• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (1 Viewer)

  • Chương 131-135

Chương 131: Các anh là học sinh tiểu học sao?

Nhưng Dụ Lâm Hải cũng không phải người dễ chọc, hai con hổ tranh nhau nhất định phải có một tên bị thương, hà cớ gì chứ.

Quần áo tối hôm qua đã bẩn không thể mặc nữa.

Dụ Lâm Hải bảo Hà Chiếu mang theo hai bộ quần áo sạch sẽ, vừa mặc vừa hỏi Nam Mẫn: “Rốt cuộc Quyền Dạ Khiên là thế nào với em? Tôi biết thì mới ước lượng để hạ thủ lưu tình với hắn”.

Lời này tràn đầy nguy hiểm, rất rõ ràng, Quyền Dạ Khiên hết lần này đến lần khác khiêu khích, hoàn toàn chọc giận Dụ Lâm Hải.

Nam Mẫn đang kéo khóa váy, nghe đến đây, động tác trên tay ngừng lại.

Cô quay đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải: “Anh ấy là người nhà người thân của tôi, tôi bảo vệ anh chu toàn ở trước mặt anh ấy, dựa vào mối quan hệ hợp tác của chúng tôi, không phải để cho anh cơ hội, để anh tổn thương anh ấy”.

Dụ Lâm Hải yên lặng nhìn cô, mím môi không nói.

Nam Mẫn thấy anh không nói lời nào, lại bổ sung một câu: “Dụ Lâm Hải, anh muốn làm gì thì cứ việc nhằm vào tôi. Nhưng anh đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu như anh dám hại người nhà của tôi, tôi tuyệt đối không khách khí với anh đâu”.

Ánh mắt Dụ Lâm Hải tối sầm, đi từng bước từng bước về phía cô, đột nhiên đi vòng qua sau lưng cô, giúp cô kéo nốt một nửa dây khóa còn lại.

Anh ôm cô từ phía sau, nói nhỏ bên tai cô: “Tôi đã không quá khách khí với em rồi, còn không khách khí thế nào nữa?”

“Tôi không đùa với anh…”

Nam Mẫn nổi nóng, xoay người lại, cố thoát ra khỏi lồng ngực của anh.

Quyền Dạ Khiên đã không chờ được liền tiếp tục đập cửa.

Trong con ngươi Dụ Lâm Hải thoáng qua một tia lạnh như băng, sau khi chạm phải ánh mắt cảnh cáo của cô, anh mới thu lại sát khí, khẽ thở dài nói: “Nhỏ Mẫn, em đối xử với anh thân thiết bằng nửa bọn họ, anh cũng thỏa mãn rồi”.

Nam Mẫn và Dụ Nam Hải ăn mặc chỉnh tề, từ trong phòng đi ra ngoài.

Tầng một khách sạn có một quán cafe, Quyền Dạ Khiên đã ngồi ở đó chờ bọn họ, anh ta ngồi bắt chéo chân, người dựa vào ghế sofa, tư thế ngồi rất bá đạo, nhìn thấy hai người đi tới từ xa, đôi mắt híp lại.

Có những người dù nắm tay đi cùng nhau, xung quanh dường như đều nổi lên bong bóng màu hồng, quả thật là trời sinh một cặp.

Nếu không phải người đàn ông này lạnh nhạt với Nam Mẫn ba năm, chưa từng đối xử tử tế với cô, thân là anh hai, Quyền Dạ Khiên còn cho rằng hai người thật xứng đôi.

Cho dù là từ tướng mạo hay gia thế, Dụ Lâm Hải cũng miễn cưỡng coi như xứng với em gái bảo bối của mình.

“Anh hai”.

Nam Mẫn đi tới, gọi một tiếng.

Quyền Dạ Khiên giữa dáng vẻ của anh trai, anh ta nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, xua xua tay tỏ ý bảo cô ngồi xuống, Dụ Lâm Hải vừa muốn ngồi xuống theo Nam Mẫn thì nghe thấy một tiếng trách móc: Cho mày ngồi à?

Cơ thể Dụ Lâm Hải ngừng lại, nhưng vẫn vững vàng ngồi xuống, mắt liếc sang Quyền Dạ Khiên, giống như nói: Ngồi đấy, làm sao?

Quyền Dạ Khiên lạnh lùng híp mắt, hung ác nói: “Thằng nhãi, tốt nhất mày nên quản lý tốt cảm xúc của mày, người dám nhìn tao như vậy đã bị ném xuống Thái Bình Dương để nuôi cá mập rồi”.

Khóe môi Dụ Lâm Hải nhếch lên mỉa mai: “Trùng hợp đấy, người dám nói với tôi như vậy đã bị đánh vào bụng mẹ cho đi vào kiếp luân hồi”.

“Anh có tin tôi đánh anh vào trong bụng mẹ không?”

“Mày có tin tao vứt mày xuống Thái Bình Dương nuôi cá mập không?”

“Tới đi, thử xem…”

Hai người đàn ông nói chưa đến ba câu lại muốn đánh nhau, Nam Mẫn bây giờ nhìn không nổi nữa, lao vào giữa hai người rồi đầy ghê sofa: “Đủ rồi! Xong chưa! Các anh là học sinh tiểu học sao?”

Quyền Dạ Khiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Người ấu trĩ như vậy, lần đầu tiên ông đây thấy”.

Nam Mẫn nghiêng đầu trừng mắt với anh ta: “Anh bớt nói một câu đi!”

Dụ Lâm Hải cười nhạt: “Anh trưởng thành được bao nhiêu?”

Nam Mẫn nghiêng đầu: “Anh cũng im miệng!”

Tối qua cô uống nhiều rượu, không có canh giải rượu của quản gia Triệu, lúc này hơi đau đầu, đứng cũng cảm thấy choáng váng, cơn giận vừa vọt lên, sắc mặt không khỏi có chút trắng bệch.

Dụ Lâm Hải để ý thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ cô: “Không thoải mái? Ngồi đi”.

Anh đỡ Nam Mẫn ngồi xuống, lại đích thân đến trước quầy rót cho cô một cốc nước nóng, bưng ra cho cô uống, thổi hai cái, vẫn chưa yên tâm còn dặn dò: “Uống chậm một chút, cẩn thận nóng”.

Quyền Dạ Khiên nhìn Dụ Lâm Hải đi theo chăm sóc em gái, mặt lạnh lùng cũng theo đó hòa hoãn một chút, mặc kệ có phải anh giả vờ hay không, ít nhất là thái độ tốt, cùng là đàn ông, trong mắt có tình ý hay không vẫn nhìn ra được.

Nam Mẫn chán ghét hất tay Dụ Lâm Hải, tự mình uống nước nóng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Quyền Dạ Khiên ho nhẹ một tiếng, bắt đầu nói chuyện chính: “Nói chút đi, tiếp theo hai người định làm thế nào?”

Nam Mẫn ngẩng đầu: “Làm thế nào gì?”

Quyền Dạ Khiên mặc kệ Nam Mẫn, chỉ bức ép nhìn về phía Dụ Lâm Hải: “Chuyện nên làm chuyện không nên làm mày cũng làm rồi, đừng nói với tao bước tiếp theo nên làm như thế nào”.

Chân mày Dụ Lâm Hải khẽ nhướn: “Ý của anh hai là?”

Một tiếng gọi “anh hai” đột ngột vang lên tự nhiên, Nam Mẫn nghe xong, thiếu chút nữa bị sặc nước.

Nhưng Quyền Dạ Khiên cảm thấy không có gì không đúng cả, anh là người đàn ông của Nam Mẫn, chính là em rể của anh ta, gọi anh ta một tiếng “anh hai” theo Nam Mẫn cũng không hề có vấn đề gì.

“Chuyện đã qua chúng ta không nhắc lại”.
Chương 132: Làm lại từ đầu

Quyền Dạ Khiên xua tay, phóng khoáng không tả xiết, hận sắt không thành thép nhìn Nam Mẫn một cái: “Năm đó con bé này sống chết đòi gả cho anh, ngày nào cũng chỉ nói về điểm tốt của anh, đến mức tai của tôi cũng phải mọc kén…”

Khuôn mặt Nam Mẫn nóng bừng: “Anh hai!”

Vừa nãy còn nói sẽ không nhắc đến nữa.

Những điều này đều là lịch sử đen của cô, cô hận không thể chôn nó xuống đất, mãi mãi đừng đào lên.

“Được được được, không vạch trần điểm yếu của em”.

Quyền Dạ Khiên không chọc vào nổi cô em gái bảo bối này, nói với Dụ Lâm Hải: “Ba năm qua, anh đối xử không tốt với em gái tôi, những người làm anh như chúng tôi đều ghi nhớ món nợ này trong lòng, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Nhưng con người tôi không thích chờ cơ hội mới tính sổ, tôi chỉ xem sau này, anh có thể dùng hành động thực tế của anh để bù đắp cho nó, tốt với nó hay không.

Nếu đã lựa chọn bắt đầu lại từ đầu, muốn yêu thì yêu tử tế, muốn ở bên nhau thì ở bên nhau vui vẻ. Nếu anh muốn trêu đùa em gái tôi, tôi dám đảm bảo, chuyện như làm mồi cho cá mập Thái Bình Dương không phải là truyền thuyết, sẽ là số phận của anh”.

Lời này khiến vẻ mặt Dụ Lâm Hải nghiêm túc hẳn lên, phía Nam Mẫn cũng phải tắc lưỡi trợn mắt.

Cô đã nghe thấy gì chứ?

Anh hai lại tuyên án đơn phương bọn họ ở bên nhau?

Cái gì gọi là yêu thì yêu tử tế, ai muốn yêu anh ta?

“Anh hai, anh nói bừa gì thế…”

Nam Mẫn cau mày, đang định tranh cãi với Quyền Dạ Khiên thì bị Dụ Lâm Hải cướp lời, anh nắm chặt tay Nam Mẫn, trịnh trọng bảo đảm: “Anh hai yên tâm, mỗi một ngày sau này, tôi đều lấy cô ấy làm trọng, tốt với cô ấy”.

Lời này là nói với Quyền Dạ Khiên, cũng là nói với Nam Mẫn.

Quyền Dạ Khiên cũng đang muốn Dụ Lâm Hải thể hiện thái độ.

Nghe thấy lời hứa của anh, anh ta cũng không thể hiện gì, dù sao tên nhóc này đã nói ra rồi, nếu anh không làm được, vậy thì người làm anh trai như anh ta, hoặc là sẽ ép anh làm theo bằng được, hoặc là sẽ cho anh trả cái giá phải có.

Nếu đã dám thích em gái của anh ta thì phải có thành ý tương ứng, xưa nay chưa từng có bữa trưa miễn phí, càng không có chuyện bỗng dưng lấy được vợ.

Nào ngờ Nam Mẫn và Quyền Dạ Khiên hoàn toàn không cùng suy nghĩ, nghe hai người đàn ông này một người hát một người bè bán cô, cô nổi giận, lạnh lùng hất tay của Dụ Lâm Hải: “Có phải anh có vấn đề không, ai muốn ở bên anh hả?”

Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn cô: “Chẳng phải chúng ta đã…”

“Chỉ là ngủ thôi, nếu anh cảm thấy thiệt, tôi có thể cho anh tiền”.

Nam Mẫn nói xong định lấy ví tiền, thì bị Dụ Lâm Hải tóm cổ tay: “Nam, Mẫn!”

Giọng anh nghẹn lại: “Em coi tôi là cái gì?”

Nam Mẫn giằng cổ tay từ bàn tay anh, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chỉ là giao tình ngủ một đêm, còn có thể là gì”.

Đôi mắt sâu của Dụ Lâm Hải nheo lại, chỉ vậy thôi?

Cô đúng là biết cách sỉ nhục anh!

Quyền Dạ Khiên ở bên cạnh nghe vậy, không nhịn được buồn cười, hôm nay Tiểu Lục nhà anh ta thật lợi hại.

Giết người diệt tâm, từng bước từng bước.

Cô có thái độ này, anh ta không sợ cô sẽ chịu thiệt nữa, thỏa mãn chứ không thật lòng, đây là nguyên tắc xử lý việc của anh ta.



Lúc rời đi, Quyền Dạ Khiên vỗ vai của Dụ Lâm Hải, thâm ý nói một câu.

“Tên nhóc anh, bảo trọng nhé”.

Phía anh ta còn dễ ứng phó, phía đại ca thì sẽ đóng tên nhóc này lên cây thánh giá đạo đức, sẵn sàng bắn chết anh bất cứ lúc nào, sau này anh còn phải trải qua nhiều cửa ải.

Tiễn Quyền Dạ Khiên ra về, Dụ Lâm Hải nói với Nam Mẫn: “Anh hai này của em cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp xúc”.

Nam Mẫn liếc anh một cái.

Vừa nãy hai người còn lời qua tiếng lại cãi nhau cơ, thế mà đã bảo vệ ủng hộ nhau như vậy, đàn ông cũng dễ thay đổi vậy ư?

Dụ Lâm Hải nhìn thấy sự khinh bỉ trong ánh mắt cô, thản nhiên cười nói: “Người một nhà mà”.

Người một nhà cái đầu anh.

“Ai là người một nhà với anh?”

Nam Mẫn lạnh lùng nhìn anh một cái, lên xe của mình, còn chưa kịp đóng cửa xe, Dụ Lâm Hải đã chui vào trong theo, còn đặc biệt nhanh tay thắt dây an toàn.

“Anh muốn làm gì?”, Nam Mẫn cau mày.

Dụ Lâm Hải nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi đau người, không muốn lái xe, em đưa tôi một đoạn đi”.

“….”, Nam Mẫn cắn răng, tôi đưa anh đi Tây Thiên lấy kinh!
Chương 133: Về thành phố Bắc

Trên đường về, Dụ Lâm Hải vẫn nắm chặt lấy tay Nam Mẫn, như bánh nhân đậu dính chặt vào tay cô.

Nam Mẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, Dụ Lâm Hải vẫn không chịu buông tay.

Thỉnh thoảng lại bảo lạnh, lúc thì bảo đau, cũng thích diễn lắm nên Nam Mẫn lười không thèm để ý tới anh.

Mãi đến khi đứng trước cửa Thủy Vân Gian, Dụ Lâm Hải phải xuống xe thì mới quyến luyến buông tay cô ra, Nam Mẫn cảm thấy tay mình có một lớp mồ hôi, không biết là từ tay anh hay tay cô.

“Tôi đi đây”, Dụ Lâm Hải nhìn cô, mở miệng nói.

Nam Mẫn lạnh lùng thản nhiên “ừ” một tiếng: “Tạm biệt”.

Dụ Lâm Hải vẫn chưa xuống xe, cũng không chịu nhúc nhích gì, cứ nhìn cô: “Em có quên mất chuyện gì không?”

Nam Mẫn nhíu mày, khó hiểu: “Chuyện gì?”

Dụ Lâm Hải giơ tay chỉ vào môi mình: “Bình thường khi người yêu tạm biệt nhau sẽ hôn nhau một cái mà?”

Ai làm người yêu anh vậy?

Nam Mẫn lạnh lùng híp mắt: “Nếu anh muốn chết thì tôi cũng không ngại tiễn anh một đoạn đường”.

Cửa xe đóng lại, sau đó nghênh ngang rời đi.

Dụ Lâm Hải đứng đó nhìn xe của Nam Mẫn hòa vào dòng xe lưu thông, dần biến mất trong tầm mắt của anh, trong lòng buồn bã mất mát.

Vô tình quá.

Ánh mắt của anh có chút lạc lõng, nhưng nhanh chóng biến thành kiên quyết, dù thế nào thì cũng đã bước được một bước rất dài rồi.

Chân thành đều bắt nguồn từ sự kiên trì.

Anh không tin mình không thể tìm về trái tim cô. Phó Vực cũng đã tới thành phố Nam rồi, cả ba sếp lớn đều có mặt, dự án trường đua ngựa cũng được tiến hành với khí thế hừng hực.

Trách nhiệm và quyền lợi của ba bên được ghi rất rõ trên bản hợp đồng, mỗi người đều có một công việc riêng, cái gì nên làm thì làm, khi cần hợp tác thì hợp tác, kế hoạch được tiến hành hết sức thuận lợi, Dụ Lâm Hải cũng nhờ đó mà ở lại thành phố Nam hơn nửa tháng, sau đó buộc phải chạy về thành phố Bắc.

“Công ty có một số chuyện gấp cần tôi xử lý, chiều nay tôi lên máy bay riêng quay về thành phố Bắc”.

Trên đường từ Bắc Giao quay về thành phố, Dụ Lâm Hải nói như đang xin phép Nam Mẫn.

Nam Mẫn vẫn dùng giọng điệu của công việc: “Giám đốc Dụ có việc thì cứ về giải quyết đi, bước đầu trong kế hoạch xây dựng trường đua ngựa đã được tiến hành kha khá rồi, còn lại một số việc nhỏ không đáng kể, tôi và Phó Vực có thể xử lý được”.

Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật lâu: “Tôi đi rồi, e là phải ở lại thành phố Bắc một thời gian, có lẽ trong khoảng một tuần không thể giải quyết được, chắc là phải mất hơn nửa tháng”.

Nam Mẫn khẽ nhíu mày, hôm nay cô còn nghe anh mắng Hà Chiếu, bảo anh ta nói cái gì phải chính xác, đừng có dùng mấy từ như là “có lẽ”, “chắc là”, lập lờ nước đôi linh tinh. Thế mà bây giờ anh lại dùng đúng những từ “e là”, “có lẽ”, “chắc là” đó… Sao thế không biết?

“Anh về là chuyện của anh, thành phố Bắc là nhà anh, muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu thôi”.

Giọng Nam Mẫn hết sức cứng rắn, không hề có chút lưu luyến hay không nỡ để anh đi, khiến Dụ Lâm Hải có chút tổn thương.

Anh cứ tưởng sau khoảng thời gian hai người ở chung, cô đã có một phần ỷ lại vào anh rồi.

Bây giờ xem ra, mặt băng dày ba mét rất khó tan trong một hai ngày, con đường này vẫn còn dài lắm, thôi thì cứ chậm rãi mà đi.

Dụ Lâm Hải thầm thở dài trong lòng, nắm lấy tay cô: “Tôi đi rồi, em có nhớ tới tôi không?”

“Không đâu”.

Nam Mẫn hất tay anh đi, hờ hững nói: “Anh đi rồi thì tôi có thể thoải mái một khoảng thời gian”.

Trong suốt khoảng thời gian qua, anh luôn lấy cớ làm việc công, ngày ngày chạy sang chỗ cô, anh đến tập đoàn Nam Thị như chỗ không người. Bây giờ cả công ty từ trên xuống dưới ai cũng biết anh đang “theo đuổi” cô. Nam Mẫn biết trên dưới khu vườn Hoa Hồng đều nghĩ rằng anh là “bạn trai” cô, khiến Nam Mẫn ấm ức không biết nói với ai.

Trước kia cô không biết anh lại dính người như vậy, cũng không rõ lúc anh ở bên Trác Huyên có như thế hay không, chẳng lẽ đây mới là bản tính thật của anh?

Nam Mẫn đột nhiên cảm thấy, Dụ Lâm Hải mà cô tưởng rằng mình hiểu rất rõ, thật ra cũng không hẳn là hiểu nhiều đến vậy.

Ít nhất trong khoảng thời gian qua, tất cả mọi hành động và lời nói của anh đều thay đổi hoàn toàn nhận thức của cô.

Tuy biết cô có thể không tin tưởng anh, nhưng nghe thấy cô nói thẳng ra như vậy, hoàn toàn không nể nang gì như thế vẫn khiến Dụ Lâm Hải cảm nhận được chút bi thương, bàn tay nắm tay cô lại siết thật chặt.

“Tôi sẽ nhớ em”, anh cười khẽ nói, sau đó cúi người xuống muốn hôn Nam Mẫn.

Nam Mẫn ngã người ra sau trốn theo bản năng, Dụ Lâm Hải hôn vào không khí, nhưng sau đó anh lại nhoài người lên, bàn tay to giữ lấy gáy cô, bá đạo hôn cô.

Cứ tưởng chỉ chạm nhẹ một cái thôi nên Nam Mẫn cũng không đề phòng, bị anh chui lỗ hổng, cướp đi toàn bộ hơi thở.

Tên khốn kiếp này! Cho anh chút màu anh đã muốn mở cả phường nhuộm!

Cô giơ tay muốn đánh anh, lại bị Dụ Lâm Hải nắm chặt cổ tay, giữ chặt sau lưng, miệng vẫn không ngừng hoạt động, tức giận đến mức Nam Mẫn trợn trừng mắt, hung hăng cắn anh một cái, mãi đến khi miệng hai người đều cảm nhận được vị máu, anh mới lưu luyến buông tha cho cô.

Miệng Dụ Lâm Hải bị Nam Mẫn cắn nát, máu tươi chảy ra, anh cũng không quan tâm, nhẹ nhàng liếm đi, nhìn cô, cong miệng cười khẽ, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.

Nam Mẫn trừng mắt nhìn anh, cảm thấy đây đúng là một tên tâm thần!

Sao trước kia cô lại bị mù, đi thích một tên bị bệnh tâm thần như thế chứ?

——

Cuối cùng Dụ Lâm Hải cũng trở về thành phố Bắc.

Khi Nam Mẫn nhận được tin tức từ Cố Hoành thì cô đang ở trong phòng làm việc giải quyết giấy tờ, làm như không hề nghe thấy, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, sau đó chuyển sang hoạt động công bố sản phẩm trang sức.

“Có bản thiết kế hết chưa? Lấy ra đây tôi xem nào”.
Chương 134: Có người cha như vậy

Cố Hoành nhận lệnh đẩy bản thiết kế tới, giám đốc bộ phận thiết kế cũng đi tới, đứng bên cạnh giải thích cho Nam Mẫn về từng bản thiết kế, khi nhìn thấy bức vẽ cuối cùng thì cô ta nói: “Đây là bản thiết kế của Nam Lâm, lẽ ra nó không nằm trong danh sách bình chọn nhưng tôi thấy nó không tệ nên bỏ thêm vào”.

Nam Mẫn hết sức bình tĩnh, thản nhiên, giọng cũng rất hờ hững: “Nói tôi nghe thử xem, tại sao cô lại cho rằng nó không tệ?”

Giám đốc bộ phận thiết kế cũng không sợ, cô ta phân tích từng chút một, từ ý tưởng thiết kế cho đến khả năng hội hoa, sau đó là mỗi một chi tiết trên đó. Cuối cùng, cô ta tổng kết lại: “Đây là một tác phẩm rất có hồn, tôi rất thích nó”.

Đã là nhà thiết kế, thì nhận xét “có hồn” cho một tác phẩm chính là sự ca ngợi rất lớn.

Nam Mẫn khẽ cong khóe môi: “Chẳng mấy khi nghe được một đánh giá cao như thế từ chị”.

Giám đốc bộ phận thiết kế nhún vai: “Có sao nói vậy thôi, dù Nam Lâm là em gái cô nhưng cũng là học trò của tôi, chọn người hiền tài không bàn đến gia thế, đã là nhân tài thì phải biết nắm bắt”.

“Nếu chị đã nói thế, thì tại sao tác phẩm này lại không nằm trong phạm vi bình chọn”.

Giám đốc bộ phận thiết kế nói: “Đây là bản thảo Nam Lâm lén vẽ ra, các tác phẩm khác đã được bình chọn xong rồi tôi mới vô tình nhìn thấy nó trong ngăn bàn con bé. Cô nhóc đó còn ngượng ngùng không dám lấy ra, là do tôi tự làm chủ, cho con bé một cơ hội”.

Nam Mẫn cười khẽ: “Có được người thầy như chị là may mắn của con bé rồi”.

Giám đốc thiết kế nói: “Nhưng có một người cha như thế lại không phải là may mắn của con bé”.

Cố Hoành đứng bên cạnh liều mạng nháy mắt với giám đốc bộ phận thiết kế, cô ta cũng không quan tâm, ý cười trên mặt Nam Mẫn dần biến mất: “Chuyện gì thế? Nam Ninh Trúc lại làm cái gì rồi?”

Nam Mẫn dùng túi chườm đá đặt lên hai má sưng đỏ của Nam Lâm, sắc mặt cô tối tăm đến lạ.

Chỉ mới hai tiếng trước thôi, Nam Lâm và Nam Ninh Trúc đã xảy ra tranh chấp ở trang sức đá quý Nam Thị. Nam Ninh Trúc vừa khắc khẩu đã tát cho con gái mình một cái, âm thanh vang dội, toàn bộ nhân viên của bộ phận thiết kế đều nghe thấy.

Giám đốc bộ phận thiết kế Ada chạy từ trang sức đá quý Nam Thị tới đây, mục đích thứ nhất là giao bản thiết kế cho Nam Mẫn, mục đích thứ hai chính là mách tội.

Cố Hoành cầm túi chườm nước đá đứng một bên nhìn nửa gương mặt hằn vết xanh tím của Nam Lâm, trong lòng hận không sao tả nổi, lại cực kỳ áy náy chủ động nhận lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Nam, là sơ suất của tôi vì đã không nắm được tin tức đúng lúc!”

“Tất nhiên đó là lỗi của anh rồi!"

Chẳng mấy khi thấy Nam Mẫn nổi giận với Cố Hoành, cô liếc nhìn anh ta rồi lạnh lùng nói: “Đừng lấy tiền thưởng tháng này nữa”.

Cố Hoành cúi đầu đáp “rõ”, cũng không nói thêm gì nữa. Bị phạt thế này khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.

Nam Lâm vô cùng kinh hoảng, vội hỏi: “Chị, đây không phải là lỗi của anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy đâu mà…”

“Sao lại không nói cho tôi biết?”

Nam Mẫn không quan tâm tới lời cầu xin của cô ta, nhíu mày hỏi Nam Lâm.

Nam Lâm thấy sắc mặt chị cả không được tốt nên chẳng dám nhiều lời nữa, sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn cố gượng cười: “Chị đã vất vả lắm rồi, em không muốn làm phiền chị vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này”.

“Ông ta đánh em trước mặt nhiều người như vậy, mà em lại nói là chuyện lông gà vỏ tỏi hả?”

Giọng Nam Mẫn hết sức lạnh lẽo: “Tại sao lại đánh em?”

Ánh mắt Nam Lâm bình tĩnh như thể đang kể lại một chuyện hết sức bình thường: “Người vợ hiện tại của ông ấy, cũng là mẹ kế Hà Hân của em muốn được làm việc trong công ty trang sức đá quý Nam Thị. Bố em cũng muốn sắp xếp cho cô ta, nhưng thầy em không chịu nên cô ta vẫn không được làm. Gần đây không biết cô ta nghe ai nói em vào trang sức đá quý Nam Thị, tưởng là bố em sắp xếp nên làm ầm ĩ với ông ấy, ồn ào la hét đòi đến đây làm, nói là cô ta không vào được thì em cũng không được vào. Bố em không thể nói được cô ta nên chỉ có thể ra tay với em thôi, muốn em từ chức rời khỏi đây. Em không chịu, ông ta mắng em bất hiếu em đáp lại một câu thì ông ấy đã cho em một cái tát rồi”.

Nam Mẫn nghe xong thì sắc mặt đầy âm u, khóe miệng là nụ cười lạnh thấp thoáng: “Đúng là có mẹ kế thì sẽ có bố dượng. Không thể làm gì được ả đàn bà ở nhà lại đi giương oai với con gái mình, đúng là bản lãnh mà”.

Nam Lâm chưa từng thấy chị cả lộ ra gương mặt lạnh lùng như thế bao giờ, cô ta thầm giật mình.

Cố Hoành cũng hiểu ra ngay, một khi bà chủ lộ ra vẻ mặt này, tức là người nào đó sắp gặp phải xui xẻo rồi.

“Bây giờ Nam Ninh Trúc đang ở đâu?”, Nam Mẫn hỏi.

Cố Hoành nói: “Ở truyền thông Nam Tinh”.

Nam Mẫn bèn kéo lấy tay Nam Lâm: “Đi, sang đó xem coi người bố ghê gớm thích ra lệnh đó của em đang làm gì”.

……

Nam Ninh Trúc chỉ giữ một chức vị nhàn tản ở tập đoàn Nam Thị, nhưng quyền lợi lại không ít.

Ông ta trực tiếp đòi lấy chức vụ phó tổng giám đốc của truyền tông Nam Tinh, mà một phó tổng như ông ta chẳng làm chuyện gì ra hồn, nhưng tất cả hợp đồng của diễn viên công ty đều phải qua tay ông ta ký tên mới được”.

Truyền thông Nam Tinh từng có những nhân tài kiết xuất, bồi dưỡng ra rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, cũng chế tác rất nhiều bộ phim kinh điển, từng có được danh hiệu “sản phẩm của Nam Tinh đều là hàng hiếm”, sở hữu ba pháp bảo mà người khác muốn cũng không được.

Một bảo bối trong số đó là lão đại của Nam Tinh, Hạ Thâm. Thứ hai là đạo diễn ma quỷ tài năng Lâm Giác, thứ ba là nhà thiết kế trang phục đạo cụ Cố Phương. “Tam bảo Nam Tinh” đã nhấc lên một bầu trời mới cho truyền thông Nam Tinh, một bước khiến truyền thông Nam Tinh đi lên đỉnh cao danh vọng.

Nhưng ba năm trước, sau khi truyền thông Nam Tinh được Nam Ninh Trúc tiếp nhận thì đã liên tục xuống dốc, chủ đề “Truyền thông Nam Tinh bị làm sao vậy?” liên tục bị đẩy lên hotsearch.
Chương 135: Ban ngày ban mặt

Mà từ khi đạo diễn thiên tài Lâm Giác tức giận rời khỏi nơi này, rút khỏi giới thì nửa năm sau nhà thiết kế đạo cụ và trang phục Cố Phương cũng kết thúc hợp đồng với truyền thông Nam Tinh, thành lập phòng làm việc riêng của mình, tam bảo của truyền thông Nam Tinh nay chỉ còn một mình lão đại Hạ Thâm.

Người hâm mộ và những người thích phim của Hạ Thâm đều đau lòng cho thần tượng của mình, chẳng những phải lo cho sự nghiệp của bản thân mà còn phải gánh vác cả truyền thông Nam Tinh, hơn nữa còn bị ép phải dẫn dắt gà của Nam Tinh, chăm bẵm như con nít. Ai cũng khuyên anh ta nên kết thúc hợp đồng với Nam Tinh, thành lập phòng làm việc riêng đi, nhưng Hạ Thâm vẫn kiên trì ở lại truyền thông Nam Tinh, không có ý định bỏ đi.

Vấn đề tại sao Hạ Thâm lại không rời khỏi truyền thông Nam Tinh thì đó vẫn là một bí ẩn mà giới giải trí chưa thể giải mã được, rất nhiều người thảo luận sôi nổi về chủ đề này trên mạng xã hội…

“Không thể hiểu được chứ gì, Hạ Thâm là một người vô cùng trọng tình trọng nghĩa, biết ghi nhớ và báo đáp ân tình của người ta. Tổng giám đốc Lạc Nhân là người thành lập công ty truyền thông Nam Tinh, cũng chính là người vợ đã mất của chủ tịch Nam, bà ấy có ơn dẫn dắt Hạ Thâm, anh ấy ở lại đó là để trả ơn bà ấy. Sống là người của Nam Tinh, chết là ma của Nam Tinh".

“Tôi cũng có nghe nói về chuyện này, trước kia khi anh Thâm debut vào nghề, bà Lạc Nhân đã nâng đỡ anh suốt một đường, đưa anh ra trước truyền thông và công chúng, khi anh vào đoàn quay phim bà ấy cũng đi theo, khi đó có rất nhiều người nói bà ấy là kim chủ của anh Thâm đấy”.

“Chuyện đó thì chắc là không có đâu, nghe nói chủ tịch Nam và vợ ông ấy yêu thương nhau lắm, chắc Hạ Thâm là con trai của bạn bà ấy nên mới săn sóc anh như thế, nâng đỡ anh suốt một đường”.

“Tôi nghe một người bạn làm việc ở truyền thông Nam Tinh nói Hạ Thâm được gọi là anh cả Nam Tinh, thật ra anh là thần hộ mệnh của các nghệ sĩ nhỏ trong công ty. Mấy người có biết Nam Ninh Trúc không, lão già lăng nhăng đó đã vấy bẩn không biết bao nhiêu nữ nghệ sĩ trẻ, nếu không có anh Thâm ở công ty, e là chẳng có người nào thoát khỏi móng vuốt lão già đó”.

“Nam Ninh Trúc đúng là lão già háo sắc, ai cũng biết ông ta vừa cưới được cô Hoa kiều, mấy cái chuyện đó đều bị người ta đào ra hết. Tôi nghe nói có rất nhiều nghệ sĩ bị ông ta xâm phạm đã chọn cách tự sát, chẳng qua nó đã bị dìm xuống nên không ai biết. Nhưng truyền thông Nam Tinh bây giờ chẳng khác gì cái động bàn tơ”.

“Giới giải trí vốn đã loạn lắm rồi, nữ nghệ sĩ trẻ nào muốn nổi thì đâu có ai thoát được bàn tay của mấy ông chủ, giữ lại trong sạch đâu? Trước khi nổi tiếng, người đẹp Thư Anh cũng xuất thân từ Diễm Tinh, sau đó lại trở thành diễn viên cũng có khác gì đâu, vẫn phải đi uống rượu với mấy ông lớn thôi?”

“Haiz, cái đám nhà giàu đó cũng loạn”.

Nam Mẫn dắt Nam Lâm đến truyền thông Nam Tinh, tòa nhà cao lớn đó thuộc về tập đoàn Nam Thị, nằm ở phía nam trung tâm thành phố, phong cảnh xung quanh cũng không tệ, trước cửa là quảng trường rộng lớn, trước kia hai bên đường là hoa ngọc lan thơm ngát, cũng là một góc khá đẹp, nay đã biến thành cây ngô đồng.

Bây giờ truyền thông Nam Tinh đã hoàn toàn thay đổi, tất cả đều nhờ vào chú ba của Nam Mẫn, Nam Ninh Trúc ban tặng.

Bấy giờ, Nam Ninh Trúc đang ngồi trên chiếc ghế da thật của mình, trong lòng là một nghệ sĩ xinh xắn trong trẻo như nước, thưởng thụ cảm giác người đẹp đút cho ăn, miệng ông ta ngậm lấy quả cà chua bi, sau đó nắm lấy cằm cô gái đút vào miệng người ta, nữ nghệ sĩ buồn nôn muốn chết nhưng chỉ có thể gắng gượng cười.

Thấy hai người sắp hôn lấy nhau, cửa lại bị đá “rầm” một tiếng, Nam Ninh Trúc giận mình run run, quả trên miệng cũng rơi “lạnh cạch” xuống bàn: “Ai?”

Ông ta quát một tiếng chói tai, đang định nổi bão thì chợt trông thấy gương mặt u ám của Nam Mẫn, cô đến đây với sự lạnh lẽo tiêu điều.

“Tổng giám đốc Nam!”

Cô nghệ sĩ đó vừa trông thấy Nam Mẫn thì như tìm thấy đường sống trong cõi chết, lập tức xúc động nhào về phía cô.

Nam Ninh Trúc thấy Nam Mẫn dẫn Nam Lâm đến thì sắc mặt ông ta lập tức tối xuống.

“Ở đây không có chuyện của cô nữa, đi ra đi”.

Nam Mẫn bảo giám đốc Ngải dẫn cô nghệ sĩ đó ra ngoài rồi kéo Nam Lâm vào trong.

Nam Ninh Trúc bị phá rối chuyện tốt nên khó chịu, bắt chéo chân ngồi đó không nhúc nhích, bộ quần áo như thần tiên trên người không hợp với hành động của ông ta chút nào, kẻ tự gọi mình là quân tử lại làm ra những chuyện hèn hạ như thế sau lưng.

Nam Mẫn không ưa gì vẻ âm hiểm giả dối của chú hai, thì lại càng ngứa mắt bộ dạng dối trá xấu xa của chú ba.

Người ta thường nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, thỉnh thoảng Nam Mẫn cũng thấy lạ, cùng lớn lên dưới một mái nhà, nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn như thế, có người trước kia vẫn còn đứng đắn, nhưng sau này lại ngày càng đi lệch hướng.

“Cháu cả, ban ngày ban mặt mà chuyện gì thế này?”

Nam Ninh Trúc phủi bụi bặm trên người, không thèm ngẩng đầu lên bắt chuyện với Nam Mẫn, tiện lấy tay hai quả óc chó mình mang tới để chơi trên bàn.

Ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn lướt qua mặt Nam Ninh Trúc, phun ra những chữ lạnh bang đầy vô tình: “Giữa ban ngày ban mặt, chú ba lại làm những chuyện gì trong này thế?”

Mặt Nam Ninh Trúc vẫn không có chút sợ hãi nào, dù trước mặt con gái ruột của mình, ông ta cũng không hề kiêng dè.

Óc chó trong tay phát ra tiếng lạch cạch, nụ cười trên mặt Nam Ninh Trúc cũng đầy ghê tởm: “Nghệ sĩ nhỏ một lòng muốn nổi tiếng, sống chết bò lên người chú, chú cũng chịu thôi. Có người đàn ông nào lại từ chối đàn bà tự dâng mình lên đâu?”

Những lời vô liêm sỉ như thế, người làm con gái ông ta như Nam Lâm nghe xong cũng thấy mất mặt cho bố mình. Nam Mẫn nhìn Nam Ninh Trúc với ánh mắt lạnh lẽo, không nhịn được muốn nhổ cho ông ta một ngụm nướt bọt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom