Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1652
Chương 1652
“Hoắc tổng, anh tìm tôi sao?” Lynda cười hỏi Hoắc Trì Viễn.
“Xem ra cô đã biết nguyên nhân!” Nhìn nụ cười của Lynda, Hoắc Trì Viễn đan hai tay vào nhau, cười hỏi.
“Tôi vẫn mong chờ hôn lễ thế kỉ của anh và Tề Mẫn Mẫn!” Lynda cười hỏi.
Hoắc Trì Viễn nhướng mày, “Thật đúng lúc! Cô liên hệ giúp tôi nhà thiết kế áo cưới lần trước. Tôi muốn tặng cho Tề Mẫn Mẫn một chiếc váy cưới khác!”
“Được! Có cần chỉnh sửa gì không ạ? Dạo này Tề Mẫn Mẫn gầy đi rất nhiều!” Lynda lập tức nghĩ đến một vấn đề.
“Có phần eo!” Hoắc Trì Viễn lấy tay áng chừng, “Khoảng chừng…..66cm!”
Lynda đùa hỏi: “Ý của Hoắc tổng là ngực của Tề Mẫn Mẫn vẫn rất đầy đặn đúng không?”
Một giây trước, Hoắc Trì Viễn còn đang tưởng tượng lại vòng eo của Tề Mẫn Mẫn, một giây sau đã vì lời nói của Lynda mà xấu hổ đỏ mặt.
Lynda cười nói: “Tôi sẽ nói kỹ càng với nhà thiết kế!”
Rốt cuộc cũng kết thúc kỳ thi vào đại học.
Tề Mẫn Mẫn đi ra khỏi trường thi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Vất vả kết thúc công việc học tập ở cao trung, cô liền rất nhanh phải bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Đại học F, chờ ta!
Ninh Hạo dựa tường an tĩnh chờ đợi, anh không thèm để ý đến những ánh mắt không ngừng liếc nhìn mình.
Tuy biết rõ là không có khả năng, nhưng trong lòng anh vẫn không có cách nào chứa đựng thêm một bóng hình nào khác nữa.
Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn từ nhà B đi ra, anh lập tức tới đón: “Tề Mẫn Mẫn, thi như thế nào?”
“Cũng không tệ lắm!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói.”Lớp trưởng thì sao?”
“Cũng OK.” Ninh Hạo nhàn nhạt nở nụ cười.
“Không tốt cũng chẳng sao cả. Cậu không phải là muốn đi Havard sao.” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ bả vai Ninh Hạo, cười cổ vũ.
Nghe thấy lời Tề Mẫn Mẫn nói, trong mắt Ninh Hạo thoáng qua một chút ưu thương.
Havard, là nơi mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, nhưng anh lại chẳng có cách nào cao hứng nổi.
Bởi vì nơi đó không có Tề Mẫn Mẫn.
“Cũng không biết Giai Tuệ thế nào.” Khóe môi Tề Mẫn Mẫn khẽ mấp máy.
Bọn họ và Giai Tuệ không thi cùng một trường, cũng đã ba ngày nay chưa gặp nhau rồi.
“Gọi điện thoại hỏi một chút.” Ninh Hạo cười nhắc nhở.
“Tớ nhất định là thi đến mụ mị đầu óc rồi.” Tề Mẫn Mẫn dùng sức gõ gõ đầu.
“Lại gõ nữa thì khờ thật đấy.” Ninh Hạo đau lòng cầm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, ánh mắt triền miên.
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ rút tay về, không tự nhiên lấy di động ra: “Tớ gọi điện hỏi Giai Tuệ một chút.”
Vừa khỏi động lại điện thoại, còn chưa kịp gọi điện thoại cho Giai Tuệ, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Tề Mẫn Mẫn cười bắt máy: “Hoắc Trì Viễn?”
“Nha đầu, thi xong rồi hả?” Giọng nói Hoắc Trì Viễn từ đầu giây bên kia truyền đến.
“Hoắc tổng, anh tìm tôi sao?” Lynda cười hỏi Hoắc Trì Viễn.
“Xem ra cô đã biết nguyên nhân!” Nhìn nụ cười của Lynda, Hoắc Trì Viễn đan hai tay vào nhau, cười hỏi.
“Tôi vẫn mong chờ hôn lễ thế kỉ của anh và Tề Mẫn Mẫn!” Lynda cười hỏi.
Hoắc Trì Viễn nhướng mày, “Thật đúng lúc! Cô liên hệ giúp tôi nhà thiết kế áo cưới lần trước. Tôi muốn tặng cho Tề Mẫn Mẫn một chiếc váy cưới khác!”
“Được! Có cần chỉnh sửa gì không ạ? Dạo này Tề Mẫn Mẫn gầy đi rất nhiều!” Lynda lập tức nghĩ đến một vấn đề.
“Có phần eo!” Hoắc Trì Viễn lấy tay áng chừng, “Khoảng chừng…..66cm!”
Lynda đùa hỏi: “Ý của Hoắc tổng là ngực của Tề Mẫn Mẫn vẫn rất đầy đặn đúng không?”
Một giây trước, Hoắc Trì Viễn còn đang tưởng tượng lại vòng eo của Tề Mẫn Mẫn, một giây sau đã vì lời nói của Lynda mà xấu hổ đỏ mặt.
Lynda cười nói: “Tôi sẽ nói kỹ càng với nhà thiết kế!”
Rốt cuộc cũng kết thúc kỳ thi vào đại học.
Tề Mẫn Mẫn đi ra khỏi trường thi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Vất vả kết thúc công việc học tập ở cao trung, cô liền rất nhanh phải bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Đại học F, chờ ta!
Ninh Hạo dựa tường an tĩnh chờ đợi, anh không thèm để ý đến những ánh mắt không ngừng liếc nhìn mình.
Tuy biết rõ là không có khả năng, nhưng trong lòng anh vẫn không có cách nào chứa đựng thêm một bóng hình nào khác nữa.
Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn từ nhà B đi ra, anh lập tức tới đón: “Tề Mẫn Mẫn, thi như thế nào?”
“Cũng không tệ lắm!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói.”Lớp trưởng thì sao?”
“Cũng OK.” Ninh Hạo nhàn nhạt nở nụ cười.
“Không tốt cũng chẳng sao cả. Cậu không phải là muốn đi Havard sao.” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ bả vai Ninh Hạo, cười cổ vũ.
Nghe thấy lời Tề Mẫn Mẫn nói, trong mắt Ninh Hạo thoáng qua một chút ưu thương.
Havard, là nơi mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, nhưng anh lại chẳng có cách nào cao hứng nổi.
Bởi vì nơi đó không có Tề Mẫn Mẫn.
“Cũng không biết Giai Tuệ thế nào.” Khóe môi Tề Mẫn Mẫn khẽ mấp máy.
Bọn họ và Giai Tuệ không thi cùng một trường, cũng đã ba ngày nay chưa gặp nhau rồi.
“Gọi điện thoại hỏi một chút.” Ninh Hạo cười nhắc nhở.
“Tớ nhất định là thi đến mụ mị đầu óc rồi.” Tề Mẫn Mẫn dùng sức gõ gõ đầu.
“Lại gõ nữa thì khờ thật đấy.” Ninh Hạo đau lòng cầm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, ánh mắt triền miên.
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ rút tay về, không tự nhiên lấy di động ra: “Tớ gọi điện hỏi Giai Tuệ một chút.”
Vừa khỏi động lại điện thoại, còn chưa kịp gọi điện thoại cho Giai Tuệ, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Tề Mẫn Mẫn cười bắt máy: “Hoắc Trì Viễn?”
“Nha đầu, thi xong rồi hả?” Giọng nói Hoắc Trì Viễn từ đầu giây bên kia truyền đến.
Bình luận facebook