-
Chương 521-525
Chương 521: Chỉ cần tôi muốn thì phải là của tôi!
Phu nhân Mey hung hăng hít hai hơi thuốc, đáy mắt lóe lên vẻ chán ghét: “Tôi không hiểu rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng Sophia? Bởi vì cô ta giống Shirvan, trong người có nửa dòng máu Hoa Hạ, vì vậy tôi mới thua? Tôi không phục! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là món đồ tôi thích, không có chuyện không đạt được. Dù là tiền, địa vị, hay đàn ông! Chỉ cần tôi muốn thì phải là của tôi! Cô hiểu chưa?”
“Chỉ cần cô muốn thì phải là của cô?”
Nam Mẫn nhai kỹ lời cô ta nói, cười giễu cợt: “Dựa vào cái gì? Dựa vào mặt cô lớn, hay dựa vào nội tâm cô đen tối, vặn vẹo? Phu nhân Mey, tôi tặng cô một câu ngạn ngữ Hoa Hạ”.
Cô đổi sang tiếng Trung: “Thân là cóc ghẻ thì đừng vọng tưởng được ăn thịt thiên nga”.
Phu nhân Mey nhíu mày.
“Sao hả, người nước ngoài không nghe hiểu tiếng Hoa Hạ có phải không, vậy để tôi phiên dịch cho”.
Nam Mẫn lại đổi sang tiếng Anh, giải thích cho cô ta một hồi, vừa dứt lời, phu nhân Mey liền biến sắc mặt, ném tàn thuốc trong tay về phía Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhanh nhẹn né tránh, tàn thuốc không làm bỏng mặt cô, nhưng lại rơi trên người, làm hỏng váy cô.
Nhìn lỗ hổng bị đốt cháy trên váy, Nam Mẫn khẽ nguyền rủa một tiếng ‘đáng chết’, cô ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Catherine Mey Brangues.
Phu nhân Mey cười lạnh, từng bước đi tới: “Cô Grace, đừng trách tôi không cảnh cáo cô, tôi ghét nhất người cản đường tôi, nếu ai dám ngáng chân tôi, tôi sẽ không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào diệt trừ cô ta!”
Nam Mẫn không nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
“Vậy nên chị dâu cả Sophia của tôi bởi vì ngáng chân cô nên mới bị cô hại chết? Kể cả đứa bé trong bụng chị ấy cũng do cô làm hại?”
Phu nhân Mey không hề phủ nhận: “Có người mời tôi giúp đỡ, tôi cũng chỉ là biết thời biết thế, giúp anh ta mà thôi”.
Con ngươi của Nam Mẫn lạnh lùng híp lại: “Chị dâu cả của tôi coi cô là bạn, nhưng cô lại cùng người khác tính kế với chị ấy!”
“Bạn? Đừng đùa thế”.
Phu nhân Mey cười ha ha một tiếng: “Tôi không cần bạn, người tôi cần chính là đàn ông, là Shirvan Shelby! Sophia cô ta đáng chết, vì vậy tôi…”
Câu nói sau đó đột nhiên bị nghẹn trong cổ họng, cũng không nói tiếp được.
Một bóng người lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc phu nhân Mey nhìn thấy rõ Lạc Quân Hành, cổ họng liền bị bóp lại.
Người trong nháy mắt bị nhấc bổng lên không.
“Quả nhiên là cô”.
Sắc mặt Lạc Quân Hành vô cùng u ám, giống như chìm vào màn đêm, con ngươi màu khói xám bạc, một vùng tối mịt còn lạnh thấu xương hơn cả mưa đêm ở Birmingham.
Chân phu nhân Mey đã rời khỏi mặt đất, yết hầu bị bóp nghẹn, sắc mặt đỏ bừng, cổ họng nổi gân xanh, cô ta hoảng sợ trợn trừng hai mắt, không nói nổi một câu.
Lúc này cô ta ở trong tay Lạc Quân Hành giống như một con kiến bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp chết, không có một sức lực dư thừa tìm cách sống.
Thuộc hạ của phu nhân Mey nghe tin chạy tới, nhưng rất nhanh lại bị thuộc hạ của Lạc Quân Hành chế ngự, khi Nam Mẫn cho rằng anh cả thật sự muốn bóp chết phu nhân Mey, Lạc Quân Hành đột nhiên buông tay.
“Nếu quả thật cô ta hại chết chị dâu, cứ để cô ta chết sung sướng như vậy, há chẳng phải quá có lợi cho cô ta sao?”
Ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn nhìn người phụ nữ ngã xuống đất giống như quả bóng da bị đâm thủng, cô nói.
Lạc Quân Hành cầm khăn vuông xoa xoa tay, nhìn phu nhân Mey giống như một con chó chết, khóe môi mở ra dáng vẻ sông băng: “Đúng thật, không thể để cô ta quá được lợi”.
Vợ anh ta, con anh ta, hai mạng.
Không thể để tốt như vậy.
Con ngươi Nam Mẫn híp lại, trong lòng than nhẹ, xem ra ban đêm ở Birmingham sẽ không yên bình.
Thuộc hạ của Lạc Quân Hành kéo phu nhân Mey đi.
Còn Nam Mẫn và Lạc Quân Hành tiếp tục ở lại xem buổi biểu diễn.
Hai người ngồi ở vị trí xem cao nhất, Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp lạnh lùng của Lạc Quân Hành, âm thầm nắm chặt tay anh ta: “Anh cả”.
Lạc Quân Hành nắm tay cô, vỗ nhẹ: “Không sao, xem show”.
Chương 522: Sư thúc Đinh kia là ai?
Anh cả nhiều năm dãi nắng dầm mưa gian khổ ở trong giới quân sự chính trị, từ lâu đã rèn luyện được khả năng che giấu cảm xúc của mình, nhưng hôm nay đối mặt với sóng gió kinh hoàng phu nhân Mey tạo ra, khiến Nam Mẫn kinh hãi không thôi.
Cô biết, chị dâu cả Ngôn Hề là nỗi đau cả cuộc đời anh cả không thể nào quên được.
Phu nhân Mey dù tác oai tác quái, Lạc Quân Hành có thể coi cô ta không ra gì, nhưng cô ta dám động vào Ngôn Hề, vậy thì không khác gì chạm vào vảy rồng.
Kết quả không phải bản thân cô có thể gánh nổi.
*
Dụ Lâm Hải vừa đọc xong email của cậu nuôi thì nhận được điện thoại Phó Vực gọi tới.
Điện thoại vừa được kết nối, Phó Vực liền kêu ở bên đó khổ cả ngày, sống không nổi nữa.
“Cậu bớt lại đi”.
Dụ Lâm Hải không thèm nghe anh ta kêu thảm: “Cậu và Tô Âm ở bên nhau xem như hòa hợp chứ?”
“... Ở bên nhau hòa hợp? Tôi suýt thì bị con nhóc này nuốt cả xương đây!”
Phó Vực không ngừng kêu khổ, oán trách liên tục: “Tôi bảo này, tôi tưởng rằng bản thân mình cũng khá dễ gần, không ngờ còn có người điên hơn cả tôi. Bây giờ trên mạng đang thịnh hành một cụm từ đó là chứng ngạo mạn với xã hội. Cụm từ này chính là nói Tô Âm đó! Tôi phục rồi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một tuần, con bé đã hoàn toàn biến bố tôi và cả người nhà họ Phó trở thành người của con bé, còn tôi thành người ngoài không có họ hàng để dựa vào!”
Dụ Lâm Hải không nhịn được cười: “Đó không phải điều tốt hả, cậu chỉ thiếu một người như vậy để trị cậu thôi”.
“Tôi lại cảm ơn con bé ý quá, tôi làm gì có bệnh, chữa cái gì mà chữa!”
Phó Vực nói: “Nhưng dì Dụ đến Messuri thật là đúng đắn, sức khỏe dì đã hồi phục rất tốt, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, ngày ngày đều cười ha ha”.
“Vậy sao?”
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt nói: “Đó là bởi vì đã có người có khiến mẹ vui vẻ”.
“Ơ, xem ra cậu biết rồi”.
Dụ Lâm Hải hỏi: “Sư thúc Đinh kia là ai?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nói thế này đi, nếu bàn về y thuật, ông ta cũng xem như là cao nhân ngoại thế, vai vế lớn hơn bác sĩ Tô, Tô Duệ nhìn thấy cũng phải cung kính gọi ông ta một tiếng ‘sư thúc’ đó”.
Phó Vực lại nói: “Nhưng từ trên xuống dưới Messuri cũng đều gọi ông ta là ‘sư thúc’. Tô Âm nói ông ta không muốn lộ tuổi tác của mình. Tính cách ông ta cũng khá hài hước, cực kỳ giống lão ngoan đồng Chu Bá Thông trong Thần Điêu Hiệp Lữ”.
“Chu Bá Thông quan hệ với vợ người ta, cũng không phải loại đàn ông đứng đắn gì”, Dụ Lâm Hải đáp.
“...”
Phó Vực lập tức nghẹn lời: “Người anh em, nếu cậu cứ nói chuyện như vậy thì trời sẽ bị cậu nói đến chết đấy. Theo như cậu nói, trên đời này không có đàn ông đứng đắn”.
Anh ta lại nói: “Tôi chỉ nói sư thúc Đinh tính cách giống lão ngoan đồng, chứ không nói người ta chính là Chu Bá Thông. Dù thế nào đi chăng nữa chắc cũng đáng tin hơn đài trưởng Thẩm”.
Nói đến Thẩm Lưu Thư, khuôn mặt Dụ Lâm Hải khẽ biến sắc.
“Có thể ngày mai Thẩm Lưu Thư sẽ đi Messuri, cậu giúp tôi để ý một chút, nếu ông ta đến thì đuổi ông ta ra ngoài, đừng để ông ta quấy rầy mẹ tôi”.
“Ông ta đến Messuri làm gì?”
Phó Vực hỏi xong liền hiểu ra: “Chẳng lẽ ông ta muốn làm trâu già ăn cỏ ban đầu, tái hợp với dì Dụ? Nằm mơ giấc mộng xuân thu à!”
Dụ Lâm Hải ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây.
Phó Vực nhớ ra, vội vàng nói: “Ồ, lời tôi vừa nói kia chỉ nhằm vào Thẩm Lưu Thư thôi, không có ý ám chỉ cậu. Cậu cũng không tính là trâu già, cùng lắm chỉ là con lừa ngốc”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Phó Vực cười ha ha: “Đùa thôi đùa thôi, tóc cậu mọc ra rồi, không còn là con lừa ngốc nữa”.
Dụ Lâm Hải chẳng buồn để ý đến anh ta: “Không còn gì nữa thì tôi cúp đây”.
“Aiz, đợi đã, cậu đừng vội mà”.
Bên kia Phó Vực cười đến phát sặc, miễn cưỡng dừng tiếng cười càn rỡ, lại hỏi: “Sau khi Mẫn đến nước Y thì đã liên lạc với cậu chưa?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Dụ Lâm Hải trong nháy mắt đã hòa hoãn hơn một chút, người cũng theo đó thẳng lên: “Ừ”.
“Ừ. Ừ?”
Phó Vực rất kinh ngạc: “Mẫn liên lạc với cậu? Thật hay giả thế? Đừng khoác lác nha”.
Dụ Lâm Hải nói: “Cô ấy kết bạn Wechat với tôi”.
“What?”
Phó Vực lại kinh ngạc: “Mẫn chủ động kết bạn Wechat với cậu?”
Dụ Lâm Hải lại “ừ” một tiếng.
“Mặt trời mọc đằng tây rồi”.
Phó Vực lẩm bẩm: “Sau khi cô ấy xảy ra chuyện, tôi gọi cho cô ấy nhiều như vậy, gửi biết bao tin nhắn, cô ấy cũng không thèm quan tâm đến, lạnh lùng quá đi”.
“Vậy thì đúng rồi”.
Khóe môi Dụ Lâm Hải nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
“...”
Phó Vực hừ nhẹ một tiếng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết bây giờ chắc hẳn cậu đang rất vui vẻ? Cây sắt cuối cùng đã nở hoa nhỏ rồi, nhưng cậu cũng đừng quá đắc ý, đến cuối cậu có thể đoạt người ta về được hay không vẫn còn chưa biết đâu”.
Chương 523: Mang đồ của ông cút đi!
“Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết khả năng”.
Nghe anh nói nghiêm túc đứng đắn như vậy, ngược lại Phó Vực không nói thêm lời châm chọc gì nữa, kéo dài thêm hai câu rồi cúp máy.
Anh ta cũng không nói ra mình có tâm tình gì.
Một mặt cảm thấy vui mừng cho con cá khô già, một mặt lại cảm thấy chua xót cho bản thân.
Anh ta tung hoành tình trường bao nhiêu năm nay, đi qua vạn bụi hoa, gió thổi cỏ rạp, kết quả gặp phải Nam Mẫn, hơn nữa không chỉ một lần bị đả kích đến mức có chút hoài nghi về cuộc sống.
Không biết thế nào, cặp đôi uyên ương khổ mệnh Nam Mẫn và lão Dụ mặc dù phân li, nhưng giữa bọn họ có một loại từ trường vô hình, khiến anh ta cảm thấy rất khó đánh phá.
Có lẽ cũng đã đến lúc thật sự phải buông tay.
“Anh Phát Tài!”
Tô Âm mặc đồng phục học sinh xanh trắng đan xen, vội vàng chạy lên núi, mặt lộ vẻ gấp gáp: “Bố lão Dụ, cái tên Thư Thư gì đó đến rồi, mẹ Dụ đang ầm ĩ với ông ta kìa!”
“Nói đến là đến thật luôn”.
Phó Vực mặt liền biến sắc: “Đi, đi xuống, cùng mắng chết ông ta đi!”
*
Sau khi Dụ Lâm Hải xem xong tài liệu của Vương Bình, sau khi sắp xếp một chút, anh gửi qua cho Nam Mẫn.
Đồng thời kèm theo một câu: ‘Nếu tiện thì anh gọi điện thoại cho em nói chuyện’.
Nam Mẫn đang ở buổi biểu diễn, sau khi nhận được tin nhắn, cô chỉ trả lời lại một câu…
‘Đang ở ngoài. Quay về rồi nói’.
Dụ Lâm Hải: ‘Được’.
Cứ trao đổi qua lại mấy câu như vậy cũng khiến nội tâm Dụ Lâm Hải cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Anh nắm điện thoại, nhìn chữ viết trên màn hình, không nhịn được lại bắt đầu nhớ đến cô.
Anh chưa từng nhớ nhung ai nhiều như vậy, loại cảm giác này vừa ngọt ngào lại có chút chua xót, vô cùng sốt ruột, khiến người ta có một loại kích động, chỉ muốn mọc cánh bay đến bên cạnh cô.
Có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không thể nào biểu đạt trên Wechat, trong điện thoại anh cũng không nói ra khỏi miệng.
Nhưng cũng chỉ có thể hóa thành chữ viết trên lá thư…
Lại là một bức thư nặc danh được niêm phong, dán tem, ném vào thùng thư gửi đến khu vườn Hoa Hồng.
Toàn bộ Messuri sẵn sàng chiến đấu vì một Thẩm Lưu Thư không mời mà tới.
Bầu không khí có thể nói đang gươm súng sẵn sàng.
Tô Âm, Phó Vực, dì Vệ và sư thúc Đinh đều đứng sau lưng Dụ Phượng Kiều, mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Lưu Thư.
Trong tay Thẩm Lưu Thư xách không ít quà cáp và sản phẩm chăm sóc sức khỏe, ông ta nhìn Dụ Phượng Kiều, nhẹ nhàng nói: “Kiều, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn đến thăm bà”.
“Vậy ông nhìn thấy rồi thì đi đi”.
Vẻ mặt Dụ Phượng Kiều lạnh lùng: “Tôi không muốn gặp ông”.
Thẩm Lưu Thư mím môi, ngước mắt nhìn bốn người sau lưng Dụ Phượng Kiều: “Tôi có thể nói chuyện riêng với bà được không?”
“Giữa chúng ta không có gì để nói chuyện”.
Dụ Phượng Kiều không để cho ông ta một chút mặt mũi: “Mang đồ của ông cút đi!”
Trong mắt Thẩm Lưu Thư hiện lên chút bối rối, nhưng nếu ông ta đã đến đây thì đã chuẩn bị sẵn sàng để xấu hổ.
Ông ta vẫn cười nói: “Kiều, đừng như vậy. Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, ngay cả một câu bà cũng không muốn nói chuyện với tôi sao? Lúc đến đây tôi còn đặc biệt đến thành phố Nam gặp con trai”.
Vừa nghe thấy ông ta đi gặp con trai, Dụ Phượng Kiều lập tức biến sắc mặt.
“Ông đi gặp con trai làm gì, rảnh à?”
Dụ Phượng Kiều mặt lạnh: “Ông chê thằng bé sống quá khó khăn, còn muốn chạy qua gây thêm ấm ức cho nó hả. Thẩm Lưu Thư, rốt cuộc đến bao giờ ông mới có thể học được cách làm người chân chính?!”
Thẩm Lưu Thư cảm thấy ngượng ngịu, giống như bị tát vào mặt.
Từ khi ngồi cao, ở chức vị cao một thời gian dài, quen được người ta cung phụng, được người ta tâng bốc, phụ nữ chỉ muốn leo lên giường của ông ta, nào có ai dám chỉ vào lỗ mũi mắng mỏ ông ta như vậy?
Cũng chỉ có người vợ đầu của ông ta có quyền hành này, đây là phần vinh dự duy nhất ông ta dành cho bà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lưu Thư liền cảm giác không quá khó chịu.
Ông ta đi tới, đặt quà xuống, thản nhiên nói: “Chỗ này là tổ yến và cao dán, còn có thuốc bổ có tác dụng chữa trị vết thương ở chân rất tốt, tôi đã đặc biệt nhờ người mua”.
Lần này không đợi Dụ Phượng Kiều lên tiếng, sư thúc Đinh nói: “Kiều nói không cần, ông không nghe hiểu tiếng người à? Messuri chúng tôi cái gì cũng có, không cần chút đồ này của ông!”
Chương 524: Chúng tôi kết thúc rồi
Nói xong, sư thúc Đinh liền xách đồ lên, ném về phía chân của Thẩm Lưu Thư, giống như một đứa trẻ cáu gắt.
Thẩm Lưu Thư nhìn người đàn ông không rõ tuổi tác, nghe thấy một tiếng ‘Kiều’ trong miệng ông ta, Thẩm Lưu Thư nhíu chặt mày: “Ông là ai?”
“Tôi là cụ lớn nhà ông đây!”
Sư thúc Đinh dồn trung khí hét một tiếng, Dụ Phượng Kiều nhìn biểu cảm cứng cổ của ông ta, không khỏi bật cười.
Nụ cười này khiến Thẩm Lưu Thư ngây người.
Bà ấy đã cười rồi.
Nụ cười bao lâu rồi không nhìn thấy, ông ta đã không nhớ rõ lần trước nhìn thấy bà cười là khi nào.
“Kiều”.
Ông ta khẽ gọi tên bà: “Lâu rồi không thấy bà cười, bà cười lên trông thật xinh đẹp”.
Nghe Thẩm Lưu Thư nói như vậy, Dụ Phượng Kiều lập tức có một loại cảm giác buồn nôn, mặt đầy ghét bỏ nhìn ông ta: “Thẩm Lưu Thư, ông ở cùng với Trác Nguyệt đã lâu, mấy lời nói chán ngấy này nó chịu được, còn tôi thì không”.
Nhắc tới Trác Nguyệt, bà cau mày: “Tình nhân của ông không phải đang mang thai con của ông sao? Bây giờ không ở bên người ta, chạy tới đây làm gì?”
Lời nói của bà lộ ra ý lạnh.
Năm đó lúc bà đang mang thai, Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt đã ở cùng nhau, bọn họ thuê khách sạn ở ngay đối diện nhà.
Khi đó rất nhiều bạn bè đều an ủi bà, nói rằng khi phụ nữ mang thai, rất ít đàn ông không ra ngoài vụng trộm, nhưng thật ra không phải vậy, từ trong xương tủy Thẩm Lưu Thư chính là một người không an phận.
Thẩm Lưu Thư cũng không muốn nhắc đến chuyện Trác Nguyệt trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Dụ Phượng Kiều không cho ông ta có cơ hội nói chuyện riêng, ông ta chỉ đành nói:
“Giữa tôi và Trác Nguyệt không phải như bà nghĩ đâu. Chúng tôi kết thúc rồi”.
“Kết thúc?”
Dụ Phượng Kiều lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi hiểu rồi. Ông lại thấy chán, muốn thử xem cỏ ban đầu có vị gì đúng không? Thẩm Lưu Thư, ông vẫn cặn bã như vậy”.
Sắc mặt Thẩm Lưu Thư u ám: “Kiều…”
“Âm, Vực”, sư thúc Đinh quả thật không nghe nổi nữa, bắt đầu hét lên.
Tô Âm và Phó Vực đồng loạt đáp lại: “Có!”
“Đuổi người này ra ngoài, đừng để ông ta làm phiền đến Kiều của chúng ta”.
Sư phụ Đinh hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều đi, ông ta nói: “Kiều, chúng ta đi thôi. Đồ của ông ta cũng không hiếm gì, phòng tôi còn nhiều tổ yến hơn, tôi hầm cho cô!”
Nhìn bóng dáng kia đẩy Dụ Phượng Kiều chạy đi với tốc độ ánh sáng, con ngươi Thẩm Lưu Thư chìm xuống.
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là nhân tình của Kiều?
*
Xem xong buổi biểu diễn, Hạ Thâm còn có một vài buổi chụp hình quảng cáo phim, nên tạm thời ở lại Luân Đôn.
Nam Mẫn và Lạc Quân Hành quay về Birmingham trước.
Trên đường trở về, Lạc Quân Hành nhận được một phong thư đóng kín, anh ta nói với Nam Mẫn: “Ngôn Uyên đã đến thành phố Nam rồi”.
“Hả?”
Nam Mẫn ngây ra: “Anh ta đến thành phố Nam làm gì?”
Lạc Quân Hành nói: “Kiều Lãnh rất nhanh sẽ bị giải về nước T thôi, có một vài lưu trình Ngôn Uyên cần phải đi xử lý”.
Anh ta ngừng một chút, trầm giọng nói: “Vấn đề khiến chúng ta phiền nhiễu, anh ta cũng đi hỏi”.
Nam Mẫn nghe ra ý tứ của anh cả, mắt cô sáng lên: “Chuyện liên quan đến bố mẹ? Có thể hỏi ra sao?”
“Có tên đạo tặc hung ác nào mà chưa từng gặp qua, tự chúng ta có cách tra hỏi”.
Giọng nói Lạc Quân Hành trầm ổn, trong lời nói rất thừa nhận năng lực của Ngôn Uyên.
Nam Mẫn nghe xong cũng bắt đầu mong đợi.
Bên kia.
Ngôn Uyên vừa ra khỏi sân bay liền được Bạch Lộc Dư đích thân đón lên xe, ở trọ lại Vân Thủy Gian.
Dọc theo đường đi, Bạch Lộc Dư bày tỏ lời cảm ơn chân thành với Ngôn Uyên: “Cơ trưởng Ngôn, anh đã cứu Tiểu Lục, chính là tương đương với cứu mạng năm người đàn ông chúng tôi đó. Mẫn chính là vận mệnh của chúng tôi”.
Ngôn Uyên nhớ lại cảnh tượng khi ở trên đảo, Nam Mẫn như con chim nhỏ xà vào lòng Lạc Quân Hành khóc lớn, con ngươi màu xám tro của Ngôn Uyên hiện lên ý cười.
“Tôi cứu cô ấy, cô ấy cũng cứu tôi. Nam Mẫn đúng là rất lợi hại”.
“Lợi hại cái gì cứ, con bé chỉ cần đừng nghịch ngợm càn quấy, có thể khiến chúng tôi bớt lo lắng là chúng tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.
Biết Ngôn Uyên là em trai của chị dâu cả Ngôn Hề, Bạch Lộc Dư tự giác coi anh ta là người trong nhà, nói chuyện cũng thân thiết, không có bất kỳ kiêng dè gì.
Đến Vân Thủy Gian, vừa xuống xe liền gặp Dụ Lâm Hải đi gửi thư về.
Oan gia ngõ hẹp.
“Aiz, lão Dụ”.
Khoảng thời gian này Bạch Lộc Dư và Dụ Lâm Hải cũng thân thiết, anh ta lên tiếng chào hỏi.
Chương 525: Tần Giang Nguyên chết rồi
Dụ Lâm Hải gật đầu, ánh mắt nhìn sang Ngôn Uyên ở bên cạnh Bạch Lộc Dư, hai người ánh mắt đụng nhau, đều có một loại cảm giác giống như nhau.
“Giới thiệu một chút, vị này là cơ trưởng Ngôn”.
Bạch Lộc Dư giới thiệu cho Dụ Lâm Hải xong rồi lại giới thiệu cho Ngôn Uyên: “Đây là lão Dụ, em rể trước kia của tôi”.
Ngôn Uyên nhíu mày, dường như không hiểu mối quan hệ này.
Bạch Lộc Dư lại nói: “Ờ, chính là chồng cũ của Nam Mẫn”.
Mắt Ngôn Uyên hơi kíp lại, Dụ Lâm Hải đã chìa tay ra: “Cơ trưởng Ngôn, cảm ơn anh đã cứu mạng Mẫn… của tôi”.
“Không cần khách khí, điều nên làm”.
Hai người đàn ông bắt tay trong thời gian ngắn ngủi rồi lại buông ra.
Bạch Lộc Dư dẫn Ngôn Uyên vào trong, vừa đi vừa nói: “Cơ trưởng Ngôn, nếu không ngại thì anh ở phòng số 88, trước đó Mẫn đã ở đây, phòng rất lớn, đồ cũng đầy đủ…”
Dụ Lâm Hải nhìn Ngôn Uyên rời đi, bóng lưng cao gầy không khỏi nắm chặt hai tay.
Không biết sao tim đập liên hồi.
Về đến Birmingham, Lạc Quân Hành đưa Nam Mẫn quay về lâu đài Modu, sau đó đi sơn trang Họa Mi.
Ân oán cá nhân giữa anh ta và phu nhân Mey vẫn phải giải quyết.
Birmingham đã vào đêm khuya, còn trong nước đang là rạng sáng.
Nghĩ rằng thời điểm này người nào đó đã ngủ rồi, Nam Mẫn cũng không gọi điện lại, mà quay về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Còn phía bên Dụ Lâm Hải, đã là lần thứ N anh mở điện thoại, nhìn xem có tin nhắn Nam Mẫn gửi tới hay không, kết quả là không có.
Nhưng khi anh nhắn mắt lại, bên tai giống như sẽ xuất hiện ảo giác, cảm thấy như thể mình đang nghe thấy âm thanh thông báo, anh điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất.
Trằn trọc trở mình, cả đêm khó ngủ.
Bên kia, Nam Mẫn đốt hương hoa hồng, đeo chụp mắt hơi nước, nghe tiếng mưa gió bên ngoài, vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ, ngủ vô cùng ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, cô lười biếng bò dậy, muốn tập thể dục buổi sáng một lúc để bản thân có tinh thần.
Anh cả vẫn chưa về, anh ba cũng chưa về, cũng may bố lớn vẫn còn ở trong lâu đài.
Nam Mẫn gọi người đến, lôi bố ra ngoài sân hoạt động một chút: “Bố lớn, con dạy bố luyện Ngũ Cầm Hý, có tác dụng giúp kéo dài tuổi thọ”.
Cô dùng nửa tiếng Trung nửa tiếng Anh để giải thích, ông Shelby vẫn chưa nghe hiểu, bối rối làm theo cô.
Nhưng kết quả lại là nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, bố lớn đã đánh Ngũ Cầm Hý thành thể thao quân sự.
Xương cốt già cũng sắp rã rời rồi.
Dày vò ông bố xong, Nam Mẫn đã có tinh thần hơn rất nhiều, cùng bố lớn ăn sáng, khi vừa lên tầng liền nhận được điện thoại của Nam Lâm.
“Sao thế Lâm?”
Nam Lâm nói với cô: “Chị, Tần Giang Nguyên chết rồi”.
*
Tần Giang Nguyên chết rồi.
Khoảng 60 sáng sớm theo giờ trong nước, một thi thể được phát hiện trong một chiếc xe sang ở vùng ngoại ô, qua điều tra, người này chính là cậu ấm tập đoàn Tần Thị đã phá sản - Tần Giang Nguyên.
“Người chết ở ngoài vùng ngoại ô hoang dã, cảnh sát điều tra ra tối qua anh ta đã cùng đi Hải Bì với một đám cậu ấm, uống không ít rượu, còn chơi thuốc”.
Nghe lời Nam Lâm nói xong, Nam Mẫn cau mày.
Cô biết Tần Giang Nguyên bị nghiện từ lâu, trước đó nói anh ta sống không qua mùa thu năm nay, cũng vì biết anh ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, dù không chết cũng phải vào tù.
“Người chết thế nào?”, cô hỏi không chút cảm xúc.
Nam Lâm nói: “Pháp y giám định người bị chết ngạt ở trong xe do thiếu không khí quá lâu, nhưng phát hiện trên đầu anh ta có vết thương của mảnh vỡ thủy tinh, lúc còn sống chắc hẳn đã xảy ra mâu thuẫn với người khác, bị người ta đập bình rượu vào. Cảnh sát đã mở một cuộc điều tra những người bạn thân của anh ta, bây giờ đám cậu ấm kia ai cũng gặp nguy hiểm… Pháp y xét nghiệm ra HIV trên người Tần Giang Nguyên”.
Nam Mẫn mặt liền biến sắc: “Cái gì? Vậy Nam Nhã…”
“Chị đừng lo lắng, vừa có tin tức, em liền cùng sư huynh đưa chị hai đến bệnh viện kiểm tra, cơ thể chị ấy rất khỏe mạnh, không bị lây nhiễm bệnh khuẩn gì”.
Vừa nghe đến đây, trong lòng Nam Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm: “May có em ở đó”.
Cô lại không yên tâm dặn dò Nam Lâm: “Em coi chừng Nam Nhã, không được cho cô ta đi gặp Tần Giang Nguyên. Mặc dù người đã chết, nhưng vẫn nguy hiểm”.
“Vâng, em biết rồi”.
Phu nhân Mey hung hăng hít hai hơi thuốc, đáy mắt lóe lên vẻ chán ghét: “Tôi không hiểu rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng Sophia? Bởi vì cô ta giống Shirvan, trong người có nửa dòng máu Hoa Hạ, vì vậy tôi mới thua? Tôi không phục! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là món đồ tôi thích, không có chuyện không đạt được. Dù là tiền, địa vị, hay đàn ông! Chỉ cần tôi muốn thì phải là của tôi! Cô hiểu chưa?”
“Chỉ cần cô muốn thì phải là của cô?”
Nam Mẫn nhai kỹ lời cô ta nói, cười giễu cợt: “Dựa vào cái gì? Dựa vào mặt cô lớn, hay dựa vào nội tâm cô đen tối, vặn vẹo? Phu nhân Mey, tôi tặng cô một câu ngạn ngữ Hoa Hạ”.
Cô đổi sang tiếng Trung: “Thân là cóc ghẻ thì đừng vọng tưởng được ăn thịt thiên nga”.
Phu nhân Mey nhíu mày.
“Sao hả, người nước ngoài không nghe hiểu tiếng Hoa Hạ có phải không, vậy để tôi phiên dịch cho”.
Nam Mẫn lại đổi sang tiếng Anh, giải thích cho cô ta một hồi, vừa dứt lời, phu nhân Mey liền biến sắc mặt, ném tàn thuốc trong tay về phía Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhanh nhẹn né tránh, tàn thuốc không làm bỏng mặt cô, nhưng lại rơi trên người, làm hỏng váy cô.
Nhìn lỗ hổng bị đốt cháy trên váy, Nam Mẫn khẽ nguyền rủa một tiếng ‘đáng chết’, cô ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Catherine Mey Brangues.
Phu nhân Mey cười lạnh, từng bước đi tới: “Cô Grace, đừng trách tôi không cảnh cáo cô, tôi ghét nhất người cản đường tôi, nếu ai dám ngáng chân tôi, tôi sẽ không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào diệt trừ cô ta!”
Nam Mẫn không nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
“Vậy nên chị dâu cả Sophia của tôi bởi vì ngáng chân cô nên mới bị cô hại chết? Kể cả đứa bé trong bụng chị ấy cũng do cô làm hại?”
Phu nhân Mey không hề phủ nhận: “Có người mời tôi giúp đỡ, tôi cũng chỉ là biết thời biết thế, giúp anh ta mà thôi”.
Con ngươi của Nam Mẫn lạnh lùng híp lại: “Chị dâu cả của tôi coi cô là bạn, nhưng cô lại cùng người khác tính kế với chị ấy!”
“Bạn? Đừng đùa thế”.
Phu nhân Mey cười ha ha một tiếng: “Tôi không cần bạn, người tôi cần chính là đàn ông, là Shirvan Shelby! Sophia cô ta đáng chết, vì vậy tôi…”
Câu nói sau đó đột nhiên bị nghẹn trong cổ họng, cũng không nói tiếp được.
Một bóng người lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc phu nhân Mey nhìn thấy rõ Lạc Quân Hành, cổ họng liền bị bóp lại.
Người trong nháy mắt bị nhấc bổng lên không.
“Quả nhiên là cô”.
Sắc mặt Lạc Quân Hành vô cùng u ám, giống như chìm vào màn đêm, con ngươi màu khói xám bạc, một vùng tối mịt còn lạnh thấu xương hơn cả mưa đêm ở Birmingham.
Chân phu nhân Mey đã rời khỏi mặt đất, yết hầu bị bóp nghẹn, sắc mặt đỏ bừng, cổ họng nổi gân xanh, cô ta hoảng sợ trợn trừng hai mắt, không nói nổi một câu.
Lúc này cô ta ở trong tay Lạc Quân Hành giống như một con kiến bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp chết, không có một sức lực dư thừa tìm cách sống.
Thuộc hạ của phu nhân Mey nghe tin chạy tới, nhưng rất nhanh lại bị thuộc hạ của Lạc Quân Hành chế ngự, khi Nam Mẫn cho rằng anh cả thật sự muốn bóp chết phu nhân Mey, Lạc Quân Hành đột nhiên buông tay.
“Nếu quả thật cô ta hại chết chị dâu, cứ để cô ta chết sung sướng như vậy, há chẳng phải quá có lợi cho cô ta sao?”
Ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn nhìn người phụ nữ ngã xuống đất giống như quả bóng da bị đâm thủng, cô nói.
Lạc Quân Hành cầm khăn vuông xoa xoa tay, nhìn phu nhân Mey giống như một con chó chết, khóe môi mở ra dáng vẻ sông băng: “Đúng thật, không thể để cô ta quá được lợi”.
Vợ anh ta, con anh ta, hai mạng.
Không thể để tốt như vậy.
Con ngươi Nam Mẫn híp lại, trong lòng than nhẹ, xem ra ban đêm ở Birmingham sẽ không yên bình.
Thuộc hạ của Lạc Quân Hành kéo phu nhân Mey đi.
Còn Nam Mẫn và Lạc Quân Hành tiếp tục ở lại xem buổi biểu diễn.
Hai người ngồi ở vị trí xem cao nhất, Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp lạnh lùng của Lạc Quân Hành, âm thầm nắm chặt tay anh ta: “Anh cả”.
Lạc Quân Hành nắm tay cô, vỗ nhẹ: “Không sao, xem show”.
Chương 522: Sư thúc Đinh kia là ai?
Anh cả nhiều năm dãi nắng dầm mưa gian khổ ở trong giới quân sự chính trị, từ lâu đã rèn luyện được khả năng che giấu cảm xúc của mình, nhưng hôm nay đối mặt với sóng gió kinh hoàng phu nhân Mey tạo ra, khiến Nam Mẫn kinh hãi không thôi.
Cô biết, chị dâu cả Ngôn Hề là nỗi đau cả cuộc đời anh cả không thể nào quên được.
Phu nhân Mey dù tác oai tác quái, Lạc Quân Hành có thể coi cô ta không ra gì, nhưng cô ta dám động vào Ngôn Hề, vậy thì không khác gì chạm vào vảy rồng.
Kết quả không phải bản thân cô có thể gánh nổi.
*
Dụ Lâm Hải vừa đọc xong email của cậu nuôi thì nhận được điện thoại Phó Vực gọi tới.
Điện thoại vừa được kết nối, Phó Vực liền kêu ở bên đó khổ cả ngày, sống không nổi nữa.
“Cậu bớt lại đi”.
Dụ Lâm Hải không thèm nghe anh ta kêu thảm: “Cậu và Tô Âm ở bên nhau xem như hòa hợp chứ?”
“... Ở bên nhau hòa hợp? Tôi suýt thì bị con nhóc này nuốt cả xương đây!”
Phó Vực không ngừng kêu khổ, oán trách liên tục: “Tôi bảo này, tôi tưởng rằng bản thân mình cũng khá dễ gần, không ngờ còn có người điên hơn cả tôi. Bây giờ trên mạng đang thịnh hành một cụm từ đó là chứng ngạo mạn với xã hội. Cụm từ này chính là nói Tô Âm đó! Tôi phục rồi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một tuần, con bé đã hoàn toàn biến bố tôi và cả người nhà họ Phó trở thành người của con bé, còn tôi thành người ngoài không có họ hàng để dựa vào!”
Dụ Lâm Hải không nhịn được cười: “Đó không phải điều tốt hả, cậu chỉ thiếu một người như vậy để trị cậu thôi”.
“Tôi lại cảm ơn con bé ý quá, tôi làm gì có bệnh, chữa cái gì mà chữa!”
Phó Vực nói: “Nhưng dì Dụ đến Messuri thật là đúng đắn, sức khỏe dì đã hồi phục rất tốt, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, ngày ngày đều cười ha ha”.
“Vậy sao?”
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt nói: “Đó là bởi vì đã có người có khiến mẹ vui vẻ”.
“Ơ, xem ra cậu biết rồi”.
Dụ Lâm Hải hỏi: “Sư thúc Đinh kia là ai?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nói thế này đi, nếu bàn về y thuật, ông ta cũng xem như là cao nhân ngoại thế, vai vế lớn hơn bác sĩ Tô, Tô Duệ nhìn thấy cũng phải cung kính gọi ông ta một tiếng ‘sư thúc’ đó”.
Phó Vực lại nói: “Nhưng từ trên xuống dưới Messuri cũng đều gọi ông ta là ‘sư thúc’. Tô Âm nói ông ta không muốn lộ tuổi tác của mình. Tính cách ông ta cũng khá hài hước, cực kỳ giống lão ngoan đồng Chu Bá Thông trong Thần Điêu Hiệp Lữ”.
“Chu Bá Thông quan hệ với vợ người ta, cũng không phải loại đàn ông đứng đắn gì”, Dụ Lâm Hải đáp.
“...”
Phó Vực lập tức nghẹn lời: “Người anh em, nếu cậu cứ nói chuyện như vậy thì trời sẽ bị cậu nói đến chết đấy. Theo như cậu nói, trên đời này không có đàn ông đứng đắn”.
Anh ta lại nói: “Tôi chỉ nói sư thúc Đinh tính cách giống lão ngoan đồng, chứ không nói người ta chính là Chu Bá Thông. Dù thế nào đi chăng nữa chắc cũng đáng tin hơn đài trưởng Thẩm”.
Nói đến Thẩm Lưu Thư, khuôn mặt Dụ Lâm Hải khẽ biến sắc.
“Có thể ngày mai Thẩm Lưu Thư sẽ đi Messuri, cậu giúp tôi để ý một chút, nếu ông ta đến thì đuổi ông ta ra ngoài, đừng để ông ta quấy rầy mẹ tôi”.
“Ông ta đến Messuri làm gì?”
Phó Vực hỏi xong liền hiểu ra: “Chẳng lẽ ông ta muốn làm trâu già ăn cỏ ban đầu, tái hợp với dì Dụ? Nằm mơ giấc mộng xuân thu à!”
Dụ Lâm Hải ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây.
Phó Vực nhớ ra, vội vàng nói: “Ồ, lời tôi vừa nói kia chỉ nhằm vào Thẩm Lưu Thư thôi, không có ý ám chỉ cậu. Cậu cũng không tính là trâu già, cùng lắm chỉ là con lừa ngốc”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Phó Vực cười ha ha: “Đùa thôi đùa thôi, tóc cậu mọc ra rồi, không còn là con lừa ngốc nữa”.
Dụ Lâm Hải chẳng buồn để ý đến anh ta: “Không còn gì nữa thì tôi cúp đây”.
“Aiz, đợi đã, cậu đừng vội mà”.
Bên kia Phó Vực cười đến phát sặc, miễn cưỡng dừng tiếng cười càn rỡ, lại hỏi: “Sau khi Mẫn đến nước Y thì đã liên lạc với cậu chưa?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Dụ Lâm Hải trong nháy mắt đã hòa hoãn hơn một chút, người cũng theo đó thẳng lên: “Ừ”.
“Ừ. Ừ?”
Phó Vực rất kinh ngạc: “Mẫn liên lạc với cậu? Thật hay giả thế? Đừng khoác lác nha”.
Dụ Lâm Hải nói: “Cô ấy kết bạn Wechat với tôi”.
“What?”
Phó Vực lại kinh ngạc: “Mẫn chủ động kết bạn Wechat với cậu?”
Dụ Lâm Hải lại “ừ” một tiếng.
“Mặt trời mọc đằng tây rồi”.
Phó Vực lẩm bẩm: “Sau khi cô ấy xảy ra chuyện, tôi gọi cho cô ấy nhiều như vậy, gửi biết bao tin nhắn, cô ấy cũng không thèm quan tâm đến, lạnh lùng quá đi”.
“Vậy thì đúng rồi”.
Khóe môi Dụ Lâm Hải nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
“...”
Phó Vực hừ nhẹ một tiếng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết bây giờ chắc hẳn cậu đang rất vui vẻ? Cây sắt cuối cùng đã nở hoa nhỏ rồi, nhưng cậu cũng đừng quá đắc ý, đến cuối cậu có thể đoạt người ta về được hay không vẫn còn chưa biết đâu”.
Chương 523: Mang đồ của ông cút đi!
“Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết khả năng”.
Nghe anh nói nghiêm túc đứng đắn như vậy, ngược lại Phó Vực không nói thêm lời châm chọc gì nữa, kéo dài thêm hai câu rồi cúp máy.
Anh ta cũng không nói ra mình có tâm tình gì.
Một mặt cảm thấy vui mừng cho con cá khô già, một mặt lại cảm thấy chua xót cho bản thân.
Anh ta tung hoành tình trường bao nhiêu năm nay, đi qua vạn bụi hoa, gió thổi cỏ rạp, kết quả gặp phải Nam Mẫn, hơn nữa không chỉ một lần bị đả kích đến mức có chút hoài nghi về cuộc sống.
Không biết thế nào, cặp đôi uyên ương khổ mệnh Nam Mẫn và lão Dụ mặc dù phân li, nhưng giữa bọn họ có một loại từ trường vô hình, khiến anh ta cảm thấy rất khó đánh phá.
Có lẽ cũng đã đến lúc thật sự phải buông tay.
“Anh Phát Tài!”
Tô Âm mặc đồng phục học sinh xanh trắng đan xen, vội vàng chạy lên núi, mặt lộ vẻ gấp gáp: “Bố lão Dụ, cái tên Thư Thư gì đó đến rồi, mẹ Dụ đang ầm ĩ với ông ta kìa!”
“Nói đến là đến thật luôn”.
Phó Vực mặt liền biến sắc: “Đi, đi xuống, cùng mắng chết ông ta đi!”
*
Sau khi Dụ Lâm Hải xem xong tài liệu của Vương Bình, sau khi sắp xếp một chút, anh gửi qua cho Nam Mẫn.
Đồng thời kèm theo một câu: ‘Nếu tiện thì anh gọi điện thoại cho em nói chuyện’.
Nam Mẫn đang ở buổi biểu diễn, sau khi nhận được tin nhắn, cô chỉ trả lời lại một câu…
‘Đang ở ngoài. Quay về rồi nói’.
Dụ Lâm Hải: ‘Được’.
Cứ trao đổi qua lại mấy câu như vậy cũng khiến nội tâm Dụ Lâm Hải cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Anh nắm điện thoại, nhìn chữ viết trên màn hình, không nhịn được lại bắt đầu nhớ đến cô.
Anh chưa từng nhớ nhung ai nhiều như vậy, loại cảm giác này vừa ngọt ngào lại có chút chua xót, vô cùng sốt ruột, khiến người ta có một loại kích động, chỉ muốn mọc cánh bay đến bên cạnh cô.
Có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không thể nào biểu đạt trên Wechat, trong điện thoại anh cũng không nói ra khỏi miệng.
Nhưng cũng chỉ có thể hóa thành chữ viết trên lá thư…
Lại là một bức thư nặc danh được niêm phong, dán tem, ném vào thùng thư gửi đến khu vườn Hoa Hồng.
Toàn bộ Messuri sẵn sàng chiến đấu vì một Thẩm Lưu Thư không mời mà tới.
Bầu không khí có thể nói đang gươm súng sẵn sàng.
Tô Âm, Phó Vực, dì Vệ và sư thúc Đinh đều đứng sau lưng Dụ Phượng Kiều, mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Lưu Thư.
Trong tay Thẩm Lưu Thư xách không ít quà cáp và sản phẩm chăm sóc sức khỏe, ông ta nhìn Dụ Phượng Kiều, nhẹ nhàng nói: “Kiều, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn đến thăm bà”.
“Vậy ông nhìn thấy rồi thì đi đi”.
Vẻ mặt Dụ Phượng Kiều lạnh lùng: “Tôi không muốn gặp ông”.
Thẩm Lưu Thư mím môi, ngước mắt nhìn bốn người sau lưng Dụ Phượng Kiều: “Tôi có thể nói chuyện riêng với bà được không?”
“Giữa chúng ta không có gì để nói chuyện”.
Dụ Phượng Kiều không để cho ông ta một chút mặt mũi: “Mang đồ của ông cút đi!”
Trong mắt Thẩm Lưu Thư hiện lên chút bối rối, nhưng nếu ông ta đã đến đây thì đã chuẩn bị sẵn sàng để xấu hổ.
Ông ta vẫn cười nói: “Kiều, đừng như vậy. Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, ngay cả một câu bà cũng không muốn nói chuyện với tôi sao? Lúc đến đây tôi còn đặc biệt đến thành phố Nam gặp con trai”.
Vừa nghe thấy ông ta đi gặp con trai, Dụ Phượng Kiều lập tức biến sắc mặt.
“Ông đi gặp con trai làm gì, rảnh à?”
Dụ Phượng Kiều mặt lạnh: “Ông chê thằng bé sống quá khó khăn, còn muốn chạy qua gây thêm ấm ức cho nó hả. Thẩm Lưu Thư, rốt cuộc đến bao giờ ông mới có thể học được cách làm người chân chính?!”
Thẩm Lưu Thư cảm thấy ngượng ngịu, giống như bị tát vào mặt.
Từ khi ngồi cao, ở chức vị cao một thời gian dài, quen được người ta cung phụng, được người ta tâng bốc, phụ nữ chỉ muốn leo lên giường của ông ta, nào có ai dám chỉ vào lỗ mũi mắng mỏ ông ta như vậy?
Cũng chỉ có người vợ đầu của ông ta có quyền hành này, đây là phần vinh dự duy nhất ông ta dành cho bà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lưu Thư liền cảm giác không quá khó chịu.
Ông ta đi tới, đặt quà xuống, thản nhiên nói: “Chỗ này là tổ yến và cao dán, còn có thuốc bổ có tác dụng chữa trị vết thương ở chân rất tốt, tôi đã đặc biệt nhờ người mua”.
Lần này không đợi Dụ Phượng Kiều lên tiếng, sư thúc Đinh nói: “Kiều nói không cần, ông không nghe hiểu tiếng người à? Messuri chúng tôi cái gì cũng có, không cần chút đồ này của ông!”
Chương 524: Chúng tôi kết thúc rồi
Nói xong, sư thúc Đinh liền xách đồ lên, ném về phía chân của Thẩm Lưu Thư, giống như một đứa trẻ cáu gắt.
Thẩm Lưu Thư nhìn người đàn ông không rõ tuổi tác, nghe thấy một tiếng ‘Kiều’ trong miệng ông ta, Thẩm Lưu Thư nhíu chặt mày: “Ông là ai?”
“Tôi là cụ lớn nhà ông đây!”
Sư thúc Đinh dồn trung khí hét một tiếng, Dụ Phượng Kiều nhìn biểu cảm cứng cổ của ông ta, không khỏi bật cười.
Nụ cười này khiến Thẩm Lưu Thư ngây người.
Bà ấy đã cười rồi.
Nụ cười bao lâu rồi không nhìn thấy, ông ta đã không nhớ rõ lần trước nhìn thấy bà cười là khi nào.
“Kiều”.
Ông ta khẽ gọi tên bà: “Lâu rồi không thấy bà cười, bà cười lên trông thật xinh đẹp”.
Nghe Thẩm Lưu Thư nói như vậy, Dụ Phượng Kiều lập tức có một loại cảm giác buồn nôn, mặt đầy ghét bỏ nhìn ông ta: “Thẩm Lưu Thư, ông ở cùng với Trác Nguyệt đã lâu, mấy lời nói chán ngấy này nó chịu được, còn tôi thì không”.
Nhắc tới Trác Nguyệt, bà cau mày: “Tình nhân của ông không phải đang mang thai con của ông sao? Bây giờ không ở bên người ta, chạy tới đây làm gì?”
Lời nói của bà lộ ra ý lạnh.
Năm đó lúc bà đang mang thai, Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt đã ở cùng nhau, bọn họ thuê khách sạn ở ngay đối diện nhà.
Khi đó rất nhiều bạn bè đều an ủi bà, nói rằng khi phụ nữ mang thai, rất ít đàn ông không ra ngoài vụng trộm, nhưng thật ra không phải vậy, từ trong xương tủy Thẩm Lưu Thư chính là một người không an phận.
Thẩm Lưu Thư cũng không muốn nhắc đến chuyện Trác Nguyệt trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Dụ Phượng Kiều không cho ông ta có cơ hội nói chuyện riêng, ông ta chỉ đành nói:
“Giữa tôi và Trác Nguyệt không phải như bà nghĩ đâu. Chúng tôi kết thúc rồi”.
“Kết thúc?”
Dụ Phượng Kiều lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi hiểu rồi. Ông lại thấy chán, muốn thử xem cỏ ban đầu có vị gì đúng không? Thẩm Lưu Thư, ông vẫn cặn bã như vậy”.
Sắc mặt Thẩm Lưu Thư u ám: “Kiều…”
“Âm, Vực”, sư thúc Đinh quả thật không nghe nổi nữa, bắt đầu hét lên.
Tô Âm và Phó Vực đồng loạt đáp lại: “Có!”
“Đuổi người này ra ngoài, đừng để ông ta làm phiền đến Kiều của chúng ta”.
Sư phụ Đinh hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều đi, ông ta nói: “Kiều, chúng ta đi thôi. Đồ của ông ta cũng không hiếm gì, phòng tôi còn nhiều tổ yến hơn, tôi hầm cho cô!”
Nhìn bóng dáng kia đẩy Dụ Phượng Kiều chạy đi với tốc độ ánh sáng, con ngươi Thẩm Lưu Thư chìm xuống.
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là nhân tình của Kiều?
*
Xem xong buổi biểu diễn, Hạ Thâm còn có một vài buổi chụp hình quảng cáo phim, nên tạm thời ở lại Luân Đôn.
Nam Mẫn và Lạc Quân Hành quay về Birmingham trước.
Trên đường trở về, Lạc Quân Hành nhận được một phong thư đóng kín, anh ta nói với Nam Mẫn: “Ngôn Uyên đã đến thành phố Nam rồi”.
“Hả?”
Nam Mẫn ngây ra: “Anh ta đến thành phố Nam làm gì?”
Lạc Quân Hành nói: “Kiều Lãnh rất nhanh sẽ bị giải về nước T thôi, có một vài lưu trình Ngôn Uyên cần phải đi xử lý”.
Anh ta ngừng một chút, trầm giọng nói: “Vấn đề khiến chúng ta phiền nhiễu, anh ta cũng đi hỏi”.
Nam Mẫn nghe ra ý tứ của anh cả, mắt cô sáng lên: “Chuyện liên quan đến bố mẹ? Có thể hỏi ra sao?”
“Có tên đạo tặc hung ác nào mà chưa từng gặp qua, tự chúng ta có cách tra hỏi”.
Giọng nói Lạc Quân Hành trầm ổn, trong lời nói rất thừa nhận năng lực của Ngôn Uyên.
Nam Mẫn nghe xong cũng bắt đầu mong đợi.
Bên kia.
Ngôn Uyên vừa ra khỏi sân bay liền được Bạch Lộc Dư đích thân đón lên xe, ở trọ lại Vân Thủy Gian.
Dọc theo đường đi, Bạch Lộc Dư bày tỏ lời cảm ơn chân thành với Ngôn Uyên: “Cơ trưởng Ngôn, anh đã cứu Tiểu Lục, chính là tương đương với cứu mạng năm người đàn ông chúng tôi đó. Mẫn chính là vận mệnh của chúng tôi”.
Ngôn Uyên nhớ lại cảnh tượng khi ở trên đảo, Nam Mẫn như con chim nhỏ xà vào lòng Lạc Quân Hành khóc lớn, con ngươi màu xám tro của Ngôn Uyên hiện lên ý cười.
“Tôi cứu cô ấy, cô ấy cũng cứu tôi. Nam Mẫn đúng là rất lợi hại”.
“Lợi hại cái gì cứ, con bé chỉ cần đừng nghịch ngợm càn quấy, có thể khiến chúng tôi bớt lo lắng là chúng tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.
Biết Ngôn Uyên là em trai của chị dâu cả Ngôn Hề, Bạch Lộc Dư tự giác coi anh ta là người trong nhà, nói chuyện cũng thân thiết, không có bất kỳ kiêng dè gì.
Đến Vân Thủy Gian, vừa xuống xe liền gặp Dụ Lâm Hải đi gửi thư về.
Oan gia ngõ hẹp.
“Aiz, lão Dụ”.
Khoảng thời gian này Bạch Lộc Dư và Dụ Lâm Hải cũng thân thiết, anh ta lên tiếng chào hỏi.
Chương 525: Tần Giang Nguyên chết rồi
Dụ Lâm Hải gật đầu, ánh mắt nhìn sang Ngôn Uyên ở bên cạnh Bạch Lộc Dư, hai người ánh mắt đụng nhau, đều có một loại cảm giác giống như nhau.
“Giới thiệu một chút, vị này là cơ trưởng Ngôn”.
Bạch Lộc Dư giới thiệu cho Dụ Lâm Hải xong rồi lại giới thiệu cho Ngôn Uyên: “Đây là lão Dụ, em rể trước kia của tôi”.
Ngôn Uyên nhíu mày, dường như không hiểu mối quan hệ này.
Bạch Lộc Dư lại nói: “Ờ, chính là chồng cũ của Nam Mẫn”.
Mắt Ngôn Uyên hơi kíp lại, Dụ Lâm Hải đã chìa tay ra: “Cơ trưởng Ngôn, cảm ơn anh đã cứu mạng Mẫn… của tôi”.
“Không cần khách khí, điều nên làm”.
Hai người đàn ông bắt tay trong thời gian ngắn ngủi rồi lại buông ra.
Bạch Lộc Dư dẫn Ngôn Uyên vào trong, vừa đi vừa nói: “Cơ trưởng Ngôn, nếu không ngại thì anh ở phòng số 88, trước đó Mẫn đã ở đây, phòng rất lớn, đồ cũng đầy đủ…”
Dụ Lâm Hải nhìn Ngôn Uyên rời đi, bóng lưng cao gầy không khỏi nắm chặt hai tay.
Không biết sao tim đập liên hồi.
Về đến Birmingham, Lạc Quân Hành đưa Nam Mẫn quay về lâu đài Modu, sau đó đi sơn trang Họa Mi.
Ân oán cá nhân giữa anh ta và phu nhân Mey vẫn phải giải quyết.
Birmingham đã vào đêm khuya, còn trong nước đang là rạng sáng.
Nghĩ rằng thời điểm này người nào đó đã ngủ rồi, Nam Mẫn cũng không gọi điện lại, mà quay về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Còn phía bên Dụ Lâm Hải, đã là lần thứ N anh mở điện thoại, nhìn xem có tin nhắn Nam Mẫn gửi tới hay không, kết quả là không có.
Nhưng khi anh nhắn mắt lại, bên tai giống như sẽ xuất hiện ảo giác, cảm thấy như thể mình đang nghe thấy âm thanh thông báo, anh điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất.
Trằn trọc trở mình, cả đêm khó ngủ.
Bên kia, Nam Mẫn đốt hương hoa hồng, đeo chụp mắt hơi nước, nghe tiếng mưa gió bên ngoài, vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ, ngủ vô cùng ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, cô lười biếng bò dậy, muốn tập thể dục buổi sáng một lúc để bản thân có tinh thần.
Anh cả vẫn chưa về, anh ba cũng chưa về, cũng may bố lớn vẫn còn ở trong lâu đài.
Nam Mẫn gọi người đến, lôi bố ra ngoài sân hoạt động một chút: “Bố lớn, con dạy bố luyện Ngũ Cầm Hý, có tác dụng giúp kéo dài tuổi thọ”.
Cô dùng nửa tiếng Trung nửa tiếng Anh để giải thích, ông Shelby vẫn chưa nghe hiểu, bối rối làm theo cô.
Nhưng kết quả lại là nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, bố lớn đã đánh Ngũ Cầm Hý thành thể thao quân sự.
Xương cốt già cũng sắp rã rời rồi.
Dày vò ông bố xong, Nam Mẫn đã có tinh thần hơn rất nhiều, cùng bố lớn ăn sáng, khi vừa lên tầng liền nhận được điện thoại của Nam Lâm.
“Sao thế Lâm?”
Nam Lâm nói với cô: “Chị, Tần Giang Nguyên chết rồi”.
*
Tần Giang Nguyên chết rồi.
Khoảng 60 sáng sớm theo giờ trong nước, một thi thể được phát hiện trong một chiếc xe sang ở vùng ngoại ô, qua điều tra, người này chính là cậu ấm tập đoàn Tần Thị đã phá sản - Tần Giang Nguyên.
“Người chết ở ngoài vùng ngoại ô hoang dã, cảnh sát điều tra ra tối qua anh ta đã cùng đi Hải Bì với một đám cậu ấm, uống không ít rượu, còn chơi thuốc”.
Nghe lời Nam Lâm nói xong, Nam Mẫn cau mày.
Cô biết Tần Giang Nguyên bị nghiện từ lâu, trước đó nói anh ta sống không qua mùa thu năm nay, cũng vì biết anh ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, dù không chết cũng phải vào tù.
“Người chết thế nào?”, cô hỏi không chút cảm xúc.
Nam Lâm nói: “Pháp y giám định người bị chết ngạt ở trong xe do thiếu không khí quá lâu, nhưng phát hiện trên đầu anh ta có vết thương của mảnh vỡ thủy tinh, lúc còn sống chắc hẳn đã xảy ra mâu thuẫn với người khác, bị người ta đập bình rượu vào. Cảnh sát đã mở một cuộc điều tra những người bạn thân của anh ta, bây giờ đám cậu ấm kia ai cũng gặp nguy hiểm… Pháp y xét nghiệm ra HIV trên người Tần Giang Nguyên”.
Nam Mẫn mặt liền biến sắc: “Cái gì? Vậy Nam Nhã…”
“Chị đừng lo lắng, vừa có tin tức, em liền cùng sư huynh đưa chị hai đến bệnh viện kiểm tra, cơ thể chị ấy rất khỏe mạnh, không bị lây nhiễm bệnh khuẩn gì”.
Vừa nghe đến đây, trong lòng Nam Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm: “May có em ở đó”.
Cô lại không yên tâm dặn dò Nam Lâm: “Em coi chừng Nam Nhã, không được cho cô ta đi gặp Tần Giang Nguyên. Mặc dù người đã chết, nhưng vẫn nguy hiểm”.
“Vâng, em biết rồi”.
Bình luận facebook