-
Chương 307-309
Chương 307: “Nam Ninh Trúc sao rồi?”
“Cố Hoành”, Nam Mẫn nhàn nhạt mở miệng: “Dẫn chú ba đi, đừng ở đây quấy rầy ông nội nghỉ ngơi. Nhân tiện cho ông ta thư giãn gân cốt, nếu ông ta thích đánh người, vậy thì cố gắng tập luyện cùng ông ta”.
Cố Hoành lập tức nhận lệnh, tiến lên giống như một con gấu cục mịch xách Nam Ninh Trúc đi.
“Mẫn…”, Nam Tam Tài chậm rãi nói.
Nam Mẫn quay đầu nói: “Ông nội, cháu hiểu. Ông yên tâm, cháu sẽ không để ông người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh đâu. Cháu đồng ý với ông, trong thời gian ông vẫn còn sống, cháu sẽ không làm bọn họ bị thương đến tính mạng, nhưng chỉ là để bọn họ chịu khổ một chút mà thôi”.
Nam Tam Tài thở dài: “Hai chú của cháu vô dụng, ông đã không còn gì để nói với bọn họ từ lâu, cháu muốn xử lý sao thì cứ xử lý. Nhưng Nam Nhã… dù sao nó cũng là em gái cháu”.
Có câu nói thế hệ cách nhau thì càng thương nhau, ông cụ đều yêu thương ba cô cháu gái.
“Cháu là chị cả, Nam Nhã có lỗi gì, cháu đều có thể dạy dỗ, nhưng người của nhà họ Nam tự có chúng ta dạy dỗ, không đến lượt người khác bắt nạt, cháu nói xem”.
Nam Mẫn vốn không muốn quản chuyện này, nhưng ông nội đã lên tiếng rồi, cô cũng không muốn làm phật ý người già.
“Được, ông yên tâm, cháu đi một chuyến đến nhà họ Tần, đưa Nam Nhã về”.
“Ầm!”
Một quyền thật mạnh nện vào mặt Nam Ninh Trúc, đánh đến mức thịt quai hàm ông ta đều theo đó run rẩy.
Nam Ninh Trúc cảm nhận răng lung lay, chỉ thấy trước mắt tối sầm, đau đến mức hồi lâu vẫn không hồi lại sức.
Cố Hoành vỗ vỗ tay mình, khóe miệng cười gian ác: “Ông ba, mùi vị thế nào?”
“Thằng ranh con, cậu dám đối xử với bố vợ như vậy à…”
Nam Ninh Trúc hoa mắt nhìn chằm chằm Cố Hoành, phun ra một ngụm máu từ trong miệng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu để ý con gái tôi, cậu không sợ tôi không đồng ý hôn sự giữa cậu và Nam Lâm?”
Cố Hoành cười lạnh: “Lâm Lâm cũng không nhận người làm bố như ông, tôi cần gì nhận ông bố vợ này? Hơn nữa, bây giờ Lâm Lâm đã trưởng thành rồi, quyền giám hộ cũng ở trong tay tổng giám đốc Nam, ông đồng ý hay không quan trọng lắm sao?”
“Đồ chó cái…”
Nam Ninh Trúc còn muốn mắng thêm thì lại bị Cố Hoành hung hăng đánh một quyền vào mặt ông ta, anh ta lạnh lùng nói: “Hai quyền này là đánh vì Lâm Lâm. Về sau ông dám đụng vào một đầu ngón tay cô ấy, tôi đảm bảo sẽ đánh ông răng rơi đầy đất, ngay cả bố ruột ông cũng không nhận ông!”
...
Rời khỏi bệnh viện, Nam Mẫn đi lên phía trước, hỏi Cố Hoành: “Nam Ninh Trúc sao rồi?”
Cố Hoành thành thật trả lời: “Đánh không nặng lắm…”
Thấy Nam Mẫn liếc tới, anh ta lại bổ sung: “Nhưng tuyệt đối không nhẹ”.
“Ừ”.
Lúc này Nam Mẫn mới hài lòng, tiếp tục đi về phía trước: “Sau này Lâm Lâm giao cho anh bảo vệ đừng để người khác bắt nạt con bé. Nếu con bé bị thương đến một cọng tóc, tôi chỉ hỏi anh”.
“Vâng!”, Cố Hoành không chút do dự, đáp lại chắc như đinh đóng cột.
Lên xe đi về phía nhà họ Tần.
Cố Hoành ngồi bên ghế lái phụ, anh ta quay đầu lại: “Tổng giám đốc Nam, chúng ta thật sự qua nhà họ Tần đón Nam Nhã về? Tôi nói nghe không hợp tai, Nam Nhã đã bị Nam Ninh Bách dạy hư từ lâu rồi, cô ta sẽ không cảm kích đâu”.
“Tôi biết, tôi vốn không có ý định đón cô ta về nhà”.
Nam Mẫn nhìn chiều hướng của tập đoàn Tần Thị trên máy tính bảng, ngón tay lướt trên màn hình, lạnh lùng nói: “Nhưng ông nội có câu nói rất đúng, người nhà họ Nam chúng tôi đóng kín cửa dạy dỗ sao cũng được, không đến lượt người khác bắt nạt”.
Cố Hoành biết ông cụ và Nam Mẫn đều là người bao che khuyết điểm, nên cũng không khuyên nhiều, chỉ nói: “Tập đoàn Tần Thị gần đây chiều hướng tương đối nhiều, vẫn nhằm vào Nam Thị, đang rục rịch ngóc đầu dậy”.
Nam Mẫn không quan tâm cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào đường đi cổ phiếu của tập đoàn Tần Thị.
“Mấy năm gần đây tập đoàn Nam Thị giấu nghề, cứ cho tập đoàn Tần Thị ăn no, chẳng trách bố con nhà họ Tần lại phách lối như vậy. Châm ngôn nói thế nào nhỉ? Muốn để nó bị diệt vong thì phải cho nó bành trướng trước. Bố con nhà họ Tần sắp bay lên rồi”.
Nam Mẫn nhẹ nhàng lướt trên hướng cổ phiếu, mi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo còn sót lại.
“Vậy thì để bọn họ chơi cho tim đập dồn dập đi, tôi thích nhất trò chơi kích thích”.
…
Từ sân bay thành phố Bắc đi ra, Dụ Lâm Hải không về dinh thự nhà Dụ, mà về nhà chính.
Chương 308: “Cháu muốn cải cách?”
Anh đến thư phòng báo cáo vấn đề xây dựng hạng mục mới của vàng bạc đá quý Dụ Thị. Dụ Hành Nghiêm nghe hồi lâu, trực tiếp chỉ ra mục đích của anh: “Cháu muốn cải cách?”
Dụ Lâm Hải đứng thẳng tắp trước bàn sách, ánh mắt hơi rủ xuống: “Nói cải cách thì hơi nghiêm trọng, nhưng không thể không thừa nhận, lối kinh doanh bây giờ của vàng bạc đá quý Dụ Thị quả thật đang có xu hướng già hóa. Nếu không thay đổi, cuối cùng sẽ bị người trong nghề bóp chết”.
Anh trình bày rõ ràng các vấn đề tồn tại của vàng bạc đá quý Dụ Thị và tình hình thị trường, thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình.
“Bởi vì cháu, hàng loạt hạng mục trang sức ‘Cả Đời Một Lòng’ không thể thuận lợi triển khai, xu hướng lưu hành trên thị trường biến hóa khó lường, thời gian kéo dài gần một tháng, vàng bạc đá quý Nam Thị đã giành trước một bước, thuận lợi phổ biến sản phẩm ra ngoài thị trường”.
Dụ Lâm Hải nói: “Nếu dựa theo phương án kế hoạch hạng mục ban đầu của chúng ta, chắc ông cũng rõ, cho dù sản phẩm của chúng ta về thiết kế hay tính sáng tạo cũng không có bất kỳ ưu thế cạnh tranh, cho dù làm tiếp, e rằng hiệu quả cũng sẽ không tốt lắm”.
Sắc mặt Dụ Hành Nghiêm u ám: “Không phải đi tìm Nam Ông hợp tác sao? Bậc thầy Ngọc Tâm không chịu đồng ý hợp tác, Nam Ông thì sao, cũng không chịu?”
“Tiền bối Nam Ông vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng”.
Dụ Hành Nghiêm hừ lạnh một tiếng: “Nói nhảm, cháu làm cháu gái nhà người ta tổn thương thành như vậy, nếu ông là Nam Tam Tài, nằm mơ mộng xuân đi! Nam Tam Tài luôn bao che và cực kỳ thương yêu cháu gái bảo bối của ông ta, vậy thì càng không có khả năng”.
Nói đến đây, ông cụ Dụ không khỏi cảm thán, cười khổ nói: “Cũng không biết đây là duyên phận gì, cháu gái cả của Nam Tam Tài lại là cháu dâu của ông, nhưng đáng tiếc bây giờ không phải nữa”.
Ông ta không nhịn được ngẩng đầu mắng: “Cái này còn không phải do cháu? Thằng nhãi không không biết trân trọng! Qua lâu như vậy rồi, rốt cuộc cháu và Mẫn có chút tiến triển gì chưa?”
Dụ Lâm Hải mím môi không nói, nhớ đến câu ‘Yêu không nổi’ của Nam Mẫn, trong lòng buồn phiền.
“Được rồi được rồi, đừng ép thằng bé nữa”.
Bà cụ Dụ bưng mận đã rửa xong đi vào, cầm quạt hương bồ lớn quạt cho ông bạn già: “Tôi đã sớm nói với ông rồi, dưa cố hái cũng không ngọt, gương vỡ rồi càng không thể lành lại, chuyện của Phượng Kiều và Lưu Thư, ông vẫn còn nhớ chứ?”
Ông cụ Dụ trừng mắt: “Đừng nhắc cái thằng họ Thẩm kia với tôi, nhắc đến nó tôi lại tức đây! Nó hủy hoại cả một đời con gái tôi, nếu không phải nhìn mặt mũi Lâm Hải, tôi sớm đã…”
“Được rồi được rồi, ở trước mặt con trẻ, bớt tranh cãi mấy câu đi”.
Bà cụ nhìn Dụ Lâm Hải sắc mặt tái nhợt, không đành lòng, bà ấy đưa đĩa trái cây vào tay Dụ Lâm Hải.
“Mẹ cháu đang ở phòng đợi cháu đấy, e là có chuyện muốn nói, gần đây chân mẹ cháu không được thoải mái, lại không chịu đi bệnh viện, có thời gian cháu ở bên cạnh nó xem sao”.
Dụ Lâm Hải gật đầu, đáp lại một tiếng.
Lúc bưng đĩa trái cây vào phòng, Dụ Phượng Kiều đang xoa nắn chân, trên mặt mang vẻ đau khổ, trong lòng Dụ Lâm Hải căng thẳng, tay vốn muốn gõ cửa lập tức thu hồi lại, chân bước nhanh hơn: “Chân mẹ lại đau?”
Anh đặt đĩa trái cây lên bàn trà, nửa quỳ xuống, xoa nắn chân cho mẹ.
Dụ Phượng Kiều thu liễm lại vài phần sắc mặt, nhàn nhạt nói: “Không sao, có thể gần đây trời thường âm u, bệnh thấp khớp tương đối nặng, qua mấy ngày thì không sao nữa”.
“Mỗi lần mẹ đều có lý do thoái thác này, mặc dù mấy ngày nay con không ở thành phố Bắc, những cũng xem qua dự báo thời tiết rồi, mấy ngày nay trời đều trong xanh, không âm u như mẹ nói”.
Dụ Lâm Hải ngẩng đầu nhìn Dụ Phượng Kiều, hai mẹ con ánh mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Dụ Phượng Kiều có chút không tự nhiên, quay đi chỗ khác.
Dụ Lâm Hải tiếp tục xoa chân cho bà ấy, giọng điệu không cho phép xen vào: “Ngày mai con đưa mẹ đi bệnh viện thành phố, mẹ cũng nên đi kiểm tra một chút”.
Dụ Phượng Kiều hồi lâu không nói gì, im lặng thay cho đồng ý.
Bà ấy rũ mắt nhìn con trai đang quỳ trước mặt lặng lẽ bóp chân cho mình, tình cảnh này đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Chợt nhớ ra cái gì đó, khóe môi Dụ Phượng Kiều khẽ mím: “Ba năm trước đều là Mẫn giúp mẹ đấm bóp, tay con bé nặng nhẹ vừa phải, xoa bóp cực kỳ thoải mái”.
“...”
Thôi rồi lại bị ghét bỏ, ngón tay Dụ Lâm Hải dừng lại, nhàn nhạt nói: “Vậy về sau e là không có cơ hội rồi, tay của con trai không nhẹ không nặng, mẹ từ từ quen đi”.
Mí mắt của Dụ Phượng Kiều khẽ chớp, sao lại nghe ra có chút ghen tuông nhỉ?
Đứa con trai này không phải ghen với Mẫn đấy chứ?
Chương 309: Mẹ xin lỗi
Khi con trai xoa bóp hai chân tàn tật của mẹ, vốn dĩ là chuyện vô cùng bình thường, chỉ là hình ảnh mẹ hiền con hiếu, đối với hai mẹ con Dụ Phượng Kiều và Dụ Lâm Hải thì lại vô cùng hiếm thấy.
Dường như đã không còn nhớ nổi lần trước hai mẹ con bình tĩnh nói chuyện là vào lúc nào, cảm giác đã là chuyện rất lâu rồi.
Dụ Phượng Kiều có chút ngượng ngùng, sợ con trai quỳ đau gối, không muốn cho anh xoa bóp nữa.
Dì Vệ quản gia riêng của bà ấy lại rất tinh mắt, chuyển đến một chiếc ghế tròn nhỏ: “Hải à, trên đất lạnh lắm, ngồi xuống đây, chân của cô cả phải xoa bóp thật kỹ”.
Nói xong còn nháy mắt với Dụ Phượng Kiều, sau đó lui ra ngoài.
Dụ Phượng Kiều: Cái bà này…
Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế đẩu nhỏ, chuyên tâm xoa chân cho mẹ: “Ngày mai con đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra”.
“Không cần, dù sao cũng sẽ không tốt lên, cần gì phải lãng phí thời gian…”, Dụ Phượng Kiều không nghĩ liền từ chối.
Dụ Lâm Hải ngẩng đầu nhìn bà ấy, rất kiên trì: “Phải đi”.
Dụ Phượng Kiều: “…”
Bà ấy mếu máo: “Được rồi, đi thì đi, có gì ghê gớm”.
Khuôn mặt lạnh lùng của Dụ Lâm Hải đã thêm vài phần ôn hòa.
Bầu không khí yên lặng hồi lâu, Dụ Phượng Kiều đột nhiên mở miệng: “Con đi một chuyến đến thành phố Bạch, gặp hai người Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt?”
Tay Dụ Lâm Hải đang xoa bóp liền ngừng lại: “Sao mẹ biết?”
“Mẹ có bạn tham gia tiệc rượu, nói nhìn thấy bọn họ”.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Vốn tưởng rằng mẹ muốn nói đến bố và Trác Nguyệt, nhưng không phải, Dụ Phượng Kiều không hề nhắc đến bọn họ, chỉ là nhìn Dụ Lâm Hải thật lâu, cổ họng hơi nghẹn: “Chuyện năm đó, người làm mẹ này thật sự xin lỗi con”.
Mi mắt Dụ Lâm Hải khẽ nâng lên, vẻ mặt ngạc nhiên.
Dụ Phượng Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt đã già đi, nhưng vẻ quyến rũ của người phụ nữa vẫn còn, khí khái hào hùng vẫn có thể nhìn thấy giữa mi mắt.
Trên mặt bà ấy hiện lên vẻ khổ sở chưa từng có, than nhẹ một tiếng.
“Không biết có phải lớn tuổi hay không, gần đây luôn nhớ lại chút chuyện cũ ngày xưa. Tính khí quật cường này của mẹ có từ trong bụng mẹ, cũng được ông bà ngoại con nuông chiều quen, mắt cao hơn đầu, trong mắt không có ai khác”, Dụ Phượng Kiều tự đánh giá bản thân.
Bà ấy lại liếc mắt nhìn con trai: “Chắc con biết, mẹ con không phải xuất thân ngậm thìa vàng, lúc nhỏ nhà chúng ta không giàu có, ông ngoại con vẫn buôn bán đồ cổ, gạch vỡ ngói bể trong nhà còn nhiều hơn bánh bao, nghèo nhưng ý chí cao, mẹ chưa từng cảm thấy mình thấp hơn người khác. Sau này, cấp ba còn chưa học xong, mẹ đã theo ông ngoại xuống vùng biển buôn bán, kinh doanh của nhà họ Dụ ngày càng lớn, mẹ cũng đã trưởng thành, đến tuổi thích hợp để cưới”.
Trước giờ Dụ Lâm Hải chưa từng nghe mẹ kể cho anh những thứ này, nhưng cũng không xa lạ gì, quá trình trưởng thành của mẹ anh đã nghe ông ngoại nói qua một chút, biết được nhà họ Dụ có thể có được sản nghiệp như ngày hôm nay, mẹ đã cống hiến rất lớn trong này, mẹ cũng là người chịu khổ nhiều nhất trong các anh chị em.
“Khi đó, mẹ cũng quá tuổi kết hôn, ông bà ngoại con lo lắng, rất sợ mẹ không ai thèm lấy, liền sắp xếp cho mẹ xem mắt. Nhưng quan điểm của mẹ cao, mấy con em nhà giàu kia, người thì hình dạng xấu xí, người thì mở mồm ngậm mồm đều là tiền, vô cùng thô tục, mẹ không nhìn trúng một ai, cuối cùng tìm được Thẩm Lưu Thư”.
Khóe môi Dụ Phượng Kiều khẽ nhếch lên mỉa mai: “Hồi còn trẻ đó, không biết cái gì gọi là trai phượng hoàng (*), chỉ cảm thấy có tình yêu thì uống nước cũng no, dù sao cũng là lấy chồng, tại sao không lấy một người đẹp trai và là người mình thích, cái gì mà môn đăng hộ đối, cái gì mà địa vị cao thấp, mẹ mặc kệ, còn chuyện về sau con cũng biết rồi…”
(*) trai phượng hoàng: chỉ loại đàn ông có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.
Đương nhiên Dụ Lâm Hải biết, phải nói là chính mắt anh nhìn thấy bố mẹ vốn đang yêu thương nhau bỗng xích mích chuyển thành thù, gia đình vốn hạnh phúc đã tan vỡ, anh đã tham gia vào toàn bộ quá trình này, cũng biết nguyên nhân, nhưng vẫn không hiểu, tại sao lại thành như vậy?
Tại sao hai người trước kia yêu nhau như vậy, đột nhiên lại không yêu nữa?
Nếu tình yêu biến mất dễ dàng như thế, thì những câu chuyện tình yêu vĩ đại từ cổ chí kim làm sao mà có?
“Cố Hoành”, Nam Mẫn nhàn nhạt mở miệng: “Dẫn chú ba đi, đừng ở đây quấy rầy ông nội nghỉ ngơi. Nhân tiện cho ông ta thư giãn gân cốt, nếu ông ta thích đánh người, vậy thì cố gắng tập luyện cùng ông ta”.
Cố Hoành lập tức nhận lệnh, tiến lên giống như một con gấu cục mịch xách Nam Ninh Trúc đi.
“Mẫn…”, Nam Tam Tài chậm rãi nói.
Nam Mẫn quay đầu nói: “Ông nội, cháu hiểu. Ông yên tâm, cháu sẽ không để ông người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh đâu. Cháu đồng ý với ông, trong thời gian ông vẫn còn sống, cháu sẽ không làm bọn họ bị thương đến tính mạng, nhưng chỉ là để bọn họ chịu khổ một chút mà thôi”.
Nam Tam Tài thở dài: “Hai chú của cháu vô dụng, ông đã không còn gì để nói với bọn họ từ lâu, cháu muốn xử lý sao thì cứ xử lý. Nhưng Nam Nhã… dù sao nó cũng là em gái cháu”.
Có câu nói thế hệ cách nhau thì càng thương nhau, ông cụ đều yêu thương ba cô cháu gái.
“Cháu là chị cả, Nam Nhã có lỗi gì, cháu đều có thể dạy dỗ, nhưng người của nhà họ Nam tự có chúng ta dạy dỗ, không đến lượt người khác bắt nạt, cháu nói xem”.
Nam Mẫn vốn không muốn quản chuyện này, nhưng ông nội đã lên tiếng rồi, cô cũng không muốn làm phật ý người già.
“Được, ông yên tâm, cháu đi một chuyến đến nhà họ Tần, đưa Nam Nhã về”.
“Ầm!”
Một quyền thật mạnh nện vào mặt Nam Ninh Trúc, đánh đến mức thịt quai hàm ông ta đều theo đó run rẩy.
Nam Ninh Trúc cảm nhận răng lung lay, chỉ thấy trước mắt tối sầm, đau đến mức hồi lâu vẫn không hồi lại sức.
Cố Hoành vỗ vỗ tay mình, khóe miệng cười gian ác: “Ông ba, mùi vị thế nào?”
“Thằng ranh con, cậu dám đối xử với bố vợ như vậy à…”
Nam Ninh Trúc hoa mắt nhìn chằm chằm Cố Hoành, phun ra một ngụm máu từ trong miệng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu để ý con gái tôi, cậu không sợ tôi không đồng ý hôn sự giữa cậu và Nam Lâm?”
Cố Hoành cười lạnh: “Lâm Lâm cũng không nhận người làm bố như ông, tôi cần gì nhận ông bố vợ này? Hơn nữa, bây giờ Lâm Lâm đã trưởng thành rồi, quyền giám hộ cũng ở trong tay tổng giám đốc Nam, ông đồng ý hay không quan trọng lắm sao?”
“Đồ chó cái…”
Nam Ninh Trúc còn muốn mắng thêm thì lại bị Cố Hoành hung hăng đánh một quyền vào mặt ông ta, anh ta lạnh lùng nói: “Hai quyền này là đánh vì Lâm Lâm. Về sau ông dám đụng vào một đầu ngón tay cô ấy, tôi đảm bảo sẽ đánh ông răng rơi đầy đất, ngay cả bố ruột ông cũng không nhận ông!”
...
Rời khỏi bệnh viện, Nam Mẫn đi lên phía trước, hỏi Cố Hoành: “Nam Ninh Trúc sao rồi?”
Cố Hoành thành thật trả lời: “Đánh không nặng lắm…”
Thấy Nam Mẫn liếc tới, anh ta lại bổ sung: “Nhưng tuyệt đối không nhẹ”.
“Ừ”.
Lúc này Nam Mẫn mới hài lòng, tiếp tục đi về phía trước: “Sau này Lâm Lâm giao cho anh bảo vệ đừng để người khác bắt nạt con bé. Nếu con bé bị thương đến một cọng tóc, tôi chỉ hỏi anh”.
“Vâng!”, Cố Hoành không chút do dự, đáp lại chắc như đinh đóng cột.
Lên xe đi về phía nhà họ Tần.
Cố Hoành ngồi bên ghế lái phụ, anh ta quay đầu lại: “Tổng giám đốc Nam, chúng ta thật sự qua nhà họ Tần đón Nam Nhã về? Tôi nói nghe không hợp tai, Nam Nhã đã bị Nam Ninh Bách dạy hư từ lâu rồi, cô ta sẽ không cảm kích đâu”.
“Tôi biết, tôi vốn không có ý định đón cô ta về nhà”.
Nam Mẫn nhìn chiều hướng của tập đoàn Tần Thị trên máy tính bảng, ngón tay lướt trên màn hình, lạnh lùng nói: “Nhưng ông nội có câu nói rất đúng, người nhà họ Nam chúng tôi đóng kín cửa dạy dỗ sao cũng được, không đến lượt người khác bắt nạt”.
Cố Hoành biết ông cụ và Nam Mẫn đều là người bao che khuyết điểm, nên cũng không khuyên nhiều, chỉ nói: “Tập đoàn Tần Thị gần đây chiều hướng tương đối nhiều, vẫn nhằm vào Nam Thị, đang rục rịch ngóc đầu dậy”.
Nam Mẫn không quan tâm cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào đường đi cổ phiếu của tập đoàn Tần Thị.
“Mấy năm gần đây tập đoàn Nam Thị giấu nghề, cứ cho tập đoàn Tần Thị ăn no, chẳng trách bố con nhà họ Tần lại phách lối như vậy. Châm ngôn nói thế nào nhỉ? Muốn để nó bị diệt vong thì phải cho nó bành trướng trước. Bố con nhà họ Tần sắp bay lên rồi”.
Nam Mẫn nhẹ nhàng lướt trên hướng cổ phiếu, mi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo còn sót lại.
“Vậy thì để bọn họ chơi cho tim đập dồn dập đi, tôi thích nhất trò chơi kích thích”.
…
Từ sân bay thành phố Bắc đi ra, Dụ Lâm Hải không về dinh thự nhà Dụ, mà về nhà chính.
Chương 308: “Cháu muốn cải cách?”
Anh đến thư phòng báo cáo vấn đề xây dựng hạng mục mới của vàng bạc đá quý Dụ Thị. Dụ Hành Nghiêm nghe hồi lâu, trực tiếp chỉ ra mục đích của anh: “Cháu muốn cải cách?”
Dụ Lâm Hải đứng thẳng tắp trước bàn sách, ánh mắt hơi rủ xuống: “Nói cải cách thì hơi nghiêm trọng, nhưng không thể không thừa nhận, lối kinh doanh bây giờ của vàng bạc đá quý Dụ Thị quả thật đang có xu hướng già hóa. Nếu không thay đổi, cuối cùng sẽ bị người trong nghề bóp chết”.
Anh trình bày rõ ràng các vấn đề tồn tại của vàng bạc đá quý Dụ Thị và tình hình thị trường, thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình.
“Bởi vì cháu, hàng loạt hạng mục trang sức ‘Cả Đời Một Lòng’ không thể thuận lợi triển khai, xu hướng lưu hành trên thị trường biến hóa khó lường, thời gian kéo dài gần một tháng, vàng bạc đá quý Nam Thị đã giành trước một bước, thuận lợi phổ biến sản phẩm ra ngoài thị trường”.
Dụ Lâm Hải nói: “Nếu dựa theo phương án kế hoạch hạng mục ban đầu của chúng ta, chắc ông cũng rõ, cho dù sản phẩm của chúng ta về thiết kế hay tính sáng tạo cũng không có bất kỳ ưu thế cạnh tranh, cho dù làm tiếp, e rằng hiệu quả cũng sẽ không tốt lắm”.
Sắc mặt Dụ Hành Nghiêm u ám: “Không phải đi tìm Nam Ông hợp tác sao? Bậc thầy Ngọc Tâm không chịu đồng ý hợp tác, Nam Ông thì sao, cũng không chịu?”
“Tiền bối Nam Ông vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng”.
Dụ Hành Nghiêm hừ lạnh một tiếng: “Nói nhảm, cháu làm cháu gái nhà người ta tổn thương thành như vậy, nếu ông là Nam Tam Tài, nằm mơ mộng xuân đi! Nam Tam Tài luôn bao che và cực kỳ thương yêu cháu gái bảo bối của ông ta, vậy thì càng không có khả năng”.
Nói đến đây, ông cụ Dụ không khỏi cảm thán, cười khổ nói: “Cũng không biết đây là duyên phận gì, cháu gái cả của Nam Tam Tài lại là cháu dâu của ông, nhưng đáng tiếc bây giờ không phải nữa”.
Ông ta không nhịn được ngẩng đầu mắng: “Cái này còn không phải do cháu? Thằng nhãi không không biết trân trọng! Qua lâu như vậy rồi, rốt cuộc cháu và Mẫn có chút tiến triển gì chưa?”
Dụ Lâm Hải mím môi không nói, nhớ đến câu ‘Yêu không nổi’ của Nam Mẫn, trong lòng buồn phiền.
“Được rồi được rồi, đừng ép thằng bé nữa”.
Bà cụ Dụ bưng mận đã rửa xong đi vào, cầm quạt hương bồ lớn quạt cho ông bạn già: “Tôi đã sớm nói với ông rồi, dưa cố hái cũng không ngọt, gương vỡ rồi càng không thể lành lại, chuyện của Phượng Kiều và Lưu Thư, ông vẫn còn nhớ chứ?”
Ông cụ Dụ trừng mắt: “Đừng nhắc cái thằng họ Thẩm kia với tôi, nhắc đến nó tôi lại tức đây! Nó hủy hoại cả một đời con gái tôi, nếu không phải nhìn mặt mũi Lâm Hải, tôi sớm đã…”
“Được rồi được rồi, ở trước mặt con trẻ, bớt tranh cãi mấy câu đi”.
Bà cụ nhìn Dụ Lâm Hải sắc mặt tái nhợt, không đành lòng, bà ấy đưa đĩa trái cây vào tay Dụ Lâm Hải.
“Mẹ cháu đang ở phòng đợi cháu đấy, e là có chuyện muốn nói, gần đây chân mẹ cháu không được thoải mái, lại không chịu đi bệnh viện, có thời gian cháu ở bên cạnh nó xem sao”.
Dụ Lâm Hải gật đầu, đáp lại một tiếng.
Lúc bưng đĩa trái cây vào phòng, Dụ Phượng Kiều đang xoa nắn chân, trên mặt mang vẻ đau khổ, trong lòng Dụ Lâm Hải căng thẳng, tay vốn muốn gõ cửa lập tức thu hồi lại, chân bước nhanh hơn: “Chân mẹ lại đau?”
Anh đặt đĩa trái cây lên bàn trà, nửa quỳ xuống, xoa nắn chân cho mẹ.
Dụ Phượng Kiều thu liễm lại vài phần sắc mặt, nhàn nhạt nói: “Không sao, có thể gần đây trời thường âm u, bệnh thấp khớp tương đối nặng, qua mấy ngày thì không sao nữa”.
“Mỗi lần mẹ đều có lý do thoái thác này, mặc dù mấy ngày nay con không ở thành phố Bắc, những cũng xem qua dự báo thời tiết rồi, mấy ngày nay trời đều trong xanh, không âm u như mẹ nói”.
Dụ Lâm Hải ngẩng đầu nhìn Dụ Phượng Kiều, hai mẹ con ánh mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Dụ Phượng Kiều có chút không tự nhiên, quay đi chỗ khác.
Dụ Lâm Hải tiếp tục xoa chân cho bà ấy, giọng điệu không cho phép xen vào: “Ngày mai con đưa mẹ đi bệnh viện thành phố, mẹ cũng nên đi kiểm tra một chút”.
Dụ Phượng Kiều hồi lâu không nói gì, im lặng thay cho đồng ý.
Bà ấy rũ mắt nhìn con trai đang quỳ trước mặt lặng lẽ bóp chân cho mình, tình cảnh này đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Chợt nhớ ra cái gì đó, khóe môi Dụ Phượng Kiều khẽ mím: “Ba năm trước đều là Mẫn giúp mẹ đấm bóp, tay con bé nặng nhẹ vừa phải, xoa bóp cực kỳ thoải mái”.
“...”
Thôi rồi lại bị ghét bỏ, ngón tay Dụ Lâm Hải dừng lại, nhàn nhạt nói: “Vậy về sau e là không có cơ hội rồi, tay của con trai không nhẹ không nặng, mẹ từ từ quen đi”.
Mí mắt của Dụ Phượng Kiều khẽ chớp, sao lại nghe ra có chút ghen tuông nhỉ?
Đứa con trai này không phải ghen với Mẫn đấy chứ?
Chương 309: Mẹ xin lỗi
Khi con trai xoa bóp hai chân tàn tật của mẹ, vốn dĩ là chuyện vô cùng bình thường, chỉ là hình ảnh mẹ hiền con hiếu, đối với hai mẹ con Dụ Phượng Kiều và Dụ Lâm Hải thì lại vô cùng hiếm thấy.
Dường như đã không còn nhớ nổi lần trước hai mẹ con bình tĩnh nói chuyện là vào lúc nào, cảm giác đã là chuyện rất lâu rồi.
Dụ Phượng Kiều có chút ngượng ngùng, sợ con trai quỳ đau gối, không muốn cho anh xoa bóp nữa.
Dì Vệ quản gia riêng của bà ấy lại rất tinh mắt, chuyển đến một chiếc ghế tròn nhỏ: “Hải à, trên đất lạnh lắm, ngồi xuống đây, chân của cô cả phải xoa bóp thật kỹ”.
Nói xong còn nháy mắt với Dụ Phượng Kiều, sau đó lui ra ngoài.
Dụ Phượng Kiều: Cái bà này…
Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế đẩu nhỏ, chuyên tâm xoa chân cho mẹ: “Ngày mai con đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra”.
“Không cần, dù sao cũng sẽ không tốt lên, cần gì phải lãng phí thời gian…”, Dụ Phượng Kiều không nghĩ liền từ chối.
Dụ Lâm Hải ngẩng đầu nhìn bà ấy, rất kiên trì: “Phải đi”.
Dụ Phượng Kiều: “…”
Bà ấy mếu máo: “Được rồi, đi thì đi, có gì ghê gớm”.
Khuôn mặt lạnh lùng của Dụ Lâm Hải đã thêm vài phần ôn hòa.
Bầu không khí yên lặng hồi lâu, Dụ Phượng Kiều đột nhiên mở miệng: “Con đi một chuyến đến thành phố Bạch, gặp hai người Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt?”
Tay Dụ Lâm Hải đang xoa bóp liền ngừng lại: “Sao mẹ biết?”
“Mẹ có bạn tham gia tiệc rượu, nói nhìn thấy bọn họ”.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Vốn tưởng rằng mẹ muốn nói đến bố và Trác Nguyệt, nhưng không phải, Dụ Phượng Kiều không hề nhắc đến bọn họ, chỉ là nhìn Dụ Lâm Hải thật lâu, cổ họng hơi nghẹn: “Chuyện năm đó, người làm mẹ này thật sự xin lỗi con”.
Mi mắt Dụ Lâm Hải khẽ nâng lên, vẻ mặt ngạc nhiên.
Dụ Phượng Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt đã già đi, nhưng vẻ quyến rũ của người phụ nữa vẫn còn, khí khái hào hùng vẫn có thể nhìn thấy giữa mi mắt.
Trên mặt bà ấy hiện lên vẻ khổ sở chưa từng có, than nhẹ một tiếng.
“Không biết có phải lớn tuổi hay không, gần đây luôn nhớ lại chút chuyện cũ ngày xưa. Tính khí quật cường này của mẹ có từ trong bụng mẹ, cũng được ông bà ngoại con nuông chiều quen, mắt cao hơn đầu, trong mắt không có ai khác”, Dụ Phượng Kiều tự đánh giá bản thân.
Bà ấy lại liếc mắt nhìn con trai: “Chắc con biết, mẹ con không phải xuất thân ngậm thìa vàng, lúc nhỏ nhà chúng ta không giàu có, ông ngoại con vẫn buôn bán đồ cổ, gạch vỡ ngói bể trong nhà còn nhiều hơn bánh bao, nghèo nhưng ý chí cao, mẹ chưa từng cảm thấy mình thấp hơn người khác. Sau này, cấp ba còn chưa học xong, mẹ đã theo ông ngoại xuống vùng biển buôn bán, kinh doanh của nhà họ Dụ ngày càng lớn, mẹ cũng đã trưởng thành, đến tuổi thích hợp để cưới”.
Trước giờ Dụ Lâm Hải chưa từng nghe mẹ kể cho anh những thứ này, nhưng cũng không xa lạ gì, quá trình trưởng thành của mẹ anh đã nghe ông ngoại nói qua một chút, biết được nhà họ Dụ có thể có được sản nghiệp như ngày hôm nay, mẹ đã cống hiến rất lớn trong này, mẹ cũng là người chịu khổ nhiều nhất trong các anh chị em.
“Khi đó, mẹ cũng quá tuổi kết hôn, ông bà ngoại con lo lắng, rất sợ mẹ không ai thèm lấy, liền sắp xếp cho mẹ xem mắt. Nhưng quan điểm của mẹ cao, mấy con em nhà giàu kia, người thì hình dạng xấu xí, người thì mở mồm ngậm mồm đều là tiền, vô cùng thô tục, mẹ không nhìn trúng một ai, cuối cùng tìm được Thẩm Lưu Thư”.
Khóe môi Dụ Phượng Kiều khẽ nhếch lên mỉa mai: “Hồi còn trẻ đó, không biết cái gì gọi là trai phượng hoàng (*), chỉ cảm thấy có tình yêu thì uống nước cũng no, dù sao cũng là lấy chồng, tại sao không lấy một người đẹp trai và là người mình thích, cái gì mà môn đăng hộ đối, cái gì mà địa vị cao thấp, mẹ mặc kệ, còn chuyện về sau con cũng biết rồi…”
(*) trai phượng hoàng: chỉ loại đàn ông có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.
Đương nhiên Dụ Lâm Hải biết, phải nói là chính mắt anh nhìn thấy bố mẹ vốn đang yêu thương nhau bỗng xích mích chuyển thành thù, gia đình vốn hạnh phúc đã tan vỡ, anh đã tham gia vào toàn bộ quá trình này, cũng biết nguyên nhân, nhưng vẫn không hiểu, tại sao lại thành như vậy?
Tại sao hai người trước kia yêu nhau như vậy, đột nhiên lại không yêu nữa?
Nếu tình yêu biến mất dễ dàng như thế, thì những câu chuyện tình yêu vĩ đại từ cổ chí kim làm sao mà có?
Bình luận facebook