Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1648
Chương 1648
“Gọi anh cả!” Hoắc Trì Viễn cười ra lệnh.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt, Hoắc Nhiên còn không kìm chế được cười to: “Anh cả, em dâu anh da mặt anh mỏng.”
“Bác sĩ Mông Cổ, anh ngứa da phải không?” Vương Giai Tuệ một bên véo eo Hoắc Nhiên, một bên thấp giọng uy hiếp.
“Nhẹ chút!” Hoắc Nhiên thống khổ kêu:”Ôi”.”Hạt Tiêu Nhỏ, anh không có nói sai đi?”
“Lão nhị, tìm thời gian tới cửa cầu hôn thôi.” Hoắc Trì Viễn ra lệnh cho Hoắc Nhiên đang liếc mắt đưa tình với Giai Tuệ.
Hoắc Nhiên đã ăn Vương Giai Tuệ, liền muốn chịu trách nhiệm.
Anh không thể coi cô như những oanh oanh yến yến trước kia được.
“Ba mẹ đã phân phó rồi.” Hoắc Nhiên nhếch miệng: “Không thể nghĩ được mọi người còn sốt ruột hơn em.”
“Bởi vì Giai Tuệ là người duy nhất có thể buộc cậu lại. Chúng tôi đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội.” Hoắc Trì Viễn cười trả lời.
Vương Giai Tuệ cảm động nhìn về phía Hoắc Trì Viễn.
Anh đã vậy còn quá coi trọng cô.
Cô thật sự cũng không cảm thấy được mình quan trọng như thế với Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên nhìn tới cô, là bát cháo thêm ít đậu xanh, vừa mắt mà thôi.
Hoắc Trì Viễn lại nói cô là người duy nhất có thể trói buộc trái tim của Hoắc Nhiên.
Cô thật sự quan trọng như thế sao?
Cô vụng trộm nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên.
Trước khi gặp cô, anh từng có rất nhiều bạn gái.
“Anh, cũng là anh hiểu em nhất.” Hoắc Nhiên không kiềm chế được cười to, xem như đồng ý quan điểm của Hoắc Trì Viễn.
Vương Giai Tuệ nghe Hoắc Nhiên nói thế, trong lòng ngọt như được rắc mật.
“Giai Tuệ, hai người này mặt dày không kém nhau, chúng ta đừng để ý đến họ!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Giai Tuệ đỏ mặt, cười nói.
Hoắc Trì Viễn và Hoắc Nhiên thâm ý liếc nhau một cái, đồng thời ôm được người phụ nữ của mình vào trong lòng, bá đạo cúi đầu, hôn lên.
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ cùng với Hoắc Trì Viễn.
Vuwogn Giai Tuệ đỏ mặt cắn đầu lưỡi của Hoắc Nhiên, buộc anh lùi bước.
Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị: “Thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng!”
“Xứng đáng!” Vương Giai Tuệ hừ một tiếng.
Cô không như những người phụ nữ trước kia của anh, có thể cởi mở trước mặt người ngoài, thân thiết với anh.
Tề Mẫn Mẫn dựa vào trước ngực Hoắc Trì Viễn, cười thấp giọng nói: “Chú, xem ra em quá mức dịu dàng với anh rồi. Em cũng có thể học Giai Tuệ, cay nồng một chút.”
Bởi vì cô chỉ nhẹ tay đẩy vài cái, cho nên Hoắc Trì Viễn mới hôn đủ đây, hôn đến triền miên nóng bừng, hại cô thở hổn hển.
“Gọi anh cả!” Hoắc Trì Viễn cười ra lệnh.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt, Hoắc Nhiên còn không kìm chế được cười to: “Anh cả, em dâu anh da mặt anh mỏng.”
“Bác sĩ Mông Cổ, anh ngứa da phải không?” Vương Giai Tuệ một bên véo eo Hoắc Nhiên, một bên thấp giọng uy hiếp.
“Nhẹ chút!” Hoắc Nhiên thống khổ kêu:”Ôi”.”Hạt Tiêu Nhỏ, anh không có nói sai đi?”
“Lão nhị, tìm thời gian tới cửa cầu hôn thôi.” Hoắc Trì Viễn ra lệnh cho Hoắc Nhiên đang liếc mắt đưa tình với Giai Tuệ.
Hoắc Nhiên đã ăn Vương Giai Tuệ, liền muốn chịu trách nhiệm.
Anh không thể coi cô như những oanh oanh yến yến trước kia được.
“Ba mẹ đã phân phó rồi.” Hoắc Nhiên nhếch miệng: “Không thể nghĩ được mọi người còn sốt ruột hơn em.”
“Bởi vì Giai Tuệ là người duy nhất có thể buộc cậu lại. Chúng tôi đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội.” Hoắc Trì Viễn cười trả lời.
Vương Giai Tuệ cảm động nhìn về phía Hoắc Trì Viễn.
Anh đã vậy còn quá coi trọng cô.
Cô thật sự cũng không cảm thấy được mình quan trọng như thế với Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên nhìn tới cô, là bát cháo thêm ít đậu xanh, vừa mắt mà thôi.
Hoắc Trì Viễn lại nói cô là người duy nhất có thể trói buộc trái tim của Hoắc Nhiên.
Cô thật sự quan trọng như thế sao?
Cô vụng trộm nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên.
Trước khi gặp cô, anh từng có rất nhiều bạn gái.
“Anh, cũng là anh hiểu em nhất.” Hoắc Nhiên không kiềm chế được cười to, xem như đồng ý quan điểm của Hoắc Trì Viễn.
Vương Giai Tuệ nghe Hoắc Nhiên nói thế, trong lòng ngọt như được rắc mật.
“Giai Tuệ, hai người này mặt dày không kém nhau, chúng ta đừng để ý đến họ!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Giai Tuệ đỏ mặt, cười nói.
Hoắc Trì Viễn và Hoắc Nhiên thâm ý liếc nhau một cái, đồng thời ôm được người phụ nữ của mình vào trong lòng, bá đạo cúi đầu, hôn lên.
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ cùng với Hoắc Trì Viễn.
Vuwogn Giai Tuệ đỏ mặt cắn đầu lưỡi của Hoắc Nhiên, buộc anh lùi bước.
Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị: “Thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng!”
“Xứng đáng!” Vương Giai Tuệ hừ một tiếng.
Cô không như những người phụ nữ trước kia của anh, có thể cởi mở trước mặt người ngoài, thân thiết với anh.
Tề Mẫn Mẫn dựa vào trước ngực Hoắc Trì Viễn, cười thấp giọng nói: “Chú, xem ra em quá mức dịu dàng với anh rồi. Em cũng có thể học Giai Tuệ, cay nồng một chút.”
Bởi vì cô chỉ nhẹ tay đẩy vài cái, cho nên Hoắc Trì Viễn mới hôn đủ đây, hôn đến triền miên nóng bừng, hại cô thở hổn hển.
Bình luận facebook