Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 15 PHỤ NỮ PHẢI CHỦ ĐỘNG MỘT CHÚT (PHẦN MỘT)
CHƯƠNG 15: PHỤ NỮ PHẢI CHỦ ĐỘNG MỘT CHÚT (PHẦN MỘT)
Dưới ánh mắt háo sắc của hắn, Quách Thanh Tú lột sạch quần áo trên người, dùng hai tay ôm lấy bộ ngực đầy đặn của mình, cơ thể trắng ngần không ngừng run rẩy, mặt mũi xám ngoét đi về phía hắn.
"Qua đây, hôn tôi." Hắn ra lệnh như một tên bạo chúa.
Lòng tự tôn của Quách Thanh Tú một lần nữa bị hiện thực giẫm nát như bùn, cô nhẹ nhàng ghé lên môi hắn. Đôi môi mềm mại nhưng lạnh lẽo của cô thấm nước mắt, khiến nó trở nên đắng chát. Lâm Việt Thịnh nếm được vị mặn đắng của nước mắt, đột nhiên không hiểu sao lại thấy trái tim mình như bị cái gì đó đâm phải.
Hắn đẩy mạnh Quách Thanh Tú ra, mắng cô với vẻ chán ghét: "Như người chết vậy, chẳng có chút tình thú nào cả."
"Đúng là xui tận mạng, sao tôi lại gặp phải thứ phụ nữ ngu xuẩn như cô chứ, mặc quần áo vào, ra ngoài ngay."
Lâm Việt Thịnh làm việc nhanh gọn dứt khoát, khoác áo vest lên, đạp cửa bước ra ngoài. Quách Thanh Tú nhanh chóng mặc lại quần áo, đi theo sau hắn. Lúc đi ngang qua phòng khách, Trịnh Ngọc Nhi lại sống chết theo đuôi, hờn dỗi ôm lấy hắn.
"Anh Lâm, tổng giám đốc Lâm, vai nữ chính của bộ phim lần này có thể để lại cho tôi không? Người ta yêu anh thế này cơ mà." Cô ta vừa nói vừa thả thính.
Lâm Việt Thịnh nhíu mày chán ngán, đưa tay đẩy cô ta ra: "Cút xa xa ra, đừng có tới làm phiền tôi!"
Quách Thanh Tú dùng ánh mắt thương cảm nhìn Trịnh Ngọc Nhi, ban nãy vẫn còn quấn quýt hoan ái như cá với nước, chớp mắt một cái đã bị Lâm Việt Thịnh đạp ra xa. Không biết người phụ nữ này ngốc nghếch hay Lâm Việt Thịnh vốn dĩ đã là động vật máu lạnh nữa.
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Việt Thịnh, Quách Hoàng Ngân cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Bác sĩ dặn dò thêm: "Bệnh nhân không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa, nếu không sẽ còn tái phát. Dạng bệnh này, người nhà cũng biết rõ mà, bệnh nhân sống được đến hai mươi đã là khá lắm rồi, nếu còn tái phát, có lẽ chúng tôi cũng hết cách." Đây là những lời mà bác sĩ nói riêng với Quách Thanh Tú và Quách Tuấn Kiệt trong phòng làm việc.
Quách Thanh Tú thoáng chốc buồn bã hẳn. Trong phòng bệnh, Quách Hoàng Ngân đang nắm lấy tay Lâm Việt Thịnh, hai mắt hiện lên nụ cười hạnh phúc: "Cảm ơn anh, Tuấn Khanh, nếu như không có anh, có lẽ em thực sự không thể tỉnh lại được."
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm vào Lâm Việt Thịnh, vô cùng căng thẳng, chỉ sợ hắn gây ra thêm động thái quá khích nào. Đôi mắt sâu như hồ nước của Lâm Việt Thịnh liếc nhìn góc nghiêng của Quách Hoàng Ngân, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười.
"Hoàng Ngân, em an tâm dưỡng bệnh đi, đừng nghĩ nhiều."
"Tuấn Khanh, em nằm mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, em mơ thấy mình bị bao trùm trong một đám sương mù đen đặc, chạy thế nào cũng không chạy ra được. Sau cùng em nhìn thấy bóng dáng anh ở trước mặt nên guồng chân đuổi theo, đuổi mãi mới tỉnh dậy được."
Nụ cười của Lâm Việt Thịnh hơi cứng lại, Quách Thanh Tú thấy vậy vội vàng ngồi thụp xuống, nắm lấy bàn tay của Quách Hoàng Ngân, an ủi chị mình: "Chị ơi, chị yên tâm, không có ai bỏ rơi chị đâu, em đây, cả... anh ấy nữa, chúng em sẽ luôn bảo vệ chị."
Bấy giờ Quách Hoàng Ngân mới gật đầu hài lòng, cô nhìn Lâm Việt Thịnh mà khóe mắt trào ra một giọt lệ trong vắt. Tuấn Khanh, trong mắt anh thực sự có hình bóng em sao?
Bên ngoài bệnh viện, sắc trời đã tối. Quách Thanh Tú đứng chắn trước mặt chiếc Ferrari màu đỏ rực của Lâm Việt Thịnh, không chịu để hắn đi.
"Cô đã lãng phí ba tiếng đồng hồ của tôi rồi, cô còn muốn thế nào nữa?"
"Lâm Việt Thịnh, chăm, chăm sóc chị tôi là trách nhiệm của anh..."
Lâm Việt Thịnh gõ gõ lên vô lăng, giận dữ vô cùng: "Trách nhiệm cái con khỉ, được, tôi nói thật với cô nhé, tôi đính hôn cùng chị cô chẳng qua chỉ là một giao dịch với Quách Tuấn Kiệt thôi, cô đã hiểu chưa?"
Quách Thanh Tú chấn động, lẽ nào những lời Lâm Việt Thịnh nói như con gái nhà họ Quách gì gì đó là vì chuyện này sao? Lâm Việt Thịnh nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của Quách Thanh Tú mà nở nụ cười xấu xa: "Có điều, nếu như cô chịu làm tình nhân của tôi, tôi có thể suy xét đến việc tiếp tục chăm sóc cho chị cô. Với cái kiểu sống dở chết dở ấy, chắc cũng không còn được mấy ngày đâu."
Dưới ánh mắt háo sắc của hắn, Quách Thanh Tú lột sạch quần áo trên người, dùng hai tay ôm lấy bộ ngực đầy đặn của mình, cơ thể trắng ngần không ngừng run rẩy, mặt mũi xám ngoét đi về phía hắn.
"Qua đây, hôn tôi." Hắn ra lệnh như một tên bạo chúa.
Lòng tự tôn của Quách Thanh Tú một lần nữa bị hiện thực giẫm nát như bùn, cô nhẹ nhàng ghé lên môi hắn. Đôi môi mềm mại nhưng lạnh lẽo của cô thấm nước mắt, khiến nó trở nên đắng chát. Lâm Việt Thịnh nếm được vị mặn đắng của nước mắt, đột nhiên không hiểu sao lại thấy trái tim mình như bị cái gì đó đâm phải.
Hắn đẩy mạnh Quách Thanh Tú ra, mắng cô với vẻ chán ghét: "Như người chết vậy, chẳng có chút tình thú nào cả."
"Đúng là xui tận mạng, sao tôi lại gặp phải thứ phụ nữ ngu xuẩn như cô chứ, mặc quần áo vào, ra ngoài ngay."
Lâm Việt Thịnh làm việc nhanh gọn dứt khoát, khoác áo vest lên, đạp cửa bước ra ngoài. Quách Thanh Tú nhanh chóng mặc lại quần áo, đi theo sau hắn. Lúc đi ngang qua phòng khách, Trịnh Ngọc Nhi lại sống chết theo đuôi, hờn dỗi ôm lấy hắn.
"Anh Lâm, tổng giám đốc Lâm, vai nữ chính của bộ phim lần này có thể để lại cho tôi không? Người ta yêu anh thế này cơ mà." Cô ta vừa nói vừa thả thính.
Lâm Việt Thịnh nhíu mày chán ngán, đưa tay đẩy cô ta ra: "Cút xa xa ra, đừng có tới làm phiền tôi!"
Quách Thanh Tú dùng ánh mắt thương cảm nhìn Trịnh Ngọc Nhi, ban nãy vẫn còn quấn quýt hoan ái như cá với nước, chớp mắt một cái đã bị Lâm Việt Thịnh đạp ra xa. Không biết người phụ nữ này ngốc nghếch hay Lâm Việt Thịnh vốn dĩ đã là động vật máu lạnh nữa.
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Việt Thịnh, Quách Hoàng Ngân cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Bác sĩ dặn dò thêm: "Bệnh nhân không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa, nếu không sẽ còn tái phát. Dạng bệnh này, người nhà cũng biết rõ mà, bệnh nhân sống được đến hai mươi đã là khá lắm rồi, nếu còn tái phát, có lẽ chúng tôi cũng hết cách." Đây là những lời mà bác sĩ nói riêng với Quách Thanh Tú và Quách Tuấn Kiệt trong phòng làm việc.
Quách Thanh Tú thoáng chốc buồn bã hẳn. Trong phòng bệnh, Quách Hoàng Ngân đang nắm lấy tay Lâm Việt Thịnh, hai mắt hiện lên nụ cười hạnh phúc: "Cảm ơn anh, Tuấn Khanh, nếu như không có anh, có lẽ em thực sự không thể tỉnh lại được."
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm vào Lâm Việt Thịnh, vô cùng căng thẳng, chỉ sợ hắn gây ra thêm động thái quá khích nào. Đôi mắt sâu như hồ nước của Lâm Việt Thịnh liếc nhìn góc nghiêng của Quách Hoàng Ngân, khóe miệng bất giác cong lên thành một nụ cười.
"Hoàng Ngân, em an tâm dưỡng bệnh đi, đừng nghĩ nhiều."
"Tuấn Khanh, em nằm mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, em mơ thấy mình bị bao trùm trong một đám sương mù đen đặc, chạy thế nào cũng không chạy ra được. Sau cùng em nhìn thấy bóng dáng anh ở trước mặt nên guồng chân đuổi theo, đuổi mãi mới tỉnh dậy được."
Nụ cười của Lâm Việt Thịnh hơi cứng lại, Quách Thanh Tú thấy vậy vội vàng ngồi thụp xuống, nắm lấy bàn tay của Quách Hoàng Ngân, an ủi chị mình: "Chị ơi, chị yên tâm, không có ai bỏ rơi chị đâu, em đây, cả... anh ấy nữa, chúng em sẽ luôn bảo vệ chị."
Bấy giờ Quách Hoàng Ngân mới gật đầu hài lòng, cô nhìn Lâm Việt Thịnh mà khóe mắt trào ra một giọt lệ trong vắt. Tuấn Khanh, trong mắt anh thực sự có hình bóng em sao?
Bên ngoài bệnh viện, sắc trời đã tối. Quách Thanh Tú đứng chắn trước mặt chiếc Ferrari màu đỏ rực của Lâm Việt Thịnh, không chịu để hắn đi.
"Cô đã lãng phí ba tiếng đồng hồ của tôi rồi, cô còn muốn thế nào nữa?"
"Lâm Việt Thịnh, chăm, chăm sóc chị tôi là trách nhiệm của anh..."
Lâm Việt Thịnh gõ gõ lên vô lăng, giận dữ vô cùng: "Trách nhiệm cái con khỉ, được, tôi nói thật với cô nhé, tôi đính hôn cùng chị cô chẳng qua chỉ là một giao dịch với Quách Tuấn Kiệt thôi, cô đã hiểu chưa?"
Quách Thanh Tú chấn động, lẽ nào những lời Lâm Việt Thịnh nói như con gái nhà họ Quách gì gì đó là vì chuyện này sao? Lâm Việt Thịnh nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của Quách Thanh Tú mà nở nụ cười xấu xa: "Có điều, nếu như cô chịu làm tình nhân của tôi, tôi có thể suy xét đến việc tiếp tục chăm sóc cho chị cô. Với cái kiểu sống dở chết dở ấy, chắc cũng không còn được mấy ngày đâu."
Bình luận facebook