-
Chương 204-206
Chương 204: Từ chối
“Còn cứng miệng!”, Đinh Danh Dương muốn dạy bảo học trò, lại bị Nam Mẫn ngăn lại: “Được rồi được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đến mức trợn mắt phùng râu thế không”.
Nam Mẫn ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt tha thiết của Tư Triết: “Vậy cậu đến đi, thời gian này sư phụ cậu cũng mệt rồi, vừa hay để chú ấy nghỉ ngơi”.
Tư Triết vui vẻ gật đầu: “Vâng!”
“Tiểu sư thúc…”, Đinh Danh Dương do dự nhìn sang Nam Mẫn, Nam Mẫn xua tay: “Không sao, Tiểu Triết là người của mình”.
Nghe câu “người của mình”, Tư Triết cười vui vẻ, khóe môi cong lên, làm thế nào cũng không ép thẳng được.
Bận rộn cả một ngày, ngồi trong xe, Nam Mẫn mệt mỏi đau nhức khắp người.
Chuông điện thoại vang lên, cô lười biếng mở ra, là hồng bao của Tư Triết gửi cho cô, bên trên viết:
Lần này chắc chắn chị là người may mắn nhất.
Nam Mẫn phì cười: “Cậu nhóc này…”
Về đến nhà đã là tối muộn, khu vườn hoa hồng đã lên đèn sáng rực.
Có hai chiếc xe đậu trong sân, ngoại trừ chiếc xe mà Nam Mẫn mua cho Nam Lâm, còn có một chiếc siêu xe hơi lạ.
Vốn tưởng rằng có khách đến nhà, vừa vào cửa, chỉ thấy Nam Nhã và Nam Lâm đang ngồi trên sofa.
Nam Nhã còn coi nơi này là nhà của cô ta, nằm trên sofa một cách nhàn nhã thoải mái.
Cô ta dùng tăm trúc xiên miếng trái cây, miệng còn lẩm bẩm không ngừng oán trách: “Kết hôn thật phiền phức, đêm trước hôn lễ không được ăn gì hết, chỉ có thể ăn trái cây chống đói…”
Hiển nhiên Nam Lâm không có hứng nghe về lễ thành hôn của cô ta, che miệng ngáp liên hồi, vừa nhìn thấy Nam Mẫn, lập tức có tinh thần.
“Chị, chị về rồi!”
Nam Lâm đứng lên, vui mừng hớn hở nghênh đón Nam Mẫn.
Đã mấy ngày Nam Mẫn chưa gặp Nam Lâm, cũng rất vui, giơ tay véo nhẹ má của cô ấy: “Cuối cùng cũng nỡ về nhà rồi hả? Chị còn tưởng em còn ở chỗ Ada, vui quên đường về rồi”.
“Hi hi, sao thế được”.
Nam Lâm khoác cánh tay cô làm nũng, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm nay em cũng không nhàn rỗi, đã chuẩn bị cho chị một món quà sinh nhật, hôm nay cũng coi như việc lớn đã thành rồi!”
“Chị nói mà, mấy hôm nay em cứ thần thần bí bí, thì ra là làm việc này”.
Nam Mẫn vừa ấm lòng, vừa bất lực: “Chẳng qua chỉ là sinh nhật bình thường, không cần chuẩn bị gì đâu, em chỉ nói một tiếng ‘sinh nhật vui vẻ’ là chị cũng rất vui rồi”.
Không đợi Nam Lâm lên tiếng, giọng của Nam Nhã từ sofa vang lên.
“Đúng thế, chỉ là sinh nhật hai mươi năm tuổi thôi, cũng không phải mừng thọ, có đến mức huy động lực lượng thế không”.
Nam Nhã rất bất mãn với hành vi mục tiêu kép của Nam Lâm: “Lâm Lâm, em phải làm rõ, bây giờ việc quan trọng nhất là hỗn lễ của chị! Sinh nhật thì năm nào chẳng có, hôn lễ của chị thì cả đời mới có một lần!”
Cô ta ngồi dậy, lại xiên một quả nho cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Hai người đừng quên chuẩn bị tiền mừng, Lâm Lâm, em còn phải làm phù dâu cho chị nữa, chị đã chuẩn bị cho em trang phục phù dâu rồi”.
Mục đích về nhà của Nam Nhã hôm nay là vì việc này: Thứ nhất, nhắc nhở họ chuẩn bị tiền mừng, thứ hai, bảo Nam Lâm làm phù dâu cho cô ta.
Nam Lâm vừa nghe, cũng chẳng cần suy nghĩ bèn từ chối nói: “Không muốn! Em không muốn làm phù dâu của chị”.
“Tại sao không muốn?”
Nam Nhã cau mày, mặt biến sắc: “Làm phù dâu có gì không tốt? Vừa hay cho em tích lũy kinh nghiệm. Em đã đi làm, qua hai năm nữa cũng phải kết hôn rồi”.
Nam Lâm không nghe, vương bát niệm kinh, tóm lại chỉ một câu: “Em không làm”.
“He, sao chị không nói chuyện được với em thế nhỉ…”
Nam Nhã tức đến chống nạnh, muốn kéo Nam Lâm lại, nhưng Nam Lâm trốn phía sau Nam Mẫn, cô ta không dám qua đó, chỉ vào cô ấy từ xa, nói như ra lệnh: “Em không muốn cũng phải làm!”
“Chị cả…”, Nam Lâm cầu cứu, lắc cánh tay của Nam Mẫn.
Nam Mẫn hờ hững nhìn sang Nam Nhã: “Cô nghe không hiểu tiếng người à? Nó nói là nó không muốn. Lâm Lâm không phải không muốn làm phù dâu, mà là không muốn làm phù dâu của cô”.
Nam Lâm ở phía sau Nam Mẫn gật đầu mạnh.
Nam Nhã nhìn hai như như một người hát một người bè, tức đến không nói được gì, “ha” một tiếng.
“Em… em có biết phía sau còn có bao nhiêu người xếp hàng đợi làm phù dâu của chị không? Chị nể tình em là em gái chị, đặc biệt giữ vị trí này cho em, em lại không nhận?”
Cô ta bày vẻ mặt tức giận “bà đây coi trọng mày nên mới chọn mày, mày lại dám ra vẻ”, giống như con chim nổi giận phát điên.
Không biết tại sao, dáng vẻ hiện giờ của Nam Nhã vô cùng buồn cười.
Nam Mẫn và Nam Lâm thấy vậy cũng không nhịn được cười phá lên.
“Hai người cười cái gì mà cười?”
Nam Nhã chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Được, hai người muốn cô lập tôi đúng không? Nam Lâm, em còn có lương tâm không, em đã quên là ai đón em đến rồi phải không?”
Nam Lâm ngừng cười, dựa vào người Nam Mẫn, nghiêm túc nói: “Chị cả”.
Nam Nhã không dám tin mở to con mắt: “Chị hỏi là ai đề nghị đón em về đây? Người cứu em thoát khỏi biển khổ là ai?”
Nam Lâm: “Chị cả”.
Không hỏi thì thôi, cứ hỏi thì là chị cả.
Chương 205: Ra oai
Nam Nhã: “…”
Cô ta hoàn toàn cạn lời, sắp bị hai kẻ cấu kết với nhau làm cho tức đến lệch cả mũi rồi!
Bất kể Nam Nhã nói thế nào, Nam Lâm cũng không chịu làm phù dâu của cô ta, bất đắc dĩ, cô ta chỉ đành tìm người khác.
Thực ra nếu cô ta tìm được phù dâu thích hợp thì sẽ không đến bám lấy Nam Lâm.
Nam Nhã cũng không phải không có mấy chị em tốt, nhưng đều không phải là người đứng đắn, cô ta vô cùng xem trọng hôn lễ cả đời chỉ có một lần này, không chấp nhận được chút thiếu sót nhỏ nhặt, cũng không được có chút thứ không may mắn nào.
Người duy nhất trong trắng lại không chiếm ưu thế của cô ta, cũng chỉ có Nam Lâm, nhưng con bé Nam Lâm này không biết uống nhầm thuốc gì, sống chết không đồng ý.
Cô ta chỉ có thể rút lui, đi tìm chị em tốt giả tạo khác.
Nam Nhã và Tần Giang Nguyên đã đăng ký kết hôn, trên danh nghĩa đã là con dâu của nhà họ Tần, nhờ quan hệ này, Nam Ninh Bách và Nam Nhã cũng được nở mày nở mặt.
Thời gian trước, Nam Ninh Bách cũng chuyển ra khỏi khu vườn hoa hồng, mua một căn biệt thự ở ngoại thành, hưởng thụ cuộc sống trụy lạc thoải mái được mấy ngày, mới về đến công ty đã muốn bày uy phong của chủ tịch.
Bảo thư ký gọi hết lãnh đạo cấp cao và giám đốc bộ phận đến phòng họp, ông ta muốn mở cuộc họp.
Thấy sắp đến giờ, Nam Ninh Bách còn cố ý ở lại văn phòng thêm năm phút, rồi mới ra vẻ hống hách bưng bình trà ung dung bước vào phòng họp.
Kết quả vừa đẩy cửa thì phát hiện, trong phòng họp không có một người nào.
“Chuyện gì thế này? Tất cả đều không có khái niệm thời gian hả!”
Chủ tịch Nam nổi giận, nữ thư ký đi giày cao gót hoảng hốt chạy đến, Nam Ninh Bách nghiêm mặt quát: “Người đâu? Tất cả đều đến muộn, muốn bị trừ tiền hết hả?”
“Chủ, chủ tịch”.
Nữ thư ký thở hổn hển: “Tôi chạy khắp công ty, lãnh đạo cấp cao và giám đốc các bộ phận đều đang họp ở văn phòng tổng giám đốc, tôi qua đó mời họ, họ lại nói đợi tổng giám đốc Nam họp xong rồi tính”.
“Hỗn xược! Muốn tạo phản hết hả?”
Quyền uy của Nam Ninh Bách bị khiêu khích nghiêm trọng, tức đến bốc hỏa: “Thật chẳng ra sao! Hổ không có nhà, khỉ con đã xưng đại vương rồi, cô ta tạo phản rồi!”
Ông ta đặt bình trà vào trong tay nữ thư ký, đi đến văn phòng tổng giám đốc với sát khí bừng bừng.
Nhưng vừa mới đến cửa, đã bị chặn lại.
Trợ lý hành chính ngăn Nam Ninh Bách: “Xin lỗi chủ tịch, không được sự cho phép của tổng giám đốc Nam, chúng tôi không thể để ông vào”.
“Tôi là chủ tịch, cô ta là tổng giám đốc, rốt cuộc ai mới là lão đại, các cô làm rõ đi!”
Nam Ninh Bách làm bộ, thổi râu trợn mắt.
Trợ lý hành chính vẫn thản nhiên: “Ông đúng là chủ tịch, nhưng chúng tôi phải làm việc theo lệnh của tổng giám đốc Nam, mời ông về cho”.
“Cút!”
Nam Ninh Bách tức đến mức giơ tay tát vào mặt trợ lý hành chính một cái, các trợ lý khác bất mãn: “Sao ông lại đánh người? Chủ tịch cũng không được tùy tiện đánh người…”
Đều là những thanh niên trẻ đầy sức lực, ai cũng nóng tính, bị đánh đương nhiên phải đánh trả.
Người của Nam Mẫn còn có thể để người khác ức hiếp ư?
Trong lúc xô đẩy, Nam Ninh Bách bị đấm một cái vào mặt, kính mắt bị đánh rơi, người cũng bị đấm đá một trận, đau đến kêu la gọi má.
“Các người phản rồi, ông đây là chủ tịch!”
Nam Mẫn họp xong, khi từ văn phòng đi ra, thì nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn.
Cô không đi lên, sợ bị thương, khoanh tay đứng nhìn.
Đám người Cố Hoành định đi đến ngăn lại, Nam Mẫn cũng nháy mắt ngăn lại: Một ông già xấu xa nửa cái chân sắp bước vào quan tài làm sao có thể đánh lại đám thanh niên sức lực dồi dào, rõ ràng là tự chuốc khổ vào thân.
Dù sao người chịu thiệt cũng không phải là bọn họ.
Nam Ninh Bách đâu chỉ là chịu thiệt, mà đúng là chịu thiệt lớn!
Bình thường ông ta ra oai chủ tịch quen rồi, ngàn tính vạn tính cũng không tính được, đám thỏ con này lại dám ra tay với ông ta?
Cũng không sợ mất bát cơm ư?
Cả đời ông ta chưa có lúc nào cạn lời như lúc này.
Nam Ninh Bách bị đánh bò dưới đất, chỉ cảm thấy xương cốt già của mình sắp rã rời, nhưng đám người này vẫn thụi quyền liên tiếp vào người ông ta, ông ta đau đến tối mắt, ánh mắt đờ đẫn.
Bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân, một đôi giày cao gót màu đen xuất hiện dưới bọng mắt mình.
Ông ta ngẩng đầu nhìn, từ dưới lên trên, chỉ thấy Nam Mẫn mặc đồ công sở màu đen, chân dài, bên hông còn đeo dây thắt lưng màu kim loại, vừa đẹp vừa khí chất.
Cô đứng ở đó, từ cao nhìn xuống ông ta.
Từ trên xuống dưới đều toát ra cảm giác lạnh lùng tự nhiên.
Nhưng lúc này Nam Ninh Bách đâu thể quan tâm cô lạnh lùng hay không, ông ta bị đánh đến thâm cả mắt, coi Nam Mẫn như ngọn cỏ cứu mạng, bò về phía cô bằng cả hai chân hai tay: “Cháu gái!”
Tiếng gọi đó, chấn động trời đất, đến quỷ thần cũng phải rơi nước mắt, còn vui hơn cả khi gặp mẹ của mình.
Chương 206: Tự vệ
Đám người Cố Hoành và Tưởng Phàm đứng phía sau Nam Mẫn, nhìn dáng vẻ của Nam Ninh Bách, đều không chê đậy sự ghét bỏ, cau chặt mày.
Nam Mẫn vừa xuất hiện, các trợ lý đều dừng tay, đồng loạt khom lưng: “Tổng giám đốc Nam”.
Không cần họ lên tiếng giải thích, Nam Mẫn vừa liếc thấy dấu năm ngón tay trên khuôn mặt sưng đỏ của trợ lý hành chính là biết có chuyện gì.
Cổ chân bị bám chặt, Nam Mẫn cau mày, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Nam Ninh Bách dính lấy giống như cao da chó, chảy nước mắt nước mũi gọi cô: “Tiểu Mẫn, cháu quản lý bọn họ đi, họ muốn đánh chết chú!”
Nam Mẫn đứng ở đó, sừng sững bất động, giọng thấp lạnh: “Sao chú hai lại nói vậy?”
“Chú…”, Nam Ninh Bách ngẩng đầu nói chuyện với Nam Mẫn quá mệt, hét lên với Cố Hoành và Tưởng Phàm: “Hai tên nhóc các cậu, ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đây đỡ tôi!”
“Ồ ồ”, Cố Hoành và Tưởng Phàm nhịn cười, đều tiến lên, mỗi người đỡ một cánh tay của ông ta, dìu ông ta đứng dậy.
Lúc hai người họ buông tay, Nam Ninh Bách suýt ngã bò xuống.
Cơ thể quá đau, bộ xương cốt già cỗi của ông ta sắp rã rời thật rồi…
Nam Ninh Bách chống đỡ hông, cắn răng nghiến lợi, trừng mắt với Tưởng Phàm: “Tìm kính cho tôi!”
Vừa đứng lên, đã bắt đầu bày vẻ uy phong rồi.
Tưởng Phàm tìm kiếm xung quanh một lượt, tìm được chiếc kính bị đánh bay của Nam Ninh Bách ở chỗ góc xó, một bên mắt kính đã bị rạn nứt.
Nam Ninh Bách sầm mặt nhận lấy đeo vào, kết quả một bên gọng kính cũng gãy, đeo lên mặt lệch lên lệch xuống, trông vô cùng buồn cười, mọi người đều không nhịn được “phụt” cười ra tiếng.
“Cười cái gì mà cười! Không cần bát cơm trong tay nữa phải không?”
Nam Ninh Bách mất hết mặt mũi, tức đến mức thở hổn hển, giơ tay chỉ vào đám trợ lý của văn phòng tổng giám đốc, dặn dò nữa thư ký: “Cô ghi hết tên của họ lại, lập tức đưa họ đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc!”
Nữ thư ký sợ hãi đáp một tiếng, nhưng đám trợ lý đó, người nào cũng đứng thẳng, hoàn toàn không có ý nghe lệnh.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Chú hai, đang yên đang lành, tại sao phải đuổi việc bọn họ?”
“Đang yên đang lành?”
Nam Ninh Bách trừng mắt đến sắp lồi cả con ngươi, chỉ vào mình: “Cháu nhìn chú xem, có giống đang yên đang lành không?”
Rồi lại chỉ vào mấy trợ lý, tức bừng bừng nói: “Bọn họ là nhân viên, lại dám đánh chủ tịch, chú không đuổi việc bọn họ, chẳng lẽ còn phải cung phụng bọn họ chắc?”
“Vậy cũng không cần thiết”.
Nam Mẫn nói: “Mấy trợ lý của cháu, tiền lương mỗi năm đều mấy triệu trở lên, chú hai tự nuôi sống bản thân cũng rất khó khăn không cần lo lắng thay cháu, cháu cũng không thiếu chút tiền đó”.
“…”
Nam Ninh Bách bị Nam Mẫn nói cho ngẩn người, không dám tin nói: “Mấy người này, mà cháu trả lương hơn triệu cho bọn họ? Bọn họ mà cũng xứng hả?”
Các trợ lý lạnh mặt không nói gì, học theo vẻ thanh lạnh của Nam Mẫn.
Nam Mẫn chính thức giới thiệu với Nam Ninh Bách.
“Hai người bên trái là trợ lý hành chính của cháu, Hoàng Sở Sở và Lỗ Hằng. Hoàng Sở Sở là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Nam Giao, đang học tiến sĩ.
Người mà chú đánh tên là Lỗ Hằng, hiện tại phụ trách công tác kết nối giữa tập đoàn và nước ngoài, nhận hai bằng thạc sĩ MPA (thạc sĩ quản lý hành chính)và MBA (thạc sĩ quản trị kinh doanh) của Stanford.
Ồ, ngoài thời gian làm việc cậu ấy còn đặc biệt thích đánh quyền, giành được quán quân tán thủ giải bán chuyên nghiệp, thân thủ khá được”.
Nam Ninh Bách nghẹn họng, bắt đầu chột dạ.
Chốc nữa ông ta nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, xem lục phủ ngũ tạng có sao không, ông ta còn bị quán quân tán thủ đánh!
Năm hạn xui xẻo, ông ta cố ý chọn quả hồng mềm để bóp, cứ tưởng đánh được thư sinh yếu đuối, thế mà lại là quán quân tán thủ?
Nam Mẫn lại giới thiệu cho ông ta hai trợ lý đời sống bên phải, đều là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học nổi tiếng nước ngoài, hoặc là ra từ học viện phiên dịch cao cấp, hoặc là thủ khoa đại học của năm nào đó, lý lịch vô cùng đặc sắc.
Nam Ninh Bách càng nghe càng chột dạ.
Lúc này Nam Mẫn giới thiệu xong, nhìn sang ông ta, đưa ra màn tra tấn linh hồn: “Chú hai, còn chú thì sao?”
Ý của câu này là: Tiền lương mỗi năm mấy triệu của họ là thù lao xứng đáng có được dựa vào học lực và thực lực, chủ tịch ăn không ngồi rồi như chú thì dựa vào cái gì?
Trán Nam Ninh Bách toát mồ hôi hột, đột nhiên phát hiện hình như đã đi quá xa vấn đề chính.
“Tiểu Mẫn, cháu đừng đi quá xa vấn đề. Chú không quan tâm học lực gì hết, bọn họ có giỏi thì cũng là nhân viên của tập đoàn Nam thị, làm sao có thể ra tay đánh chủ tịch chứ? Dĩ hạ phạm thượng thì phải đuổi việc!”
Nam Ninh Bách trở lại vấn đề, bắt đầu nổi giận.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc ông ta một cái, cô không thèm để ý ông ta, ông ta lại còn càng nhân nhượng càng lấn tới, không chịu bỏ qua.
“Chẳng phải là chú ra tay trước à?”
Nam Ninh Bách trừng mắt: “Cho dù chú ra tay trước, thì cậu ta cũng không được đánh chú!”
Nghe xem, đây là logic khốn nạn gì?
Nam Mẫn thở nhẹ một tiếng, lười biếng ngước mắt: “Chú hai, chú không nói lý rồi. Chú có thể đánh người, tại sao người khác không được đánh trả? Chú đánh người là phạm pháp, người ta đánh trả, đó là tự vệ”.
“Còn cứng miệng!”, Đinh Danh Dương muốn dạy bảo học trò, lại bị Nam Mẫn ngăn lại: “Được rồi được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đến mức trợn mắt phùng râu thế không”.
Nam Mẫn ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt tha thiết của Tư Triết: “Vậy cậu đến đi, thời gian này sư phụ cậu cũng mệt rồi, vừa hay để chú ấy nghỉ ngơi”.
Tư Triết vui vẻ gật đầu: “Vâng!”
“Tiểu sư thúc…”, Đinh Danh Dương do dự nhìn sang Nam Mẫn, Nam Mẫn xua tay: “Không sao, Tiểu Triết là người của mình”.
Nghe câu “người của mình”, Tư Triết cười vui vẻ, khóe môi cong lên, làm thế nào cũng không ép thẳng được.
Bận rộn cả một ngày, ngồi trong xe, Nam Mẫn mệt mỏi đau nhức khắp người.
Chuông điện thoại vang lên, cô lười biếng mở ra, là hồng bao của Tư Triết gửi cho cô, bên trên viết:
Lần này chắc chắn chị là người may mắn nhất.
Nam Mẫn phì cười: “Cậu nhóc này…”
Về đến nhà đã là tối muộn, khu vườn hoa hồng đã lên đèn sáng rực.
Có hai chiếc xe đậu trong sân, ngoại trừ chiếc xe mà Nam Mẫn mua cho Nam Lâm, còn có một chiếc siêu xe hơi lạ.
Vốn tưởng rằng có khách đến nhà, vừa vào cửa, chỉ thấy Nam Nhã và Nam Lâm đang ngồi trên sofa.
Nam Nhã còn coi nơi này là nhà của cô ta, nằm trên sofa một cách nhàn nhã thoải mái.
Cô ta dùng tăm trúc xiên miếng trái cây, miệng còn lẩm bẩm không ngừng oán trách: “Kết hôn thật phiền phức, đêm trước hôn lễ không được ăn gì hết, chỉ có thể ăn trái cây chống đói…”
Hiển nhiên Nam Lâm không có hứng nghe về lễ thành hôn của cô ta, che miệng ngáp liên hồi, vừa nhìn thấy Nam Mẫn, lập tức có tinh thần.
“Chị, chị về rồi!”
Nam Lâm đứng lên, vui mừng hớn hở nghênh đón Nam Mẫn.
Đã mấy ngày Nam Mẫn chưa gặp Nam Lâm, cũng rất vui, giơ tay véo nhẹ má của cô ấy: “Cuối cùng cũng nỡ về nhà rồi hả? Chị còn tưởng em còn ở chỗ Ada, vui quên đường về rồi”.
“Hi hi, sao thế được”.
Nam Lâm khoác cánh tay cô làm nũng, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm nay em cũng không nhàn rỗi, đã chuẩn bị cho chị một món quà sinh nhật, hôm nay cũng coi như việc lớn đã thành rồi!”
“Chị nói mà, mấy hôm nay em cứ thần thần bí bí, thì ra là làm việc này”.
Nam Mẫn vừa ấm lòng, vừa bất lực: “Chẳng qua chỉ là sinh nhật bình thường, không cần chuẩn bị gì đâu, em chỉ nói một tiếng ‘sinh nhật vui vẻ’ là chị cũng rất vui rồi”.
Không đợi Nam Lâm lên tiếng, giọng của Nam Nhã từ sofa vang lên.
“Đúng thế, chỉ là sinh nhật hai mươi năm tuổi thôi, cũng không phải mừng thọ, có đến mức huy động lực lượng thế không”.
Nam Nhã rất bất mãn với hành vi mục tiêu kép của Nam Lâm: “Lâm Lâm, em phải làm rõ, bây giờ việc quan trọng nhất là hỗn lễ của chị! Sinh nhật thì năm nào chẳng có, hôn lễ của chị thì cả đời mới có một lần!”
Cô ta ngồi dậy, lại xiên một quả nho cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Hai người đừng quên chuẩn bị tiền mừng, Lâm Lâm, em còn phải làm phù dâu cho chị nữa, chị đã chuẩn bị cho em trang phục phù dâu rồi”.
Mục đích về nhà của Nam Nhã hôm nay là vì việc này: Thứ nhất, nhắc nhở họ chuẩn bị tiền mừng, thứ hai, bảo Nam Lâm làm phù dâu cho cô ta.
Nam Lâm vừa nghe, cũng chẳng cần suy nghĩ bèn từ chối nói: “Không muốn! Em không muốn làm phù dâu của chị”.
“Tại sao không muốn?”
Nam Nhã cau mày, mặt biến sắc: “Làm phù dâu có gì không tốt? Vừa hay cho em tích lũy kinh nghiệm. Em đã đi làm, qua hai năm nữa cũng phải kết hôn rồi”.
Nam Lâm không nghe, vương bát niệm kinh, tóm lại chỉ một câu: “Em không làm”.
“He, sao chị không nói chuyện được với em thế nhỉ…”
Nam Nhã tức đến chống nạnh, muốn kéo Nam Lâm lại, nhưng Nam Lâm trốn phía sau Nam Mẫn, cô ta không dám qua đó, chỉ vào cô ấy từ xa, nói như ra lệnh: “Em không muốn cũng phải làm!”
“Chị cả…”, Nam Lâm cầu cứu, lắc cánh tay của Nam Mẫn.
Nam Mẫn hờ hững nhìn sang Nam Nhã: “Cô nghe không hiểu tiếng người à? Nó nói là nó không muốn. Lâm Lâm không phải không muốn làm phù dâu, mà là không muốn làm phù dâu của cô”.
Nam Lâm ở phía sau Nam Mẫn gật đầu mạnh.
Nam Nhã nhìn hai như như một người hát một người bè, tức đến không nói được gì, “ha” một tiếng.
“Em… em có biết phía sau còn có bao nhiêu người xếp hàng đợi làm phù dâu của chị không? Chị nể tình em là em gái chị, đặc biệt giữ vị trí này cho em, em lại không nhận?”
Cô ta bày vẻ mặt tức giận “bà đây coi trọng mày nên mới chọn mày, mày lại dám ra vẻ”, giống như con chim nổi giận phát điên.
Không biết tại sao, dáng vẻ hiện giờ của Nam Nhã vô cùng buồn cười.
Nam Mẫn và Nam Lâm thấy vậy cũng không nhịn được cười phá lên.
“Hai người cười cái gì mà cười?”
Nam Nhã chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Được, hai người muốn cô lập tôi đúng không? Nam Lâm, em còn có lương tâm không, em đã quên là ai đón em đến rồi phải không?”
Nam Lâm ngừng cười, dựa vào người Nam Mẫn, nghiêm túc nói: “Chị cả”.
Nam Nhã không dám tin mở to con mắt: “Chị hỏi là ai đề nghị đón em về đây? Người cứu em thoát khỏi biển khổ là ai?”
Nam Lâm: “Chị cả”.
Không hỏi thì thôi, cứ hỏi thì là chị cả.
Chương 205: Ra oai
Nam Nhã: “…”
Cô ta hoàn toàn cạn lời, sắp bị hai kẻ cấu kết với nhau làm cho tức đến lệch cả mũi rồi!
Bất kể Nam Nhã nói thế nào, Nam Lâm cũng không chịu làm phù dâu của cô ta, bất đắc dĩ, cô ta chỉ đành tìm người khác.
Thực ra nếu cô ta tìm được phù dâu thích hợp thì sẽ không đến bám lấy Nam Lâm.
Nam Nhã cũng không phải không có mấy chị em tốt, nhưng đều không phải là người đứng đắn, cô ta vô cùng xem trọng hôn lễ cả đời chỉ có một lần này, không chấp nhận được chút thiếu sót nhỏ nhặt, cũng không được có chút thứ không may mắn nào.
Người duy nhất trong trắng lại không chiếm ưu thế của cô ta, cũng chỉ có Nam Lâm, nhưng con bé Nam Lâm này không biết uống nhầm thuốc gì, sống chết không đồng ý.
Cô ta chỉ có thể rút lui, đi tìm chị em tốt giả tạo khác.
Nam Nhã và Tần Giang Nguyên đã đăng ký kết hôn, trên danh nghĩa đã là con dâu của nhà họ Tần, nhờ quan hệ này, Nam Ninh Bách và Nam Nhã cũng được nở mày nở mặt.
Thời gian trước, Nam Ninh Bách cũng chuyển ra khỏi khu vườn hoa hồng, mua một căn biệt thự ở ngoại thành, hưởng thụ cuộc sống trụy lạc thoải mái được mấy ngày, mới về đến công ty đã muốn bày uy phong của chủ tịch.
Bảo thư ký gọi hết lãnh đạo cấp cao và giám đốc bộ phận đến phòng họp, ông ta muốn mở cuộc họp.
Thấy sắp đến giờ, Nam Ninh Bách còn cố ý ở lại văn phòng thêm năm phút, rồi mới ra vẻ hống hách bưng bình trà ung dung bước vào phòng họp.
Kết quả vừa đẩy cửa thì phát hiện, trong phòng họp không có một người nào.
“Chuyện gì thế này? Tất cả đều không có khái niệm thời gian hả!”
Chủ tịch Nam nổi giận, nữ thư ký đi giày cao gót hoảng hốt chạy đến, Nam Ninh Bách nghiêm mặt quát: “Người đâu? Tất cả đều đến muộn, muốn bị trừ tiền hết hả?”
“Chủ, chủ tịch”.
Nữ thư ký thở hổn hển: “Tôi chạy khắp công ty, lãnh đạo cấp cao và giám đốc các bộ phận đều đang họp ở văn phòng tổng giám đốc, tôi qua đó mời họ, họ lại nói đợi tổng giám đốc Nam họp xong rồi tính”.
“Hỗn xược! Muốn tạo phản hết hả?”
Quyền uy của Nam Ninh Bách bị khiêu khích nghiêm trọng, tức đến bốc hỏa: “Thật chẳng ra sao! Hổ không có nhà, khỉ con đã xưng đại vương rồi, cô ta tạo phản rồi!”
Ông ta đặt bình trà vào trong tay nữ thư ký, đi đến văn phòng tổng giám đốc với sát khí bừng bừng.
Nhưng vừa mới đến cửa, đã bị chặn lại.
Trợ lý hành chính ngăn Nam Ninh Bách: “Xin lỗi chủ tịch, không được sự cho phép của tổng giám đốc Nam, chúng tôi không thể để ông vào”.
“Tôi là chủ tịch, cô ta là tổng giám đốc, rốt cuộc ai mới là lão đại, các cô làm rõ đi!”
Nam Ninh Bách làm bộ, thổi râu trợn mắt.
Trợ lý hành chính vẫn thản nhiên: “Ông đúng là chủ tịch, nhưng chúng tôi phải làm việc theo lệnh của tổng giám đốc Nam, mời ông về cho”.
“Cút!”
Nam Ninh Bách tức đến mức giơ tay tát vào mặt trợ lý hành chính một cái, các trợ lý khác bất mãn: “Sao ông lại đánh người? Chủ tịch cũng không được tùy tiện đánh người…”
Đều là những thanh niên trẻ đầy sức lực, ai cũng nóng tính, bị đánh đương nhiên phải đánh trả.
Người của Nam Mẫn còn có thể để người khác ức hiếp ư?
Trong lúc xô đẩy, Nam Ninh Bách bị đấm một cái vào mặt, kính mắt bị đánh rơi, người cũng bị đấm đá một trận, đau đến kêu la gọi má.
“Các người phản rồi, ông đây là chủ tịch!”
Nam Mẫn họp xong, khi từ văn phòng đi ra, thì nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn.
Cô không đi lên, sợ bị thương, khoanh tay đứng nhìn.
Đám người Cố Hoành định đi đến ngăn lại, Nam Mẫn cũng nháy mắt ngăn lại: Một ông già xấu xa nửa cái chân sắp bước vào quan tài làm sao có thể đánh lại đám thanh niên sức lực dồi dào, rõ ràng là tự chuốc khổ vào thân.
Dù sao người chịu thiệt cũng không phải là bọn họ.
Nam Ninh Bách đâu chỉ là chịu thiệt, mà đúng là chịu thiệt lớn!
Bình thường ông ta ra oai chủ tịch quen rồi, ngàn tính vạn tính cũng không tính được, đám thỏ con này lại dám ra tay với ông ta?
Cũng không sợ mất bát cơm ư?
Cả đời ông ta chưa có lúc nào cạn lời như lúc này.
Nam Ninh Bách bị đánh bò dưới đất, chỉ cảm thấy xương cốt già của mình sắp rã rời, nhưng đám người này vẫn thụi quyền liên tiếp vào người ông ta, ông ta đau đến tối mắt, ánh mắt đờ đẫn.
Bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân, một đôi giày cao gót màu đen xuất hiện dưới bọng mắt mình.
Ông ta ngẩng đầu nhìn, từ dưới lên trên, chỉ thấy Nam Mẫn mặc đồ công sở màu đen, chân dài, bên hông còn đeo dây thắt lưng màu kim loại, vừa đẹp vừa khí chất.
Cô đứng ở đó, từ cao nhìn xuống ông ta.
Từ trên xuống dưới đều toát ra cảm giác lạnh lùng tự nhiên.
Nhưng lúc này Nam Ninh Bách đâu thể quan tâm cô lạnh lùng hay không, ông ta bị đánh đến thâm cả mắt, coi Nam Mẫn như ngọn cỏ cứu mạng, bò về phía cô bằng cả hai chân hai tay: “Cháu gái!”
Tiếng gọi đó, chấn động trời đất, đến quỷ thần cũng phải rơi nước mắt, còn vui hơn cả khi gặp mẹ của mình.
Chương 206: Tự vệ
Đám người Cố Hoành và Tưởng Phàm đứng phía sau Nam Mẫn, nhìn dáng vẻ của Nam Ninh Bách, đều không chê đậy sự ghét bỏ, cau chặt mày.
Nam Mẫn vừa xuất hiện, các trợ lý đều dừng tay, đồng loạt khom lưng: “Tổng giám đốc Nam”.
Không cần họ lên tiếng giải thích, Nam Mẫn vừa liếc thấy dấu năm ngón tay trên khuôn mặt sưng đỏ của trợ lý hành chính là biết có chuyện gì.
Cổ chân bị bám chặt, Nam Mẫn cau mày, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Nam Ninh Bách dính lấy giống như cao da chó, chảy nước mắt nước mũi gọi cô: “Tiểu Mẫn, cháu quản lý bọn họ đi, họ muốn đánh chết chú!”
Nam Mẫn đứng ở đó, sừng sững bất động, giọng thấp lạnh: “Sao chú hai lại nói vậy?”
“Chú…”, Nam Ninh Bách ngẩng đầu nói chuyện với Nam Mẫn quá mệt, hét lên với Cố Hoành và Tưởng Phàm: “Hai tên nhóc các cậu, ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đây đỡ tôi!”
“Ồ ồ”, Cố Hoành và Tưởng Phàm nhịn cười, đều tiến lên, mỗi người đỡ một cánh tay của ông ta, dìu ông ta đứng dậy.
Lúc hai người họ buông tay, Nam Ninh Bách suýt ngã bò xuống.
Cơ thể quá đau, bộ xương cốt già cỗi của ông ta sắp rã rời thật rồi…
Nam Ninh Bách chống đỡ hông, cắn răng nghiến lợi, trừng mắt với Tưởng Phàm: “Tìm kính cho tôi!”
Vừa đứng lên, đã bắt đầu bày vẻ uy phong rồi.
Tưởng Phàm tìm kiếm xung quanh một lượt, tìm được chiếc kính bị đánh bay của Nam Ninh Bách ở chỗ góc xó, một bên mắt kính đã bị rạn nứt.
Nam Ninh Bách sầm mặt nhận lấy đeo vào, kết quả một bên gọng kính cũng gãy, đeo lên mặt lệch lên lệch xuống, trông vô cùng buồn cười, mọi người đều không nhịn được “phụt” cười ra tiếng.
“Cười cái gì mà cười! Không cần bát cơm trong tay nữa phải không?”
Nam Ninh Bách mất hết mặt mũi, tức đến mức thở hổn hển, giơ tay chỉ vào đám trợ lý của văn phòng tổng giám đốc, dặn dò nữa thư ký: “Cô ghi hết tên của họ lại, lập tức đưa họ đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc!”
Nữ thư ký sợ hãi đáp một tiếng, nhưng đám trợ lý đó, người nào cũng đứng thẳng, hoàn toàn không có ý nghe lệnh.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Chú hai, đang yên đang lành, tại sao phải đuổi việc bọn họ?”
“Đang yên đang lành?”
Nam Ninh Bách trừng mắt đến sắp lồi cả con ngươi, chỉ vào mình: “Cháu nhìn chú xem, có giống đang yên đang lành không?”
Rồi lại chỉ vào mấy trợ lý, tức bừng bừng nói: “Bọn họ là nhân viên, lại dám đánh chủ tịch, chú không đuổi việc bọn họ, chẳng lẽ còn phải cung phụng bọn họ chắc?”
“Vậy cũng không cần thiết”.
Nam Mẫn nói: “Mấy trợ lý của cháu, tiền lương mỗi năm đều mấy triệu trở lên, chú hai tự nuôi sống bản thân cũng rất khó khăn không cần lo lắng thay cháu, cháu cũng không thiếu chút tiền đó”.
“…”
Nam Ninh Bách bị Nam Mẫn nói cho ngẩn người, không dám tin nói: “Mấy người này, mà cháu trả lương hơn triệu cho bọn họ? Bọn họ mà cũng xứng hả?”
Các trợ lý lạnh mặt không nói gì, học theo vẻ thanh lạnh của Nam Mẫn.
Nam Mẫn chính thức giới thiệu với Nam Ninh Bách.
“Hai người bên trái là trợ lý hành chính của cháu, Hoàng Sở Sở và Lỗ Hằng. Hoàng Sở Sở là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Nam Giao, đang học tiến sĩ.
Người mà chú đánh tên là Lỗ Hằng, hiện tại phụ trách công tác kết nối giữa tập đoàn và nước ngoài, nhận hai bằng thạc sĩ MPA (thạc sĩ quản lý hành chính)và MBA (thạc sĩ quản trị kinh doanh) của Stanford.
Ồ, ngoài thời gian làm việc cậu ấy còn đặc biệt thích đánh quyền, giành được quán quân tán thủ giải bán chuyên nghiệp, thân thủ khá được”.
Nam Ninh Bách nghẹn họng, bắt đầu chột dạ.
Chốc nữa ông ta nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, xem lục phủ ngũ tạng có sao không, ông ta còn bị quán quân tán thủ đánh!
Năm hạn xui xẻo, ông ta cố ý chọn quả hồng mềm để bóp, cứ tưởng đánh được thư sinh yếu đuối, thế mà lại là quán quân tán thủ?
Nam Mẫn lại giới thiệu cho ông ta hai trợ lý đời sống bên phải, đều là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học nổi tiếng nước ngoài, hoặc là ra từ học viện phiên dịch cao cấp, hoặc là thủ khoa đại học của năm nào đó, lý lịch vô cùng đặc sắc.
Nam Ninh Bách càng nghe càng chột dạ.
Lúc này Nam Mẫn giới thiệu xong, nhìn sang ông ta, đưa ra màn tra tấn linh hồn: “Chú hai, còn chú thì sao?”
Ý của câu này là: Tiền lương mỗi năm mấy triệu của họ là thù lao xứng đáng có được dựa vào học lực và thực lực, chủ tịch ăn không ngồi rồi như chú thì dựa vào cái gì?
Trán Nam Ninh Bách toát mồ hôi hột, đột nhiên phát hiện hình như đã đi quá xa vấn đề chính.
“Tiểu Mẫn, cháu đừng đi quá xa vấn đề. Chú không quan tâm học lực gì hết, bọn họ có giỏi thì cũng là nhân viên của tập đoàn Nam thị, làm sao có thể ra tay đánh chủ tịch chứ? Dĩ hạ phạm thượng thì phải đuổi việc!”
Nam Ninh Bách trở lại vấn đề, bắt đầu nổi giận.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc ông ta một cái, cô không thèm để ý ông ta, ông ta lại còn càng nhân nhượng càng lấn tới, không chịu bỏ qua.
“Chẳng phải là chú ra tay trước à?”
Nam Ninh Bách trừng mắt: “Cho dù chú ra tay trước, thì cậu ta cũng không được đánh chú!”
Nghe xem, đây là logic khốn nạn gì?
Nam Mẫn thở nhẹ một tiếng, lười biếng ngước mắt: “Chú hai, chú không nói lý rồi. Chú có thể đánh người, tại sao người khác không được đánh trả? Chú đánh người là phạm pháp, người ta đánh trả, đó là tự vệ”.
Bình luận facebook