-
Chương 43
Cái giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ như chỉ là một câu trần thuật lại cho người nghe cảm giác anh ấy thật sự cường đại đến mức không có gì anh làm không được, cường đại đến mức có thể thay đổi hết mọi thứ. Nghe anh nói như vậy đột nhiên cô bình tĩnh trở lại, cười nói:
“ Em biết Lục tiên sinh lợi hại, có Lục tiên sinh ở đây, em sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Chuyện còn không phát sinh cô càng không nên nghĩ suy, nếu sau này sinh bệnh thật thì cô cũng còn nhiều năm nữa, mấy năm thời gian đã đủ để cô yêu anh.
Hai người ôm nhau thêm một lát mới xuống lầu ăn cơm, ăn xong thì nên lên giường ngủ, Lục tiên sinh phi thường an phận, mấy ngày nay bị toàn bị anh ấy tàn phá, Trình Vũ xác thật rất mệt mỏi, leo lên giường là ngủ mất tiêu.
Nửa đêm Trình Vũ bị tiếng chuông di động đánh thức, thấy cái tên hiện lên mà sửng sốt một chút.
Không ngờ là Lục Thừa Sương chị gái Lục Thừa Duẫn, trước kia khi còn cùng Lục Thừa Duẫn qua lại, cô ấy đối xử với cô cũng không tồi, tuy rằng sau này không còn cùng Lục Thừa Duẫn ở bên nhau, hai người cũng thường thường điện thoại hỏi thăm một chút nhưng gọi muộn như vậy là lần đầu tiên.
Trình Vũ tiếp điện thoại, nghe Lục Thừa Sương nôn nóng nói:
“Trình Vũ, em mau tới Ngô Đồng một chuyến đi, vừa rồi Vân Cảnh lại đây, còn dẫn theo rất nhiều người, đem Thừa Duẫn lên sân thượng, sắc mặt cậu ấy không tốt, chị sợ cậu ta gây bất trắc cho Thừa Duẫn, thật sự chị không biết nên làm gì bây giờ nên mới gọi điện thoại nhờ em.”
Trình Vũ nghe xong cũng kinh hãi, quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên bên cạnh không có Lục Vân Cảnh, bên kia thì Lục Thừa Sương như sắp khóc, nói: “Trình Vũ cầu xin em mau tới đây được không?”
Trình Vũ nói:
“ Chị không cần quá lo lắng, Vân Cảnh sẽ không làm gì Lục Thừa Duẫn đâu, giờ em lập tức qua đi.”
Trình Vũ ngắt điện thoại mặc quần áo trực tiếp chạy đến Ngô Đồng.
Giờ này Lục Vân Cảnh và Lục Thừa Duẫn đứng ở lầu ba, Lục Vân Cảnh mặc áo ngắn quần dài màu tối, đi ủng một thân đồ đó càng làm sự thâm trầm áp bách hơn.
Lục Thừa Duẫn thấy cách ăn mặc là biết anh có chuẩn bị mới đến, hắn nhướng mày, khóe miệng hơi cong có vài phần trào phúng:
“ Muộn như vậy anh còn đại giá quang lâm không biết có chuyện gì?”
Lục Vân Cảnh cúi đầu hút một ngụm thuốc, sương khói lượn lờ bao phủ mặt anh, biểu tình che sau làn khói làm người ta không rõ vẻ mặt, cứ cao thâm khó đoán sẽ làm người đối mặt sinh ra sợ hãi.
Chẳng chút để ý anh nói:
“Chớ quên, nơi này cũng là của tôi, tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”
Hắn trực tiếp hỏi: “ Anh muốn làm gì?”
Lục Vân Cảnh thong thả mang bao tay lên, lại ném một đôi cho Thừa Duẫn, lúc này mới nói:
“Tôi nhớ khi cậu còn nhỏ thân thể không tốt, Lục lão nhân liền tìm một võ sư tới dạy cậu đánh quyền để cường thân kiện thể, trong lúc vô ý tôi cũng học một hai chiêu, không nghĩ tới bộ quyền pháp này thật sự rất hữu dụng, thiếu niên tôi gầy yếu vậy mà có thể trưởng thành cũng là nhờ bộ quyền pháp này. Hiện giờ thân thể cậu tốt rồi, cũng không biết bộ quyền pháp đó có bị cậu làm hoang phế không nên hôm nay tôi lại đây chính là muốn thay sư phó kiểm nghiệm một chút.”
Lục Thừa Duẫn không phải là ngốc tử, cái gọi là kiểm nghiệm quyền pháp đều là lời dẫn, thứ Lục Vân Cảnh muốn là đánh nhau.
Lục Thừa Duẫn cúi đầu cười cười:
“Động một cái liền phải động tay, đây là cách Lục gia dạy anh sao?”
Đối với việc Lục Thừa Duẫn trào phúng Lục Vân Cảnh cũng không có phản ứng gì, vẻ mặt lạnh băng nói:
“Bằng không thì sao? So thủ đoạn cậu không bằng tôi, so năng lực thì cậu càng là thủ hạ bại tướng, trừ bỏ tứ chi tôi không biết cậu còn có gì để lấy ra cả.”
Lục Thừa Duẫn đơ trân như Từ Hải luôn. Không nhiều lời nữa, nhặt bao tay lên xem như tiếp nhận lời khiêu chiến.
Mấy năm nay Lục Vân Cảnh vẫn luôn nằm gai nếm mật, có thể nói bao cái khổ đều ăn hết, Lục Thừa Duẫn lại khác, mấy năm nay làm Lục thiếu gia rất thoải mái, cho nên so quyền cước căn bản hắn không phải là đối thủ của Lục Vân Cảnh, mấy cái vụ này chẳng khác gì làm bao cát hết, vài hiệp thôi trên mặt hắn đã đổ máu tè le.
Lục Vân Cảnh càng đánh càng hăng, một khuôn mặt lạnh với một đôi mắt đỏ khiến cho quanh thân anh tràn ngập sát khí, tựa như dã thú tiến vào sự công kích trạng.
Lục Thừa Duẫn bị đá trên đùi ngã trên mặt đất, giãy giụa một hồi lâu cũng không thể bò dậy, Lục Vân Cảnh đi đến, nhìn từ trên cao nhìn xuống, mặt vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn làm nhân tâm sợ hãi. Nhưng mà Lục Thừa Duẫn nhìn thấy lại cười rộ lên, khóe môi chảy máu, còn tươi cười nhìn qua rất quái dị.
“Anh muốn giết tôi sao? Lục Vân Cảnh anh dám sao? Anh mà giết tôi Trình Vũ sẽ đau lòng.”
Vẻ mặt của Lục tiên sinh cũng không biến hóa gì, cứ đứng trên cao nhìn xuống một lát mới lạnh lùng nói:
“Cậu muốn chết thì tôi cũng không ngại mà thành toàn cho.”
Phía sau lưng anh có chủy thủ, anh ấy rút ra, một tay kéo cổ áo Lục Vân Cảnh, một tay cầm chủy thủ đâm tới.
Động tác thực mau, không một tia do dự, bản năng cầu sống làm Lục Thừa Duẫn cứng đờ người vội vàng nghiêng đầu qua tránh thoát, nhưng mà chủy thủ chỉ kém một cm sẽ chui vào bên trái mặt lại đứng im đó.
Lục Thừa Duẫn vẫn còn sợ hãi, nhìn về phía Lục Vân Cảnh, lại thấy anh đem chủy thủ thu lại, hàn quang từ lưỡi dao đối lập với sự thong thả ung dung:
“Nếu đã sợ chết như vậy thì cần gì phải tự tìm tử lộ?”
Lục Thừa Duẫn không nói gì, trên thực tế là bị Lục Vân Cảnh dọa xém tè, ánh mắt người đó không có chút độ ấm, tựa hồ thứ trong tay anh không phải một con người, sự tàn nhẫn đó tựa hồ không có chút cảm tình mà như máy móc lập trình sẵn, cảm thấy kinh khủng quá đi.
Khi Trình Vũ và Lục Thừa Sương đẩy cửa tiến vào là vừa lúc thấy Lục Vân Cảnh một tay nắm cổ áo Lục Thừa Duẫn ấn hắn ngã trên mặt đất, một bàn tay nắm chủy thủ.
Lục Thừa Sương sợ tới mức che miệng một tiếng cũng không dám hé, Trình Vũ cũng bị hoảng sợ.
Lục Vân Cảnh nhìn người đột nhiên xông vào, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đem chủy thủ cất vào bao sau eo, lúc này mới nói:
“Không ở nhà ngủ, còn tới nơi này làm gì?”
Vẻ mặt của anh ấy thật sự không hề ổn tí nào lúc nói chuyện vẻ mặt rất nghiêm khắc. Nói thật, Trình Vũ cũng có chút sợ, nhìn thoáng qua Lục Thừa Duẫn máu me tùm lum, cô nói với Lục Thừa Sương: “ Chị đem anh ta ra ngoài trước đi.”
Lục Thừa Sương không chút suy nghĩ đỡ Lục Thừa Duẫn ra ngoài. Cửa sân thượng bị đóng lại, trong lúc nhất thời chỉ còn Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh đối mặt.
Đổ rất nhiều mồ hôi, cái trán cũng bị ướt mồ hôi, có vài sợi tóc dán trên trán, dù hơi hơi hỗn độn thế nhưng nó càng gợi cảm.
Trình Vũ thở dài hỏi:
“Buổi tối anh chạy đến đây là vì giết Lục Thừa Duẫn sao?”
Anh đem bao tay tháo ra ném xuống đất, ánh mắt híp lại, giọng lạnh băng:
“Anh muốn giết chết hắn, em đau lòng?”
Trình Vũ không thể hiểu được: “ Em đau lòng hắn ta làm gì?”
Từ chóp mũi anh phát ra một tiếng cười lạnh rất nhỏ:
“Đau lòng hắn ta làm gì? Trước kia không phải em yêu hắn ta đến chết đi sống lại sao?”
Trình Vũ: “……”
Như thế nào lại cảm giác có một hương vị chua lè vậy ta, không phải ghen chứ? Bất quá Trình vũ cảm thấy người giống Lục Vân Cảnh hẳn là sẽ không vì ghen mà chạy thật xa chạy tới đánh Lục tình địch, nó không phù hợp với tính cách Lục Vân Cảnh, nam nhân này sẽ không làm chuyện không có lý trí vậy được, nhưng nghe kiểu đó rõ ràng là anh ấy khó chịu, so đo quá khứ của cô cùng Lục Thừa Duẫn.
Trình Vũ cuối cùng vẫn nhịn không được, thật cẩn thận hỏi:
“Không phải là anh ghen chứ?”
Thân thể anh cương nhẹ một chút, đột nhiên xem vợ, chỉ thấy mắt cô đơn thuần muốn tìm tòi nghiên cứu anh thôi, tim như là bị đâm một cái, dường như không có việc anh móc bao thuốc ra đi đến bên cạnh cúi đầu bậc lửa.
Trình Vũ thấy phản ứng này rất không thích hợp, cô đi tới phía trước, lại hỏi: “ Anh ghen thật à?”
Lục Vân Cảnh không nói gì, ngón tay kẹp thuốc, tuy hiện tại biểu tình thật sự không tính là tốt, nhưng không biết sao, nó lại đặc biệt ấn tượng, người bình tĩnh lý trí lại ăn dấm, thật đáng yêu quá đi.
Trình Vũ thấy anh không nói lại hỏi:
“Vân Cảnh, anh ghen à? Anh ghen tị đúng không?”
Đột nhiên anh quay đầu nhìn qua cô, híp mắt ném tàn thuốc trên mặt đất dí, bước tới gần vợ, sát khí xuất hiện làm Trình Vũ nuốt nước miếng, cô theo bản năng lui về phía sau.
Bị bức tới góc tường, lưng dán ở trên vách, nhút nhát sợ sệt nhìn anh nói:
“Anh không cần như vậy, em cảm thấy rất sợ, anh nói sẽ ôn nhu với em rồi đó.”
Vẫn không nói chuyện, trực tiếp chống tay hai bên sườn cô đem cô giam trong vòng tay, vóc dáng đã cao hơn cô rất nhiều còn đứng chính diện lạnh băng đối mắt, cắn răng nói:
“Là anh ghen đó, thì thế nào? Anh lòng dạ hẹp hòi vậy đó, cả quá khứ của em anh cũng tính toán chi li đó!”
Nghe thế, sự kinh ngạc đã vượt mặt sự sợ hãi, Trình Vũ nhìn anh trước mắt cô sửng sốt, sau một lúc lâu cô mới hồi phục tinh thần lại, Lục Vân Cảnh ghen tị, người lạnh nhạt thâm trầm cũng có khi không lý trí, Trình Vũ cảm thấy tâm tình rất tốt, đối với vẻ đáng sợ của anh cô nhịn không được nở nụ cười, chọc chọc ngực anh:
“Ghen thì ghen thôi, anh hung dữ như vậy làm cái gì?” Sau đó cô lại câu lấy cổ anh nói:
“ Em không đau lòng vì Lục Thừa Duẫn đâu, tuy rằng trước kia xác thật có ở bên nhau, nhưng hiện tại em là vợ anh mà, em giờ chỉ biết đau lòng anh thôi đó, em không muốn trên tay anh dính xíu máu nào đâu.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Đại khái là không ngờ được cô vợ nhỏ sẽ mở miệng nói lời này, thân thể cứng đờ hồi lâu, giờ khuôn mặt lấy mắt thường cũng có thể thấy nó hòa hoãn hẳn, hồi lâu anh mới hỏi: “Thật sự à?”
Trình Vũ gật đầu cái rụp: “Thật sự.”
Hơi áp sát che dấu biểu tình, nhưng Trình Vũ có thể nhìn thấy anh hơi hơi cong khóe môi, nhìn qua giống như là đang cười.
Rất ít khi nhìn thấy Lục Vân Cảnh cười, cũng có thể nói từ khi nhận thức anh đến bây giờ không thấy cười luôn á, tựa hồ toàn là lạnh như băng, cho nên nhìn anh như phảng phất cười, cô lại có chút kích động, hỏi:
“Vân Cảnh, anh đang cười sao?”
Không thèm nói chuyện, đột nhiên anh bế cô đặt trên bàn gần đó, anh ngẩng đầu sắc mặt đã khôi phục như thườn cao lãnh thâm trầm, nói hai chữ: “Không có.”
Trình Vũ: “……”
Anh ôm eo cô kéo gần khoảng cách giữa hai người thêm một ít, cúi đầu hỏi:
“Chê anh hung hãn sao?”
Thanh âm có chút khẽ khàn, nghe có vài phần ôn nhu, Trình Vũ không biết vì sao anh hỏi như vậy, nhưng đột nhiên giọng Lục tiên sinh mềm xuống làm lòng cô rất vui, cô liền lắc đầu nói: “Không chê mà.”
Trình Vũ rất nhanh liền biết vì sao Lục Vân Cảnh hỏi như vậy.
- -----oOo------
“ Em biết Lục tiên sinh lợi hại, có Lục tiên sinh ở đây, em sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Chuyện còn không phát sinh cô càng không nên nghĩ suy, nếu sau này sinh bệnh thật thì cô cũng còn nhiều năm nữa, mấy năm thời gian đã đủ để cô yêu anh.
Hai người ôm nhau thêm một lát mới xuống lầu ăn cơm, ăn xong thì nên lên giường ngủ, Lục tiên sinh phi thường an phận, mấy ngày nay bị toàn bị anh ấy tàn phá, Trình Vũ xác thật rất mệt mỏi, leo lên giường là ngủ mất tiêu.
Nửa đêm Trình Vũ bị tiếng chuông di động đánh thức, thấy cái tên hiện lên mà sửng sốt một chút.
Không ngờ là Lục Thừa Sương chị gái Lục Thừa Duẫn, trước kia khi còn cùng Lục Thừa Duẫn qua lại, cô ấy đối xử với cô cũng không tồi, tuy rằng sau này không còn cùng Lục Thừa Duẫn ở bên nhau, hai người cũng thường thường điện thoại hỏi thăm một chút nhưng gọi muộn như vậy là lần đầu tiên.
Trình Vũ tiếp điện thoại, nghe Lục Thừa Sương nôn nóng nói:
“Trình Vũ, em mau tới Ngô Đồng một chuyến đi, vừa rồi Vân Cảnh lại đây, còn dẫn theo rất nhiều người, đem Thừa Duẫn lên sân thượng, sắc mặt cậu ấy không tốt, chị sợ cậu ta gây bất trắc cho Thừa Duẫn, thật sự chị không biết nên làm gì bây giờ nên mới gọi điện thoại nhờ em.”
Trình Vũ nghe xong cũng kinh hãi, quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên bên cạnh không có Lục Vân Cảnh, bên kia thì Lục Thừa Sương như sắp khóc, nói: “Trình Vũ cầu xin em mau tới đây được không?”
Trình Vũ nói:
“ Chị không cần quá lo lắng, Vân Cảnh sẽ không làm gì Lục Thừa Duẫn đâu, giờ em lập tức qua đi.”
Trình Vũ ngắt điện thoại mặc quần áo trực tiếp chạy đến Ngô Đồng.
Giờ này Lục Vân Cảnh và Lục Thừa Duẫn đứng ở lầu ba, Lục Vân Cảnh mặc áo ngắn quần dài màu tối, đi ủng một thân đồ đó càng làm sự thâm trầm áp bách hơn.
Lục Thừa Duẫn thấy cách ăn mặc là biết anh có chuẩn bị mới đến, hắn nhướng mày, khóe miệng hơi cong có vài phần trào phúng:
“ Muộn như vậy anh còn đại giá quang lâm không biết có chuyện gì?”
Lục Vân Cảnh cúi đầu hút một ngụm thuốc, sương khói lượn lờ bao phủ mặt anh, biểu tình che sau làn khói làm người ta không rõ vẻ mặt, cứ cao thâm khó đoán sẽ làm người đối mặt sinh ra sợ hãi.
Chẳng chút để ý anh nói:
“Chớ quên, nơi này cũng là của tôi, tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”
Hắn trực tiếp hỏi: “ Anh muốn làm gì?”
Lục Vân Cảnh thong thả mang bao tay lên, lại ném một đôi cho Thừa Duẫn, lúc này mới nói:
“Tôi nhớ khi cậu còn nhỏ thân thể không tốt, Lục lão nhân liền tìm một võ sư tới dạy cậu đánh quyền để cường thân kiện thể, trong lúc vô ý tôi cũng học một hai chiêu, không nghĩ tới bộ quyền pháp này thật sự rất hữu dụng, thiếu niên tôi gầy yếu vậy mà có thể trưởng thành cũng là nhờ bộ quyền pháp này. Hiện giờ thân thể cậu tốt rồi, cũng không biết bộ quyền pháp đó có bị cậu làm hoang phế không nên hôm nay tôi lại đây chính là muốn thay sư phó kiểm nghiệm một chút.”
Lục Thừa Duẫn không phải là ngốc tử, cái gọi là kiểm nghiệm quyền pháp đều là lời dẫn, thứ Lục Vân Cảnh muốn là đánh nhau.
Lục Thừa Duẫn cúi đầu cười cười:
“Động một cái liền phải động tay, đây là cách Lục gia dạy anh sao?”
Đối với việc Lục Thừa Duẫn trào phúng Lục Vân Cảnh cũng không có phản ứng gì, vẻ mặt lạnh băng nói:
“Bằng không thì sao? So thủ đoạn cậu không bằng tôi, so năng lực thì cậu càng là thủ hạ bại tướng, trừ bỏ tứ chi tôi không biết cậu còn có gì để lấy ra cả.”
Lục Thừa Duẫn đơ trân như Từ Hải luôn. Không nhiều lời nữa, nhặt bao tay lên xem như tiếp nhận lời khiêu chiến.
Mấy năm nay Lục Vân Cảnh vẫn luôn nằm gai nếm mật, có thể nói bao cái khổ đều ăn hết, Lục Thừa Duẫn lại khác, mấy năm nay làm Lục thiếu gia rất thoải mái, cho nên so quyền cước căn bản hắn không phải là đối thủ của Lục Vân Cảnh, mấy cái vụ này chẳng khác gì làm bao cát hết, vài hiệp thôi trên mặt hắn đã đổ máu tè le.
Lục Vân Cảnh càng đánh càng hăng, một khuôn mặt lạnh với một đôi mắt đỏ khiến cho quanh thân anh tràn ngập sát khí, tựa như dã thú tiến vào sự công kích trạng.
Lục Thừa Duẫn bị đá trên đùi ngã trên mặt đất, giãy giụa một hồi lâu cũng không thể bò dậy, Lục Vân Cảnh đi đến, nhìn từ trên cao nhìn xuống, mặt vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn làm nhân tâm sợ hãi. Nhưng mà Lục Thừa Duẫn nhìn thấy lại cười rộ lên, khóe môi chảy máu, còn tươi cười nhìn qua rất quái dị.
“Anh muốn giết tôi sao? Lục Vân Cảnh anh dám sao? Anh mà giết tôi Trình Vũ sẽ đau lòng.”
Vẻ mặt của Lục tiên sinh cũng không biến hóa gì, cứ đứng trên cao nhìn xuống một lát mới lạnh lùng nói:
“Cậu muốn chết thì tôi cũng không ngại mà thành toàn cho.”
Phía sau lưng anh có chủy thủ, anh ấy rút ra, một tay kéo cổ áo Lục Vân Cảnh, một tay cầm chủy thủ đâm tới.
Động tác thực mau, không một tia do dự, bản năng cầu sống làm Lục Thừa Duẫn cứng đờ người vội vàng nghiêng đầu qua tránh thoát, nhưng mà chủy thủ chỉ kém một cm sẽ chui vào bên trái mặt lại đứng im đó.
Lục Thừa Duẫn vẫn còn sợ hãi, nhìn về phía Lục Vân Cảnh, lại thấy anh đem chủy thủ thu lại, hàn quang từ lưỡi dao đối lập với sự thong thả ung dung:
“Nếu đã sợ chết như vậy thì cần gì phải tự tìm tử lộ?”
Lục Thừa Duẫn không nói gì, trên thực tế là bị Lục Vân Cảnh dọa xém tè, ánh mắt người đó không có chút độ ấm, tựa hồ thứ trong tay anh không phải một con người, sự tàn nhẫn đó tựa hồ không có chút cảm tình mà như máy móc lập trình sẵn, cảm thấy kinh khủng quá đi.
Khi Trình Vũ và Lục Thừa Sương đẩy cửa tiến vào là vừa lúc thấy Lục Vân Cảnh một tay nắm cổ áo Lục Thừa Duẫn ấn hắn ngã trên mặt đất, một bàn tay nắm chủy thủ.
Lục Thừa Sương sợ tới mức che miệng một tiếng cũng không dám hé, Trình Vũ cũng bị hoảng sợ.
Lục Vân Cảnh nhìn người đột nhiên xông vào, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đem chủy thủ cất vào bao sau eo, lúc này mới nói:
“Không ở nhà ngủ, còn tới nơi này làm gì?”
Vẻ mặt của anh ấy thật sự không hề ổn tí nào lúc nói chuyện vẻ mặt rất nghiêm khắc. Nói thật, Trình Vũ cũng có chút sợ, nhìn thoáng qua Lục Thừa Duẫn máu me tùm lum, cô nói với Lục Thừa Sương: “ Chị đem anh ta ra ngoài trước đi.”
Lục Thừa Sương không chút suy nghĩ đỡ Lục Thừa Duẫn ra ngoài. Cửa sân thượng bị đóng lại, trong lúc nhất thời chỉ còn Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh đối mặt.
Đổ rất nhiều mồ hôi, cái trán cũng bị ướt mồ hôi, có vài sợi tóc dán trên trán, dù hơi hơi hỗn độn thế nhưng nó càng gợi cảm.
Trình Vũ thở dài hỏi:
“Buổi tối anh chạy đến đây là vì giết Lục Thừa Duẫn sao?”
Anh đem bao tay tháo ra ném xuống đất, ánh mắt híp lại, giọng lạnh băng:
“Anh muốn giết chết hắn, em đau lòng?”
Trình Vũ không thể hiểu được: “ Em đau lòng hắn ta làm gì?”
Từ chóp mũi anh phát ra một tiếng cười lạnh rất nhỏ:
“Đau lòng hắn ta làm gì? Trước kia không phải em yêu hắn ta đến chết đi sống lại sao?”
Trình Vũ: “……”
Như thế nào lại cảm giác có một hương vị chua lè vậy ta, không phải ghen chứ? Bất quá Trình vũ cảm thấy người giống Lục Vân Cảnh hẳn là sẽ không vì ghen mà chạy thật xa chạy tới đánh Lục tình địch, nó không phù hợp với tính cách Lục Vân Cảnh, nam nhân này sẽ không làm chuyện không có lý trí vậy được, nhưng nghe kiểu đó rõ ràng là anh ấy khó chịu, so đo quá khứ của cô cùng Lục Thừa Duẫn.
Trình Vũ cuối cùng vẫn nhịn không được, thật cẩn thận hỏi:
“Không phải là anh ghen chứ?”
Thân thể anh cương nhẹ một chút, đột nhiên xem vợ, chỉ thấy mắt cô đơn thuần muốn tìm tòi nghiên cứu anh thôi, tim như là bị đâm một cái, dường như không có việc anh móc bao thuốc ra đi đến bên cạnh cúi đầu bậc lửa.
Trình Vũ thấy phản ứng này rất không thích hợp, cô đi tới phía trước, lại hỏi: “ Anh ghen thật à?”
Lục Vân Cảnh không nói gì, ngón tay kẹp thuốc, tuy hiện tại biểu tình thật sự không tính là tốt, nhưng không biết sao, nó lại đặc biệt ấn tượng, người bình tĩnh lý trí lại ăn dấm, thật đáng yêu quá đi.
Trình Vũ thấy anh không nói lại hỏi:
“Vân Cảnh, anh ghen à? Anh ghen tị đúng không?”
Đột nhiên anh quay đầu nhìn qua cô, híp mắt ném tàn thuốc trên mặt đất dí, bước tới gần vợ, sát khí xuất hiện làm Trình Vũ nuốt nước miếng, cô theo bản năng lui về phía sau.
Bị bức tới góc tường, lưng dán ở trên vách, nhút nhát sợ sệt nhìn anh nói:
“Anh không cần như vậy, em cảm thấy rất sợ, anh nói sẽ ôn nhu với em rồi đó.”
Vẫn không nói chuyện, trực tiếp chống tay hai bên sườn cô đem cô giam trong vòng tay, vóc dáng đã cao hơn cô rất nhiều còn đứng chính diện lạnh băng đối mắt, cắn răng nói:
“Là anh ghen đó, thì thế nào? Anh lòng dạ hẹp hòi vậy đó, cả quá khứ của em anh cũng tính toán chi li đó!”
Nghe thế, sự kinh ngạc đã vượt mặt sự sợ hãi, Trình Vũ nhìn anh trước mắt cô sửng sốt, sau một lúc lâu cô mới hồi phục tinh thần lại, Lục Vân Cảnh ghen tị, người lạnh nhạt thâm trầm cũng có khi không lý trí, Trình Vũ cảm thấy tâm tình rất tốt, đối với vẻ đáng sợ của anh cô nhịn không được nở nụ cười, chọc chọc ngực anh:
“Ghen thì ghen thôi, anh hung dữ như vậy làm cái gì?” Sau đó cô lại câu lấy cổ anh nói:
“ Em không đau lòng vì Lục Thừa Duẫn đâu, tuy rằng trước kia xác thật có ở bên nhau, nhưng hiện tại em là vợ anh mà, em giờ chỉ biết đau lòng anh thôi đó, em không muốn trên tay anh dính xíu máu nào đâu.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Đại khái là không ngờ được cô vợ nhỏ sẽ mở miệng nói lời này, thân thể cứng đờ hồi lâu, giờ khuôn mặt lấy mắt thường cũng có thể thấy nó hòa hoãn hẳn, hồi lâu anh mới hỏi: “Thật sự à?”
Trình Vũ gật đầu cái rụp: “Thật sự.”
Hơi áp sát che dấu biểu tình, nhưng Trình Vũ có thể nhìn thấy anh hơi hơi cong khóe môi, nhìn qua giống như là đang cười.
Rất ít khi nhìn thấy Lục Vân Cảnh cười, cũng có thể nói từ khi nhận thức anh đến bây giờ không thấy cười luôn á, tựa hồ toàn là lạnh như băng, cho nên nhìn anh như phảng phất cười, cô lại có chút kích động, hỏi:
“Vân Cảnh, anh đang cười sao?”
Không thèm nói chuyện, đột nhiên anh bế cô đặt trên bàn gần đó, anh ngẩng đầu sắc mặt đã khôi phục như thườn cao lãnh thâm trầm, nói hai chữ: “Không có.”
Trình Vũ: “……”
Anh ôm eo cô kéo gần khoảng cách giữa hai người thêm một ít, cúi đầu hỏi:
“Chê anh hung hãn sao?”
Thanh âm có chút khẽ khàn, nghe có vài phần ôn nhu, Trình Vũ không biết vì sao anh hỏi như vậy, nhưng đột nhiên giọng Lục tiên sinh mềm xuống làm lòng cô rất vui, cô liền lắc đầu nói: “Không chê mà.”
Trình Vũ rất nhanh liền biết vì sao Lục Vân Cảnh hỏi như vậy.
- -----oOo------
Bình luận facebook