• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (3 Viewers)

  • Chương 326-328

Chương 326: Nhóc con, làm gì vậy?

Dụ Trạch Vũ mặt đầy vạch đen, nói lầm bẩm: “Mặc dù đây là sự thật, nhưng nói thế nào em vẫn thấy không đúng tí nào… Mặc kệ ra sao, em cũng sẽ tìm chị Nam, bình thường là vào những thời điểm này. Vì vậy, anh đột nhiên gửi cho chị ấy dự báo thời tiết gì đó chẳng ra làm sao, còn biểu đạt chút quan tâm cứng rắn, quá dễ dàng bại lộ mình rồi. Nhưng giống như này, ở phía sau thêm mấy câu yêu cầu và điều kiện nho nhỏ, chị Nam sẽ biết chắc chắn là em, sẽ không nghi ngờ anh đâu”.

Cậu ấy dùng cánh tay của một người kinh nghiệm từng trải vỗ vỗ Dụ Lâm Hải: “Anh cả, nói thật lòng chị Nam còn hào phóng hơn anh nhiều. Nếu chị ấy là chị ruột em thì tốt”.

Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc cậu ấy: “Em có số mệnh này sao?”

Anh coi em là em trai, em lại muốn làm em vợ anh.

Mơ đi.

Dụ Trạch Vũ gãi đầu: “Số mệnh em cũng khá tốt rồi…”

Dụ Lâm Hải chẳng buồn nghe cậu ấy nói nhảm, trực tiếp đạp cậu ấy một cước: “Cút ngay”.

Dụ Trạch Vũ nhỏ giọng thầm thì: “Lúc cần thì nhiệt tình lắm, lúc không cần thì vứt bỏ người ta, đúng là qua cầu rút ván…”

Mãi đến khi Dụ Lâm Hải ném một chiếc điện thoại Iphone đời mới vào tay Dụ Trạch Vũ, cậu ấy mới ngậm miệng, ngoác miệng cười lớn, lúc đi còn hét lên dứt khoát: “Chúc anh cả sớm đoạt được chị Nam về, tạm biệt!”

Lúc Hà Chiếu cầm một đống văn kiện gõ cửa tiến vào phòng làm việc, thấy Dụ Lâm Hải đang cầm điện thoại đến ngơ ngác, trên mặt như có điều suy nghĩ, chân mày cũng hơi cau lại.

Biểu cảm nghiêm túc kia hình như đang nói đến món làm ăn mấy chục tỉ.

Không, cho dù là mấy chục tỷ, khi nói chuyện cũng không thấy trên mặt Dụ Lâm Hải vui vẻ đến như vậy.

Biểu cảm ngày thường của anh khá ít, ưu tư cũng không nhiều, chỉ có dính đến chuyện của người nhà hoặc Nam Mẫn, cảm xúc của anh mới không ổn định.

“Tổng giám đốc Dụ”, Hà Chiếu tiến lên báo cáo: “Lô mảnh vụn ngọc bể kia đã được chuyển đến viện bảo tàng rồi, anh xem lúc nào mời đại sư khắc ngọc đến, chính thức khởi động hạng mục ‘Không đánh mất không quên’?”

Ánh mắt Dụ Lâm Hải cuối cùng từ màn hình điện thoại đã ngẩng lên, nhấn tắt điện thoại, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, nghiêm túc.

“Đã gửi hợp đồng cho phía tiền bối Nam Ông chưa?”

“Dạ, đã gửi qua rồi, theo như yêu cầu của Nam Ông, sau khi hạng mục này hoàn thành, tất cả lợi nhuận phải chia một nửa cho tổng giám đốc Nam… một nửa lợi nhuận của hạng mục có phải quá nhiều không?”

Hà Chiếu cảm thấy người nhà họ Nam thật sự độc ác, toàn là sư tử mở miệng đòi hỏi nhiều.

Trước kia anh ta còn thấy tổng giám đốc Dụ đã đủ ngang ngược hống hách rồi, đụng phải ông cháu nhà họ Nam, quả thật chính là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn.

Trong mắt Dụ Lâm Hải không nổi lên gợn sóng, nhàn nhạt nói: “Không nhiều, những mảnh vụn ngọc bể không có bàn tay của tiền bối Nam Ông thì không thể nào hồi phục như cũ, còn về lợi nhuận, đến lúc đó lấy từ trong tài khoản cá nhân của tôi là được”.

Hà Chiếu đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, suy cho cùng công là công, tư là tư, lúc này anh ta đáp lại một tiếng ‘Vâng’.



Thành phố Nam vốn đang trời xanh vạn dặm, đột nhiên nổi mưa lớn.

Một trận sấm chớp rền vang.

Nhóm Nam Mẫn vẫn đang dừng chân trong phòng cafe, thảo luận những chuyện liên quan đến trường đua ngựa, ánh đèn cả phòng đột nhiên chớp chớp mấy cái, sau đó tắt hết.

Giám đốc trường đua ngựa từ trong màn mưa vội vã chạy tới, xoa xoa tay báo cáo với Nam Mẫn và Phó Vực, nói là hôm nay đang kiểm tra mạch điện, đột nhiên có giông tố nên cũng không dám làm tiếp, khả năng phải đợi mưa tạnh mới có thể tiếp tục.

Nam Mẫn không nổi giận, chỉ dặn dò giám đốc trường đua ngựa nhất định phải đảm bảo vấn đề an toàn của nhân viên làm việc.

Phó Vực ở bên cạnh cười híp mắt bổ sung: “Làm người làm việc, an toàn là trên hết”.

Vừa nói xong câu này, anh ta liếc thấy một bóng người gầy nhỏ vội vã bước lên thang, với chân lấy tổ chim trên cùng của tủ sách, cái thang lắc lư, gần như có thể ngã xuống trong vài phút.

Mặt anh ta biến sắc, vội vã tiến lên đỡ cái thang, sau đó ngửa đầu nhìn Tô Âm, giọng nói không vui: “Nhóc con, làm gì vậy?”

Tô Âm vừa lấy tổ chim xuống, cầm trong tay, biểu cảm ngây ngốc.

Đây là tổ chim mô phỏng giống thật làm từ vỏ cây, chim nhỏ không biết là làm từ sợi len gì, nhìn qua cực kỳ sống động, cô bé lẩm bẩm: “Mình còn tưởng là chim thật chứ”.

Sau đó cúi đầu nhìn Phó Vực, cười nói: “Anh phát tài, anh xem chim nhỏ này trông giống anh không?”

“...”
Chương 327: “Vậy tại sao cô ấy lại tức giận?”

Phó Vực mặt đầy vạch đen: “Nó giống hay không anh không biết, em ngứa da mới là thật, xuống”.

Tô Âm nghiêm túc nói với Phó Vực: “Anh, em là đứa trẻ ngoan ngoãn, cố gắng nói chuyện với em thì em sẽ nghe lời, hung dữ là em không nghe đâu, uy hiếp cũng vô ích thôi”.

Phó Vực: “…”

Một khắc sau, Nam Mẫn cầm điện thoại di động, nhàn nhạt mở miệng: “Tô Âm, không muốn bị đánh thì xuống cho cô”.

“Vâng cô”.

Tô Âm vừa rồi còn quăng ra lời độc ác, lập tức ngoan ngoãn giẫm vào thang đi xuống, kết quả không biết có phải quá luống cuống hay không, chân còn chưa giẫm vững, hai tay liền giương ra, nhào về phía Phó Vực.

“!”, Phó Vực bất ngờ không kịp đề phòng bị cô bé nhào vào lòng, đầu đập vào cằm anh ta, giây tiếp theo anh ta đau đến mức trước mắt tối sầm, nhưng cánh tay vẫn ôm Tô Âm thật chặt.

Động tĩnh lớn như vậy khiến đám người Nam Mẫn sợ hết hồn, lúc nhìn sang chỉ thấy Tô Âm giống như con Koala đang bám chặt trên người Phó Vực, cười đầy gian trá, tinh quái.

“...”

Phó Vực hồi lâu mới định thần lại, cặp mắt hoa đào khó khăn lắm mới tập trung một điểm, anh ta tức giận trợn trừng mắt với Tô Âm: “Em sinh tháng chạp sao, ‘động’ tay ‘động chân’”.

Tô Âm mở to hai mắt trong veo: “Sao anh biết?”

Nam Mẫn đi tới, thấy hai cánh tay Tô Âm túm cổ Phó Vực, hai chân vòng trên eo anh ta, bám chặt như con khỉ, vẻ mặt cô lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tô Âm, xuống!”

Tô Âm không sợ trời không sợ đất, ngay cả lão Tô cũng không sợ, chỉ sợ cô nổi giận, cũng không thèm đùa Phó Vực nữa, vội vàng nhảy từ trên người anh ta xuống.

Một lúc sau, lỗ tai liền bị Nam Mẫn xách lên, kéo đến góc tường: “Cháu qua đây cho cô”.

“A a a... Cô nhẹ một chút, đau…”

Mắt thấy Tô Âm bị kéo đi dạy dỗ, Phó Vực sờ cái cằm bị đụng đau, bất giác cảm nhận được nhiệt độ cơ thể vừa rồi, lỗ tai đỏ bừng vô cớ, miệng cũng hơi khô khốc.

Anh ta mím môi, thầm mắng bản thân: Súc sinh!

Tô Âm bị Nam Mẫn xách đến một góc dạy dỗ, xoa xoa lỗ tai bị nhéo đau, cúi đầu không dám hé răng.

Cô bé biết hôm nay mình náo loạn có chút quá đáng, chẳng trách cô mình tức giận, cho nên cũng bày ra thái độ thành thật, rất sợ đẩy lửa giận của Nam Mẫn lên.

Chờ Nam Mẫn mắng xong, Tô Âm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô, ngập ngừng nói: “Cô, cháu không dám nữa, cháu ngoan mà, cô đừng nóng giận”.

Nam Mẫn nhìn thấu cô bé, liền nghiêm mặt nói: “Cháu đừng nói mấy lời khách sáo này một cách quang minh chính đại, cô hỏi cháu, rốt cuộc cháu muốn làm gì?”

Tô Âm liếc nhìn Phó Vực ở bên cửa sổ ngậm thuốc lá quan sát động tĩnh, cô bé sát lại gần Nam Mẫn, nhẹ giọng nói: “Cháu muốn theo đuổi anh đẹp trai, nhưng anh ấy rõ ràng chê cháu nhỏ, cháu muốn để anh ấy thử xem, cháu không nhỏ”.

Nói xong ưỡn thẳng thứ tròn trịa trước người.

“...”

Nam Mẫn không nhịn được đỡ trán, bây giờ không chỉ anh Duệ muốn đánh cô con gái này, ngay cả người làm cô này cũng muốn đánh chết cô bé.

Cô giận đến mức chọc vào đầu Tô Âm: “Nhóc con này, cả ngày lẫn đêm đều muốn làm loạn gì thế? Ngay mai cô cho người đưa cháu về Messuri, đỡ làm phiền cô”.

“Đừng mà cô…”, Tô Âm ngồi xổm dưới đất cầu xin Nam Mẫn, cô chẳng buồn quan tâm đến cô bé, vô tình bước đi.

Trình độ làm nũng của con bé này rất tốt, cứ tiếp tục bị con bé quấn lấy, cô khó tránh khỏi sẽ mềm lòng.

Lúc xoay người rời đi, Nam Mẫn còn lạnh lùng trừng mắt nhìn Phó Vực, nhìn đến mức không giải thích nổi: “???”

Anh ta sao vậy?

Tô Âm làm bộ tội nghiệp ngồi xổm trên đất, nhìn qua còn thảm thiết hơn so với cây cối bên ngoài bị giông tố đánh.

Phó Vực tắt thuốc, đi tới bên cạnh cô bé, rũ mi mắt xuống: “Con nít da mặt mỏng vậy sao? Dạy dỗ đôi câu liền bật khóc?”

Tô Âm đang ngồi xổm ở đó nhìn thấy một vật tròn nho nhỏ, cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe tràn đầy hơi nước, giọng trẻ con lộ ra một tia nghẹn ngào, tố cáo: “Anh, cô muốn đuổi em đi”.

Không biết tiếng ‘anh’ kia khiến anh ta mềm lòng hay biểu cảm ngô như đứa trẻ con quá đáng thương giống như thỏ con sắp bị vứt bỏ, cậu Phó đi trong thế giới xám tro nội tâm không một gợn sóng nhiều năm lúc này lại động lòng trắc ẩn.

Anh ta ngồi xổm xuống, bàn tay to sờ cái đầu nhỏ tròn trịa của cô bé: “Tại sao? Vì em quá bướng?”

Tô Âm lắc đầu, hít mũi: “Em bướng không phải ngày một ngày hai, cô sẽ không vì cái này mà tức giận với em”.

Phó Vực hỏi giống như dỗ trẻ con: “Vậy tại sao cô ấy lại tức giận?”
Chương 328: “Em thích anh, lỗ tai anh điếc à?”

Người đàn ông vừa hút thuốc xong, trên người còn tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi, giống như mùi thảo dược cô bé quá quen thuộc, khiến cô bé cảm giác thân thiết vài phần, lá gan cũng theo đó bành trướng.

Cô bé mở đôi mắt to như sao sáng nhìn chằm chằm anh ta, đôi mắt sáng nhìn thấu vẻ nghiêm túc, giòn giã nói: “Bởi vì em thích anh, vì vậy cô mới tức giận”.

Bởi vì em, thích, anh.

Mặc dù em mới mười bảy tuổi, mặc dù anh tầm tuổi lão Tô, nhưng em vẫn thích anh.

Chân mày Phó Vực nhướn lên, không dám tin: “Em nói Nam Mẫn ghen?”

“...”

Người đàn ông lớn tuổi này hiển nhiên không chú ý đến trọng điểm, Tô Âm tức giận, thay đổi từ dáng vẻ đáng thương biến thành cô cả Tô vô pháp vô thiên: “Em nói em thích anh, lỗ tai anh điếc à?”

Cô bé giơ tay lên chọc vào lúm đồng tiền của anh ta, gằn từng câu từng chữ nói: “Trọng điểm là Tô Âm em thích anh!”

“Cái này rất bình thường”.

Phó Vực cười, lúm đồng tiền bên quai hàm càng rõ hơn, ánh mắt lộ vẻ tự tin và xấu xa: “Anh đẹp trai của em từ khi sinh ra đã được con gái thích, còn đặc biệt là mấy cô gái nhỏ, em nói xem có tức hay không?”

Tô Âm: “…”

“Nhưng”, sắc mặt Phó Vực biến đổi: “Chuyện cô em ghen là chuyện trăm năm khó gặp, anh phải đi hỏi một chút có phải rung động với anh rồi không?”

Sau đó liền đứng lên, phóng như điên về phía Nam Mẫn.

Tô Âm chớp mắt, vẻ mặt khó tin nhìn theo bóng lưng người đàn ông.

Cô bé đường đường là cô cả Tô, lần đầu tiên tỏ tình người ta, cứ kết thúc ngớ ngẩn như vậy sao?

Cô bé, bị người ta, từ chối, sao?

Nam Mẫn gửi tin nhắn cho Tô Duệ: “Con gái anh muốn yêu sớm!”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Yêu chó con mèo con nào vậy?”

Nam Mẫn: “Một con sói xám lớn”.

Tô Duệ: “Ờ, vậy bảo con sói xám lớn ăn nó đi, chỉ cần anh ta không sợ bị nghẹn chết”.

“...”

Nam Mẫn cạn lời: “Đây là thái độ làm bố của anh sao? Em nói thật, mau đón con bé về, nếu tiếp tục con bé sẽ quên mất bố mình đấy”.

Một lát sau, Tô Duệ trả lời: “Bây giờ anh đang ở khu vườn Hoa Hồng, em bảo con bé căng da mặt lên, còn cái tên mèo con chó con kia cũng dẫn qua anh xem”.

Chân mày Nam Mẫn nhướn lên, anh Duệ đến?

Ngoài miệng vừa nói không nhớ không nghĩ, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ nhung.

Đang nhắn tin với Tô Duệ, lại có hai tin nhắn đến, là Dụ Phạn Âm gửi, hỏi Nam Mẫn về vấn đề phiên dịch.

Nam Mẫn nhìn thấy mấy ví dụ cô ấy gửi tới, trực tiếp ấn ghi âm, dùng tiếng trung xen lẫn các loại ngôn ngữ giải đáp cho cô ấy, sau đó giới thiệu mấy cuốn sách, nói chi tiết một vài vấn đề cần thiết khi chủ trì hội nghị quốc tế.

Có câu nói là kinh nghiệm kỹ xảo đều là trộm được, cái thiếu là thật tâm nguyện ý dạy người khác.

Nhưng Nam Mẫn lại rất chân thành, thứ chia sẻ với Dụ Phạn Âm đều rất có giá trị, Dụ Phạn Âm được ích lợi không nhỏ, quả thật là bái phục sát đất Nam Mẫn.

Cô ấy càng nhận ra, anh trai vứt bỏ một người vợ quý giá như vậy, thật sự là tổn thất.

Phó Vực đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Em ghen?”

Nam Mẫn cũng không ngẩng đầu lên: “Ghen cái gì?”

Biểu cảm tâm không bình tĩnh lại hết sức lạnh nhạt đâu có giống dáng vẻ ghen tuông.

Phó Vực sớm biết Nam Mẫn sẽ không ghen, nhưng vẫn cảm thấy có chút tổn thương vì thái độ không hề quan tâm của cô: “Tôi nói này, em thật sự không có một chút cảm giác gì với tôi?”

Nghe thấy vậy, Nam Mẫn ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Tôi ghét bỏ anh, biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng?”

“...”, đâm vào tim rồi, người anh em.

Phó Vực giống như muốn tìm chút mặt mũi, anh ta giơ ngón cái lên chỉ Tô Âm phía sau: “Con bé nhà em nói thích tôi”.

“Ừm, con bé khá thích anh”.

Nam Mẫn chuyên tâm làm một lúc hai việc, gửi xong tin tức, cô nhướn mi nhìn Phó Vực đang dương dương tự đắc, nhàn nhạt nói: “Bố vợ tương lai của anh đã đến thành phố Nam rồi, muốn gặp anh”.

Phó Vực méo mặt: “What??”

Bố vợ tương lai? Ai?

Nam Mẫn vừa dứt lời, tai nghe thấy tiếng chạy cộp cộp cộp của Tô Âm, con mắt cô bé trợn tròn: “Cô, lão Tô tới?!”

“Ừ”.

Trên mặt Tô Âm có thể thấy rõ vẻ cuống cuồng, túm lấy Phó Vực giống như túm được ân nhân cứu mạng, nghiêm túc nói: “Anh phát tài, hai chúng ta bỏ trốn đi!!”

Phó Vực: What???
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom