai người họ, đột nhiên hiểu ra, thì thầm với hai người kia.
Bình luận facebook