An Nhược uống từng thìa từng thìa canh đậu đỏ, mỗi lần trong lúc vô tình ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy gương mặt mang nụ cười bí hiểm của Lục Mặc Hiên, không biết Lục Mặc Hiên còn định mưu tính gì với cô nữa đây.
An Nhược cúi đầu uống thêm một ngụm cạnh đậu đỏ nữa, nghe thấy tiếng ho khan của ai đó, An Nhược liền buông thìa trong tay ra ngẩng đầu lên nói với Lục Mặc Hiên "Lục Mặc Hiên, anh cũng có thể múc cho mình một chén canh đậu đỏ mà, sao cứ ngồi nhìn em ăn làm gì!"
An Nhược vừa nói vừa tặng cho Lục Mặc Hiên một ánh mắt xem thường.
Khuỷu tay Lục Mặc Hiên tì lên mặt bàn bằng thủy tinh, một tay chống cằm. Mày khẽ nhíu lại, sau đó nheo mắt ngắm nhìn An Nhược. Trên một phương diện nào đó mà nói, An Nhược khi ở trước mặt anh nên mặc quần áo rộng rãi là tốt nhất.
An Nhược nheo mắt, cô cảm giác có cái gì đó rất lạ. Cô nhìn theo ánh mắt của Lục Mặc Hiên đang chiếu lên người mình, vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhược liền trầm xuống.
Chẳng trách anh cứ ngồi nhìn cô chằm chằm, thì ra. . . . . . Chiếc áo sơ mi của Lục Mặc Hiên khi mặc trên người cô thì trở nên quá rộng rãi, một bên ngực lộ ra trước mặt anh, từ góc độ của Lục Mặc Hiên nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy chiếc bra màu đen ôm lấy hai bầu nực nõn nà phổng phao của cô.
An Nhược vội vã lôi kéo chiếc áo sơ mi che chắn cảnh xuân phơi phới, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Mặc Hiên một cái, giọng nói cực kỳ tức giận."Lục Mặc Hiên, anh có còn biết khí tiết của người quân nhân là gì không hả! Bây giờ anh, so với lưu manh còn lưu manh hơn!"
Lục Mặc Hiên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt à một tiếng, lập tức đứng lên, từ trên cao liếc mắt nhìn An Nhược một cái xong chỉ nhẹ nhàng bỏ lại một câu, "Cảm ơn đã khích lệ."
Khóe môi An Nhược run lên, cuối cùng không thèm đáp lại câu nào, tay trái vẫn giữ chặt lấy ngực không buông, tay phải cầm lấy thìa tiếp tục uống canh đậu đỏ. Về sau, cô cũng đừng trông mong gì vào khí tiết quân nhân của anh.
Trong lòng An Nhược tỉ mỉ tính toán một phen, tòa biệt thự rộng lớn rực rỡ như này, mang phong cách Âu Mĩ đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế.
Sống ở đây chắc chắn sẽ thoải mái hơn căn nhà trọ kia của cô, nhưng sau này không thể không tiêu hết tâm tư để đấu trí đấu dũng với Lục Mặc Hiên. Chỉ cần hơi lơ là một chút thôi thì e rằng trinh tiết của cô không giữ được rồi.
Hôm nay phải đi làm, đi trễ không những bị trừ tiền lương mà có thể còn bị ảnh hưởng tới tiền thưởng cuối năm của cô, cho nên An Nhược trực tiếp bê bát lên uống, uống liền một hơi đến tận đáy bát.
Tài nấu nướng của Lục Mặc Hiên cũng không tệ, đường cho vào trong cạnh đậu đỏ vừa vặn không nhiều không ít, uống vào miệng chỉ cảm thấy vị thơm ngọt của canh, dù uống nhiều cũng sẽ không cảm thấy ngấy.
Lau miệng xong An Nhược đứng lên, giương mắt nhìn Lục Mặc Hiền cầm quần áo mới trên tay đi về phía cô.
An Nhược nhạy cảm liếc nhìn bộ quần áo đó một phen, toàn bộ thịt trên người như muốn rơi hết xuống dưới đất.
Áo sơ mi cổ chữ V màu lam cùng quần jean màu xám. Bộ quần áo này rất quen thuộc với An Nhược, trong tạp chí thời trang Mẫn Cần mua tuần trước, bộ quần áo mà cô người mẫu kia mặc trên trang bìa tạp chí chính là bộ quần áo này, là kiểu dáng nằm trong bộ sưu tập mới nhất năm nay của Dior.
Điều khiến An Nhược kinh ngạc không phải là giá cả của bộ quần áo này, mà là. . . . . . hôm nay Lục Mặc Hiên mặc một chiếc áo sơ mi màu xám và quần jean màu xanh lam. Nếu như cô thật sự mặc bộ quần áo Dior này lên người, cùng với bộ quần áo mà Lục Mặc Hiên đang mặc, chẳng khác nào là quần áo tình nhân!
Lục Mặc Hiên vừa cầm quần áo vừa đưa mắt ngắm nhìn An Nhược, "Chẳng lẽ anh thật sự muốn em mặc bộ quần áo này đến công ty sao?" Cô vừa dứt lời, Lục Mặc Hiên lập tức phóng ra một ánh mắt ám muội.
An Nhược hừ một tiếng, trực tiếp túm lấy bộ quần áo trên tay Lục Mặc Hiên.
Bộ quần áo Chanel bị ngâm trong bồn tắm ở tầng hai, nhất định là Lục Mặc Hiên đã lên kế hoạch sẵn rồi, cố ý đem bộ quần áo Chanel kia ngâm vào trong nước, rồi lại cố ý kêu người mang bộ quần áo với màu sắc như này tới đây!
Hiện tại thì tốt rồi, cô đã không thể nào ngăn cản Lục Mặc Hiên xen vào công việc của cô nữa. Hôm qua cô nêu ra hai điều kiện, Lục Mặc Hiên đều gật đầu cả hai, kết quả thì sao?
Lục Mặc Hiên nhìn An Nhược cầm quần áo chạy đi như một làn khói, đôi dép bông trên chân của cô ma sát trên nền nhà phát ra nhưng tiếng loẹt xoẹt loẹt xoẹt. Một bóng dáng mảnh khảnh in trên sàn nhà bóng loáng, khóe miệng Lục Mặc Hiên bất giác cong lên.
Khi nào đến Mậu Hưng anh sẽ không nói gì cả, chắc chắn những người ở đó sẽ tự động coi An Nhược là người phụ nữ của Lục Mặc Hiên anh.
Lục Mặc Hiên khoanh 1 tay trước ngực, một tay vuốt ve cằm. Cô bé này lại còn phải chạy vào nhà vệ sinh để thay quần áo, thay ở trước mặt anh không phải tốt hơn sao.
Huống hồ, toàn bộ căn biệt thự này đều có gắn camera, phòng tắm tầng một cũng có một cái. Chỉ cần anh đến thư phòng ở lầu hai, mở máy tính, mở máy theo dõi thì nhất cử nhất động của An Nhược ở trong phòng tắm sẽ được thu lại hết.
Chậc chậc hai tiếng, nếu như An Nhược biết trong biệt thự còn có thứ này, chắc sẽ xù lông nhím lên choi mà xem?
Lục Mặc Hiên cười càng thêm rực rỡ, chân dài khẽ bước đến bên ghế sofa ngồi xuống.
Cầm ra điện thoại, đèn báo đang nhấp nháy báo hiệu có tin nhắn, Lục Mặc Hiên khẽ ấn một cái, sau khi đọc xong tin nhắn, Lục Mặc Hiên chỉ cười lạnh một tiếng, ngón tay ngay lập tức di chuyển trên màn hình, nghiêm nghị ra chỉ thị.
Ít lâu sau không ít quan chức cấp cao của thành phố A sẽ phải ăn cơm tù rồi.
"Lục Mặc Hiên, mau đi thôi, sắp đến 8 giờ rồi, chết rồi! Em mà đến muộn thì tiền chuyên cần chắc chắn sẽ mất, tiền lương cũng sẽ thiếu đi một khoản nha!" An Nhược mặc quần áo xong, cầm túi xách ở trên ghế sofa, vừa cầm vào điện thoại liền thấy đã 7h45, mấy con số này suýt chút nữa chọc mù mắt cô rồi.
Cho nên An Nhược mặc kệ chuyện lúc nãy cô ở trong nhà tắm mắng Lục Mặc Hiên là đồ cẩu huyết, bây giờ trực tiếp ra lệnh cho anh.
Một giây trước Lục Mặc Hiên vừa nghiêm nghị ra lệnh cho cấp dưới. vậy mà bây gờ lại vui vẻ chấp nhận mệnh lệnh của một cô bé đang giương nanh múa vuốt với anh.
Lục Mặc Hiên từ trên ghế sofa đứng lên, đi đến cạnh người An Nhược. Vuốt vuốt mái tóc của cô, không chút hoang mang nói, "Em định đầu tóc lộn xộn quần áo không chỉnh tề ra ngoài sao. Người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng đêm qua anh cường bạo em."
Lục Mặc Hiên nói xong liền lắc đầu, thở dài, "Nhưng mà ai biết được rằng đêm qua em mới chính là người mạnh mẽ muốn anh nha."
Bây giờ An Nhược đã có năng lực thích ứng với sự phóng đại của Lục Mặc Hiên, đối mặt với một người mặt dày không biết xấu hổ như Lục Mặc Hiên, trên mặt không hề có một chút gợn sóng, mà phải rất tự nhiên nói."Phải, là em cường bạo anh, vậy được chưa! Mau đi thôi!"
An Nhược sau khi nói xong, trực tiếp nắm lấy tay của Lục Mặc Hiên, ngón cái ấn vào vào bảng điều khiển trên tường, cửa lớn vừa mở ra An Nhược liền lôi kéo Lục Mặc Hiên xông ra ngoài.
Đi được vài bước, An Nhược cảm thấy bàn chân có cái gì đó không đúng.
Cúi đầu nhìn, chết tiệt, cô đi dép bông ra ngoài này! Mặc kệ nụ cười xấu xa của Lục Mặc Hiên, An Nhược nhanh chân trở lại phòng khách.
Đập vào mắt cô là đôi giày cao gót ba phân màu xanh lam mới tinh, An Nhược cúi người nhìn nhãn hiệu trên đôi giày, Dior.
"Nhanh đi vào, không phải em nói muộn rồi sao?" Một giọng nói trầm ấm truyền vào tai An Nhược.
An Nhược nhìn chằm chằm đôi giày cao gót ba phân này, Lục Mặc Hiên biết cô không thích đi giày cao gót, cho nên mới cho người mang đến cho cô đôi giày này sao?
Bình luận facebook