-
Chương 316-318
Chương 316: Bị lộ
Dưới bầu trời đầy sao, đôi mắt của Dụ Phạn Âm trong màn đêm cũng long lanh sáng, miệng thao thao bất tuyệt nói chuyện liên quan đến Nam Mẫn.
Dụ Lâm Hải yên lặng lắng nghe.
Cô em họ này của anh luôn điềm đạm, thông minh ưu tú, từ sau khi đi nước ngoài bồi dưỡng ngôn ngữ, đã vào thẳng viện phiên dịch cấp cao.
Bình thường hai anh em họ bọn họ không trò chuyện nhiều, đây là lần đầu tiên cô ta nói nhiều như vậy trước mặt anh, trong giọng điệu không hề che giấu sự sùng bái Nam Mẫn.
Nói quá nhiều, Dụ Phạn Âm cũng xấu hổ, sắc mặt lúng túng: “Xin lỗi anh cả, em quên mất anh và chị Nam đã ly hôn. Em muốn xin chị ấy chỉ dạy một số chuyện liên quan về phiên dịch, anh sẽ không để ý chứ?”
Dụ Lâm Hải thản nhiên giật khóe miệng: “Không đâu”.
Anh lại hỏi: “Bình thường các em có liên lạc không?”
Dụ Phạn Âm gật đầu: “Có, lần trước bọn em còn cùng tổ chức sinh nhật chị ấy trong nhóm cơ, chị Nam luôn rất tốt với bọn em…”
Miệng nhanh hơn đầu rồi.
Dụ Phạn Âm vừa dứt lời, thì ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vàng che miệng, trong lòng thầm kêu: Toi rồi toi rồi.
Quả nhiên Dụ Lâm Hải nhạy cảm, lập tức bắt được trọng điểm: “Nhóm? Nhóm gì?”
Bọn họ còn cùng tổ chức sinh nhật cho Nam Mẫn? Sao anh không biết?
Lúc này, Dụ Phạn Âm muốn chết luôn cho rồi, đang nghĩ cách cho qua chủ đề này, thì Dụ Trạch Vũ nhảy chân sáo đến: “Chị!... Ấy? Anh cả, anh từ thành phố Bạch về rồi à?”
Dụ Phạn Âm nháy mắt với em trai, Dụ Trạch Vũ không hiểu đi đến: “Chị sao thế, mắt dính bụi à? Em thổi giúp chị nhé?”
Nói xong định tiến lên vạch mí mắt của Dụ Phạn Âm.
Đúng là ngốc!
Dụ Phạn Âm đập tay của em trai: “Không phải, không cần!”
Dụ Trạch Vũ ngẩn người, sau đó bị một cánh tay quàng thắt qua cổ, cơ thể cậu ấy bị ngả về sau: “Anh cả?”
“Tiểu Vũ, đi theo anh, chúng ta trò chuyện”.
Dụ Lâm Hải siết chặt Dụ Trạch Vũ, đưa cậu ấy đi về phía sân viện của mình.
Dụ Trạch Vũ đưa tay ra, cầu cứu Dụ Phạn Âm: “Chị…”
Anh cả tìm cậu ấy, chắc chắn không có chuyện tốt!
Dụ Phạn Âm nhìn em trai với vẻ mặt lực bất tòng tâm, thở nhẹ một hơi.
Sự việc đã bại lộ, chẳng thể làm gì được.
…
Thành phố Nam, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạm dừng.
Khu vườn hoa hồng cũng tắm trong màn mưa bão.
Bác sĩ xử lý vết thương cho Nam Nhã, vì lo ngại cô ta đang mang thai, rất nhiều loại thuốc đều không dùng được, xử lý cũng phải cận thận.
Nam Mẫn ngồi trên sofa, lướt Ipad, xử lý công việc, vẻ mặt đã rất mệt mỏi, Nam Lâm ở một bên nhìn mà đau lòng.
“Chị, chị đi ngủ trước đi, để em trông chị hai”.
Nam Mẫn day chân mày, cất giọng khàn khàn: “Không sao. Âm Âm, đứa bé có sao không?”
Tô Âm là con cháu của gia đình nhiều đời làm trung y, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng rất có kinh nghiệm về y thuật, cô ta ngẩng khuôn mặt non nớt, cười nói với Nam Mẫn: “Cô à, đứa bé không sao, mạch tượng rất khỏe mạnh, mạnh như rồng như hổ”.
Nam Mẫn biết cô bé này nói chuyện luôn khoa trương, nhưng nghe vậy, góc trán vẫn không nhịn được giật một cái: “…”
Quả nhiên cha nào con nấy.
Tô Âm tiếp tục thoa thuốc mỡ lên cổ chân Nam Nhã, lảm nhảm bằng giọng bà cụ non: “Thoa thêm một lần là được. Đây là thuốc mỡ đặc trị của tôi, gọi là ‘thuốc mỹ nữ vô địch’, tuy nó trông hơi giống cứt dê, nhưng thuốc không thể nhìn bề ngoài, chỉ cần hòa nó vào nước thì là cao mật ong làm đẹp nhưỡng nhan, đảm bảo sẽ không để lại sẹo, da của cô sẽ vẫn mịn màng như trước đây, tuy da của cô cũng không phải quá mịn… tóm lại rất thần kỳ!”
Nam Nhã: “…”
Con bé này mọc ở đâu ra vậy?
Chắc chắn không phải là lang băm lừa gạt chứ?
Tại sao bên cạnh Nam Mẫn có nhiều người cổ quái kỳ lạ như vậy?
Xử lý vết thương cho Nam Nhã xong, Tô Âm trực tiếp ở lại, đến bên cạnh Nam Mẫn, nở nụ cười.
“Cô à, cháu có thể ở lại khu vườn hoa hồng mấy ngày không? Dạo này bố cháu bận xem mắt, không có thời gian quan tâm cháu, ở nhà cháu chỉ có thể gặm bánh mì, thực sự là lạnh lẽo vắng vẻ, cô đơn buồn sầu thê thảm”.
Chương 317: Xóa kết bạn, block?
Lại còn đọc thơ.
Nam Mẫn cười khẽ, chạm vào mũi cô bé: “Không thể để cháu đi một chuyến uổng công được, ở lại đi, muốn ở bao lâu cũng được”.
“Tuyệt quá, cảm ơn cô!”
Tô Âm vui vẻ nhảy dựng lên: “Cuối cùng cũng không phải nhìn cái bản mặt của lão Tô rồi, cô không biết sau khi mẹ đi rồi cháu đã phải sống vất vả thế nào đâu… Cô, hay là cô làm mẹ kế của cháu đi, chắc chắn cháu sẽ không ý kiến gì đâu!”
“…”, Nam Mẫn không nói gì: “Cô chỉ lớn hơn cháu tám tuổi thôi”.
“Tám tuổi thôi mà, cháu cũng gọi cô là cô rồi, cũng thành người lớn rồi, gọi cô một tiếng mẹ cháu cũng không thiệt thòi gì. Hơn nữa hồ ly tinh lão Tô tìm về cũng đâu có lớn hơn cháu bao nhiêu, lại bắt cháu phải gọi là “dì”, thế mà không sợ tổn thọ!”
Tô Âm chống nạnh, lòng đầy căm tức.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc nhìn cô bé một cái: “Cháu còn nói linh tinh nữa là cô gọi cho bố cháu tới rước cháu về, nhốt lại đấy”.
Vừa dứt lời, Tô Âm lập tức che miệng lại, làm động tác kéo khóa miệng, vội vàng chạy đi, giọng nói non nớt vang lên: “Quản gia Triệu ơi, cháu ở phòng nào thế ạ?”
Nhìn con bé nhanh chân chạy đi, Nam Lâm cũng bị chọc cười: “Con nít bây giờ nghĩ cái gì trong đầu thế không biết, ý tưởng mới lạ độc đáo thật sự”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Ở cùng với người bố không đáng tin như thế, trưởng thành lệch lạc là đều dễ hiểu, bình thường thôi”.
Nam Lâm quay đầu hỏi: “Tô Âm, là con của anh lớn Tô Duệ hả chị?”
“Ừm”.
Nghĩ đến người anh như ma vương tái thế trong ký ức của mình, Nam Lâm không nhịn được mỉm cười: “Em nhớ hồi trước anh Tô Duệ có ở trong khu vườn Hoa Hồng một khoảng thời gian ngắn, hình như là con nuôi của bác gái, dáng vẻ điển trai lắm”.
Nam Mẫn lại “ừm” một tiếng: “Anh Duệ vô tình được mẹ chị cứu mạng, sau đó nhận bà làm mẹ nuôi, cho chị một người anh trai vậy đấy, chỉ là anh ấy không dễ ưa một tí nào, cứ thích trêu chọc chị”.
“Phải là… Trêu chọc lẫn nhau mới đúng chứ nhỉ?”, Nam Lâm cười vạch trần cô.
Nam Mẫn khẽ liếc nhìn cô ấy một cái: “Ngứa đòn rồi phải không?”
“Không ạ”.
Nam Lâm bỏ trốn mất dạng: “Chị đi ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon”.
Nhìn bóng dáng Nam Lâm bỏ chạy mất dạng, khóe môi Nam Mẫn lại cong cong lên thành nụ cười, con gái có tình yêu đúng là như tắm trong bể mật, có Cố Hoành yêu thương che chở, Lâm Lâm cũng trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Cô em gái này thì sống lại rồi, nhưng một người em khác vẫn khiến con người ta đau đầu.
Vẫn là một khối u trong lòng…
Vừa tắm xong chuẩn bị ngủ, di động bỗng nhiên vang lên hai tiếng ting ting, là Dụ Trạch Vũ gửi tin nhắn tới: “Chị Nam, chị đã ngủ chưa?”
Nam Mẫn: “Vẫn chưa. Có việc gì không?”
Bên kia im lặng một lát, lại có thêm một tin nhắn: “Không có gì. Mấy ngày nay thành phố Nam liên tục có mưa, thời tiết trở lạnh, chú ý giữ ấm”.
???
Nam Mẫn nghệt mặt, Dụ Trạch Vũ đang làm cái gì thế?
Cô trực tiếp trả lời một câu: “Nói thẳng đi, em đã gây họa gì? Nói rõ ràng cho chị nghe, chị sẽ không mách anh trai em”.
Đầu dây bên kia, Dụ Lâm Hải đang cầm điện thoại di động: “…”
Thời gian quay trở lại mười phút trước.
Dụ Lâm Hải nhìn cái tên nhóm “Không có anh cả” trong điện thoại, anh lại phát hiện ra bên trong nhóm có hầu hết người nhà họ Dụ, có cả Nam Mẫn, chỉ là không có anh.
Gương mặt bình tĩnh như hồ nước sâu thăm thẳm cả ngàn mét, nhìn cái nhóm vô cùng náo nhiệt, đầy tiếng nói tiếng cười thì bất giác ngước lên, lạnh lùng nhìn Dụ Trạch Vũ.
Dụ Trạch Vũ hết sức chột dạ, đứng trước mặt Dụ Lâm Hải, bị ánh mắt đó trừng suýt chút nữa chân mềm nhũn quỳ rạp xuống.
“Anh, anh cả…”
Dụ Trạch Vũ ngượng ngùng mở miệng: “Cái này không thể trách em được, là ông nội không cho em thêm anh vào, nói có anh vào sẽ dễ ảnh hưởng đến bầu không khí”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Sau khi ly hôn với Nam Mẫn, chuyện anh bị người nhà ghét bỏ đã diễn ra hằng ngày, nhưng anh hoàn toàn không thể ngờ được, bọn họ lại lén lút tạo một nhóm riêng sau lưng anh, hoàn toàn không có ý định kéo anh vào.
“Em có WeChat của Nam Mẫn không?”
Dụ Lâm Hải hỏi, anh đã tìm được chính xác hình đại diện của Nam Mẫn.
Cô để hình một cô gái trong truyện tranh, đang cúi đầu cười, sau lưng là một biển hoa hồng.
Dụ Lâm Hải bỗng nhiên nhớ một câu trong Stray Birds của Tagore: “Người chỉ thoáng cười, chẳng nói gì với tôi hết. Nhưng tôi lại cảm thấy, mình đã chờ đợi điều này từ rất lâu”.
Tim bất giác run lên không rõ lý do.
Bên tai là giọng của Dụ Trạch Vũ: “Tất nhiên là có, em là chủ nhóm chat đó mà, không có WeChat của chị Nam thì sao mà kéo vào được…”
Nói xong, cậu ấy lại dùng ánh mắt không thể tin nhìn Dụ Lâm Hải: “Anh cả, đừng nói với em là anh không có WeChat của chị Nam nha. Chẳng lẽ chị ấy xóa kết bạn, block anh rồi?”
“…”
Chương 318: Bố con nhà họ Tô
Sao thằng nhóc này không biết ăn nói gì hết vậy, vết thương ở đâu là đâm đúng chỗ đó.
Dụ Lâm Hải lười đo với cậu ấy, trực tiếp nói: “Tài khoản WeChat này của em đã bị anh trưng dụng rồi, em đổi cái khác dùng đi”.
Dụ Trạch Vũ: “???”
Cậu ấy phản đối, nhưng phản đối không có hiệu quả.
Dụ Lâm Hải đăng nhập vào tài khoản WeChat của Dụ Trạch Vũ, xóa hết một loạt tài khoản khác, để lại đúng một mình Nam Mẫn.
Suy nghĩ nửa ngày anh mới gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Tuy giả danh em trai để gửi tin nhắn cho vợ cũ thế này có hơi kỳ quái, cũng hơi ngượng, nhưng bây giờ Nam Mẫn hoàn toàn không thèm để ý tới anh ta, anh ta đành phải dùng cách này để trao đổi với cô.
Tán gẫu vài câu, điều khiến anh hài lòng nhất chính là Nam Mẫn không phát hiện ra điểm kỳ lạ, điều khiến anh có cảm giác phức tạp chính là thái độ của Nam Mẫn với người nhà anh, có thể nói là săn sóc như người một nhà.
Bây giờ anh mới đột nhiên nhận ra lý do tại sao mọi người trong nhà lại tin tưởng cô như thế, thân thiết với cô hơn cả anh.
Rất lâu sau đó, Dụ Lâm Hải mới chậm rãi gõ một câu: “Không có gì, chỉ là mong chị có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt”.
Nam Mẫn vừa mới bôi sữa dưỡng thể xong, nghe thấy tiếng bèn cầm điện thoại, nhìn tin nhắn mà Dụ Trạch Vũ chậm chạp gửi tới, cảm thấy kỳ lạ không nói nên lời.
Cô nhíu mày, gửi lại một tin nhắn: “Em bị trộm account hả?”
Dụ Lâm Hải: “…”
Giằng co suốt một ngày, Nam Mẫn buồn ngủ muốn chết rồi nên không suy nghĩ quá nhiều, vừa nằm lên giường, đặt đầu xuống là ngủ.
Dụ Lâm Hải lại thức trắng cả đêm.
Anh nằm trên giường, mở video chương trình mà Dụ Phạn Âm tải về, video trong các hội nghị quốc tế đó đều là tài liệu nội bộ, nhất quyết không truyền ra ngoài, cũng vì thế nên Dụ Lâm Hải mới nhìn thấy Nam Mẫn.
Cô khi đó có lẽ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn còn nét trẻ con non nớt, nhưng cũng đã có nét đẹp khuynh nước khuynh thành.
Ống kính thường khiến cho dáng người và mặt bị to ra, hơn nữa khi không có chút filter nào mà gương mặt không hề trang điểm của Nam Mẫn vẫn xinh đẹp không sao tả được.
Cô đứng giữa sân khấu, mặc bộ tây trang gọn gàng phẳng phiu, mái tóc dài như thác nước có thể buộc lên kiểu đuôi ngựa, hoặc thắt thành đuôi ngựa thấp, thoải mái đứng ở nơi đó, dùng rất nhiều ngôn ngữ để thực hiện việc dẫn chương trình và phiên dịch, không hề luống cuống, thứ ngôn ngữ có xa lạ và cũng có quen thuộc được thốt ra từ đôi môi xinh đẹp ấy, tự tin lại đầy hấp dẫn… Xem đến đây, anh lại bất giác nghĩ, rốt cuộc ngày xưa anh đã bị cái gì che tai che mắt mà lại không nhận ra sự tốt đẹp của người con gái này.
Dụ Lâm Hải vẫn đắm chìm trong sức hấp dẫn ngôn ngữ của Nam Mẫn không thể thoát ra được, lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác tự ti đầy phức tạp.
Nếu anh không chịu cố gắng, có lẽ sẽ không xứng với cô nữa.
——
Sáng sớm hôm sau.
Nam Mẫn thức dậy từ rất sớm, giấc ngủ với cô mà nói là liều thuốc tốt nhất để giảm bớt sự mệt mỏi, ngủ một giấc tỉnh lại thì máu đã được hồi lại cả cây.
Vừa trang điểm xinh đẹp định ra ngoài thì nhận được điện thoại từ Tô Duệ.
Cô nhấn nghe máy, chào một tiếng “anh Duệ” rồi trực tiếp đi qua phòng dành cho khách, đẩy cửa phòng Tô Âm ra.
Tư thế ngủ của Tô Âm khiến con người ta không dám khen tặng, nằm dài trên gối, một chân co lên, mông cũng cong cong, chăn thì không biết bị đá đi đâu rồi, giống một đứa nhỏ ba tuổi không thể lớn lên nổi.
Nam Mẫn đi tới vỗ mông cô bé một cái: “Nhóc con, bố cháu gọi điện thoại cho cháu này”.
Tô Âm đang ngủ, con bé cực kỳ gắt ngủ, lầu bầu: “Ai da, tránh ra, cháu không có bố…”
Nam Mẫn nói với điện thoại: “Con gái anh không nghe máy”.
“Cũng tốt, tiết kiệm tiền”.
Đầu dây bên kia, Tô Duệ không hề sốt ruột, chỉ huy nhóm đồ đệ phơi thảo dược trong sân, luyện Ngũ Cầm Diễn, miệng khẽ nói: “Nếu em không chê nó phiền thì giữ nó ở lại khu vườn Hoa Hồng mấy hôm nhé, em sợ nó phiền thì trực tiếp đá ra ngoài cũng được”.
Nam Mẫn không thể chịu nổi đôi bố con này: “Anh chỉ có đúng một đứa con gái, anh nỡ làm thế với con bé không?”
“Có gì đâu mà không nỡ. Anh có thể sinh thêm một đứa nữa. Tài khoản chính luyện không được thì tạo thêm tài khoản phụ luyện tiếp”.
“…”, Nam Mẫn cạn lời, người làm bố này cũng thoải mái quá thể.
Cô mở loa ngoài, nên lời Tô Duệ nói đã lọt hết vào tai Tô Âm, rõ ràng, rành mạch, cô cả nhà họ Tô đang nửa tỉnh nửa mê lập tức bật dậy như xác sống, quay sang điện thoại quát…
“Bố sinh đi, để con chống mắt xem bố làm sao để sinh ra được một đứa con gái vừa xinh xắn lại thông minh đáng yêu như con đấy? Lão Tô, dù sao cũng đã làm bố con bao năm rồi, nên con cho bố một lời khuyên”.
Dưới bầu trời đầy sao, đôi mắt của Dụ Phạn Âm trong màn đêm cũng long lanh sáng, miệng thao thao bất tuyệt nói chuyện liên quan đến Nam Mẫn.
Dụ Lâm Hải yên lặng lắng nghe.
Cô em họ này của anh luôn điềm đạm, thông minh ưu tú, từ sau khi đi nước ngoài bồi dưỡng ngôn ngữ, đã vào thẳng viện phiên dịch cấp cao.
Bình thường hai anh em họ bọn họ không trò chuyện nhiều, đây là lần đầu tiên cô ta nói nhiều như vậy trước mặt anh, trong giọng điệu không hề che giấu sự sùng bái Nam Mẫn.
Nói quá nhiều, Dụ Phạn Âm cũng xấu hổ, sắc mặt lúng túng: “Xin lỗi anh cả, em quên mất anh và chị Nam đã ly hôn. Em muốn xin chị ấy chỉ dạy một số chuyện liên quan về phiên dịch, anh sẽ không để ý chứ?”
Dụ Lâm Hải thản nhiên giật khóe miệng: “Không đâu”.
Anh lại hỏi: “Bình thường các em có liên lạc không?”
Dụ Phạn Âm gật đầu: “Có, lần trước bọn em còn cùng tổ chức sinh nhật chị ấy trong nhóm cơ, chị Nam luôn rất tốt với bọn em…”
Miệng nhanh hơn đầu rồi.
Dụ Phạn Âm vừa dứt lời, thì ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vàng che miệng, trong lòng thầm kêu: Toi rồi toi rồi.
Quả nhiên Dụ Lâm Hải nhạy cảm, lập tức bắt được trọng điểm: “Nhóm? Nhóm gì?”
Bọn họ còn cùng tổ chức sinh nhật cho Nam Mẫn? Sao anh không biết?
Lúc này, Dụ Phạn Âm muốn chết luôn cho rồi, đang nghĩ cách cho qua chủ đề này, thì Dụ Trạch Vũ nhảy chân sáo đến: “Chị!... Ấy? Anh cả, anh từ thành phố Bạch về rồi à?”
Dụ Phạn Âm nháy mắt với em trai, Dụ Trạch Vũ không hiểu đi đến: “Chị sao thế, mắt dính bụi à? Em thổi giúp chị nhé?”
Nói xong định tiến lên vạch mí mắt của Dụ Phạn Âm.
Đúng là ngốc!
Dụ Phạn Âm đập tay của em trai: “Không phải, không cần!”
Dụ Trạch Vũ ngẩn người, sau đó bị một cánh tay quàng thắt qua cổ, cơ thể cậu ấy bị ngả về sau: “Anh cả?”
“Tiểu Vũ, đi theo anh, chúng ta trò chuyện”.
Dụ Lâm Hải siết chặt Dụ Trạch Vũ, đưa cậu ấy đi về phía sân viện của mình.
Dụ Trạch Vũ đưa tay ra, cầu cứu Dụ Phạn Âm: “Chị…”
Anh cả tìm cậu ấy, chắc chắn không có chuyện tốt!
Dụ Phạn Âm nhìn em trai với vẻ mặt lực bất tòng tâm, thở nhẹ một hơi.
Sự việc đã bại lộ, chẳng thể làm gì được.
…
Thành phố Nam, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạm dừng.
Khu vườn hoa hồng cũng tắm trong màn mưa bão.
Bác sĩ xử lý vết thương cho Nam Nhã, vì lo ngại cô ta đang mang thai, rất nhiều loại thuốc đều không dùng được, xử lý cũng phải cận thận.
Nam Mẫn ngồi trên sofa, lướt Ipad, xử lý công việc, vẻ mặt đã rất mệt mỏi, Nam Lâm ở một bên nhìn mà đau lòng.
“Chị, chị đi ngủ trước đi, để em trông chị hai”.
Nam Mẫn day chân mày, cất giọng khàn khàn: “Không sao. Âm Âm, đứa bé có sao không?”
Tô Âm là con cháu của gia đình nhiều đời làm trung y, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng rất có kinh nghiệm về y thuật, cô ta ngẩng khuôn mặt non nớt, cười nói với Nam Mẫn: “Cô à, đứa bé không sao, mạch tượng rất khỏe mạnh, mạnh như rồng như hổ”.
Nam Mẫn biết cô bé này nói chuyện luôn khoa trương, nhưng nghe vậy, góc trán vẫn không nhịn được giật một cái: “…”
Quả nhiên cha nào con nấy.
Tô Âm tiếp tục thoa thuốc mỡ lên cổ chân Nam Nhã, lảm nhảm bằng giọng bà cụ non: “Thoa thêm một lần là được. Đây là thuốc mỡ đặc trị của tôi, gọi là ‘thuốc mỹ nữ vô địch’, tuy nó trông hơi giống cứt dê, nhưng thuốc không thể nhìn bề ngoài, chỉ cần hòa nó vào nước thì là cao mật ong làm đẹp nhưỡng nhan, đảm bảo sẽ không để lại sẹo, da của cô sẽ vẫn mịn màng như trước đây, tuy da của cô cũng không phải quá mịn… tóm lại rất thần kỳ!”
Nam Nhã: “…”
Con bé này mọc ở đâu ra vậy?
Chắc chắn không phải là lang băm lừa gạt chứ?
Tại sao bên cạnh Nam Mẫn có nhiều người cổ quái kỳ lạ như vậy?
Xử lý vết thương cho Nam Nhã xong, Tô Âm trực tiếp ở lại, đến bên cạnh Nam Mẫn, nở nụ cười.
“Cô à, cháu có thể ở lại khu vườn hoa hồng mấy ngày không? Dạo này bố cháu bận xem mắt, không có thời gian quan tâm cháu, ở nhà cháu chỉ có thể gặm bánh mì, thực sự là lạnh lẽo vắng vẻ, cô đơn buồn sầu thê thảm”.
Chương 317: Xóa kết bạn, block?
Lại còn đọc thơ.
Nam Mẫn cười khẽ, chạm vào mũi cô bé: “Không thể để cháu đi một chuyến uổng công được, ở lại đi, muốn ở bao lâu cũng được”.
“Tuyệt quá, cảm ơn cô!”
Tô Âm vui vẻ nhảy dựng lên: “Cuối cùng cũng không phải nhìn cái bản mặt của lão Tô rồi, cô không biết sau khi mẹ đi rồi cháu đã phải sống vất vả thế nào đâu… Cô, hay là cô làm mẹ kế của cháu đi, chắc chắn cháu sẽ không ý kiến gì đâu!”
“…”, Nam Mẫn không nói gì: “Cô chỉ lớn hơn cháu tám tuổi thôi”.
“Tám tuổi thôi mà, cháu cũng gọi cô là cô rồi, cũng thành người lớn rồi, gọi cô một tiếng mẹ cháu cũng không thiệt thòi gì. Hơn nữa hồ ly tinh lão Tô tìm về cũng đâu có lớn hơn cháu bao nhiêu, lại bắt cháu phải gọi là “dì”, thế mà không sợ tổn thọ!”
Tô Âm chống nạnh, lòng đầy căm tức.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc nhìn cô bé một cái: “Cháu còn nói linh tinh nữa là cô gọi cho bố cháu tới rước cháu về, nhốt lại đấy”.
Vừa dứt lời, Tô Âm lập tức che miệng lại, làm động tác kéo khóa miệng, vội vàng chạy đi, giọng nói non nớt vang lên: “Quản gia Triệu ơi, cháu ở phòng nào thế ạ?”
Nhìn con bé nhanh chân chạy đi, Nam Lâm cũng bị chọc cười: “Con nít bây giờ nghĩ cái gì trong đầu thế không biết, ý tưởng mới lạ độc đáo thật sự”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Ở cùng với người bố không đáng tin như thế, trưởng thành lệch lạc là đều dễ hiểu, bình thường thôi”.
Nam Lâm quay đầu hỏi: “Tô Âm, là con của anh lớn Tô Duệ hả chị?”
“Ừm”.
Nghĩ đến người anh như ma vương tái thế trong ký ức của mình, Nam Lâm không nhịn được mỉm cười: “Em nhớ hồi trước anh Tô Duệ có ở trong khu vườn Hoa Hồng một khoảng thời gian ngắn, hình như là con nuôi của bác gái, dáng vẻ điển trai lắm”.
Nam Mẫn lại “ừm” một tiếng: “Anh Duệ vô tình được mẹ chị cứu mạng, sau đó nhận bà làm mẹ nuôi, cho chị một người anh trai vậy đấy, chỉ là anh ấy không dễ ưa một tí nào, cứ thích trêu chọc chị”.
“Phải là… Trêu chọc lẫn nhau mới đúng chứ nhỉ?”, Nam Lâm cười vạch trần cô.
Nam Mẫn khẽ liếc nhìn cô ấy một cái: “Ngứa đòn rồi phải không?”
“Không ạ”.
Nam Lâm bỏ trốn mất dạng: “Chị đi ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon”.
Nhìn bóng dáng Nam Lâm bỏ chạy mất dạng, khóe môi Nam Mẫn lại cong cong lên thành nụ cười, con gái có tình yêu đúng là như tắm trong bể mật, có Cố Hoành yêu thương che chở, Lâm Lâm cũng trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Cô em gái này thì sống lại rồi, nhưng một người em khác vẫn khiến con người ta đau đầu.
Vẫn là một khối u trong lòng…
Vừa tắm xong chuẩn bị ngủ, di động bỗng nhiên vang lên hai tiếng ting ting, là Dụ Trạch Vũ gửi tin nhắn tới: “Chị Nam, chị đã ngủ chưa?”
Nam Mẫn: “Vẫn chưa. Có việc gì không?”
Bên kia im lặng một lát, lại có thêm một tin nhắn: “Không có gì. Mấy ngày nay thành phố Nam liên tục có mưa, thời tiết trở lạnh, chú ý giữ ấm”.
???
Nam Mẫn nghệt mặt, Dụ Trạch Vũ đang làm cái gì thế?
Cô trực tiếp trả lời một câu: “Nói thẳng đi, em đã gây họa gì? Nói rõ ràng cho chị nghe, chị sẽ không mách anh trai em”.
Đầu dây bên kia, Dụ Lâm Hải đang cầm điện thoại di động: “…”
Thời gian quay trở lại mười phút trước.
Dụ Lâm Hải nhìn cái tên nhóm “Không có anh cả” trong điện thoại, anh lại phát hiện ra bên trong nhóm có hầu hết người nhà họ Dụ, có cả Nam Mẫn, chỉ là không có anh.
Gương mặt bình tĩnh như hồ nước sâu thăm thẳm cả ngàn mét, nhìn cái nhóm vô cùng náo nhiệt, đầy tiếng nói tiếng cười thì bất giác ngước lên, lạnh lùng nhìn Dụ Trạch Vũ.
Dụ Trạch Vũ hết sức chột dạ, đứng trước mặt Dụ Lâm Hải, bị ánh mắt đó trừng suýt chút nữa chân mềm nhũn quỳ rạp xuống.
“Anh, anh cả…”
Dụ Trạch Vũ ngượng ngùng mở miệng: “Cái này không thể trách em được, là ông nội không cho em thêm anh vào, nói có anh vào sẽ dễ ảnh hưởng đến bầu không khí”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Sau khi ly hôn với Nam Mẫn, chuyện anh bị người nhà ghét bỏ đã diễn ra hằng ngày, nhưng anh hoàn toàn không thể ngờ được, bọn họ lại lén lút tạo một nhóm riêng sau lưng anh, hoàn toàn không có ý định kéo anh vào.
“Em có WeChat của Nam Mẫn không?”
Dụ Lâm Hải hỏi, anh đã tìm được chính xác hình đại diện của Nam Mẫn.
Cô để hình một cô gái trong truyện tranh, đang cúi đầu cười, sau lưng là một biển hoa hồng.
Dụ Lâm Hải bỗng nhiên nhớ một câu trong Stray Birds của Tagore: “Người chỉ thoáng cười, chẳng nói gì với tôi hết. Nhưng tôi lại cảm thấy, mình đã chờ đợi điều này từ rất lâu”.
Tim bất giác run lên không rõ lý do.
Bên tai là giọng của Dụ Trạch Vũ: “Tất nhiên là có, em là chủ nhóm chat đó mà, không có WeChat của chị Nam thì sao mà kéo vào được…”
Nói xong, cậu ấy lại dùng ánh mắt không thể tin nhìn Dụ Lâm Hải: “Anh cả, đừng nói với em là anh không có WeChat của chị Nam nha. Chẳng lẽ chị ấy xóa kết bạn, block anh rồi?”
“…”
Chương 318: Bố con nhà họ Tô
Sao thằng nhóc này không biết ăn nói gì hết vậy, vết thương ở đâu là đâm đúng chỗ đó.
Dụ Lâm Hải lười đo với cậu ấy, trực tiếp nói: “Tài khoản WeChat này của em đã bị anh trưng dụng rồi, em đổi cái khác dùng đi”.
Dụ Trạch Vũ: “???”
Cậu ấy phản đối, nhưng phản đối không có hiệu quả.
Dụ Lâm Hải đăng nhập vào tài khoản WeChat của Dụ Trạch Vũ, xóa hết một loạt tài khoản khác, để lại đúng một mình Nam Mẫn.
Suy nghĩ nửa ngày anh mới gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Tuy giả danh em trai để gửi tin nhắn cho vợ cũ thế này có hơi kỳ quái, cũng hơi ngượng, nhưng bây giờ Nam Mẫn hoàn toàn không thèm để ý tới anh ta, anh ta đành phải dùng cách này để trao đổi với cô.
Tán gẫu vài câu, điều khiến anh hài lòng nhất chính là Nam Mẫn không phát hiện ra điểm kỳ lạ, điều khiến anh có cảm giác phức tạp chính là thái độ của Nam Mẫn với người nhà anh, có thể nói là săn sóc như người một nhà.
Bây giờ anh mới đột nhiên nhận ra lý do tại sao mọi người trong nhà lại tin tưởng cô như thế, thân thiết với cô hơn cả anh.
Rất lâu sau đó, Dụ Lâm Hải mới chậm rãi gõ một câu: “Không có gì, chỉ là mong chị có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt”.
Nam Mẫn vừa mới bôi sữa dưỡng thể xong, nghe thấy tiếng bèn cầm điện thoại, nhìn tin nhắn mà Dụ Trạch Vũ chậm chạp gửi tới, cảm thấy kỳ lạ không nói nên lời.
Cô nhíu mày, gửi lại một tin nhắn: “Em bị trộm account hả?”
Dụ Lâm Hải: “…”
Giằng co suốt một ngày, Nam Mẫn buồn ngủ muốn chết rồi nên không suy nghĩ quá nhiều, vừa nằm lên giường, đặt đầu xuống là ngủ.
Dụ Lâm Hải lại thức trắng cả đêm.
Anh nằm trên giường, mở video chương trình mà Dụ Phạn Âm tải về, video trong các hội nghị quốc tế đó đều là tài liệu nội bộ, nhất quyết không truyền ra ngoài, cũng vì thế nên Dụ Lâm Hải mới nhìn thấy Nam Mẫn.
Cô khi đó có lẽ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn còn nét trẻ con non nớt, nhưng cũng đã có nét đẹp khuynh nước khuynh thành.
Ống kính thường khiến cho dáng người và mặt bị to ra, hơn nữa khi không có chút filter nào mà gương mặt không hề trang điểm của Nam Mẫn vẫn xinh đẹp không sao tả được.
Cô đứng giữa sân khấu, mặc bộ tây trang gọn gàng phẳng phiu, mái tóc dài như thác nước có thể buộc lên kiểu đuôi ngựa, hoặc thắt thành đuôi ngựa thấp, thoải mái đứng ở nơi đó, dùng rất nhiều ngôn ngữ để thực hiện việc dẫn chương trình và phiên dịch, không hề luống cuống, thứ ngôn ngữ có xa lạ và cũng có quen thuộc được thốt ra từ đôi môi xinh đẹp ấy, tự tin lại đầy hấp dẫn… Xem đến đây, anh lại bất giác nghĩ, rốt cuộc ngày xưa anh đã bị cái gì che tai che mắt mà lại không nhận ra sự tốt đẹp của người con gái này.
Dụ Lâm Hải vẫn đắm chìm trong sức hấp dẫn ngôn ngữ của Nam Mẫn không thể thoát ra được, lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác tự ti đầy phức tạp.
Nếu anh không chịu cố gắng, có lẽ sẽ không xứng với cô nữa.
——
Sáng sớm hôm sau.
Nam Mẫn thức dậy từ rất sớm, giấc ngủ với cô mà nói là liều thuốc tốt nhất để giảm bớt sự mệt mỏi, ngủ một giấc tỉnh lại thì máu đã được hồi lại cả cây.
Vừa trang điểm xinh đẹp định ra ngoài thì nhận được điện thoại từ Tô Duệ.
Cô nhấn nghe máy, chào một tiếng “anh Duệ” rồi trực tiếp đi qua phòng dành cho khách, đẩy cửa phòng Tô Âm ra.
Tư thế ngủ của Tô Âm khiến con người ta không dám khen tặng, nằm dài trên gối, một chân co lên, mông cũng cong cong, chăn thì không biết bị đá đi đâu rồi, giống một đứa nhỏ ba tuổi không thể lớn lên nổi.
Nam Mẫn đi tới vỗ mông cô bé một cái: “Nhóc con, bố cháu gọi điện thoại cho cháu này”.
Tô Âm đang ngủ, con bé cực kỳ gắt ngủ, lầu bầu: “Ai da, tránh ra, cháu không có bố…”
Nam Mẫn nói với điện thoại: “Con gái anh không nghe máy”.
“Cũng tốt, tiết kiệm tiền”.
Đầu dây bên kia, Tô Duệ không hề sốt ruột, chỉ huy nhóm đồ đệ phơi thảo dược trong sân, luyện Ngũ Cầm Diễn, miệng khẽ nói: “Nếu em không chê nó phiền thì giữ nó ở lại khu vườn Hoa Hồng mấy hôm nhé, em sợ nó phiền thì trực tiếp đá ra ngoài cũng được”.
Nam Mẫn không thể chịu nổi đôi bố con này: “Anh chỉ có đúng một đứa con gái, anh nỡ làm thế với con bé không?”
“Có gì đâu mà không nỡ. Anh có thể sinh thêm một đứa nữa. Tài khoản chính luyện không được thì tạo thêm tài khoản phụ luyện tiếp”.
“…”, Nam Mẫn cạn lời, người làm bố này cũng thoải mái quá thể.
Cô mở loa ngoài, nên lời Tô Duệ nói đã lọt hết vào tai Tô Âm, rõ ràng, rành mạch, cô cả nhà họ Tô đang nửa tỉnh nửa mê lập tức bật dậy như xác sống, quay sang điện thoại quát…
“Bố sinh đi, để con chống mắt xem bố làm sao để sinh ra được một đứa con gái vừa xinh xắn lại thông minh đáng yêu như con đấy? Lão Tô, dù sao cũng đã làm bố con bao năm rồi, nên con cho bố một lời khuyên”.
Bình luận facebook