Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 499
Linh Thiên Các Bắc Hầu phủ.
Bây giờ ở trong phủ, Sử Trường Đức rốt cuộc cũng được giữ chức vị một quản gia thanh nhàn, trên cơ bản mấy chuyện lặt vặt trong phủ cũng không cần hắn để ý, tất cả đều do lão quản gia Bảo Tín đến xử lý.
Từ lúc cởi bỏ danh phận nô bộc, so với những người khác hắn cũng có nhiều cơ hội luyện võ hơn, mặc dù đang phải phụ trách Hậu Cần doanh của Viêm Hoàng cục, sự vụ bận rộn, nhưng hắn thủy chung vẫn dành một phần thời gian để tu luyện.
Vân Thiên Hà cũng từng nói qua, kỳ thực tư chất của Sử Trường Đức không thấp, có thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi, hiện tại cơ hội đã đến, hắn nhất định nắm cho thật chặt, vẫn luôn ấp ủ sự cảm ơn đối với ân tình của Vân Thiên Hà.
Nhờ có loại tâm tình này, nên trong mấy năm nay tốc độ tu luyện của hắn tăng rất nhanh, khi những thanh niên đồng lứa còn đang vui sướng vì tu luyện đạt được chút thành tựu, thì tu vi võ đạo của Sử Trường Đức vẫn một mực đề thăng nhanh chóng mà không một ai hay biết.
Từ nhỏ hắn đã là người biết nhẫn nại, nên tình tình cũng lặng lẽ, chịu đựng được tịch mịch, hiện tại tu vi võ đạo đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng đại đa số mọi ngừơi đều không biết điều đó, trong mắt bọn họ hắn chỉ là một nhân vật rất bình thường, ở trước mắt bất kỳ kẻ nào cũng không được người ta chú ý đến.
Trong lòng Sử Trường Đức, trên thế giới này hắn chỉ quan tâm tới cảm nhận của thiếu gia Thiên Hà, còn như những người khác nghĩ thế nào, hắn cũng không có thèm quan tâm.
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn dốc lòng cống hiến, thể hiện giá trị của mình trong Viêm Hoàng cục, nên rất được các thành viên và trưởng lão tôn kính, tán thành.
Ở trong Viêm Hoàng cục, luận tu vi, hắn có thể rất yếu nhỏ, nhưng luận sự trung thành và vất vả cực nhọc mà nói, thì vị người hầu của thiểu chủ này hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất.
Tại Bắc Hầu phủ, trong mấy người đi theo Vân Thiên Hà từ những ngày đầu như Thu Phi, Thu Diệp, hiện nay tuy thực lực của bọn họ đã đột phá tăng mạnh hơn xa Sử Trường Đức, nhưng mỗi lần nhìn thấy Sử Trường Đức, cũng đều tôn kính kêu một tiếng "Sử tổng quản".
Từ lúc Vân Thiên Hà ra ngoài lịch lãm, từng doanh trong Viêm Hoàng cục chia ra độc lập hoạt động đến nay, hàng năm đều phải tổ chức họp hội nghị toàn cục một lần. Nhóm người Thu Phi, Tinh Diệu đi theo bên người Vân Thiên Hà từ sớm, dưới sự đề cử của các vị tổng quản và trưởng lão, đã về hiệu lực cho Hậu Cần doanh, chịu sự điều phối của Sử Trường Đức, đến hôm nay cũng đều có được thành tựu, thân mang chức vị quan trọng, gánh vác nhiệm vụ điều phối hậu cần cho tổ chức ngày vàng trở nên khổng lồ cường đại.
Linh Thiên Các chính là nơi ở của Vân Thiên Hà tại Bắc hầu phủ, hiện tại, nó đã được mở rộng gấp đôi, xác nhập thêm cả Tây viện.
Nơi Vân Thiên Hà từng sống bây giờ vẫn để trống, Sử Trường Đức ở tại gian nhà bên cạnh đó. Không ai biết rằng, sau khi Huyền Môn di lão gia nhập Viêm Hoàng cục, dưới lòng đất của Linh Thiên Các ở Bắc Hầu Phủ, từ lâu đã được bố trí xây dựng thêm một bí thất ngầm rất cao minh.
Lúc này, Sử Trường Đức đang chắp tay sau lưng, đứng trong một gian phòng ở bí thất ngầm, phía sau hắn còn có mấy lão giả, cùng đám người Thu Phi.
Trước mặt bọn họ là một kẻ trên đầu bị vải đen trùm kín, hôn mê bị trói trên ghế, lúc này đang từ từ tỉnh lại.
Cảm giác đầu tiên của Khuê Trì sau khi tỉnh lại chính là toàn không còn chút sức lực, cũng vô pháp vận công, hắn biết mình hiện tại đã như cá nằm trên thớt.
Bị miếng vải đen trùm kín, trong lòng hắn sợ hãi, lại cảm giác có người đứng trước mặt, liền điên cuồng kêu lên:
- Đám người vương bát đản đê tiện này, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì, tuy rằng lão tử ám sát thất bại, nhưng các ngươi cũng không thể bỏ đá xuống giếng, giết người diệt khẩu a, các ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách lão tử ta bất nghĩa, nếu lão tử có thể thoát ra ngoài, đám người Vương bát đản các ngươi nhất định chết không được tử tế!
Chỉ là phát tiết mắng liến thoắng một hồi, Khuê Trì phát hiện những kẻ đối diện vẫn không có mở miệng, nhất thời nghĩ có điểm không đúng, liền lại nói:
- Các ngươi là ai? Các ngươi muốn gì?
Lúc này, rốt cuộc Sử Trường Đức cũng mở miệng, trầm giọng nói:
- Nếu như không phải chúng ta, ngươi sớm đã phải chết trong ngõ nhỏ kia rôi, chỉ cần ngươi thẳng thắn nói ra sào huyệt của người mặt quỉ và chi tiết những gì liên quan đến hắn, như vậy ngươi muốn giữ mạng cũng không khó, chí ít ở lại đây so với bất kỳ nơi nào đều an toàn hơn, bằng không, hậu quả hẳn không cần phải nói ngươi cũng hiểu chứ!
Nghe âm thanh băng lãnh, hơn nữa bị miếng vải đen che kín, nhìn không thấy biểu tình của đối phương, càng không biết được thực lực của hắn, khiến trong lòng Khuê Trì nhịn không được lạnh lẽo.
Lúc này bầu không khí lại lâm vào một loại trạng thái trầm mặc quỉ dị.
Càng tĩnh mịch lại càng khiến Khuê Trì sợ hãi.
Hắn háo sắc như mạng, nhưng lại sợ chết, do dự một chút, Khuê Trì chần chờ nói:
- Căn nguyên cụ thể của người mặt quỉ kia ta cũng không rõ lắm, bất quá hắn là người của Túc Tĩnh Vương, nhưng cũng là một kẻ có dã tâm bừng bừng, là người tự tư tự lợi. Tuy hắn phục vụ Túc Tĩnh Vương, nhưng nói trắng ra thì chính là vì mưu lợi cho bản thân, bình thường nơi hắn hay lui tới là tầng ngầm cửa hiệu tạp hóa Phúc Lâm ở Bắc thành, mỗi lần gặp hắn ta đều từ cửa sau vào trong sân, rồi từ cơ quan của sân xuống tầng ngầm, về phần hắn từ đâu để đi vào trong, ta cũng không rõ lắm!
- Vụ mưu sát tối hôm qua là hẳn là hắn sai ngươi làm, vậy còn kẻ đứng sau ám sát các ngươi lại là ai?
Sử Trường Đức lại hỏi.
- Là người của Trường Sinh giáo!
Khuê Trì trả lời rất lưu loát, rồi lại nói:
- Có thể cho ta ăn chút gì đó được không, từ hôm qua tới giờ vẫn chưa có gì vào bụng rồi!
Sử Trường Đức gật đầu, lúc này Thu Phi đem một bàn ăn tới trước mặt, sau đó kéo miếng vải đen che mặt hắn xuống, chỉ lộ ra cái miệng, sau đó lại cởi trói tay cho hắn, để hắn có thể tự lấy thức ăn.
Khuê Trì thấy đồ ăn bày ra trên bàn, không cần Sử Trường Đức hỏi lại, cất tiếng nói:
- Chỉ cần các ngươi không giết ta, những gì ta biết sẽ nói lại toàn bộ cho các ngươi, thế nào?
- Đương nhiên có thể, bịt mắt ngươi để ngươi không nhìn thấy chúng ta, tự nhiên cũng không có biện pháp bán đứng chúng ta, nên giao dịch này ta rất hài lòng, nhưng nếu ngươi dám lừa gạt chúng ta…
Sử Trường Đức nói tới đây thì dừng lại, không có nói gì nữa, mà nhìn một thành viên trong tình báo doanh, người này lập tức bắt đầu chuẩn bị ghi lại.
Thủ hạ huynh đệ của Khuê Trì lúc này đã chết sạch, cũng không có ý muốn bán mạng cho ai, mấy năm nay hắn cũng cất trữ được một ít tiền tài, thầm nghĩ giữa được một mạng, tìm nơi an mà an nhàn hưởng lạc.
Nên Khuê Trì rất phối hợp nói:
- Lúc trước ta là thủ hạ của trưởng lão Lâu Kinh Dạ Thiên U Ám Điện, thủ hạ của Lâu trưởng lão có bốn cỗ thế lực, phân biệt là Thứ Sát Giả, Bộ Lược Giả, Tham Tra Giả cùng Phệ Dạ Giả. Thứ Sát Giả cùng Bộ Lược Giả là ngoại vi thế lực, còn lệ thuộc trực tiếp vào hắn là Tham Tra Giả cùng Phệ Dạ Giả, thực lực cường đại. Ta không biết tổng đàn của Thiên U Ám Điện ở đâu, cũng không có tư cách biết!
Bình thường Lâu Kinh Dạ đều thông qua hôi điểu để gởi thư tín truyền lệnh, lần này Thứ Sát Giả của ta cùng với Bộ Lược Giả của Tả Tông Nguyên vâng mệnh tới đây, hỗ trợ Túc Tính Vương leo lên đế vị, để Thiên U Ám Điện có thể đạt được đế mạch chi thực của Đại Đường quốc, cũng giúp Thiên U Ám Điện thực thi kế hoạch diệt tộc, ngoài ra mục đích chính là dò hỏi căn nguyên của Vân Thiên Hà, Thiên U Ám Điện treo thưởng cho thủ cấp của người này.
Ta đến Kinh Thành, chỉ gặp qua Túc Tĩnh Vương một lần, cái khác đều là liên lạc với người mặt quỉ kia, bình thường cách một ngày sẽ đến một cung điện ngầm, đồng thời ngoại trừ liên hệ với người của Trường Sinh giáo, hình còn có quan hệ với một cỗ thế lực khác, họ tựa hồ cũng hứng thú với vị trí hoàng đế, ta chỉ biết bằng đó thôi.
Nghe xong những tư liệu tình báo này, Sử Trường Đức nhìn thành viên Tình Báo doanh kia, thấy hắn gật đầu, liền lại hỏi:
- Những điều ngươi nói, có một số chúng ta đã biết, nhưng có một số chúng ta không rõ lắm, sợ rằng ngươi còn chưa nói hết?
- Nếu các ngươi đã biết, còn hỏi lão tử làm gì…
Nói đến đây, Khuê Trì đột nhiên ý thức được mình vẫn như cá nằm trên thớt, liền sửa lời nói:
- Các vị đại nhân đừng chấp tiểu nhân, vừa rồi chỉ là lỡ miệng thôi, kỳ thực lần này Lâu Kinh Dạ phái ta đến, ta biết hắn muốn đem chúng ta làm tốt thí mạng, nên âm thầm liên hệ với một trưởng lão của Địa Môn ở trong kinh thành, thỉnh thoảng ta tham dự hội nghị đến Mạc phủ và liên lạc tin tức với Mạc Bách Uy, biết được Địa Môn đã đạt được sự ủng hộ của Nhật Tông, thực lực đại tăng, bắt đầu thực hiện kế hoạch cướp đoạt đế mạch chi thực!
- Còn gì nữa không, sự tình về đầu mục Tả Tông Nguyên của Bộ Lược Giả, ngươi hãy nói một chút đi…
Nhắc đến Tả Tông Nguyên, Khuê Trì mang theo ngữ khí oán giận nói:
- Lão già kia vô cùng giảo hoạt, lần này lão tử thua bởi tay hắn, theo hiểu biết của ta về hắn, lần hành động ở Thanh Long sơn này, nhất định hắn không có tự mình tham dự, chỉ là để thụ hạ thầm ẩn núp giám thị ở nơi nào đó…
Lần này Khuê Trì kể lại khá tỉ mỉ, khi hắn nói xong thì thức ăn trên bàn cũng đã bị ngốn sạch không còn chút nào, Sử Trường Đức cũng không hỏi thêm, chỉ đứng lến, hướng Thu Phi nháy mắt một cái, nói:
- Thả hắn ra!
Thu Phi hiểu ý, vì vậy hai người vác ngang Khuê Trì tới thông đạo trước bí thất, ngay sau đó liền truyền đến tiếng hét thảm còn có một trận bạo rống phẫn nộ:
- Các ngươi đám tôn tử không tuân thủ tín nghĩa, đê tiện vô sỉ, lão tử nói toàn bộ cho các ngươi, vậy mà các ngươi vẫn còn muốn hạ thủ, đừng…
Chính lúc đang gào thét, Khuê Trì chợt bị bịt miệng, chỉ nghe Thu Phi cười lạnh nói:
- Từng nói để lại mạng cho ngươi, nhưng cũng không có nói sẽ lưu lại cái thứ gây tai họa cho nữ nhân này, còn cả một thân công lực dùng để lạm sát người vô tội của ngươi. Biến ngươi thành một phế nhân, đối với ngươi mà nói, có lẽ là một lựa chọn không tồi rồi…
Dứt lời Thu Phi mang theo Khuê Trì như chó chết nhanh chóng rời khỏi.
Sử Trường Đức chờ thành viên Tình Báo doanh kia chỉnh lý xong, nhân tiên nói:
- Đem tin tức tình bào này chia làm ba phần, một phần đưa đến căn cứ Sát Thủ doanh giao cho Lục Tổng quản, một phần đưa cho Túc Dao tổng quản, một phần cấp cho Thu Hàn tổng quản, án theo mệnh lệnh của thiếu chủ phân phó, sau đó phân công liên hệ những tin tức tình báo này với các nơi!
Gã tình báo viên đi rồi, Tinh Diệu vẫn bảo trì trầm mặc, lúc này mới nói:
- Sử tổng quản, sau khi tập hợp kết quả tình báo từ các nơi, xem ra chúng ta đã nắm bắt được rõ ràng tình hình tại kinh thành, có cần liên lạc với Sát Thủ doanh và Trưởng lão doanh, chuẩn bị hành động kế hoạch thanh tảo không?
Sử Trường Đức suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Việc này không vội, chờ tin tức tình báo phía Nam chuyển đến, để Túc Dao tổng quản xem xét lại phương án, rồi xin Thiếu chủ định đoạt đi!
Tinh Diệu gật đầu, đột nhiên lại đổi giọng nói:
- Tổng quản, sau khi thiếu chủ trở về, cho ngươi điểu phối vật tư, ngươi vì sao lại phái Tinh Mông đi, hiện tại tên gia hỏa này ở lỳ tại căn cứ Sát Thủ doanh, có cần phải bắt hắn nhanh chóng quay về hay không?
Sử Trường Đức vẻ mặt cổ quái liếc mắt nhìn Tinh Diệu, đột nhiên than thở:
- Làm sao ta lại không muốn gặp thiếu gia sớm một chút, bất quá đã chờ vài năm, cũng không vội thêm mấy ngày này, khi thiếu gia muốn về tự nhiên sẽ về, chúng ta cứ yên tâm làm việc là được. Không có mệnh lệnh của thiếu gia, ngươi cũng không nên có ý niệm tới Thanh Long sơn gặp thiếu gia ở trong đầu!
Bị nhìn thấu tâm tư, Tính Diệu nhịn không được khuôn mặt phát nóng, ho khan hai tiếng, rồi rời khỏi bí thất, nhưng hắn mới đi vài bước, Sử Trường Đức đột nhiên lại nói:
- Ngày hôm nay hai vị phu nhân đột nhiên vào kinh, chung quy ta vẫn có chút bất an, phái người nghiêm mật quan sát động tĩnh của Tĩnh vương phủ…
Bây giờ ở trong phủ, Sử Trường Đức rốt cuộc cũng được giữ chức vị một quản gia thanh nhàn, trên cơ bản mấy chuyện lặt vặt trong phủ cũng không cần hắn để ý, tất cả đều do lão quản gia Bảo Tín đến xử lý.
Từ lúc cởi bỏ danh phận nô bộc, so với những người khác hắn cũng có nhiều cơ hội luyện võ hơn, mặc dù đang phải phụ trách Hậu Cần doanh của Viêm Hoàng cục, sự vụ bận rộn, nhưng hắn thủy chung vẫn dành một phần thời gian để tu luyện.
Vân Thiên Hà cũng từng nói qua, kỳ thực tư chất của Sử Trường Đức không thấp, có thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi, hiện tại cơ hội đã đến, hắn nhất định nắm cho thật chặt, vẫn luôn ấp ủ sự cảm ơn đối với ân tình của Vân Thiên Hà.
Nhờ có loại tâm tình này, nên trong mấy năm nay tốc độ tu luyện của hắn tăng rất nhanh, khi những thanh niên đồng lứa còn đang vui sướng vì tu luyện đạt được chút thành tựu, thì tu vi võ đạo của Sử Trường Đức vẫn một mực đề thăng nhanh chóng mà không một ai hay biết.
Từ nhỏ hắn đã là người biết nhẫn nại, nên tình tình cũng lặng lẽ, chịu đựng được tịch mịch, hiện tại tu vi võ đạo đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng đại đa số mọi ngừơi đều không biết điều đó, trong mắt bọn họ hắn chỉ là một nhân vật rất bình thường, ở trước mắt bất kỳ kẻ nào cũng không được người ta chú ý đến.
Trong lòng Sử Trường Đức, trên thế giới này hắn chỉ quan tâm tới cảm nhận của thiếu gia Thiên Hà, còn như những người khác nghĩ thế nào, hắn cũng không có thèm quan tâm.
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn dốc lòng cống hiến, thể hiện giá trị của mình trong Viêm Hoàng cục, nên rất được các thành viên và trưởng lão tôn kính, tán thành.
Ở trong Viêm Hoàng cục, luận tu vi, hắn có thể rất yếu nhỏ, nhưng luận sự trung thành và vất vả cực nhọc mà nói, thì vị người hầu của thiểu chủ này hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất.
Tại Bắc Hầu phủ, trong mấy người đi theo Vân Thiên Hà từ những ngày đầu như Thu Phi, Thu Diệp, hiện nay tuy thực lực của bọn họ đã đột phá tăng mạnh hơn xa Sử Trường Đức, nhưng mỗi lần nhìn thấy Sử Trường Đức, cũng đều tôn kính kêu một tiếng "Sử tổng quản".
Từ lúc Vân Thiên Hà ra ngoài lịch lãm, từng doanh trong Viêm Hoàng cục chia ra độc lập hoạt động đến nay, hàng năm đều phải tổ chức họp hội nghị toàn cục một lần. Nhóm người Thu Phi, Tinh Diệu đi theo bên người Vân Thiên Hà từ sớm, dưới sự đề cử của các vị tổng quản và trưởng lão, đã về hiệu lực cho Hậu Cần doanh, chịu sự điều phối của Sử Trường Đức, đến hôm nay cũng đều có được thành tựu, thân mang chức vị quan trọng, gánh vác nhiệm vụ điều phối hậu cần cho tổ chức ngày vàng trở nên khổng lồ cường đại.
Linh Thiên Các chính là nơi ở của Vân Thiên Hà tại Bắc hầu phủ, hiện tại, nó đã được mở rộng gấp đôi, xác nhập thêm cả Tây viện.
Nơi Vân Thiên Hà từng sống bây giờ vẫn để trống, Sử Trường Đức ở tại gian nhà bên cạnh đó. Không ai biết rằng, sau khi Huyền Môn di lão gia nhập Viêm Hoàng cục, dưới lòng đất của Linh Thiên Các ở Bắc Hầu Phủ, từ lâu đã được bố trí xây dựng thêm một bí thất ngầm rất cao minh.
Lúc này, Sử Trường Đức đang chắp tay sau lưng, đứng trong một gian phòng ở bí thất ngầm, phía sau hắn còn có mấy lão giả, cùng đám người Thu Phi.
Trước mặt bọn họ là một kẻ trên đầu bị vải đen trùm kín, hôn mê bị trói trên ghế, lúc này đang từ từ tỉnh lại.
Cảm giác đầu tiên của Khuê Trì sau khi tỉnh lại chính là toàn không còn chút sức lực, cũng vô pháp vận công, hắn biết mình hiện tại đã như cá nằm trên thớt.
Bị miếng vải đen trùm kín, trong lòng hắn sợ hãi, lại cảm giác có người đứng trước mặt, liền điên cuồng kêu lên:
- Đám người vương bát đản đê tiện này, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì, tuy rằng lão tử ám sát thất bại, nhưng các ngươi cũng không thể bỏ đá xuống giếng, giết người diệt khẩu a, các ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách lão tử ta bất nghĩa, nếu lão tử có thể thoát ra ngoài, đám người Vương bát đản các ngươi nhất định chết không được tử tế!
Chỉ là phát tiết mắng liến thoắng một hồi, Khuê Trì phát hiện những kẻ đối diện vẫn không có mở miệng, nhất thời nghĩ có điểm không đúng, liền lại nói:
- Các ngươi là ai? Các ngươi muốn gì?
Lúc này, rốt cuộc Sử Trường Đức cũng mở miệng, trầm giọng nói:
- Nếu như không phải chúng ta, ngươi sớm đã phải chết trong ngõ nhỏ kia rôi, chỉ cần ngươi thẳng thắn nói ra sào huyệt của người mặt quỉ và chi tiết những gì liên quan đến hắn, như vậy ngươi muốn giữ mạng cũng không khó, chí ít ở lại đây so với bất kỳ nơi nào đều an toàn hơn, bằng không, hậu quả hẳn không cần phải nói ngươi cũng hiểu chứ!
Nghe âm thanh băng lãnh, hơn nữa bị miếng vải đen che kín, nhìn không thấy biểu tình của đối phương, càng không biết được thực lực của hắn, khiến trong lòng Khuê Trì nhịn không được lạnh lẽo.
Lúc này bầu không khí lại lâm vào một loại trạng thái trầm mặc quỉ dị.
Càng tĩnh mịch lại càng khiến Khuê Trì sợ hãi.
Hắn háo sắc như mạng, nhưng lại sợ chết, do dự một chút, Khuê Trì chần chờ nói:
- Căn nguyên cụ thể của người mặt quỉ kia ta cũng không rõ lắm, bất quá hắn là người của Túc Tĩnh Vương, nhưng cũng là một kẻ có dã tâm bừng bừng, là người tự tư tự lợi. Tuy hắn phục vụ Túc Tĩnh Vương, nhưng nói trắng ra thì chính là vì mưu lợi cho bản thân, bình thường nơi hắn hay lui tới là tầng ngầm cửa hiệu tạp hóa Phúc Lâm ở Bắc thành, mỗi lần gặp hắn ta đều từ cửa sau vào trong sân, rồi từ cơ quan của sân xuống tầng ngầm, về phần hắn từ đâu để đi vào trong, ta cũng không rõ lắm!
- Vụ mưu sát tối hôm qua là hẳn là hắn sai ngươi làm, vậy còn kẻ đứng sau ám sát các ngươi lại là ai?
Sử Trường Đức lại hỏi.
- Là người của Trường Sinh giáo!
Khuê Trì trả lời rất lưu loát, rồi lại nói:
- Có thể cho ta ăn chút gì đó được không, từ hôm qua tới giờ vẫn chưa có gì vào bụng rồi!
Sử Trường Đức gật đầu, lúc này Thu Phi đem một bàn ăn tới trước mặt, sau đó kéo miếng vải đen che mặt hắn xuống, chỉ lộ ra cái miệng, sau đó lại cởi trói tay cho hắn, để hắn có thể tự lấy thức ăn.
Khuê Trì thấy đồ ăn bày ra trên bàn, không cần Sử Trường Đức hỏi lại, cất tiếng nói:
- Chỉ cần các ngươi không giết ta, những gì ta biết sẽ nói lại toàn bộ cho các ngươi, thế nào?
- Đương nhiên có thể, bịt mắt ngươi để ngươi không nhìn thấy chúng ta, tự nhiên cũng không có biện pháp bán đứng chúng ta, nên giao dịch này ta rất hài lòng, nhưng nếu ngươi dám lừa gạt chúng ta…
Sử Trường Đức nói tới đây thì dừng lại, không có nói gì nữa, mà nhìn một thành viên trong tình báo doanh, người này lập tức bắt đầu chuẩn bị ghi lại.
Thủ hạ huynh đệ của Khuê Trì lúc này đã chết sạch, cũng không có ý muốn bán mạng cho ai, mấy năm nay hắn cũng cất trữ được một ít tiền tài, thầm nghĩ giữa được một mạng, tìm nơi an mà an nhàn hưởng lạc.
Nên Khuê Trì rất phối hợp nói:
- Lúc trước ta là thủ hạ của trưởng lão Lâu Kinh Dạ Thiên U Ám Điện, thủ hạ của Lâu trưởng lão có bốn cỗ thế lực, phân biệt là Thứ Sát Giả, Bộ Lược Giả, Tham Tra Giả cùng Phệ Dạ Giả. Thứ Sát Giả cùng Bộ Lược Giả là ngoại vi thế lực, còn lệ thuộc trực tiếp vào hắn là Tham Tra Giả cùng Phệ Dạ Giả, thực lực cường đại. Ta không biết tổng đàn của Thiên U Ám Điện ở đâu, cũng không có tư cách biết!
Bình thường Lâu Kinh Dạ đều thông qua hôi điểu để gởi thư tín truyền lệnh, lần này Thứ Sát Giả của ta cùng với Bộ Lược Giả của Tả Tông Nguyên vâng mệnh tới đây, hỗ trợ Túc Tính Vương leo lên đế vị, để Thiên U Ám Điện có thể đạt được đế mạch chi thực của Đại Đường quốc, cũng giúp Thiên U Ám Điện thực thi kế hoạch diệt tộc, ngoài ra mục đích chính là dò hỏi căn nguyên của Vân Thiên Hà, Thiên U Ám Điện treo thưởng cho thủ cấp của người này.
Ta đến Kinh Thành, chỉ gặp qua Túc Tĩnh Vương một lần, cái khác đều là liên lạc với người mặt quỉ kia, bình thường cách một ngày sẽ đến một cung điện ngầm, đồng thời ngoại trừ liên hệ với người của Trường Sinh giáo, hình còn có quan hệ với một cỗ thế lực khác, họ tựa hồ cũng hứng thú với vị trí hoàng đế, ta chỉ biết bằng đó thôi.
Nghe xong những tư liệu tình báo này, Sử Trường Đức nhìn thành viên Tình Báo doanh kia, thấy hắn gật đầu, liền lại hỏi:
- Những điều ngươi nói, có một số chúng ta đã biết, nhưng có một số chúng ta không rõ lắm, sợ rằng ngươi còn chưa nói hết?
- Nếu các ngươi đã biết, còn hỏi lão tử làm gì…
Nói đến đây, Khuê Trì đột nhiên ý thức được mình vẫn như cá nằm trên thớt, liền sửa lời nói:
- Các vị đại nhân đừng chấp tiểu nhân, vừa rồi chỉ là lỡ miệng thôi, kỳ thực lần này Lâu Kinh Dạ phái ta đến, ta biết hắn muốn đem chúng ta làm tốt thí mạng, nên âm thầm liên hệ với một trưởng lão của Địa Môn ở trong kinh thành, thỉnh thoảng ta tham dự hội nghị đến Mạc phủ và liên lạc tin tức với Mạc Bách Uy, biết được Địa Môn đã đạt được sự ủng hộ của Nhật Tông, thực lực đại tăng, bắt đầu thực hiện kế hoạch cướp đoạt đế mạch chi thực!
- Còn gì nữa không, sự tình về đầu mục Tả Tông Nguyên của Bộ Lược Giả, ngươi hãy nói một chút đi…
Nhắc đến Tả Tông Nguyên, Khuê Trì mang theo ngữ khí oán giận nói:
- Lão già kia vô cùng giảo hoạt, lần này lão tử thua bởi tay hắn, theo hiểu biết của ta về hắn, lần hành động ở Thanh Long sơn này, nhất định hắn không có tự mình tham dự, chỉ là để thụ hạ thầm ẩn núp giám thị ở nơi nào đó…
Lần này Khuê Trì kể lại khá tỉ mỉ, khi hắn nói xong thì thức ăn trên bàn cũng đã bị ngốn sạch không còn chút nào, Sử Trường Đức cũng không hỏi thêm, chỉ đứng lến, hướng Thu Phi nháy mắt một cái, nói:
- Thả hắn ra!
Thu Phi hiểu ý, vì vậy hai người vác ngang Khuê Trì tới thông đạo trước bí thất, ngay sau đó liền truyền đến tiếng hét thảm còn có một trận bạo rống phẫn nộ:
- Các ngươi đám tôn tử không tuân thủ tín nghĩa, đê tiện vô sỉ, lão tử nói toàn bộ cho các ngươi, vậy mà các ngươi vẫn còn muốn hạ thủ, đừng…
Chính lúc đang gào thét, Khuê Trì chợt bị bịt miệng, chỉ nghe Thu Phi cười lạnh nói:
- Từng nói để lại mạng cho ngươi, nhưng cũng không có nói sẽ lưu lại cái thứ gây tai họa cho nữ nhân này, còn cả một thân công lực dùng để lạm sát người vô tội của ngươi. Biến ngươi thành một phế nhân, đối với ngươi mà nói, có lẽ là một lựa chọn không tồi rồi…
Dứt lời Thu Phi mang theo Khuê Trì như chó chết nhanh chóng rời khỏi.
Sử Trường Đức chờ thành viên Tình Báo doanh kia chỉnh lý xong, nhân tiên nói:
- Đem tin tức tình bào này chia làm ba phần, một phần đưa đến căn cứ Sát Thủ doanh giao cho Lục Tổng quản, một phần đưa cho Túc Dao tổng quản, một phần cấp cho Thu Hàn tổng quản, án theo mệnh lệnh của thiếu chủ phân phó, sau đó phân công liên hệ những tin tức tình báo này với các nơi!
Gã tình báo viên đi rồi, Tinh Diệu vẫn bảo trì trầm mặc, lúc này mới nói:
- Sử tổng quản, sau khi tập hợp kết quả tình báo từ các nơi, xem ra chúng ta đã nắm bắt được rõ ràng tình hình tại kinh thành, có cần liên lạc với Sát Thủ doanh và Trưởng lão doanh, chuẩn bị hành động kế hoạch thanh tảo không?
Sử Trường Đức suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Việc này không vội, chờ tin tức tình báo phía Nam chuyển đến, để Túc Dao tổng quản xem xét lại phương án, rồi xin Thiếu chủ định đoạt đi!
Tinh Diệu gật đầu, đột nhiên lại đổi giọng nói:
- Tổng quản, sau khi thiếu chủ trở về, cho ngươi điểu phối vật tư, ngươi vì sao lại phái Tinh Mông đi, hiện tại tên gia hỏa này ở lỳ tại căn cứ Sát Thủ doanh, có cần phải bắt hắn nhanh chóng quay về hay không?
Sử Trường Đức vẻ mặt cổ quái liếc mắt nhìn Tinh Diệu, đột nhiên than thở:
- Làm sao ta lại không muốn gặp thiếu gia sớm một chút, bất quá đã chờ vài năm, cũng không vội thêm mấy ngày này, khi thiếu gia muốn về tự nhiên sẽ về, chúng ta cứ yên tâm làm việc là được. Không có mệnh lệnh của thiếu gia, ngươi cũng không nên có ý niệm tới Thanh Long sơn gặp thiếu gia ở trong đầu!
Bị nhìn thấu tâm tư, Tính Diệu nhịn không được khuôn mặt phát nóng, ho khan hai tiếng, rồi rời khỏi bí thất, nhưng hắn mới đi vài bước, Sử Trường Đức đột nhiên lại nói:
- Ngày hôm nay hai vị phu nhân đột nhiên vào kinh, chung quy ta vẫn có chút bất an, phái người nghiêm mật quan sát động tĩnh của Tĩnh vương phủ…
Bình luận facebook