Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 906
Lãnh Mạch ném cho cậu ta một ánh nhìn lạnh lẽo, Hàn Vũ lập tức rụt cổ lại không dám nói nữa.
“Lãnh Mạch, hôm nay cậu muốn đưa tôi đi ăn gì à?” Mắt Uông Tư Điềm cong cong, cực kỳ đáng yêu.
Lãnh Mạch lại ngại ngùng: “Mai cha tôi đưa tôi đi làm nhiệm vụ ở ngoại thành, có lẽ hai ba hôm sẽ không ở đây, nên là, nên là..”
“Nên lão đại Lãnh muốn mời cậu đi ăn, có lẽ là anh ấy không lỡ rời xa cậu đó” Hàn Vũ buột miệng nói.
Lãnh Mạch trừng cậu ta: “Cậu không nói thì cũng không ai coi cậu là câm đâu.”
Hàn Vũ lập tức nhìn về phía khác giả vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy gì hết.
Uông Tư Điềm che miệng cười: “Thế thì đi thôi, em trai Lãnh Mạch.”
Bởi vì Uông Tư Điêm lớn hơn Lãnh Mạch, lúc bình thường trêu đùa đều gọi Lãnh Mạch là em trai, Lãnh Mạch bảy tuổi bị đùa đến mức tai đỏ ửng.
Ba đứa trẻ đi ra khỏi trường học, Lãnh Mạch đưa Uông Tư Điềm và Hàn Vũ đi ăn thịt nướng, ăn xong ba người họ cùng chơi trên đường lớn, ba đứa trẻ đều cười rất vui vẻ.
Lúc đi qua một đoạn đường Uông Tư Điềm đột nhiên dừng lại, chỉ về phía đối diện: “Nhìn kìa, điện Minh Vương”
Hóa ra trong lúc bất tri bất giác bọn họ đã đi đến đối diện điện Minh Vương.
Bên ngoài đại điện có binh sĩ canh gác, đây là vương điện lớn nhất, huy hoàng nhất của Minh Vương trong thành.
“Cha tôi từng nói bên trong rất huy hoang, rất đẹp.”
Mặt Uông Tư Điềm viết đây ngưỡng mộ, cha cô là trọng thân của Minh Vương Lạc Nhu.
Lãnh Mạch lại không có hứng thú lãm với vương điện, cậu chỉ muốn trở thành một cường giả, nhưng không muốn làm người thống trị.
“Hay là chúng mình thử mạo hiểm lẻn vào xem?”
Uông Tư Điềm to gan nói.
“Không phải chứ? Nếu mà bị phát hiện sẽ chết đó!”
Hàn Vũ không dám đi vào.
Lãnh Mạch im lặng.
“Vào đi vào đi Lãnh Mạch” Uông Tư Điềm túm lấy cánh tay Lãnh Mạch làm nũng: “Chúng ta không vào.
chủ điện của Minh Vương đại nhân, chỉ đi vào bên trong viện xem xem rồi sẽ ra, cũng không có gì đâu mà, cậu nói có đúng không Lãnh Mạch?”
Không thể kháng cự Uông Tư Điềm làm nũng, cuối cùng Lãnh Mạch cũng đáp ứng.
Hàn Vũ không dám đi, nhưng cũng không muốn bỏ rơi bạn bè nên cũng đuổi theo.
Lãnh Mạch rất thông minh, tìm một có cảnh vệ đang đổi vị trí thay ca, dùng nước tạo thành một tấm ngăn nhỏ, đưa Uông Tư Điềm và Hàn Vũ từ góc lẻn vào điện Minh Vương.
Vương điện rất lớn, có một khu vườn cực kỳ đẹp.
“Woal” Hàn Vũ kinh ngạc nhìn xung quanh: “Đẹp quát Thật lớn! Thật đẹp!”
Gia đình Hàn Vũ không được tính là danh môn vọng tộc, đương nhiên chưa từng đến Chủ điện của Minh Vương.
“Tôi nghe nói Minh Vương có một người con trai, nhưng cô ta bỏ rơi đưa nhỏ rồi” Uông Tư Điềm vừa nhìn xung quanh vườn vừa nói.
“Cậu đào đâu ra lắm thông tin bên lề thế hả?” Hàn Vũ không thể tin nổi hỏi.
“Bọn con gái trong trường nhiều chuyện lăm, tôi nghe từ bọn họ đấy”
Hàn Vũ lắc đầu: “Con gái đúng là sinh vật đáng sợ”
Sợ á? Tại sao cậu lại thấy cũng bình thường mà? Ví dụ như Uông Tư Điềm đâu có đáng sợ đâu. Lãnh Mạch âm thầm nghĩ.
?” Đột nhiên có binh sĩ kêu lên.
Minh Vương Lạc Nhu quay lại vương điện rồi!
“Lãnh Mạch, hôm nay cậu muốn đưa tôi đi ăn gì à?” Mắt Uông Tư Điềm cong cong, cực kỳ đáng yêu.
Lãnh Mạch lại ngại ngùng: “Mai cha tôi đưa tôi đi làm nhiệm vụ ở ngoại thành, có lẽ hai ba hôm sẽ không ở đây, nên là, nên là..”
“Nên lão đại Lãnh muốn mời cậu đi ăn, có lẽ là anh ấy không lỡ rời xa cậu đó” Hàn Vũ buột miệng nói.
Lãnh Mạch trừng cậu ta: “Cậu không nói thì cũng không ai coi cậu là câm đâu.”
Hàn Vũ lập tức nhìn về phía khác giả vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy gì hết.
Uông Tư Điềm che miệng cười: “Thế thì đi thôi, em trai Lãnh Mạch.”
Bởi vì Uông Tư Điêm lớn hơn Lãnh Mạch, lúc bình thường trêu đùa đều gọi Lãnh Mạch là em trai, Lãnh Mạch bảy tuổi bị đùa đến mức tai đỏ ửng.
Ba đứa trẻ đi ra khỏi trường học, Lãnh Mạch đưa Uông Tư Điềm và Hàn Vũ đi ăn thịt nướng, ăn xong ba người họ cùng chơi trên đường lớn, ba đứa trẻ đều cười rất vui vẻ.
Lúc đi qua một đoạn đường Uông Tư Điềm đột nhiên dừng lại, chỉ về phía đối diện: “Nhìn kìa, điện Minh Vương”
Hóa ra trong lúc bất tri bất giác bọn họ đã đi đến đối diện điện Minh Vương.
Bên ngoài đại điện có binh sĩ canh gác, đây là vương điện lớn nhất, huy hoàng nhất của Minh Vương trong thành.
“Cha tôi từng nói bên trong rất huy hoang, rất đẹp.”
Mặt Uông Tư Điềm viết đây ngưỡng mộ, cha cô là trọng thân của Minh Vương Lạc Nhu.
Lãnh Mạch lại không có hứng thú lãm với vương điện, cậu chỉ muốn trở thành một cường giả, nhưng không muốn làm người thống trị.
“Hay là chúng mình thử mạo hiểm lẻn vào xem?”
Uông Tư Điềm to gan nói.
“Không phải chứ? Nếu mà bị phát hiện sẽ chết đó!”
Hàn Vũ không dám đi vào.
Lãnh Mạch im lặng.
“Vào đi vào đi Lãnh Mạch” Uông Tư Điềm túm lấy cánh tay Lãnh Mạch làm nũng: “Chúng ta không vào.
chủ điện của Minh Vương đại nhân, chỉ đi vào bên trong viện xem xem rồi sẽ ra, cũng không có gì đâu mà, cậu nói có đúng không Lãnh Mạch?”
Không thể kháng cự Uông Tư Điềm làm nũng, cuối cùng Lãnh Mạch cũng đáp ứng.
Hàn Vũ không dám đi, nhưng cũng không muốn bỏ rơi bạn bè nên cũng đuổi theo.
Lãnh Mạch rất thông minh, tìm một có cảnh vệ đang đổi vị trí thay ca, dùng nước tạo thành một tấm ngăn nhỏ, đưa Uông Tư Điềm và Hàn Vũ từ góc lẻn vào điện Minh Vương.
Vương điện rất lớn, có một khu vườn cực kỳ đẹp.
“Woal” Hàn Vũ kinh ngạc nhìn xung quanh: “Đẹp quát Thật lớn! Thật đẹp!”
Gia đình Hàn Vũ không được tính là danh môn vọng tộc, đương nhiên chưa từng đến Chủ điện của Minh Vương.
“Tôi nghe nói Minh Vương có một người con trai, nhưng cô ta bỏ rơi đưa nhỏ rồi” Uông Tư Điềm vừa nhìn xung quanh vườn vừa nói.
“Cậu đào đâu ra lắm thông tin bên lề thế hả?” Hàn Vũ không thể tin nổi hỏi.
“Bọn con gái trong trường nhiều chuyện lăm, tôi nghe từ bọn họ đấy”
Hàn Vũ lắc đầu: “Con gái đúng là sinh vật đáng sợ”
Sợ á? Tại sao cậu lại thấy cũng bình thường mà? Ví dụ như Uông Tư Điềm đâu có đáng sợ đâu. Lãnh Mạch âm thầm nghĩ.
?” Đột nhiên có binh sĩ kêu lên.
Minh Vương Lạc Nhu quay lại vương điện rồi!
Bình luận facebook