Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1612
Chương 1612
Tề Mẫn Mẫn dùng sức cắn môi một cái.
Hoắc Trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, quăng cô xuống bể bơi.
Tề Mẫn Mẫn thét chói tai trồi lên, bất mãn kháng nghị:”Chú, anh làm cái gì vậy?”
“Chế tạo người!” Hoắc Trì Viễn cởi áo sơ mi nhảy xuống, mạnh mẽ ôm Tề Mẫn Mẫn vào ngực.
“Em đâu có nói là ngay lúc này!” Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ mặt.
Cô chỉ muốn nói với anh, lần tới không cần tránh thai nữa.
Cô muốn có một đứa nhỏ.
Chứ ý cô không phải muốn cùng anh XXOO bây giờ.
“Anh lại hiểu là, bây giờ, ngay lập tức …” Hoắc Trì Viễn cắn vành tai Tề Mẫn Mẫn, giọng nói mị hoặc nói.
“Anh thua rồi!” Tề Mẫn Mẫn nhoài ra sau, né tránh môi Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn không cho cô cơ hội, môi lần theo vành tai xuống cái gáy trắng ngần, lưu lại những dấu hôn nóng bỏng.
Hôm nay tờ giấy của Lynda anh ngoài mặt tỏ ra không cần, nhưng thực tế lại cảm thấy có chút nguy cơ.
Anh vẫn khinh thường Ninh Hạo, xinh đẹp như hoa, gia thế thâm hậu, tuổi trẻ dịu dàng.
Tóm lại cái gì cũng tốt đẹp
Anh không biết đến một ngày nào đó, anh già đi, không còn đẹp trai, Tề Mẫn Mẫn có khi nào sẽ không còn muốn anh hay không.
“Hôm nay anh làm sao vậy?” Cảm giác được cơ thể của Hoắc Trì Viễn run nhè nhẹ, Tề Mẫn Mẫn ôm mặt anh, lo lắng hỏi.
“Nha đầu, nếu có một ngày anh già đi, anh thực sự già đi, biến thành già yếu, em vẫn phải yêu anh.” Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, chân thành tha thiết nói.
“Anh đang lo lắng cái gì? Anh già đi em cũng yêu anh! với lại tìm đâu ra một ông già đẹp trai như thế này?” Tề Mẫn Mẫn nhéo nhéo mặt Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn cúi đầu, nhiệt tình che môi Tề Mẫn Mẫn lại, lúc này anh không cho cô cơ hội kháng cự, trực tiếp kéo quần áo của cô, yêu cô…..
Sau khi tất cả kết thúc, Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng rúc vào lòng Hoắc Trì Viễn:”Không còn mặt mũi gặp ai.”
“Vì sao?” Hoắc Trì Viễn vừa thở hổn hển, vừa cười thỏa mãn hỏi.
“Camera không có tắt.” Tề Mẫn Mẫn nhìn lên phía trên.
“Anh đi hỏi một vòng ai bảo nhìn thấy anh sẽ khoét mắt người đó!” Hoắc Trì Viễn cố ý ngang ngược nói.
“Anh là bạo chúa à?” Tề Mẫn Mẫn véo má Hoắc Trì Viễn, xì ra một tiếng cười.
“Vị trí của nó chỉ có thể chụp được lưng của anh. Vợ, em không bị lộ..” Hoắc Trì Viễn xấu xa nói, “Nhiều lắm chỉ nhìn thấy hai cái đùi. Nhưng là ở dưới nước, trừ phi bọn họ mắt bọn họ là máy chụp X quang.”
“Em muốn về phòng!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kêu lên.
“Lại làm một lần nữa.” Hoắc Trì Viễn ôm chầm Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc cười nói.
“Cút!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, giật lấy quần áo rồi lên bờ.
Anh lại muốn quăng mặt mũi đi trước mắt đám bảo vệ một lần nữa sao?
Cô cũng không muốn tiếp khách!
Tề Mẫn Mẫn dùng sức cắn môi một cái.
Hoắc Trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, quăng cô xuống bể bơi.
Tề Mẫn Mẫn thét chói tai trồi lên, bất mãn kháng nghị:”Chú, anh làm cái gì vậy?”
“Chế tạo người!” Hoắc Trì Viễn cởi áo sơ mi nhảy xuống, mạnh mẽ ôm Tề Mẫn Mẫn vào ngực.
“Em đâu có nói là ngay lúc này!” Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ mặt.
Cô chỉ muốn nói với anh, lần tới không cần tránh thai nữa.
Cô muốn có một đứa nhỏ.
Chứ ý cô không phải muốn cùng anh XXOO bây giờ.
“Anh lại hiểu là, bây giờ, ngay lập tức …” Hoắc Trì Viễn cắn vành tai Tề Mẫn Mẫn, giọng nói mị hoặc nói.
“Anh thua rồi!” Tề Mẫn Mẫn nhoài ra sau, né tránh môi Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn không cho cô cơ hội, môi lần theo vành tai xuống cái gáy trắng ngần, lưu lại những dấu hôn nóng bỏng.
Hôm nay tờ giấy của Lynda anh ngoài mặt tỏ ra không cần, nhưng thực tế lại cảm thấy có chút nguy cơ.
Anh vẫn khinh thường Ninh Hạo, xinh đẹp như hoa, gia thế thâm hậu, tuổi trẻ dịu dàng.
Tóm lại cái gì cũng tốt đẹp
Anh không biết đến một ngày nào đó, anh già đi, không còn đẹp trai, Tề Mẫn Mẫn có khi nào sẽ không còn muốn anh hay không.
“Hôm nay anh làm sao vậy?” Cảm giác được cơ thể của Hoắc Trì Viễn run nhè nhẹ, Tề Mẫn Mẫn ôm mặt anh, lo lắng hỏi.
“Nha đầu, nếu có một ngày anh già đi, anh thực sự già đi, biến thành già yếu, em vẫn phải yêu anh.” Hoắc Trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, chân thành tha thiết nói.
“Anh đang lo lắng cái gì? Anh già đi em cũng yêu anh! với lại tìm đâu ra một ông già đẹp trai như thế này?” Tề Mẫn Mẫn nhéo nhéo mặt Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn cúi đầu, nhiệt tình che môi Tề Mẫn Mẫn lại, lúc này anh không cho cô cơ hội kháng cự, trực tiếp kéo quần áo của cô, yêu cô…..
Sau khi tất cả kết thúc, Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng rúc vào lòng Hoắc Trì Viễn:”Không còn mặt mũi gặp ai.”
“Vì sao?” Hoắc Trì Viễn vừa thở hổn hển, vừa cười thỏa mãn hỏi.
“Camera không có tắt.” Tề Mẫn Mẫn nhìn lên phía trên.
“Anh đi hỏi một vòng ai bảo nhìn thấy anh sẽ khoét mắt người đó!” Hoắc Trì Viễn cố ý ngang ngược nói.
“Anh là bạo chúa à?” Tề Mẫn Mẫn véo má Hoắc Trì Viễn, xì ra một tiếng cười.
“Vị trí của nó chỉ có thể chụp được lưng của anh. Vợ, em không bị lộ..” Hoắc Trì Viễn xấu xa nói, “Nhiều lắm chỉ nhìn thấy hai cái đùi. Nhưng là ở dưới nước, trừ phi bọn họ mắt bọn họ là máy chụp X quang.”
“Em muốn về phòng!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kêu lên.
“Lại làm một lần nữa.” Hoắc Trì Viễn ôm chầm Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc cười nói.
“Cút!” Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, giật lấy quần áo rồi lên bờ.
Anh lại muốn quăng mặt mũi đi trước mắt đám bảo vệ một lần nữa sao?
Cô cũng không muốn tiếp khách!
Bình luận facebook