Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-110
Chương 110: Giải quyết xong
“Vương tiểu thư, lý do gì khiến cô làm ra chuyện mất nhân tính như thế? Có phải vì cô quá yêu Lạc tổng không?”
“Cho hỏi những chuyện trên đều là thật sao?”
“Có tin đồn do cậu của cô làm bên cục cảnh sát nên cô mới không kiêng nể gì như vậy? Có đúng thế không?”
“Xin hỏi…”
“Xin hỏi…”
Các loại câu hỏi dồn dập xuất hiện, ánh đèn từ máy ảnh và máy quay soi rõ khuôn mặt tái nhợt của Vương Tuyết Tình.
Quản lý ra sức che chắn cho cô, nhưng đám phóng viên giống như là phát điên mà dồn tới, ép hai người gần như không động đậy nổi.
Đám đông trở nên hỗn loạn, fan của Vương Tuyết Tình đang cầm bảng tên cổ vũ cho cô cũng ném xuống một bên, không dám tin mình đã từng yêu thương một con người như thế. Cũng có fan giữ vững lòng tin, lao lên lôi kéo mấy tên phóng viên kia để giúp cô thoát ra ngoài. Trong lòng họ, idol luôn tốt nhất, cho dù có làm ra việc gì đi chăng nữa thì cũng có lý do riêng!
Bảo vệ của sự kiện rất đông, nhưng lúc này không hề đủ dùng, ngoài việc canh giữ bảo vệ khán đài, còn phân ra ngăn chặn đám đông đang rối loạn.
Hạ Điềm nhìn hết thảy, trong lòng không có bất kỳ cảm giác gì. Ban đầu cô muốn trả thù, bây giờ thù đã báo, nhưng sao cô chẳng thể vui nổi?
Sau tất cả, cô và Lạc Thần đã gặp rất nhiều khúc mắc, chuyện này không phải cứ trả thù Vương Tuyết Tình là giải quyết được.
Cô đứng lên, đưa tay ra hiệu chào tạm biệt Cổ Trạch, sau đó theo Trình Tiêu, được hộ tống đi ra ngoài.
Các nghệ sĩ tất nhiên đều mang theo vệ sĩ riêng, nhưng hiện trường giống như là một đám ong vỡ tổ, trong chốc lát khó lòng mà thoát ra được.
Vương Tuyết Tình co rút ở trong góc, bắt đầu sợ run lên. Nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, mắt không ngừng liếc qua liếc lại muốn tìm lối thoát.
“Tại sao cô không nói gì?”
“Có phải cô thừa nhận rồi không? Vương tiểu thư…”
“Vương tiểu thư…”
Đám phóng viên nhà báo liên tục kêu tên cô, khiến cô muốn phát điên. Vương Tuyết Tình đột nhiên ôm đầu gào thét, tiếng kêu của cô tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn, khiến mọi người dừng lại trong chốc lát rồi lui ra một khoảng.
Hai cánh tay giữ chặt lấy đầu, Vương Tuyết Tình chợt khóc chợt cười như là tâm thần vậy.
Quản lý quá sợ hãi, vội giữ chặt hai tay cô mà hỏi:
“Tuyết Tình, cô làm sao vậy? Cô làm sao vậy? Đừng có dọa tôi!”
“Tránh ra! Các người tránh ra! Aaa…”
Vương Tuyết Tình kêu lên rồi dùng sức đẩy quản lý ra, ôm lấy đầu tóc rối bù của mình mà co rụt người lại, vừa run vừa lẩm bẩm:
“Không phải tôi… không phải tôi… tránh ra… đừng lại đây… haha…”
Trạng thái bất thường này của cô, vừa nhìn đã biết là có vấn đề về thần kinh.
Đám phóng viên cũng không nỡ tiếp tục ép tới, tất nhiên, vẫn có những kẻ vô tâm chụp lại hình ảnh này, chuẩn bị làm một bài viết thật hấp dẫn.
Quản lý bị đẩy lui ra sau nhưng cũng bất chấp mà nắm lấy Vương Tuyết Tình, kéo cô đứng lên.
Đúng lúc này, đám người áo đen đột nhiên rút lui, đem toàn bộ hiện trường hỗn loạn thả lại rồi chạy mất.
Hạ Điềm cũng đã an toàn ra khỏi sân vận động, gió đêm thổi bay những sợi tóc mềm của cô, hơi sương bắt đầu phủ xuống, không tránh khỏi việc có chút lạnh.
Trình Tiêu mở cửa xe cho cô, nhưng Hạ Điềm không vội bước vào, mà là đưa mắt nhìn người đứng cách đó không xa.
Một thân vest đen quen thuộc, khuôn mặt cũng quen thuộc như thế.
Người đàn ông này âm thầm giúp cô trả thù, cô nên cảm ơn phải không? Ha, Hạ Điềm lạnh nhạt nhìn anh, sau đó gật đầu một cái xem như chào hỏi, rồi lên xe, đóng cửa lại.
Hiện tại nhìn thấy anh ta, cô chỉ cảm thấy tức giận.
Trình Tiêu đi ra ghế trước, vẫy tay với Lạc Thần một cái rồi ngồi vào vị trí, lái xe rời đi.
“Lạc tổng, không đuổi theo sao?”
“Không cần đâu.”
Lạc Thần lắc đầu, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hướng Hạ Điềm rời đi. Anh cũng không hy vọng cô dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, lại càng không dám tiếp cận cô, dục tốc bất đạt…
Anh nhìn cấp dưới, hỏi:
“Chuyện bên này nhà đài xử lý thế nào?”
“Nhà đài rất phẫn nộ… muốn điều tra đến cùng, nếu tra được thì Hạ tiểu thư....”
“Liên hệ với phía họ, nói là Lạc gia làm.”
“Vâng…”
Lạc Thần nói xong lập tức rời đi, chuẩn bị sẵn sàng cho giông bão sắp tới. Sự kiện vừa rồi lập tức sẽ bị truyền thông xào nấu và đăng lên các mặt báo, anh không thể để Hạ Điềm tiếp tục dính vào vũng nước đục này nữa.
Trên đường trở về, Hạ Điềm liên tục thở dài khiến Trình Tiêu chú ý đến, buồn cười hỏi:
“Có phải lại nghĩ về Lạc Thần không?”
“Không… em đâu có.”
Người nào đó lập tức chối bay, đưa mắt nhìn ra ngoài, nhưng biểu cảm sầu lo trên khuôn mặt của cô như đang đồng ý với suy nghĩ của Trình Tiêu vậy. Hiện tại chuyện của Vương Tuyết Tình đã giải quyết xong, cô cũng nên nghĩ đến việc kế tiếp rồi. Chuyện ly hôn với Lạc Thần... thật ra nói miệng thì dễ, nhưng cô thật sự có thể ly hôn với anh sao? Ly hôn rồi, sau này Y Y phải làm thế nào? Toàn bộ những câu hỏi này đều đang dày vò cô, quá mệt mỏi, không thể nào quyết định được...
“Vương tiểu thư, lý do gì khiến cô làm ra chuyện mất nhân tính như thế? Có phải vì cô quá yêu Lạc tổng không?”
“Cho hỏi những chuyện trên đều là thật sao?”
“Có tin đồn do cậu của cô làm bên cục cảnh sát nên cô mới không kiêng nể gì như vậy? Có đúng thế không?”
“Xin hỏi…”
“Xin hỏi…”
Các loại câu hỏi dồn dập xuất hiện, ánh đèn từ máy ảnh và máy quay soi rõ khuôn mặt tái nhợt của Vương Tuyết Tình.
Quản lý ra sức che chắn cho cô, nhưng đám phóng viên giống như là phát điên mà dồn tới, ép hai người gần như không động đậy nổi.
Đám đông trở nên hỗn loạn, fan của Vương Tuyết Tình đang cầm bảng tên cổ vũ cho cô cũng ném xuống một bên, không dám tin mình đã từng yêu thương một con người như thế. Cũng có fan giữ vững lòng tin, lao lên lôi kéo mấy tên phóng viên kia để giúp cô thoát ra ngoài. Trong lòng họ, idol luôn tốt nhất, cho dù có làm ra việc gì đi chăng nữa thì cũng có lý do riêng!
Bảo vệ của sự kiện rất đông, nhưng lúc này không hề đủ dùng, ngoài việc canh giữ bảo vệ khán đài, còn phân ra ngăn chặn đám đông đang rối loạn.
Hạ Điềm nhìn hết thảy, trong lòng không có bất kỳ cảm giác gì. Ban đầu cô muốn trả thù, bây giờ thù đã báo, nhưng sao cô chẳng thể vui nổi?
Sau tất cả, cô và Lạc Thần đã gặp rất nhiều khúc mắc, chuyện này không phải cứ trả thù Vương Tuyết Tình là giải quyết được.
Cô đứng lên, đưa tay ra hiệu chào tạm biệt Cổ Trạch, sau đó theo Trình Tiêu, được hộ tống đi ra ngoài.
Các nghệ sĩ tất nhiên đều mang theo vệ sĩ riêng, nhưng hiện trường giống như là một đám ong vỡ tổ, trong chốc lát khó lòng mà thoát ra được.
Vương Tuyết Tình co rút ở trong góc, bắt đầu sợ run lên. Nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, mắt không ngừng liếc qua liếc lại muốn tìm lối thoát.
“Tại sao cô không nói gì?”
“Có phải cô thừa nhận rồi không? Vương tiểu thư…”
“Vương tiểu thư…”
Đám phóng viên nhà báo liên tục kêu tên cô, khiến cô muốn phát điên. Vương Tuyết Tình đột nhiên ôm đầu gào thét, tiếng kêu của cô tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn, khiến mọi người dừng lại trong chốc lát rồi lui ra một khoảng.
Hai cánh tay giữ chặt lấy đầu, Vương Tuyết Tình chợt khóc chợt cười như là tâm thần vậy.
Quản lý quá sợ hãi, vội giữ chặt hai tay cô mà hỏi:
“Tuyết Tình, cô làm sao vậy? Cô làm sao vậy? Đừng có dọa tôi!”
“Tránh ra! Các người tránh ra! Aaa…”
Vương Tuyết Tình kêu lên rồi dùng sức đẩy quản lý ra, ôm lấy đầu tóc rối bù của mình mà co rụt người lại, vừa run vừa lẩm bẩm:
“Không phải tôi… không phải tôi… tránh ra… đừng lại đây… haha…”
Trạng thái bất thường này của cô, vừa nhìn đã biết là có vấn đề về thần kinh.
Đám phóng viên cũng không nỡ tiếp tục ép tới, tất nhiên, vẫn có những kẻ vô tâm chụp lại hình ảnh này, chuẩn bị làm một bài viết thật hấp dẫn.
Quản lý bị đẩy lui ra sau nhưng cũng bất chấp mà nắm lấy Vương Tuyết Tình, kéo cô đứng lên.
Đúng lúc này, đám người áo đen đột nhiên rút lui, đem toàn bộ hiện trường hỗn loạn thả lại rồi chạy mất.
Hạ Điềm cũng đã an toàn ra khỏi sân vận động, gió đêm thổi bay những sợi tóc mềm của cô, hơi sương bắt đầu phủ xuống, không tránh khỏi việc có chút lạnh.
Trình Tiêu mở cửa xe cho cô, nhưng Hạ Điềm không vội bước vào, mà là đưa mắt nhìn người đứng cách đó không xa.
Một thân vest đen quen thuộc, khuôn mặt cũng quen thuộc như thế.
Người đàn ông này âm thầm giúp cô trả thù, cô nên cảm ơn phải không? Ha, Hạ Điềm lạnh nhạt nhìn anh, sau đó gật đầu một cái xem như chào hỏi, rồi lên xe, đóng cửa lại.
Hiện tại nhìn thấy anh ta, cô chỉ cảm thấy tức giận.
Trình Tiêu đi ra ghế trước, vẫy tay với Lạc Thần một cái rồi ngồi vào vị trí, lái xe rời đi.
“Lạc tổng, không đuổi theo sao?”
“Không cần đâu.”
Lạc Thần lắc đầu, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hướng Hạ Điềm rời đi. Anh cũng không hy vọng cô dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, lại càng không dám tiếp cận cô, dục tốc bất đạt…
Anh nhìn cấp dưới, hỏi:
“Chuyện bên này nhà đài xử lý thế nào?”
“Nhà đài rất phẫn nộ… muốn điều tra đến cùng, nếu tra được thì Hạ tiểu thư....”
“Liên hệ với phía họ, nói là Lạc gia làm.”
“Vâng…”
Lạc Thần nói xong lập tức rời đi, chuẩn bị sẵn sàng cho giông bão sắp tới. Sự kiện vừa rồi lập tức sẽ bị truyền thông xào nấu và đăng lên các mặt báo, anh không thể để Hạ Điềm tiếp tục dính vào vũng nước đục này nữa.
Trên đường trở về, Hạ Điềm liên tục thở dài khiến Trình Tiêu chú ý đến, buồn cười hỏi:
“Có phải lại nghĩ về Lạc Thần không?”
“Không… em đâu có.”
Người nào đó lập tức chối bay, đưa mắt nhìn ra ngoài, nhưng biểu cảm sầu lo trên khuôn mặt của cô như đang đồng ý với suy nghĩ của Trình Tiêu vậy. Hiện tại chuyện của Vương Tuyết Tình đã giải quyết xong, cô cũng nên nghĩ đến việc kế tiếp rồi. Chuyện ly hôn với Lạc Thần... thật ra nói miệng thì dễ, nhưng cô thật sự có thể ly hôn với anh sao? Ly hôn rồi, sau này Y Y phải làm thế nào? Toàn bộ những câu hỏi này đều đang dày vò cô, quá mệt mỏi, không thể nào quyết định được...
Bình luận facebook