-
Chương 40
Trình Vũ híp mắt nhìn Harry:
“ Cha tôi chỉ ký kết hợp đồng ba năm với Tiên Chanh, cô không có khả năng không biết, nếu biết thì sao khi Tiên Chanh tới đòi tiền cô không nói rõ, không chỉ có thế cô còn đem thông báo Tiên Chanh đòi tiền tới trước mặt tôi.”
Harry nghe thế hiển nhiên có chút giật mình, hỏi: “Giám đốc, sao cô biết……” Ngay sau đó ý thức được mình nói sai, cô ta vội nói:
“Hợp đồng có nội dung cụ thể thế nào tôi cũng không biết, tôi đều là dựa theo ý giám đốc cũ phân phó mà làm việc thôi.”
Trình Vũ dựa lưng vào ghế, đôi tay ôm ngực, giương cằm nhìn:
“Nếu tôi có biện pháp biết hiệp nghị đó kí chỉ ba năm, thì tôi cũng có biện pháp biết cô làm thế nào để hủy bản hợp đồng đóa, còn có tài khoản công ty xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, báo cáo tài vụ trước khi đem cho tôi xem đều qua tay cô, mấy lỗ hổng đó có quan hệ với cô chứ?”
Harry vội vàng lắc đầu nói:
“Giám đốc oan uổng tôi rồi, dù có mười lá gan tôi cũng không duỗi tay tới tài khoản công ty.”
Trình Vũ không dao động, chậm rãi nói:
“Mặc kệ có phải hay cô làm hay không, thì những lỗ hổng đó cũng phải có người bổ khuyết, mà cô là người hiềm nghi nhất, cô rất thích hợp để chịu tội, lấy chứng cứ cô ngầm chiếm tài sản công ty cũng rất đơn giản.” Trình Vũ nhướng mày nhìn:
“ Cô nói nếu tôi đem mấy thứ đó đưa đến toà án, lấy tội danh ngầm chiếm đoạt tài sản công ty kiện cô, cô sẽ bị xử trí thế nào?”
Harry sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vội thanh minh: “Giám đốc, tôi…… Tôi thật sự không có lấy tiền công ty.”
Trình Vũ trầm mặt xuống, ngữ khí cũng trở nên lạnh băng:
“Không muốn ngồi tù cũng rất đơn giản, làm thế nào cô hủy hợp đồng kia.”
Harry cắn môi nửa ngày không nói, Trình Vũ cũng không vội, kiên nhẫn chờ, Harry chắc cũng lo lắng Trình Vũ thật đem kiện ra toà, cuối cùng cắn chặt răng nói:
“Là…… Là Trình Tư Mông bảo tôi làm như vậy, cô ấy giúp tôi mua một căn hộ rồi bảo tôi đem hợp đồng đó tiêu hủy, còn cho người giám thị nhất cử nhất động của cô, mặc kệ cô có hành động đều phải báo cô ấy trước tiên.”
Trình Vũ không khỏi cười lạnh, nguyên lai Trình Tư Mông còn thu mua người làm của cô tới giám thị cô.
Harry có chút sốt ruột, lại nói: “Giám đốc, tôi thật sự không có lấy tiền công ty.”
Trình Vũ nghĩ nghĩ, chọn một hướng tốt nhất nói: “Không muốn ngồi tù đúng không?”
Harry thành thật lắc đầu.
Trình Vũ liền nói: “Không muốn ngồi tù vậy cô phải nghe tôi nói.”
Harry vội nói: “Giám đốc yên tâm, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Trình Vũ dặn dò Harry xong thì đi xuống họp, trở về kéo cửa đã thấy có người ngồi ở nàng trong văn phòng.
Trình Vũ ngẩn người, hỏi: “ Sao anh lại đây?”
Lục Vân Cảnh đang lật tạp chí, nghe vậy tùy tay ném nó ở một bên:
“Lại đây cùng em ăn cơm trưa.”
Trình Vũ: “……” Trình Vũ nghi hoặc nhìn:
“ Chạy thật xa lại đây chỉ vì muốn cùng em ăn cơm trưa?”
Trả lời rất kiên quyết: “ Ừ.”
Cố ý chạy tới vì ăn cơm trưa cùng nhau? Lòng Trình Vũ không khỏi tấu lên một khúc nhạc, cô xoay người cất tư liệu, mượn cớ che dấu ý cười, lại không ngờ Lục Vân Cảnh không biết nhảy tới phía sau cô khi nào, đột nhiên từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, đem cằm anh để trên đầu cô hỏi:
“ Có nghĩ đến anh không?” ( Sến súa,,,, ghê quá đi)
Đột nhiên bị ôm từ phía sau, hơi thở quẩn quanh trong mũi, hô hấp Trình vũ dường như đình trệ một chút, trong chốc lát mới nói: “Nghĩ.”
Rất ít khi anh chủ động thân cận người khác, hơn nữa cũng rất ít khi nói lời ái muội kiểu này, nghe anh hỏi cô ngoài chút kinh ngạc, thì có một cảm giác thành tựu đặc biệt, vô cùng hưởng thụ cảm giác cùng Lục Vân Cảnh ái muội.
Trình Vũ cúi đầu cười cười, hỏi: “ Anh thế nào? Có nghĩ về em hông?”
Cánh tay anh buộc chặt cô thêm một chút, cái cằm ở đỉnh đầu cọ cọ vài cái, anh nhắm mắt, cũng không do dự: “ Nhớ em.”
Trình Vũ chỉ cảm thấy dường như cô bị điện giật, thân thể cứng ngắt hồi lâu, bất quá cô liền cảm giác được không thích hợp, giờ phút này hai thân thể dán sát vào nhau, tất nhiên cô có thể cảm giác được thân thể anh nhà rõ ràng có biến hóa. Trình Vũ thậm chí cảm thấy phía sau lưng như bị cấn.
Mặt Trình Vũ lập tức nóng bỏng, cắn cắn môi, cuối cùng cô nhắc nhở: “Lục…… Lục tiên sinh, anh thế nào lại……”
“Ừm?” Tông giọng có chút lạ, nhận thấy cô cố ý kéo dài khoảng cách, anh càng vội vàng ôm chặt hơn, tựa hồ có chút bất mãn, có chút cảnh cáo: “ Em muốn đi đâu?”
Trình Vũ cảm giác sự biến hóa đó càng ngày càng rõ ràng, tối hôm qua lòng còn lưu lại bóng ma, lúc này cô liền tạo vẻ mặt đưa đám nói: “ Em…… Thật sự thừa nhận không được.”
Tất nhiên Lục Vân Cảnh cũng hiểu ý cô, anh chậm rãi buông tay, dù thân thể đã nổi lên biến hóa nhưng vẻ mặt của anh vẫn lãnh đạm, anh nói: “Đi ăn trước đi.”
Trình Vũ nhìn lướt qua nửa người dưới, vội vàng kéo ánh mắt dời đi, còn hảo tâm nhắc nhở:
“Như vậy đi ra ngoài được không thế?” Phòng ăn có nhiều người, dấu hiệu rõ ràng bị người ta nhìn sẽ dẫn đến xấu hổ.
Lặng im trong chốc lát kéo vợ vào trong phòng vệ sinh của riêng Trình Vũ, qua một hồi lâu hai người mới từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Trình Vũ lắc lắc cái tay, trừng mắt nhìn nam nhân cao lớn đĩnh bạt trước mặt, nguyên bản cô sạch sẽ giỏi giang đi vào, lúc đi ra thì cúc áo bị anh kéo lệch lạc, khi hôn còn xoa tóc cô rối loạn.
Trình Vũ thật sự không ngờ Lục Vân Cảnh vô sỉ vậy luôn á, làm chuyện vô sỉ xong lại còn giữ vẻ mặt cao lãnh phảng phất như một vị thánh người phàm không thể với tới mới ức chế chứ.
Trình Vũ ở trong lòng phát tiết bất mãn đã đời mới mang Lục Vân Cảnh tới chỗ ăn cơm. Thời điểm ngồi ăn Trình Vũ vẫn cảm giác lòng bàn tay nóng rát, loại cảm giác khác thường như đã bám vào lòng bàn tay cô dù rửa thế nào cũng không sạch được.
Còn Lục Vân Cảnh vẫn thực bình tĩnh, thong thả ăn cơm, giống như chả có gì phát sinh. Trình Vũ bảo đầu bếp chuẩn bị những món ngon ở đây, Lục Vân Cảnh tựa hồ cũng rất thích ăn, Trình Vũ thấy thế không khỏi thở dài nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ đầu bếp nghiên cứu giờ được thừa nhận chủ nào chả thích.
Ăn xong cơm, xoa xoa miệng Lục Vân Cảnh nói: “ Tiệm cách vách còn không?”
Cách vách là một công ty điện tử, hình như đã đóng cửa, không thấy mở cửa, cũng không thấy có cho thuê, Trình Vũ có chút khó hiểu, hỏi: “ Anh hỏi chi vậy?”
Lục Vân Cảnh nói: “Tính toán đem công ty dọn qua đây.”
Trình Vũ lắp bắp kinh hãi, một lúc lâu mới phản ứng lại, vội hỏi: “Vì sao? Địa chỉ hiện tại của Trường Lâm không phải khá tốt sao?”
Đột nhiên anh ngước mắt nhìn qua:
“Tựa hồ em không thích anh dọn lại đây?”
Trình Vũ cong khóe miệng cười nói:
“Không có, em muốn nói việc chuyển địa chỉ công ty là đại sự, tam tư nhi hành, đương nhiên em biết Lục tiên sinh là một người làm việc ổn trọng, nếu thật muốn chuyển công ty anh sẽ có tính toán.”
“Ừ.” Ung dung xoa ngón tay:
“ Anh tính toán về sau mỗi ngày đều cùng em ngủ trưa.” ( Haha, đâu ai tính kĩ như bạn Lục)
Trình Vũ kinh ngạc nhìn Lục Vân Cảnh, không xác định hỏi lại:
“Ý của anh là sở dĩ anh muốn công ty chuyển lại đây là vì ngủ trưa cùng nhau sao?”
“Ừ.” Dường như anh không chút để ý:
“Khi đó thân thể em cũng rèn luyện tốt rồi.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ nuốt nước bọt, cái câu “Thân thể em đã rèn luyện tốt” là có ý gì không phải cô không rõ. Trình Vũ cảm giác mặt lại bắt đầu nóng lên, lại ẩn ẩn có xíu…… Sợ hãi, thời điểm tiễn anh ra xe vẫn còn mất tự nhiên.
Đến khi xe Lục Vân Cảnh đi mất hút, mặt cô mới khôi phục như thường, vừa nãy Lục Vân Cảnh không phải nói giỡn anh ấy thật sự muốn chuyển công ty qua đây.
Hơn nữa lý do còn đặc biệt kỳ cục, là muốn cùng cô ngủ trưa……
Cách Lục tiên sinh làm người, cô cảm thấy anh ấy không phải là người xử trí theo cảm tính, chính là……
Lục Vân Cảnh muốn cùng cô ngủ sao? Nghiện ngập trong ôn hương không khỏi quá lớn đi? Lục tiên sinh cao lãnh cư nhiên lại là một người dục vọng cường thịnh thật sự làm Trình Vũ bất ngờ.
Buổi tối tan tầm về, Trình Vũ ăn cơm chiều sớm liền trực tiếp tắm ngủ trước, cô không dám cùng Lục Vân Cảnh nhiều lời, nằm ở trên giường liền cố đi vào giấc ngủ.
Hôm qua thật sự là lăn lộn quá sức, ban ngày lại ở trong công ty, cô cảm thấy nếu đêm nay lại lăn lộn có khả năng cô sẽ chết. Đại khái là quá mệt mỏi, nên nằm xuống một lát cô ngủ liền, Lục Vân Cảnh đêm nay rất ngoan, để Trình Vũ có một giấc ngủ thật sự mỹ mãn.
Sáng sớm hôm sau Trình Vũ bị lay tỉnh, Lục Vân Cảnh nghiêm túc nhìn làm Trình Vũ đang mơ hồ cũng thanh tỉnh hơn phân nửa, Lục Vân Cảnh ra một mệnh lệnh:
“Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi sáng cùng anh rèn
luyện.”
Trình Vũ cũng tính rèn luyện một chút, bằng không cô cảm thấy lấy với cường độ vận động của Lục Vân Cảnh có khả năng cô sẽ chết thiệt, nghe anh nói vậy cô liền ngoan ngoãn rời giường, đương nhiên chủ yếu là thái độ nghiêm túc của Lục Vân Cảnh làm cô không dám có nửa ý phản kháng.
Lục Vân Cảnh bảo cô trước cứ chạy vòng quanh sân huấn luyện vài vòng, sau đó anh vẫy tay bảo cô tiến vào sân huấn luyện, Trình Vũ ngoan ngoãn đi vào, Lục Vân Cảnh chỉ xà đơn cách đó không xa, ra lệnh: “Treo người lên đi.”
Trình Vũ nhìn thoáng qua độ cao, cảm giác Lục Vân Cảnh chơi xỏ, bất quá cô không dám hỏi nhiều, chỉ nói: “Quá cao, em đu không lên được.”
Lục Vân Cảnh đại khái cũng cảm thấy để cô đu lên xà đơn thật sự làm khó cô quá, liền đi tới trước xà nói: “Lại đây, anh ôm em lên.”
Trình Vũ ngoan ngoãn đi qua, Lục Vân Cảnh ôm eo cô thực nhẹ nhàng giơ lên, Trình Vũ với tay cầm xà đơn, cô sợ hãi nên giọng nói không khỏi lộ ra chút lo lắng:
“Vân…… Vân Cảnh, anh đừng có buông tay ra nha.”
( Hồi nhỏ, tập xe đạp đứa nhỏ nào cũng nói với người thân đừng buông tay ra, nhưng cuối cùng toàn bị người thân lừa, khi phát hiện sẽ ngoái đầu ra sau nhìn, kết quả là cái mũi ăn trầu, cái đầu hút thuốc,.... Vài lần té ngã, cuối cùng chúng ta cũng có thể đạp xe đi bon bon. Ngẫm lại, nếu lúc đó không buông tay, chắc gì mình đã dám chạy xe một mình, cảm ơn những lần té ngã thật đau để ta nhận ra, qua đau thương ta mới trưởng thành)
Lục Vân Cảnh một mặt:
“Không buông tay, làm thế nào em dẫn thể hướng về phía trước được?”
Dẫn cơ thể hướng về phía trước…… Trình Vũ cảm thấy Lục Vân Cảnh thật sự quá để mắt đến quá trình cô luyện tập rồi, bất quá nhìn khuôn mặt này cô lại có chút khó xử, nhưng nếu phải nâng cơ thể hướng lên trên cô cảm thấy tay sẽ đứt đoạn ra mất, rối rắm trong chốc lát, Trình Vũ buông tay ôm cổ anh, vẻ mặt đưa đám nói:
“Tay…… Tay của em đau quá, mới tập nên em chưa thể làm động tác khó, đột nhiên tập luyện cường độ lớn vậy, làm thế nào em làm tốt được!”
Trình Vũ cảm thấy đối phó với Lục Vân Cảnh cô vẫn nên làm nũng bán manh sẽ có hiệu quả
hơn, Trình Vũ nói xong cúi đầu vẻ mặt ủy khuất nói:
“Còn có…… Đã ngủ cùng nhau luôn rồi, Lục tiên sinh có thể không hung dữ với em như vậy được không?”
Lục Vân Cảnh: “……”
Đối mặt với Lục Vân Cảnh Trình Vũ thật tình nhiều lúc cô chả dám kì kèo.
Lục Vân Cảnh không nói chuyện, trực tiếp ôm con lười treo trên người mình đi ra sân huấn luyện, nói với đám người Kim Lê Dương đứng ở bên ngoài: “Đem khăn lông đưa cho tôi, các cậu đi ra ngoài!”
Kim Lê Dương lập tức đem khăn lông đưa qua, mấy người họ phi thường biết điều, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu hết.
Trình Vũ có chút buồn bực, hỏi: “Làm sao vậy? Sao không luyện tập nữa?”
Lục Vân Cảnh không nói chuyện, trực tiếp ôm vợ vào bụi hoa cách đó không xa, cách sân huấn luyện không xa có một hoa viên, trong hoa viên có trồng tử la lan với hướng dương, đúng là hoa nở rộ thật sự sáng lạn.
- -----oOo------
“ Cha tôi chỉ ký kết hợp đồng ba năm với Tiên Chanh, cô không có khả năng không biết, nếu biết thì sao khi Tiên Chanh tới đòi tiền cô không nói rõ, không chỉ có thế cô còn đem thông báo Tiên Chanh đòi tiền tới trước mặt tôi.”
Harry nghe thế hiển nhiên có chút giật mình, hỏi: “Giám đốc, sao cô biết……” Ngay sau đó ý thức được mình nói sai, cô ta vội nói:
“Hợp đồng có nội dung cụ thể thế nào tôi cũng không biết, tôi đều là dựa theo ý giám đốc cũ phân phó mà làm việc thôi.”
Trình Vũ dựa lưng vào ghế, đôi tay ôm ngực, giương cằm nhìn:
“Nếu tôi có biện pháp biết hiệp nghị đó kí chỉ ba năm, thì tôi cũng có biện pháp biết cô làm thế nào để hủy bản hợp đồng đóa, còn có tài khoản công ty xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, báo cáo tài vụ trước khi đem cho tôi xem đều qua tay cô, mấy lỗ hổng đó có quan hệ với cô chứ?”
Harry vội vàng lắc đầu nói:
“Giám đốc oan uổng tôi rồi, dù có mười lá gan tôi cũng không duỗi tay tới tài khoản công ty.”
Trình Vũ không dao động, chậm rãi nói:
“Mặc kệ có phải hay cô làm hay không, thì những lỗ hổng đó cũng phải có người bổ khuyết, mà cô là người hiềm nghi nhất, cô rất thích hợp để chịu tội, lấy chứng cứ cô ngầm chiếm tài sản công ty cũng rất đơn giản.” Trình Vũ nhướng mày nhìn:
“ Cô nói nếu tôi đem mấy thứ đó đưa đến toà án, lấy tội danh ngầm chiếm đoạt tài sản công ty kiện cô, cô sẽ bị xử trí thế nào?”
Harry sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vội thanh minh: “Giám đốc, tôi…… Tôi thật sự không có lấy tiền công ty.”
Trình Vũ trầm mặt xuống, ngữ khí cũng trở nên lạnh băng:
“Không muốn ngồi tù cũng rất đơn giản, làm thế nào cô hủy hợp đồng kia.”
Harry cắn môi nửa ngày không nói, Trình Vũ cũng không vội, kiên nhẫn chờ, Harry chắc cũng lo lắng Trình Vũ thật đem kiện ra toà, cuối cùng cắn chặt răng nói:
“Là…… Là Trình Tư Mông bảo tôi làm như vậy, cô ấy giúp tôi mua một căn hộ rồi bảo tôi đem hợp đồng đó tiêu hủy, còn cho người giám thị nhất cử nhất động của cô, mặc kệ cô có hành động đều phải báo cô ấy trước tiên.”
Trình Vũ không khỏi cười lạnh, nguyên lai Trình Tư Mông còn thu mua người làm của cô tới giám thị cô.
Harry có chút sốt ruột, lại nói: “Giám đốc, tôi thật sự không có lấy tiền công ty.”
Trình Vũ nghĩ nghĩ, chọn một hướng tốt nhất nói: “Không muốn ngồi tù đúng không?”
Harry thành thật lắc đầu.
Trình Vũ liền nói: “Không muốn ngồi tù vậy cô phải nghe tôi nói.”
Harry vội nói: “Giám đốc yên tâm, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Trình Vũ dặn dò Harry xong thì đi xuống họp, trở về kéo cửa đã thấy có người ngồi ở nàng trong văn phòng.
Trình Vũ ngẩn người, hỏi: “ Sao anh lại đây?”
Lục Vân Cảnh đang lật tạp chí, nghe vậy tùy tay ném nó ở một bên:
“Lại đây cùng em ăn cơm trưa.”
Trình Vũ: “……” Trình Vũ nghi hoặc nhìn:
“ Chạy thật xa lại đây chỉ vì muốn cùng em ăn cơm trưa?”
Trả lời rất kiên quyết: “ Ừ.”
Cố ý chạy tới vì ăn cơm trưa cùng nhau? Lòng Trình Vũ không khỏi tấu lên một khúc nhạc, cô xoay người cất tư liệu, mượn cớ che dấu ý cười, lại không ngờ Lục Vân Cảnh không biết nhảy tới phía sau cô khi nào, đột nhiên từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, đem cằm anh để trên đầu cô hỏi:
“ Có nghĩ đến anh không?” ( Sến súa,,,, ghê quá đi)
Đột nhiên bị ôm từ phía sau, hơi thở quẩn quanh trong mũi, hô hấp Trình vũ dường như đình trệ một chút, trong chốc lát mới nói: “Nghĩ.”
Rất ít khi anh chủ động thân cận người khác, hơn nữa cũng rất ít khi nói lời ái muội kiểu này, nghe anh hỏi cô ngoài chút kinh ngạc, thì có một cảm giác thành tựu đặc biệt, vô cùng hưởng thụ cảm giác cùng Lục Vân Cảnh ái muội.
Trình Vũ cúi đầu cười cười, hỏi: “ Anh thế nào? Có nghĩ về em hông?”
Cánh tay anh buộc chặt cô thêm một chút, cái cằm ở đỉnh đầu cọ cọ vài cái, anh nhắm mắt, cũng không do dự: “ Nhớ em.”
Trình Vũ chỉ cảm thấy dường như cô bị điện giật, thân thể cứng ngắt hồi lâu, bất quá cô liền cảm giác được không thích hợp, giờ phút này hai thân thể dán sát vào nhau, tất nhiên cô có thể cảm giác được thân thể anh nhà rõ ràng có biến hóa. Trình Vũ thậm chí cảm thấy phía sau lưng như bị cấn.
Mặt Trình Vũ lập tức nóng bỏng, cắn cắn môi, cuối cùng cô nhắc nhở: “Lục…… Lục tiên sinh, anh thế nào lại……”
“Ừm?” Tông giọng có chút lạ, nhận thấy cô cố ý kéo dài khoảng cách, anh càng vội vàng ôm chặt hơn, tựa hồ có chút bất mãn, có chút cảnh cáo: “ Em muốn đi đâu?”
Trình Vũ cảm giác sự biến hóa đó càng ngày càng rõ ràng, tối hôm qua lòng còn lưu lại bóng ma, lúc này cô liền tạo vẻ mặt đưa đám nói: “ Em…… Thật sự thừa nhận không được.”
Tất nhiên Lục Vân Cảnh cũng hiểu ý cô, anh chậm rãi buông tay, dù thân thể đã nổi lên biến hóa nhưng vẻ mặt của anh vẫn lãnh đạm, anh nói: “Đi ăn trước đi.”
Trình Vũ nhìn lướt qua nửa người dưới, vội vàng kéo ánh mắt dời đi, còn hảo tâm nhắc nhở:
“Như vậy đi ra ngoài được không thế?” Phòng ăn có nhiều người, dấu hiệu rõ ràng bị người ta nhìn sẽ dẫn đến xấu hổ.
Lặng im trong chốc lát kéo vợ vào trong phòng vệ sinh của riêng Trình Vũ, qua một hồi lâu hai người mới từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Trình Vũ lắc lắc cái tay, trừng mắt nhìn nam nhân cao lớn đĩnh bạt trước mặt, nguyên bản cô sạch sẽ giỏi giang đi vào, lúc đi ra thì cúc áo bị anh kéo lệch lạc, khi hôn còn xoa tóc cô rối loạn.
Trình Vũ thật sự không ngờ Lục Vân Cảnh vô sỉ vậy luôn á, làm chuyện vô sỉ xong lại còn giữ vẻ mặt cao lãnh phảng phất như một vị thánh người phàm không thể với tới mới ức chế chứ.
Trình Vũ ở trong lòng phát tiết bất mãn đã đời mới mang Lục Vân Cảnh tới chỗ ăn cơm. Thời điểm ngồi ăn Trình Vũ vẫn cảm giác lòng bàn tay nóng rát, loại cảm giác khác thường như đã bám vào lòng bàn tay cô dù rửa thế nào cũng không sạch được.
Còn Lục Vân Cảnh vẫn thực bình tĩnh, thong thả ăn cơm, giống như chả có gì phát sinh. Trình Vũ bảo đầu bếp chuẩn bị những món ngon ở đây, Lục Vân Cảnh tựa hồ cũng rất thích ăn, Trình Vũ thấy thế không khỏi thở dài nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ đầu bếp nghiên cứu giờ được thừa nhận chủ nào chả thích.
Ăn xong cơm, xoa xoa miệng Lục Vân Cảnh nói: “ Tiệm cách vách còn không?”
Cách vách là một công ty điện tử, hình như đã đóng cửa, không thấy mở cửa, cũng không thấy có cho thuê, Trình Vũ có chút khó hiểu, hỏi: “ Anh hỏi chi vậy?”
Lục Vân Cảnh nói: “Tính toán đem công ty dọn qua đây.”
Trình Vũ lắp bắp kinh hãi, một lúc lâu mới phản ứng lại, vội hỏi: “Vì sao? Địa chỉ hiện tại của Trường Lâm không phải khá tốt sao?”
Đột nhiên anh ngước mắt nhìn qua:
“Tựa hồ em không thích anh dọn lại đây?”
Trình Vũ cong khóe miệng cười nói:
“Không có, em muốn nói việc chuyển địa chỉ công ty là đại sự, tam tư nhi hành, đương nhiên em biết Lục tiên sinh là một người làm việc ổn trọng, nếu thật muốn chuyển công ty anh sẽ có tính toán.”
“Ừ.” Ung dung xoa ngón tay:
“ Anh tính toán về sau mỗi ngày đều cùng em ngủ trưa.” ( Haha, đâu ai tính kĩ như bạn Lục)
Trình Vũ kinh ngạc nhìn Lục Vân Cảnh, không xác định hỏi lại:
“Ý của anh là sở dĩ anh muốn công ty chuyển lại đây là vì ngủ trưa cùng nhau sao?”
“Ừ.” Dường như anh không chút để ý:
“Khi đó thân thể em cũng rèn luyện tốt rồi.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ nuốt nước bọt, cái câu “Thân thể em đã rèn luyện tốt” là có ý gì không phải cô không rõ. Trình Vũ cảm giác mặt lại bắt đầu nóng lên, lại ẩn ẩn có xíu…… Sợ hãi, thời điểm tiễn anh ra xe vẫn còn mất tự nhiên.
Đến khi xe Lục Vân Cảnh đi mất hút, mặt cô mới khôi phục như thường, vừa nãy Lục Vân Cảnh không phải nói giỡn anh ấy thật sự muốn chuyển công ty qua đây.
Hơn nữa lý do còn đặc biệt kỳ cục, là muốn cùng cô ngủ trưa……
Cách Lục tiên sinh làm người, cô cảm thấy anh ấy không phải là người xử trí theo cảm tính, chính là……
Lục Vân Cảnh muốn cùng cô ngủ sao? Nghiện ngập trong ôn hương không khỏi quá lớn đi? Lục tiên sinh cao lãnh cư nhiên lại là một người dục vọng cường thịnh thật sự làm Trình Vũ bất ngờ.
Buổi tối tan tầm về, Trình Vũ ăn cơm chiều sớm liền trực tiếp tắm ngủ trước, cô không dám cùng Lục Vân Cảnh nhiều lời, nằm ở trên giường liền cố đi vào giấc ngủ.
Hôm qua thật sự là lăn lộn quá sức, ban ngày lại ở trong công ty, cô cảm thấy nếu đêm nay lại lăn lộn có khả năng cô sẽ chết. Đại khái là quá mệt mỏi, nên nằm xuống một lát cô ngủ liền, Lục Vân Cảnh đêm nay rất ngoan, để Trình Vũ có một giấc ngủ thật sự mỹ mãn.
Sáng sớm hôm sau Trình Vũ bị lay tỉnh, Lục Vân Cảnh nghiêm túc nhìn làm Trình Vũ đang mơ hồ cũng thanh tỉnh hơn phân nửa, Lục Vân Cảnh ra một mệnh lệnh:
“Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi sáng cùng anh rèn
luyện.”
Trình Vũ cũng tính rèn luyện một chút, bằng không cô cảm thấy lấy với cường độ vận động của Lục Vân Cảnh có khả năng cô sẽ chết thiệt, nghe anh nói vậy cô liền ngoan ngoãn rời giường, đương nhiên chủ yếu là thái độ nghiêm túc của Lục Vân Cảnh làm cô không dám có nửa ý phản kháng.
Lục Vân Cảnh bảo cô trước cứ chạy vòng quanh sân huấn luyện vài vòng, sau đó anh vẫy tay bảo cô tiến vào sân huấn luyện, Trình Vũ ngoan ngoãn đi vào, Lục Vân Cảnh chỉ xà đơn cách đó không xa, ra lệnh: “Treo người lên đi.”
Trình Vũ nhìn thoáng qua độ cao, cảm giác Lục Vân Cảnh chơi xỏ, bất quá cô không dám hỏi nhiều, chỉ nói: “Quá cao, em đu không lên được.”
Lục Vân Cảnh đại khái cũng cảm thấy để cô đu lên xà đơn thật sự làm khó cô quá, liền đi tới trước xà nói: “Lại đây, anh ôm em lên.”
Trình Vũ ngoan ngoãn đi qua, Lục Vân Cảnh ôm eo cô thực nhẹ nhàng giơ lên, Trình Vũ với tay cầm xà đơn, cô sợ hãi nên giọng nói không khỏi lộ ra chút lo lắng:
“Vân…… Vân Cảnh, anh đừng có buông tay ra nha.”
( Hồi nhỏ, tập xe đạp đứa nhỏ nào cũng nói với người thân đừng buông tay ra, nhưng cuối cùng toàn bị người thân lừa, khi phát hiện sẽ ngoái đầu ra sau nhìn, kết quả là cái mũi ăn trầu, cái đầu hút thuốc,.... Vài lần té ngã, cuối cùng chúng ta cũng có thể đạp xe đi bon bon. Ngẫm lại, nếu lúc đó không buông tay, chắc gì mình đã dám chạy xe một mình, cảm ơn những lần té ngã thật đau để ta nhận ra, qua đau thương ta mới trưởng thành)
Lục Vân Cảnh một mặt:
“Không buông tay, làm thế nào em dẫn thể hướng về phía trước được?”
Dẫn cơ thể hướng về phía trước…… Trình Vũ cảm thấy Lục Vân Cảnh thật sự quá để mắt đến quá trình cô luyện tập rồi, bất quá nhìn khuôn mặt này cô lại có chút khó xử, nhưng nếu phải nâng cơ thể hướng lên trên cô cảm thấy tay sẽ đứt đoạn ra mất, rối rắm trong chốc lát, Trình Vũ buông tay ôm cổ anh, vẻ mặt đưa đám nói:
“Tay…… Tay của em đau quá, mới tập nên em chưa thể làm động tác khó, đột nhiên tập luyện cường độ lớn vậy, làm thế nào em làm tốt được!”
Trình Vũ cảm thấy đối phó với Lục Vân Cảnh cô vẫn nên làm nũng bán manh sẽ có hiệu quả
hơn, Trình Vũ nói xong cúi đầu vẻ mặt ủy khuất nói:
“Còn có…… Đã ngủ cùng nhau luôn rồi, Lục tiên sinh có thể không hung dữ với em như vậy được không?”
Lục Vân Cảnh: “……”
Đối mặt với Lục Vân Cảnh Trình Vũ thật tình nhiều lúc cô chả dám kì kèo.
Lục Vân Cảnh không nói chuyện, trực tiếp ôm con lười treo trên người mình đi ra sân huấn luyện, nói với đám người Kim Lê Dương đứng ở bên ngoài: “Đem khăn lông đưa cho tôi, các cậu đi ra ngoài!”
Kim Lê Dương lập tức đem khăn lông đưa qua, mấy người họ phi thường biết điều, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu hết.
Trình Vũ có chút buồn bực, hỏi: “Làm sao vậy? Sao không luyện tập nữa?”
Lục Vân Cảnh không nói chuyện, trực tiếp ôm vợ vào bụi hoa cách đó không xa, cách sân huấn luyện không xa có một hoa viên, trong hoa viên có trồng tử la lan với hướng dương, đúng là hoa nở rộ thật sự sáng lạn.
- -----oOo------
Bình luận facebook