• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vô Địch Thật Tịch Mịch (2 Viewers)

  • Chương 179-181

Chương 179

Các đệ tử lộ vẻ kinh hãi. Lâm sư huynh bộc phát thần uy, lấy sức mạnh cường hãn nhanh chóng trấn áp Thánh Tử của Thánh Đường tông. Vốn bọn họ cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, thật không ngờ Lâm sư huynh còn muốn trấn áp cả ba vị phong chủ nữa.

Đoạn thời gian trước, tin tức Lâm sư huynh tử vong truyền về tông môn. Nguyên bản chuyện này cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng mà người ra tay ám sát Lâm sư huynh lại bốn đệ tử nội môn nhất phẩm của tông môn.

Đệ tử nội môn nhất phẩm ở trong tông môn có địa vị cực cao, thuộc về lực lượng trung kiên, muốn điều động đệ tử nội môn nhất phẩm xuất tông tìm giết sư huynh đệ đồng môn, như vậy người ở phía sau màn khẳng định không phải bình thường.

Bây giờ Lâm sư huynh cường thế trở về, tự nhiên là muốn làm rõ ràng chuyện này.

Bất kỳ đệ tử nào đều cảm giác năm nay tông môn xảy ra thật nhiều chuyện, hơn nữa mỗi một chuyện đều là đại sự.

Uy thế cường hãn nhanh chóng bao phủ cả ba ngọn núi, thanh âm bá đạo càng vang vọng ở bên tai của các đệ tử. Từ trong ba ngọn núi, đột nhiên có ba khí tức bạo phát ra, quấy phong vân, lay động đất trời.

Đồng thời ba vệt sáng bay ra, lao về phía này.

- Lâm Phàm, ngươi đừng khinh người quá đáng.

Vạn Trung Thiên nổi giận gầm lên. Trong lòng của hắn cực kỳ khó chịu, lại vô cùng bất đắc dĩ, chuyện này có quan hệ gì với hắn đâu.

Lần trước bị Thiên Tu trưởng lão trấn áp, ép đến không dám rời tông nửa bước, mỗi ngày chỉ có thể chờ đợi ở bên trong Trung Thiên phong.

Thánh Tử của Thánh Đường tông đến tông môn diễu võ giương oai. Mặc dù thực lực của hắn cũng tương đương với đối phương, nhưng coi như đi ra thì lại có thể làm như thế nào. Thánh Đường tông vẫn như cũ là Thánh Đường tông, đệ nhất tông môn trên thế gian, đi ra cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

Nhưng tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra, hắn đều nhìn ở trong mắt. Lâm Phàm đã có thành tựu, không còn là người mà mình có thể tùy ý nghiền ép như trước nữa.

Tên Thánh Tử kia cũng bị Lâm Phàm trấn áp, e rằng mình cũng không còn là đối thủ của Lâm Phàm nữa rồi.

Trong mắt của Quân Vô Thiên ẩn tàng sự tức giận. Luận thực lực, hắn còn cường hoành hơn tên Thánh Tử kia rất nhiều, nhưng mà tông môn quá yếu cho nên dù có thể nghiền ép tên Thánh Tử kia, hắn cũng không dám ra tay.

Lâm Phàm vô pháp vô thiên, trấn áp Thánh Tử, đã sớm lưu lại ở trong lòng ba người bọn họ một ấn tượng không thể xóa nhòa, bây giờ bọn họ chỉ có một ý nghĩ.

Kẻ này đã có thành tựu, đã không thể nào trấn áp được nữa.

Dù không cần mượn nhờ uy danh của Thiên Tu trưởng lão, xét trên phương diện thực lực, chỉ sợ trong mười vị phong chủ cũng không có người nào có thể nắm chắc là sẽ chiến thắng được hắn, lại càng không cần phải nói phía sau Lâm Phàm còn có Thiên Tu trưởng lão làm chỗ dựa.

Đáng giận. Không biết từ khi nào, gia hỏa này đã xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, uy nghiêm của bọn họ lại bị người khác khiêu khích, thậm chí ép bọn họ đến mức không thể ngẩng đầu lên được.

Lâm Phàm chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn ba người rồi nói:

- Các ngươi rốt cục đã chịu đi ra.

Bây giờ hắn đã triển khai toàn bộ chiến lực, nếu như không lập uy, vậy thì thật sự là xin lỗi lần bạo phát này của mình. Mặc dù tu vi của mình chỉ là Địa Cương cảnh tầng sáu, nhưng chiến lực đã không hề thua kém ba người này, thậm chí còn cường đại hơn.

Thành lập ngọn núi thứ mười một, xây dựng thế lực cho mình, đây là sự thật hiển nhiên rồi, ai cũng không thể ngăn cản.

Sắc mặt của Chiến Hồng Đế cũng cực kỳ lạnh lùng, hắn bị Thiên Tu trấn áp không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể trấn áp hắn. Sau đó hắn đạp mạnh chân xuống đất, Thiết Huyết Chiến Kỳ xuất hiện, trôi nổi ở phía sau lưng hắn. Sát khí bộc phát ra, quét ngang toàn trường. Ở bên trong hai mắt tựa như là đang diễn ra một trận chiến kịch liệt, âm thanh chiến đấu vang vọng toàn trường.

Ở trong mắt của đông đảo đệ tử, Chiến Hồng Đế chính là Chiến Thần, dù chỉ vẻn vẹn phát ra chiến ý cũng đã để bọn họ cảm thấy sợ hãi.

- Lâm Phàm, ta cùng ngươi chưa từng gặp mặt, không thù không oán, ngươi muốn làm gì?

Chiến Hồng Đế hét to, thanh âm giống như tiếng trống trận, đánh thẳng vào lòng người.

E rằng chỉ vẻn vẹn bằng thanh âm, Chiến Hồng Đế đã có thể khiến cho đệ tử bình thường khí huyết quay cuồng, khó mà ngăn cản.

Nhưng mà ở trong mắt của Lâm Phàm, những thứ này chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi, không có bất cứ tác dụng gì với hắn.

- Đúng là chúng ta chưa từng gặp mặt. Nhưng mà thật đáng tiếc, bây giờ trong mười vị phong chủ chỉ có ba người các ngươi là đang ở trong tông môn. Hôm nay ta chỉ muốn biết, đến cùng là ai ra lệnh cho bốn người kia.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

- Ngươi thực sự là kẻ không nói đạo lý. Ngay cả chứng cứ cũng không có, vậy mà đã muốn ba người chúng ta phải chịu trách nhiệm, nếu như không có ai trong ba người chúng ta thừa nhận, có phải ngươi sẽ hạ sát thủ với cả ba người chúng ta hay không?

Chiến Hồng Đế lạnh lùng nói. Hắn thân là phong chủ của Hồng Đế phong, giờ lại bị một nhân tài mới nổi chất vấn ở ngay trước mặt đông đảo đệ tử. Chuyện này mà truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào, còn có gì là uy nghiêm để chấn nhiếp những đệ tử khác.

Lâm Phàm cười lớn, hai con mắt màu máu nhìn chằm chằm vào ba người, nói:

- Ngươi nói đúng rồi đấy, hôm nay phải có một người bị ta đánh chết, nếu không thì ta sẽ đánh chết cả ba.

Lời này vừa nói ra đã khiến cho đông đảo đệ tử cảm thấy kinh hãi, không ngờ Lâm sư huynh lại bá đạo đến như vậy. Đây chính là ba vị phong chủ đó, cũng không phải nhân vật bình thường.

Hỏa Dung trưởng lão vẫn muốn ngăn cản chuyện này nhưng mà có một khí thế đã khóa chặt hắn. Dùng đầu gối để nghĩ thì hắn cũng biết là người nào đang làm như vậy, ngoại trừ Thiên Tu còn có thể là ai nữa.

Hắn không biết Thiên Tu đến cùng là muốn làm gì, chẳng lẽ hắn thật sự muốn trơ mắt nhìn tông môn bị tổn thất, đệ tử thiên tài trong tông môn bị vẫn lạc hay sao?

Hoặc là bây giờ hắn đang trải đường cho đồ đệ bảo bối này lập uy mà mục tiêu của lần lập uy này chính là ba vị phong chủ.

Vạn Trung Thiên đứng ở một bên, một mực không nói chuyện, trong lòng thì đang điên cuồng hét lớn. Hắn chỉ muốn yên lặng làm một vị phong chủ bình thường, quản lý các sư đệ, làm một vị sư huynh cao cao tại thượng ở trong lòng các sự đệ, sư muội.
Chương 180

Hắn cũng biết rõ, ở bên trong mười vị phong chủ, tu vi của hắn là thấp nhất. Đối mặt với Thánh Tử, cho dù hắn sử dụng toàn bộ thực lực, cũng chưa nhất định có thể thắng, lại càng không cần phải nói đối mặt với người đã dễ dàng trấn áp Thánh Tử là Lâm Phàm.

- Lâm Phàm, ta với ngươi mặc dù có mâu thuẫn, nhưng đó cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, tuyệt đối không có khả năng phái người đi giết ngươi. Chuyện Liễu Nhược Trần phản bội tông môn gia nhập Thánh Đường tông, ta cũng vô cùng thống hận.

Vạn Trung Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tiến lên một bước nói, khí thế đã yếu đi một phần.

Hiện giờ, hắn đã không có dũng khí chiến một trận với Lâm Phàm. Lúc trước, mặc dù không có mặt tại hiện trường nhưng mà hắn cũng quan sát được hết mọi chuyện.

Uy thế cuồng bạo, không người nào có thể so sánh. Nhất là cảnh tượng Lâm Phàm quăng quật tên Thánh Tử kia, máu thịt be bét, càng đè nặng ở trong lòng của hắn. Hắn cũng không muốn mình biến thành như thế.

Nếu như thật sự xảy ra xung đột, hắn không nghĩ ba người bọn họ có thể trấn áp Lâm Phàm ngược lại là có cảm giác bọn họ sẽ bị Lâm Phàm triệt để nghiền ép.

Mặc dù sẽ không bị đánh chết, nhưng mà tuyệt đối sẽ bị đánh một trận mất hết mặt mũi.

Có Thiên Tu trưởng lão duy trì, người này trở thành phong chủ thứ mười một cũng đã không phải là việc khó. Đến lúc đó hắn còn có thể lấy cái gì mà đấu với đối phương.

Chiến Hồng Đế nhìn về phía Vạn Trung Thiên, trong mắt lóe ra một tia khinh thường, nói:

- Vạn Trung Thiên, ngươi sợ hãi.

Vạn Trung Thiên cảm thấy không vui, thậm chí có chút xấu hổ. Đúng là hắn đã sợ hãi, nhưng hắn thân là phong chủ, sao có thể thừa nhận ở trước mặt đông đảo sư đệ được, cho nên hắn bình tĩnh nói.

- Đây không phải sợ hãi, mà là nói lên sự thật. Vạn Trung Thiên ta là người đỉnh thiên lập địa, dù chiến bại, cũng tuyệt đối sẽ không phái người ám sát đồng môn. Hành vi này rất đáng xấu hổ, cực kỳ đáng hận.

Lâm Phàm cười, nhìn về phía Vạn Trung Thiên, giơ ngón tay lên, nói:

- Ngươi đứng qua một bên, nơi này đã không có chuyện của ngươi.

Vạn Trung Thiên nghe nói lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó ôm quyền nói:

- Đa tạ Lâm huynh đã tín nhiệm, Vạn Trung Thiên ta sao có thể là loại người này?

Lâm Phàm lắc đầu, nói:

- Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Ta cũng không phải là tin tưởng ngươi, mà là ở trong mắt của ta, ngươi quá nhu nhược. Lấy tính cách này của ngươi, dù có cho ngươi thêm mười lá gan, ngươi cũng không dám làm việc kia.

- Ngươi...

Vạn Trung Thiên nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ tức giận, muốn phản bác lại không dám nói.

- Làm sao?

Lâm Phàm lạnh nhạt nói:

- Chẳng lẽ là ngươi cảm thấy ta đang nói xấu ngươi ư? Nếu như không phục, ngươi cũng có thể tiếp tục đứng ở chỗ này, đánh chết hai người cũng là đánh, đánh chết ba người cũng là đánh, thêm một người hay thiếu một người cũng không có gì khác biệt.

- Chỉ là ngươi quá nhu nhược. Giết ngươi sợ bẩn tay của ta. Nếu như không muốn chết thì cút sang một bên cho ta, còn nói nhảm nữa, ta sẽ đánh chết ngươi trước tiên.

Lâm Phàm nói chuyện cuồng vọng, trong ánh mắt lóe ra vẻ miệt thị, căn bản là không có đặt Vạn Trung Thiên vào trong mắt.

Trước kia còn cảm giác Vạn Trung Thiên rất mạnh, nhưng mà hiện tại, cảm thấy người này cũng chỉ như vậy mà thôi. Hắn có thể miểu sát Thánh Tử, vậy thì cũng có thể đánh Vạn Trung Thiên thành bánh thịt.

Thiên Tu đứng ở trên ngọn núi, một bên bùn đất hơi nhô lên, sau đó một bóng người xuất hiện.

- Thiên Tu, đồ đệ này của ngươi rất phách lối. Nhưng mà chúng ta biết, ngươi muốn để đồ đệ của ngươi mượn nhờ chuyện này lập uy ở tông môn, muốn thành lập ngọn núi thứ mười một. Chúng ta cũng không phản đối chuyện này, nhưng mà sau khi kết thúc ngươi cũng phải lấy ra cái gì đó để đền bù tổn thất cho ba người Quân Vô Thiên.

Lão giả vừa mới xuất hiện có làn da màu vàng đất, tựa như là tu luyện công pháp nào đó, có thể dung nhập vào trong đất, mượn nhờ sức mạnh của đất tiến hành tu luyện.

- Đền bù tổn thất ư?

Thiên Tu lắc đầu, nói:

- Thổ Hoàng, ngươi nghĩ nhiều quá. Tất cả tài sản của lão phu đều là chuẩn bị cho đồ đệ của ta, người khác không có tư cách, cũng không có năng lực lấy đi từ trong tay của lão phu.

- Về phần mượn nhờ ba người để lập uy? Ngươi nghĩ quá đơn giản. Hôm nay, trong ba người kia, tất có một người sẽ phải chết.

Sắc mặt của Thổ Hoàng biến đổi, nói:

- Thiên Tu, ngươi đây là muốn làm gì? Những người này đều là trụ cột vững vàng trong tông môn, là một trong số những người có thể kế thừa vị trí tông chủ đó.

- Cho dù đã kế thừa cũng vô dụng, dám điều động đồng môn đi tìm giết đồ đệ của ta, ngày chết của hắn cũng đã sớm được quyết định.

Thiên Tu khẽ vuốt bộ râu dài, ánh mắt thâm thúy giống như là nhìn thấy mọi việc phương xa.

Thổ Hoàng trầm mặc một hồi rồi nói:

- Tông chủ sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Thiên Tu vẫn không thèm để ý, thản nhiên nói:

- Chuyện này bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Thổ Hoàng, ngươi trở về nói cho tông chủ sư huynh biết. Hôm nay không thấy máu, lão phu sẽ cùng đồ đệ của ta rời khỏi tông môn. Trời đất bao la, chẳng lẽ còn không có chỗ để hai người chúng ta đi hay sao? Bị người tìm giết còn không thể báo thù, tông môn như vậy lão phu đã sớm chịu đủ rồi.

- Với thân phận bây giờ của ngươi, cũng không nên nói lời này.

Sắc mặt của Thổ Hoàng hơi biến đổi, hiển nhiên hắn cũng không ngờ Thiên Tu sẽ nói câu này. Nếu như Thiên Tu rời khỏi tông môn, đó sẽ là tổn thất thật lớn đối với Viêm Hoa tông, thậm chí có thể nói là lớn đến mức không thể thừa nhận được.

- Thân phận của lão phu sao? Lão phu cũng không còn cảm thấy hứng thú đối với vị trí trưởng lão này nữa. Sáu mươi năm trước, nếu như không phải sư huynh cầu ta lưu lại phụ trợ hắn, ta cũng đã sớm rời đi.

Sau đó Thiên Tu khoát tay, nói:

- Đi thôi, nói hết tất cả cho sư huynh. Đây chính là ranh giới cuối cùng mà ta cho hắn. Về phần sẽ lựa chọn như thế nào, cứ để hắn tự quyết định đi.

- Hôm nay, trong ba người kia, có một người hẳn phải chết.

Thổ Hoàng nhanh chóng biến mất, chắc hẳn là trở về báo cáo.

Phía trên đỉnh núi, Thiên Tu vẫn đứng yên không nhúc nhích tí nào. Trong tông môn, người cùng một thời đại với Thiên Tu đều biết, nếu như Thiên Tu hung ác lên thì cũng không khác gì Lâm Phàm ở phía dưới kia.

Sáu mươi năm trước, trong kỳ tuyển chọn tông chủ, bởi vì ủng hộ tông chủ bây giờ cho nên hắn bị người tìm giết. Cuối cùng, khi hắn trở lại tông môn, lập tức đánh chết kẻ phái người đi tìm giết hắn ở ngay trước cửa sơn môn của tông môn.
Chương 181

Đối với các đệ tử ở dưới lôi đài mà nói, nếu như là lúc trước Lâm sư huynh trấn áp Thánh Tử khiến cho bọn họ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng mà tình huống hiện tại lại khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực.

- Lâm sư huynh đồng thời phải đối mặt với Quân Vô Thiên Quân sư huynh cùng Chiến Hồng Đế Chiến sư huynh, nhưng hẳn là sư huynh cũng có lực đánh một trận đi.

Một tên đệ tử nói khẽ. Hai vị phong chủ đều không phải là người bình thường, cho dù là tên Thánh Tử của Thánh Đường tông kia nếu mà đồng thời phải đối mặt với hai người, cũng tuyệt đối không chống đỡ nổi quá mười chiêu.

Bây giờ một mình Lâm sư huynh chiến đấu với hai người, tình cảnh này khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Trong đám người, một nam tử trung niên có ánh mắt phức tạp, thở dài một tiếng.

- Không ngờ một đệ tử bình thường ở mấy tháng trước kia, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đã đi tới mức độ này.

Phương Kình ở một bên nói:

- Đúng vậy. Không ngờ hôm nay hắn lại trưởng thành đến mức ngang hàng cùng mười vị phong chủ.

Lục Đạo Thăng tu hành tại Hồng Đế phong, bây giờ Chiến sư huynh lại bị người khiêu khích. Vốn dĩ hắn hẳn là nên phẫn nộ, nhưng mà giờ phút này, nội tâm của hắn cực kỳ phức tạp. Khi đó, hắn đã từng có lòng muốn bồi dưỡng tên đệ tử có biểu hiện xuất sắc ở trên chiến trường này thật tốt, nhưng mà sao có thể nghĩ đến, chỉ ngắn ngủi trong thời gian vài tháng, đệ tử này cũng đã đạt tới trình độ mà hắn cũng không thể với tới.

Cho dù là hắn nhìn thấy người này, cũng phải cung kính nói một tiếng, Lâm sư huynh.

Quân Vô Thiên chịu đựng áp lực hồi lâu, rốt cục không thể áp chế lửa giận ở trong lòng, khí thế bạo phát ra, nói:

- Lâm Phàm, ngươi thật muốn càn rỡ như thế hay sao?

Lâm Phàm lắc đầu, nói:

- Càn rỡ sao? Không, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi. Quân Vô Thiên, ta đã từng đã đáp ứng một vị lão gia gia, muốn giúp hắn báo thù.

- Ngươi nói cái gì?

Sắc mặt của Quân Vô Thiên cực kỳ âm trầm.

Hưu!

Thái Hoàng Kiếm, Nhân Hoàng Kiếm, Địa Hoàng Kiếm cắm ngược ở trên mặt đất, tản ra uy thế của kiếm đạo vô thượng.

- Ngươi có nhận ra ba thanh kiếm này không?

Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

- Tam Hoàng Kiếm.

Khi mà Quân Vô Thiên nhìn thấy ba thanh hoàng đạo chi kiếm này, tâm thần đột nhiên chấn động. Hắn giết chết Ngự Kiếm các Tam lão chính là vì Hóa Thần Kiếm Trận cùng với Tam Hoàng Kiếm, sao có thể không nhận ra được?

Nhưng mà sau khi giết chết Tam lão, hắn đã tìm tòi kỹ càng quanh khu vực đó, nhưng không có tìm được những thứ này.

Không ngờ lại bị tiểu tử này chiếm được, nghĩ đến tên tiểu tử này có thể trưởng thành đến mức này trong thời gian ngắn như vậy, chẳng lẽ chính là dựa vào cơ duyên này hay sao?

Lâm Phàm cười. Nguyên bản khí tức coi như nhẹ nhàng, đột nhiên bạo phát ra. Không gian chung quanh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ tựa như là không thể tiếp nhận ba động của khí thế này.

- Xem ra ngươi còn nhận biết, ngươi giết chết Ngự Kiếm các Tam lão, thật đúng là giết phí công. Trước khi chết, bọn họ đã tặng những thứ này cho ta. Mà hôm nay ta cũng muốn hoàn thành hứa hẹn với bọn họ, giết chết ngươi.

Lâm Phàm vừa dứt lời, tất cả đệ tử ở phía dưới đều kinh hãi.

Ngay cả Hỏa Dung cũng biến sắc, không dám tin tưởng nhìn qua Quân Vô Thiên. Chẳng lẽ thực sự là hắn giết chết Ngự Kiếm các Tam lão hay sao?

Cảm nhận được những ánh mắt hoài nghi kia, sắc mặt của Quân Vô Thiên lộ vẻ dữ tợn, thét to:

- Ngươi đừng ngậm máu phun người, Quân Vô Thiên ta khi nào thì làm qua những chuyện này?

Đột nhiên, Lâm Phàm biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì đã đến trước mặt của Quân Vô Thiên. Lang Nha bổng ở trong tay đánh thẳng xuống.

- Ngươi có làm việc này hay không, bây giờ đã không còn trọng yếu nữa, bởi vì hôm nay ngươi phải chết rồi. Lâm Phàm ta cũng không phải là hạng người nói không giữ lời.

- Muốn chết.

Quân Vô Thiên chợt quát lên một tiếng. Trong chớp mắt, hắn vỗ một chưởng, đánh thẳng lên trên Lang Nha bổng.

Sức mạnh khổng lồ đánh tới. Sắc mặt của Quân Vô Thiên biến đổi, hắn không ngờ sức mạnh của gia hỏa này lại cường đại như thế, vừa mới đón đỡ, sức mạnh đã giống như là sóng biển, một đợt lại một đợt đánh tới, suýt chút nữa đã phá hủy cương khí hộ thể của hắn.

- Chiến Hồng Đế, ngươi còn muốn xem tới khi nào? Hôm nay kẻ này đã chắc chắn muốn giết chúng ta, cho dù không phản kháng thì kết cục cuối cùng của ngươi cũng thế mà thôi.

Sau đó thân hình Quân Vô Thiên khẽ động hóa thành một vệt sáng, nhanh chóng lùi về phía sau, cách xa Lâm Phàm.

Hắn cũng đã quan sát trận chiến giữa Lâm Phàm cùng Thánh Tử. Thực lực của Lâm Phàm cực kỳ cường hãn, nếu như không xuất ra toàn bộ thực lực, e rằng hắn cũng chỉ có một con đường chết.

Hắn không ngờ cảnh tượng bản thân giết chết Ngự Kiếm các Tam lão lại bị kẻ này nhìn thấy. Nếu như chuyện này được chứng thực, vậy thì đừng nói gia hỏa này giết chết mình, cho dù không giết được thì tông môn cũng sẽ không tha cho bản thân nữa.

Cho dù là tiềm lực của mình có lớn đến đâu đi nữa, thậm chí sau này có thể trở thành tông chủ, tất cả cũng đều vô dụng.

- Giết!

Trong lòng sát ý đã thành, đã quyết tâm phải giết chết Lâm Phàm. Cho dù Thiên Tu trưởng lão ở đây, nhưng nếu như mình có thể liên thủ cùng Chiến Hồng Đế giết chết người này, lúc đó coi như là Thiên Tu trưởng lão ra tay, tông môn cũng sẽ không mặc kệ.

Sau khi nghĩ thông suốt, hắn hiểu không giết Lâm Phàm thì chắc chắn sẽ chết, nếu giết chết Lâm Phàm chí ít hắn còn có một chút hi vọng sống.

Chỉ là trong lòng cực kỳ giận dữ, bốn tên phế vật kia thậm chí ngay cả một người cũng không giết chết được, còn khiến cho hắn tu luyện có thành tựu rồi giết trở về. Hoàn toàn đáng hận đến cực điểm.

Đúng vậy, người ra lệnh cho bốn người Kiếm Vô Trần đi tập sát Lâm Phàm, chính là Quân Vô Thiên. Chỉ là hắn không ngờ bốn người kia không những không giết chết được Lâm Phàm mà còn ảnh hưởng đến đại kế của mình nữa.

Mà hắn tuyệt đối sẽ không thể chết ở chỗ này, vì vị trí tông chủ, hắn đã bố cục suốt mấy năm, há có thể để Lâm Phàm phá hỏng.

- Vô Thiên Chi Đạo, Thiên Địa Thương Khung.

Trong chốc lát, khí thế của Quân Vô Thiên đột nhiên phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Hỏa Dung bị Thiên Tu áp chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc diễn ra. Khi cảm nhận được khí thế do Quân Vô Thiên phát tán ra, trong lòng hắn cũng cực kỳ chấn kinh.

Đây là Thiên Cương đại đạo, đụng chạm đến Thiên Địa Chi Đạo, chỉ cần bước thêm nửa bước nữa là có thể đột phá Thiên Cương cảnh. Địa Cương cảnh chỉ có thể hấp thu Địa Cương chi lực để tăng cường sức mạnh, nhưng mà sau khi đột phá đến Thiên Cương cảnh thì có thể hấp thu thiên địa chi lực, thậm chí nhất cử nhất động đều có thể dẫn động thiên địa dị tượng.

Chiến lực của cao tầng Viêm Hoa tông không hề thua kém mấy tông môn nhất lưu kia, nhưng mà thực lực của các đệ tử lại một mực không có cách nào siêu việt. Đây là thuộc về tình huống nhân tài tàn lụi.

Bây giờ Quân Vô Thiên đã đụng chạm đến biên giới của Thiên Cương cảnh. Đây chính là chuyện vui lớn của tông môn.

Uy thế vô biên bạo phát ra từ trên người của Quân Vô Thiên dẫn phát thiên địa chấn động, hình thành thiên uy huy hoàng, không thể coi thường.

Ánh mắt của Lục Đạo Thăng lóe ra thần quang, nói:

- Không ngờ Quân Vô Thiên đã đạt tới mức độ này. Trong mười vị phong chủ thì có bảy vị ra ngoài tìm kiếm cơ duyên để đột phá. Bây giờ xem ra, Quân Vô Thiên rất có thể sẽ dẫn trước tất cả mọi người một bước, đột phá đến Thiên Cương cảnh. Nhưng bây giờ hắn cũng đang gặp được đại kiếp, nếu như có thể vượt qua, chỉ sợ sau này vẫn sẽ như trước là người đứng đầu trong mười vị phong chủ, sẽ vẫn đè ép Chiến sư huynh một đầu.

- Lâm Phàm, ngươi đã triệt để chọc giận ta. Tông môn chính là tông môn, dù là có Thiên Tu trưởng lão làm chỗ dựa cho ngươi thì ngươi cũng không thể vô pháp vô thiên. Hôm nay Quân Vô Thiên ta lấy danh nghĩa của người đứng đầu trong mười vị phong chủ cho ngươi biết ngoại lực chung quy cũng chỉ là ngoại lực, cũng không phải là thứ mà ngươi có thể một mực dựa vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom