Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-32
Chương 32: Vợ hay nhân tình, em chọn đi?
Hôm nay là một buổi chiều cuối tuần mùa hè tuy khá nóng nực nhưng đôi lúc vẫn còn có chút gió nhẹ thổi làm những phiến lá trên cây lay lay tạo thành tiếng xào xạc vang cả một khoảng không gian to lớn. Nắng vàng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua từng kẽ lá tạo nên những chiếc bóng nhỏ có to có, đầy đủ hình hài trên sân một sân chơi cho những trẻ nhỏ. Ở đây trẻ em rất đông, những chiếc cầu tuột, xích đu với nhiều màu sắc được đặt khắp nơi nhằm cho trẻ em vui đùa thoả thích.
Khả Di từ xa đi đến, hai tay xách lỉnh kỉnh hai túi nilon lớn, một bên đầy bánh kẹo, nước ngọt còn một tay là đồ chơi trẻ em. Cô đứng lại trước sân chơi của bọn trẻ, đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Sau một lúc đôi mắt đẹp của cô dừng lại ở một cậu bé đang ngồi trên băng ghế đá phía xa kia. Cậu bé ấy ngồi lủi thủi một mình, không chơi đùa, không nói chuyện với bất kì ai. Khả Di từng bước đi đến gần cho đến khi đứng trước mặt cậu bé. Cô ngồi thấp xuống, đặt hai bao nilon trên mặt đất, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên chiếc đùi nhỏ của cậu bé, giọng dịu dàng.
"Nhật Minh, dì đến rồi nè.", Khả Di mỉm cười hiền lành.
Cậu bé từ từ ngẩng mặt lên nhìn Khả Di, tuy đôi môi hé cười nhưng đôi mắt cậu lại trĩu buồn, một nỗi buồn khó nói của cậu bé 4 tuổi.
"Dì đến rồi!", Nhật Minh nói khẽ.
Khả Di đưa mắt nhìn xung quanh, không ai đến gần Nhật Minh. Một chút đau lòng hiện hình trong cô, đôi mắt thương xót nhìn cậu bé, bàn tay kia từ từ di chuyển lên gương mặt trắng tươi cùng đôi má phúng phính của Nhật Minh xoa nhẹ.
"Sao con không ra chơi cùng các bạn?", Khả Di hỏi thăm cậu bé. Những bạn nhỏ ở đây rất vui tươi hoà đồng sao thằng bé lại không chơi cùng bạn chứ?
Đôi mắt nhỏ của Nhật Minh nhìn những bạn cùng tuổi đang nô đùa trước mặt, giọng buồn hẳn.
"Con không thích."
"Vậy dì dắt Nhật Minh ra kia hai dì cháu mình nói chuyện nha!", Khả Di yêu thương nhìn cậu bé.
Nhật Minh không nói gì chỉ gật đầu, bàn tay nhỏ lắm lấy bàn tay của Khả Di cùng cô đi đến phần sân đối diện, nơi yên tĩnh hơn hẳn với không khí náo nhiệt nơi đây. Đến chiếc ghế đá dưới bóng cây lớn, Khả Di kéo Nhật Minh ngồi xuống cạnh mình sau đó từ từ mở hai túi nilon lớn ra, giọng vui vẻ khoe với cậu bé.
"Hôm nay dì đến có mang quà cho con nè, con xem có thích không? Bánh kẹo Nhật Minh rất thích nè, siêu nhân, xe đua nữa, con có thích không?"
Mặc cho Khả Di mua cho cậu bé biết bao nhiêu là đồ nhưng Nhật Minh vẫn thế, vẫn gương mặt buồn rầu, cứ cúi mặt xuống như không muốn tiếp nhận những món quà đó. Khả Di tinh ý nhận thấy, xoay sang hỏi cậu bé.
"Con không thích những món này à?"
"Không phải con không thích.", cậu bé khẽ trả lời.
"Vậy tại sao mặt con lại buồn như thế?"
"Dì ơi, mẹ con đâu? Lâu rồi mẹ không đến thăm con, có phải mẹ quên mất con không?"
Nhật Minh giọng như nấc lên quay sang hỏi Khả Di. Cậu bé nào cũng vậy, cũng thích những món đồ chơi kia, nhưng đối với Nhật Minh cậu bé không cần những thứ này, thứ cậu bé cần chính là một người mẹ, cái tình cảm yêu thương của người mẹ dành cho con mà Nhật Minh từ nhỏ đã không cảm nhận được. Nhìn thấy cảnh tượng đau xót này, Khả Di chỉ biết đau lòng ôm lấy Nhật Minh vào lòng, xoa xoa đầu của cậu bé rồi an ủi.
"Nhật Minh ngoan, mẹ chỉ là bận nên chưa sắp xếp được đến thăm con thôi. Con yên tâm, dì sẽ nhắc mẹ đến thăm con thường xuyên, con chịu không?"
Nhật Minh hai mắt ướt nhoà ngửa mặt nhìn Khả Di, giọng nấc lên.
"Có thật không ạ?"
"Dì hứa với con mà. Còn bây giờ ngoan nghe dì nín khóc đi, cầm bánh kẹo ra chia với các bạn ăn cho vui, còn đồ chơi dì sẽ nhờ cô giáo cất cho con nhé!", Khả Di đưa tay lau đi nước mắt của Nhật Minh rồi khuyên nhủ cậu bé.
"Dạ con biết rồi.", Nhật Minh mỉm cười nhẹ, có lẽ cậu bé đã phấn chấn tinh thần hơn sau khi nghe lời an ủi của Khả Di.
"Vậy con cầm đi chia với các bạn đi, dì phải về rồi. Tuần sau dì lại đến thăm con nha.", Khả Di cười nhẹ.
"Dạ, con chào dì."
Nhật Minh vui vẻ vâng dạ rồi cầm túi bánh kẹo chạy lon ton lại chỗ các bạn khác đang chơi đùa ngoài kia. Khả Di yêu thương nhìn cậu bé trước mặt rồi chợt nhớ lại lúc xưa. Nhật Minh chính là con của Tú Di và người đàn ông không biết tung tích. Từ lúc hạ sinh Nhật Minh, vì muốn quay lại vị trí vợ của Ân Vương Hoàng nên Tú Di đã chối bỏ trách nhiệm nuôi con, cũng không để bà Thuý và ông Hải nuôi thằng bé vì sợ nếu để gần với cô ta thì một ngày không xa Ân Vương Hoàng sẽ biết được sự thật, cô ta không thể để thằng bé cướp hết bao nhiêu thứ mà cô ta cố gắng giành lại từ Khả Di. Vì vậy cô ta đã nhẫn tâm đưa Nhật Minh vào côi nhi viện khi nó mới vừa tròn một tháng tuổi. Khả Di khi biết tin thì đã ở Pháp, vốn dĩ không thể nhận nuôi thằng bé. Đến khi cô quay về đây, cô mới biết Nhật Minh ở côi nhi viện này. Từ lúc về đến giờ đã ba tháng, đủ để cô và Nhật Minh thân thiết với nhau và đủ để cậu biết Khả Di là dì của mình. Lúc đầu khi mới đưa Nhật Minh vào côi nhi viện, Tú Di vẫn thường xuyên ghé thăm thằng bé, nhưng dạo này đã một tháng qua mà cô ta không vào nữa. Nhật Minh buồn rầu vì nhớ mẹ, còn Tú Di thì mãi chẳng thấy tâm hơi. Đã nhẫn tâm đưa con vào côi nhi viện trong khi vẫn còn gia đình có khả năng chăm sóc vậy mà vẫn còn tàn nhẫn không vào thăm thằng bé. Đối với một đứa trẻ bánh kẹo, đồ chơi tuy là thứ có thể giúp chúng vui vẻ nhưng trên hết tình cảm gia đình, tình yêu thương của cha mẹ mới là điều quan trọng nhất. Đối với Nhật Minh thì cả hai cậu bé đều chẳng thể có được. Khả Di đau xót thở dài, gửi đồ chơi của Nhật Minh cho cô giáo rồi ra về. Có lẽ cô phải gặp Tú Di để nói chuyện về thằng bé, cô không thể để cháu mình phải cô độc trong đó được.
Vừa bước ra khỏi cổng côi nhi viện, điện thoại trong túi của Khả Di reo lên. Một cuộc điện thoại gọi đến, Khả Di cầm máy lên xem, vẫn là dòng số quen thuộc. Khả Di lười biếng nhấn phím nghe, đưa điện thoại áp vào tai rồi trả lời.
"Tôi nghe."
"Em vẫn còn nhớ thoả thuận giữa chúng ta chứ?", Ân Vương Hoàng đầu dây bên kia đã lên tiếng.
"Anh đã có đáp án?", quả thật một tuần đối với cái đáp án kia là quá lâu so với người giải quyết nhanh lẹ như Ân Vương Hoàng.
"Phải."
"Là gì?"
"Đáp án này chúng ta nói chuyện trực tiếp vẫn tốt hơn.", Ân Vương Hoàng trả lời với giọng mờ ám.
"Anh đang ở đâu, tôi sẽ đến.", Khả Di thẳng thắn, cô dư sức hiểu ẩn ý trong câu nói của anh.
"Tôi sẽ gửi địa chỉ sang cho em, tôi cho em 30 phút, em cũng biết tôi không có thói quen chờ đợi ai đúng không?"
"Tôi sẽ đến ngay anh yên tâm."
Sau cuộc đối thoại đó thì một tin nhắn gửi đến, địa chỉ cũng lạ lẫm, cô chưa từng đến đó bao giờ. Địa chỉ này không phải một quán ăn hay quán nước mà dường như là một địa chỉ nhà. Kệ đi, Khả Di thở dài, bây giờ đến đó trong thời gian 30 phút là quan trọng nhất. Địa chỉ ở xa như vậy thì cô phải tức tốc mới được.
Một thời gian trôi qua, cuối cùng Khả Di cũng đến được điểm hẹn trong thời gian quy định của Ân Vương Hoàng. Khả Di đứng trước cổng của một căn biệt thụ lớn, căn biệt thự này ngày xưa khi cô còn làm vợ anh thì cũng chưa được đến lần nào, chẳng lẽ là anh mới mua? Khả Di đưa tay bấm chuông cửa, một lúc sau thì có người ra mở cửa. Một ông quản gia tầm 50 tuổi ra mở cửa, lễ phép cúi đầu chào Khả Di.
"Chào cô."
"Chú biết tôi?", Khả Di ngạc nhiên, cô vốn chưa gặp người này bao giờ mà?
"Dạ không, cậu chủ có báo sẽ có một cô gái đến tìm cậu, tôi nghĩ người đó là cô nên...", ông quản gia từ tốn trả lời.
"À, chào chú. Ân Vương Hoàng có trong đó phải không ạ? Cháu xin phép vào nhà ạ."
"Dạ vâng, mời cô."
Ông quản gia đi theo sau Khả Di vào trong. Cô gái này đích thị là cô gái trong tấm hình trên bàn làm việc của cậu chủ mà ông đã thấy một lần trong lúc vào phòng làm việc nghe sai bảo. Hơn nữa ngoài ông Tần thì chỉ có cô gái này là dám gọi cả tên họ của cậu chủ. Rốt cuộc cô gái này là ai? Ông quản gia thắc mắc.
Vào trong nhà, Khả Di nhìn khung cảnh xung quanh thì không khỏi bất ngờ. Tất cả từ phòng khách đến phòng ăn, lối đi cầu thang cùng cách sắp xếp vật dụng đều giống y hệt căn nhà cũ của cô và anh. Vậy là ý gì? Trong lúc còn mãi suy nghĩ thì ông quản gia đi đến gần cô hơn, giọng trầm ổn lên tiếng.
"Thưa cô, cậu chủ đang đợi cô trong phòng làm việc. Cô đi thẳng..."
"Cháu biết phòng làm việc ở đâu, cháu tự đi được, cảm ơn chú."
Ông quản gia ngạc nhiên nhìn Khả Di theo đúng lối mà đi lên phòng làm việc của Ân Vương Hoàng trong khi ông chưa kịp chỉ dẫn gì cả, ông dám đảm bảo cô gái này chưa đến căn biệt thự này bao giờ nhưng sao lại rành rõi thế kia? Còn về Khả Di, nếu căn nhà này đã cố tình sắp xếp như căn nhà cũ thì việc phòng làm việc ở đâu đối với cô không có gì là khó khăn cả. Cô cứ theo trí nhớ của mình mà đi nhưng không ngờ lại đúng thật. Khả Di mở cửa bước vào, trước mặt cô là một chiếc bàn làm việc lớn, chiếc ghế da to kia đang xoay lưng lại với cô, bóng người đàn ông ngồi trên đấy cũng rất thân thuộc. Khả Di đi đến đối diện chiếc bàn, giọng nhàn nhạt.
"Tôi đến rồi."
Ân Vương Hoàng nghe tiếng Khả Di liền xoay lại, đứng lên đi về phía một chiếc bàn trà trong phòng ngồi xuống, sau đó rót một tách trà rồi nói.
"Qua đây ngồi."
Khả Di nghe lời đi sang đó ngồi xuống đối diện mặt anh, Ân Vương Hoàng đẩy một tách trà sang cho cô nhưng cô lại không uống mà nói thẳng vào vấn đề.
"Yêu cầu của anh là gì?"
"Em thấy căn nhà này thế nào?", Ân Vương Hoàng không trả lời mà hỏi ngược lại Khả Di một câu hỏi kì lạ, không ăn nhập với vấn đề giữa họ chuẩn bị nói tới.
"Ý anh là sao?", Khả Di cảm thấy bất ổn, anh hỏi vậy là có ý gì?
"Căn nhà này từ kiến trúc đến cách bài trí đều y hệt như năm xưa, em có nhận thấy không?", Ân Vương Hoàng trầm mặc như đang hồi tưởng lại quá khứ.
"Tôi không quan tâm lắm đến căn nhà này, yêu cầu của anh là gì? Anh nói đi.", Khả Di tỏ ra lạnh lùng trước những câu nói chứa đầy kí ức của Ân Vương Hoàng.
"Chậc.. chậc... em phải quan tâm chứ vì bắt đầu từ ngày mai em sẽ dọn đến đây sống với tôi.", Ân Vương Hoàng thoát khỏi kỉ niệm, giọng nghiêm túc nhìn Khả Di mà nói. Tất cả đều đang theo kế hoạch của anh.
"Anh nói sao? Dọn đến đây sống? Anh đang nghĩ gì vậy?", Ân Vương Hoàng, rốt cuộc anh muốn gì đây?
"Đúng, yêu cầu của tôi là em dọn đến đây sống và thay đổi thân phận của mình."
"Thân phận? Thay đổi gì chứ?", Khả Di chau mày, cô không hiểu anh đang tính toán gì trong đầu nữa.
"Vợ hay tình nhân, em chọn đi?", Ân Vương Hoàng dứt khoát nhìn sâu vào đôi mắt của Khả Di mà nói. Giọng anh hoàn toàn nghiêm túc và không hề có sự bỡn cợt trong đó, dường như là lời từ sâu trong đáy lòng của anh vậy.
"Anh điên rồi. Chừng nào anh suy nghĩ lại thì hãy gọi cho tôi."
Khả Di cảm thấy không ổn và nghĩ anh đang trêu đùa cô nên cô đứng dậy, cầm túi xách định quay lưng đi. Ngay lúc ấy chính câu nói của Ân Vương Hoàng đã thức tỉnh Khả Di và báo hiệu cho cô biết đây chính là yêu cầu mà anh muốn cô thực hiện.
"Sống cùng tôi hoặc Nhất Phát suy vong, em chọn đi!"
Khả Di quay lại, đôi mắt đẹp giờ đây hoá thành ngọn lửa lớn.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì hả Ân Vương Hoàng? Anh điên rồi. Biết bao nhiêu là thứ sao anh lại có yêu cầu này? Anh là anh rể của tôi, là chồng của chị tôi. Anh đang nghĩ gì mà yêu cầu em vợ sống với mình? Đó là ngoại tình anh biết không?", Khả Di to tiếng.
Ân Vương Hoàng đứng dậy đi đến đối diện Khả Di, bàn tay to của anh nắm chặt lấy cổ tay của cô kéo cô lại gần anh, giọng anh ma mị cùng u tối.
"Lúc đầu tôi chỉ nghĩ yêu cầu là em đừng trốn tránh tôi thôi nhưng từ khi hai chữ "anh rể" phát ra từ miệng của em thì tôi đã nghĩ đến việc biến em trở thành người của tôi.", Ân Vương Hoàng nhếch mép cười xấu xa.
"Anh có quyền gì mà làm như thế?", Khả Di không hề run sợ mà cô còn cứng rắng hét lớn vào mặt Ân Vương Hoàng.
Trái với sự bực tức của Khả Di thì Ân Vương Hoàng cũng chỉ là sự bình thản bao trùm, giọng nói cũng không biến sắc, chỉ là một câu đánh dấu chủ quyền bá đạo dành cho cô.
"Quyền gì à? Quyền em thuộc quyền sở hữu của tôi."
"Tôi không đồng ý.", không, cô không thể phá nát hạnh phúc gia đình của chị cô được.
Ân Vương Hoàng nghe xong liền buông tay Khả Di, đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi rời đi và cũng không quên gửi theo lời phán quyết về mạng sống của Nhất Phát.
"Được thôi, tôi tôn trọng em. Ngày mai em hãy chờ mà nhận tin phá sản của Nhất Phát đi."
"Anh ép tôi?", Khả Di nắm chặt bàn tay co thành nắm đấm.
"Trước giờ tôi chẳng ép ai cả. Tôi cho em lựa chọn mà không phải sao?", còn không ép? Anh nói vậy không ép Khả Di chứ là gì nữa đây?
"Tôi cho em 3 giây để suy nghĩ và trả lời. Sau 3 giây dù em không đưa ra câu trả lời thì coi như em không đồng ý.", Ân Vương Hoàng đang dùng mạng sống của Nhất Phát mà chèn ép Khả Di.
"Thời gian bắt đầu."
"1", Ân Vương Hoàng bắt đầu đếm.
"2"
"Tôi đồng ý. Tôi sẽ làm tình nhân của anh."
Khi chưa kịp đếm đến 3 thì một câu tuyên bố to lớn và kiên quyết của Khả Di đã cắt ngang. Ân Vương Hoàng ép cô, cô không thể không chấp nhận. Được nếu anh đã muốn như thế, tôi sẽ làm cho anh tự chán ghét tôi để anh là người chủ động cắt đứt, như vậy Nhất Phát sẽ không bị tổn hại gì, cả cuộc hôn nhân của chị cũng êm ấm hạnh phúc. Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Khả Di, có lẽ cách đó là cách duy nhất rồi.
Ân Vương Hoàng nhếch miệng quay lại nhìn Khả Di, giọng anh cũng phấn khích đôi chút.
"Tốt, em hãy về dọn đồ đi ngày mai tôi sẽ cho người sang đón em. Nhớ, phải mang đủ đồ và đủ người theo đấy."
Ân Vương Hoàng nói một câu nếu người khác nghe thì thấy không có gì nhưng sâu trong câu nói ấy dường như là ẩn ý. Hai từ "đủ người" được anh nhấn mạnh một cách khác thường. Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm Khả Di, sâu trong ánh mắt đó là hình ảnh cô gái kiên cường với vẻ mặt không chịu khuất phục. Anh thừa biết cô sẽ làm gì tiếp theo nhưng kệ đi, miễn cô đồng ý ở cạnh anh là được. Những kế hoạch của cô? Không cần lo, anh sẽ từ từ mà phá giải nó.
Hôm nay là một buổi chiều cuối tuần mùa hè tuy khá nóng nực nhưng đôi lúc vẫn còn có chút gió nhẹ thổi làm những phiến lá trên cây lay lay tạo thành tiếng xào xạc vang cả một khoảng không gian to lớn. Nắng vàng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua từng kẽ lá tạo nên những chiếc bóng nhỏ có to có, đầy đủ hình hài trên sân một sân chơi cho những trẻ nhỏ. Ở đây trẻ em rất đông, những chiếc cầu tuột, xích đu với nhiều màu sắc được đặt khắp nơi nhằm cho trẻ em vui đùa thoả thích.
Khả Di từ xa đi đến, hai tay xách lỉnh kỉnh hai túi nilon lớn, một bên đầy bánh kẹo, nước ngọt còn một tay là đồ chơi trẻ em. Cô đứng lại trước sân chơi của bọn trẻ, đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Sau một lúc đôi mắt đẹp của cô dừng lại ở một cậu bé đang ngồi trên băng ghế đá phía xa kia. Cậu bé ấy ngồi lủi thủi một mình, không chơi đùa, không nói chuyện với bất kì ai. Khả Di từng bước đi đến gần cho đến khi đứng trước mặt cậu bé. Cô ngồi thấp xuống, đặt hai bao nilon trên mặt đất, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên chiếc đùi nhỏ của cậu bé, giọng dịu dàng.
"Nhật Minh, dì đến rồi nè.", Khả Di mỉm cười hiền lành.
Cậu bé từ từ ngẩng mặt lên nhìn Khả Di, tuy đôi môi hé cười nhưng đôi mắt cậu lại trĩu buồn, một nỗi buồn khó nói của cậu bé 4 tuổi.
"Dì đến rồi!", Nhật Minh nói khẽ.
Khả Di đưa mắt nhìn xung quanh, không ai đến gần Nhật Minh. Một chút đau lòng hiện hình trong cô, đôi mắt thương xót nhìn cậu bé, bàn tay kia từ từ di chuyển lên gương mặt trắng tươi cùng đôi má phúng phính của Nhật Minh xoa nhẹ.
"Sao con không ra chơi cùng các bạn?", Khả Di hỏi thăm cậu bé. Những bạn nhỏ ở đây rất vui tươi hoà đồng sao thằng bé lại không chơi cùng bạn chứ?
Đôi mắt nhỏ của Nhật Minh nhìn những bạn cùng tuổi đang nô đùa trước mặt, giọng buồn hẳn.
"Con không thích."
"Vậy dì dắt Nhật Minh ra kia hai dì cháu mình nói chuyện nha!", Khả Di yêu thương nhìn cậu bé.
Nhật Minh không nói gì chỉ gật đầu, bàn tay nhỏ lắm lấy bàn tay của Khả Di cùng cô đi đến phần sân đối diện, nơi yên tĩnh hơn hẳn với không khí náo nhiệt nơi đây. Đến chiếc ghế đá dưới bóng cây lớn, Khả Di kéo Nhật Minh ngồi xuống cạnh mình sau đó từ từ mở hai túi nilon lớn ra, giọng vui vẻ khoe với cậu bé.
"Hôm nay dì đến có mang quà cho con nè, con xem có thích không? Bánh kẹo Nhật Minh rất thích nè, siêu nhân, xe đua nữa, con có thích không?"
Mặc cho Khả Di mua cho cậu bé biết bao nhiêu là đồ nhưng Nhật Minh vẫn thế, vẫn gương mặt buồn rầu, cứ cúi mặt xuống như không muốn tiếp nhận những món quà đó. Khả Di tinh ý nhận thấy, xoay sang hỏi cậu bé.
"Con không thích những món này à?"
"Không phải con không thích.", cậu bé khẽ trả lời.
"Vậy tại sao mặt con lại buồn như thế?"
"Dì ơi, mẹ con đâu? Lâu rồi mẹ không đến thăm con, có phải mẹ quên mất con không?"
Nhật Minh giọng như nấc lên quay sang hỏi Khả Di. Cậu bé nào cũng vậy, cũng thích những món đồ chơi kia, nhưng đối với Nhật Minh cậu bé không cần những thứ này, thứ cậu bé cần chính là một người mẹ, cái tình cảm yêu thương của người mẹ dành cho con mà Nhật Minh từ nhỏ đã không cảm nhận được. Nhìn thấy cảnh tượng đau xót này, Khả Di chỉ biết đau lòng ôm lấy Nhật Minh vào lòng, xoa xoa đầu của cậu bé rồi an ủi.
"Nhật Minh ngoan, mẹ chỉ là bận nên chưa sắp xếp được đến thăm con thôi. Con yên tâm, dì sẽ nhắc mẹ đến thăm con thường xuyên, con chịu không?"
Nhật Minh hai mắt ướt nhoà ngửa mặt nhìn Khả Di, giọng nấc lên.
"Có thật không ạ?"
"Dì hứa với con mà. Còn bây giờ ngoan nghe dì nín khóc đi, cầm bánh kẹo ra chia với các bạn ăn cho vui, còn đồ chơi dì sẽ nhờ cô giáo cất cho con nhé!", Khả Di đưa tay lau đi nước mắt của Nhật Minh rồi khuyên nhủ cậu bé.
"Dạ con biết rồi.", Nhật Minh mỉm cười nhẹ, có lẽ cậu bé đã phấn chấn tinh thần hơn sau khi nghe lời an ủi của Khả Di.
"Vậy con cầm đi chia với các bạn đi, dì phải về rồi. Tuần sau dì lại đến thăm con nha.", Khả Di cười nhẹ.
"Dạ, con chào dì."
Nhật Minh vui vẻ vâng dạ rồi cầm túi bánh kẹo chạy lon ton lại chỗ các bạn khác đang chơi đùa ngoài kia. Khả Di yêu thương nhìn cậu bé trước mặt rồi chợt nhớ lại lúc xưa. Nhật Minh chính là con của Tú Di và người đàn ông không biết tung tích. Từ lúc hạ sinh Nhật Minh, vì muốn quay lại vị trí vợ của Ân Vương Hoàng nên Tú Di đã chối bỏ trách nhiệm nuôi con, cũng không để bà Thuý và ông Hải nuôi thằng bé vì sợ nếu để gần với cô ta thì một ngày không xa Ân Vương Hoàng sẽ biết được sự thật, cô ta không thể để thằng bé cướp hết bao nhiêu thứ mà cô ta cố gắng giành lại từ Khả Di. Vì vậy cô ta đã nhẫn tâm đưa Nhật Minh vào côi nhi viện khi nó mới vừa tròn một tháng tuổi. Khả Di khi biết tin thì đã ở Pháp, vốn dĩ không thể nhận nuôi thằng bé. Đến khi cô quay về đây, cô mới biết Nhật Minh ở côi nhi viện này. Từ lúc về đến giờ đã ba tháng, đủ để cô và Nhật Minh thân thiết với nhau và đủ để cậu biết Khả Di là dì của mình. Lúc đầu khi mới đưa Nhật Minh vào côi nhi viện, Tú Di vẫn thường xuyên ghé thăm thằng bé, nhưng dạo này đã một tháng qua mà cô ta không vào nữa. Nhật Minh buồn rầu vì nhớ mẹ, còn Tú Di thì mãi chẳng thấy tâm hơi. Đã nhẫn tâm đưa con vào côi nhi viện trong khi vẫn còn gia đình có khả năng chăm sóc vậy mà vẫn còn tàn nhẫn không vào thăm thằng bé. Đối với một đứa trẻ bánh kẹo, đồ chơi tuy là thứ có thể giúp chúng vui vẻ nhưng trên hết tình cảm gia đình, tình yêu thương của cha mẹ mới là điều quan trọng nhất. Đối với Nhật Minh thì cả hai cậu bé đều chẳng thể có được. Khả Di đau xót thở dài, gửi đồ chơi của Nhật Minh cho cô giáo rồi ra về. Có lẽ cô phải gặp Tú Di để nói chuyện về thằng bé, cô không thể để cháu mình phải cô độc trong đó được.
Vừa bước ra khỏi cổng côi nhi viện, điện thoại trong túi của Khả Di reo lên. Một cuộc điện thoại gọi đến, Khả Di cầm máy lên xem, vẫn là dòng số quen thuộc. Khả Di lười biếng nhấn phím nghe, đưa điện thoại áp vào tai rồi trả lời.
"Tôi nghe."
"Em vẫn còn nhớ thoả thuận giữa chúng ta chứ?", Ân Vương Hoàng đầu dây bên kia đã lên tiếng.
"Anh đã có đáp án?", quả thật một tuần đối với cái đáp án kia là quá lâu so với người giải quyết nhanh lẹ như Ân Vương Hoàng.
"Phải."
"Là gì?"
"Đáp án này chúng ta nói chuyện trực tiếp vẫn tốt hơn.", Ân Vương Hoàng trả lời với giọng mờ ám.
"Anh đang ở đâu, tôi sẽ đến.", Khả Di thẳng thắn, cô dư sức hiểu ẩn ý trong câu nói của anh.
"Tôi sẽ gửi địa chỉ sang cho em, tôi cho em 30 phút, em cũng biết tôi không có thói quen chờ đợi ai đúng không?"
"Tôi sẽ đến ngay anh yên tâm."
Sau cuộc đối thoại đó thì một tin nhắn gửi đến, địa chỉ cũng lạ lẫm, cô chưa từng đến đó bao giờ. Địa chỉ này không phải một quán ăn hay quán nước mà dường như là một địa chỉ nhà. Kệ đi, Khả Di thở dài, bây giờ đến đó trong thời gian 30 phút là quan trọng nhất. Địa chỉ ở xa như vậy thì cô phải tức tốc mới được.
Một thời gian trôi qua, cuối cùng Khả Di cũng đến được điểm hẹn trong thời gian quy định của Ân Vương Hoàng. Khả Di đứng trước cổng của một căn biệt thụ lớn, căn biệt thự này ngày xưa khi cô còn làm vợ anh thì cũng chưa được đến lần nào, chẳng lẽ là anh mới mua? Khả Di đưa tay bấm chuông cửa, một lúc sau thì có người ra mở cửa. Một ông quản gia tầm 50 tuổi ra mở cửa, lễ phép cúi đầu chào Khả Di.
"Chào cô."
"Chú biết tôi?", Khả Di ngạc nhiên, cô vốn chưa gặp người này bao giờ mà?
"Dạ không, cậu chủ có báo sẽ có một cô gái đến tìm cậu, tôi nghĩ người đó là cô nên...", ông quản gia từ tốn trả lời.
"À, chào chú. Ân Vương Hoàng có trong đó phải không ạ? Cháu xin phép vào nhà ạ."
"Dạ vâng, mời cô."
Ông quản gia đi theo sau Khả Di vào trong. Cô gái này đích thị là cô gái trong tấm hình trên bàn làm việc của cậu chủ mà ông đã thấy một lần trong lúc vào phòng làm việc nghe sai bảo. Hơn nữa ngoài ông Tần thì chỉ có cô gái này là dám gọi cả tên họ của cậu chủ. Rốt cuộc cô gái này là ai? Ông quản gia thắc mắc.
Vào trong nhà, Khả Di nhìn khung cảnh xung quanh thì không khỏi bất ngờ. Tất cả từ phòng khách đến phòng ăn, lối đi cầu thang cùng cách sắp xếp vật dụng đều giống y hệt căn nhà cũ của cô và anh. Vậy là ý gì? Trong lúc còn mãi suy nghĩ thì ông quản gia đi đến gần cô hơn, giọng trầm ổn lên tiếng.
"Thưa cô, cậu chủ đang đợi cô trong phòng làm việc. Cô đi thẳng..."
"Cháu biết phòng làm việc ở đâu, cháu tự đi được, cảm ơn chú."
Ông quản gia ngạc nhiên nhìn Khả Di theo đúng lối mà đi lên phòng làm việc của Ân Vương Hoàng trong khi ông chưa kịp chỉ dẫn gì cả, ông dám đảm bảo cô gái này chưa đến căn biệt thự này bao giờ nhưng sao lại rành rõi thế kia? Còn về Khả Di, nếu căn nhà này đã cố tình sắp xếp như căn nhà cũ thì việc phòng làm việc ở đâu đối với cô không có gì là khó khăn cả. Cô cứ theo trí nhớ của mình mà đi nhưng không ngờ lại đúng thật. Khả Di mở cửa bước vào, trước mặt cô là một chiếc bàn làm việc lớn, chiếc ghế da to kia đang xoay lưng lại với cô, bóng người đàn ông ngồi trên đấy cũng rất thân thuộc. Khả Di đi đến đối diện chiếc bàn, giọng nhàn nhạt.
"Tôi đến rồi."
Ân Vương Hoàng nghe tiếng Khả Di liền xoay lại, đứng lên đi về phía một chiếc bàn trà trong phòng ngồi xuống, sau đó rót một tách trà rồi nói.
"Qua đây ngồi."
Khả Di nghe lời đi sang đó ngồi xuống đối diện mặt anh, Ân Vương Hoàng đẩy một tách trà sang cho cô nhưng cô lại không uống mà nói thẳng vào vấn đề.
"Yêu cầu của anh là gì?"
"Em thấy căn nhà này thế nào?", Ân Vương Hoàng không trả lời mà hỏi ngược lại Khả Di một câu hỏi kì lạ, không ăn nhập với vấn đề giữa họ chuẩn bị nói tới.
"Ý anh là sao?", Khả Di cảm thấy bất ổn, anh hỏi vậy là có ý gì?
"Căn nhà này từ kiến trúc đến cách bài trí đều y hệt như năm xưa, em có nhận thấy không?", Ân Vương Hoàng trầm mặc như đang hồi tưởng lại quá khứ.
"Tôi không quan tâm lắm đến căn nhà này, yêu cầu của anh là gì? Anh nói đi.", Khả Di tỏ ra lạnh lùng trước những câu nói chứa đầy kí ức của Ân Vương Hoàng.
"Chậc.. chậc... em phải quan tâm chứ vì bắt đầu từ ngày mai em sẽ dọn đến đây sống với tôi.", Ân Vương Hoàng thoát khỏi kỉ niệm, giọng nghiêm túc nhìn Khả Di mà nói. Tất cả đều đang theo kế hoạch của anh.
"Anh nói sao? Dọn đến đây sống? Anh đang nghĩ gì vậy?", Ân Vương Hoàng, rốt cuộc anh muốn gì đây?
"Đúng, yêu cầu của tôi là em dọn đến đây sống và thay đổi thân phận của mình."
"Thân phận? Thay đổi gì chứ?", Khả Di chau mày, cô không hiểu anh đang tính toán gì trong đầu nữa.
"Vợ hay tình nhân, em chọn đi?", Ân Vương Hoàng dứt khoát nhìn sâu vào đôi mắt của Khả Di mà nói. Giọng anh hoàn toàn nghiêm túc và không hề có sự bỡn cợt trong đó, dường như là lời từ sâu trong đáy lòng của anh vậy.
"Anh điên rồi. Chừng nào anh suy nghĩ lại thì hãy gọi cho tôi."
Khả Di cảm thấy không ổn và nghĩ anh đang trêu đùa cô nên cô đứng dậy, cầm túi xách định quay lưng đi. Ngay lúc ấy chính câu nói của Ân Vương Hoàng đã thức tỉnh Khả Di và báo hiệu cho cô biết đây chính là yêu cầu mà anh muốn cô thực hiện.
"Sống cùng tôi hoặc Nhất Phát suy vong, em chọn đi!"
Khả Di quay lại, đôi mắt đẹp giờ đây hoá thành ngọn lửa lớn.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì hả Ân Vương Hoàng? Anh điên rồi. Biết bao nhiêu là thứ sao anh lại có yêu cầu này? Anh là anh rể của tôi, là chồng của chị tôi. Anh đang nghĩ gì mà yêu cầu em vợ sống với mình? Đó là ngoại tình anh biết không?", Khả Di to tiếng.
Ân Vương Hoàng đứng dậy đi đến đối diện Khả Di, bàn tay to của anh nắm chặt lấy cổ tay của cô kéo cô lại gần anh, giọng anh ma mị cùng u tối.
"Lúc đầu tôi chỉ nghĩ yêu cầu là em đừng trốn tránh tôi thôi nhưng từ khi hai chữ "anh rể" phát ra từ miệng của em thì tôi đã nghĩ đến việc biến em trở thành người của tôi.", Ân Vương Hoàng nhếch mép cười xấu xa.
"Anh có quyền gì mà làm như thế?", Khả Di không hề run sợ mà cô còn cứng rắng hét lớn vào mặt Ân Vương Hoàng.
Trái với sự bực tức của Khả Di thì Ân Vương Hoàng cũng chỉ là sự bình thản bao trùm, giọng nói cũng không biến sắc, chỉ là một câu đánh dấu chủ quyền bá đạo dành cho cô.
"Quyền gì à? Quyền em thuộc quyền sở hữu của tôi."
"Tôi không đồng ý.", không, cô không thể phá nát hạnh phúc gia đình của chị cô được.
Ân Vương Hoàng nghe xong liền buông tay Khả Di, đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi rời đi và cũng không quên gửi theo lời phán quyết về mạng sống của Nhất Phát.
"Được thôi, tôi tôn trọng em. Ngày mai em hãy chờ mà nhận tin phá sản của Nhất Phát đi."
"Anh ép tôi?", Khả Di nắm chặt bàn tay co thành nắm đấm.
"Trước giờ tôi chẳng ép ai cả. Tôi cho em lựa chọn mà không phải sao?", còn không ép? Anh nói vậy không ép Khả Di chứ là gì nữa đây?
"Tôi cho em 3 giây để suy nghĩ và trả lời. Sau 3 giây dù em không đưa ra câu trả lời thì coi như em không đồng ý.", Ân Vương Hoàng đang dùng mạng sống của Nhất Phát mà chèn ép Khả Di.
"Thời gian bắt đầu."
"1", Ân Vương Hoàng bắt đầu đếm.
"2"
"Tôi đồng ý. Tôi sẽ làm tình nhân của anh."
Khi chưa kịp đếm đến 3 thì một câu tuyên bố to lớn và kiên quyết của Khả Di đã cắt ngang. Ân Vương Hoàng ép cô, cô không thể không chấp nhận. Được nếu anh đã muốn như thế, tôi sẽ làm cho anh tự chán ghét tôi để anh là người chủ động cắt đứt, như vậy Nhất Phát sẽ không bị tổn hại gì, cả cuộc hôn nhân của chị cũng êm ấm hạnh phúc. Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Khả Di, có lẽ cách đó là cách duy nhất rồi.
Ân Vương Hoàng nhếch miệng quay lại nhìn Khả Di, giọng anh cũng phấn khích đôi chút.
"Tốt, em hãy về dọn đồ đi ngày mai tôi sẽ cho người sang đón em. Nhớ, phải mang đủ đồ và đủ người theo đấy."
Ân Vương Hoàng nói một câu nếu người khác nghe thì thấy không có gì nhưng sâu trong câu nói ấy dường như là ẩn ý. Hai từ "đủ người" được anh nhấn mạnh một cách khác thường. Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm Khả Di, sâu trong ánh mắt đó là hình ảnh cô gái kiên cường với vẻ mặt không chịu khuất phục. Anh thừa biết cô sẽ làm gì tiếp theo nhưng kệ đi, miễn cô đồng ý ở cạnh anh là được. Những kế hoạch của cô? Không cần lo, anh sẽ từ từ mà phá giải nó.
Bình luận facebook