Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Ra cửa, trên đường trở về Đông Viện, Vân Thiên Hà thầm nghĩ, lấy ánh mắt của hắn, hơn nữa lý giải đối với cấu tạo kiến trúc, cư nhiên không thể nhìn thấu được cấu tạo của tàng kinh lâu kia.
Tàng kinh lâu Đồ thị giống như một tòa mê cung khổng lồ, khi đi vào bên trong, muốn hoàn hảo đi ra ngoài, tuyệt đối không dễ dàng, thậm chí còn có mấy cao thủ bí mật trấn thủ có thể xuất hiện tại bất cứ chỗ nào.
Chung quy là một gia tộc thế gia có lịch sử trăm năm, từ quy mô và cấu tạo của tàng kinh lâu là có thể nhìn thấy được, các tiền bối của Đồ thị coi trọng võ học của gia tộc tới mức nào.
Chỉ là có một điều làm cho hắn không nghĩ ra được chính là, vì sao trong gian thạch thất ngầm kia lại có chôn giấu một bộ bí tịch tu luyện có thể nói là nghịch thiên như Quán Phách Thăng Long Quyết, rốt cuộc là ai để vào đó nhưng khuôn muốn gây chú ý, hoặc là thời điểm trước kia Đồ thị kiến tạo tàng kinh lâu, bộ bí tịch này đã được đặt tại ô ngầm đó rồi, vẫn chưa từng có người nào chú ý tới.
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, rất hiển nhiên cấu tạo của thạch thất ngầm sẽ làm cho người bình thường không nghĩ tới bên dưới một phiến đá lót sàn lại có một ô ngầm, lại cất giấu một bí mật to lớn tới như vậy, mà Vân Thiên Hà thông qua một loại phán đoán đặc biệt đối với trực giác và khối lập thể không gian khoa học rèn luyện khi còn là đặc công mới tìm ra được ô ngầm bí mật đó.
Chuyện này quả thực kỳ quái, Vân Thiên Hà cũng không dự định nói cho Đồ Nguyên Tán, về phần Đồ Thiên Thanh có thể báo cáo cho lão gia tử hay không, đây cũng không phải là chuyện hắn cần quan tâm.
Nghĩ chính mình sắp trở về kinh thành rồi, trong lòng nhiều ít có chút trống trải.
Kinh Thành chính là trung tâm quyền lợi chính trị của Đại Đường Quốc, cũng là nơi cao thủ tập hợp, long xà hỗn tạp, thân ở trong dạng hoàn cảnh ác liệt tới như vậy, hơn nữa áp lực phương diện chính trị, Vân Thiên Hà biết, khi chính mình về Kinh Thành, sợ rằng khó có thể tự do tiêu sái giống như khi còn ở Lợi Châu hiện tại.
Vân Thiên Hà tuy rằng đã nhận vị mẫu thân Vân Nương kia rồi, nhưng đối với phụ nhân của thế giới này lại không hề có chút đồng cảm nhận thức nào, tối đa chỉ là trong lòng tồn tại một chút kính ý, cũng là bởi vì hắn là một gã quân nhân thiết huyết, vì hắn tuân theo ba năm hiếu đạo, cũng tự nhiên là hồi tưởng lại, hưởng thụ một chút không khí huynh đệ chiến hữu đã hy sinh kiếp trước.
Trở lại Đông Viện, Sử Trường Đức ở trong sân luyện công, Lục Châu thì ở bên ngoài pha trà đun nước, chỉ là thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hoảng hốt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Vân Thiên Hà lặng yên bước tới, không ai chú ý tới hắn.
Chỉ là đêm nay đã đi rồi, có chút quá mức vội vội vàng vàng, võ thị của hắn, còn có nha hoàn không biết có thể cùng hắn đi hay không, lúc Đồ lão gia tử bàn giao đêm nay khởi hành, cũng không hề đề cập tới chuyện này.
Lục Châu có thể thôi, thế nhưng Sử Trường Đức đi theo bên người hắn thời gian quá dài, hắn có chút không đành lòng để Sử Trường Đức lại Đồ phủ Lợi Châu, điều này không khác gì bóp chết mộng tưởng của hắn.
Bất quá dù sao đêm nay cũng phải khởi hành, Vân Thiên Hà đi tới trước cửa gọi Sử Trường Đức lại nói:
- A Lai, dừng lại một chút, ta có việc muốn nói với ngươi.
Sử Trường Đức dừng lại, trong lòng nghi hoặc, bình thường không có chuyện gì thiếu gia sẽ không quấy rầy hắn luyện công, dùng ống tay áo lau mồ hôi:
- Thiếu gia, có chuyện gì trực tiếp phân phó là được!
- A Lai, ngươi đi chuẩn bị một chút, sớm cho Vân Bôn ăn uống, đêm nay chúng ta có việc muốn đi ra ngoài.
Lạch cạch…
Lúc này, một âm thanh từ phía sau truyền tới, hình như là có vật gì rơi xuống.
Vân Thiên Hà quay đầu lại, chỉ thấy thần sắc của Lục Châu có hơi chút bối rối, siêu nước trên tay rơi xuống đất, thấy Vân Thiên Hà đang quay sang bên này nhìn, nàng mạnh mẽ cúi đầu.
Vân Thiên Hà hỏi:
- Lục Châu, ngươi làm sao vậy, có phải là có tâm sự gì? Lần trước ngươi nói nhớ nhà, nếu là như vậy ta có thể để ngươi trở về thăm nhà một thời gian!
- Thiếu gia…
Lục Châu muốn nói lại thôi, cắn môi, nhìn Vân Thiên Hà, nước mắt đảo quanh khóe mắt.
- Làm sao vậy Lục Châu? Ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi!
Vân Thiên Hà phát hiện ra Lục Châu có dị dạng liền hỏi.
Sử Trường Đức cũng nhìn ra Lục Châu có điểm không thích hợp, tựa hồ có chuyện gì muốn nói, nhưng xấu hổ mở miệng, vì vậy chạy đi nói.
- Thiếu gia, tiểu nhân đi trước cho ngựa ăn.
Vừa nói vừa bước đi.
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Hoặc là trong nhà xảy ra chuyện, cần hỗ trợ sao?
Vân Thiên Hà cho rằng trong nhà tiểu cô nương này có việc gì khó.
- Không phải…
Lục Châu thấy Sử Trường Đức đã đi ra ngoài, khẽ cắn môi nói:
- Thiếu gia, cái loại địa phương… Này nữ nhân không sạch sẽ, nếu như thiếu gia muốn…
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ bé của Lục Châu đã đỏ bừng, xuất phát từ cảm giác tự ti, còn có sự ngây thơ phức tạp đối với tình cảm nam nữ, định tiếp tục nói nhưng nàng không nói ra lời, nàng chỉ là muốn nhắc nhở. Nếu nói yêu cầu, không phải một tỳ nữ như nàng có tư cách để nói, cho dù thiếu gia thực sự muốn đi, nàng cũng không có tư cách để ngăn cản.
Nàng chỉ là một tỳ nữ, trong lòng nàng thầm yêu mến chủ tử, thế nhưng nàng cũng rất rõ ràng địa vị của chính mình.
Vân Thiên Hà nghe xong cũng như lọt vào sương mù.
- Lục Châu, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì, nữ nhân nào không sạch sẽ, ta đi địa phương nào…
Nói đến đây, Vân Thiên Hà bừng tỉnh, nghĩ tới điều gì đó nói:
- Ngươi nghĩ đi đâu rồi? Ngươi nghĩ là ta đi thanh lâu tìm nữ nhân sao?
Nhưng trong lời nói vừa rồi của Lục Châu đã tiết lộ một chút tin tức, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên cảnh giác, manh mối này cũng không được tốt.
Lục Châu năm nay mới mười năm tuổi, chỉ là một thiếu nữ ngây thơ, bình thường hắn đối đãi với Lục Châu giống như tiểu muội muội trong nhà, chưa từng nghiêm phạt hoặc quở trách nàng, coi như làm chuyện sai lầm đi nữa cũng có thể lượng giải, thế nhưng loại khoan dung thương cảm đối với thuộc hạ này lại làm cho thiếu nữ hiểu sai ý, đã nảy sinh tâm lý say đắm đối với hắn, loại chuyện này quả thực dây dưa không rõ rồi.
Kiếp trước hắn không hiểu cách xử lý chuyện tình cảm giữa nam và nữ như thế nào, ngay cả hắn là đặc công, thế nhưng vẫn bị một nữ hài tử lừa dối, mà khi đến thế giới này, đối với chuyện tình cảm nam nữ hắn vẫn luôn giữ một loại bản năng cảnh giác, ngay cả trong lòng có tình cảm rất tốt với Đường Linh Toa thì hắn cũng luôn bảo trì khoảng cách nhất định, cho dù nàng đã thẳng thắn biểu lộ tình ý của mình đối với hắn, thế nhưng trong lòng hắn cũng chưa từng nổi lên gợn sóng nào, hắn còn con đường rất dài cần phải đi, hắn không muốn bị nữ nhi tình trường ràng buộc quá sớm.
Hơn nữa hắn còn chưa tu luyện thành công Vô Lượng Tinh Kinh, càng chưa đả thông “địa phương tương quan” (tiểu JJ) kinh mạch huyệt khiếu, điều này không cho phép hắn động lòng đối với bất kỳ nữ nhân nào, cho dù sau này xuất hiện nữ nhân làm hắn động lòng, nhưng thời gian huấn luyện đặc công kiếp trước đã cho hắn học được một số phương pháp cấm dục, có thể ngăn cản loại chuyện này như chưa từng xảy ra.
Đối với người thiếu nữ nhỏ tuổi ngây thơ như Lục Châu nảy sinh tình ý đối với hắn, xem ra cần phải có một chút khắc chế rồi, nguyên bản hắn còn muốn dể Lục Châu cùng mình tới Kinh Thành, bên cạnh Vân Nương cần có một người nhu thuận thông minh như vậy, mà nàng lại là nha hoàn quen thuộc, coi như rất thuận tiện.
Nhưng hiện tại lại xuất hiện dấu hiệu như thế này, vậy thì lần trở về Kinh Thành đêm nay, tuyệt đối không thể mang theo Lục Châu đi cùng được, một khi để dấu hiệu trong lòng thiếu nữ ngây thơ càng lớn mạnh hơn, tương lai rất có thể tạo ra cho hắn nhiều phiền phức hắn không muốn có.
Vân Thiên Hà là loại người không sợ phiền phức, thế nhưng sợ nhất những nữ nhân mang tới phiền phức.
Trong lòng hạ quyết định, Vân Thiên Hà nói:
- Lục Châu, có một số việc, cũng không phải giống như tưởng tượng của ngươi, tuổi của ngươi còn nhỏ, có chút tâm tư, hãy nhanh chóng cắt đứt đi, bình thường ta đối với ngươi và A Lai khoan dung nhân từ, nhưng đó chỉ là vì các ngươi theo ta rất trung thành và vô tư, ngươi trở lại ngẫm nghĩ tỉ mỉ, ta còn có việc, ngươi đi thu thập quần áo đồ dùng thường ngày của ta vào trong một chiếc bọc nhỏ, trà kia… không cần phải tiếp tục nữa!
Nói xong, Vân Thiên Hà liền bước đi hướng về phía Tây Viện nơi ở của Đồ Chính Minh.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Châu trắng bệch, nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng Vân Thiên Hà rời khỏi Đông Viện, hốc mắt có chút ướt át mơ hồ, một giọt nước mắt trong suốt sáng long lanh từ từ rơi xuống, “tách” một tiếng vang lên, rơi vào giữa chén trà, sinh ra làn sóng rung động.
…
Đồ Chính Minh đang phân phó Dương quản gia nhanh chóng chuẩn bị một số việc sắn sàng để cho mấy người Vân Thiên Hà khởi hành đêm nay, khi đến nội viện, vừa lúc gặp được Vân Thiên Hà đi Tây Viện, lập tức bước tới tầm hỏi.
- Thiên Hà, không phải đi tàng kinh lâu hay sao? Thế nào mà đi ra sớm như vậy, có chọn được vũ kỹ mà mình thỏa mãn hay không?
Đồ Chính Minh thấy Vân Thiên Hà rời khỏi tàng kinh lâu nhanh như vậy, có chút giật mình hỏi.
Tàng kinh lâu Đồ thị giống như một tòa mê cung khổng lồ, khi đi vào bên trong, muốn hoàn hảo đi ra ngoài, tuyệt đối không dễ dàng, thậm chí còn có mấy cao thủ bí mật trấn thủ có thể xuất hiện tại bất cứ chỗ nào.
Chung quy là một gia tộc thế gia có lịch sử trăm năm, từ quy mô và cấu tạo của tàng kinh lâu là có thể nhìn thấy được, các tiền bối của Đồ thị coi trọng võ học của gia tộc tới mức nào.
Chỉ là có một điều làm cho hắn không nghĩ ra được chính là, vì sao trong gian thạch thất ngầm kia lại có chôn giấu một bộ bí tịch tu luyện có thể nói là nghịch thiên như Quán Phách Thăng Long Quyết, rốt cuộc là ai để vào đó nhưng khuôn muốn gây chú ý, hoặc là thời điểm trước kia Đồ thị kiến tạo tàng kinh lâu, bộ bí tịch này đã được đặt tại ô ngầm đó rồi, vẫn chưa từng có người nào chú ý tới.
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, rất hiển nhiên cấu tạo của thạch thất ngầm sẽ làm cho người bình thường không nghĩ tới bên dưới một phiến đá lót sàn lại có một ô ngầm, lại cất giấu một bí mật to lớn tới như vậy, mà Vân Thiên Hà thông qua một loại phán đoán đặc biệt đối với trực giác và khối lập thể không gian khoa học rèn luyện khi còn là đặc công mới tìm ra được ô ngầm bí mật đó.
Chuyện này quả thực kỳ quái, Vân Thiên Hà cũng không dự định nói cho Đồ Nguyên Tán, về phần Đồ Thiên Thanh có thể báo cáo cho lão gia tử hay không, đây cũng không phải là chuyện hắn cần quan tâm.
Nghĩ chính mình sắp trở về kinh thành rồi, trong lòng nhiều ít có chút trống trải.
Kinh Thành chính là trung tâm quyền lợi chính trị của Đại Đường Quốc, cũng là nơi cao thủ tập hợp, long xà hỗn tạp, thân ở trong dạng hoàn cảnh ác liệt tới như vậy, hơn nữa áp lực phương diện chính trị, Vân Thiên Hà biết, khi chính mình về Kinh Thành, sợ rằng khó có thể tự do tiêu sái giống như khi còn ở Lợi Châu hiện tại.
Vân Thiên Hà tuy rằng đã nhận vị mẫu thân Vân Nương kia rồi, nhưng đối với phụ nhân của thế giới này lại không hề có chút đồng cảm nhận thức nào, tối đa chỉ là trong lòng tồn tại một chút kính ý, cũng là bởi vì hắn là một gã quân nhân thiết huyết, vì hắn tuân theo ba năm hiếu đạo, cũng tự nhiên là hồi tưởng lại, hưởng thụ một chút không khí huynh đệ chiến hữu đã hy sinh kiếp trước.
Trở lại Đông Viện, Sử Trường Đức ở trong sân luyện công, Lục Châu thì ở bên ngoài pha trà đun nước, chỉ là thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hoảng hốt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Vân Thiên Hà lặng yên bước tới, không ai chú ý tới hắn.
Chỉ là đêm nay đã đi rồi, có chút quá mức vội vội vàng vàng, võ thị của hắn, còn có nha hoàn không biết có thể cùng hắn đi hay không, lúc Đồ lão gia tử bàn giao đêm nay khởi hành, cũng không hề đề cập tới chuyện này.
Lục Châu có thể thôi, thế nhưng Sử Trường Đức đi theo bên người hắn thời gian quá dài, hắn có chút không đành lòng để Sử Trường Đức lại Đồ phủ Lợi Châu, điều này không khác gì bóp chết mộng tưởng của hắn.
Bất quá dù sao đêm nay cũng phải khởi hành, Vân Thiên Hà đi tới trước cửa gọi Sử Trường Đức lại nói:
- A Lai, dừng lại một chút, ta có việc muốn nói với ngươi.
Sử Trường Đức dừng lại, trong lòng nghi hoặc, bình thường không có chuyện gì thiếu gia sẽ không quấy rầy hắn luyện công, dùng ống tay áo lau mồ hôi:
- Thiếu gia, có chuyện gì trực tiếp phân phó là được!
- A Lai, ngươi đi chuẩn bị một chút, sớm cho Vân Bôn ăn uống, đêm nay chúng ta có việc muốn đi ra ngoài.
Lạch cạch…
Lúc này, một âm thanh từ phía sau truyền tới, hình như là có vật gì rơi xuống.
Vân Thiên Hà quay đầu lại, chỉ thấy thần sắc của Lục Châu có hơi chút bối rối, siêu nước trên tay rơi xuống đất, thấy Vân Thiên Hà đang quay sang bên này nhìn, nàng mạnh mẽ cúi đầu.
Vân Thiên Hà hỏi:
- Lục Châu, ngươi làm sao vậy, có phải là có tâm sự gì? Lần trước ngươi nói nhớ nhà, nếu là như vậy ta có thể để ngươi trở về thăm nhà một thời gian!
- Thiếu gia…
Lục Châu muốn nói lại thôi, cắn môi, nhìn Vân Thiên Hà, nước mắt đảo quanh khóe mắt.
- Làm sao vậy Lục Châu? Ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi!
Vân Thiên Hà phát hiện ra Lục Châu có dị dạng liền hỏi.
Sử Trường Đức cũng nhìn ra Lục Châu có điểm không thích hợp, tựa hồ có chuyện gì muốn nói, nhưng xấu hổ mở miệng, vì vậy chạy đi nói.
- Thiếu gia, tiểu nhân đi trước cho ngựa ăn.
Vừa nói vừa bước đi.
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Hoặc là trong nhà xảy ra chuyện, cần hỗ trợ sao?
Vân Thiên Hà cho rằng trong nhà tiểu cô nương này có việc gì khó.
- Không phải…
Lục Châu thấy Sử Trường Đức đã đi ra ngoài, khẽ cắn môi nói:
- Thiếu gia, cái loại địa phương… Này nữ nhân không sạch sẽ, nếu như thiếu gia muốn…
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ bé của Lục Châu đã đỏ bừng, xuất phát từ cảm giác tự ti, còn có sự ngây thơ phức tạp đối với tình cảm nam nữ, định tiếp tục nói nhưng nàng không nói ra lời, nàng chỉ là muốn nhắc nhở. Nếu nói yêu cầu, không phải một tỳ nữ như nàng có tư cách để nói, cho dù thiếu gia thực sự muốn đi, nàng cũng không có tư cách để ngăn cản.
Nàng chỉ là một tỳ nữ, trong lòng nàng thầm yêu mến chủ tử, thế nhưng nàng cũng rất rõ ràng địa vị của chính mình.
Vân Thiên Hà nghe xong cũng như lọt vào sương mù.
- Lục Châu, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì, nữ nhân nào không sạch sẽ, ta đi địa phương nào…
Nói đến đây, Vân Thiên Hà bừng tỉnh, nghĩ tới điều gì đó nói:
- Ngươi nghĩ đi đâu rồi? Ngươi nghĩ là ta đi thanh lâu tìm nữ nhân sao?
Nhưng trong lời nói vừa rồi của Lục Châu đã tiết lộ một chút tin tức, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên cảnh giác, manh mối này cũng không được tốt.
Lục Châu năm nay mới mười năm tuổi, chỉ là một thiếu nữ ngây thơ, bình thường hắn đối đãi với Lục Châu giống như tiểu muội muội trong nhà, chưa từng nghiêm phạt hoặc quở trách nàng, coi như làm chuyện sai lầm đi nữa cũng có thể lượng giải, thế nhưng loại khoan dung thương cảm đối với thuộc hạ này lại làm cho thiếu nữ hiểu sai ý, đã nảy sinh tâm lý say đắm đối với hắn, loại chuyện này quả thực dây dưa không rõ rồi.
Kiếp trước hắn không hiểu cách xử lý chuyện tình cảm giữa nam và nữ như thế nào, ngay cả hắn là đặc công, thế nhưng vẫn bị một nữ hài tử lừa dối, mà khi đến thế giới này, đối với chuyện tình cảm nam nữ hắn vẫn luôn giữ một loại bản năng cảnh giác, ngay cả trong lòng có tình cảm rất tốt với Đường Linh Toa thì hắn cũng luôn bảo trì khoảng cách nhất định, cho dù nàng đã thẳng thắn biểu lộ tình ý của mình đối với hắn, thế nhưng trong lòng hắn cũng chưa từng nổi lên gợn sóng nào, hắn còn con đường rất dài cần phải đi, hắn không muốn bị nữ nhi tình trường ràng buộc quá sớm.
Hơn nữa hắn còn chưa tu luyện thành công Vô Lượng Tinh Kinh, càng chưa đả thông “địa phương tương quan” (tiểu JJ) kinh mạch huyệt khiếu, điều này không cho phép hắn động lòng đối với bất kỳ nữ nhân nào, cho dù sau này xuất hiện nữ nhân làm hắn động lòng, nhưng thời gian huấn luyện đặc công kiếp trước đã cho hắn học được một số phương pháp cấm dục, có thể ngăn cản loại chuyện này như chưa từng xảy ra.
Đối với người thiếu nữ nhỏ tuổi ngây thơ như Lục Châu nảy sinh tình ý đối với hắn, xem ra cần phải có một chút khắc chế rồi, nguyên bản hắn còn muốn dể Lục Châu cùng mình tới Kinh Thành, bên cạnh Vân Nương cần có một người nhu thuận thông minh như vậy, mà nàng lại là nha hoàn quen thuộc, coi như rất thuận tiện.
Nhưng hiện tại lại xuất hiện dấu hiệu như thế này, vậy thì lần trở về Kinh Thành đêm nay, tuyệt đối không thể mang theo Lục Châu đi cùng được, một khi để dấu hiệu trong lòng thiếu nữ ngây thơ càng lớn mạnh hơn, tương lai rất có thể tạo ra cho hắn nhiều phiền phức hắn không muốn có.
Vân Thiên Hà là loại người không sợ phiền phức, thế nhưng sợ nhất những nữ nhân mang tới phiền phức.
Trong lòng hạ quyết định, Vân Thiên Hà nói:
- Lục Châu, có một số việc, cũng không phải giống như tưởng tượng của ngươi, tuổi của ngươi còn nhỏ, có chút tâm tư, hãy nhanh chóng cắt đứt đi, bình thường ta đối với ngươi và A Lai khoan dung nhân từ, nhưng đó chỉ là vì các ngươi theo ta rất trung thành và vô tư, ngươi trở lại ngẫm nghĩ tỉ mỉ, ta còn có việc, ngươi đi thu thập quần áo đồ dùng thường ngày của ta vào trong một chiếc bọc nhỏ, trà kia… không cần phải tiếp tục nữa!
Nói xong, Vân Thiên Hà liền bước đi hướng về phía Tây Viện nơi ở của Đồ Chính Minh.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Châu trắng bệch, nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng Vân Thiên Hà rời khỏi Đông Viện, hốc mắt có chút ướt át mơ hồ, một giọt nước mắt trong suốt sáng long lanh từ từ rơi xuống, “tách” một tiếng vang lên, rơi vào giữa chén trà, sinh ra làn sóng rung động.
…
Đồ Chính Minh đang phân phó Dương quản gia nhanh chóng chuẩn bị một số việc sắn sàng để cho mấy người Vân Thiên Hà khởi hành đêm nay, khi đến nội viện, vừa lúc gặp được Vân Thiên Hà đi Tây Viện, lập tức bước tới tầm hỏi.
- Thiên Hà, không phải đi tàng kinh lâu hay sao? Thế nào mà đi ra sớm như vậy, có chọn được vũ kỹ mà mình thỏa mãn hay không?
Đồ Chính Minh thấy Vân Thiên Hà rời khỏi tàng kinh lâu nhanh như vậy, có chút giật mình hỏi.
Bình luận facebook