• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vô diệm vương phi (1 Viewer)

  • Chương 93

Edit Phu dung dao hoa
“Vương gia, ngươi không thể đi vào, thái hoàng thái hậu đang nghỉ ngơi, Vương gia!” Tựa Như tiến lên ngăn cản Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang nổi giận đùng đùng , lại bị hắn một tay đẩy té trên mặt đất. Nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chỉ thấy mặt mày hắn lúc này ẩm độc và giận dữ khôn cùng , mắt đỏ đậm, phảng phất giống như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt .
Tựa Như hơi run lên, không ngờ chủ động lùi về phía sau hai bước, đây là một nam nhân như thế nào đây, có lẽ bà không nên trêu vào!
“Vương gia, nơi này là cung Duyên Hi, Vương gia, xin ngài không cần làm khó chúng ta…” thái hoàng thái hậu vừa mới ngủ yên bị tiếng gọi ầm ĩ cao giọng của bọn thị vệ làm bừng tỉnh, bà vuốt vuốt trán, có chút váng đầu hoa mắt, phất tay ý bảo cung nữ đỡ bà ngồi xuống.
“Là ai ở bên ngoài nói nhao nhao, kéo ra ngoài chém!” Bà không kiên nhẫn phất tay, thân thể không khỏe làm ày bà nhăn chặt lại.
“Thái hoàng thái hậu, là thập lục vương gia, nô tài đã bẩm báo Vương gia nói ngài đang an nghỉ, nhưng mà…” Một tiểu thái giám mặc áo tím từ ngoài cửa xông vào, lời nói vội vàng còn chưa nói hết, đã bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên một chân dẫm nát dưới lòng bàn chân, khuôn mặt thân mật tiếp xúc với tấm thảm bông.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói hai lời, dáng người lướt tới , đã đem cả cung Duyên Hi lục soát một lần, không có bóng dáng của Lăng Tây Nhi, vẻ tức giận cùng lo lắng trong ánh mắt hắn tự nhiên trong lúc đó tăng vọt, hắn đứng trước mặt thái hoàng thái hậu , ánh mắt âm độc lạnh lung bắn thẳng về phía bà. .
“Ngươi… Thập lục tôn nhi, ngươi đang làm gì vậy?” Thái hoàng thái hậu nhìn thấy nét mặt tà mị cùng âm độc của hắn lại càng hoảng sợ, giữa mùa thu đêm trăng tròn năm ngoái, thủ pháp giết người tàn nhẫn kinh khủng kia của Đoan Tuấn Mạc Nhiên phảng phất hiện rõ ràng trước mắt, trên trán của bà không khỏi chảy ra một chút mồ hôi lạnh.
“Hoàng nãi nãi, Lăng Tây Nhi ở đâu?” Hắn lạnh lùng mở miệng, nhìn chăm chú vào ánh mắt của bà giống như ngọn lửa đốt cháy người khác, sáng quắc trừng mắt nhìn bà.
“Lăng Tây Nhi ư? Ngươi nói chính là tiểu nha hoàn mạo danh thế thân kia sao?” Thái hoàng thái hậu ổn định tâm thần không nhanh không chậm mở miệng, nét mặt già nua không giận nhưng uy nghiêm.
“Nàng không phải tiểu nha hoàn, nàng là Đoan Tuấn Vương phi Đoan Tuấn Mạc Nhiên ta cưới hỏi đàng hoàng!” Nét mặt châm chọc của thái hoàng thái hậu làm trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng thêm không vui, hắn hừ lạnh mở miệng, dưới chân không khỏi lần nữa dùng vài phần lực làm cho tên tiểu thái giám nhịn không được kêu thảm thiết một tiếng, một ngụm máu tươi tựa như hoa xinh đẹp bắn trên tấm thảm bông trắng nõn ấm áp, nhuộm đẫm tạo thành một vẻ huyết hoa tuyệt đẹp một cách quỷ dị.
“Ngươi làm gì vậy? Muốn uy hiếp hoàng nãi nãi của ngươi sao?” Thái hoàng thái hậu nhẹ nhăn mày, mắt biến sắc.
“Tôn nhi không dám, tôn nhi chỉ cần Lăng Tây Nhi bình an vô sự, bất luận là người nào làm tổn Lăng Tây Nhi, kết quả của người đó tuyệt đối sẽ không tốt hơn tiểu thái giám này!” Hắn lần nữa dùng sức, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khát máu cùng tà mị , tiếng kêu thảm thiết của tiểu thái giám dưới chân thê lương truyền khắp cung Duyên Hi.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi nên chú ý thân phận và địa vị của mình, nơi này dù sao cũng là hoàng cung, ai gia là thái hoàng thái hậu!” Thái hoàng thái hậu dùng lực vỗ mạnh đầu giường khắc hình hai con phượng đang bay lượn, trên nét mặt già nua đầy vẻ nghiêm túc vả nghiêm trang.
“Tôn nhi đương nhiên biết nơi này là hoàng cung, càng biết người là hoàng nãi nãi của tôn nhi, nếu không, kẻ quỳ rạp trên mặt đất chính là người, mà không phải là tên tiểu thái giám thay người chịu tội!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng và tà mị liếc nhìn bà, hoàn toàn không bị lời nói lạnh lung và nghiêm trang của bà hù dọa.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi thật càng ngày càng lớn mật! Không ngờ ngay cả ai gia ngươi cũng không để trong mắt ?” Sắt mặt của thái hoàng thái hậu trở nên khó coi dị thường , bà ở trung làm mưa làm gió hơn năm mươi năm, cho dù lúc phụ hoàng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn sống, bà đã nói một thì không thể hai, huống chi theo tuổi tác cấp bậc, có thể không có hoàng hậu, có thể không có thái hậu, nhưng tuyệt đối không thể không có thái hoàng thái hậu bà, ngay cả hôm nay phượng ấn của hoàng hậu chấp chưởng hậu cung vẫn còn nắm trong tay bà không buông!
“Hoàng nãi nãi, người muốn người tôn kính cũng nên ra dáng cho người ta xem, hai mươi năm trước mẫu thân của ta tại sao lại giận người, không ngờ người khiến phụ hoàng đánh bà vào lãnh cung cả đời không thể ra khỏi lãnh cung nửa bước, hai mươi năm sau người muốn dùng ý chí của mình thay đổi cuộc đời của ta, hoàng nãi nãi, nếu người còn muốn từ ta trong miệng của ta nghe được ba chữ này nữa, xin hãy thả Lăng Tây Nhi ra!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, dáng người dâng trào cao ngất đứng thẳng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bà.
“Mẫu thân của ngươi? Liên thái phi ư?” Thái hoàng thái hậu hừ lạnh vài tiếng, vẻ trào phúng trên nét mặt càng sâu, điều này làm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên thật căm tức.
“Hoàng nãi nãi, đến cùng Lăng Tây Nhi ở đâu?” Hắn hừ lạnh một tiếng, vẻ hung ác nham hiểm trong ánh mắt từ từ trở nên dữ tợn.
“Tựa Như, đưa cho hắn!” Thái hoàng thái hậu sai người dìu bà ngồi trên ghế phượng tròn bên cạnh , lạnh lùng dò xét Tựa Như bên cạnh một cái, chậm rãi mở miệng.
Ánh mắt Tựa Như nheo lại, tiến lên, theo quy củ trình giấy hưu thư trên khay lên: “Vương gia!”
“Cái gì?” Hắn không kiên nhẫn mở miệng, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng đánh giá tấm giấy viết thư mỏng manh kia, nỗi bất an trong lòng từ từ lan rộng.
“Đó là câu trả lời ngươi muốn!” Thái hoàng thái hậu cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy tự tin.
Một tay lấy giấy viết mở ra, chỉ nhìn hai chữ thật to trên mặt kia—— Hưu thư, vẻ mặt của hắn liền trở nên lạnh lùng nghiêm túc, nhìn tờ giất lần nữa, hắn cười lạnh một tiếng, đem giấy viết thư hung hăng quăng vào mặt Tựa Như khiến Tựa Như sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
“Hoàng nãi nãi, người không cần làm mê hoặc gì cả, ta chỉ hỏi người một câu, Lăng Tây Nhi, người trả lại hay là không muốn giao!”bàn tay to của hắn sờ hướng về chổ nhuyễn kiếm giắt nơi thắt lưng, trong ánh mắt trần ngập vẻ khát máu.
Thái hoàng thái hậu hoảng hốt, bà biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên là người duy nhất được phép mang vũ khí tiến cung , uy lực của nhuyễn kiếm trong thắt lưng bà đã từng chứng kiến qua vào giữa mùa thu năm ấy.
“Ngươi đã thấy rồi, giấy hưu thư kia là do tiểu tiện nhân viết, ai gia đã đuổi nàng ra ngoài cung cả đời này vĩnh viễn không thể quay lại! Giọng điệu trong lời nói của bà lúc này có chút hòa hoãn.
Chợt bên tai truyền đến tiến gió sắc bén, khi bà ngoái đầu nhìn lại, một thanh nhuyễn kiếm sắc lạnh đã để trên cổ bà, thái giám và thị nữ bên cạnh liền thốt ra vài tiếng kinh sợ la lớn, lập tức có một người lảo đảo chạy ra cung đi tìm hoàng thượng.
Sắc mặt của thái hoàng thái hậu đột nhiên trở nên xanh đen, bà lạnh lùng đưa mắt nhìn thập lục tôn nhi đang sử dụng kiếm để áp chế bà trước mắt, môi không nhịn được nhếch lên một nụ cười châm chọc “Như thế nào? Muốn cái mạng già của ta?”
“Giấy hưu thư kia là giả tạo , Lăng Tây Nhi đến tột cùng ở đâu?”
“Ta đã nói rồi, nàng đã ra cung …” Lời của thái hoàng thái hậu còn chưa dứt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mất đi tính nhẫn nại trở tay một kiếm làm cho tên tiểu thái giám gần hắn nhất kinh hoảng la lớn một tiếng , nhất thời tiếng la bị chặn ngang vì bị chém thành hai nửa, sau khi hai đoạn thân thể bị chém bay trên không trung tạo thành rồi một độ cong ưu mỹ quỷ dị , vững vàng rơi xuống hai bên của thái hoàng thái hậu ,lại nhìn hắn, nét mặt đau khổ và vì sợ hãi mà trở nên nhăn nhó đến mất hình dạng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng khiến người khác mất hồn mất vía, ruột già ruột non giống như ở lò sát sinh vương vãi trên mặt đất, nhưng nửa đoạn thân thể kia nhưng lại đang co quắp ,cử động , từ đôi môi trắng bệch khô nứt kia thoát ra tiếng kêu rên, hắn gào thét, bản năng cầu sinh làm cho hắn nghĩ phải tìm được nửa đoạn thân thể kia ráp lại…
“Ngươi ngươi ngươi…” Sắc mặt của thái hoàng thái hậu đã trở nên trắng bệch tới cực điểm, mắt bà muốn rời khỏi đôi tay của tiểu thái giám đang cầm lấy ruột già ruột non, nhưng thân thể cứng còng cũng không thể động đậy, chỉ còn cách trơ mắt nhìn tên tiểu thái giám đã theo mình vài năm đang thống khổ , kêu thảm, nửa đoạn thân thể tê liệt ngã xuống trên giày thêu của bà, vết máu đỏ sẫm kia nhuộm đỏ cung trang của bà.
“Người nói hay không!” Nét mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên hiện lên vẻ âm độc và tà mị, cười lạnh, trong hai tròng mắt lộ ra những tia sáng khát máu và tàn nhẫn, đây chỉ là mới bắt đầu, kế tiếp hắn trở tay một cái, liền chộp một tiểu cung nữ không kịp chạy trốn trong tay.
“Vương gia tha mạng, ta không muốn chết đâu, xin Vương gia tha mạng, tha mạng…” Tiểu cung nữ cả người sớm đã trở nên xụi lơ, nhưng nàng vẫn dùng sức đích quỳ trên mặt đất dập đầu, chỉ máy móc lặp lại động tác này.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn phản rồi phải không?” Mặt của bà nghiêm lại không ngừng co quắp , thật vất vả từ trong sự kinh hãi thốt ra âm thanh, muốn cố gắng duy trì tôn nghiêm của bà nhưng lại cho thấy sự thất bại, vì giọng nói kia chỉ có sự khiếp đảm cùng sợ hãi thật sâu .
“Lăng Tây Nhi!” Hắn không thèm nhiều lời, nhuyễn kiếm đâm tới một lần nữa.
“Dừng tay!” Một bóng dáng màu vàng rực từ ngoài cung tiến vào, cản bàn tay đang giơ kiếm của hắn lại, chuyển mắt nhìn nam nhân đang đằng đằng sát khí kia.
“Thập lục đệ, nói thề nào bà cũng là hoàng nãi nãi của chúng ta!” Đoan tuấn Mạc Bắc mở miệng phân tích .
“Hoàng thượng, ta không hề tin ngươi!” Hắn không thu lại vẻ khát máu trong ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc mở miệng.
“A?” Đoan tuấn Mạc Bắc thất kinh.
“Ngươi đã nói, Lăng Tây Nhi sẽ không có việc gì, nhưng bây giờ nàng ở đâu?” Hắn nói lạnh lùng, trong ánh mắt lần nữa hiện lên vẻ tà mị.
“Trước hết ngươi không nên gấp gáp, chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn…” Đoan tuấn Mạc Bắc thử hòa hoãn tâm tình của hắn.
“Có thể, nhưng ta phải nhìn thấy Lăng Tây Nhi bình an vô sự!”
“Chuyện này. . . . . Hoàng nãi nãi, dưa hái xanh không ngọt, thôi thì..” Đoan tuấn Mạc Bắc suy nghĩ một chút không thể làm gì khác hơn là khuất phục, hắn ngoái đầu nhìn lại cùng thái hoàng thái hậu thương lượng, lại đột nhiên bị hai đoạn thi thể trên mặt đất làm sợ hãi đến mức hít một hơi khí lạnh.
“Hoàng thượng, ngươi nhìn lại ngươi xem vẫn còn ra dáng vẻ hoàng thượng sao? Ngươi là Hoàng thượng, còn hắn chỉ là một Vương gia…” Lời nói của thái hoàng thái hậu bị ánh mắt lạnh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm kinh hãi ngưng lại, bà há mồm đem lời muốn nói toàn bộ nuốt vào bụng.
“Hoàng nãi nãi, trước hết người giao Lăng Tây Nhi ra đây nha!” Đoan tuấn Mạc Bắc nói vội vàng .
“Ta đã nói rồi, tiểu tiện nhân đã đi mất!” Thái hoàng thái hậu lạnh lùng quay sang, giữ gìn một chút tự tôn cuối cùng còn sót lại của bà. .
“Ta không tin!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi muốn như thế nào mới có thể tin tưởng, Tựa Như, ngươi nói cho hắn biết, tiểu tiện nhân kia có phải đã rời khỏi hoàng cung rồi không?” Thái hoàng thái hậu không kiên nhẫn nói.
Ánh mắt mọi người thoáng chốc tập trung trên người Tựa Như, có chất vấn, cũng có nghi vấn, còn có vẻ khát máu và tà mị
Tựa Như nhìn đôi mắt khát máu cảm thấy sợ hãi thở hổn hển một hơi, rất nhanh nắm chặt quần áo của bà, bất an mở miệng”Vương phi nương nương đúng là đã ra cung rồi… Nàng nói nàng cũng sẽ không quay trở lại. nữa..” Bà nói xong, ánh mắt lấm lét rất nhanh nhìn xuống đất để che dấu tính toán trong lòng
“Ngươi nói láo!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên một bước, bàn tay to nắm chặt cổ của bà, vẻ âm độc lần nữa thoáng hiện lên trong mắt: “Nói, các ngươi đến tột cùng đem Lăng Tây Nhi đi nơi nào?”
“Ta ta ta ta…” Tựa Như nói lắp bắp, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.
“Tựa Như, ngươi không cần phải sợ, có ta ở đây, ngươi đem tình hình thực tế nói cho hắn biết đi!” Thái hoàng thái hậu cất cao giọng nói, bà không muốn mạng của tiện nhân kia đã là tận tình tận nghĩa rồi, chẳng lẽ còn sợ giết nàng không được sao!
“Thái hoàng thái hậu, là ngài bảo nô tỳ nói , nô tỳ đã nói rồi!” Tựa Như chuyển mắt nhìn sang thái hoàng thái hậu, trong ánh mắt đột nhiên để lộ ra một vẻ kiên quyết, nếu Đoan Tuấn Mạc Nhiên là cột trụ hữu dụng nhất của Đoan Tuấn vương triều , nếu rút cây trụ này đi…”Thái hoàng thái hậu ra lệnh cho nô tỳ giết chết Vương phi nương nương rồi!”
Một câu của Tựa Như phảng phất giống như quả bom, nổ mạnh trong cung Duyên Hi, thái hoàng thái hậu sợ ngây người, trên trán Đoan Tuấn Mạc Bắc toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên trở nên mê muội, trước mặt tối sầm một mảnh, hồi lâu sau, hắn chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, vẻ âm độc trong ánh mắt càng dữ tợn, vẻ khát máu càng đậm, tà mị cũng càng đậmhắn liền phảng phất giống như satan ác ma tái sinh, một đôi tay to tựa như kìm sắt, hung hăng bóp chặt cổ Tựa Như, “Ngươi lặp lại lần nữa!” Mỗi chữ mỗi câu tràn ngập vẻ âm độc và tà mị, càng tràn ngập sự thống khổ bất lực, hắn nhất định là nghe lầm, không thể, tuyệt đối không có khả năng.
“Là mệnh lệnh của thái hoàng thái hậu, không liên quan đến chuyện của nô tỳ, nô tỳ chỉ là nghe lệnh thái hoàng thái hậu!” Tựa Như cười thê lương, ở trong cung nằm vùng mười mấy năm, coi như làm chết một thái hoàng thái hậu cũng không có sự đặc sắc của ngày hôm nay, tàn cuộc này xong, xem Đoan Tuấn vương triều thu thập như thế nào.
“Ngươi nói bậy, ta không có!” Thái hoàng thái hậu lập tức cảm thấy một trận mê muội, thân thể của bà lảo đảo, nghĩ muốn tìm người dìu một chút, không biết rằng tất cả thái giám cung nữ sớm đều chạy trốn tới ngoài cửa cung , bọn họ sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên kéo bọn họ ra làm quỷ thế mạng!
“Thái hoàng thái hậu muốn nô tỳ chấm dứt tánh mạng của Vương phi nương nương , thi thể của nàng ở trong hồ nước sau hậu viện của cung Duyên Hi …” Tựa Như tà mị liếc bà một cái, chậm rãi mở miệng.
“A!” tiếng kêu sắc bén và thảm thiết, là phát ra từ miệng Đoan Tuấn Mạc Nhiên , bước chân lảo đảo , Đoan Tuấn Mạc Nhiên tựa như bị điên rồi , lảo đảo vọt tới hồ nước sau hậu viện , quả nhiên trên mặt băng bị chưởng lực khoét ra một lổ hỏng, bởi vì khí trời rét lạnh nên lần nữa kết một tầng hơi mỏng.
Hắn không hề do dự nhảy xuống nhưng sau lưng lại bị một bàn tay to lớn ngăn cản: “Thập lục đệ, mặt băng cũng không có gì khác thường, có lẽ ma ma…” Trong lòng Đoan Tuấn Mạc Bắc vẫn ôm một chút hy vọng, nếu thật sự Lăng Tây Nhi đã chết… Hắn nhìn vẻ mặt âm tàn dữ tợn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn cũng không dám nghĩ nữa.
“Bên dưới lớp băng rất lạnh lẽo, sau khi thi thể đông thành băng nhất định sẽ chìm xuống mặt băng!” Giọng nói lạnh lùng tựa như đang cười lạnh, dáng vẻ như sợ thiên hạ sẽ không loạn.
“Người đâu, kéo đám nữ nhân nói những lời nhảm nhí mê hoặc người khác ra ngoài vả miệng!” Đoan Tuấn Mạc Bắc phẫn nộ ngoái đầu lại mở miệng nói nhưng lại đối diện với một nụ cười trào phúng.
“A!” Một chưởng mạnh mẽ làm mặt băng chia năm xẻ bảy, những bông tuyết xinh đẹp tinh khiết bay lên trời để lộ ra một vẻ rét lạnh cùng buốt giá, gương mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng, không kịp đợi cho hoa tuyết tan đi đã xả thân nhảy vào trong hồ nước.
“Thập lục đệ!” Đoan Tuấn Mạc Bắc kinh hãi la lên một tiếng, không khí còn lạnh như băng thì dưới mặt băng còn rét lạnh đến cỡ nào, hắn ngoái đầu lại nhìn, lạnh lùng ra lệnh: “Các người xuống dưới giúp thập lục vương gia!” Thị vệ bị điểm danh bày ra vẻ mặt khóc tang, đang chuẩn bị chậm rãi cởi quần áo ra thì đã bị Đoan Tuấn Mạc Bắc hung hăng đá xuống dưới: “Không tìm thấy người thì các ngươi cũng đừng có lên!” Hắn nắm chặt hai tay lại, cục diện bây giờ thật không phải do hắn khống chế!
30 giây sau, từ trong hồ nước có một bóng người màu trắng bay lên, lướt gió cưỡi hạc bay lên ba thước, bóng dáng cao ngạo giống như một con bạch long đang phóng lên trời, thân hình chớp nhoáng bay lên, hạ xuống trước mặt Đoan Tuấn Mạc Bắc, trên mặt tràn đầy hi vọng: “Trong hồ nước không có người!”
Thờ phào nhẹ nhõm, Đoan Tuấn Mạc Bắc ngoái đầu lại, chạy vọt tới trước mặt nước: “Nói, rốt cuộc Lăng Tây Nhi đang ở đâu?”
“Không thể nào, không thể nào, là ta đã tự tay đẩy nàng ta xuống, ta còn trông thấy nàng ta vùng vẫy trong băng, không thể nào, nhất định thi thể nàng ta đã chìm xuống đáy băng, các ngươi tìm tiếp…” Tựa như đang thì thào nói, vẻ mặt có chút điên loạn.
Thị vệ trong hồ nước thò đầu lên, lắc đầu, thật sự bọn họ đã lục lọi khắp hồ nước, thật sự không có thi thể nào!
“Người đâu, tháo hết nước trong hồ đi!” Đoan Tuấn Mạc Bắc lạnh lùng ra lệnh.
“Tây Nhi không chết, nhất định nàng không chết!” Khuôn mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên hiện ra một tia hy vọng, nhất định nàng không chết! Nước trên người bị gió lạnh thổi qua, thân thể của hắn run lên.
“Thập lục đệ, đệ đừng gấp, nếu như đệ muội không chết, vậy thì thật là vô cùng may mắn!” Đoan Tuấn Mạc Bắc gian nan lên tiếng, hắn chỉ có thể nói như vậy để trấn an Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Lạnh lùng liếc xéo Đoan Tuấn Mạc Bắc một cái, mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại khôi phục vẻ lạnh như băng: “Hoàng thượng, ta muốn một câu trả lời công bằng!” Lời nói của hắn không nặng nhưng từng chữ lại đập vào lòng Đoan Tuấn Mạc Bắc. Đoan Tuấn Mạc Bắc ngừng thở, nhìn khuôn mặt tuấn tú dữ tợn khát máu kia, không kìm được khẽ thở dài: “Hay là chúng ta cứ tìm được đệ muội trước rồi nói sau, chỉ cần đệ muội được an toàn…” Thì cái gì cũng có thể giải quyết!
Trầm mặc, không nói, đôi mắt khát máu vẫn như cũ đan xen một ngọn lửa dữ tợn, cứ coi như Tây Nhi còn sống thì hắn cũng không thể nào để cho lão thái bà kia sống thoải mái!
Cung Lưu Ly của Mộng Nhan công chúa
Giường ngủ rộng thênh thang rũ xuống một bức màn bằng gấm tối màu, áo khoác bằng lụa mỏng tựa như màu cánh ve, dùng sợi tơ màu vàng kim thêu lên những hoa văn loan phượng cùng mẫu đơn. Mộng Nhan mở màn ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lăng Tây Nhi đang nằm ngủ trong áo ngủ bằng gấm, lông mày nhíu chặt, dường như đang chịu đựng một nỗi thống khổ nào đó, trên hàng mi thật dài còn vương một giọt nước trong suốt, đó chính là băng, trong hồ nước, nàng phát hiện ra Lăng Tây Nhi đã không còn thở, nhưng mà ma xui quỷ khiến nàng vẫn mang nàng ta về. Nàng cũng không biết sao lại làm vậy, Lăng Tây Nhi là tình địch của nàng, nàng ta chết nàng hẳn là phải vui mừng mới đúng, nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt như muốn giết người kia thì nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nàng tiến lên, cho người mang Lăng Tây Nhi đi, vụng trộm mang về tẩm cung của mình, nàng đã không còn hiểu rõ lòng mình nữa, vừa muốn Lăng Tây Nhi chết nhưng lại sợ nàng ta chết… Nàng chẫm rãi nhắm mắt lại, ánh mắt thoáng hiện lên đêm đó Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, nàng biết rõ, nếu như Lăng Tây Nhi chết thì nàng cũng không thể có được trái tim của người nam nhân kia, chỉ khác biệt là bởi vì chuyện của Lăng Tây Nhi, người nam nhân kia không phải chỉ đơn giản chán ghét nàng như vậy, mà còn có căm hận!
“Công chúa, chúng ta làm như vậy nếu như bị thái hoàng thái hậu biết…” Tiểu Thúy bưng chén nước trong tay, nàng ta chần chờ tiến lên, do do dự dự mở miệng.
“Tiểu Thúy, ta chỉ không muốn thấy nàng ta chết!” Mộng Nhan chậm rãi ngoái đầu lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Nhưng mà thái hoàng thái hậu cũng là vì công chúa…” Tiểu Thúy bĩu môi, đôi mắt có chút bất an. Các nàng đã cứu về người mà thái hoàng thái hậu muốn giết chết!
“Tiểu Thúy, không nói gì là được, chén thuốc đã sắc xong chưa?” Mộng Nhan phất tay ngắt lời Tiểu Thúy, không kiên nhẫn mở miệng.
“Sắc xong rồi, nhưng mà Tiểu Thúy sợ căn bản nàng ta không thể…Ngự y nói có lẽ nàng ta sẽ không thể tỉnh lại!” Tiểu Thúy bất an lầm bầm, một người rơi xuống hồ băng trong thời gian dài như vậy còn có thể thở đã là may mắn lắm rồi!
“Đưa thuốc cho ta đi.” Mộng Nhan khẽ thở dài, nhận lấy chén thuốc, đột nhiên như nhớ tới gì đó nên mở miệng: “Đúng rồi, ngự y có thể giữ bí mật không?”
“Công chúa yên tâm đi, Tiểu Thúy nói trong nội cung có một cung nữ không cẩn thận ngã xuống hồ nước, ngự y cũng không nói gì thêm, chỉ nói dữ nhiều lành ít…” Tiểu Thúy khẽ thở dài, lo lắng nhìn Mộng Nhan.
“Vậy là tốt rồi…Ngươi đến Duyên Hi cung nghe ngóng tình hình xem, hiện giờ chắc trong Thiên cung cũng không yên tĩnh gì đâu!” Mộng Nhan khép hờ mắt nói.
“…công chúa!” Tiểu Thúy nhận lệnh lui xuống.
Liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, Mộng Nhan khẽ thở dài một hơi, đôi mắt của nàng tràn ngập vẻ không cam lòng cùng cô đơn, Lăng Tây Nhi, một tiểu nha hoàn nhát như chuột sao lại có thể có được tình yêu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, mà nàng, đường đường là một công chúa, thân phận hiển hách, xuất thân cao quý lại không thể khiến cho nam nhân kia nhìn đến nửa con mắt, vì sao? Vì sao? Nàng chớp chớp đôi mắt phượng, khóe môi nhếch lên một nụ cười không vui.
“Công chúa công chúa, không hay rồi, nghe nói thập lục vương gia…” Tiểu Thúy vội vội vàng vàng chạy vào, không kịp thở, khuôn mặt nhỏ nhán tỏ ra hoảng sợ.
“Thập lục vương gia làm sao?” Mộng Nhan đứng lên, đặt chén thuốc lên bàn trà.
“Nghe nói thập lục vương gia đã điên lên rồi, ngài ấy đại náo Duyên Hi cung, giết một thái giám, hơn nữa…” Tiểu Thúy không dám nói tiếp, đôi mắt sợ hãi ngước lên nhìn Mộng Nhan.
“Hơn nữa thế nào?” Mộng Nhan gấp gáp nói.
“Hơn nữa ngài ấy còn kề hàn kiếm vào cổ thái hoàng thái hậu, nghe nói còn muốn giết…” Tiểu Thúy nhanh chóng cúi đầu xuống, thân thể lạnh run, vừa rồi nàng đến Diên Hi cung, tất cả cung nhân thị vệ đều vây quanh Diên Hi cung, tình cảnh kia…nàng không dám nghĩ nữa, cấp tốc chạy về chỗ Mộng Nhan.
“Ta biết rồi!” Mộng Nhan phất tay, chuyện lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra! Nàng dời tầm mắt nhìn Lăng Tây Nhi đang nằm bất động trên giường, có lẽ chỉ có nàng ta mới có thể hóa giải mọi ân oán!
“Tiểu Thúy, chúng ta đến Duyên Hi cung!” Nàng nói khẽ, khuôn mặt tràn đầy thần khí.
“Đến Duyên Hi cung? Nhưng mà hiện giờ…” thế cục đã loạn cả lên rồi mà!
“Đúng!” Nàng bước ra ngoài thật nhanh, quên cả phủ thêm áo lông chống lạnh, Tiểu Thúy lập tức cầm áo lông đuổi theo phía sau.
Đến khi Mộng Nhan chạy tới thì chiến trường đã chuyển đến hồ nước hậu viện, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thẳng lưng đứng trước hồ nước, y phục ướt đẫm trên người đã sớm đóng thành băng, Đoan Tuấn Mạc Bắc thử đưa áo lông trong tay cho hắn nhưng mấy lần lại bị hắn dùng ánh mắt lạnh lùng cự tuyệt, từ giờ khắc ấy, Đoan Tuấn Mạc Nhiên từ chối nói chuyện với Đoan Tuấn Mạc Bắc.
“Hoàng thượng” Mộng Nhan liếc mắt nhìn nam nhân đỉnh thiên lập địa kia, hít một hơi thật sâu rồi tiến lên.
“Sao ngươi lại tới đây? Còn không mau trở về đi?” Đoan Tuấn Mạc Bắc bối rối, nàng ta chính là tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện, lúc này lại xuất hiện…quả nhiên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghe thấy giọng nói của nàng ta thì thân thể lạnh băng quay lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười khiến cho người ta phải sợ hãi.
“Ta tới tìm hắn!” Mộng Nhan chỉ ngón tay về phía Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Ơi trời, bà nội nhỏ ơi, lúc này ngươi đừng gây thêm phiền toái nữa!” Đoan Tuấn Mạc Bắc lo lắng, hắn cũng không muốn nội loạn còn chưa dẹp xong thì lại gây ra ngoại loạn, Mặc quốc dù chỉ là quốc gia nhỏ nhưng mà cũng không thể khinh thường!
“Hoàng thượng đừng nên gấp gáp, ta tự có chừng mực!” Mộng Nhan cười cười, đã trải qua chuyện như vậy dường như nàng cũng thành thục hơn một chút. Nàng không để ý tới sự ngăn cản của Đoan Tuấn Mạc Bắc, đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trên mặt mang theo một nụ cười không màng danh lợi nhìn hắn.
Toàn bộ y phục của hắn đã ướt đẫm, trên mặt còn đọng lại một tảng băng, dưới dư âm của ánh chiều tà lóe lên một vầng sáng mê người, sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt to tràn ngập sự sợ hãi cùng lo lắng, khóe môi tái nhợt mím thật chắt, không cần nhìn tới cũng biết quả đấm của hắn đang nắm rất chặt. Đôi mắt đang trừng to nhìn nàng của nam nhân này đang tràn đầy phẫn hận cùng khát máu!
“Ta biết Lăng Tây Nhi đang ở đâu.” Thừa dịp hắn vẫn chưa nổi bão giết người, Mộng Nhan cấp tốc mở miệng, quả nhiên, sắc mặt lạnh lùng của hắn tan rã trong nháy mắt, thân thể của nhắn nhẹ nhàng chùn xuống, bàn tay to lớn lạnh lùng đặt trên vai nàng, ánh mắt lại hiện lên một chút ánh sáng.
“Nói!” Giọng nói của hắn khàn khàn lại càng tăng thêm vẻ nam tính hấp dẫn, ánh mắt trịnh trọng vội vàng làm cho Mộng Nhan mê muội trong nháy mắt, một nam nhân chí tình chí nghĩa nha!
“Ngươi đi theo ta!” Nàng nhìn hắn thật sâu, chậm rãi mở miệng, xoay người, cúi đầu, bước chân lả lướt chẫm rãi di chuyển.
“Mộng Nhan, ngươi thật sự biết sao?” Đoan Tuấn Mạc Bắc cũng kích động, thật quá tốt rồi, Lăng Tây Nhi không chết!
“Đúng!” Nàng gật đầu lần nữa, đi về phía trước, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở sau lưng nhếch đôi môi mỏng bước theo.
Nhìn về phía tây sương phòng, Mộng Nhan nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn chậm rãi mở miệng: “Lăng Tây Nhi ở bên trong!”
Hoài nghi liếc nhìn nàng một cái, thân thể Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ dao động, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy tấm màn đỏ sẫm nhẹ nhàng chập chờn.
“Công chúa, người làm vậy…” Tiểu Thúy bất an mở miệng, quả nhiên trong phòng truyền ra một tiếng rống giận dữ, một trận gió lạnh thổi qua, Mộng Nhàn công chúa cũng không thấy bóng dáng đâu.
Tiểu Thúy khẽ giật mình, cấp tốc chạy vào phòng, bị tình cảnh trong phòng làm cho sợ tới mức không nói nên lời, hai bàn tay của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đặt trên cổ Mộng Nhan, ánh mắt tràn ngập vẻ khát máu cùng dữ tợn.
“Nói, sao Tây Nhi lại như vậy?” Hắn gấp gáp mở miệng, dường như hắn đã cảm nhận được Tây Nhi không còn thở, nàng chỉ lẳng lặng nằm trên giường, thân thể cứng còng, hơi thở yếu ớt, mặc cho hắn gọi thế nào cũng không thể làm nàng tỉnh lại!
“Lúc ta phát hiện nàng ta trong hồ nước thì đã không còn thở, ngươi cũng biết thời tiết lạnh như vậy…” Mộng Nhan khẽ thở dài một hơi rồi mở miệng, trên mặt chỉ có nụ cười khổ.
“Ngươi đã cứu nàng?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn Mộng Nhan không chớp mắt một lần nữa, đôi mắt càng tăng thêm vẻ dữ tợn.
“Ta biết ngươi sẽ không tin nhưng lời ta nói hoàn toàn là sự thật!” Mộng Nhan buông lỏng tay, nàng chỉ không muốn vương triều Đoan Tuấn bị hủy trong tay nàng ta mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom