• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Võ Giả Báo Thù (12 Viewers)

  • Chương 25-28

Chương 25: Ông còn tâm nguyện nào không

Sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy Tô Giản Hề liền phát hiện ông nội lẽ ra phải dậy từ lâu vẫn đóng chặt cửa phòng, mở cửa mới thấy ông đang sùi bọt mép nằm gục dưới đất mà hấp hối.

Cô ta hô hoán vô số lần nhưng Tô Vạn Sơn chỉ gian nan chỉ vào điện thoại, thốt ra hai từ ‘Dạ Minh’ liền ngất lịm đi.

Trương Thanh Lãm thở dài não nề: “Giản Hề à, ông làm bạn với ông nội cháu nhiều năm nay, sao có thể không muốn cứu người cơ chứ? Nhưng mà…”

“Khắp thế gian không có thuốc giải cho Vạn Thảo Khô, chỉ cần một ngụm nhỏ cũng có thể dẫn đến tử vong, huống chi ông nội cháu còn uống hết cả một bình! Cho dù là Đại La thần tiên cũng bó tay thôi!”

Trương Thanh Lãm thương xót một hồi, uy lực của Vạn Thảo Khô quá mạnh mẽ, ông ta đã hành nghề y mấy chục năm nay nên hiểu rất rõ.

Cho dù nguyên do là gì, một khi trúng phải Vạn Thảo Khô không khác gì bị kết án tử hình.

Ài, sau này lão Tô cũng không thể cùng mình chơi cờ nữa rồi.

Nhưng ông ta không hiểu, lão Tô đang sống êm đềm sao lại muốn tự sát?

Tô Giản Hề khổ sở khóc nghẹn, cô ta không phải là một tiểu thư vô tri, cũng từng nghe qua Vạn Thảo Khô không có thuốc giải.

Hơn nữa ông nội từng nhắc tới, ông Trương dành phần lớn cuộc đời để nghiên cứu y học, là thần y nổi tiếng của Kinh Hải, nếu ông ấy không cứu nổi thì khắp Kinh Hải cũng không còn ai có thể cứu được nữa.

Khi hai người đang chìm trong đau thương thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, còn chưa kịp nhìn thấy người đến là ai thì Dạ Minh đã sải bước đi thẳng đến bên giường, đặt tay phải lên cổ tay Tô Vạn Sơn.

“Cậu, cậu là ai?”, Trương Thanh Lãm sửng sốt.

Dạ Minh không để ý tới ông ta, sau một hồi kiểm tra mạch liền lấy ra chín cây châm bạc.

Trương Thanh Lãm lạnh lùng quát: “Nếu cậu muốn ông ấy chết nhanh hơn thì cứ đâm xuống đi”.

Ông ta nghiên cứu trung y hàng chục năm qua, nếu áp dụng châm cứu vào lúc này chắc chắn sẽ kích thích máu độc toàn cơ thể lưu thông nhanh hơn, vốn có thể gắng gượng thêm vài giờ nhưng châm vừa hạ, ắt phải bỏ mạng ngay tại chỗ.

Tô Giản Hề nghe vậy trong mắt liền ánh lên lửa giận, rối rít mắng: “Dạ Minh! Năm đó ông nội tôi từng cứu anh một mạng, không cần anh báo đáp nhưng anh cũng không thể hại ông như vậy!”

Tô Giản Hề lập tức hối hận không thôi, sớm biết như vậy cô ta đã không gọi điện cho anh tới.

“Câm miệng!”, Dạ Minh lạnh lẽo nạt một tiếng.

Vừa rồi khi chẩn đoán mạch, độc tố đã lan ra toàn thân Tô Vạn Sơn, tất cả nội tạng đều suy kiệt, nếu là mười lăm phút trước thì ắt có thể chữa trị.

Nhưng hiện tại chỉ có thể cứu sống dậy chứ không thể đảm bảo tính mạng.

Bản thân lão Tô tuổi đã cao, cộng thêm một đòn chí mạng này nhiều nhất cũng chỉ còn bảy ngày tuổi thọ.

Dạ Minh đau buồn phẫn nộ đan xen, nếu Tô Giản Hề thông báo sớm hơn thì Tô lão đã có thể được chữa lành.

Tô Giản Hề nào biết vì mình mà hại chết ông nội, cô ta lúc đó rối như tơ vò, một lòng chỉ muốn cứu sống ông nội nên lập tức đưa ông ấy đến bệnh viện, từ lúc cấp cứu cho tới khi gọi điện thoại cho anh cũng đã trôi qua một tiếng đồng hồ.

Ngay sau đó chín cây châm bạc không gió tự bay, lơ lửng phía trên lòng bàn tay Dạ Minh, hai ngón tay anh vung lên, năm chiếc châm bạc cấp tốc lặn sâu xuống năm huyệt vị, phần đuôi châm còn mơ hồ lộ ra tia chân khí có thể thấy bằng mắt thường.

“Phụt!”

Tô Vạn Sơn lập tức phun ra một ngụm máu đen lớn, thở hổn hển không ngừng.

Tiếp đó Dạ Minh không hề dừng lại mà dùng lòng bàn tay đẩy ra, bốn cây châm còn lại nhanh như cắt chìm xuống bốn vị trí khác.

Chín cây châm bạc đều tiến vào cơ thể, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể Tô Vạn Sơn cũng từ từ rỉ ra chất lỏng màu nâu sẫm.

“Cái… cái… cái này là Cửu U Huyền Châm!", Trương Thanh Lãm kinh ngạc thất sắc, vừa rồi khi Dạ Minh thi triển ra năm châm ông ta đã ngờ ngợ một cảm giác quen thuộc, lúc này mới sực nhớ tới đây chính là Cửu U Huyền Châm đã thất truyền nhiều năm!

Cửu U Huyền Châm được sáng tạo bởi thánh y Hoàng Phủ Mịch từ thời cổ xưa, ông ta cũng chỉ được nghe sư phụ mình nhắc thoáng qua từ rất lâu về trước.

Một châm khảm một, hai châm khôn hai, ba châm chấn ba, bốn châm tốn bốn, năm châm trung cung, sáu châm càn sáu, bảy châm đoài bảy, tám châm cấn tám, chín châm ly chín.

Tổng cộng chín châm, mỗi một châm đều có công dụng khác nhau, nếu chín châm đồng thời được vận dụng nghe nói có thể hồi sinh người chết.

Từ trong bài vè đã có thể thấy huyệt vị tương ứng là bát quái* trời sinh, cực kỳ thâm sâu, sư phụ ông ta chật vật cả đời cũng không thể giải quyết được những bí ẩn trong đó.

*bát quái: một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cổ đại. Gồm tám quẻ: Càn (trời), Khôn (đất), Khảm (nước), Ly (lửa), Chấn (sấm), Cấn (núi), Tốn (gió), Đoài (hồ).

Không ngờ hôm nay thanh niên trước mặt này không chỉ biết sử dụng mà còn thông thạo như vậy.

“Hự…”

Cùng với một tiếng rên cực kỳ yếu ớt, Tô Vạn Sơn chậm rãi mở mắt.

“Ông nội!”

Thấy ông nội tỉnh lại, Tô Giản Hề mừng rỡ tới bật khóc.

Trương Thanh Lãm chấn động quá đỗi, uống hết một bình Vạn Thảo Khô vẫn có thể vớt lại được cái mạng, đây, đây quả thực chính là cướp lại người từ tay Diêm Vương mà!

“Ông nội Tô”, một tia chân khí vẫn trôi nổi giữa lòng bàn tay Dạ Minh, anh nhẹ nhàng đỡ Tô Vạn Sơn dậy.

Chân khí truyền vào cơ thể khiến Tô Vạn Sơn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ông ta dựa vào đầu giường, nhìn thấy Dạ Minh liền mỉm cười.

Hai mắt Dạ Minh phiếm hồng, trên mặt tràn đầy áy náy, nói: "Ông nội Tô, ông còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”

Ý ngoài mặt chữ, Tô Vạn Sơn sao có thể nghe không ra, chỉ cười hiền từ đáp: “Có một tâm nguyện vẫn luôn khiến ông phiền muộn nhiều năm qua”.

Tại trang viên của nhà họ Tô lúc này.

Một số người cúi đầu im lặng, trong lòng đều đang mang những toan tính nhỏ của riêng mình.

Giữa đại sảnh, Tô Văn Húc ngồi trên xe lăn, nhắm mắt dưỡng thần.

Mấy ngày trước chịu phải một kích kia của Lữ Trung Nguyên khiến hắn ta vô lực đi lại.

“Anh cả, nghe nói bác cả uống thuốc tự sát rồi?”

Người phụ nữ lên tiếng tên là Tô Mẫn, là em họ đằng nội của Tô Văn Húc.

“Chuyện này còn có thể giả được sao? Khụ khụ…”, Tô Văn Húc ôm ngực ho vài tiếng, tiếp tục nói: “Giản Hề sớm đã phát hiện ra, đích thân đưa bác cả tới bệnh viện rồi, nghe nói lúc được đưa đến đã bất tỉnh nhân sự, haiz, không biết tại sao bác cả lại nghĩ quẩn như vậy mà uống Vạn Thảo Khô nữa”.
Chương 26: Mày không ngờ tao vẫn còn sống phải không?

“Vạn Thảo Khô?”

Mọi người rộ lên.

Tất cả đều biết chỉ cần uống Vạn Thảo Khô ắt phải chết không cần nghi ngờ, không có bất cứ cách nào cứu chữa nữa.

Ngay sau đó có từng nhóm ba bốn người bắt đầu xì xào bàn tán.

Tô Văn Húc một lần nữa nhắm mắt chìm vào thế giới riêng của mình.

Bỗng nhiên có tiếng động cơ ô tô vọng tới từ cổng trang viên, mọi người đưa mắt nhìn sang chỉ thấy Dạ Minh đẩy Tô Vạn Sơn chậm rãi đi vào.

Mọi người tất tả chạy ra nghênh đón.

“Bác cả? Bác không sao chứ?”, Tô Văn Húc dùng sức đẩy xe lăn đi ở trước nhất, dẫn đầu hỏi.

“Đúng đó ông nội, ông không sao chứ?", đám con cháu trong nhà nhao nhao truy hỏi.

Tô Vạn Sơn sầm mặt, lần lượt quét qua từng người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Tô Văn Húc.

“Tô Văn Húc, ông già này chưa chết, mày có phải rất bất ngờ hay không?”, ánh mắt Tô Vạn Sơn lạnh lẽo tới cực điểm khóa chặt đối phương.

“Hả?”, Tô Văn Húc cúi đầu, né tránh ánh mắt sắc bén của Tô Vạn Sơn: “Bác cả có thể bình an trở về, Văn Húc vừa mừng vừa ngạc nhiên”.

“Ha ha!”

Tô Vạn Sơn cười gằn: “Vui mừng? Mày chỉ ước gì ông già này mau chóng chết đi, như vậy sẽ không còn ai biết được chuyện tao là bị mày hạ độc chết nữa”.

Lời này vừa vang lập tức dấy lên ngàn tầng sóng gió.

Mọi người chết lặng, dồn dập đưa mắt nhìn sang Tô Văn Húc.

Họ đều biết Tô Vạn Sơn uống Vạn Thảo Khô mới trúng độc, hàm ý trong lời nói của ông ta rất rõ ràng, độc này là do Tô Văn Húc bỏ vào.

Tô Văn Húc cúi đầu, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, kéo căng da đầu trả lời: “Bác cả, lời này của bác là có ý gì?”

Nếu không phải lúc này Tô Vạn Sơn không có cách nào cử động, ông ta chỉ hận không thể tự tay giết chết tên mặt người dạ thú trước mắt này.

“Chung Hùng!”, Tô Vạn Sơn trầm giọng hô.

Tất cả giật nảy trong lòng, Chung Hùng là người được nhà họ Tô mời tới để cung phụng, ngoại trừ việc quan trọng sinh tử, ngày thường Tô lão gia rất ít khi gọi hắn ta tới góp mặt.

Ngay sau đó, mặt đất liền rung chuyển, một thân hình to lớn cao hơn hai mét từ từ xuất hiện.

Đám con cháu đều không kìm được hít ngược một ngụm khí lạnh, bọn họ vẫn luôn nghe nói trong nhà có cung phụng một vị võ giả, hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy.

“Ông Tô”, giọng nói chất phác giống như sấm rền của Chung Hùng truyền đến chấn động tới mức khiến tất cả vội vàng bịt chặt lỗ tai lại.

“Giết nó”, Tô Vạn Sơn khó khăn đưa tay phải lên, chỉ về Tô Văn Húc ở phía trước.

Chỉ thất Chung Hùng khởi động gân cốt một lúc, các bó thịt cả người như bùng nổ phát ra từng trận bang bang.

Hắn ta không hỏi lý do, với tư cách là người được cung phụng của nhà họ Tô, cầm tiền của người thay người trừ họa.

“Bác, bác cả, tại sao bác lại muốn giết cháu? Cháu thế nhưng là cháu trai của bác, cháu đã làm sai điều gì cơ chứ?”, Tô Văn Húc run rẩy hỏi.

Chớ nói tới việc hắn ta lúc này đang ngồi trên xe lăn, cho dù ngày thường thân thể lành lặn đứng trước mặt Chung Hùng cũng hoàn toàn không có khả năng sống sót.

Việc hắn có thể làm lúc này là kiên trì giảo biện tới cùng, có lẽ, còn có một tia hy vọng.

“Tại sao phải giết mày? Được! Nếu mày đã mặt dày muốn hỏi, vậy tao cho mày câu trả lời, kẻo người nhà họ Tô và người ngoài lại nói ông già như tao phát điên, giết chết người thân của chính mình”.

Tô Vạn Sơn vừa nói đôi mắt vừa hoen đỏ mênh mông sương mù, ông ta như đang nhớ lại nỗi đau năm xưa, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, nói: “Bảy năm trước một vụ tai nạn xe cộ đã cướp đi sinh mạng của con trai và con dâu tao, tao vốn tưởng rằng đó chỉ là một sự cố bình thường, chẳng ngờ… mày mới là hung thủ giết người thực sự!”

Mọi người nghe vậy lại một lần nữa chết lặng.

Ai ai cũng biết vụ tai nạn xe hơi bảy năm trước, chiếc xe chở con trai Tô lão gia, Tô Minh Khởi và con dâu trên đường từ công ty trở về nhà đã xảy ra va chạm với một chiếc xe tải hạng nặng, cả hai người và tài xế đều tử vong tại chỗ, ban đầu họ còn dự định cùng con gái về chung, nhưng cũng may lúc đó Tô Giản Hề có lớp học thêm nếu không một nhà ba người họ chắc chắn đã chết trong thảm họa đó.

“Bác cả, chuyện của Minh Khởi và Sở Tình chỉ là ngoài ý muốn, ai cũng không mong muốn xảy ra, sao bác có thể vu cáo cháu là kẻ giết người đây?”

Tô Văn Húc thề son sắt rằng sở cảnh sát giao thông cũng đã xác định tài xế xe tải không say rượu hay sử dụng ma túy, đơn thuần là một vụ tai nạn ô tô thông thường.

"Hừ! Đúng vậy, ngày hôm qua mày cũng già mồm như vậy, nhìn bề ngoài đó xác thực là một vụ tai nạn giao thông bình thường, tao cũng từng nhận định như vậy”.

“Nhưng muốn người khác không biết trừ phi đừng làm, chính mày là người đã đưa cho anh rể mình năm triệu tệ, kêu hắn ta tìm một tài xế xe tải, ngụy tạo thành thành một vụ tai nạn”.

“Dù sao đây cũng là lời nói một chiều của người khác, tao vốn không tin là do mày làm nên tìm mày dò hỏi nhưng mày lại muốn thẳng tay giết chết tao để diệt khẩu? Khụ khụ…”, Tô Vạn Sơn một hơi nói xong liền ho khan kịch liệt, khóe miệng còn rỉ ra máu tươi.

Nghe tới đây mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, nói Tô Văn Húc muốn giết chết Tô Minh Khởi quả thực là có động cơ xác đáng, hiển nhiên diệt trừ được ông ấy thì toàn bộ nhà họ Tô sẽ không còn ai cạnh trạnh vị trí đứng đầu gia tộc với hắn ta nữa.

"Mọi người đừng nghe ông ấy nói bậy, lão già chết tiệt này tự mình uống thuốc độc, nhất định là sinh ra ảo giác rồi, những lời này đều do ông ta tưởng tượng ra mà thôi”, Tô Văn Húc lời lẽ giảo hoạt muốn thanh minh, hắn ta có chết cũng không thể thừa nhận chuyện này.

“Chung Hùng, ra tay đi”, Tô Vạn Sơn thở hổn hển, ông ta nhất định phải chứng kiến kẻ giết hại con trai và con dâu của mình chết trước mặt mình.

"Đừng, đừng đến đây”, nhìn từng bước chân ép tới gần của Chung Hùng, Tô Văn Húc liên tục sợ hãi lùi lại.

“Tô Mẫn, cứu anh, nói giúp anh đi mà, Minh Khởi và Sở Tình không phải là anh giết đâu”.

“Tử Hiên, Tô Nhiễm, mau giúp tôi”.

“Hân Đồng…”

“Tô Hạo…”

……
Chương 27: Trừng phạt

Tô Văn Húc đẩy chiếc xe lăn đến cầu xin người nhà họ Tô, nhưng lúc này không có ai đứng ra.

Cho dù chuyện này là thật hay giả, ông cụ Tô đã ra lệnh rồi, không ai có thể cứu được hắn.

Thấy không có hy vọng gì, Tô Văn Húc lộ ra vẻ không cam lòng.

Vụ tai nạn xe của Tô Minh Khởi và Sở Tình quả thực là do hắn sắp đặt, cũng chính hắn tự tay ép Tô Vạn Sơn uống hết một bình Vạn Thảo Khô, ông ta chắc chắn sẽ chết, người ngoài còn tưởng là tự sát, đây là kế hoạch không có kẽ hở.

Tất cả những gì hắn làm này đều là vì đợi lão già Tô vừa chết, mình có thể nắm quyền nhà họ Tô.

Chuyện sắp thành công, không ngờ lại xảy ra sự cố.

“Chung Hùng, đừng giết tôi! Năm nào tôi cũng trả phí cung phụng đúng giờ mà”.

“Ồ đúng rồi, tôi thêm tiền cho ông, tăng gấp đôi, à không, gấp ba, gấp năm!”

“Lão già Tô này đã uống Vạn Thảo Khô, ngay cả thần cũng không cứu được, ông ta chắc chắn sẽ chết. Đợi ông ta chết, tôi sẽ trở thành gia chủ nhà họ Tô, lúc đó chúng ta mỗi người một nửa, ông bảy tôi ba cũng được”.

Mạch não Tô Văn Húc xoay chuyển cực nhanh, dù phải cho đi cả nhà họ Tô, chỉ cần có thể sống, hắn cũng bằng lòng.

Chung Hùng khựng lại.

Tô Văn Húc vui mừng khôn xiết, lập tức nhìn thấy hy vọng sống, nói tiếp: “Chung Hùng, đợi tôi trở thành gia chủ nhà họ Tô, phần lớn số tiền tôi kiếm được sẽ đưa cho ông, theo như tôi biết con trai của ông đã gần ba mươi tuổi rồi, vẫn chưa tìm được người yêu, tôi hứa với ông sẽ gả Tô Giản Hề cho con trai ông làm vợ”.

Chung Hùng dừng bước.

Thân là người giúp việc, mặc dù tiền tài quan trọng nhưng chuyện cưới xin của con trai lại là chuyện hắn ta đau đầu nhất.

Tuy hắn ta là võ giả nhưng con trai hắn ta suốt ngày nhàn rỗi, chơi với một đám côn đồ, thằng nhóc cũng giống hắn ta, thân cao hơn hai mét, cơ thể cường tráng, đừng nói là tìm người yêu, con gái vừa gặp là đã sợ hãi bỏ chạy.

“Xin lỗi ông Tô!”, Chung Hùng đứng bên cạnh Tô Văn Húc tỏ rõ lập trường.

“Chung Hùng! Ông...”, Tô Vạn Sơn không bao giờ ngờ Chung Hùng sẽ phản bội mình, sau đó nói: “Chung Hùng, ông đừng hồ đồ, cho dù tôi có chết thì vị trí này cũng giao cho Tô Giản Hề, sẽ không giao cho cậu ta”.

“Ha ha ha!”

Tô Văn Húc ngửa đầu bật cười: “Giao cho Tô Giản Hề? Cô ta chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, còn chưa tốt nghiệp đại học, cô ta có thể nuôi nổi cả nhà họ Tô sao? Ở nhà họ Tô này, ngoài tôi ra còn ai có năng lực này nữa?”

Tô Văn Húc có Chung Hùng rồi nên rất tự tin: “Ông già, ông không ngờ mình có ngày hôm nay nhỉ?”

“Tôi là người thiết kế vụ tai nạn của con trai ông thì sao? Ông làm gì được tôi? Ông xứng làm người thừa kế nhà họ Tô sao? Tôi đã chịu nhẫn nhục ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, mọi người đều thấy rõ thành tích của tôi, thế mà lão già chết tiệt ông lại muốn giao vị trí này cho Tô Minh Khởi, ông nói hắn ta có đáng chết không? Hắn ta chết không vô tội”.

Tô Văn Húc kể hết sự không vui trong lòng.

Nhưng hắn quên mất Tô Minh Khởi là con trai ruột của Tô Vạn Sơn, cha truyền con nối là chuyện đương nhiên, một người ở nhánh phụ như hắn thế mà lại sinh lòng đố kỵ để rồi giết người.

“Mày! Phụt…”

Dù Tô Vạn Sơn chắc chắn Tô Văn Húc chính là kẻ sát hại con trai mình, nhưng chính tai nghe thấy hắn nói thế, ông ta vẫn không nhịn được tức giận nôn ra một ngụm máu.

Dạ Minh vội truyền chân khí vào, phát hiện ông cụ Tô rất suy yếu rồi.

“Là ông! Là ông giết bố mẹ tôi! Tôi sẽ giết anh!”, Tô Giản Hề gào khóc muốn xông đến.

Năm đó cô ta mới mười lăm tuổi, bố mẹ ra đi khiến cô ta cảm thấy như bầu trời sắp sụp xuống.

Nhiều năm như vậy, cô ta luôn cho rằng cái chết của bố mẹ chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường, cô ta không ngờ bố mẹ mình bị sát hại, hơn nữa hung thủ ngày nào cũng ở bên cạnh mình.

“Đừng!”, Tô Vạn Sơn cố gắng hết sức tóm lấy cháu gái: “Giản Hề, cháu đừng đi”.

Chung Hùng làm phản, Tô Giản Hề sang đó không có tác dụng.

“Tiểu Minh…”, Tô Vạn Sơn yếu ớt thở hổn hển nói.

“Tôi, tôi chỉ có một tâm nguyên duy nhất, đó là chăm sóc tốt cho Giản Hề, nếu cậu có thể… khụ khụ!”

Tô Vạn Sơn cười khổ, ông ta biết Dạ Minh đã có vợ con, không thể cưới thêm Giản Hề.

“Chăm sóc tốt cho Giản Hề…”, Tô Vạn Sơn nghẹn ngào, lộ ra vẻ tiếc nuối.

Dạ Minh gật đầu nói: “Ông nội Tô yên tâm, cháu sẽ xem Giản Hề như em gái của mình”.

“Ngoài ra…”, Dạ Minh nhìn cách đó không xa, sát khí ngút trời: “Cháu cũng giải quyết luôn người này, Trung Nguyên!”

Lữ Trung Nguyên ở đằng sau Dạ Minh vừa bước đến trước, Thịnh Hổ lập tức lao ra giơ nắm đấm lên.

“Ồ! Loại tiểu nhân nịnh bợ này cũng xứng đáng là võ giả à!”

Chung Hùng không thèm ngước mắt lên, số người trong Kinh Hải có thể đánh lại hắn ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, đây cũng là nguyên nhân duy nhất làm nhà họ Cố kiêng dè nhà họ Tô năm đó.

Tô Văn Húc thầm cười nhạo, đợi giải quyết xong lão già này thì đến lượt Dạ Minh.

Không có cú đấm đơn giản!

Cuối cùng Chung Hùng cảm nhận được sự kỳ lạ, là cảm giác tử vong mà hắn ta chưa từng cảm nhận được.

Hắn ta vừa định ra tay chặn lại thì nắm đấm đã lao đến.

“Bùm!”

Một âm thanh trầm đục vang lên, như tiếng quả dưa hấu bể.

Đầu Chung Hùng bị nổ tung, cơ thể cường tráng của hắn ta ngã xuống.

Xung quanh yên tĩnh lạ thường.

Sau đó từng tiếng thét, tiếng nôn ói vang lên.

Dạ Minh vội ôm lấy Tô Giản Hề không để cô ta nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó.

“Thịnh Hổ!”, Dạ Minh tức giận nói.

“Có thể đừng luôn làm nổ đầu người khác không, chỗ nào cũng bẩn chết đi được”, Lữ Trung Nguyên cũng lộ ra vẻ không vui, lần nào tên này cũng thích dùng chiêu đó rồi lần nào cũng khiến cho không khí toàn mùi tanh của máu.
Chương 28: Muốn một chiếc máy bay

“Ôi… xin lỗi, tôi quen tay, lần tới sẽ đổi chiêu Hắc Hổ này được không?”. Nói rồi, anh ta khua tay múa chân chỗ phần ngực của Tô Văn Húc.

Tô Văn Húc sợ hãi tới độ ngã khỏi xe lăn, nằm bò cả ra đất, không ngừng cầu xin: “Đại, đại ca, đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi đưa tiền cho anh, tôi đưa tiền cho anh!”

Tô Văn Húc không nói thì chẳng sao, mà vừa nghe đến tiền, Thịnh Hổ lập tức tức giận tới mức nổi gân xanh, đạp một cú vào ngực Tô Văn Húc: “Mày nghĩ tao cần mày cung phụng à!”

Lữ Trung Nguyên bật cười, nếu có thể mua chuộc được Thủ Quốc Sứ biên giới phía Tây thì quả là không tồi, nhưng liệu đối phương có khống chế nổi con hổ này hay không!

Tô Văn Húc bị một cước đá ra xa hàng chục mét, cho đến khi cả người đập vào tường mới thôi.

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi phun ra, hai mắt hắn nhắm nghiền, cổ vẹo sang một bên, người đã tắt thở.

“Ố? Mới chừng đó đã chết rồi sao?”, Thịnh Hổ có chút bất ngờ, anh ta dùng bao nhiêu phần sức lực, chính bản thân anh ta rõ nhất, cú đá vừa rồi không thể giết chết được đối phương.

Nhưng anh ta lại không biết, mấy ngày trước Tô Văn Húc cũng mới bị Lữ Trung Nguyên đá cho một cú.

“Thật đáng tiếc, chiêu Hắc Hổ moi tim của ông đây còn chưa được lấy ra luyện!”, Thịnh Hổ còn khua tay múa chân, tỏ vẻ tiếc nuối.

Không biết từ lúc nào, Tô Vạn Sơn đã an bình nhắm mắt nhưng khóe miệng lại kéo lên nụ cười.

Thù giết con đã được báo, ông ta có thể an tâm đi gặp con trai dưới suối vàng rồi.

Sau khi chôn cất ông cụ Tô xong, Dạ Minh đỡ lấy Tô Giản Hề đã ngất đi vì khóc quá nhiều.

Lúc này tất cả mọi người trong gia tộc nhà họ Tô đều đứng đằng sau.

Dạ Minh quay lại quan sát bọn họ một lượt, sau đó quát lớn: “Của cải nhà họ Tô tạm thời vẫn do các người quản lí, đợi Giản Hề tốt nghiệp đại học sẽ quay về tiếp quản, đến lúc đó nếu ai dám có ý đồ khác thì kết cục của Tô Văn Húc hôm nay, chính là kết cục của các người sau này!”

Tất cả thành viên trong nhà họ Tô ai nấy đều gật đầu lia lịa.

Ngay cả Chung Hùng còn bị thuộc hạ của người này đánh cho vỡ đầu, người này đáng sợ đến nhường nào, không phải là đối tượng mà họ có thể đắc tội.

Đưa Tô Giản Hề về nhà họ Tô, thu xếp xong xuôi, đám người Dạ Minh mới trở về nhà.

Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của một bé gái vang lên từ bên trong căn nhà.

“A! Công chúa nhỏ của chú, chú Thịnh Hổ của cháu tới đây!”, Thịnh Hổ đi nhanh vài bước rồi lao thẳng vào trong nhà.

“Chú là ai?”

“Aaaaaaa!”

Tiếng kêu thất thanh của hai mẹ con từ trong nhà nhanh chóng vọng ra, không chỉ hai người, hình như còn có tiếng kêu của một người khác nữa.

Dạ Minh cười khổ, cái tên Thịnh Hổ này, không lúc nào chịu an phận cả.

Thấy Dạ Minh đi vào, Tâm Ngữ nước mắt rưng rưng khóc thét: “Bố ơi, có kẻ xấu, có kẻ xấu!”

“Hả? Có kẻ xấu? Ở đâu? Tiểu công chúa đừng sợ, có chú Thịnh Hổ đây!”. Lúc này Thịnh Hổ đang ôm Tâm Ngữ trong lòng, không ngừng nhìn trái rồi lại ngó phải.

“Chú đó! Chính là chú! Huhu…”. Bàn tay nhỏ của Tâm Ngữ không ngừng đánh lên người Thịnh Hổ, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Thịnh Hổ kinh ngạc.

Nhìn thấy con gái mình, trong lòng Dạ Minh cũng vơi đi chút đau thương.

Anh mỉm cười và nói với Tâm Ngữ: “Tâm Ngữ đừng sợ, đây là chú Thịnh Hổ của con, là bạn tốt của bố”.

Tâm Ngữ nghe bố nói như vậy thì lập tức nín khóc, nhưng nhìn lại bộ dạng của Thịnh Hổ, bé con vẫn không dám xác định: “Bố ơi, bố nói thật sao? Chú Hổ gì gì này trông thật đáng sợ, râu trên mặt chú ấy chọt Tâm Ngữ đau quá!”

Lúc này, Thịnh Hổ mới chú ý đến, râu trên mặt mình đã đâm vào mặt Tâm Ngữ khiến khuôn mặt của cô bé đỏ cả lên.

“Ây da, xin lỗi! Là lỗi của chú Thịnh Hổ”. Thịnh Hổ mau chóng thả Tâm Ngữ xuống, vẻ mặt đầy tự trách.

Dạ Minh bế Tâm Ngữ lên, hôn nhẹ lên trán cô bé, dịu dàng nói: “Sao bố có thể lừa Tâm Ngữ chứ, đây là chú Trung Nguyên của con, bọn họ đều là bạn tốt của bố, còn có ba chú nữa cũng là bạn tốt của bố, hôm khác sẽ cho con gặp”.

Lữ Trung Nguyên thay đổi thái độ, thái độ ngại ngùng, lúng túng không biết trả lời thế nào, đành đứng đó cười.

“Oa, bố thật lợi hại, có nhiều bạn như vậy”. Tâm Ngữ vỗ đôi bàn tay nhỏ bé, sau đó gương mặt trở nên buồn rầu, nhỏ giọng nói: “Tâm Ngữ lại không có bạn!”

Dạ Minh đau lòng, đã sáu tuổi, lẽ ra Tâm Ngữ nên được đi học rồi, nhưng vì gặp vấn đề sức khoẻ, cô bé không thể giống như những đứa trẻ khác, có thể vui vẻ cắp sách đến trường học.

“Không sao đâu Tâm Ngữ, ngày mai bố đưa con đến trường! Vào trường học, con sẽ có thật nhiều bạn”, Dạ Minh an ủi nói.

“Thật sao? Yeah! Cuối cùng con có thể đến trường rồi!”, Tâm Ngữ hét lên vì vui sướng.

Có thể đến trường đi học như bao đứa trẻ khác là điều mà cô bé luôn mong ước. Mỗi lần hỏi mẹ, mẹ cô bé đều chỉ trả lời cho qua.

“Công chúa nhỏ, chú có thể làm bạn cháu không?”, Thịnh Hổ xoa tay rồi chìa ra, cảnh tượng này khiến cho Lữ Trung Nguyên không khỏi cảm thấy buồn nôn.

“Chú?”, Tâm Ngữ chớp chớp đôi mắt to đáng yêu của mình.

“Đúng, chú là bạn của bố cháu, đương nhiên cũng là bạn của cháu, là bạn tốt nhất của cháu! Chú là bạn của cháu, cháu muốn gì, chú Thịnh Hổ cũng sẽ cho cháu”, Thịnh Hổ vỗ ngực.

Trước khi đến đây, anh ta muốn chuẩn bị quà gặp mặt cho Tâm Ngữ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết tặng gì, nhiều năm qua, người khác tặng quà cho anh ta không ít, anh ta còn chưa tặng quà cho ai bao giờ.

“Chú nói xạo nha, cháu muốn một chiếc máy bay, chú có cho được không? Chú chỉ đang nói khoác thôi!”, Tâm Ngữ nói xong, làm mặt quỷ với Thịnh Hổ.

Đối với Tâm Ngữ, chiếc máy bay là thứ mà cô bé ước ao có được suốt nhiều năm qua.

Khi còn nhỏ, cô bé hỏi mẹ là bố ở đâu, mẹ nói bố ở rất, rất xa, xe ô tô, xe lửa cũng không tới được nơi đó, chỉ có máy bay bay rất lâu, rất lâu mới tới được.

Lúc đó, Tâm Ngữ không hiểu nơi mà mẹ nói là nơi nào, chỉ biết là cần có máy bay mới có thể đến được chỗ của bố.

Cô bé đã ước mình có một chiếc máy bay, có máy bay rồi, sẽ có thể tìm được bố.

“Muốn máy bay à? Không thành vấn đề!”, Thịnh Hổ nói xong, lấy ra điện thoại vệ tinh rồi bước ra cửa.

“Mau đem chiếc Đại Bàng Đen của tôi tới đây, bay hết tốc lực đấy nhé!”

Ngoài cửa truyền vào âm thanh của Thịnh Hổ.

Lúc này, Cố Thanh Uyên đi tới bên cạnh Dạ Minh, kéo nhẹ áo của anh, khẽ nói: “Dạ Minh, bố mẹ tôi đang ở trong này”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp
Đỉnh Cao Võ Giả - Vương Lãnh
  • 5.00 star(s)
  • Vương Lãnh
ReadMe
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom