Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
“Tiểu tử, buông tay ra được không?” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn kêu to lần nữa, ở cổ đại không phải ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ sao? Vậy bây giờ là thế nào đây? Nàng không phải nữ nhân sao? Kể cả bị một con gà quay làm bẩn khuôn mặt nhỏ nhắn, ô uế quần áo, nhưng dẫu sao cũng là nữ nhân nha? Vậy hắn không tính là nam nhân sao? Nhìn vóc người khôi ngô mạnh mẽ, cuồng ngạo không kềm chế được, nói hắn không phải nam nhân thì có quỷ mới tin!
“Tiểu tử?” Nam nhân tà mị ngoái đầu nhìn lại cười khẽ, trong hai tròng mắt hẹp dài xuất hiện những sắc thái khác thường, mới xa cách hai năm ngắn ngủn mà thôi, nhanh như vậy đã gọi hắn là tiểu tử?
“Ta có cần phải đi báo cảnh sát hay không, theo pháp luật của cổ đại các ngươi, cái này ở trên đường phố cù nhưa cù nhằng hẳn là cấu thành tội khiếm nhã nha?” Dùng ống tay áo lau nước tương trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Lăng Tây Nhi bất mãn kêu gào, nàng cũng không phải loại để mặc cho người ta ăn hiếp, chỉ là biết đôi khi phải nhẫn nại mà thôi!
“Báo nguy? Ý ngươi là cáo quan sao?” Hắn cười lạnh, đến cửa hiệu may quần áo mua y phục bằng tơ lụa tốt nhất, màu xanh biếc nhàn nhạt.
“Không sai, ta chính là nghĩ muốn báo quan!” Lăng Tây Nhi cường điệu, nhưng mà vị huynh đài nào đó vẻ mặt vẫn không chút sợ hãi.
“Nhưng hãy thay quần áo mới đã, sau đó hẵng đi báo quan, y phục không chỉnh tề sẽ không được vào nha môn !” Hắn vào khách điếm, thuê một gian phòng, động tác đó càng khiến cho Tây Nhi trong lòng phấp phỏm.
“Ta muốn về nhà!” Giẫm lên nền nhà của khách điếm, Lăng Tây Nhi giãy dụa.
“Ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ là có ý tốt tặng ngươi một bộ quần áo!” Hắn cười lạnh, nhưng bàn tay to lại không hề buông ra.
“Ta không thèm! Ngươi buông tay, nếu không ta gọi người tới!” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn kêu to, người cổ đại ai cũng biến thái, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt trên đường mà thôi, cần gì vung tay tặng y phục hào phóng như vậy.
“Yên Chi, ngươi rốt cuộc muốn cự nự đến khi nào!” Hắn hừ lạnh, thấp giọng nói ở bên tai nàng.
Thân thể cứng đờ, cái tên đã lâu không nghe thấy, hắn quen biết Yên Chi? Lăng Tây Nhi giương mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Yên Chi mất tích, cho nên người của Lâm phủ mới lôi kẻ du đãng bên ngoài là nàng vào nhà, không có chỗ nương thân nên nàng không thể làm gì khác ngoài mạo danh Yên Chi ở lại, nhưng là nam nhân ở trước mắt… Lăng Tây Nhi vô cùng chắc chắn rằng : khi nàng đóng giả Yên Chi, chưa từng gặp hắn! Vậy khẳng định là hắn quen biết Yên Chi thật sự rồi?
“Ta không phải Yên Chi, ngươi nhận lầm người rồi!” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn trở mặt, mắt trợn trắng, nếu biết Yên Chi trước kia, vậy nàng không cần khách khí, cái thân phận Yên Chi này nàng đã chán ghét rồi, cũng không bao giờ muốn làm nữa!
“Nhận lầm người?” Nam nhân hơi nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá Lăng Tây Nhi một lần nữa, lắc đầu, không tin. Mặc dù trên mặt nàng có dính dầu mỡ cùng với nước tương, nhưng mà dung mạo tuyệt đối là Yên Chi mà hắn muốn tìm!
“Ngươi không tin?” Lăng Tây Nhi thật sự bị đôi mắt hết hy vọng này đánh bại rồi, có muốn chạy cũng không được, lại còn bị lôi lôi kéo kéo như vậy… Chung quanh đã vây quanh một ít người đến xem náo nhiệt, hướng về phía bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ rồi!
Hắn hừ lạnh, giơ ống tay áo lên, không ngại bẩn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, cho đến khi hai tròng mắt long lanh, sống mũi thẳng, cái miệng chúm chím hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn hình tim lộ ra rõ ràng, hắn thở dài một hơi thật sâu, khuôn mặt này, ánh mắt này, hắn làm sao có thể nhận lầm người!”Ngươi chính là Yên Chi!” Hắn như mở miệng như đinh chặt sắt.
“Lãnh công tử!” Trong đám người đi tới một người, dáng người cao lớn, một khuôn mặt búp bê đáng yêu, nét mặt tươi cười cười hì hì, không phải Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì là ai! Hắn như thế nào lại ở này? Không phải là đang đưa Y tiểu thư nũng nịu kia về nhà sao?
“Ngươi đã đến rồi! Tới vừa lúc, hắn…” Đột nhiên dừng lại, không xong, Lãnh công tử? Hắn nhận thức người nam nhân này? Nếu nam nhân này đem chuyện nàng cùng Yên Chi giống nhau …”Không có việc gì không có việc gì, gặp lão bằng hữu!” Nàng hì hì cười, lần này không phải giãy dụa đi xuống phía dưới, mà là lôi kéo nam nhân hướng trên lầu chạy, ít nhất nàng nên cùng với nam nhân này đạt được thỏa thuận đã.
“Ngươi đi đâu?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên rất kỳ quái, khuôn mặt cười hì hì, không giống ngày thường chứng kiến âm ngoan khí phách.
“Ta có một số việc muốn cùng vị công tử này nói… Cái kia, ngươi trước hết ở dưới đây chờ là được rồi!” Lăng Tây Nhi phất tay, lôi kéo nam nhân vào phòng.
Khuôn mặt cười hì hì đột nhiên lúc đó trở nên lạnh lùng ma mị không lường được, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhíu chặt mày lại, không ngờ Lâm Y Y quen biết Lãnh Tuyệt Tâm của “Thiên địa thịnh” , xem ra, Lâm gia Giang Nam quả thật cùng “Thiên địa thịnh” có quan hệ! Vậy thân phận của hắn…
Gương mặt hắn lãnh mị, ở trong đại sảnh phía dưới tìm vị trí, chậm rãi ngồi xuống, chờ hai người trên lầu xuống.
Đem Lãnh Tuyệt Tâm kéo vào phòng, Lăng Tây Nhi cười mở miệng: “Ta đã nói với ngươi, ta không phải Yên Chi, thật sự không phải, ta cũng không nhận ra ngươi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng gấp đến độ đỏ bừng, nhưng lại lộ ra một ít đáng yêu.
Đem hai tay nắm ở trước ngực, con ngươi tà mị, hai tròng mắt hẹp dài lạnh lùng nheo lại, hắn chậm rãi mở miệng: “Ngươi nhận thức Nam Cung Ngọc?”
“Nam Cung Ngọc?” Lăng Tây Nhi cả kinh, đột nhiên nhớ lại Y Nhân gọi Đoan Tuấn Mạc Nhiên là Nam Cung công tử, vì vậy gật đầu không ngừng .
“Yên Chi, sau lúc rời khỏi thiên địa thịnh, hai năm nay ngươi rốt cuộc đã đi đâu ? Ngươi có biết không, ta tìm ngươi rất khổ cực?” Lãnh Tuyệt Tâm gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi, con ngươi tha thiết nhìn nàng.
“Ta đã nói với ngươi, ta không phải Yên Chi!” Lăng Tây Nhi dường như muốn giận điên lên, bây giờ rốt cuộc là cái tình trạng gì a, Đoan Tuấn Mạc Nhiên dùng tên giả Nam Cung Ngọc quen Lãnh Tuyệt Tâm, mà Lãnh Tuyệt Tâm lại biết Yên Chi – người rất giống nàng, mà nàng là Lăng Tây Nhi, nhưng không ai biết tên của nàng, ở cổ đại, nàng chính là nha hoàn Yên Chi thay mặt gả của Lâm phủ, ô ô, thật phức tạp a! Cổ đại không có chứng minh thư thật là phiền phức mà!
“Vậy ngươi là ai?” Lãnh Tuyệt Tâm tà mị mở miệng, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
“Ta gọi là Lăng Tây Nhi… A không không, gọi là Lâm Y Y…” Trời ạ, chính nàng cũng không biết rốt cuộc mình là người nào rồi!
“Ngươi rốt cuộc là Lăng Tây Nhi hay Lâm Y Y? Yên Chi?” Lãnh Tuyệt Tâm không kiên nhẫn mở miệng, cuối cùng nàng đang nói cái gì thế ?
“… Ta là Lăng Tây Nhi!” Nàng mở miệng nhắc lại, nàng muốn quay về làm chính mình!
“Lăng Tây Nhi? Ngươi khẳng định chứ?” Hắn cười lạnh, cười bí hiểm.
“… Hãn, này có gì không chắc, ta chính là Lăng Tây Nhi!” Lăng Tây Nhi gật đầu, dù sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên dùng tên giả là Nam Cung ngọc, nàng đương nhiên cũng có thể nói Lâm Y Y dùng tên giả là Lăng Tây Nhi rồi, ha ha, đầu óc nàng thật thông minh a, đột nhiên bái phục chính mình!
“Được rồi, coi như ngươi là Lăng Tây Nhi, quan hệ giữa ngươi và Yên Chi là như thế nào?” Lãnh Tuyệt Tâm tiếp tục mở miệng hỏi.
“Ta không nhận ra Yên Chi, nói đúng hơn là, ta chưa bao giờ gặp nàng, nhưng ta biết nàng là nha hoàn của Lâm phủ!” Lăng Tây Nhi cam chịu kêu rên, nam nhân này thật là phiền toái, không hỏi đến cùng thì không chịu dừng!
“Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì ta và Yên Chi giống nhau a, Lâm phủ dường như đem ta coi là nha hoàn của bọn họ!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta nói ta không phải!”
“Tiếp theo đó thì như thế nào?”
“Hết rồi!”
“Vậy tại sao ngươi lại ở chung một chỗ với Nam Cung Ngọc?”
“… Ta là nha hoàn của hắn!” Lý do này đủ chuẩn xác rồi nha, quả nhiên Lãnh Tuyệt Tâm không còn mở miệng nữa.
“Được rồi sao? Ta có thể đi được chưa?” Lăng Tây Nhi xoay người rời khỏi, nàng tin chắc, phía sau còn có một màn thẩm vấn đang chờ nàng ở nhà!
“Tặng cho ngươi!” Lãnh Tuyệt Tâm đưa cái quần lụa mỏng màu xanh nhạt kia tới trước mặt Lăng Tây Nhi.
“… Cho ta ?” Lăng Tây Nhi ngẩn người ra, có chút kinh ngạc.
“Đúng, cái này vốn là mua cho ngươi…” Hắn buông mi mắt xuống, có chút cô đơn, xem ra Yên Chi kia là người vô cùng quan trọng với hắn!
“Tiểu tử?” Nam nhân tà mị ngoái đầu nhìn lại cười khẽ, trong hai tròng mắt hẹp dài xuất hiện những sắc thái khác thường, mới xa cách hai năm ngắn ngủn mà thôi, nhanh như vậy đã gọi hắn là tiểu tử?
“Ta có cần phải đi báo cảnh sát hay không, theo pháp luật của cổ đại các ngươi, cái này ở trên đường phố cù nhưa cù nhằng hẳn là cấu thành tội khiếm nhã nha?” Dùng ống tay áo lau nước tương trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Lăng Tây Nhi bất mãn kêu gào, nàng cũng không phải loại để mặc cho người ta ăn hiếp, chỉ là biết đôi khi phải nhẫn nại mà thôi!
“Báo nguy? Ý ngươi là cáo quan sao?” Hắn cười lạnh, đến cửa hiệu may quần áo mua y phục bằng tơ lụa tốt nhất, màu xanh biếc nhàn nhạt.
“Không sai, ta chính là nghĩ muốn báo quan!” Lăng Tây Nhi cường điệu, nhưng mà vị huynh đài nào đó vẻ mặt vẫn không chút sợ hãi.
“Nhưng hãy thay quần áo mới đã, sau đó hẵng đi báo quan, y phục không chỉnh tề sẽ không được vào nha môn !” Hắn vào khách điếm, thuê một gian phòng, động tác đó càng khiến cho Tây Nhi trong lòng phấp phỏm.
“Ta muốn về nhà!” Giẫm lên nền nhà của khách điếm, Lăng Tây Nhi giãy dụa.
“Ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ là có ý tốt tặng ngươi một bộ quần áo!” Hắn cười lạnh, nhưng bàn tay to lại không hề buông ra.
“Ta không thèm! Ngươi buông tay, nếu không ta gọi người tới!” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn kêu to, người cổ đại ai cũng biến thái, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt trên đường mà thôi, cần gì vung tay tặng y phục hào phóng như vậy.
“Yên Chi, ngươi rốt cuộc muốn cự nự đến khi nào!” Hắn hừ lạnh, thấp giọng nói ở bên tai nàng.
Thân thể cứng đờ, cái tên đã lâu không nghe thấy, hắn quen biết Yên Chi? Lăng Tây Nhi giương mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Yên Chi mất tích, cho nên người của Lâm phủ mới lôi kẻ du đãng bên ngoài là nàng vào nhà, không có chỗ nương thân nên nàng không thể làm gì khác ngoài mạo danh Yên Chi ở lại, nhưng là nam nhân ở trước mắt… Lăng Tây Nhi vô cùng chắc chắn rằng : khi nàng đóng giả Yên Chi, chưa từng gặp hắn! Vậy khẳng định là hắn quen biết Yên Chi thật sự rồi?
“Ta không phải Yên Chi, ngươi nhận lầm người rồi!” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn trở mặt, mắt trợn trắng, nếu biết Yên Chi trước kia, vậy nàng không cần khách khí, cái thân phận Yên Chi này nàng đã chán ghét rồi, cũng không bao giờ muốn làm nữa!
“Nhận lầm người?” Nam nhân hơi nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá Lăng Tây Nhi một lần nữa, lắc đầu, không tin. Mặc dù trên mặt nàng có dính dầu mỡ cùng với nước tương, nhưng mà dung mạo tuyệt đối là Yên Chi mà hắn muốn tìm!
“Ngươi không tin?” Lăng Tây Nhi thật sự bị đôi mắt hết hy vọng này đánh bại rồi, có muốn chạy cũng không được, lại còn bị lôi lôi kéo kéo như vậy… Chung quanh đã vây quanh một ít người đến xem náo nhiệt, hướng về phía bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ rồi!
Hắn hừ lạnh, giơ ống tay áo lên, không ngại bẩn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, cho đến khi hai tròng mắt long lanh, sống mũi thẳng, cái miệng chúm chím hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn hình tim lộ ra rõ ràng, hắn thở dài một hơi thật sâu, khuôn mặt này, ánh mắt này, hắn làm sao có thể nhận lầm người!”Ngươi chính là Yên Chi!” Hắn như mở miệng như đinh chặt sắt.
“Lãnh công tử!” Trong đám người đi tới một người, dáng người cao lớn, một khuôn mặt búp bê đáng yêu, nét mặt tươi cười cười hì hì, không phải Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì là ai! Hắn như thế nào lại ở này? Không phải là đang đưa Y tiểu thư nũng nịu kia về nhà sao?
“Ngươi đã đến rồi! Tới vừa lúc, hắn…” Đột nhiên dừng lại, không xong, Lãnh công tử? Hắn nhận thức người nam nhân này? Nếu nam nhân này đem chuyện nàng cùng Yên Chi giống nhau …”Không có việc gì không có việc gì, gặp lão bằng hữu!” Nàng hì hì cười, lần này không phải giãy dụa đi xuống phía dưới, mà là lôi kéo nam nhân hướng trên lầu chạy, ít nhất nàng nên cùng với nam nhân này đạt được thỏa thuận đã.
“Ngươi đi đâu?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên rất kỳ quái, khuôn mặt cười hì hì, không giống ngày thường chứng kiến âm ngoan khí phách.
“Ta có một số việc muốn cùng vị công tử này nói… Cái kia, ngươi trước hết ở dưới đây chờ là được rồi!” Lăng Tây Nhi phất tay, lôi kéo nam nhân vào phòng.
Khuôn mặt cười hì hì đột nhiên lúc đó trở nên lạnh lùng ma mị không lường được, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhíu chặt mày lại, không ngờ Lâm Y Y quen biết Lãnh Tuyệt Tâm của “Thiên địa thịnh” , xem ra, Lâm gia Giang Nam quả thật cùng “Thiên địa thịnh” có quan hệ! Vậy thân phận của hắn…
Gương mặt hắn lãnh mị, ở trong đại sảnh phía dưới tìm vị trí, chậm rãi ngồi xuống, chờ hai người trên lầu xuống.
Đem Lãnh Tuyệt Tâm kéo vào phòng, Lăng Tây Nhi cười mở miệng: “Ta đã nói với ngươi, ta không phải Yên Chi, thật sự không phải, ta cũng không nhận ra ngươi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng gấp đến độ đỏ bừng, nhưng lại lộ ra một ít đáng yêu.
Đem hai tay nắm ở trước ngực, con ngươi tà mị, hai tròng mắt hẹp dài lạnh lùng nheo lại, hắn chậm rãi mở miệng: “Ngươi nhận thức Nam Cung Ngọc?”
“Nam Cung Ngọc?” Lăng Tây Nhi cả kinh, đột nhiên nhớ lại Y Nhân gọi Đoan Tuấn Mạc Nhiên là Nam Cung công tử, vì vậy gật đầu không ngừng .
“Yên Chi, sau lúc rời khỏi thiên địa thịnh, hai năm nay ngươi rốt cuộc đã đi đâu ? Ngươi có biết không, ta tìm ngươi rất khổ cực?” Lãnh Tuyệt Tâm gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi, con ngươi tha thiết nhìn nàng.
“Ta đã nói với ngươi, ta không phải Yên Chi!” Lăng Tây Nhi dường như muốn giận điên lên, bây giờ rốt cuộc là cái tình trạng gì a, Đoan Tuấn Mạc Nhiên dùng tên giả Nam Cung Ngọc quen Lãnh Tuyệt Tâm, mà Lãnh Tuyệt Tâm lại biết Yên Chi – người rất giống nàng, mà nàng là Lăng Tây Nhi, nhưng không ai biết tên của nàng, ở cổ đại, nàng chính là nha hoàn Yên Chi thay mặt gả của Lâm phủ, ô ô, thật phức tạp a! Cổ đại không có chứng minh thư thật là phiền phức mà!
“Vậy ngươi là ai?” Lãnh Tuyệt Tâm tà mị mở miệng, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
“Ta gọi là Lăng Tây Nhi… A không không, gọi là Lâm Y Y…” Trời ạ, chính nàng cũng không biết rốt cuộc mình là người nào rồi!
“Ngươi rốt cuộc là Lăng Tây Nhi hay Lâm Y Y? Yên Chi?” Lãnh Tuyệt Tâm không kiên nhẫn mở miệng, cuối cùng nàng đang nói cái gì thế ?
“… Ta là Lăng Tây Nhi!” Nàng mở miệng nhắc lại, nàng muốn quay về làm chính mình!
“Lăng Tây Nhi? Ngươi khẳng định chứ?” Hắn cười lạnh, cười bí hiểm.
“… Hãn, này có gì không chắc, ta chính là Lăng Tây Nhi!” Lăng Tây Nhi gật đầu, dù sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên dùng tên giả là Nam Cung ngọc, nàng đương nhiên cũng có thể nói Lâm Y Y dùng tên giả là Lăng Tây Nhi rồi, ha ha, đầu óc nàng thật thông minh a, đột nhiên bái phục chính mình!
“Được rồi, coi như ngươi là Lăng Tây Nhi, quan hệ giữa ngươi và Yên Chi là như thế nào?” Lãnh Tuyệt Tâm tiếp tục mở miệng hỏi.
“Ta không nhận ra Yên Chi, nói đúng hơn là, ta chưa bao giờ gặp nàng, nhưng ta biết nàng là nha hoàn của Lâm phủ!” Lăng Tây Nhi cam chịu kêu rên, nam nhân này thật là phiền toái, không hỏi đến cùng thì không chịu dừng!
“Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì ta và Yên Chi giống nhau a, Lâm phủ dường như đem ta coi là nha hoàn của bọn họ!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta nói ta không phải!”
“Tiếp theo đó thì như thế nào?”
“Hết rồi!”
“Vậy tại sao ngươi lại ở chung một chỗ với Nam Cung Ngọc?”
“… Ta là nha hoàn của hắn!” Lý do này đủ chuẩn xác rồi nha, quả nhiên Lãnh Tuyệt Tâm không còn mở miệng nữa.
“Được rồi sao? Ta có thể đi được chưa?” Lăng Tây Nhi xoay người rời khỏi, nàng tin chắc, phía sau còn có một màn thẩm vấn đang chờ nàng ở nhà!
“Tặng cho ngươi!” Lãnh Tuyệt Tâm đưa cái quần lụa mỏng màu xanh nhạt kia tới trước mặt Lăng Tây Nhi.
“… Cho ta ?” Lăng Tây Nhi ngẩn người ra, có chút kinh ngạc.
“Đúng, cái này vốn là mua cho ngươi…” Hắn buông mi mắt xuống, có chút cô đơn, xem ra Yên Chi kia là người vô cùng quan trọng với hắn!
Bình luận facebook