Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 855
Còn một chuyện quên nhắc đến đó là bên mắt phải của Tống Tử Thanh có thêm một vết sẹo, không những không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của anh ấy mà ngược lại còn tăng thêm sự hấp dẫn của đàn ông cho anh. Anh ấy nói vết sẹo này là sự kiêu ngạo của đàn ông.
Mà Dạ Minh lại từ chối phong vương, cùng với Lưu Nguyệt trải qua những ngày tháng tiêu dao. Dạ Minh cũng chính thức gửi hôn thư cho tộc Dược Sư, nghe nói Tộc trưởng tộc Dược Sư cũng rất có thiện cảm với Dạ Minh, hôn lễ cũng rất gần rồi.
Lãnh Mạch để lại cho Si Mị một vị trí công thần, chờ ngày Sỉ Mị tỉnh lại sẽ cùng anh cai trị quốc gia.
Tộc người lùn, tộc Dược Sư và tộc Hoạt Đầu Quỷ trở thành ba đại tộc quan trọng nhất trong Minh giới.
Theo ước định, tộc Người Lùn hủy bỏ phong ấn, có thể tùy ý đi du ngoạn ở Minh giới. Còn tộc Dược Sư sau khi chuyện này đi qua, không đồng ý Lãnh Mạch lên ngôi đã về núi ở ẩn như trước đây. Hoạt Đầu Quỷ trở lại Nhân giới, trách nhiệm quản lý bách quỷ cũng vì thế rơi lên đầu bọn chúng.
Về phần Không Vương, thấy thực lực của Lãnh Mạch quá mạnh mẽ, không dám liều mạng uy hiếp nên cũng coi như là thông minh, chủ động xin trở về rừng sâu núi thảm trước kia của anh ta, sống những ngày tháng tiêu dao như trước kia.
Địa phủ một lần nữa trở về đứng đầu quản lí mười †ám tầng Địa Ngục, bộ máy hai giới Quỷ – Minh vẫn giữ quan hệ hỗ trợ qua lại nhưng không can thiệp vào nội bộ của nhau, Đồng Sênh trở thành quỷ sai thống lĩnh, không chỉ quản lí tất cả quỷ sai mà còn quản lí cả hệ thống điều tra Minh giới, trở thành thống soái trẻ tuổi có quyền hạn cao nhất trong lịch sử.
Tứ đại Thần thú trở thành tín ngưỡng của Minh giới, khắp nơi đều dựng lên miếu thờ Thần thú.
Những binh lính hi sinh trong trận chiến lần này cũng được người dân hậu táng. Lãnh Mạch mở rộng thiên hạ, mở tiệc trăm ngày.
Còn về phía tôi…
Tôi và Tống Tử Thanh đã về đến Nhân giới.
Tống Tử Thanh sau khi đưa chìa khóa nhà của anh ấy cho tôi thì rời đi, anh ấy phải đi lo liệu chuyện nhà họ Tống.
Bởi vì đã lâu không có ai về nên trong nhà đầy bụi bẩn, lúc tôi ra ngoài tìm người đến quét dọn vệ sinh thì gặp một sạp báo liền mua luôn một tờ báo mới nhất.
Trong thế giới của con người không có bất kì biến hóa gì, rất yên tĩnh. Vệt năng ấm mùa đông chiếu nghiêng nghiêng lên người, trên mặt đất trải một thảm tuyết mỏng tỉnh khôi, trên đường, những khuôn mặt vừa nói vừa cười đi lướt qua tôi. Không một ai biết bọn họ đã từng trải qua một tai họa tận thế nọ.
Tất cả mọi thứ đều bình thường bình lặng như vậy, thật tốt biết bao.
“Cô gái, nhìn cháu hơi lạ, vừa mới chuyển đến đây à?” Bà lão bán báo thân thiết nói chuyện với tôi.
Thật ra tôi đã đến nhà Tống Tử Thanh rất nhiều lần rồi, chẳng qua lần nào cũng bởi vì có việc gấp gáp, chắc hẳn bà lão cũng không nhận ra tôi được.
“Vâng ạ, cháu mới đến” Tôi mỉm cười với bà lão.
“Một mình cháu ở nhớ chú ý một chút đấy. Trước đây cũng đã từng có một cô gái ở đây, nhưng bỗng dưng không biết thế nào mà mất tích rồi”
“Một cô gái mất tích ạ?” Tôi hơi sững sờ.
“Cháu nhìn xem, giấy thông báo tìm người vẫn còn dán ở kia kìa” Bà lão chỉ cho tôi một tờ thông báo được dán ở một góc rất nhỏ.
Bên trên tờ báo viết: “Thông báo tìm người. Tên: Đồng Đồng; Tuổi: 19; Mặt mũi thanh tú sạch sẽ; Sinh viên Đại học A. Nếu ai nhìn thấy cô ấy, vui lòng gọi điện thoại, liên hệ cậu Tôn, chúng tôi xin cảm ơn và hậu tạ”.
Thông báo tìm tôi? Cậu Tôn?
“Cậu con trai này cũng thật là cố chấp, ở xung quanh khu này tìm tới lui cũng phải hơn một năm, mãi gần đây mới không thấy cậu ta đến nữa. Ôi, một cô gái ngoan ngoãn như thế, cứ như vậy mà biến mất, cũng thật là…” Bà lão nói.
Một năm?
Tôi lại cúi đầu xuống xem thời gian. Hóa ra bây giờ đã là được hơn một năm sau khi tôi rời khỏi Nhân gian.
Thời gian ở Minh giới và Nhân gian có khác biệt. Rõ ràng tôi mới chỉ ở Minh giới nhiều lắm là vài tháng mà thôi.
Tôi cảm ơn bà lão rồi rời đi luôn.
Tôn Viễn Phàm…
Người duy nhất trên Nhân gian còn để tâm đến tôi chắc cũng chỉ còn anh ta mà thôi.
Mà Dạ Minh lại từ chối phong vương, cùng với Lưu Nguyệt trải qua những ngày tháng tiêu dao. Dạ Minh cũng chính thức gửi hôn thư cho tộc Dược Sư, nghe nói Tộc trưởng tộc Dược Sư cũng rất có thiện cảm với Dạ Minh, hôn lễ cũng rất gần rồi.
Lãnh Mạch để lại cho Si Mị một vị trí công thần, chờ ngày Sỉ Mị tỉnh lại sẽ cùng anh cai trị quốc gia.
Tộc người lùn, tộc Dược Sư và tộc Hoạt Đầu Quỷ trở thành ba đại tộc quan trọng nhất trong Minh giới.
Theo ước định, tộc Người Lùn hủy bỏ phong ấn, có thể tùy ý đi du ngoạn ở Minh giới. Còn tộc Dược Sư sau khi chuyện này đi qua, không đồng ý Lãnh Mạch lên ngôi đã về núi ở ẩn như trước đây. Hoạt Đầu Quỷ trở lại Nhân giới, trách nhiệm quản lý bách quỷ cũng vì thế rơi lên đầu bọn chúng.
Về phần Không Vương, thấy thực lực của Lãnh Mạch quá mạnh mẽ, không dám liều mạng uy hiếp nên cũng coi như là thông minh, chủ động xin trở về rừng sâu núi thảm trước kia của anh ta, sống những ngày tháng tiêu dao như trước kia.
Địa phủ một lần nữa trở về đứng đầu quản lí mười †ám tầng Địa Ngục, bộ máy hai giới Quỷ – Minh vẫn giữ quan hệ hỗ trợ qua lại nhưng không can thiệp vào nội bộ của nhau, Đồng Sênh trở thành quỷ sai thống lĩnh, không chỉ quản lí tất cả quỷ sai mà còn quản lí cả hệ thống điều tra Minh giới, trở thành thống soái trẻ tuổi có quyền hạn cao nhất trong lịch sử.
Tứ đại Thần thú trở thành tín ngưỡng của Minh giới, khắp nơi đều dựng lên miếu thờ Thần thú.
Những binh lính hi sinh trong trận chiến lần này cũng được người dân hậu táng. Lãnh Mạch mở rộng thiên hạ, mở tiệc trăm ngày.
Còn về phía tôi…
Tôi và Tống Tử Thanh đã về đến Nhân giới.
Tống Tử Thanh sau khi đưa chìa khóa nhà của anh ấy cho tôi thì rời đi, anh ấy phải đi lo liệu chuyện nhà họ Tống.
Bởi vì đã lâu không có ai về nên trong nhà đầy bụi bẩn, lúc tôi ra ngoài tìm người đến quét dọn vệ sinh thì gặp một sạp báo liền mua luôn một tờ báo mới nhất.
Trong thế giới của con người không có bất kì biến hóa gì, rất yên tĩnh. Vệt năng ấm mùa đông chiếu nghiêng nghiêng lên người, trên mặt đất trải một thảm tuyết mỏng tỉnh khôi, trên đường, những khuôn mặt vừa nói vừa cười đi lướt qua tôi. Không một ai biết bọn họ đã từng trải qua một tai họa tận thế nọ.
Tất cả mọi thứ đều bình thường bình lặng như vậy, thật tốt biết bao.
“Cô gái, nhìn cháu hơi lạ, vừa mới chuyển đến đây à?” Bà lão bán báo thân thiết nói chuyện với tôi.
Thật ra tôi đã đến nhà Tống Tử Thanh rất nhiều lần rồi, chẳng qua lần nào cũng bởi vì có việc gấp gáp, chắc hẳn bà lão cũng không nhận ra tôi được.
“Vâng ạ, cháu mới đến” Tôi mỉm cười với bà lão.
“Một mình cháu ở nhớ chú ý một chút đấy. Trước đây cũng đã từng có một cô gái ở đây, nhưng bỗng dưng không biết thế nào mà mất tích rồi”
“Một cô gái mất tích ạ?” Tôi hơi sững sờ.
“Cháu nhìn xem, giấy thông báo tìm người vẫn còn dán ở kia kìa” Bà lão chỉ cho tôi một tờ thông báo được dán ở một góc rất nhỏ.
Bên trên tờ báo viết: “Thông báo tìm người. Tên: Đồng Đồng; Tuổi: 19; Mặt mũi thanh tú sạch sẽ; Sinh viên Đại học A. Nếu ai nhìn thấy cô ấy, vui lòng gọi điện thoại, liên hệ cậu Tôn, chúng tôi xin cảm ơn và hậu tạ”.
Thông báo tìm tôi? Cậu Tôn?
“Cậu con trai này cũng thật là cố chấp, ở xung quanh khu này tìm tới lui cũng phải hơn một năm, mãi gần đây mới không thấy cậu ta đến nữa. Ôi, một cô gái ngoan ngoãn như thế, cứ như vậy mà biến mất, cũng thật là…” Bà lão nói.
Một năm?
Tôi lại cúi đầu xuống xem thời gian. Hóa ra bây giờ đã là được hơn một năm sau khi tôi rời khỏi Nhân gian.
Thời gian ở Minh giới và Nhân gian có khác biệt. Rõ ràng tôi mới chỉ ở Minh giới nhiều lắm là vài tháng mà thôi.
Tôi cảm ơn bà lão rồi rời đi luôn.
Tôn Viễn Phàm…
Người duy nhất trên Nhân gian còn để tâm đến tôi chắc cũng chỉ còn anh ta mà thôi.
Bình luận facebook