• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • CHƯƠNG 154 YÊU VÔ TẬN, ĐAU VÔ CÙNG

CHƯƠNG 154: YÊU VÔ TẬN, ĐAU VÔ CÙNG

Màn đêm đen kịt, đưa tay ra không nhìn thấy ngón, ánh trăng lẳng lặng từ cánh cửa sổ đang mở rộng chiếu vào phòng, cảnh sắc hoa lệ khắp nơi được mạ lên một tầng ánh sáng mông lung, hết thảy xinh đẹp như trong giấc mộng.

Quách Thanh Tú mất hết sức lực nằm trên thảm trải sàn, đôi mắt ướt mơ màng nhìn về phía ánh trăng.

Một phút đồng hồ trước, đau đớn kích liệt như gần như đã xé rách cơ thể cô.

Cô tưởng rằng mình sắp phải chết rồi.

Nhưng mà, cô không chết, sau khi đau đớn tới chết đi sống trở về, cô tỉnh táo lại.

Mồ hôi khiến mái tóc cô ướt hết, cũng khiến lớp quần áo tren người cô đẫm nước, chúng tỏa hơi lạnh lẽo dán lên cơ thể cô.

Cô không muốn động đậy, một chút sức lực cũng không có, đau đớn đã rút hết sức lực trong người cô đi mất rồi.

Lúc này cô giống như một con cá nằm trên sa mạc, hít thở trong vô thức.

Đột nhiên, tiếng cửa được mở khẽ vang lên, đèn tường màu hồng phấn bật sáng, có tiếng bước chân đi vào.

"Quách Thanh Tú, sao em lại nằm trên mặt đất?"

Mang theo một thân nồng mùi rượu, Lâm Việt Thịnh lo lắng hô lên, "Dì Nguyễn, dì Nguyễn..."

Trên thực tế, dì Nguyễn cũng không phải người vạn năng, chỉ là hô lên như vậy mới giúp hắn giảm bớt cảm giác khủng hoảng và lo lắng trong lòng.

Quách Thanh Tú được ôm lên giường, Lâm Việt Thịnh lo lắng sờ trán cô, rồi lập tức thay cho cô một bộ quần áo ngủ khác.

"Em sao rồi?"

Dì Nguyễn chạy rầm rầm lên trên lầu, cả căn biệt thự dường như trong một khoảnh khắc được sống lại, thế giới này, từ im ắng trở nên âm ĩ ồn ào.

"Em không sao, mọi người ồn quá..." Quách Thanh Tú vươn tay đẩy Lâm Việt Thịnh ra, trong mắt cô có sự kháng cự rõ ràng.

Lâm Việt Thịnh cầm lấy tay cô, ngẫm nghĩ một hồi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua dì Nguyễn, "Dì đi xuống trước đi!"

"Cô Quách không sao chứ?" Dì Nguyễn thấy sắc mặt trắng nhợt của Quách Thanh Tú, cả người như được vớt ra từ trong nước.

"Cháu không sao đâu dì Nguyễn, chỉ là vừa mơ thấy ác mộng rồi ngã xuống đất..."

Quách Thanh Tú chống nhẹ tay ngồi dậy dựa bên gối giường, cô ôm lấy mặt từ từ đi xuống, bước vào toilet.

Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một giấc mộng thôi sao? Cảm giác đau đớn kinh khủng kia chỉ là một giấc mộng? Quách Thanh Tú có chút mơ hồ không rõ.

Ngọn đèn khiến cô không phân biệt được giữa mơ và thực.

"Cô Quách, để tôi đỡ cô..." Dì Nguyễn lại gần.

"Cháu thật sự không sao, dì xuống dưới đi, mọi người ở trong này ồn quá..."

Giọng nói của Quách Thanh Tú vô cùng yếu ớt vô lực, cô nhẹ nhàng đẩy dì Nguyễn ra rồi bước vào toilet. Cô mở nước ấm sau đó ngồi vào trong bồn tắm. Mồ hôi chảy khắp cơ thể khiến người cô dính dớp vô cùng khô chịu, cô muốn được tắm rửa.

Cửa phòng tắm được mở ra từ bên ngoài, bóng Lâm Việt Thịnh tiến vào trong.

"Tắm rửa mà ngay cả quần áo ngủ cũng không cởi."

Nước ấm trùm lên quần áo ngủ khiến quần áo ẩm ướt dán quanh cơ thể cô, đặc biệt là vòng ngực nhô lên một cách rõ ràng khiến Lâm Việt Thịnh đột nhiên sôi trào nhiệt huyết.

Bộ âu phục vẫn mặc nguyên không cởi, hắn ném thẳng đôi giày ra ngoài, vọt vào trong.

Dòng nước ấm từ vòi hoa sen liên tục phun tới không ngừng, hắn ôm lấy cô nhỏ nhắn yêu kiều tới bên bồn tắm, để cô tựa vào mép bồn.

Hắn hôn môi cô, hôn kịch liệt, như khát vọng điên cuồng.

Tựa hồ hắn đã sớm vứt bỏ lời cảnh cáo của bác sĩ Paul Holper ra sau đầu. Hắn muốn cô, muốn nhào nặn cô nhập vào trong cơ thể mình, không để cô rời đi.

Quách Thanh Tú có chút kháng cự, nhẹ nhàng đẩy hắn, "Không được, không được, Lâm Việt Thịnh, không được đụng vào em..."

Giọt nước chảy dọc theo gò má anh tuấn của hắn, xuôi xuống dưới. Đôi môi hắn nóng hồi mà ướt át, từ vòng tai cô miên man tới tận đường cong phía trước.

Quách Thanh Tú hoàn toàn không còn sức lực, không nói ra được bất cứ câu nào nữa.

Cô mặc hắn đỡ lấy vòng éo nhỏ nhắn của mình, chui vào trong cơ thể mình.

Dòng nước khiến quần áo hai người đều ướt đẫm.

Nửa tiếng sau, Quách Thanh Tú gần như xụi lơ được Lâm Việt Thịnh ôm ra ngoài.

Hắn không mặc gì cả, chỉ dùng khăn tắm quấn lấy bộ phận quan trọng, sau đó ôm cô ra khỏi bồn.

Đặt cô lên trên giường, hắn cẩn thận giúp cô lau nước đọng trên tóc rồi dùng máy sấy, sấy khô.

Tóc của cô rất dày, rất dài cũng rất mềm mại, giống như một dải lụa màu đen đẹp đẽ nhất.

Hắn sấy rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, giống như đang đối xử một một tác phẩm nghệ thuật bậc nhất.

Quách Thanh Tú hơi nhắm mắt lại.

Lâm Việt Thịnh trầm mặc không nói một tiếng, cổ họng hắn đã khản đặc, hắn không biết phải nói gì với cô cho tốt.

Có chút vấn đề hắn rất muốn hỏi, nhưng kết quả hỏi ra có lẽ sẽ khiến hắn sụp đổ.

Tay hắn, đang run rẩy không ngừng.

"Lâm Việt Thịnh, có phải em bị mắc một căn bệnh rất đáng sợ không?"

Sau khi hắn sấy khô tóc thì đỡ cô nằm xuống, ánh mắt Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm lên trần nhỏ, lên tiếng hỏi rành mạch.

Thân thể Lâm Việt Thịnh khẽ run, ánh mắt hắn nhìn về nơi khác, "Em muốn nói cái gì?"

Thanh âm khàn khàn giống như hạt cát bị mài, khiến người nghe cảm thấy đau lòng.

"Vừa rồi.... em mơ thấy mình rất đau...." Quách Thanh Tú dừng lại một chút, bàn tay nhỏ lại gắt gao túm chặt ga trải giường, cô rất hy vọng khi đó hắn ở bên cạnh mình.

"Rất đau? Chỉ là mộng thôi ư?"

"Ừm, em cũng không nói rõ được. Em còn tưởng mình sẽ chết. Người mang thai đều đau như vậy sao?" Quách Thanh Tú hỏi.

"Ừm, có lẽ thế! Em không cần suy nghĩ nhiều!" Lâm Việt Thịnh đắp kín chăn cho cô sau đó đứng lên, đột nhiên đi tới chiếc sofa bên cạnh.

"Đêm nay anh ngủ ở sofa!" Hắn ngồi xuống, sau đó tắt đèn.

Hắn không hề muốn ngủ. Trên thực tế, hắn chẳng hề buồn ngủ, hắn không muốn cứ nằm bên cạnh cô như vậy, làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.

Cho nên hắn dứt khoát chọn tới sofa. Trong bóng tối, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt chiếu qua khung cửa sổ.

Quách Thanh Tú nhắm mắt lại, ánh mắt như bị cát xoa, rất chua xót, rất đau đớn.

Một màn điên cuồng mãnh liệt vừa rồi lại lần nữa hiện lên trong đầu cô, cô tưởng rằng hắn sẽ ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Không ngờ được rằng, hắn thà ngủ ở sofa cũng không chịu ở bên cô.

Lẽ nào, giữa bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi.

Một đêm này cũng xem như trôi qua, Quách Thanh Tú rời giường, đầu có chút khó chịu. Cô nhìn về phía sofa, trên sofa đã chẳng còn bóng ai. Trong đêm cô mơ hồ nhớ được, dường như hắn đã tới rém chăn cho cô một lần.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, có chút chói mắt.

Trên mặt bàn trà trong suốt có một chiếc gạt tàn thủy tinh, bên trong đựng đầy tàn thuốc, có vài điếu mới đốt được một nửa thì tắt.

Quách Thanh Tú đứng dậy, cô lấy một chiếc váy ngắn ra khỏi tủ quần áo, vừa mới mặc vào người thì chiếc váy đã trượt xuống dưới.

Cô kinh ngạc, gầy đến vậy sao!!!

Đáng ra không nên như thế! Người có thai, vòng eo phải to lên mới đúng, nhưng cô thì lại gầy đi!!

"Dì Nguyễn, dì Nguyễn..." Quách Thanh Tú hoảng hốt kêu lên, dì Nguyễn vội vàng từ ngoài chạy vào.

"Chuyện gì vậy cô Quách?" Khuôn mặt dì Nguyễn sợ hãi, bà còn tưởng rằng có chuyện gì đáng sợ xảy ra.

"Dì nhìn tôi xem có phải gầy đi không?"

"Đúng vậy, cô Quách bị hôn mê bảy ngày, chỉ có thể dựa vào tiêm thuốc để duy trì, cơ thể chắc chắn sẽ gầy. Cho nên mới nói, giờ cô phải ăn nhiều một chút, đề phòng cơ thể lại tiếp tục gầy!"

"Ồ, được rồi!" Quách Thanh Tú chọn một chiếc váy đuôi xòe rộng để mặc.

"Trước khi cậu ba tới công ty có dặn dò, nói mấy ngày này cô Quách không cần tới công ty, ở trong nhà nghỉ ngơi là được rồi!"

"Tôi không muốn ngồi mốc meo ở nhà, rất buồn bực. Tôi tới công ty xem xem. Mấy hôm nay còn có một vị khách... Ôi, xong, chắc đã muộn rồi, chết tiệt, coi cái trí nhớ của tôi này!"

Quách Thanh Tú vội vàng mặc quần áo, lúc đi ăn sáng còn cố ý ăn nhiều một chút.

Quách Thanh Tú thấy rất kỳ lạ, tối hôm qua, cảm giác đau đớn kia mãnh liệt vậy, thế mà nó đi cũng nhanh vô cùng.

Đã không tạo thương tổn gì cho cơ thể cô, cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.

Có lẽ thật sự là mơ rồi!

Sau khi tới công ty, vài người nhân viên nhìn thấy Quách Thanh Tú trở về, nhao nhao xông tới thăm hỏi ân cần.

"Cô Quách, nghe nói cô bị bệnh, giờ thân thể đã tốt chưa?"

"Cô Quách, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày?"

"Cô Quách, nhìn cô thon thả đi nhiều nha!"

Đối diện với nhiệt tình của đồng nghiệp, trong lòng Quách Thanh Tú ấm áp vô cùng, "Tôi không sao, mọi người đi làm việc đi!"

Dương Hà Khuê bước tới sau cùng, cô ta cười tít mắt nhìn Quách Thanh Tú, "Mừng cô quay về."

Quách Thanh Tú sắc bén nhìn cô ta một cái, "Cô thật lòng hoan nghênh tôi?"

"Đương nhiên, cô xem, lúc cô không ở đây, tôi thay cô xử lý công ty gọn gàng ngăn nắp, đây có phải công lao của tôi hay không?"

Quách Thanh Tú lạnh mặt, bước chân không dừng đi tới văn phòng trên lầu.

"Theo tôi lên!"

Khóe miệng Dương Hà Khuê lộ ra một nụ cười không dễ nhận ra, từ từ đi theo phía sau Quách Thanh Tú bước vào văn phòng.

Quách Thanh Tú đặt túi lên bàn, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Hà Khuê.

"Tối hôm qua, cô ở cùng Lâm Việt Thịnh?"

Dương Hà Khuê hơi nhếch môi, "Ôi, chuyện này anh ấy cũng nói với cô?"

Quách Thanh Tú vung tay lên, một món đồ sáng lấp lánh bị ném tới trước mặt Dương Hà Khuê sau đó rơi xuống đất.

Đó là một chiếc vòng tai nho nhỏ, Dương Hà Khuê khom lưng nhặt lên, cầm chiếc vòng tai trong tay.

Con ngươi xoay chuyển, "Ai ya, tối qua tôi còn tìm khắp nơi, thì ra là cô nhặt được, cảm ơn cô nha!"

Quách Thanh Tú cười lạnh, "Hừ, nếu cô đã đặt vòng tai trong túi áo Lâm Việt Thịnh, không phải vì muốn tôi biết sao? Được rồi, giờ tôi đã biết, cô còn muốn nói gì thì nói thẳng đi!"

Dương Hà Khuê ngồi xuống ghế sofa, đôi chân trắng ngọc ngà thon dài vắt lên nhau, đột nhiên cô ta cười lên khanh khách.

"Cô giận sao? Chỉ là một đêm vui vẻ thôi, cô có cần nghiêm túc vậy không? Dù sao không phải tôi thì cũng là người đàn bà khác."

Quách Thanh Tú không bị cô ta chọc giận, ngược lại còn cười lạnh, "Một đêm vui vẻ? Cô cảm thấy tôi sẽ tin ư?"

"Ồ? Tin hay không tùy cô, dù sao chúng tôi cũng làm rồi."

Trong lòng Quách Thanh Tú biết rất rõ, vốn dĩ tối qua cô còn nghi ngờ Lâm Việt Thịnh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng tối qua sau khi trở về, hai người ở trong bồn tắm gần như đòi hỏi điên cuồng, điều này rõ ràng cho thấy hắn không lăng nhăng ở ngoài.

Người đàn ông của mình, cô vẫn hiểu rất rõ.

"Dương Hà Khuê, từ giờ trở đi, cô bị sa thải. Đến bộ phận nhân sự lấy tiền lương rồi đi đi!" Quách Thanh Tú lạnh lùng nói.

"Quách Thanh Tú, cô có biết mình đang hành động theo cảm tính không? Cô vì việc riêng của mình, phát tiết cảm xúc lên công việc. Là một bà chủ, chuyện này đối với công ty của cô rất tốt đấy."

Quách Thanh Tú không nghe cô ta dông dài, lập tức gọi điện thoại, "Bảo vệ, tới đưa Dương Hà Khuê ra ngoài."

Dương Hà Khuê chủ động đứng lên, "Tôi đi, tôi đi, cô sẽ hối hận thôi."

Quách Thanh Tú cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn cô ta.

Có lẽ tài năng của Dương Hà Khuê có thể mang tới lợi ích cho công ty của cô. Nhưng mà, cô không muốn cuộc sống của mình khó chịu, lại càng không muốn đặt một trái bom hẹn giờ nguy hiểm bên cạnh mình.

Vốn dĩ cô cho rằng Dương Hà Khuê sẽ ngoan ngoãn làm việc, không ngờ cô ta lại chủ động đi quyến rũ Lâm Việt Thịnh, gây mâu thuẫn giữa hai người, cho nên, cô không thể giữ cô ta lại nữa.

Bảo vệ xuất hiện ở cửa văn phòng, Dương Hà Khuê không cam lòng bước ra ngoài, cô ta còn nở một nụ cười đắc ý với Quách Thanh Tú, "Quách Thanh Tú, một ngày nào đó cô sẽ phải tới xin tôi ở lại."

Quách Thanh Tú phất phất tay, ý bảo bảo vệ dẫn cô ta ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom