Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
Chương 27: Yêu Cầu Từ Khách Hàng
"Ưmmmmm"...
Khả Di cảm giác như có ai đó đang chạm nhẹ vào mình, trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, giọng nói nhỏ nhẹ cũng hiện lên sự mệt mỏi.
"Dậy rồi sao?", Phúc Nguyên cười nhẹ, nụ cười ấm áp đó có lẽ đủ sức mạnh để làm xua tan đi mệt mỏi của người đối diện.
"Em ngủ lâu rồi sao?", Khả Di đưa hai tay xoa xoa thái dương.
"Cũng không lâu lắm, cũng đủ làm nguội cả tô mì nóng hổi thôi mà!", Phúc Nguyên bật cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai của Khả Di.
"Anh đi hâm lại đã, em đi rửa mặt đi rồi vào ăn, nước ke chảy ra hết rồi." Phúc nguyên nói xong liền ôm hai tô mì vụt đi nhanh vì anh biết mỗi lần anh chọc Khả Di, cô gái này sẽ bay đến mà nhéo anh. Phải, anh luôn nhớ từng hành động cử chỉ của Khả Di, đến tận bây giờ anh vẫn luôn khắc sâu điều đó dù cho cô có đối xử với anh như thế nào.
"Anh...", quả như Phúc Nguyên dự đoán, Khả Di bật đứng dậy định chạy đến chỗ anh, hai ngón tay đã sẵn sàng hành động nhưng anh lại biến mất quá nhanh làm cô không thể động thủ. Rồi Khả Di cười nhẹ, cũng may có anh đó Phúc Nguyên, lâu rồi em không được quay lại em của thời con gái khi xưa lúc còn tính nết trẻ con hễ giận là lại nhéo người khác.
Một lúc sau Phúc Nguyên trở lại, nhanh chóng đặt hai tô mì lên bàn khác đối diện bàn làm việc của Khả Di đồng thời đứng trước mặt cô, xoè bàn tay to ra với giọng nghiêm chỉnh:
"Hai mươi ngàn, thưa cô."
"Anh là nhân viên giao hàng à? Ngồi xuống ăn đi cho nóng!"
Khả Di mặc kệ, cứ thế kéo tay Phúc Nguyên ngồi xuống, đẩy tô mì qua trước mặt anh. Cô biết chứ, anh vì cô mà chạy đôn chạy đáo nãy giờ, hết mua đồ ăn lại đi hâm nóng, còn đợi cô hồi lâu khi cô đang ngủ. Cô là vì không muốn anh vì cô làm quá nhiều vì cô biết cô không thể nào trả hết ân tình này của anh được.
"Ngày mai em họp cổ đông à? Anh thấy em đọc hồ sơ rất chăm chú.", Phúc Nguyên vừa húp nước lèo vừa hỏi Khả Di.
"Không, ngày mai em có hẹn với khách hàng-tập đoàn đã đồng ý cho Nhất Phát thực hiện dự án lớn này đó. Cả công ty hôm nay triển khai rất nhanh để ngày mai có kế hoạch để thuyết trình với họ."
"Mai em sẽ trực tiếp đến gặp họ? Sao không cho nhân viên đi? Anh thấy bình thường ít khi chủ tịch hay tổng giám đốc trực tiếp ra mặt thảo luận lắm."
"Em sẽ trực tiếp đi, như vậy họ sẽ thấy được mình có lòng với họ, với dự án này. Có như vậy mới thành công, hồi sinh Nhất Phát."
Khả Di nói xong thì Phúc Nguyên cũng gật đầu đồng ý và hẹn ngày mai sẽ chở cô đi. Anh biết bây giờ Khả Di đang chịu một áp lực rất lớn: gánh vác cơ nghiệp của gia đình. Càng thấy cô bận bịu, mệt mỏi vì công việc anh lại càng thêm yêu thương cô, muốn che chở cho cô. Cô gái nhỏ bé này liệu có chịu đựng được lâu không chứ? Khả Di à, sao em không đồng ý? Nếu em đồng ý anh chấp nhận nghỉ việc để về đây giúp em lo toang mọi việc, anh không muốn cô gái bé nhỏ này phải kiệt sức như vậy...
******
Ngày hôm sau...
"Em đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Chúng ta xuất phát nhé?"
Từ sớm Phúc Nguyên đã lái xe đến đợi Khả Di dưới bãi xe chung cư đợi cô. Anh biết hôm nay là ngày quan trọng đối với cô và cả Nhất Phát nên anh muốn cẩn thận một chút, lái xe đến sớm phòng khi có việc gì ngoài ý muốn thì còn có thời gian để xoay sở. Kể từ lúc thấy Khả Di xuất hiện, tim anh đã khẽ chệch một nhịp. Cô gái ngày xưa anh yêu đây sao? Anh còn nhớ khi học đại học Khả Di rất đơn giản, hàng ngày đi học chỉ mặc áo thun và quần jean thôi. Đã bao năm trôi qua, bây giờ cũng chính người con gái ấy lại bước vào tim anh một lần nữa, nhưng với một diện mạo mới: một cô Tổng giám đốc xinh đẹp và chững chạc. Trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp trong trang phục váy áo công sở, mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau, tay trái thì xách chiếc túi da còn tay phải lại ôm một tệp hồ sơ khá lớn, chắc có lẽ là tệp hồ sơ để chuẩn bị thuyết trình với khách hàng. Người con gái anh yêu đã thay đổi thật rồi, từ một cô gái ngây thơ giản dị bây giờ đã là một cô Tổng giám đốc trưởng thành, chính chắn hơn. Anh...lại khẽ lay động vì cô.
Khả Di mở cửa lên xe, thắt dây an toàn rồi quay sang cười với Phúc Nguyên.
"Em chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta đi thôi."
Chiếc xe màu xanh đen rồ ga chạy khỏi bãi xe chung cư...
Két...
Tiếng thắng xe vang lên, Phúc Nguyên xoay sang nhìn cô gái bên cạnh, nhìn một cách chăm chú. Khả Di đang ngồi yên lặng, hai mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó, trông có vẻ rất căng thẳng, có lẽ cô đang nhớ lại những điều cần nói trong buổi thuyết trình. Phúc Nguyên đưa bàn tay to của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khả Di, giọng trầm ấm.
"Bình tĩnh đi, anh tin em sẽ làm được mà."
Sự nóng ấm từ bàn tay của Phúc Nguyên đã đánh thức Khả Di. Cô mở mắt, xoay sang nhìn Phúc Nguyên. Phải, cô có sự ủng hộ từ gia đình, từ nhân viên của công ty và của Phúc Nguyên thì cô càng phải tự tin, cố gắng để thành công trong buổi thuyết trình này. Nhất định cô phải thành công.
"Em biết rồi. Em đi đây.", Khả Di giơ ngón tay cái lên làm dấu số 1 rồi cười tươi, có lẽ cô đã có thêm dũng khí và tự tin rồi.
"Được, em cứ an tâm làm việc đi, lát xong gọi anh anh đến đón em.", Phúc Nguyên phì cười, bề ngoài trưởng thành thật nhưng bên trong của Khả Di vẫn là tâm hồn có chút con nít. Anh yêu thương đưa bàn tay to vỗ dịu dàng vào đầu của Khả Di.
******
Phòng VIP 1....
Khả Di lo lắng, sốt ruột đưa tay lên xem đồng hồ liên tục. Từ lúc cô vào phòng đợi đến giờ đã 2 tiếng đồng hồ, sao bên khách hàng lại chậm trễ như vậy chứ? Hay họ quên lịch hẹn? Vốn dĩ cô định gọi điện hỏi thăm nhưng lại sợ làm vậy sẽ hối thúc khiến khách hàng không vừa lòng. Haizzzz, làm sao đây cơ chứ??
Trong lúc nôn nóng, chiếc điện thoại di động của Khả Di reo lên, cô đưa tay vào giỏ xách lấy ra, nhấn phím nghe.
"Alo?"
"Chào cô, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc tập đoàn HDB.", một giọng đàn ông bên đầu dây bên kia trả lời.
"À chào anh. Xin thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, có phải bên quý tập đoàn quên lịch hẹn hôm nay rồi phải không ạ? Tôi đã chờ hơn 2 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy quý Tổng giám đốc tập đoàn đến.", Khả Di liều một phen. Đúng là dự án này lớn với cô nhưng cô không thể để người khác xem thường mình.
"Chúng tôi không quên nhưng xin Tổng Giám Đốc Nhất Phát thông cảm, Tổng giám đốc của chúng tôi có cuộc họp gấp tại nước ngoài có lẽ sẽ không về kịp.", đang nói giữa chừng thì bỗng nhiên người trợ lý lại ngưng, dường như đang đợi một điều gì đó.
"Họp gấp? Vậy buổi thuyết trình sẽ dời lại khi nào? Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ quý tập đoàn gật đầu chúng tôi sẽ tiến hành ngay.", Khả Di lo lắng, đang vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng mà còn như vậy nữa sao?
"Tổng giám đốc của chúng tôi có ý này, không biết Tổng giám đốc Nhất Phát có chấp nhận hay không?", có lẽ người trợ lý đang nói vào trọng tâm chính của cuộc đối thoại.
"Là?"
"Tổng giám đốc chúng tôi biết dự án này rất lớn và quan trọng, cũng không muốn lỡ việc quá lâu sẽ rất ảnh hưởng cho cả hai bên. Tổng giám đốc của tôi đề nghị nếu được Tổng giám đốc Nhất Phát hãy đem bản dự án đó sang nơi công tác của Tổng giám đốc tôi để bàn luận, vậy sẽ rất tiết kiệm được thời gian."
"Vậy cho hỏi nơi đó là ở đâu? Có xa lắm không?", Khả Di dường như thấy điều gì đó không ổn ở đây.
"Bali-Indonesia.", người trợ lý nói ngay lập tức mà không chần chừ, như chỉ đợi đến thời điểm này để được nói ra vậy.
"Bali?", Khả Di bất ngờ và cảm thấy lo lắng, tại sao lại là nơi đó chứ?
"Phải, nếu Tổng giám đôc đây muốn thực hiện dự án nhanh chóng và đúng tiến độ thì hãy chịu khó sang chỗ công tác đi ạ.", người trợ lý đánh vào tâm lý của Khả Di.
"Tôi....tôi cần suy nghĩ.", Khả Di ấp úng, đó là nơi cô thật sự không muốn quay lại đó một chút nào.
"Được, tối nay Tổng giám đốc hãy trả lời cho tôi để tôi sắp xếp nữa ạ."
"Tôi biết rồi.", Khả Di cúp máy với nét mặt ưu tư, lo lắng...
********
"Tổng giám đốc, có nên làm như vậy không ạ? Như vậy sẽ...", Bình-người trợ lý của Ân Vương Hoàng lên tiếng. Anh biết rõ mối quan hệ của Ân Vương Hoàng và Khả Di, chỉ thấy không đúng khi Tổng giám đốc lại làm thế với người vợ cũ của mình vì nếu chia tay rồi thì nên để mọi chuyện được yên ổn. Phải, Bình thấy Khả Di là một cô gái tốt, không muốn cô phải chịu thêm đau khổ nào nữa.
"Nên.", Ân Vương Hoàng chưa đợi câu nói của Bình hoàn tất thì đã ngắt ngang trả lời, đôi mắt sắc bén nhìn xa xăm như đang suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng....
"Ưmmmmm"...
Khả Di cảm giác như có ai đó đang chạm nhẹ vào mình, trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, giọng nói nhỏ nhẹ cũng hiện lên sự mệt mỏi.
"Dậy rồi sao?", Phúc Nguyên cười nhẹ, nụ cười ấm áp đó có lẽ đủ sức mạnh để làm xua tan đi mệt mỏi của người đối diện.
"Em ngủ lâu rồi sao?", Khả Di đưa hai tay xoa xoa thái dương.
"Cũng không lâu lắm, cũng đủ làm nguội cả tô mì nóng hổi thôi mà!", Phúc Nguyên bật cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai của Khả Di.
"Anh đi hâm lại đã, em đi rửa mặt đi rồi vào ăn, nước ke chảy ra hết rồi." Phúc nguyên nói xong liền ôm hai tô mì vụt đi nhanh vì anh biết mỗi lần anh chọc Khả Di, cô gái này sẽ bay đến mà nhéo anh. Phải, anh luôn nhớ từng hành động cử chỉ của Khả Di, đến tận bây giờ anh vẫn luôn khắc sâu điều đó dù cho cô có đối xử với anh như thế nào.
"Anh...", quả như Phúc Nguyên dự đoán, Khả Di bật đứng dậy định chạy đến chỗ anh, hai ngón tay đã sẵn sàng hành động nhưng anh lại biến mất quá nhanh làm cô không thể động thủ. Rồi Khả Di cười nhẹ, cũng may có anh đó Phúc Nguyên, lâu rồi em không được quay lại em của thời con gái khi xưa lúc còn tính nết trẻ con hễ giận là lại nhéo người khác.
Một lúc sau Phúc Nguyên trở lại, nhanh chóng đặt hai tô mì lên bàn khác đối diện bàn làm việc của Khả Di đồng thời đứng trước mặt cô, xoè bàn tay to ra với giọng nghiêm chỉnh:
"Hai mươi ngàn, thưa cô."
"Anh là nhân viên giao hàng à? Ngồi xuống ăn đi cho nóng!"
Khả Di mặc kệ, cứ thế kéo tay Phúc Nguyên ngồi xuống, đẩy tô mì qua trước mặt anh. Cô biết chứ, anh vì cô mà chạy đôn chạy đáo nãy giờ, hết mua đồ ăn lại đi hâm nóng, còn đợi cô hồi lâu khi cô đang ngủ. Cô là vì không muốn anh vì cô làm quá nhiều vì cô biết cô không thể nào trả hết ân tình này của anh được.
"Ngày mai em họp cổ đông à? Anh thấy em đọc hồ sơ rất chăm chú.", Phúc Nguyên vừa húp nước lèo vừa hỏi Khả Di.
"Không, ngày mai em có hẹn với khách hàng-tập đoàn đã đồng ý cho Nhất Phát thực hiện dự án lớn này đó. Cả công ty hôm nay triển khai rất nhanh để ngày mai có kế hoạch để thuyết trình với họ."
"Mai em sẽ trực tiếp đến gặp họ? Sao không cho nhân viên đi? Anh thấy bình thường ít khi chủ tịch hay tổng giám đốc trực tiếp ra mặt thảo luận lắm."
"Em sẽ trực tiếp đi, như vậy họ sẽ thấy được mình có lòng với họ, với dự án này. Có như vậy mới thành công, hồi sinh Nhất Phát."
Khả Di nói xong thì Phúc Nguyên cũng gật đầu đồng ý và hẹn ngày mai sẽ chở cô đi. Anh biết bây giờ Khả Di đang chịu một áp lực rất lớn: gánh vác cơ nghiệp của gia đình. Càng thấy cô bận bịu, mệt mỏi vì công việc anh lại càng thêm yêu thương cô, muốn che chở cho cô. Cô gái nhỏ bé này liệu có chịu đựng được lâu không chứ? Khả Di à, sao em không đồng ý? Nếu em đồng ý anh chấp nhận nghỉ việc để về đây giúp em lo toang mọi việc, anh không muốn cô gái bé nhỏ này phải kiệt sức như vậy...
******
Ngày hôm sau...
"Em đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Chúng ta xuất phát nhé?"
Từ sớm Phúc Nguyên đã lái xe đến đợi Khả Di dưới bãi xe chung cư đợi cô. Anh biết hôm nay là ngày quan trọng đối với cô và cả Nhất Phát nên anh muốn cẩn thận một chút, lái xe đến sớm phòng khi có việc gì ngoài ý muốn thì còn có thời gian để xoay sở. Kể từ lúc thấy Khả Di xuất hiện, tim anh đã khẽ chệch một nhịp. Cô gái ngày xưa anh yêu đây sao? Anh còn nhớ khi học đại học Khả Di rất đơn giản, hàng ngày đi học chỉ mặc áo thun và quần jean thôi. Đã bao năm trôi qua, bây giờ cũng chính người con gái ấy lại bước vào tim anh một lần nữa, nhưng với một diện mạo mới: một cô Tổng giám đốc xinh đẹp và chững chạc. Trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp trong trang phục váy áo công sở, mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau, tay trái thì xách chiếc túi da còn tay phải lại ôm một tệp hồ sơ khá lớn, chắc có lẽ là tệp hồ sơ để chuẩn bị thuyết trình với khách hàng. Người con gái anh yêu đã thay đổi thật rồi, từ một cô gái ngây thơ giản dị bây giờ đã là một cô Tổng giám đốc trưởng thành, chính chắn hơn. Anh...lại khẽ lay động vì cô.
Khả Di mở cửa lên xe, thắt dây an toàn rồi quay sang cười với Phúc Nguyên.
"Em chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta đi thôi."
Chiếc xe màu xanh đen rồ ga chạy khỏi bãi xe chung cư...
Két...
Tiếng thắng xe vang lên, Phúc Nguyên xoay sang nhìn cô gái bên cạnh, nhìn một cách chăm chú. Khả Di đang ngồi yên lặng, hai mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó, trông có vẻ rất căng thẳng, có lẽ cô đang nhớ lại những điều cần nói trong buổi thuyết trình. Phúc Nguyên đưa bàn tay to của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khả Di, giọng trầm ấm.
"Bình tĩnh đi, anh tin em sẽ làm được mà."
Sự nóng ấm từ bàn tay của Phúc Nguyên đã đánh thức Khả Di. Cô mở mắt, xoay sang nhìn Phúc Nguyên. Phải, cô có sự ủng hộ từ gia đình, từ nhân viên của công ty và của Phúc Nguyên thì cô càng phải tự tin, cố gắng để thành công trong buổi thuyết trình này. Nhất định cô phải thành công.
"Em biết rồi. Em đi đây.", Khả Di giơ ngón tay cái lên làm dấu số 1 rồi cười tươi, có lẽ cô đã có thêm dũng khí và tự tin rồi.
"Được, em cứ an tâm làm việc đi, lát xong gọi anh anh đến đón em.", Phúc Nguyên phì cười, bề ngoài trưởng thành thật nhưng bên trong của Khả Di vẫn là tâm hồn có chút con nít. Anh yêu thương đưa bàn tay to vỗ dịu dàng vào đầu của Khả Di.
******
Phòng VIP 1....
Khả Di lo lắng, sốt ruột đưa tay lên xem đồng hồ liên tục. Từ lúc cô vào phòng đợi đến giờ đã 2 tiếng đồng hồ, sao bên khách hàng lại chậm trễ như vậy chứ? Hay họ quên lịch hẹn? Vốn dĩ cô định gọi điện hỏi thăm nhưng lại sợ làm vậy sẽ hối thúc khiến khách hàng không vừa lòng. Haizzzz, làm sao đây cơ chứ??
Trong lúc nôn nóng, chiếc điện thoại di động của Khả Di reo lên, cô đưa tay vào giỏ xách lấy ra, nhấn phím nghe.
"Alo?"
"Chào cô, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc tập đoàn HDB.", một giọng đàn ông bên đầu dây bên kia trả lời.
"À chào anh. Xin thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, có phải bên quý tập đoàn quên lịch hẹn hôm nay rồi phải không ạ? Tôi đã chờ hơn 2 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy quý Tổng giám đốc tập đoàn đến.", Khả Di liều một phen. Đúng là dự án này lớn với cô nhưng cô không thể để người khác xem thường mình.
"Chúng tôi không quên nhưng xin Tổng Giám Đốc Nhất Phát thông cảm, Tổng giám đốc của chúng tôi có cuộc họp gấp tại nước ngoài có lẽ sẽ không về kịp.", đang nói giữa chừng thì bỗng nhiên người trợ lý lại ngưng, dường như đang đợi một điều gì đó.
"Họp gấp? Vậy buổi thuyết trình sẽ dời lại khi nào? Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ quý tập đoàn gật đầu chúng tôi sẽ tiến hành ngay.", Khả Di lo lắng, đang vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng mà còn như vậy nữa sao?
"Tổng giám đốc của chúng tôi có ý này, không biết Tổng giám đốc Nhất Phát có chấp nhận hay không?", có lẽ người trợ lý đang nói vào trọng tâm chính của cuộc đối thoại.
"Là?"
"Tổng giám đốc chúng tôi biết dự án này rất lớn và quan trọng, cũng không muốn lỡ việc quá lâu sẽ rất ảnh hưởng cho cả hai bên. Tổng giám đốc của tôi đề nghị nếu được Tổng giám đốc Nhất Phát hãy đem bản dự án đó sang nơi công tác của Tổng giám đốc tôi để bàn luận, vậy sẽ rất tiết kiệm được thời gian."
"Vậy cho hỏi nơi đó là ở đâu? Có xa lắm không?", Khả Di dường như thấy điều gì đó không ổn ở đây.
"Bali-Indonesia.", người trợ lý nói ngay lập tức mà không chần chừ, như chỉ đợi đến thời điểm này để được nói ra vậy.
"Bali?", Khả Di bất ngờ và cảm thấy lo lắng, tại sao lại là nơi đó chứ?
"Phải, nếu Tổng giám đôc đây muốn thực hiện dự án nhanh chóng và đúng tiến độ thì hãy chịu khó sang chỗ công tác đi ạ.", người trợ lý đánh vào tâm lý của Khả Di.
"Tôi....tôi cần suy nghĩ.", Khả Di ấp úng, đó là nơi cô thật sự không muốn quay lại đó một chút nào.
"Được, tối nay Tổng giám đốc hãy trả lời cho tôi để tôi sắp xếp nữa ạ."
"Tôi biết rồi.", Khả Di cúp máy với nét mặt ưu tư, lo lắng...
********
"Tổng giám đốc, có nên làm như vậy không ạ? Như vậy sẽ...", Bình-người trợ lý của Ân Vương Hoàng lên tiếng. Anh biết rõ mối quan hệ của Ân Vương Hoàng và Khả Di, chỉ thấy không đúng khi Tổng giám đốc lại làm thế với người vợ cũ của mình vì nếu chia tay rồi thì nên để mọi chuyện được yên ổn. Phải, Bình thấy Khả Di là một cô gái tốt, không muốn cô phải chịu thêm đau khổ nào nữa.
"Nên.", Ân Vương Hoàng chưa đợi câu nói của Bình hoàn tất thì đã ngắt ngang trả lời, đôi mắt sắc bén nhìn xa xăm như đang suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng....
Bình luận facebook