Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
“Xin lỗi, hôm qua để cậu lại một mình, tớ gặp người nhà ở đó.”
Tư Đồ Chư Nhị kề chiếc điện thoại bàn bên tai phải, mặt mày trông vô cùng áy náy. Tối qua cô bị Tư Đồ Nhan nhặng đầu xuống nước, sau đó Hạc Lập Duân xuất hiện đưa cô trở về. Mãi đến sáng nay mới chợt nhớ ra Ngưng Á cũng theo cô đến hộp đêm, hấp tấp đi gọi ríu rít xin lỗi.
“Không sao, cậu hãy nghỉ ngơi đi, tớ có lỗi mới đúng, lẽ ra không nên đưa cậu tới nơi như vậy. Hy vọng cậu không bị phạt. À, phải rồi! Lúc sau chị Nhan trở lại, sắc mặt rất kém, chân tay xoa bóp liên tục, tớ hỏi nhưng chị ấy không trả lời bảo tớ về đi.”
Ngưng Á bắt đầu kể lể về sự việc sau khi Chư Nhị rời khỏi quán bar. Lòng bàn tay cô ứa đầy mồ hôi, cảm giác chuyện Hạc Lập Duân xử lí rầm rộ thế này sẽ dẫn đến hậu quả lâu dài, mà người gánh là Chư Nhị.
“Tớ hiểu rồi, tớ không gặp chị ấy lúc đi vệ sinh.” Giống như một loại thói quen, Chư Nhị cứ mở miệng sẽ luôn bao che cho những việc mà Tư Đồ Nhan làm với mình.
“Thôi được rồi, tớ cúp máy đây, mau khỏi bệnh nhé!” Ngưng Á gật gù, gửi gắm lại đôi ba câu rồi ngắt điện thoại.
Chư Nhị đặt điện thoại bàn vào lại khung thành của nó. Vì tối qua đầu úng nước, sáng nay Hạc Lập Duân không cho cô đi học, bảo người đem đơn nghỉ phép tới trường với lý do bị sốt.
Hắn đang ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh, trầm tư nhìn Chư Nhị đi tới.
“Cháu vẫn muốn về đấy?” Hắn nhướng mày, hỏi.
Chư Nhị thở dài ra một hơi: “Nếu cháu không về còn cam go hơn. Tư Đồ Nhan chị ấy giờ đây không khác gì con gái ruột của bác cả, hôm qua chú cho người đánh chị cháu chân gãy tay đơ, chị ấy nhất định thừa cơ hội mách với ông bà nội.”
Theo như những gì Tư Đồ Nhan nhắc đến khi hai người ở trong nhà vệ sinh. Cả dòng họ Tư Đồ đều đã nghĩ gia đình nhị thiếu Tư Đồ Phong không ai còn sống. Dù sao cũng là chị em từng sống dưới một mái nhà, Chư Nhị hiểu rõ kế tiếp Tư Đồ Nhan sẽ làm gì.
Còn không báo cho gia chủ và Tư Đồ phu nhân tức ông bà nội của cô là cô còn sống nhăn răng? Họ không tìm tới nhưng với cốt cách sống của Tư Đồ gia, cô nhất định phải biết đường mà lui về gặp mặt. Gặp lại ông bà nội cũng được, điều Chư Nhị quan ngại nhất chính là Tư Đồ Vực mà thôi.
Day day hai bên thái dương, Hạc Lập Duân không vui vẻ lắm, hắn nói: “Nếu cháu muốn thì đi đi, có cần ta sai thuộc hạ bên cạnh bảo kê cháu không?”
Cô trực tiếp lắc đầu: “Không đâu ạ.” Tư Đồ gia chẳng có lí nào lại đánh đập cô, hơn nữa, chuyện của nhà Tư Đồ chỉ nên có người nhà Tư Đồ bàn bạc.
“Cháu đi thay đồ. Cảm ơn chú.” Cô mỉm cười, đứng dậy chào hắn một cái rồi thẳng thừng lên lầu.
Tư Đồ Chư Nhị mặc một chiếc đầm lanh trắng tinh, điểm họa bên trên là những hoa văn đơn giản đúng chất thanh thuần của cô bé mười lăm tuổi. Tóc Chư Nhị rất dài, cột đuôi ngựa mộc mạc, với đuôi tóc xoăn nhẹ trông hết sức ra dáng tiểu thư. Điệu đà cô mang một đôi giày búp bê màu xanh biển cho phù hợp với họa tiết trên tà váy.
Phong cách này từ nhỏ bà nội đã thích diện cho cô. Chư Nhị có ngoại hình đáng yêu của một con búp bê sứ nên bà cưng cô thành công chúa. Mỗi lần gặp bà nội, mẹ đều để cô mặc như vậy, bà nội nhìn thấy tâm trạng sẽ thoải mái, cởi mở hơn.
Hạc Lập Duân chống một bên đầu nhìn Chư Nhị loay hoay trước cửa, hắn dặn dò: “Về sớm đấy.”
Chư Nhị giật mình, cô gật gật vâng lời: “Cháu biết rồi ạ!”
Sau đó, hắn sai A Khương, vệ sĩ thân cận của hắn vừa khỏi bệnh hẳn một năm trước chở cô đến Tư Đồ gia. Cô không nói đường, anh ta cũng biết mà đi.
Chiếc xe hơi đen xì chạy thẳng trên con đường đông người của thành phố Chỉ Chân. Chư Nhị liếc mắt nhìn cảnh quang ngoài cửa sổ, từ xa xa, ngôi biệt thự vừa cao vừa to với vườn nhà rộng thênh thang bắt đầu lồ lộ.
“A Khương, cho cháu dừng tại đây, cháu đi bộ tới. Để họ thấy thì không hay!” Chư Nhị cất tiếng bảo với A Khương. Chắc chắn Tư Đồ Nhan nói với người nhà là cô được một đại gia nuôi nấng, dù có là thật đi nữa cũng tránh xuất hiện một cách xa hoa.
A Khương lập tức ngừng chạy theo lời Chư Nhị, “Tiểu thư cẩn thận.”
Chư Nhị gục gục, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí đi về phía ngôi biệt thự đối diện.
Đây là biệt thự chính của nhà Tư Đồ, lớn nhất, hào nhoáng nhất và giàu có nhất. Qua nhiều đời họ đã mặc định rằng chỉ những gia chủ của Tư Đồ gia mới được thay phiên nhau ở đây.
Nhìn địa điểm mà bản thân chẳng bao giờ muốn đến, lòng cô nặng trĩu. Biệt thự mang đậm phong cách thập niên năm mươi, sáu mươi này là lý do chính mà người Tư Đồ chẳng bao giờ màng tới hai tiếng “anh em”.
Cô chậm rãi thăm dò từ ngoài cổng vườn vào. Từ cửa lớn biệt thự, hình dáng của một người đàn ông to cao, gương mặt hung dữ, tay hút khói thuốc phì phèo đang đứng chống hông đằng trước khiến Chư Nhị mở to mắt kinh hãi.
Bên cạnh gã còn có một người phụ nữ, trông thì có vẻ thanh cao nhờ bộ sườn xám màu nâu mà cô ấy diện trên mình. Khỏi nói Chư Nhị cũng ít nhiều đoán được người phụ nữ này là vợ của gã kia, tên Dương Di. Chư Nhị từ lớn đến bé chẳng bao giờ tiếp xúc với Dương Di, chả rõ cô ta là người thế nào.
Điều duy nhất khiến bước chân cô do dự, lòng ngực phập phồng, nhịp thở không đều là vì Tư Đồ Vực, kẻ khốn kiếp cả đời cô chẳng tài nào quên ấy.
Cô biết ngay dẫu họ không tự mình đến tìm cô thì cô cũng phải tự mò tới. Nếu không, tại sao còn đứng trước cửa chờ người như vậy?
Cắn răng, trong đầu liên tục nhắc nhở bản thân: “Không sợ! Không sợ! Mình sống là vì báo thù cho cha mẹ!”
Dứt suy nghĩ, cô dùng ánh mắt cương nghị, quyết tâm đối mặt. Chư Nhị vừa bước vào khu vườn đầy hoa lá của Tư Đồ gia, Tư Đồ Vực và Dương Di đã cong môi cười cợt.
“Ái chà? Ta nghe Tư Đồ Nhan kể rằng con út của thằng ranh Tư Đồ Phong còn sống mà không tin. Chẳng ngờ là thật đấy!” Tư Đồ Vực thốt lên, trầm trồ mỉa mai.
Tay Chư Nhị nắm chặt chiếc túi nhỏ cô đeo vắt chéo trên vai, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng ngây thơ như thiên thần: “Bác cả, bác dâu! Một ngày tốt lành.”
Một chân Chư Nhị luồn ra phía sau, hai tay nâng tà váy, nhún nhẹ nhàng.
Tư Đồ Vực ban nãy còn tươi cười chế giễu, bấy giờ nụ cười trên khuôn mặt ông ta lập tức dập tắt.
“Hai vợ chồng chết, còn để lại một đứa con ngốc nghếch!” Hắn mắng chửi, xoay lưng cùng vợ hắn đi vào nhà.
Phía sau, cả cơ thể Chư Nhị run run, cô cắn môi, ánh mắt nhìn dáng người của Tư Đồ Vực một cách câm thù.
“Muốn trở thành gia chủ? Ông đừng có mơ!” Cô làu bàu trong miệng.
Tư Đồ Chư Nhị cẩn thận vào nhà, từ tốn bỏ giày ra ngoài, lúc quay đầu lại đã thấy Tư Đồ Vực và vợ gã đứng trong phòng khách chờ cô. Bên cạnh là Tư Đồ Nhan với mọi sự ghét bỏ gâm vào người Chư Nhị. Còn trên ghế sô pha dài, hai người quyền lực nhất gia môn đang thảnh thơi uống trà.
Tụ họp đông đủ vậy thật sự là chờ cô đến đấy.
Chư Nhị vuốt vuốt ngực mình, cô nhoẻn miệng cười vui vẻ: “Ông nội, bà nội! Nhị tiểu thư Tư Đồ cung kính chào hai người!” Cô khom lưng chín mươi độ.
Đối với gia tộc còn giữ cả một nền văn hoá thời xưa như Tư Đồ gia, những cái cúi người trang nhã có lặp đi lặp lại cả trăm lần một ngày cũng là chuyện thường.
Ông nội cô không nói gì, ánh mắt thậm chí không thèm liếc xem cháu gái mình bấy lâu ra sao. Còn bà nội ngồi cạnh, bà vốn thích cháu gái, còn thương cô từ xưa đến nay nên ngoắc ngoắc tay, gương mặt hiền hậu với đuôi mắt cong lên mang theo ý cười.
Chư Nhị nhẹ nhàng đến cạnh bà. Bà nắm lấy tay cô, xoa vuốt: “Xinh xắn quá! Rất giống Mộ Lam.”
Nghe thấy tên mẹ mình được nhắc đến, Chư Nhị trong một phút giật nảy. Cô len lén quay mặt sang nhìn biểu cảm của Tư Đồ Vực, quả nhiên có chút biến đổi. Ông ta ban đầu còn không quan tâm đến cô, giờ thì đã chằm chằm vào cô rồi.
Ánh mắt ông ta khẽ di chuyển, dò xét trên người cô, khiến cô bất giác rợn tóc gáy.
Ông nội lặng lẽ đặt tách trà xuống bàn, giọng trầm tĩnh: “Ngồi xuống đi, chúng ta có chuyện cần nói với cháu.”
Cô gật nhẹ, vâng lời làm theo.
Đợi cho mông cô yên vị trên chiếc ghế đối diện. Ông nội nhìn Tư Đồ Nhan tay chân bầm dập đứng lủi thủi ở một góc, song xoay qua hỏi cô: “Chị cả cháu, nói cháu được một ông trùm hắc bang nhận nuôi sao?”
Cô sững cả người. Điều khiến cô bất ngờ rằng ông nội gọi người đó thẳng ra là ông trùm xã hội đen thay vì một vị đại gia giàu nứt vách.
Tư Đồ Chư Nhị kề chiếc điện thoại bàn bên tai phải, mặt mày trông vô cùng áy náy. Tối qua cô bị Tư Đồ Nhan nhặng đầu xuống nước, sau đó Hạc Lập Duân xuất hiện đưa cô trở về. Mãi đến sáng nay mới chợt nhớ ra Ngưng Á cũng theo cô đến hộp đêm, hấp tấp đi gọi ríu rít xin lỗi.
“Không sao, cậu hãy nghỉ ngơi đi, tớ có lỗi mới đúng, lẽ ra không nên đưa cậu tới nơi như vậy. Hy vọng cậu không bị phạt. À, phải rồi! Lúc sau chị Nhan trở lại, sắc mặt rất kém, chân tay xoa bóp liên tục, tớ hỏi nhưng chị ấy không trả lời bảo tớ về đi.”
Ngưng Á bắt đầu kể lể về sự việc sau khi Chư Nhị rời khỏi quán bar. Lòng bàn tay cô ứa đầy mồ hôi, cảm giác chuyện Hạc Lập Duân xử lí rầm rộ thế này sẽ dẫn đến hậu quả lâu dài, mà người gánh là Chư Nhị.
“Tớ hiểu rồi, tớ không gặp chị ấy lúc đi vệ sinh.” Giống như một loại thói quen, Chư Nhị cứ mở miệng sẽ luôn bao che cho những việc mà Tư Đồ Nhan làm với mình.
“Thôi được rồi, tớ cúp máy đây, mau khỏi bệnh nhé!” Ngưng Á gật gù, gửi gắm lại đôi ba câu rồi ngắt điện thoại.
Chư Nhị đặt điện thoại bàn vào lại khung thành của nó. Vì tối qua đầu úng nước, sáng nay Hạc Lập Duân không cho cô đi học, bảo người đem đơn nghỉ phép tới trường với lý do bị sốt.
Hắn đang ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh, trầm tư nhìn Chư Nhị đi tới.
“Cháu vẫn muốn về đấy?” Hắn nhướng mày, hỏi.
Chư Nhị thở dài ra một hơi: “Nếu cháu không về còn cam go hơn. Tư Đồ Nhan chị ấy giờ đây không khác gì con gái ruột của bác cả, hôm qua chú cho người đánh chị cháu chân gãy tay đơ, chị ấy nhất định thừa cơ hội mách với ông bà nội.”
Theo như những gì Tư Đồ Nhan nhắc đến khi hai người ở trong nhà vệ sinh. Cả dòng họ Tư Đồ đều đã nghĩ gia đình nhị thiếu Tư Đồ Phong không ai còn sống. Dù sao cũng là chị em từng sống dưới một mái nhà, Chư Nhị hiểu rõ kế tiếp Tư Đồ Nhan sẽ làm gì.
Còn không báo cho gia chủ và Tư Đồ phu nhân tức ông bà nội của cô là cô còn sống nhăn răng? Họ không tìm tới nhưng với cốt cách sống của Tư Đồ gia, cô nhất định phải biết đường mà lui về gặp mặt. Gặp lại ông bà nội cũng được, điều Chư Nhị quan ngại nhất chính là Tư Đồ Vực mà thôi.
Day day hai bên thái dương, Hạc Lập Duân không vui vẻ lắm, hắn nói: “Nếu cháu muốn thì đi đi, có cần ta sai thuộc hạ bên cạnh bảo kê cháu không?”
Cô trực tiếp lắc đầu: “Không đâu ạ.” Tư Đồ gia chẳng có lí nào lại đánh đập cô, hơn nữa, chuyện của nhà Tư Đồ chỉ nên có người nhà Tư Đồ bàn bạc.
“Cháu đi thay đồ. Cảm ơn chú.” Cô mỉm cười, đứng dậy chào hắn một cái rồi thẳng thừng lên lầu.
Tư Đồ Chư Nhị mặc một chiếc đầm lanh trắng tinh, điểm họa bên trên là những hoa văn đơn giản đúng chất thanh thuần của cô bé mười lăm tuổi. Tóc Chư Nhị rất dài, cột đuôi ngựa mộc mạc, với đuôi tóc xoăn nhẹ trông hết sức ra dáng tiểu thư. Điệu đà cô mang một đôi giày búp bê màu xanh biển cho phù hợp với họa tiết trên tà váy.
Phong cách này từ nhỏ bà nội đã thích diện cho cô. Chư Nhị có ngoại hình đáng yêu của một con búp bê sứ nên bà cưng cô thành công chúa. Mỗi lần gặp bà nội, mẹ đều để cô mặc như vậy, bà nội nhìn thấy tâm trạng sẽ thoải mái, cởi mở hơn.
Hạc Lập Duân chống một bên đầu nhìn Chư Nhị loay hoay trước cửa, hắn dặn dò: “Về sớm đấy.”
Chư Nhị giật mình, cô gật gật vâng lời: “Cháu biết rồi ạ!”
Sau đó, hắn sai A Khương, vệ sĩ thân cận của hắn vừa khỏi bệnh hẳn một năm trước chở cô đến Tư Đồ gia. Cô không nói đường, anh ta cũng biết mà đi.
Chiếc xe hơi đen xì chạy thẳng trên con đường đông người của thành phố Chỉ Chân. Chư Nhị liếc mắt nhìn cảnh quang ngoài cửa sổ, từ xa xa, ngôi biệt thự vừa cao vừa to với vườn nhà rộng thênh thang bắt đầu lồ lộ.
“A Khương, cho cháu dừng tại đây, cháu đi bộ tới. Để họ thấy thì không hay!” Chư Nhị cất tiếng bảo với A Khương. Chắc chắn Tư Đồ Nhan nói với người nhà là cô được một đại gia nuôi nấng, dù có là thật đi nữa cũng tránh xuất hiện một cách xa hoa.
A Khương lập tức ngừng chạy theo lời Chư Nhị, “Tiểu thư cẩn thận.”
Chư Nhị gục gục, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí đi về phía ngôi biệt thự đối diện.
Đây là biệt thự chính của nhà Tư Đồ, lớn nhất, hào nhoáng nhất và giàu có nhất. Qua nhiều đời họ đã mặc định rằng chỉ những gia chủ của Tư Đồ gia mới được thay phiên nhau ở đây.
Nhìn địa điểm mà bản thân chẳng bao giờ muốn đến, lòng cô nặng trĩu. Biệt thự mang đậm phong cách thập niên năm mươi, sáu mươi này là lý do chính mà người Tư Đồ chẳng bao giờ màng tới hai tiếng “anh em”.
Cô chậm rãi thăm dò từ ngoài cổng vườn vào. Từ cửa lớn biệt thự, hình dáng của một người đàn ông to cao, gương mặt hung dữ, tay hút khói thuốc phì phèo đang đứng chống hông đằng trước khiến Chư Nhị mở to mắt kinh hãi.
Bên cạnh gã còn có một người phụ nữ, trông thì có vẻ thanh cao nhờ bộ sườn xám màu nâu mà cô ấy diện trên mình. Khỏi nói Chư Nhị cũng ít nhiều đoán được người phụ nữ này là vợ của gã kia, tên Dương Di. Chư Nhị từ lớn đến bé chẳng bao giờ tiếp xúc với Dương Di, chả rõ cô ta là người thế nào.
Điều duy nhất khiến bước chân cô do dự, lòng ngực phập phồng, nhịp thở không đều là vì Tư Đồ Vực, kẻ khốn kiếp cả đời cô chẳng tài nào quên ấy.
Cô biết ngay dẫu họ không tự mình đến tìm cô thì cô cũng phải tự mò tới. Nếu không, tại sao còn đứng trước cửa chờ người như vậy?
Cắn răng, trong đầu liên tục nhắc nhở bản thân: “Không sợ! Không sợ! Mình sống là vì báo thù cho cha mẹ!”
Dứt suy nghĩ, cô dùng ánh mắt cương nghị, quyết tâm đối mặt. Chư Nhị vừa bước vào khu vườn đầy hoa lá của Tư Đồ gia, Tư Đồ Vực và Dương Di đã cong môi cười cợt.
“Ái chà? Ta nghe Tư Đồ Nhan kể rằng con út của thằng ranh Tư Đồ Phong còn sống mà không tin. Chẳng ngờ là thật đấy!” Tư Đồ Vực thốt lên, trầm trồ mỉa mai.
Tay Chư Nhị nắm chặt chiếc túi nhỏ cô đeo vắt chéo trên vai, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng ngây thơ như thiên thần: “Bác cả, bác dâu! Một ngày tốt lành.”
Một chân Chư Nhị luồn ra phía sau, hai tay nâng tà váy, nhún nhẹ nhàng.
Tư Đồ Vực ban nãy còn tươi cười chế giễu, bấy giờ nụ cười trên khuôn mặt ông ta lập tức dập tắt.
“Hai vợ chồng chết, còn để lại một đứa con ngốc nghếch!” Hắn mắng chửi, xoay lưng cùng vợ hắn đi vào nhà.
Phía sau, cả cơ thể Chư Nhị run run, cô cắn môi, ánh mắt nhìn dáng người của Tư Đồ Vực một cách câm thù.
“Muốn trở thành gia chủ? Ông đừng có mơ!” Cô làu bàu trong miệng.
Tư Đồ Chư Nhị cẩn thận vào nhà, từ tốn bỏ giày ra ngoài, lúc quay đầu lại đã thấy Tư Đồ Vực và vợ gã đứng trong phòng khách chờ cô. Bên cạnh là Tư Đồ Nhan với mọi sự ghét bỏ gâm vào người Chư Nhị. Còn trên ghế sô pha dài, hai người quyền lực nhất gia môn đang thảnh thơi uống trà.
Tụ họp đông đủ vậy thật sự là chờ cô đến đấy.
Chư Nhị vuốt vuốt ngực mình, cô nhoẻn miệng cười vui vẻ: “Ông nội, bà nội! Nhị tiểu thư Tư Đồ cung kính chào hai người!” Cô khom lưng chín mươi độ.
Đối với gia tộc còn giữ cả một nền văn hoá thời xưa như Tư Đồ gia, những cái cúi người trang nhã có lặp đi lặp lại cả trăm lần một ngày cũng là chuyện thường.
Ông nội cô không nói gì, ánh mắt thậm chí không thèm liếc xem cháu gái mình bấy lâu ra sao. Còn bà nội ngồi cạnh, bà vốn thích cháu gái, còn thương cô từ xưa đến nay nên ngoắc ngoắc tay, gương mặt hiền hậu với đuôi mắt cong lên mang theo ý cười.
Chư Nhị nhẹ nhàng đến cạnh bà. Bà nắm lấy tay cô, xoa vuốt: “Xinh xắn quá! Rất giống Mộ Lam.”
Nghe thấy tên mẹ mình được nhắc đến, Chư Nhị trong một phút giật nảy. Cô len lén quay mặt sang nhìn biểu cảm của Tư Đồ Vực, quả nhiên có chút biến đổi. Ông ta ban đầu còn không quan tâm đến cô, giờ thì đã chằm chằm vào cô rồi.
Ánh mắt ông ta khẽ di chuyển, dò xét trên người cô, khiến cô bất giác rợn tóc gáy.
Ông nội lặng lẽ đặt tách trà xuống bàn, giọng trầm tĩnh: “Ngồi xuống đi, chúng ta có chuyện cần nói với cháu.”
Cô gật nhẹ, vâng lời làm theo.
Đợi cho mông cô yên vị trên chiếc ghế đối diện. Ông nội nhìn Tư Đồ Nhan tay chân bầm dập đứng lủi thủi ở một góc, song xoay qua hỏi cô: “Chị cả cháu, nói cháu được một ông trùm hắc bang nhận nuôi sao?”
Cô sững cả người. Điều khiến cô bất ngờ rằng ông nội gọi người đó thẳng ra là ông trùm xã hội đen thay vì một vị đại gia giàu nứt vách.
Bình luận facebook