• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Võ Giả Báo Thù (13 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Quan tài của ông

Lời vừa dứt thì một cái tát vang dội đã giáng vào mặt thiếu niên, thiếu niên bị tát bay ra xa mấy mét, miệng phun ra máu tươi, nặng nề ngã xuống đất, không còn nhúc nhích.

"Đây chính là cách tiếp đãi khách của nhà họ Cố, gia tộc hạng nhất ở Kinh Hải đó sao?", Dạ Minh vừa lau máu trên tay vừa nói.

Khóe mắt Cố Bảo Tùng giật giật, hắn cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng. Khách quan đã đến nhiều như vậy, nếu lúc này hắn manh động thì khó tránh khỏi chuyện tiếng xấu đồn xa.

"Nếu đã đến đây thì chính là khách, mời!", Cố Bảo Tùng nghiêng người đón chào, nhưng trong lòng cười lạnh: Dạ Minh, mày đã dám bước vào cửa nhà họ Cố thì hôm nay đừng hòng đi ra ngoài nữa!

Cố Bảo Tùng đã để anh đi qua cho nên không ai trong nhà họ Cố ngăn cản anh nữa.

Dạ Minh thong thả đi về phía trước, mỗi bước đi đều vững vàng uy lực. Đã bảy năm trôi qua, hôm nay Tru Thần Chiến Vương trở về đây chỉ để trả thù.

Mối huyết hải thâm thù của bố mẹ!

"Dạ Minh nhà họ Dạ đến chúc mừng!", Cố Bảo Tùng khi đi đến lối vào đại sảnh còn cố ý hô to một tiếng.

Một là để nhắc nhở bên trong, hai là để cho khách quan thấy nhà họ Cố của hắn, với tư cách là gia tộc hạng nhất ở Kinh Hải, có thể có thái độ khoan dung đến mức nào.

Dù đêm nay Dạ Minh nhất định phải chết thì ít nhất bề ngoài hắn cũng phải thể hiện được một chút ý tốt.

Đại sảnh náo nhiệt lúc đầu bây giờ lại chìm vào im lặng.

Bên trong đại sảnh đều là con cháu dòng chính nhà họ Cố cũng những vị khách quan trọng, thông thường khách đến thăm đều sẽ trực tiếp vào phòng tiệc chờ đợi.

Thân hình cao bảy thước của Dạ Minh bước vào.

Mọi người trợn mắt, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Không ai có thể tin rằng năm đó Dạ Minh bị truy lùng như chó rách, trải qua bảy năm bặt vô âm tín, cuối cùng hôm nay lại chủ động dâng tới cửa, đây không phải là muốn chết sao?

"Dạ Minh! Sao mày dám chủ động đến đây!", một gã con cháu dòng chính nhà họ Cố lên tiếng trước.

Dạ Minh chắp tay sau lưng, không hề để ý tới gã, ngạo nghễ đứng thẳng, ánh mắt khóa chặt Cố Trường Phong đang ngồi trên ghế cao.

Đã bảy năm trôi qua, Dạ Minh sẽ không bao giờ quên cái đêm đó, khi bố mẹ anh liều mạng cầm chân Cố Trường Phong đến chết.

Sau khi Dạ Minh bỏ chạy, quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh Cố Trường Phong dùng song chưởng đánh bố mẹ của mình.

Khóe miệng của bố mẹ đều chảy ra máu tươi, họ không còn đủ sức để kêu lên nữa những vẫn dùng bốn tay ôm chặt hai chân ông ta, dùng chút hơi thở cuối cùng nói với Dạ Minh: "Đi mau!"

“Tiệc mừng thọ của gia chủ nhà họ Cố, nhà họ Dạ tôi không có lý do gì không tới”, Dạ Minh thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh mỉm cười, hành xử khách sáo nói.

Chỉ có người nhà họ Cố mới biết đằng sau nụ cười này ẩn chứa bao nhiêu hận thù.

"Tôi chỉ không biết gia chủ nhà họ Cố có thích món quà tôi tặng hay không?"

Dạ Minh nói xong, một quản gia nghiêng người giải thích vào tai Cố Trường Phong, bởi vì người trong đại sảnh vẫn không biết Dạ Minh tặng quà gì.

"Dạ Minh, mày đã tặng xe tới thì tại sao còn đi đào hố ném vào?", đám con cháu nhà họ Cố nghe quản gia nói như vậy thì cũng không biết Dạ Minh rốt cuộc muốn làm gì.

Dạ Minh nhướng mày, bình tĩnh nói: "Hoa Hạ mấy ngàn năm văn hóa, đều chú trọng đến chuyện nhập thổ vi an. Nếu không đào hố thì sao có thể nhập thổ vi an được?"

"Tôi không có thời gian đi chọn quan tài, cho nên cứ để chiếc xe đó làm quan tài cho gia chủ Cố đi".

Đại sảnh nhất thời trở nên náo loạn.

"Dạ Minh, mày đúng là một con chó can đảm, người đâu, mau bắt nó lại cho tôi!", một gã con cháu dòng chính vung tay nói.

Các bảo vệ xung quanh ngay lập tức xông lên, nhưng khi bọn họ chỉ còn cách Dạ Minh năm bước chân thì bọn họ không thể tiến gần hơn nữa, cứ như thể bị chặn lại bởi một tầng không khí.

Ngay sau đó, một số bảo vệ chỉ cảm thấy một cỗ phản lực bùng nổ trong nháy mắt.

"Phụt…"

Từng người một đều hộc máu rồi bay ra ngoài.

Người nhà họ Cố đều tái mặt vì sốc, họ không bao giờ tưởng tượng được rằng Dạ Minh, kẻ bỏ chạy như một con chó rách năm xưa bây giờ lại mạnh mẽ như vậy.

Cố Trường Phong âm trầm nhìn chằm chằm Dạ Minh, ông ta nghe cháu trai nói Dạ Minh là võ giả, ban đầu còn không tin, nhưng xem ra lời đó lại chính là sự thật.

Nhưng cho dù Dạ Minh có là võ giả thì Cố Trường Phong cũng không quan tâm.

Bản thân ông ta cũng là hề, và trong các gia tộc lớn khác ở Kinh Hải cũng có võ giả. Hơn nữa ông ta đã đạt tới trình độ võ giả cấp chín, võ giả bình thường hoàn toàn không phải đối thủ, đây là thứ trấn thủ thế lực nhà họ Cố từ xưa đến nay.

"Nếu như cậu đã chủ động tìm chết, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn!"

Cố Trường Phong ngưng tụ năng lượng trong lòng bàn tay, song chưởng ngay lập tức đánh ra.

Một chưởng này ông ta đã xuất hết 10 phần công lực, rõ ràng là muốn một chiêu đánh chết Dạ Minh, bữa tiệc sắp bắt đầu, ông ta không muốn lãng phí thời gian.

Chưởng khí như mũi tên rời khỏi dây cung, trong chớp mắt đã đánh đến nơi.

Dạ Minh đứng yên bất động.

Chung quanh đã có người cười lạnh, bọn họ biết tộc trưởng của mình lợi hại đến mức nào, trong mắt bọn họ, Dạ Minh chắc chắ không thể đỡ nổi một chưởng này, anh nhất định phải chết.

Nhưng ngay khi chưởng khí sắp đánh tới Dạ Minh thì nó đã dễ dàng bị một người khác chặn lại.

"Ông Cố mời Ngụy Sâm tôi đến đây chỉ để xem cái này thôi sao?", Ngụy Sâm râu ria lởm chởm đang trưng ra vẻ mặt tức giận nói.

Thân là uỷ viên Sở Thanh tra Kinh Hải, chức quyền của Ngụy Sâm chính là xử lý các vụ án lớn và khó khăn trên toàn bộ Kinh Hải và quản lý tất cả võ giả ở Kinh Hải.

Võ giả ra tay, người bình thường không chết thì cũng bị thương, Sở Thanh tra có mệnh lệnh rõ ràng, nếu bất kỳ võ giả nào làm tổn thương người bình thường thì các thành viên của Sở Thanh tra có quyền trừng phạt ngay tại chỗ.

“Ngụy… Ngụy ủy viên”, Cố Trường Phong sợ hãi, vội vàng xoay người chắp tay.

Trong Sở Thanh tra đều là võ giả, sức mạnh của họ lớn đến mức không gia tộc nào có thể so sánh được.

"Ông Cố không biết lệnh của Sở Thanh tra sao?", Ngụy Sâm đã rất tức giận.

Ông ta mới được chuyển đến Kinh Hải chưa đầy nửa năm thì Cố Trường Phong đã vi phạm mệnh lệnh, ra tay đả thương người, rõ ràng là không để Sở Thanh tra vào mắt.

"Tôi biết, chẳng qua là người này năm xưa làm nhục con cháu nhà họ Cố, bây giờ lại đến đây ăn nói lỗ mãng, tôi không nhịn được liền ra tay dạy cho hắn ta một bài học", Cố Trường Phong toát mồ hôi lạnh nói. Đắc tội Sở Thanh tra, thì đừng nói là một gia tộc hạng nhất, cho dù là mười gia tộc cũng không giữ vững được.

"Hơn nữa hắn ta cũng không phải người bình thường, hắn ta cũng là một võ giả", Cố Trường Phong bổ sung thêm.

Để nâng cao võ thuật, các võ giả cũng thường xuyên luận bàn, tuy trái pháp luật nhưng cũng không gây ra bất kỳ hậu quả nào, Sở Thanh tra có đôi lúc sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Ồ?"

Nghe vậy, Ngụy Sâm lộ ra vẻ kinh ngạc.

Muốn trở thành một võ giả không phải dễ dàng, cần phải có gen bẩm sinh, cộng thêm việc không ngừng tu tập hậu kỳ công pháp, không đến ba mươi, năm mươi tuổi thì khó đạt được thành công.

Thanh niên trước mặt tuổi còn trẻ mà đã là võ giả rồi sao?

Lão già nhà họ Cố này dù sao cũng là một gia chủ, sao có thể nói dối mà không sợ bị chê cười như thế?
Chương 12: Diệt cả nhà cũng không oan

Tuy Nguỵ Sâm là uỷ viên Sở Thanh tra, cũng không nhận ra Dạ Minh, cấp bậc như ông ta còn lâu mới được biết tới Điện chủ.

“Tôi nói này ông Cố, ông nghĩ họ Nguỵ tôi chưa trải sự đời à? Võ giả là thành tựu mà ai cũng có thể đạt được sao?”

“Lúc ông bằng tuổi cậu ta, đừng nói võ giả, võ đồ còn không phải, nếu chẳng phải ông có tài sản giàu có, mua được quyển công pháp, tôi nghĩ chắc giờ ông còn đang trì trệ ở võ đồ không thể tiến bộ nữa kìa!”, Nguỵ Sâm cười lạnh, muốn dùng cái này để giảm tội, cái cớ quá hoang đường.

Cố Trường Phong nghẹn lời, hiện tại ông ta cũng khá buồn bực là năm đó ở lễ trưởng thành mười tám tuổi, Dạ Minh còn chỉ là một thiếu niên bình thường, sao bảy năm không gặp là đã thành võ giả được.

Nếu lúc đó Dạ Minh là võ giả, Cố Trường Phong cũng không dám diệt cả nhà họ Dạ.

Võ giả là biểu tượng cho thân phận và quyền lực, là mục tiêu tranh giành của các gia tộc.

Có vài gia tộc không có gen võ giả, họ sẽ chi ra số tiền lớn để thuê võ giả về cung phụng nhằm giữ gìn địa vị gia tộc.

“Tôi nên ra tay rồi!”, âm thanh của Dạ Minh như Tử Thần truyền tới, tay anh hoá thành chưởng định đánh xuống.

Câu này của Dạ Minh làm Nguỵ Sâm kinh ngạc, chẳng lẽ người này thật sự là võ giả? Nhưng dù là võ giả thì cũng không thể là đối thủ của Cố Trường Phong.

Sự giật mình biến thành phẫn nộ, dám ra tay trước mặt mình, đúng là không coi Sở Thanh tra ra gì.

“Làm càn!”

Nguỵ Sâm hét lớn một tiếng, người xông lên trước, tay trái duỗi ra định ngăn cản, tay phải đánh ra một quyền. Một quyền này dùng lục trăm phần trăm, muốn đánh chết ngay tại chỗ.

Cố Trường Phong thấy thế thì mừng rỡ trong lòng.

Nguỵ Sâm này đã đột phá võ giả, tiến vào cấp bậc cao thủ - Võ Tôn. Nếu ông ta ra tay, Dạ Minh sẽ chết ngay tại chỗ, cũng đỡ cho việc mình ra tay rồi bị thiên hạ bàn tán.

Ngay lúc nắm đấm tới trước mặt Dạ Minh, một luồng áp lực vô hình bùng nổ.

Nguỵ Sâm biến sắc, toàn thân không thể kiểm soát mà bay lên không, nện mạnh vào tường, máu toàn thân chảy ngược, ông ta hộc máu.

“Chiến... Chiến Thần...”

Hai mắt Nguỵ Sâm bị sự khiếp sợ bao phủ, thân là Võ Tôn, ông ta biết cường giả cấp Chiến Thần mạnh cỡ nào.

Chiến Thần ra tay, không ai sống sót!

Rõ ràng đối phương đã nương tay, bằng không, chỉ với uy áp vừa rồi, lục phủ ngũ tạng của ông ta đã vỡ vụn, ông ta đi chầu ông bà rồi.

Nguỵ Sâm nào biết, ba năm trước, Dạ Minh đã đột phá chướng ngại Chiến Thần, vinh dự trở thành Chiến Vương.

Nếu không như thế, năm đó sao anh có thể chém đầu Chiến Thần bảy sao của nước Phỉ chỉ với một đao, làm toàn cầu khiếp sợ.

Ngày Dạ Minh trở về vốn là ngày anh được phong Vương, nhưng Dạ Minh không quan tâm những danh hiệu này. Treo ấn trở về để giết hung thủ Cố Trường Phong, dùng máu ông ta để tế bố mẹ trên trời.

Con cháu nhà họ Cố hoảng sợ, họ không biết Chiến Thần nghĩa là gì, mạnh cỡ nào nhưng họ cảm thấy Dạ Minh này điên rồi, người của Sở Thanh tra mà cũng dám đánh, còn là uỷ viên nữa, Dạ Minh đắc tội Sở Thanh tra, thế khác nào kẻ đã chết.

Cả đám còn đang ở đằng kia đắc ý kìa.

“Chiến Thần... ha ha...”

Cố Trường Phong ngồi giữa đại sảnh, cười như điên.

Người thường không rành chứ thân là võ giả, ông ta tất nhiên biết. Chiến Thần là người đứng trên đỉnh sức mạnh và thực lực của võ giả.

Chiến Thần có thể một mình diệt mấy chục ngàn võ giả.

Nếu năm đó ông ta xuôi theo tình hình, để Dạ Minh kết hôn với cháu gái, vậy một cháu rể cấp thần đã thuộc về nhà họ Cố. Nhà họ sẽ là gia tộc đứng đầu, đứng trên đỉnh Hoa Hạ.

Ông ta hối hận năm đó đã diệt nhà họ Dạ, đã để cho Dạ Minh chạy.

Nếu năm đó Dạ Minh không bị đuổi giết tới biên ải thì sẽ không thành Chiến Vương.

Thế sự vô thường, ai mà ngờ tới?

“Năm đó ông giết bố mẹ tôi, người nhà họ Cố đề đang ở đó mà không một ai đứng ra ngăn cản, đều là đồng loã!”

“Hôm nay, tôi diệt cả nhà ông thì cũng không oan đâu!”

Dạ Minh vung đao xuống.

“Không!”

Hai mắt Cố Trường Phong trợn to, con ngươi lồi ra, ông ta biết mình phải chết hôm nay, không ngờ Dạ Minh lại muốn giết cả nhà ông ta.

Đầu và thân chia lìa, cuối cùng lăn xuống nền đất, gương mặt vẫn là biểu cảm hoảng sợ trước khi chết.

“Á!”

Người nhà họ Cố hét toáng lên, người nhát gan còn sợ tới mức tiểu ra quần.

“Trung Nguyên!”, Dạ Minh quát lạnh.

“Có Trung Nguyên!”, Lữ Trung Nguyên xuất hiện như hồn ma, chắp tay đáp.

Anh ta luôn canh ở gần đó, biết Điện chủ đang giải quyết ân oán cá nhân, không có lệnh của Dạ Minh, anh ta không dám xuất hiện.

“Lữ, Lữ... An Quốc Sứ!”, Nguỵ Sâm hoảng sợ, năm Chiến Thần thì đương nhiên ông ta nhận ra. Thực tế, An Quốc Sứ Hoa Trung - Lữ Trung Nguyên, trực tiếp quản lý sáu tỉnh, sáu mươi tám Sở Thanh tra thành phố của khu vực Hoa Trung, tính ra thì ông ta là lính của Lữ An Quốc Sứ.

Năm Chiến Thần đứng đầu Hoa Hạ, người có thể khiến họ cúi đầu xưng thần là...

Nguỵ Sâm hít sâu một hơi, tim đập cực mạnh.

“Ném thi thể Cố Trường Phong vào trong nước, người nhà họ Cố đời đời bị dày ở biên giới phía Bắc, nếu ai dám trốn, giết không cần hỏi”.

Phải để người nhà họ Cố nếm thử cảm giác không nhà để về, huống chi biên ải phía Bắc là nơi khổ hàn, như thế còn tàn nhẫn hơn giết họ.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”. Lữ Trung Nguyên vung tay lên, từ bên ngoài tràn vào mấy trăm tướng sĩ mặc đồ đen.

Lúc này khách khứa mới phát hiện được điều dị thường, không dám nán lại, sợ bị liên luỵ.

“Ông muốn đi đâu?”, ánh mắt Dạ Minh vô tình liếc về phía đám người.

Trong đám đông đang lúng túng, một người khựng lại.

Sau mấy giây thì chậm rãi xoay thân, bốn mắt nhìn nhau.

Tôn Chính Minh thấp thỏm, cảnh vừa rồi trong sảnh, gã cũng thấy hết rồi, đứa cháu trai này xưa đâu bằng nay, ngay cả Cố Trường Phong cũng bị giết dễ dàng như thế.

“Ây dô, là cháu hả tiểu Minh, cậu còn tưởng mình nhận nhầm, mấy năm nay cháu đi đâu thế? Cậu tìm cháu khắp nơi, về khi nào mà không báo cậu một tiếng, cậu làm tiệc để đón gió tẩy trần, mời cháu bữa cơm!”, Tôn Chính Minh vờ như không có gì, mở miệng trước.
Chương 13: Nếu không phẫu thuật sẽ không sống nổi ba ngày

Trong lòng Dạ Minh thầm cười khẩy một tiếng, anh nói: “Tại sao ông lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là muốn tặng quà mừng thọ cho kẻ đã giết chị gái mình sao?”



Trong mắt Tôn Chính Minh hiện lên một tia hoảng sợ, gã vội vàng nói: “Sao vậy được, cậu chỉ là đi ngang qua, ngang qua thôi, cậu đã muốn giết chết lão già gian xảo nhà họ Cố từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc, thế lực nhà họ Cố quá mạnh mẽ, cậu cũng phải đành chịu, lực bất tòng tâm”.



Nghe đối phương nói như vậy, ánh mắt của Dạ Minh càng lạnh lùng, ngọn lửa thù hận càng hiện lên rõ hơn.



Theo điều tra của Lữ Trung Nguyên, sau khi bố mẹ anh bị giết chết, người cậu này liền đến xum xoe nịnh bợ ăn bám nhà họ Cố.



Nhờ dựa vào thế lực của nhà họ Cố, mấy năm nay gã làm ăn cũng khấm khá, hàng năm đều cống nạp cho nhà họ Cố hàng chục triệu.



Lần này nhân dịp mừng thọ chủ gia tộc họ Cố, gã thậm chí còn bỏ ra rất nhiều tiền để thỉnh một hạt xá lợi Phật quang.



Nhìn thấy ánh mắt hiện rõ ý căm thù của cháu trai, Tôn Chính Minh toát cả mồ hôi lạnh, gã nói: “Tiểu Minh, cháu vẫn chưa ăn gì đúng không, nào, chúng ta về nhà ăn cơm đi. Cậu sẽ bảo mợ của cháu nấu một vài món ăn đặc biệt cho con ăn, hai cậu cháu chúng ta cùng làm một ly, mợ cháu suốt ngày lèo nhèo bên tai cậu nói rằng nhớ cháu rồi”.



Vì để thoát thân, Tôn Chính Minh không còn cách nào khác ngoài chơi bài tình cảm, hy vọng đứa cháu ngoại này sẽ nể mặt tình thân ruột thịt mà bỏ qua cho mình.



Mấy năm nay, gã lăn lộn làm ăn như cá gặp nước trong giới kinh doanh, tất cả là nhờ cái lưỡi ba tấc này, tài ăn nói quả thực đáng kính phục.



“Ăn cơm? Hừ!”, Dạ Minh cười khẩy: “Lỡ như ông lại bỏ thuốc gì đó vào trong ly rượu của tôi, thế người cháu ngoại này sẽ lại phạm sai lầm rồi”.



Trái tim Tôn Chính Minh đập thình thịch liên hồi, nhưng gã vẫn giả vờ bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Minh, cháu đang nói cái gì vậy, cậu là cậu ruột của cháu, sao có thể làm mấy chuyện như hạ thuốc cháu được chứ, thằng bé này, chỉ toàn nói đùa nhăng cuội thôi”.



Ngoài mặt Dạ Minh khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đau như bị từng nhát dao cứa vào.



Nếu như là người ngoài, Dạ Minh đã lập tức ra tay dứt khoát rồi.



Nhưng người ở trước mặt lại là cậu ruột của anh.



Nhưng lại chính người cậu ruột này của anh, vì tư lợi cá nhân lại có thể bỏ thuốc anh, hại chết bố mẹ của anh, hại chết chính chị gái ruột và anh rể của gã.



Người thân thích ruột thịt như vậy, mà gã, lại có thể xuống tay hại được!



“Đúng thật, cậu ruột sao có thể ra tay đầu độc cháu ruột của mình chứ”. Dạ Minh dừng lại một lát, ánh mắt anh dần trở nên sắc bén, nghiến răng nghiến lợi nhả ra bốn chữ:



“Nhưng! Ông! Thì! Có!”



“Bùm!”



Sức mạnh uy áp tàn bạo cấp độ Chiến Thần bùng nổ, Tôn Chính Minh chỉ cảm thấy như bị một ngọn núi to đè ép lên người mình, hai đầu gối đột nhiên quỳ xuống đất, trong nháy mắt sàn nhà bị lõm xuống, nứt toạc ra, có thể nhìn thấy cả những xương cốt màu trắng chồng chất.



“Đoàng!”



Bầu trời đêm đột nhiên vang lên một trận sấm sét, ngay sau đó, mây đen bao phủ dày đặc cùng trận mưa rơi xối xả như trút nước.



“A! Chân của tôi!”, Tôn Chính Minh hét lên thảm thiết như một con lợn bị chọc tiết.



“Dạ Minh, tôi, tôi là cậu ruột của cậu! Cậu đối với tôi như vậy, cậu, cậu sẽ bị ông trời trừng phạt!”



Tôn Chính Minh đau đến toát mồ hôi lạnh, hai chân của gã coi như bị tàn phế hoàn toàn rồi.



Dạ Minh ngửa mặt lên đó nhận những hạt mưa đang rơi xuống: “Trời phạt ư?”



Ngay sau đó, anh chậm rãi cúi đầu nói: “Bảy năm trước, lúc ông hại tôi, liệu có bao giờ nghĩ tới ngày sẽ bị ông trời trừng phạt không?”



“Lúc hại anh rể ông, ông có từng nghĩ tới không?”



“Hay lúc hại chính chị gái ruột của ông, ông có từng nghĩ tới không?”



Dạ Minh gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ hoe, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.



Mối thù lớn này đã được báo, nhưng Dạ Minh lại chẳng vui vẻ chút nào, bởi vì người ở trước mặt này chính là người họ hàng có quan hệ huyết thống cuối cùng của anh trên thế giới này.



“Điện chủ, người này cứ giao cho thuộc hạ xử lý đi”. Lữ Trung Nguyên đứng ở phía sau, chắp tay hỏi ý kiến.



Anh ta biết Tôn Chính Minh là cậu ruột của Điện chủ, trong lòng Điện chủ nhất định sẽ vô cùng đau khổ, không thể nào ra tay được.



“Không cần”.



“Cứ để ông ta quỳ ở đây sám hối đi, không ai được phép cứu chữa, kẻ nào làm trái, giết không thương tiếc! Cứ để thế cho đến khi ông ta thịt nát xương tan, hồn bay phách tán!”



Nói xong, Dạ Minh sải bước rời đi không thèm quay đầu lại, mặc cho Tôn Chính Minh ở phía sau khóc lóc thảm thiết, cầu xin tha thứ.



Một bệnh viện công ở thành phố Kinh Hải.



Cố Thanh Uyển vô cùng lo lắng, lúc này, con gái cô đã sốt cao hôn mê



Một bác sĩ nữ sau khi khám xong thì cau mày, vẻ mặt vô cùng giận dữ nói: “Con gái của cô mắc bệnh tim bẩm sinh, cô làm mẹ mà không biết chuyện này sao? Lại còn để con bé bị thương nặng như thế này!”



Cố Thanh Uyển cắn chặt môi không trả lời, nước mắt lập tức rơi xuống.



Sao cô có thể không biết con gái mình mắc bệnh tim chứ, cô vẫn luôn tự trách bản thân vì đã không cho con gái mình một cơ thể khỏe mạnh.



Bây giờ con gái lại bị thương nặng như vậy, người làm mẹ như cô cảm thấy vô cùng hối hận, nếu không phải được anh cứu giúp kịp thời, e là con gái cô đã...



“Mau làm thủ tục nhập viện đi, con gái của cô cần phải được làm phẫu thuật gấp!”. Bác sĩ lạnh lùng nói.



Cố Thanh Uyển vừa nghe thấy cần phải phẫu thuật, thì vội vàng trả lời: “Nhưng, nhưng con gái tôi phải sau mười tuổi mới được phẫu thuật”.



Con gái còn quá nhỏ, không thể chịu đựng được vết thương do cuộc phẫu thuật gây ra, cần phải đợi sau mười tuổi mới có thể phẫu thuật, đây là kết luận mà rất nhiều bệnh viện đã đưa ra.



“Vậy được, cô cứ đợi con gái mười tuổi rồi mới phẫu thuật đi”. Bác sĩ nói xong liền xoay người rời đi, đi đến cửa thì lại quay người lại, nói với giọng lạnh lùng: “Tình trạng hiện tại của con gái cô, đừng nói là đến mười tuổi, ngay cả ba ngày cũng chưa chắc đã sống được”.



U u...



Khi Cố Thanh Uyển nghe thấy tin con gái mình không thể sống qua nổi ba ngày, cô cảm thấy choáng váng, cả trời đất như quay cuồng nghiêng ngả phải vội vàng tựa vào bức tường bên cạnh để không bị ngã.



“Bác sĩ, cầu xin cô, cầu xin cô hãy cứu con gái tôi”. Cố Thanh Uyển vội vàng tiến lên, nắm lấy góc áo của bác sĩ, gào khóc van xin.



Bao nhiêu năm nay, cô từ một thiên kim đại tiểu thư sa sút đến độ như thế này, cô vẫn chưa bao giờ oán trách hay hối hận, chỉ cần nghĩ đến con gái Tâm Ngữ là trong lòng cô lại trào lên nguồn động lực vô hạn, dù khó khăn thế nào, mệt mỏi đến đâu, thì tất cả cũng đều là niềm hạnh phúc.



Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc sống của cô!
Chương 14: Cần tiền

“Ồ, không phải tôi đã nói rồi sao”, bác sĩ tỏ vẻ chán ghét, dùng sức hất bàn tay trên góc áo mình xuống: “Nếu muốn con gái sống thì chỉ có cách lập tức phẫu thuật thôi”.

“Được, được, phẫu thuật, phẫu thuật!”, Cố Thanh Uyển lau nước mắt, chỉ cần con gái có thể an toàn khoẻ mạnh, cô cũng không để tâm quá nhiều.

Bác sĩ lấy một tờ biên lai trong túi ra, viết vài chữ lên đó: “Đi nộp phí đi”.

“Một, một trăm ngàn tệ?”, nhìn con số trên biên lai, Cố Thanh Uyển trố mắt.

“Sao thế?”, bác sĩ nữ trợn mắt khinh thường: “Một trăm ngàn mà còn bảo nhiều à? Đây chỉ là tiền viện phí tạm tính thôi, sau này còn bổ sung thêm, phẫu thuật tim không phải là tiểu phẫu”.

Vừa nghe sau này còn nộp thêm phí, nước mắt Cố Thanh Uyển lại trào ra.

Trước kia lúc còn là cô chủ nhà giàu, chút tiền này với cô chỉ là tiền mua một chiếc váy thôi.

Mấy năm nay, cô dẫn con gái đi khám ở khắp các bệnh viện lớn nhỏ, số tiền dành dụm ít ỏi của cô đã hết sạch, để đưa con gái đi khám bệnh, cô chỉ đành vay nợ lãi từ ông Hổ.

“Bác... bác sĩ, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền, có thể sắp xếp cho con gái tôi phẫu thuật trước không?”, Cố Thanh Uyển van xin.

“Cô đùa gì thế!”, bác sĩ nữ tỏ vẻ khinh thường: “Cô xem bệnh viện là tổ chức từ thiện đấy à? Không có tiền thì nhanh chóng về nhà đi”.

Ngày nào bệnh viện cũng có bệnh viện không trả nổi tiền viện phí, nộp tiền trước rồi khám bệnh, đây là tôn chỉ phục vụ của họ.

“Bác sĩ, cầu xin cô, tôi nhất định sẽ nghĩ cách có tiền”, Cố Thanh Uyển khổ sở van nài.

“Được rồi được rồi, tôi không có thời gian lải nhải với cô, tôi còn phải khám cho nhiều bệnh nhân nữa. Có tiền thì đến khám, không có tiền thì mau về đi!”, nói rồi cô ta quay người bước đi.

Nhìn bóng lưng của bác sĩ, Cố Thanh Uyển quỳ dưới đất thất thanh khóc rống.

Bác sĩ đi qua đi lại trên hành lang đều tỏ vẻ lạnh nhạt, ngày nào cũng có chuyện này xảy ra trong bệnh viện, họ đã quen rồi.

Lúc này Vương Tuệ Chi chạy đến, nhìn thấy con gái quỳ dưới đất đau khổ khóc lóc, vội bước đến đỡ cô dậy: “Thanh Uyển, sao thế này?”

“Mẹ…”, nhìn thấy mẹ mình, Cố Thanh Uyển vừa khóc vừa nói: “Tâm Ngữ cần phải phẫu thuật gấp, nhưng chi phí phẫu thuật đến một trăm ngàn tệ… Hu hu…”

Trái tim Vương Tuệ Chi căng thẳng, một trăm ngàn có thể nói là con số cực kỳ lớn với họ.

Từ khi cả ba người bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, họ luôn phải sống trong cảnh nghèo khó.

Nhà họ Cố ra thông báo tất cả các công ty, doanh nghiệp không được phép nhận ba người vào làm việc, để họ tự sinh tự diệt, thế nên không ai dám tuyển dụng họ cả.

Vì mưu sinh, Cố Thanh Uyển chỉ có thể tự mình mở một tiệm hoa nhỏ miễn cưỡng sống qua ngày.

Mẹ cô là Vương Tuệ Chi làm công việc rửa bát trong một nhà hàng nhỏ, còn bố cô - Cố Hải tìm được công việc bảo vệ.

Nhà họ Cố cũng lười quản đến mấy công việc ở tầng thấp của xã hội này.

Thu nhập ít ỏi của ba người miễn cưỡng trang trải cuộc sống, cho đến khi Tâm Ngữ bị chẩn đoán ra bệnh tim mới khiến cho cuộc sống vốn dĩ túng thiếu lại càng thêm khó khăn.

Toàn bộ tiền đều bị sử dụng, cũng là có ra mà không có vào.

“Mẹ cũng từng đến nhà họ Cố, lão già đó thật sự rất tuyệt tình”, Vương Tuệ Chi bất lực lắc đầu, hôm đó cho dù bà có van xin thế nào cũng vẫn bị ông ta tàn nhẫn đuổi ra ngoài.

Trầm tư hồi lâu, Cố Thanh Uyển nhìn con gái vẫn còn hôn mê trên giường bệnh, cô lau nước mắt rồi đứng dậy đi ra ngoài.

“Thanh Uyển, con đi đâu thế?”, Vương Tuệ Chi nhìn bóng lưng lảo đảo của con gái, lo lắng hỏi.

“Con đi tìm Vương Thiên Hào”, ánh mắt Cố Thanh Uyển ngây dại.

“Gì cơ?”, Vương Tuệ Chi ngạc nhiên nói: “Thanh Uyển, Vương Thiên Hào không phải là thứ gì tốt lành, con không thể đi tìm hắn”.

Vương Thiên Hào là con cháu nhà giàu, ăn chơi khét tiếng, bố hắn - Vương Diệu Tường là chủ tịch của tập đoàn Hoằng Đạt nổi tiếng, một nửa số bất động sản trong thành phố là do công ty ông ta xây dựng, giá trị tài sản xếp trong top mười ở Kinh Hải, trước đây gia chủ nhà họ Cố gặp ông ta cũng phải kiêng dè.

Cố Thanh Uyển sao có thể không biết Vương Thiên Hào ỷ vào bố mình có tiền càng không kiêng nể, muốn làm gì thì làm, đã có hàng trăm thậm chí hàng ngàn cô gái bị hắn dùng tiền để mua thân.

Bây giờ cô thực sự không còn lựa chọn nào khác, vì con gái, cô chỉ có thể đi tìm hắn, chỉ cần có thể cứu được con gái mình, cho dù dùng mạng để đổi, cô cũng không do dự chứ đừng nói là bán thân.

Trong phòng VIP cực kỳ xa hoa ở karaoke Kim Tôn.

Hai mươi cô gái xinh đẹp mặc đồ cực mỏng và quyến rũ đang lắc lư vòng eo theo tiết tấu âm nhạc.

Một người đàn ông đang ngậm điếu thuốc trong miệng ngồi ở chính giữa sofa, trên môi nở nụ cười dâm loạn, hai tay khua loạn qua lại giữa đám đông.

“Ôi, cậu Vương, thấy ghét quá hà”.

“A… Cậu Vương, cậu chạm trúng ngực người ta rồi”.

Vài cô gái bị sờ mó trách yêu.

Các cô gái ở đây đều biết một khi được cậu Vương chọn trúng, dĩ nhiên tiền tip sẽ không thấp, bình thường ít nhất là cả mấy ngàn tệ, kiếm được nhiều hơn bình thường gấp mấy lần.

Thế nên ai cũng bày ra nhiều tư thế động lòng người.

“Vậy à? Xin lỗi nhé”, nói rồi, Vương Thiên Hào kéo cô gái vào lòng, lấy một xấp tiền một trăm tệ ra rồi nhét vào trong quần áo của cô gái, thuận tay bóp vài cái: “Đêm nay sẽ được nhiều hơn”.

“Ôi… đáng ghét!”, cô gái ngoài miệng thì nói thế, nhưng cơ thể lại đón ý hùa theo.

Lúc này một vệ sĩ bước đến bên cạnh Vương Thiên Hào, ghé vào tai nói gì đó.

Mắt Vương Thiên Hào lóe sáng, cười nhạo: “Cho cô ta vào”.
Chương 15: Chỉ duy nhất một mình anh

Cánh cửa của căn phòng VIP từ từ mở ra, Cố Thanh Uyên bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh sợ, đứng ở trước cửa do dự mãi không dám đi vào.



Đương nhiên cô đã từng đến mấy quán Karaoke rồi, nhưng chỉ là đi hát hò cùng đám bạn thân thôi, cô chẳng bao giờ ngờ được là còn có những cảnh tượng kiểu như này.



Nhưng khi nghĩ đến con gái vẫn đang nằm ở bệnh viện chờ tiền cứu mạng, cô nghiến chặt răng hạ quyết tâm bước vào.



“Cô Cố đến tìm tôi, có chuyện gì vậy?”, Vương Thiên Hào buông cô gái đang ôm trong lòng kia ra, chỉnh trang lại quần áo, cố làm ra dáng vẻ tươi cười của một chính nhân quân tử.



“Tôi... tôi..”, Cố Thanh Uyên cắn chặt môi, ngại ngùng khó có thể mở lời.



“Có phải cô Cố gặp phải khó khăn gì sao? Chỉ cần là chuyện họ Vương tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ giúp, nào, ngồi xuống nói chuyện”. Vương Thiên Hào vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh.



Cố Thanh Uyên ngồi cách xa chỗ đó một chút, Vương Thiên Hào cũng không để tâm chuyện đó, nói với đàn em bên cạnh: “Mau lấy cho cô Cố một ly nước!”



Đàn em kia cũng ngầm hiểu ý, quay người rời đi.



“Các cô cũng đi ra ngoài đi”. Vương Thiên Hào nói xong lấy ra một xấp tờ tiền đỏ, tiện tay ném lên mặt bàn: “Tự chia nhau đi, rồi ra khỏi đây”.



“Cám ơn cậu Vương!”



Nhóm tiếp viên nữ cầm lấy tiền, rồi đồng thanh kêu lên một cách nũng nịu.



Đám bọn họ thích nhất kiểu cậu ấm giàu có thế này, vung tiền rất hào phóng, số tiền họ kiếm được trong một đêm có thể nhiều gấp năm lần bình thường.



Lúc này tâm tư của Vương Thiên Hào đều hướng về Cố Thanh Uyên, những cô gái bị hắn trêu ghẹo không phải là ít, mặc dù Cố Thanh Uyên đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, nhưng trước kia dù sao cô cũng là một cô chiêu nhà có tiền, kiểu tiểu thư cành vàng lá ngọc này, hắn chưa từng được nếm thử.



“Cô Cố, uống ly nước trước đi”. Vương Thiên Hào lấy ly nước từ tay đàn em rồi đưa cho Cố Thanh Uyên.



Cố Thanh Uyên hỏi thăm khắp nơi thì mới biết được cậu Vương đang ở đây, lúc này cô cũng khát nước vô cùng, cô đơn thuần cũng không suy nghĩ gì nhiều, liền cầm ly nước lên uống vài ngụm.



Nhìn thấy Cố Thanh Uyên uống ly nước, Vương Thiên Hào mừng thầm trong lòng, trong ly nước đó đã được hạ rất nhiều thuốc mê, đương nhiên hắn biết rất rõ về dược tính của thuốc, đủ để hắn chơi đùa cả đêm.



“Nói đi, cô Cố, tôi có thể giúp được gì cho cô”. Vương Thiên Hào thay đổi sắc mặt, lại châm một điếu thuốc lá, ngồi dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo nhau.



Lúc này coi như Cố Thanh Uyên đã ở nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, bây giờ hắn chỉ cần chờ thuốc phát huy tác dụng mà thôi.



“Tôi, tôi muốn mượn anh một trăm ngàn tệ!”. Cố Thanh Uyên nói xong, thì cúi đầu thấp xuống, cô biết đến tìm loại người này mượn tiền là có hàm ý gì..



“Ôi dào, tôi còn tưởng là chuyện gì lớn lắm, không phải chỉ là vay tiền thôi sao? Chuyện mà có thể giải quyết được bằng tiền thì không phải vấn đề lớn với tôi”. Vương Thiên Hào vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, ném lên bàn: “Trong thẻ này có một triệu, cô cứ cầm lấy dùng trước đi”.



“Không, không, cậu Vương, tôi không cần nhiều như vậy, một, một trăm ngàn thôi...”



Cố Thanh Uyên còn chưa nói hết câu đã bị Vương Thiên Hào giơ tay lên ngăn lại.



“Cô Cố, tôi có rất nhiều tiền, tiền boa một đêm mà tôi bỏ ra còn nhiều hơn số tiền này”.



“Một triệu này là chi phí để tôi bao nuôi cô. Trong vòng một tháng, bất cứ khi nào tôi gọi cô đều phải có mặt”.



“Nếu như cô không đồng ý...”. Vương Thiên Hào bĩu môi, hai tay giang khẽ ra vẻ bất lực: “Vậy thì thứ lỗi cho tôi lực bất tòng tâm”.



Cố Thanh Uyên đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ trước khi đến, nhưng khi nghe đối phương nói lời này, cảm giác nhục nhã trong phút chốc vẫn khiến toàn thân cô run rẩy lên, giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài trên khóe mắt.



Con gái cô vẫn đang chờ tiền cứu mạng, nhưng nếu như có cách khác, cô thà chết chứ không đưa ra lựa chọn này.



“Tôi, tôi đồng ý…”



Cô cắn chặt môi, nói ra ba chữ, máu cuộn trào, trái tim Cố Thanh Uyên nguội lạnh như tro tàn, nước mắt không ngừng rơi xuống.



Vương Thiên Hào lộ ra nụ cười tự mãn, những cô gái trước kia dùng tiền là có thể dễ dàng có được, nhưng Cố Thanh Uyên lại khác, điều này khiến cho ham muốn chinh phục của hắn được thỏa mãn vô cùng.



Đầu lưỡi hắn liếm vòng quanh môi một lượt, hắn chẳng đợi được nữa mà vội thò tay cởi lớp quần áo trên người Cố Thanh Uyên, nếu đối phương đã đồng ý thì hắn chẳng cần phải đợi đến khi thuốc phát huy tác dụng, cái kiểu bị động đó rõ ràng tẻ nhạt, không có chút thú vị nào so với việc chủ động nhào vào lòng, tình nguyện dâng hiến.



Một chiếc cúc trên cổ áo vừa được cởi ra, lộ ra một làn da trắng ngần như tuyết bên trong, Vương Thiên Hào nuốt nước bọt.



Ở Kinh Hải, sắc đẹp của Cố Thanh Uyên là tuyệt thế dung nhan, cộng với thân phận là thiên kim tiểu thư của cô, bỏ xa đám hot girl mạng ngàn dặm.



Cố Thanh Uyên vô cùng tuyệt vọng, trong lòng cô bỗng chốc lại trào lên ý nghĩ thấy có lỗi với Dạ Minh.



Mặc dù năm đó, hai người cô và Dạ Minh đã bị người ta chuốc thuốc nên mới phát sinh quan hệ, tuy cô từng rất căm hận Dạ Minh nhưng cơ thể của cô vẫn thuộc về đối phương, hơn nữa, hai người họ còn có một đứa con gái nhỏ, nếu như ai có thể sở hữu thân xác cô thì người đó chỉ có thể là duy nhất một mình Dạ Minh.

Ngay khi nút áo thứ hai chuẩn bị được cởi ra thì có một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bỗng chốc bị bật tung ra.



Vương Thiên Hào còn chưa kịp nhìn ra người bước vào là ai, thì một bình rượu đã nhanh chóng bay về phía hắn.



“Bốp!”



Có một âm thanh giòn tan vang lên, những mảnh thủy tinh dính đầy máu tươi văng ra khắp nơi.



“Á!”



Vương Thiên Hào hét lên một tiếng thảm thiết, hai tay bịt lấy đầu, máu tươi từ khe hở giữa các ngón tay không ngừng chảy ra.



“Dạ... Dạ Minh!”



Cố Thanh Uyên ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, đây là lần thứ hai khi cô gặp nguy hiểm, Dạ Minh xuất hiện như một vị cứu tinh.



Không biết vì sao, khi nhìn thấy Dạ Minh, cô lại có một cảm giác an toàn đến kỳ lạ, khó nói thành lời, giống như dù trời có sập xuống, thì bờ vai rộng của đối phương vẫn có thể nâng đỡ cho cô.



“Mẹ nó! Là mày hả, con chó hoang lạc chủ!”, Vương Thiên Hào nhìn qua khe hở ngón tay của hắn, biết được người tới gây sự là ai.



Năm đó, Dạ Minh bị gia tộc họ Cố truy sát, người bình thường có thể không biết chuyện này, nhưng đám gia tộc giàu có này lại biết quá rõ.



Một thằng rác rưởi lẩn trốn suốt bảy năm, bây giờ lại dám quay lại, hơn nữa còn đánh hắn bị thương, khiến hắn vô cùng tức giận.



“Người đâu!”



Theo sau tiếng gầm giận giữ của Vương Thiên Hào, một nhóm vệ sĩ lập tức từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông cao khoảng hai mét.



Người này tên là Tang Khôn, hắn ta là võ sĩ mà tập đoàn Hoằng Đạt phải tốn mấy chục triệu mỗi năm để mời tới, cao thủ trong cấp bậc võ tôn, vệ sĩ riêng của Vương Thiên Hào.



“Tang Khôn, giết nó đi!”



“À, không...”. Vương Thiên Hào bỗng chốc thay đổi suy nghĩ, nói: “Trước tiên chặt đứt tay chân của nó, đừng để nó chết, con đàn bà này là người phụ nữ của nó, tao muốn nó tận mắt nhìn thấy tao chơi đùa với người phụ nữ của nó như thế nào, ha ha..”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp
Đỉnh Cao Võ Giả - Vương Lãnh
  • 5.00 star(s)
  • Vương Lãnh
ReadMe
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom