Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Của Boss Là Công Chúa - Chương 57: Cảm giác điện giật
Hay là cô tìm câu hỏi cho rõ, sau khi ly hôn có thể cho cô ở đây tạm được không?
Những nghĩ lại thì Cảnh Y Nhân lắc đầu, cô không có mặt mũi nào mà làm thế cả. Nếu cô có thể vác cái mặt này đi cầu xin cậu thì cô đã không phải là Cảnh Y Nhân rồi. Với cô, khí phách còn quan trọng hơn cả tính mạng. Ngay lúc Cảnh Y Nhân đang lăn lộn vì khó ngủ thì nghe có tiếng động ngoài cửa. Cô nghe tiếng bước chân đi qua cửa phòng mình rồi đi xuống dưới lầu. “…” Là cậu phải không nhỉ? Khoảng năm phút sau có tiếng bước chân lên lầu, tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa phòng Cảnh Y Nhân.
Nằm ở trên giường, Cảnh Y Nhân lập tức nhắm mắt, giả bộ ngủ.
Sau đó là tiếng cửa bị vặn mở ra. Khi cửa bị mở ra, một mùi hương nồng đậm nhưng cũng rất nhẹ nhàng tràn vào theo, đây là thứ mùi mà Cảnh Y Nhân chưa từng ngửi thấy. Giống như mùi thức ăn vậy. Cực kỳ thơm. Tiếng bước chân càng tới gần thì Cảnh Y Nhân càng cảm nhận được khí tức của Lục Minh. Cảm xúc tức giận trước đó đã được thu lại, tuy rằng khí tức hiện giờ là loại khí tức lạnh nhạt quen thuộc, nhưng lại nhu hòa hơn rất nhiều.
Anh đặt thứ gì đó lên tủ đầu giường, rồi phía bên kia giường cũng lún xuống. Lục Minh đã trèo lên giường rồi.
Lục Minh đặt cà phê lên tủ đầu giường, chiếc gối trên tay được ném lên theo. Sau đó anh trèo lên, ngồi tựa lưng dùng máy tính bảng.
Tiếp đó anh thản nhiên mở miệng nói: “Tuần sau có muốn tham gia tiệc mừng thọ của mẹ tôi ở nhà cũ không?” “…” Nghe vậy, tại Cảnh Y Nhân hơi nhúc nhích rồi len lén mở một mắt ra.
Không phải cậu đã nói sẽ đưa cô tới Cục Dân chính gì đó để ly hôn sao?
Cậu nói như vậy nghĩa là không định ly hôn nữa hả?
cảnh Y Nhân chậm chạp nhấc đầu khỏi gối, dò hỏi: “Tuần sau không phải…”
“Có đi hay không?” Mắt Lục Minh vẫn dán vào máy tính bảng, lạnh lùng ngắt lời cô.
“Đi.” Cảnh Y Nhân không chút suy nghĩ mà trả lời.
Khóe miệng nho nhỏ của cô cong lên một nụ cười. Nói như vậy là cậu không ly hôn cô nữa rồi. Cơ thể nhỏ nhắn yêu kiều nhanh chóng nằm xuống chui vào chăn, ôm chăn, nhích lại gần phía Lục Minh. Sau đó cô liền nhắm mắt ngủ. Bình thường cô đều nằm ngủ đưa lưng về phía Lục Minh, nhưng hôm nay lại nằm đối mặt với anh. Hơn nữa khoảng cách giữa hai người hơi gần nên Lục Minh có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cô đang truyền đến.
Tay cầm máy tính bảng của anh siết chặt lại.
Rồi Cảnh Y Nhân bỗng dưng cựa quậy, bàn chân nhỏ nhắn trơn mịn của cô đụng phải chân Lục Minh. Trong một thoáng, Lục Minh giống như bị điện giật nên bất ngờ đá chân một cái, vốn anh muốn tránh đi nhưng không biết vì sao lại đá phải chân Cảnh Y Nhân.
Cú đá này không nặng, Cảnh Y Nhân chỉ hơi cựa quậy một chút rồi không có phản ứng gì mà ngủ tiếp.
Lúc này, Lục Minh chỉ cảm thấy chỗ bị chân Cảnh Y Nhân đụng phải nóng rực lên, trên da thịt còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cô cùng cảm giác trơn mịn kia.
Mà hô hấp người con gái bên cạnh đã bình ổn rồi, dường như không có chút cảm giác gì, tiếp tục say giấc. Nhưng trong hơi thở của Lục Minh lại toàn là mùi hương của cô, mùi hương ấy bị hít vào trong cơ thể rồi theo dòng chảy của máu lan ra khắp người. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc tích tắc, rõ ràng máy sưởi đã hẹn giờ tự tắt, trong phòng hẳn phải mát lạnh mới đúng. Nhưng lúc này Lục Minh lại cảm thấy cả người khô nóng, không khí ngột ngạt khiến anh tới hô hấp cũng khó khăn.
Anh lập tức vén chặn xuống giường vào phòng vệ sinh, vã nước lạnh vào mặt mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
Lục Minh nhìn mình trong gương, trên mặt có chút chật vật mang theo vẻ mỏi mệt. Có thể do gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, thêm Cảnh Y Nhân đột nhiên như biến thành người khác, nên thần kinh của anh trở nên căng thẳng và nhạy cảm hơn.
Những nghĩ lại thì Cảnh Y Nhân lắc đầu, cô không có mặt mũi nào mà làm thế cả. Nếu cô có thể vác cái mặt này đi cầu xin cậu thì cô đã không phải là Cảnh Y Nhân rồi. Với cô, khí phách còn quan trọng hơn cả tính mạng. Ngay lúc Cảnh Y Nhân đang lăn lộn vì khó ngủ thì nghe có tiếng động ngoài cửa. Cô nghe tiếng bước chân đi qua cửa phòng mình rồi đi xuống dưới lầu. “…” Là cậu phải không nhỉ? Khoảng năm phút sau có tiếng bước chân lên lầu, tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa phòng Cảnh Y Nhân.
Nằm ở trên giường, Cảnh Y Nhân lập tức nhắm mắt, giả bộ ngủ.
Sau đó là tiếng cửa bị vặn mở ra. Khi cửa bị mở ra, một mùi hương nồng đậm nhưng cũng rất nhẹ nhàng tràn vào theo, đây là thứ mùi mà Cảnh Y Nhân chưa từng ngửi thấy. Giống như mùi thức ăn vậy. Cực kỳ thơm. Tiếng bước chân càng tới gần thì Cảnh Y Nhân càng cảm nhận được khí tức của Lục Minh. Cảm xúc tức giận trước đó đã được thu lại, tuy rằng khí tức hiện giờ là loại khí tức lạnh nhạt quen thuộc, nhưng lại nhu hòa hơn rất nhiều.
Anh đặt thứ gì đó lên tủ đầu giường, rồi phía bên kia giường cũng lún xuống. Lục Minh đã trèo lên giường rồi.
Lục Minh đặt cà phê lên tủ đầu giường, chiếc gối trên tay được ném lên theo. Sau đó anh trèo lên, ngồi tựa lưng dùng máy tính bảng.
Tiếp đó anh thản nhiên mở miệng nói: “Tuần sau có muốn tham gia tiệc mừng thọ của mẹ tôi ở nhà cũ không?” “…” Nghe vậy, tại Cảnh Y Nhân hơi nhúc nhích rồi len lén mở một mắt ra.
Không phải cậu đã nói sẽ đưa cô tới Cục Dân chính gì đó để ly hôn sao?
Cậu nói như vậy nghĩa là không định ly hôn nữa hả?
cảnh Y Nhân chậm chạp nhấc đầu khỏi gối, dò hỏi: “Tuần sau không phải…”
“Có đi hay không?” Mắt Lục Minh vẫn dán vào máy tính bảng, lạnh lùng ngắt lời cô.
“Đi.” Cảnh Y Nhân không chút suy nghĩ mà trả lời.
Khóe miệng nho nhỏ của cô cong lên một nụ cười. Nói như vậy là cậu không ly hôn cô nữa rồi. Cơ thể nhỏ nhắn yêu kiều nhanh chóng nằm xuống chui vào chăn, ôm chăn, nhích lại gần phía Lục Minh. Sau đó cô liền nhắm mắt ngủ. Bình thường cô đều nằm ngủ đưa lưng về phía Lục Minh, nhưng hôm nay lại nằm đối mặt với anh. Hơn nữa khoảng cách giữa hai người hơi gần nên Lục Minh có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cô đang truyền đến.
Tay cầm máy tính bảng của anh siết chặt lại.
Rồi Cảnh Y Nhân bỗng dưng cựa quậy, bàn chân nhỏ nhắn trơn mịn của cô đụng phải chân Lục Minh. Trong một thoáng, Lục Minh giống như bị điện giật nên bất ngờ đá chân một cái, vốn anh muốn tránh đi nhưng không biết vì sao lại đá phải chân Cảnh Y Nhân.
Cú đá này không nặng, Cảnh Y Nhân chỉ hơi cựa quậy một chút rồi không có phản ứng gì mà ngủ tiếp.
Lúc này, Lục Minh chỉ cảm thấy chỗ bị chân Cảnh Y Nhân đụng phải nóng rực lên, trên da thịt còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cô cùng cảm giác trơn mịn kia.
Mà hô hấp người con gái bên cạnh đã bình ổn rồi, dường như không có chút cảm giác gì, tiếp tục say giấc. Nhưng trong hơi thở của Lục Minh lại toàn là mùi hương của cô, mùi hương ấy bị hít vào trong cơ thể rồi theo dòng chảy của máu lan ra khắp người. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc tích tắc, rõ ràng máy sưởi đã hẹn giờ tự tắt, trong phòng hẳn phải mát lạnh mới đúng. Nhưng lúc này Lục Minh lại cảm thấy cả người khô nóng, không khí ngột ngạt khiến anh tới hô hấp cũng khó khăn.
Anh lập tức vén chặn xuống giường vào phòng vệ sinh, vã nước lạnh vào mặt mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
Lục Minh nhìn mình trong gương, trên mặt có chút chật vật mang theo vẻ mỏi mệt. Có thể do gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, thêm Cảnh Y Nhân đột nhiên như biến thành người khác, nên thần kinh của anh trở nên căng thẳng và nhạy cảm hơn.
Bình luận facebook