• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 476-480

Chương 476: Kể khổ

Nếu đã vô tình vô nghĩa như vậy, thì đừng trách cô kiếm chuyện.

Nam Mẫn nhướn mày: “Anh hai, Ưu Ưu chịu nói chuyện với anh chưa?”

Một mũi tên đâm vào tim.

Quyền Dạ Khiên cầm điện thoại chính là đợi tin trả lời của Lạc Ưu, cầm đến điện thoại sắp hết pin rồi, những anh tin nhắn mà anh ta gửi đi như hòn đá chìm xuống biển cả, hoàn toàn không có hồi đáp.

“Chưa”, anh ta bực bội nói.

Nam Mẫn nói: “Anh đừng sốt ruột, Ưu Ưu chắc chắn sẽ không cố ý phớt lờ anh, có lẽ là điện thoại bị người nhà tịch thu rồi”.

Quyền Dạ Khiên làm mặt lạnh: “Anh biết, anh chỉ sợ như vậy, nếu cô ấy phớt lờ anh thật cũng không sao. Nhưng nếu vì anh mà hại cô ấy bị người nhà cấm túc, thì làm thế nào?”

Bạch Lộc Dư buông điện thoại, hỏi Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, Ưu Ưu, cô ấy tỏ tình với anh thật hả?”

Đôi môi mỏng của Quyền Dạ Khiên mím thành đường thẳng, khẽ ừm một tiếng.

Là tỏ tình, nhưng còn không đợi anh đồng ý thì đã đi rồi.

Nhưng cũng không sao, anh ta đã đơn phương mặc nhận Lạc Ưu là ‘bạn gái’ trong tim anh ta.

Lý Vân khó tránh lo lắng nói: “Em thấy mấy người hôm nay đến đón Lạc Ưu không giống người bình thường, bối cảnh gia đình của Lạc Ưu có lẽ rất khủng bố phải không, có thể chấp nhận anh không?”

Buổi chiều Hạ Thâm không có mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe họ nói như vậy, cũng hiểu tình hình.

“Bối cảnh của nhà họ Quyền thực sự khiến người ta suy nghĩ, tuy bây giờ đã rửa sạch, làm kinh doanh hợp pháp, nhưng nhà người ta bình thường còn đỡ, nếu là gia đình cán bộ cấp cao…”

Sắc mặt Quyền Dạ Khiên lạnh băng.

“Anh hai, đều là anh em nhà mình, bọn em có gì nói nấy”.

Nam Mẫn nói thẳng: “Nhà Lạc Ưu có bối cảnh thế nào, chắc chắn anh đã biết từ lâu, anh cảm thấy hai người có thể có tương lai không?”

Quyền Dạ Khiên ngẩng đầu, đôi mắt thâm trầm, toát lên vẻ kiên định khó tả.

“Không có tương lai, thì tạo ra tương lai”.

Có câu nói thế nào nhỉ?

Trước khi gặp được cô ấy, chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Sau khi gặp cô ấy, chuyện kết hôn, anh chưa từng nghĩ đến người khác.

Quyền Dạ Khiên cất trọng vừa trầm vừa kiên định: “Việc là do con người, dù sao anh cũng quyết tâm rồi!”

Nghe thấy lời này, đám người Nam Mẫn đều nhẹ nhõm trong lòng, khuôn mặt cũng nở nụ cười.

Chỉ cần anh hai muốn thì không có gì là không thể.

Nói xong chuyện của Quyền Dạ Khiên, Nam Mẫn lại nói sang Lý Vân: “Anh tư, hôn lễ của anh và anh Trình, chuẩn bị thế nào rồi?”

Lý Vân xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, tên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười: “Vẫn đang chuẩn bị, đợi em từ nước Y quay về, có lẽ vừa kịp uống rượu mừng của bọn anh”.

Thấy vẻ mặt hạnh phúc của anh ta, lại nghĩ đến ban đầu khi anh ta và Trình Hiến ở bên nhau, gây ầm ĩ đến cả nhà gà bay chó chạy, giờ đây đúng là vén mây nhìn thấy trăng sáng.

Con đường tình cảm đúng là cần hai bên cùng cố gắng mới có thể tu được chính quả.

Chỉ một người cố gắng thì chỉ có đi vào ngõ cụt.

Nói chuyện với các anh, thời gian trôi qua rất nhanh.

Cuối cùng đã quỳ hết bốn tiếng, Hạ Thâm đỡ Nam Mẫn đứng lên, xoa đầu gối cho cô.

Nhớ phúc của ‘quỳ dễ dàng’, đầu gối chỉ hơi đo đỏ, không đến mức tím bầm sưng vù không thể đi lại.

Thức đến các anh cũng đều buồn ngủ, nhìn nhau nói ‘chúc ngủ ngon’, Nam Mẫn vừa về đến phòng, thì nhận được điện thoại của anh cả.

Gọi đến thật đúng lúc, chắc chắn là anh nhỏ báo tin cho anh cả.

Ấn phím nghe, Nam Mẫn vội kêu khổ: “Anh cả, em vừa ngủ dậy đã phải quỳ cả hai canh giờ, không thiếu một phút! Đầu gối cũng sưng vù rồi”.

Phía bên kia điện thoại, Lạc Quân Hành cất giọng trầm thấp: “Chẳng phải có ‘quỳ dễ dàng’ sao?”

“…”

Biết cả rồi???

Nam Mẫn bực bội, đột nhiên quát một tiếng: “Các anh lập nhóm sau lưng em!”

Hết yêu rồi.
Chương 477: Cái gì cũng biết

Bạch Lộc Dư mặc sức phát sóng tình hình ở hiện trường cho anh cả trong ‘nhóm không có em gái’.

Vừa nghe thấy tiếng gầm sư tử hà đông của Nam Mẫn, sợ đến suýt làm rơi điện thoại.

Cả khu vườn hoa hồng đều chấn động.

“…”

Lý Vân sợ giật mình, giậm chân ở cửa phòng, liền sau đó cửa phòng được mở ra, anh ta bị một bàn tay kéo vào trong!

Quản gia Triệu ở phòng khách tầng dưới, nghe thấy tiếng gầm của cô cả, xoa ngực hồi lâu mới thở lại bình thường được: “Dọa mình sợ giật mình, còn tưởng bà chủ sống lại chứ”.

Các cô gái đều bật cười, chẳng phải thế sao?

Chất giọng này thật có linh hồn.

Rất giống cảnh tượng ông chủ Nam lén đi nói chuyện với các ông chủ khác mà không đưa bà chủ theo.



Nam Mẫn tức muốn chết, tố cáo hành vi ác độc ‘cô lập’ cô!

Phía bên kia điện thoại, Lạc Quân Hành khẽ cười hai tiếng.

“Anh còn cười?”

Nam Mẫn càng tức hơn, điên lên mắng cả anh cả: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”.

Lạc Quân Hành: “Ừm?”

“Sao thế, em nói sai hả?”

Nam Mẫn hiếm khi có lúc bá đạo trước mặt anh cả, có lý không chịu lùi bước: “Vốn dĩ là các anh bắt nạt em”.

Lạc Quân Hành lại khẽ cười, cất giọng chậm rãi nói: “Vậy không bắt nạt em nữa”.

“Anh bảo tiểu ngũ giải tán nhóm”.

Giọng anh ta vừa nhẹ vừa chậm, tốc độ chỉ nhanh hơn con lười một chút, cần phải kiên nhẫn nghe mới được.

Nhưng tiếng trung của anh ta lưu loát hơn mấy năm trước nhiều, cơ bản không khác biệt với người bản địa lắm.

Nói tiếng phổ thông còn rõ ràng dễ nghe hơn rất nhiều người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc.

Có lúc Nam Mẫn chê phiền, nói tiếng anh với anh ta, anh ta lại không chịu, cố chấp nói tiếng trung gượng gạo, vì anh ta cảm thấy tiếng trung là tiếng hay nhất trên thế giới.

Những chữ vuông vắn hợp thành từng từ, từng câu hoa mỹ, thật kỳ diệu.

“Vậy còn tạm”.

Lúc này Nam Mẫn mới bớt giận, nhảy lên giường, xoa đầu gối.

Lạc Quân Hành cất giọng thấp xuống “Vết thương trên trán thế nào rồi?”

Dừng một chút, lại nói: “Có thể ngồi máy bay không?”

“Không có gì đáng ngại”.

Nam Mẫn rất tốt với bản thân, bôi lớp thuốc mỡ dày lên đầu gối, mát xa, hỏi: “Anh cả, ngày mai anh phái ai đến đón em?”

“Một người bạn”, Lạc Quân Hành thản nhiên nói.

Nam Mẫn ngẩn người: “Bạn? Anh còn có bạn à?”

Lạc Quân Hành: “Nói kiểu gì vậy?”

Nam Mẫn cười he he: “Không có gì, chỉ là hiếu kỳ, không biết người được anh gọi là ‘bạn’, sẽ là nhân vật thế nào?”

“Em gặp rồi sẽ biết”.

Lạc Quân Hành không muốn nói nhiều, lại dặn dò: “Ngày mai không cần mang nhiều hành lý, ở đây cái gì cũng có”.

Lại ngập ngừng: “Cần thứ gì, anh cho người chuẩn bị cho em”.

“Em biết rồi”.

Nam Mẫn nói: “Lúc nào em đến chỗ anh, cũng đều đi với hai tay không, xách đầy đồ quay về mà?”

Lời không biết xấu hổ như vậy, cô lại nói rất hùng hồn.

Quan trọng là Lạc Quân Hành cũng không cảm thấy vấn đề gì.

“Ừm, vậy là đúng rồi”.

Hôm nay Lạc Quân Hành hình như rất có hứng nói chuyện, lại hỏi: “Nghe nói, em gạt anh hai một lư hương cổ phải không?”

“Anh biết hết rồi à, anh cả, anh đúng là con mắt ngàn dặm đấy”.

Nam Mẫn rất khâm phục năng lực tình báo của anh cả, cách ngàn dặm, chỗ cô có gió thổi cỏ động gì, Lạc Quân Hành đều biết hết, đúng là không có chút bí mật nào.

“Không đúng, cái gì mà ‘gạt” chứ, em quang minh chính đại, đường đường chính chính xin”.

Lạc Quân Hành khẽ cười: “Được, tiểu Lục nhà ta, chính miệng xin”.

“Thế mới đúng mà”.

Nam Mẫn mát xa đầu gối, cười hi hi nói: “Ngày mai em mang đi cho anh”.

“Không cần, em tự giữ đi”.

“Ừm?”, Nam Mẫn kinh ngạc: “Chẳng phải anh luôn thích lư hương của anh hai à?”

Lạc Quân Hành nói: “Anh đã sưu tập mấy cái tốt hơn rồi”.

“…”

Đươc, quả nhiên anh cả vẫn là anh cả.

“Được rồi”, Nam Mẫn nói: “Vậy em chỉ đành miễn cưỡng giữ nó cho riêng mình vậy”.

Lạc Quân Hành dặn dò cô ngủ sớm.

Nam Mẫn đảo mắt một vòng: “Không có cách ngủ sớm được, còn có bài kiểm tra phải viết, nếu không em sẽ…”

Còn chưa nói hết, Lạc Quân Hành nói: “Ngày mai, viết trên máy bay đi”.

Nam Mẫn: “…”

Ấy, vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn.

Cô bĩu môi: “Được thôi”.

Trước khi tắt máy, cô lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi anh cả, chuyện Kiều Lãnh…”

“Chuyện Kiều Lãnh, em đừng lo, để anh sắp xếp”.
Chương 478: Bao lâu mới gặp lại

Giọng Lạc Quân Hành khẽ trầm xuống: “Bây giờ tên khốn đó vẫn chưa thể chết được, chúng ta phải dùng hắn để dẫn dụ Tiêu Ân”.

Lại hết sức nghiêm túc nói: “Điều kiện mà tên khốn đó đưa ra, em cứ xem như cái rắm là được, đừng nghe, biết không?”

Nam Mẫn thấy anh cả chẳng những nhiều lời hơn, mà những từ không mấy lịch sự như “rắm” cũng nói ra khiến cô hết sức ngạc nhiên.

Ngẩn người một lát, mới chậm rãi “à” một tiếng.

Cúp máy, Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên giường, cân nhắc lời anh cả vừa nói.

Xem ra lần này anh cả thật sự đã tức giận rồi.

Kiều Lãnh sẽ thảm lắm.

Chờ đến nước T rồi, hắn sẽ có đủ quả ngọt để ăn.

*

Quá muộn rồi nên đêm nay các anh đều ngủ lại khu vườn Hoa Hồng, tất cả phòng dành cho khách đều kín người.

Lại có cảm giác khi bố mẹ còn sống.

Nam Mẫn ngủ một giấc rất ngon.

Hôm sau, rời giường đi ăn bữa trưa sớm.

Nam Mẫn nhìn Lý Vân và Trình Hiến đối diện, anh tư nhà cô còn kén ăn hơn cả cô, không uống sữa, trứng gà chỉ ăn lòng trắng, ném hết lòng đỏ vào đĩa của Trình Hiến.

Trình Hiến không hề nhíu mày ăn luôn, mọi thứ trong đĩa của anh ta đều là món mà Lý Vân không thích nên ném sang, ăn từng đó thôi cũng đủ no rồi.

Cái gì gọi là “ỷ sủng sinh kiêu”, cái gì gọi là “được cưng chiều đến mức hư hỏng”, Nam Mẫn đã được nhìn thấy rồi.

Lý tiểu công chúa Vân hỏi Nam Mẫn: “Chiều mấy giờ em bay?”

“Ba giờ”.

“Sắp xếp đồ xong chưa?”

Nam Mẫn uống một ngụm canh trứng, nói: “Chẳng có gì hay ho để sắp xếp cả, chỗ anh cả có hết, em cũng nhà riêng ở đó luôn, có thể vào ở bất kỳ lúc nào”.

“…”

Nhìn vẻ mặt khoe khoang, đầy đắc ý của em gái nhỏ, mấy ông anh cùng ném cho cô ánh mắt khinh thường, ghê gớm quá nhỉ.

Nam Mẫn cũng không mang gì thật, cô chỉ đeo cái ba lô màu tím, mặc áo thun trắng cùng với váy da bò, đội chiếc nón màu trắng, xinh xắn trẻ trung như một sinh viên.

Các anh và Cố Hoành, Nam Lâm đều ra sân bay tiễn cô, lần này cô ra nước ngoài không phải để làm việc nên chẳng mang theo trợ lý, chỉ dẫn hai vệ sĩ đi cùng, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô.

Nam Mẫn cầm căn cước và thẻ đăng ký, nói với mọi người: “Được rồi, tiễn đến đây thôi, khi nào về em sẽ mang món ngon cho mọi người”.

Cô vẫy tay, thoải mái đi vào cổng an ninh.

Một hướng khác của sân bay, một bóng người màu đen cao ngất đang đứng đó, nhìn Nam Mẫn đeo ba lô đi qua cổng an ninh, con ngươi đen bỗng chốc tối sầm.

Lần này cô đến nước Y, không biết bao lâu mới có thể gặp lại.

Chắc là, không lâu lắm.

“Chào mừng quý khách lên máy bay”.

Chuyến bay quốc tế có rất nhiều kiểu khách khác nhau, người nước nào cũng có nhưng đa số vẫn là hành khách Trung Quốc.

Nam Mẫn và hai vệ sĩ đến khoang thương gia ngồi xuống, vệ sĩ người thì ngồi bên cạnh Nam Mẫn, người lại ngồi phía sau, đề phòng đủ loại người, bảo vệ Nam Mẫn thật kín kẽ.

“Hai người không cần phải căng thẳng như vậy”.

Cô lấy một quyển sách trong ba lô ra, nói với vệ sĩ: “Bình tĩnh lại một chút, kiểm soát cơ mặt cẩn thận”.

Môi dưới cô tạo thành dấu hiệu “học theo tôi này”, rồi mỉm cười.

Có lẽ là sau mười hai tiếng đồng hồ nữa là được gặp anh cả, nên Nam Mẫn có cảm giác rất nhẹ nhàng, như “cải lão hoàn đồng” vậy.

Hai vệ sĩ mặc áo đen nể mặt cô cả, ngoài cười nhưng trong lòng không cười “ha ha” hai tiếng.

Đó chính là nụ cười tươi tắn nhất mà bọn họ có thể làm được.

“Được rồi, tôi biết hai người đều đã cố gắng hết sức”.

Nam Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu: “Đều do ông K, bình thường ông ấy đã đặt ra yêu cầu quá nghiêm khắc với hai người”.

Vệ sĩ là một cặp sinh đôi, người anh tên Hướng Tả, người em tên Hướng Hữu, là đứa trẻ ông K nhận về từ viện mồ côi, nuôi dưỡng huấn luyện thành học trò, cầm tay dạy dỗ.

Hướng Tả ngồi bên phải Nam Mẫn nói với em trai Hướng Hữu: “Em ra ngoài kiểm tra lại một chút, xem coi trên máy bay có vấn đề gì không”.

Hướng Hữu đáp lời, nói với tiếp viên hàng không trưởng vài câu rồi ra khỏi cabin.

Hướng Tả muốn có danh sách của những nhân viên tham gia chuyến bay, đối chiếu xem quá khứ có vấn đề gì hay không, anh ấy từng được huấn luyện nên đọc lướt nhanh như gió, tên hơn ba trăm người trên máy bay đã được anh ấy nhớ rõ mồn một.

Chuyện này trước khi đi ông K sư phụ đã dặn dò cẩn thận, bọn họ cũng không dám có chút sai lầm nào, suy cho cùng an toàn của cô cả còn lớn hơn cả trời.

Không chấp nhận được bất kỳ một sơ suất nào.

Thật ra Nam mẫn rất muốn nói máy bay anh cả đích thân sắp xếp thì ắt hẳn không có vấn đề gì, mong bọn họ đừng làm như đang gặp phải đại địch, căng thẳng đến thế.

Nghe nói hôm nay cơ trưởng lái máy bay là những người từng lái máy bay ném bom trong quân đội, kinh nghiệm dày dặn, hoàn toàn không cần lo lắng.
Chương 479: Cơ trưởng kỳ quái

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ đi cùng cô, căng thẳng là rất khó tránh khỏi.

Trong lòng Nam Mẫn khá là tò mò.

Anh cả nói sẽ sắp xếp người đón cô, không biết rốt cuộc là người nào, cô lại rất muốn được nhìn thấy người “bạn” mà anh cả thường nhắc tới.

Chờ nửa ngày vẫn không thấy ai lên nữa, khoang hạng nhất cũng chẳng có thêm vị khách nào, chắc là đã được anh cả bao hết rồi.

Cũng không hẳn là bao cho lắm, vì hình như công ty hàng không này là sản nghiệp do gia tộc Shelby đầu tư.

“Kính thưa các quý ông và quý bà, chào mừng các vị đến với chuyến bay lần này, mong mọi người chú ý kiểm tra an toàn…”

Tiếp viên hàng không dùng hai loại ngôn ngữ để thông báo máy bay sẽ nhanh chóng cất cánh, mong quý khách cài chặt dây an toàn, đóng bàn nhỏ lại, tắt các thiết bị điện tử hoặc chỉnh chế độ máy bay.

Nam Mẫn gửi tin nhắn cho anh cả: “Máy bay sắp cất cánh rồi”.

“Sao người anh sắp xếp tới đón em vẫn chưa xuất hiện vậy?”

“Chẳng lẽ người đó đang chờ em ở sân bay Birmingham?”

Anh cả còn chưa trả lời thì trên đỉnh đầu đã cò giọng nói lạnh lùng và đầy uy nghiêm vang lên: “Máy bay sắp cất cánh rồi, cất điện thoại di động đi”.

Nam Mẫn ngẩng đầu lên, trông thấy một người đàn ông cao lớn đã xuất hiện từ lúc nào, người đó mặc quần áo cơ trưởng, đầu húi cua, cao đâu đó mét tám mươi tám, dáng rất giống người mẫu, lại có vẻ đầy nam tính, khí chất lạnh như băng.

Đôi mắt vừa sâu lắng lại uy nghiêm bình tĩnh đảo qua, có thể tạo thành khí thế khiếp người.

Hai vệ sĩ bị khí lạnh từ người anh ta ảnh hưởng, bảo vệ Nam Mẫn theo bản năng.

Nam Mẫn quan sát sắc mặt, dáng dấp cũng như khí thế của người đàn ông kia, trông không giống một cơ trưởng bình thường cho lắm, khí thế của một người lính hừng hực, hơn nữa còn không phải là người lính bình thường.

Cô cũng không sợ hãi gì mấy, chỉ bình tĩnh không kiêu căng cũng chẳng nịnh hót nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Sau đó tắt điện thoại di động đi.

Ngước đầu lên, người đàn ông đó đã biến mất, hình như là đi vào buồng lái.

Máy bay nhanh chóng cất cánh.

Lỗ tai cứ ù ù một phen, sau khi lên đến tầng bình lưu thì vững vàng bay thẳng tới.

Lúc này Nam Mẫn mới kéo bàn ra, đặt sách lên, lấy giấy viết thư và bút trong ba lô ra, nhìn sang Hướng Hữu bên cạnh: “Anh ra đằng sau ngồi đi”.

Hướng Hữu trố mắt nhìn: “Cô cả…”

“Tôi muốn viết một vài thứ khá riêng tư, lịch sự tí đi”.

Nam Mẫn cảm thấy việc viết bản kiểm điểm này với một bà dì hai mươi lăm tuổi mà nói là rất mất mặt, sao có thể để người khác nhìn thấy được chứ?

Cô đuổi Hướng Hữu đi như xua đuổi ruồi bọ.

Khoang hạng nhất không còn hành khách nào khác, tất nhiên cũng sẽ không có phần tử nguy hiểm nào, Hướng Hữu bèn miễn cưỡng di chuyển chỗ ngồi, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác.

Mở tờ giấy viết thư ra, Nam Mẫn cầm bút bắt đầu viết “suy nghĩ sau khi quỳ” của mình.

Đêm qua kịch bản cô đã nghĩ sẵn trong đầu đã quên gần hết, Nam Mẫn đành phải viết đoạn mở đầu theo chút ký ức còn sót lại, rồi phát huy ngay tại chỗ, dùng hết mọi vốn liếng từ khi mới sinh ra của mình để viết những từ ngữ hoa lệ, trau chuốt nhất.

“Người ta cũng thường nói “nuôi con không dạy lỗi lại cha, dạy dỗ không nghiêm lỗi của thầy”, sau khi bố và mẹ qua đời, em quả thật rất giống một con ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn mất đi sự kìm cặp, thoải mái tung vó trên thảo nguyên, quá tùy hứng và cũng thả lỏng bản thân quá mức. Em vẫn luôn nhớ đến anh cả, mong có thể ở bên cạnh được anh cầm tay dạy dỗ và quản lý, nghe lời dạy của anh để thức tỉnh mình đúng lúc, sửa lại những lỗi lầm đã gây ra…”

Nam Mẫn vừa vắt óc viết, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc anh cả có thể đọc hiểu được không, chẳng biết bây giờ khả năng học Trung văn của anh đã đến trình độ nào rồi.

Nhưng mấy câu xin lỗi nhận sai này đảo tới đảo lui cũng thế, từ nhỏ anh cả đã nghe tới lớn, chắc cũng sẽ đoán được phần nào.

Suy cho cùng thì…

Đạo lý em hiểu hết, nhưng có làm hay không thì tính sau. Lỗi lầm em nhận hết, nhưng có sửa sai hay không phải xem tâm trạng.

Trong lặng lẽ, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người.

Nam Mẫn chợt ngẩng đầu lên, trông thấy “người đàn ông cao kều” khi nãy đang nhìn chằm chằm “bản kiểm điểm” của mình, còn xem rất nghiêm túc.

Hình như ngại xem không rõ lắm, anh ta trực tiếp cầm tờ giấy của cô lên, đặt trong tay xem.

???
Chương 480: Không cho mượn

Sau một thoáng ngơ ngác, Nam Mẫn giật lại tờ giấy từ trong tay anh ta, nghiêm mặt: “Này anh, anh có biết lịch sự là gì không vậy?”

Dám xem bản kiểm điểm của cô ư, ăn gan hùm hay mật báo?

Cô mở tờ giấy ra một lần nữa, cũng may là không bị rách, chỉ hơi nhăn một chút thôi, nhưng nghĩ tới cái tính cách soi mói của anh cả, Nam Mẫn vẫn thấy khá ảo não, hung hăng trừng mắt nhìn người nọ một cái.

Sau đó đè quyển sách lên để ép thẳng những nếp gấp.

Thế nhưng nực cười là người đó vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách của cô, chậm rãi thì thào về những chữ trên đó: “Tình yêu thời thổ tả. Tác giả García Márquez”.

Lần này anh ta cực kỳ lịch sử, chủ động hỏi: “Tôi có thể xem một chút được không?”

Tất nhiên là không rồi!

Nam Mẫn chẳng nói gì, chỉ mở bìa sách ra, bên trong có tên của cô, ngày tháng và một hàng chữ.

Hình như người này có tật đọc chữ thành tiếng, dùng chất giọng như pháo trầm của mình chậm rãi đọc: “Nam Mẫn tàng thư, ngày 5 tháng 1 năm XX. Sách của Nam Mẫn, không cho ai mượn”.

“À”.

Người đó đã hiểu, sau đó quay sang nhìn cô, nghiêm mặt hỏi: “Cô tên là Nam Mẫn Tàng Thư hả?”

Nam Mẫn: “…”

Bạn của anh cả là một tên ngốc ư?

Tung hoành trên giang hồ nhiều năm, Nam Mẫn có rất nhiều biệt danh.

Khi gả cho Dụ Lâm Hải, cô lại cho mình một cái tên giả là “Lộ Nam Mẫn”, ba chữ.

Nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi cô là “Nam Mẫn Tàng Thư”.

Họ Nam, tên Mẫn Tàng Thư hả?

Anh ta tưởng cô là Dịch Dương Thiên Tỉ chắc, có cái tên bốn chử đầy phong cách như thế?

“Này anh cơ trưởng”.

Nam Mẫn vẫn rất lịch sử hỏi: “Cho hỏi anh có phải là người Trung không?”

Gương mặt anh ta đầy hờ hững, bình tĩnh nhìn cô một cái: “Tôi là người nước T gốc Hoa, nguyên quán là Trung Quốc, là con cháu của Viêm Hoàng”.

Chỉ một câu như thế, đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Nước T?

Nam Mẫn lại nhướng mày.

“Hân hạnh được gặp anh”, cô chủ động vươn tay, trong lòng đã chắc chắn: “Anh có biết anh cả của tôi, anh Lạc Quân Hành không?”

Vừa dứt lời, cô lại nói: “À, Lạc Quân Hành là tên tiếng Hoa của anh ấy, bình thường mọi người đều gọi anh ấy là bá tước Shirvan”.

“Tôi không phải là người bình thường bên cạnh anh ta”.

Anh chàng cơ trưởng vẫn không thay đổi vẻ mặt đó: “Nên tôi gọi anh ta là Lạc Quân Hành".

“…”

Nam Mẫn cảm thấy cả người lạnh giá, anh ta đang kể chuyện cười hả?

Đúng là lạnh chết người.

Hình như anh ta không có hứng tán gẫu, lại chuyển sự chú ý về quyển sách, rồi lại như bị ai đó gõ vào đầu một cái.

“Ô”, bất giác nói: “Cô không phải là “Nam Mẫn Tàng Thư”, đây là quyển sách của cô, nên chắc tên của cô sẽ là… Nam Mẫn”.

Anh ta dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng nhìn Nam Mẫn, vẻ mặt rất nghiêm túc, như thể đang học hỏi một chuyện gì đó rất quan trọng.

“Đúng chứ?”

Không phải thế thì còn là gì được nữa anh hai?

Nam Mẫn thật sự dở khóc dở cười, khổ thân người ta chân thành như thế, cô không thể chê cười trình độ văn hóa của anh chàng gốc Hoa này được, đúng chứ?

“Đúng”.

Cô tự giới thiệu tên mình: “Tôi là Nam Mẫn”.

Người kia gật đầu, dường như cảm thấy rất hài lòng với sự thông minh và tài trí của mình, tự khẳng định cho bản thân.

“Nam Mẫn”, anh ta thì thào tên cô: “Nghe rất hay”.

Nam Mẫn cũng ngạc nhiên vì phản ứng này: “Anh cả bảo anh tới đón tôi, lại không nói cho anh biết tên tôi hả?”

“Không có”.

Anh ta lắc đầu: “Tôi biết tên tiếng Anh của cô, Grace. Lạc Quân Hành nói cô gái xinh đẹp nhất ngồi khoang thương gia chính là em gái anh ta”.

Đúng thế.

Nam Mẫn vui vẻ được một giây thì chợt nhận thấy có gì đó sai sai, liếc về sau một chút, bèn nhìn thấy hai gương mặt vừa đen vừa vô tội của Hướng Tả và Hướng Hữu.

“…”

Trên máy bay, khoang thương gia, cô gái xinh đẹp nhất?

Hình như cái khoang này chỉ có một giới tính nữ là cô.

Thì ra giá trị nhan sắc của cô chỉ chiến thắng được hai tên đàn ông như Hướng Tả và Hướng Hữu.

Cọ bĩu môi: “Đúng là chiến thắng không vinh quang chút nào”.

Hướng Tả: “?”

Hướng Hữu: “?”

Hai gương mặt cơ ngác.

Anh cơ trưởng vẫn chưa biết mình đã vô tình dấy lên một ngọn sóng, đôi mắt lạnh lẽo vẫn trừng trừng nhìn cuốn sách, nhìn mấy chữ thể hành xinh xắn “sách của Nam Mẫn, không cho mượn”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom