• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (3 Viewers)

  • Chương 381-385

Chương 381: “Hai chúng ta có phải đã từng gặp nhau?”

Nhưng Nam Mẫn vẫn không chịu bỏ qua cho cô ta: “Cô cầu xin tôi tha cho cô, vậy tôi đưa ra điều kiện: Cô bây giờ quỳ xuống, xin lỗi vì đã phá hoại gia đình tôi, tổn thương đến tôi, cầu xin tôi lượng thứ đi. Chỉ cần cô Trác khụy gối, cúi thấp đầu, đương nhiên tôi có thể mở rộng tấm lòng, không chấp cô nữa”.

Cô thật sự muốn cô ta quỳ xuống nhận lỗi với mình!

Trác Huyên chỉ cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy lửa giận sắp nhảy lên đến cổ rồi, đỉnh đầu cũng sắp bốc khói, khuôn mặt trang điểm tinh xảo vì quá tức giận mà trở nên méo mó, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, cô ta cầm ly cafe đã nguội lạnh tạt về phía Nam Mẫn…

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Nam Mẫn nhạy bén tránh sang một bên.

Một bóng dáng nhanh nhạy xoẹt qua người, cầm khay chặn trước người Nam Mẫn, hai ly cafe đen nóng trên khay liền bắn tung tóe, toàn bộ hất trên người và trên mặt Trác Huyên, còn có vài giọt văng vào mắt cô ta, cô ta đau đến mức gào loạn lên!

Khi Dụ Lâm Hải vội vàng chạy tới thì nhìn thấy cảnh tượng náo loạn như vậy.

Trên đường về nhà, Dụ Lâm Hải nhận được một bức ảnh.

Lúc chờ đèn giao thông, anh mở ra xem, chính là bức ảnh Nam Mẫn và Trác Huyên ngồi đối diện với nhau trong quán cafe.

Phía dưới bức ảnh còn kèm dòng chữ: “Vợ cũ trông thật xinh đẹp, người yêu cũ thì là con quỷ gì đây? Xấu tởm!”

Dụ Lâm Hải lập tức quay xe ngược lại.

Không ngờ chạy nhanh vậy mà vẫn tới muộn, đã bắt đầu đánh rồi.

Cafe nóng bỏng tạt vào người Trác Huyên, cô ta vừa nóng vừa đau, toàn thân bất ổn, nhảy lên như lò xò.

Cô ta xách chiếc váy ướt sũng, lại còn bẩn cả mảng, giận đến mức gò má đỏ bừng, chỉ vào chị đẹp trai và mắng: “Cô làm gì vậy?”

“Ôi, nóng hả?”

Mí mắt xinh đẹp của chị đẹp trai hơi nâng lên, khóe môi khẽ nhếch: “Xin lỗi, vừa rồi tình thế cấp bách, quên mất cô cũng là một cô gái da thịt non nớt. Cũng phải trách tôi, tưởng rằng da thịt trên người kẻ thứ ba bị vò nát, da khô thịt dày không sợ nóng chứ, cô… đạo hạnh không đủ rồi”.

Lời nói vừa mơ hồ vừa chán ghét cứ như vậy được nói ra trôi chảy từ trong miệng chị đẹp trai.

Trác Huyên bị mắng lập tức ngơ ngác, không phản ứng kịp.

Nam Mẫn thì nhìn về phía chị đẹp trai, không nhịn được mím môi, cái này cũng thật độc.

Chị đẹp trai nghiêng đầu hỏi Nam Mẫn: “Cô không sao chứ?”

“Không sao”.

Chị đẹp trai nhìn quần áo Nam Mẫn không nhiễm chút bụi, ánh mắt chợt lóe: “Tránh cũng nhanh đấy”.

Nam Mẫn khẽ nhếch môi: “Cô cản cũng nhanh”.

Chị đẹp trai nói: “Việc nghĩa nên làm mà, bình thường tôi hận nhất là kẻ thứ ba, không còn cách nào khác, chán ghét mang tính sinh lý rồi”.

Nam Mẫn gật đầu: “Cùng chán ghét”.

Chị đẹp trai nhìn Nam Mẫn: “Hai chúng ta có phải đã từng gặp nhau không?”

Nam Mẫn cũng nhìn chị đẹp trai: “Chắc vậy, tôi thấy trông cô cũng khá quen”.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Trác Huyên hoàn toàn bị xem như là không khí, giận đến mức sắc mặt tái xanh, đang muốn mắng chửi chị đẹp trai một trận thì nhìn thấy Dụ Lâm Hải đứng ngoài cửa, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên, xách váy hóa thân thành gà con chạy nhanh về phía anh: “Anh Hải, anh xem những gì Nam Mẫn gây ra cho em này…”

Cô ta vô cùng oan ức, nước mắt rơi lã chã tố cáo Nam Mẫn.

Dụ Lâm Hải cau mày.

Trác Huyên nhào đến, nhưng anh lại lùi một bước sang bên cạnh, để cô ta nhào hụt.

Tầm mắt anh chỉ lạnh lùng lướt trên người Trác Huyên, sau đó chuyển hướng sang người Nam Mẫn, thấy cô không bị thương gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chị đẹp trai khoanh tay, cất giọng nói: “Cafe là tôi hất, cô đi chụp tội danh lên đầu người khác làm gì? Cái loại nhặt hồng mềm, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!”

Nam Mẫn nghe liền thấy thú vị, có một ngày cô lại thành công trở thành hồng mềm?

Trác Huyên thù hận nhìn chằm chằm chị đẹp trai, lại nói nhỏ với Dụ Lâm Hải: “Anh Hải…”

Đôi mắt u ám của Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc qua mặt Trác Huyên, lộ ra ý lạnh bảo cô ta câm miệng, đồng thời thu tay về, lạnh nhạt nói: “Có phải tôi đã từng nói, không cho cô xuất hiện trước mắt Nam Mẫn một lần nữa. Cô muốn vào tù theo cô của cô, hay hoàn toàn biến mất ở thành phố Bắc?”
Chương 382: “Ai là người đã từng theo đuổi anh ta?”

Một câu nói lạnh lùng như vậy khiến lòng Trác Huyên run lên, cả người cũng run rẩy theo.

Sau đó lắc đầu thật mạnh.

Dụ Lâm Hải trực tiếp căn dặn vệ sĩ: “Dẫn cô ta ra ngoài”.

Trác Huyên luôn cảm thấy Dụ Lâm Hải vẫn còn tình cảm với cô ta, suy cho cùng ngày trước anh đối xử với mình tốt như vậy, còn suýt chút nữa cưới cô ta… Nhưng cô ta đã quên mất, tình cảm đều có hạn sử dụng.

Dù tình cảm sâu đậm đến đâu cũng không chịu nổi hết lần này đến lần khác, huống chi tình cảm ban đầu của họ chỉ là một loại quả thối rữa, ban đầu cô ta không thật lòng thích anh, chỉ là hưởng thụ cảm giác trêu đùa người ta, sau này khi dần dần yêu anh rồi thì lại từ bỏ anh.

Mà anh bây giờ lại yêu Nam Mẫn, người đã từng bị anh bỏ rơi.

Thật ra thì tình cảnh của họ khá giống nhau.

Cô ta không gọi về được tình yêu anh dành cho mình;

Còn Dụ Lâm Hải có thể gọi về được tình yêu Nam Mẫn dành cho anh không?

Chỉ sợ cũng khó.

Trừ phi có thể làm lại từ đầu.



Trác Huyên được hộ vệ đỡ ra ngoài, tất cả lại quay về yên tĩnh.

Trên đất hỗn độn một mảng, chị đẹp trai trực tiếp phân công cho Lỗ Hằng đang đứng bên cạnh: “Anh đẹp trai, bên kia có cây lau nhà, phiền anh lau sàn hộ. Còn có giẻ lau, anh lau bàn luôn đi”.

“Ờ”.

Cô ấy phân công rất tự nhiên, Lỗ Hằng cũng tự nhiên đáp lại.

Cho đến khi cầm cây lau nhà lên, Lỗ Hằng mới cảm thấy không đúng lắm, anh ta nhướng mày: “Không phải chứ, đây là quán của cô, lẽ nào không phải cô dọn dẹp sao?”

Chị đẹp trai nhàn nhạt nói: “Không phải đã nói rồi sao, tôi chỉ là một người trông quán, có khác gì các người đâu. Hơn nữa tôi còn vừa cứu cô chủ của anh đó, anh lau sàn có làm sao?”

Dáng vẻ giống như rất có đạo lý.

Lỗ Hằng nhẫn nhịn chịu khó lau sàn.

Nam Mẫn bật cười, đưa tay về phía chị đẹp trai, bày tỏ cảm ơn: “Cảm ơn nhé”.

Chị đẹp trai không bắt tay lại, mà chìa ra quả đấm, Nam Mẫn thấy vậy cũng đổi thành quả đấm, hai người phụ nữ đụng quả đấm giống như hai người đàn ông, sau đó còn giật ngón tay, động tác hóa thành đợt sóng, lại cùng “OA” một tiếng.

Dụ Lâm Hải: “…”

Đôi mắt xinh đẹp của Nam Mẫn cong lại, vui vẻ nói: “Thật sự là cô?”

Chị đẹp trai nhíu mày: “Cô lớn đến thế này rồi?”

Hai người trò chuyện nhiệt tình, Dụ Lâm Hải bước lên trước: “Hai người quen biết?”

Chị đẹp trai nhìn Nam Mẫn, cười nói: “Coi là vậy, hồi bé đã từng gặp một lần. Tôi nhớ là năm đó cô và anh cô đùa giỡn, tôi tưởng rằng anh ta muốn bắt nạt cô, nên đã động tay đánh anh ta một trận, kết quả đánh anh ta khóc nhè. Sau đó cô đã gọi một đám anh trai xông tới”.

“Đúng”.

Nam Mẫn bật cười, chỉ cảm thấy có một số chuyện khó mà hiểu nổi, lần trước cô nhắc đến lịch sử đen tối của anh hai, kết quả hôm nay liền gặp cô gái tạo nên bóng ma tâm lý trong lòng anh hai này.

“Lúc ấy tôi còn khó hiểu, sao cô có nhiều anh trai như vậy?”

Chị đẹp trai hỏi: “Người năm đó tôi đánh cho khóc nhè là anh trai thứ mấy của cô vậy?”

“Là anh hai của tôi”.

Nam Mẫn nói: “Bây giờ anh ấy đang tìm cô khắp thế gian đấy”.

“Tìm tôi làm gì? Báo thù?”

“Gần như vậy đấy”.

Chị đẹp trai cười thoải mái, đôi mắt xinh đẹp vụt sáng: “Được đó, báo anh ta đến đi, nhìn xem bây giờ anh ta có thể đánh tôi được không? Có khi vẫn đánh không lại đâu”.

Hai người trò chuyện sôi nổi, Dụ Lâm Hải ở bên cạnh hoàn toàn trở thành phông nền.

Ngược lại anh cũng không ngượng ngùng, lẳng lặng lắng nghe, cũng mỉm cười theo.

“Anh cười cái gì?”

Chị đẹp trai đột nhiên nhìn qua phía Dụ Lâm Hải, híp mắt: “Đến nhanh đấy, sao hả, cảnh tượng vợ cũ và người yêu cũ của anh, còn có người phụ nữ từng theo đuổi anh cùng tụ tập, anh cũng cảm thấy kích thích, không muốn bỏ lỡ đúng không? Chúng tôi đánh nhau thành công rồi đấy, không khiến anh thất vọng chứ?”

Dụ Lâm Hải nhíu mày, cảnh cáo nhìn cô ấy: “Nói linh tinh gì đó?”

Nam Mẫn cũng hơi nhíu mày lại: “Ai là người phụ nữ đã từng theo đuổi anh ta?”

“Tôi”.

Chị đẹp trai thừa nhận, sau đó vỗ vai Dụ Lâm Hải, nói với Nam Mẫn: “Giới thiệu một chút, tôi tên Lạc Ưu, là chiến hữu của Dụ Lâm Hải, mắt mũi trước đó không tốt nên đã theo đuổi anh ta”.

Dụ Lâm Hải cau mày, chán ghét hất tay Lạc Ưu từ trên bả vai mình xuống.

Nhưng Nam Mẫn cười nhạt: “Tôi là Nam Mẫn, cũng từng mù mắt yêu thầm anh ta”.

Một người từng theo đuổi, một người từng yêu thầm.

Nhưng cũng may, đều là quá khứ rồi.
Chương 383: Nữ đặc cảnh

Sân bay thành phố Bắc.

Bạch Lộc Dư đứng ở lối ra vung vẩy chiếc chìa khóa xe, vô cùng nhàm chán chờ đợi.

Từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục thể thao đút tay túi quần, chậm rãi đi ra.

Mái tóc ngắn gọn gàng được anh ta vuốt ra sau đầu, buộc thành một túm nhỏ, lộ ra cái trán sáng bóng.

Quyền Dạ Khiên đeo chiếc kính râm màu đen, tay còn cầm một chiếc điện thoại màu đen, vừa đi vừa nhìn, cũng không biết có thể nhìn thấy gì.

Dáng người thẳng đứng cao lớn, mặc dù ăn mặc đơn giản cũng không thể che được sức hút nam tính mạnh mẽ, không ít cô gái không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lén, đều bị ánh mắt sắc bén của anh ta lướt đến.

Cũng không biết tại sao rõ ràng đeo kính râm, nhưng khí thế mạnh mẽ vẫn tỏa ra rõ ràng, khiến người ta không dám lỗ mãng.

“Anh hai!”, Bạch Lộc Dư gọi một tiếng, vẫy chìa khóa xe trong tay.

Kết quả lắc quá mạnh, chìa khóa xe tuột khỏi tay vung ra xa, thấy sắp rơi trúng trán của một cô gái, cô gái sợ đến cứng đờ người.

Một bàn tay lớn bỗng nhiên đưa đến trước mặt, gió lướt qua, chỉ nghe ‘tạch’ một tiếng, Quyền Dạ Khiên tóm chặt chìa khóa xe trong tay.

“Xin lỗi”.

Giọng trầm thấp vang lên bên tai, cô gái vẫn chưa định thần lại, bóng dáng cao thẳng đó đã đi xa.

Ra đến trạm đỗ xe, Quyền Dạ Khiên ném chìa khóa xe cho Bạch Lộc Dư, nhân tiện vỗ lên đầu anh ta: “Cậu giỏi thật đấy”.

Bạch Lộc Dư xoa đầu, cười ngài ngại: “May mà anh hai có bàn tay vàng!”

Quyền Dạ Khiên tháo kính râm xuống, đeo ngược ra sau đầu, móc gọng ở trên tai, trông rất lưu manh.

Anh ta liếc Bạch Lộc Dư một cái, mỉa mai: “Đừng miêu tả tôi bằng từ ngữ hình dung anh Duệ và Tiểu Tứ, lại còn đôi tay vàng, nói tôi có bàn tay độc ác vô tình thì còn được”.

Bạch Lộc Dư mỉm cười: “Anh định vị bản thân rất chuẩn xác đấy”.

“Muốn chết đúng không?”

Quyền Dạ Khiên quàng tay qua cổ của Bạch Lộc Dư, khóa họng.

Bạch Lộc Dư bị kẹp đến suýt không thở nổi: “Em sai rồi, em sai rồi…”



Lên xe, Quyền Dạ Khiên ngồi trên ghế lái phụ chơi điện thoại, cau mày.

Bạch Thất liếc điện thoại trong tay anh ta, vô cùng ngưỡng mộ: “Anh hai, em cũng muốn có điện thoại như của anh”.

Quyền Dạ Khiên cũng không ngước mắt lên: “Không cho”.

“…”

Bạch Lộc Dư ấm ức; “Tại sao các anh đều có, chỉ em là không có?”

“Cậu còn trẻ con, dùng điện thoại này làm gì”.

Quyền Dạ Khiên gập ngón tay, nhẹ nhàng lướt trên điện thoại, nhìn chấm đỏ đang định vị ở thành phố Bắc, đáy mắt thâm sâu kín đáo.

Bạch Lộc Dư nổi khùng: “Em nhỏ chỗ nào? Em đã 26 tuổi rồi, còn lớn hơn Tiểu Lục ba tháng! Hơn nữa Tiểu Lục cũng có, tại sao em không có?”

Nghe thấy anh ta nhắc đến Nam Mẫn, Quyền Dạ Khiên miễn cưỡng quay đầu nhìn anh ta một cái.

“Em có thể so với Tiểu Lục sao?”

Bạch Lộc Dư: “…”

Cậu Bạch Thất kiêm Nam Tiểu Ngũ lại lần nữa hiểu được địa vị của mình trong nhà, âm thầm rơi nước mắt trong lòng.

Là cục cưng của nhà họ Bạch, ở bên này thì anh ta lại bị ức hiếp.

Số của mình sao thế này.

Nhưng Bạch Lộc Dư nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, hỏi Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, lần này anh đến thành phố Bắc làm gì, chúng em đã tìm thấy Tô Âm rồi, chúng em cũng cảnh cáo Phó Vực rồi”.

Quyền Dạ Khiên nhìn chằm chằm chấm đỏ trên điện thoại, nhìn hồi lâu mới tắt máy.

“Đến có chút việc riêng”, anh ta cất giọng bực bội.

Việc riêng.

Bạch Lộc Dư chỉ coi như bên nhà họ Quyền lại gặp rắc rối ghê ghớm gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ “ồ” một tiếng.



Quán café.

Nam Mẫn và Lạc Ưu còn đang trò chuyện sôi nổi.

Rõ ràng là gặp lại lần đầu sau khi trưởng thành, rõ ràng bình thường đều là người ít nói, nhưng cũng không biết lấy đâu ra nhiều chuyện thế.

Hiện tại Lạc Ưu vẫn đang làm việc trong quân đội, thiếu tướng lục quân, là tay súng máy nữ cừ khôi.

Từng là chiến hữu với Dụ Lâm Hải, Phó Vực trong đội đặc chiến Giao Long, giao tình rất tốt.

Quân nhân luôn khiến người ta kính trọng, lại thêm lúc nhỏ có trải nghiệm bị bắt cóc, Nam Mẫn vẫn luôn có thiện cảm đặc biệt với đặc cảnh, càng huống hồ là nữ đặc cảnh anh tuấn phóng khoáng.

“Tôi nói mà, sao lại không thấy cô nữa chứ, thì ra là đi làm lính”.

Hồi nhỏ Nam Mẫn có ấn tượng rất sâu sắc với Lạc Ưu, dù sao cô bé có thể xử lý được anh hai và đánh anh hai đến mức phải khóc, đúng là khiến người ta khó mà quên được”.
Chương 384: Biệt hiệu

Không chỉ là cô, thỉnh thoảng các anh còn nhắc đến chuyện cũ xấu hổ này, trêu chọc Quyền Dạ Khiên.

Hồi nhỏ, mấy anh em họ đều học võ trong Thiếu Lâm Tự, lúc đó Lạc Ưu cũng được người nhà đưa đến học võ, vốn là muốn để cô ấy rèn luyện sức khỏe, không ngờ cô ấy lại thành tiểu bá vương.

Trách thì trách tại rõ ràng Lạc Ưu có thể kiếm cơm dựa vào dung mạo xinh đẹp, nhưng lại cứ muốn dựa vào nắm đấm để chiếm một chỗ đứng trong thế giới của đàn ông.

Khác với khuôn mặt thanh lạnh trong nét xinh đẹp ngọt ngào của Nam Mẫn, ngũ quan của Lạc Ưu rất kiều diễm, chiếc cằm nhọn, đuôi mắt cong, giống như hồ ly, vô cùng có sức mê hoặc.

Nhưng nhiều năm chiến đấu cống hiến đã tô điểm thêm cho cô ấy phần khí chất mạnh mẽ rắn rỏi, ngũ quan yêu mị thêm phần khí khái anh hùng.

Nhà văn Woolf từng nói: “Linh hồn vĩ đại đều đều nằm trong cơ thể lưỡng tính”.

Chính là nói phụ nữ như Lạc Ưu.

Lạc Ưu cười lớn ha ha: “Tôi là thân nữ nhi lòng nam nhi, không có cái phúc đi học, yêu đương, kết hôn sinh con như cô gái bình thường, cuộc sống quân đội thích hợp với tôi hơn”.

Nam Mẫn nói: “Con gái cũng không cứ phải kết hôn sinh con, giúp chồng dạy con mới là cuộc sống bình thường, con người sống trên đời này, sống thế nào mà chẳng là sống, con đường mình chọn, thong thả sảng khoái bước tiếp là được”.

“Nói đúng lắm, tôi cũng nghĩ như vậy”.

Lạc Ưu và Nam Mẫn nói chuyện rất ăn ý, nâng ly rượu chạm với cô.

Rượu này do đích thân Lạc Ưu ngâm, tự đặt tên là “Trăng sáng ở ngoại ô Moscow", rượu có màu xanh băng, không vấn đề gì, chỉ một chữ : mạnh.

Ở quán café uống rượu đuôi gà, cũng không còn ai như vậy.

Rượu xuống cổ họng, nóng ran rát, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.

Đã rất lâu Nam Mẫn không trò chuyện với ai vui vẻ như vậy, mặc sức uống thỏa thích.

Dụ Lâm Hải ở một bên thấy vậy không nhịn được lên tiếng: “Rượu này mạnh lắm, uống ít thôi”.

“Đừng quản tôi”.

Nam Mẫn liếc xéo qua Dụ Lâm Hải với ánh mắt lãnh cảm: “Anh không đi dỗ dành Bạch Nguyệt Quang của anh đi, còn ở đây làm gì?”

Dụ Lâm Hải mím môi, không nói gì.

Lạc Ưu cũng liếc xéo anh ta một cái: “Đúng thế, anh ở đây làm gì? Phải làm gì thì làm đi”.

Dụ Lâm Hải luôn cử xử hòa nhã trước mặt Nam Mẫn, nhưng không hề e dè trước mặt người khác.

Anh nghiêng đầu nhìn Lạc Ưu một cái: “Cô nghỉ phép không về nhà, chạy đến thành phố Bắc làm gì?”

“Lánh nạn, nhân tiện đến trị thương”.

Vừa dứt lời.

Dụ Lâm Hải: “Lánh nạn gì?”

Nam Mẫn: “Cô bị thương à?”

Hai người cùng lên tiếng, nhưng trọng điểm quan tâm không giống nhau.

Lạc Ưu nhìn vẻ mặt căng thẳng của họ, khóe môi buông lỏng, đỡ hông, thờ ơ nói: “Không có gì, bị thương ở hông, bệnh cũ thôi… nói đến lại hơi đau rồi”.

Còn về lánh nạn gì, thì cô ấy không nói.

Vì ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết, rốt cuộc là ai đang âm thầm nhằm vào cô ấy.

Lạc Ưu bị thương ở hông trong một lần tác chiến.

Cô ấy nói nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, nhưng Nam Mẫn nhìn vẻ mặt của cô ấy, là biết bị thương không nhẹ.

“Anh quay người đi đi”.

Nam Mẫn ra lệnh với Dụ Lâm Hải, Dụ Lâm Hải lặng lẽ quay lưng lại.

Lỗ Hằng lau nhà xong, liền bị Nam Mẫn phái đi đón anh nhỏ và anh hai.

Trong quán café rộng lớn chỉ còn lại ba người bọn họ.

Nhìn chiến hữu cũ ngoan như cún, Lạc Ưu không nhịn được cười: “Không ngờ cá khô tự cao tự đại, coi mình là duy nhất trên đời bây giờ lại ngoan như vậy, là cuộc sống đã rèn luyện anh, hay là vỏ quýt dày cho móng tay nhọn đây?”

Dụ Lâm Hải cắn răng, lại không thể quay đầu, chỉ đành nhẫn nhịn.

Coi như mình không nghe thấy.

“Cá khô?”, Nam Mẫn khẽ nhướn mày.

Lạc Ưu nói: “Biệt hiệu của lão Dụ, là tôi và Phó Vực đặt cho anh ta đấy, nghe hay không?”

“…”

Nam Mẫn không nhịn được buồn cười, nhìn chằm chằm sau gáy của Dụ Lâm Hải, nói: “Rất phù hợp”.

Dụ Lâm Hải dùng sau gáy âm thầm kháng nghị.

Lạc Ưu đứng lên, Nam Mẫn vén tà áo của cô ấy lên, lộ ra làn da giữa hông.

Thường xuyên đi trong mưa về trong gió bên ngoài, làn da của Lạc Ưu đã phơi nắng thành màu lúa mạch khỏe khoắn.

Trên hông eo không có chút mỡ thừa, toàn là cơ bắp, Nam Mẫn không nhịn được sờ một cái: “Tuyệt quá”.

Lạc Ưu cũng không hề xấu hổ, nhe răng cười: “Phần hông eo thì còn được, chỉ là không có ngực”.

Dụ Lâm Hải: “…”

Đây là chủ đề mà anh có thể nghe ư?

Hay là anh đi tránh mặt?
Chương 385: Giãn hông

Nam Mẫn khẽ cười, bắt tay vào chuyện chính, ấn bóp mấy chỗ ở phần hông eo của Lạc Ưu: “Chỗ này đau không?”

“Đúng, là chỗ này, mỗi lần phát tác là đau muốn chết!”

Trán Lạc Ưu toát ra một lớp mồ hôi lấm tấm, đứng cũng mệt, dứt khoát trườn nửa người trên lưng ghế, cúi lưng, nâng mông ngay tại tư thế của Nam Mẫn, hưởng thụ được cô mát xa: “Suýt …a …”

Âm thanh này nghe sao mà kỳ cục.

Dụ Lâm Hải không thể chịu nổi đang định bảo Lạc Ưu im miệng, thì cửa của quán café mở ra, có ba người đi vào.

Lỗ Hằng mở cửa, Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư đi vào cùng với cái nóng bức của mùa hè.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giống như bị người ta dội một gáo nước lạnh.

Lạc Ưu trườn trên lưng ghế với vẻ mặt hưởng thụ, Nam Mẫn đứng sát phía sau cô ấy, tay còn đang bóp lên hông cô ấy….

Cùng với tiếng suýt xoa a a này, cảnh tượng vô cùng kỳ dị.

Quyền Dạ Khiên nhướn mày, trực tiếp hét một câu: “Các em làm gì thế hả?”

Tiếng hét này như sét đánh xuống mặt đất, lập tức khiến Lạc Ưu ngẩng đầu, thì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai.

Không, nói một cách chính xác là hai anh.

Không tính Lỗ Hằng, hai người đi đến trước mặt đều đẹp trai.

Đặc biệt là anh chàng đeo kính râm màu đen, là gu của cô ấy.

Làn da màu cổ đồng trông còn đen hơn cô ấy.

Nhưng sao nhìn lại quen mắt thế nhỉ?



Lạc Ưu và Nam Mẫn cùng đứng thẳng người, nhìn ra phía cửa.

Dụ Lâm Hải cũng đứng lên.

Quyền Dạ Khiên mím đôi môi mỏng, đi thẳng về phía bọn họ.

Anh ta tháo kính râm xuống, Lạc Ưu nhìn thẳng vào ánh mắt sâu sắc bén đó, chỉ cảm thấy run cả tim.

Cô ấy nhận ra người này là ai!

Chính là anh ta, từng theo dõi cô ấy rất nhiều lần, chẳng trách quen mắt như vậy.

Tên biến thái đáng chết!

Lạc Ưu nheo đôi mắt xinh đẹp.

Lập tức trở nên sắc xảo.

Bạch Lộc Dư vỗ trái tim bị kinh hãi: “Dọa chết anh rồi, anh còn tưởng Tiểu Lục đang sờ đàn ông cơ”.

Nam Mẫn cạn lời.

Con mắt của hai ông anh này sao vậy, có đàn ông nào xinh đẹp thế không?

“Em sờ đàn ông thì đã làm sao, còn không cho sờ là sao hả?”

Dụ Lâm Hải nhìn sang Nam Mẫn một cái, nếu Lạc Ưu là đàn ông thật, làm sao anh có thể cho cô sờ.

Không đợi Dụ Lâm Hải lên tiếng, một giọng băng lạnh phát ra từ bên cạnh.

“Không cho sờ”, Quyền Dạ Khiên nói cứng.

Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư cùng nhìn sang Quyền Dạ Khiên, đều thể hiện ánh mắt kỳ dị: “?”

Lạc Ưu khẽ ngước mắt: “Liên quan gì đến anh…”

Vừa dứt lời, Quyền Dạ Khiên trực tiếp đưa bàn tay lớn vòng qua vai của Lạc Ưu, quay mặt ra với Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư, vẻ mặt trịnh trọng chưa từng có: “Xin giới thiệu, đây là chị dâu của các em”.

Lạc Ưu: “?”

Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư: “!”

Bầu không khí tĩnh lặng mấy giây, Lạc Ưu nắm chặt cánh tay của Quyền Dạ Khiên gần như ngay lập tức, ấn thấp vai của anh ta, vật một cú, nhưng cô ấy quên mất phần hông của mình vừa được mát xa, đang trong trạng thái mềm yếu.

Quyền Dạ Khiên vẫn đứng yên, yên lặng nhìn cô ấy, chỉ nghe một tiếng “cạch” giòn tan.

Cô ấy bị lệch hông rồi.



Đỡ hông ngồi trong phòng khám, Phó Vực chỉ cảm thấy đúng là năm hạn của mình.

Không biết có phải là đến tuổi này bị loãng xương không, sớm nay Phó Vực ngủ dậy, lúc vươn vai giãn cả hông, đau đến co giật, bèn đến phòng khám trung y, muốn nhờ bác sĩ trung y mát xa cho anh ta.

Thực ra anh ta rất muốn nhờ Tô Duệ khám cho anh ta, trải nghiệm kỹ thuật xoa bóp của thần y Tô trong truyền thuyết.

Cứ cách một năm ông cụ nhà anh ta sẽ đến Messuri một lần, cho dù có chuyện gì cũng phải hẹn được Tô Duệ, châm cứu, mát xa, dưỡng sinh cho bộ xương già của ông ta, nếu không, cũng sẽ không lớn tuổi như vậy còn có thể sinh được cậu con trai mập mạp như anh ta.

Nhưng vì Tô Âm, bây giờ Tô Duệ cực kỳ không muốn gặp anh ta.

Đừng nói chữa cái lưng đau cho anh ta, không giết chết anh ta đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Ấy, số phận kiểu gì vậy.

Cửa của phòng khám mở ra, một bệnh nhân đi ra từ phòng khám với vẻ mặt đỏ bừng, cảm khái với con trai đang dìu ông ta: “Không ngờ cô gái còn trẻ tuổi, mà y thuật tốt như vậy, mát xa cho bố cực kỳ dễ chịu, không đau chút nào”.

Trợ lý đi ra, khách sáo nói: “Anh Phó, anh vào được rồi”.

Phó Vực “ồ” một tiếng, đỡ hông đứng lên.

“Phó Vực!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom