Viet Writer
Và Mai Có Nắng
MỞ ĐẦU
Trên thảm trải sàn, trên ghế sofa, ngay cả trên giường vương vãi đầy quần áo, váy của phụ nữ, đồ lót bị xé tan tành, áo sơ mi của đàn ông, cà vạt, quần dài... Không khí trong phòng tràn ngập hơi thở hoan ái. Trên chiếc giường đôi rất rộng kiểu châu Âu, ga giường và chăn gối vẫn giữ nguyên vẻ hỗn loạn sau trận tình ái kịch liệt.
Người đàn ông đang ngủ trong tình trạng khỏa thân kia có gương mặt tuấn tú, cơ thể đầy đặn và săn chắc với lồng ngực cường tráng và làn da màu lúa mạch khỏe khoắn. Sau cơn hoan ái điên cuồng, hắn chìm vào giấc ngủ say. Người đàn ông này, cho dù đang ngủ, vẫn để lộ khí chất hoang dã và ngông cuồng như con báo săn nguy hiểm, khiến người ta không dám lại gần.
Một phía khác của chiếc giường là một cô gái với gương mặt thanh tú, mái tóc đen nhánh tán loạn phủ lên tấm lưng gầy trắng nõn, nước mắt làm tầm nhìn của cô mơ hồ, con ngươi đen láy được bao trùm bởi tuyệt vọng, mất mát, hoảng sợ, khuất nhục...
"Quách Thanh Tú, cô nghe cho rõ đây, con gái nhà họ Quách các cô sinh ra là để cho tôi chơi."
"Quách Thanh Tú, tôi chưa từng yêu cô, càng không yêu chị cô, chỉ chơi đùa thôi, tại sao các cô phải tin là thật nhỉ."
"Quách Thanh Tú, tôi muốn vấy bẩn cô đấy, muốn khiến cô xấu xí đấy, để cô mãi mãi chìm đắm bên dưới cơ thể tôi."
"Quách Thanh Tú, tôi chơi chán rồi, cô cút đi!"
"Quách Thanh Tú, mẹ kiếp, cô có sĩ diện không vậy, tôi chơi cô ngán lắm rồi, cô còn sống chết quấn riết lấy tôi làm gì, cút, cút ngay đi, có nghe thấy không!"
Kí ức đáng sợ như một bức màn đen lan rộng, con dao gọt hoa quả trên tay Quách Thanh Tú dứ dứ trên lồng ngực của người đàn ông kia. Cô cắn chặt môi dưới, hai tay run rẩy nhưng không có can đảm để đâm xuống. Bỗng chốc, người đàn ông kia mở bừng hai mắt, đôi mắt sâu và con ngươi sáng của hắn trào ra ý vị châm biếm, hắn lật người đè nghiến cơ thể cô xuống, hai bàn tay ngang ngược bóp lấy bộ ngực căng đầy của cô mà mặc sức vầy vò...
"Quách Thanh Tú, muốn đấu với tôi sao, cô không có bản lĩnh đó đâu, bây giờ không có, tương lai cũng không đào đâu ra được." Cánh tay mảnh dẻ của Quách Thanh Tú bất lực buông thõng xuống, con dao gọt hoa quả trong tay rơi trên sàn nhà, nước mắt lặng lẽ lăn dài...
Trên thảm trải sàn, trên ghế sofa, ngay cả trên giường vương vãi đầy quần áo, váy của phụ nữ, đồ lót bị xé tan tành, áo sơ mi của đàn ông, cà vạt, quần dài... Không khí trong phòng tràn ngập hơi thở hoan ái. Trên chiếc giường đôi rất rộng kiểu châu Âu, ga giường và chăn gối vẫn giữ nguyên vẻ hỗn loạn sau trận tình ái kịch liệt.
Người đàn ông đang ngủ trong tình trạng khỏa thân kia có gương mặt tuấn tú, cơ thể đầy đặn và săn chắc với lồng ngực cường tráng và làn da màu lúa mạch khỏe khoắn. Sau cơn hoan ái điên cuồng, hắn chìm vào giấc ngủ say. Người đàn ông này, cho dù đang ngủ, vẫn để lộ khí chất hoang dã và ngông cuồng như con báo săn nguy hiểm, khiến người ta không dám lại gần.
Một phía khác của chiếc giường là một cô gái với gương mặt thanh tú, mái tóc đen nhánh tán loạn phủ lên tấm lưng gầy trắng nõn, nước mắt làm tầm nhìn của cô mơ hồ, con ngươi đen láy được bao trùm bởi tuyệt vọng, mất mát, hoảng sợ, khuất nhục...
"Quách Thanh Tú, cô nghe cho rõ đây, con gái nhà họ Quách các cô sinh ra là để cho tôi chơi."
"Quách Thanh Tú, tôi chưa từng yêu cô, càng không yêu chị cô, chỉ chơi đùa thôi, tại sao các cô phải tin là thật nhỉ."
"Quách Thanh Tú, tôi muốn vấy bẩn cô đấy, muốn khiến cô xấu xí đấy, để cô mãi mãi chìm đắm bên dưới cơ thể tôi."
"Quách Thanh Tú, tôi chơi chán rồi, cô cút đi!"
"Quách Thanh Tú, mẹ kiếp, cô có sĩ diện không vậy, tôi chơi cô ngán lắm rồi, cô còn sống chết quấn riết lấy tôi làm gì, cút, cút ngay đi, có nghe thấy không!"
Kí ức đáng sợ như một bức màn đen lan rộng, con dao gọt hoa quả trên tay Quách Thanh Tú dứ dứ trên lồng ngực của người đàn ông kia. Cô cắn chặt môi dưới, hai tay run rẩy nhưng không có can đảm để đâm xuống. Bỗng chốc, người đàn ông kia mở bừng hai mắt, đôi mắt sâu và con ngươi sáng của hắn trào ra ý vị châm biếm, hắn lật người đè nghiến cơ thể cô xuống, hai bàn tay ngang ngược bóp lấy bộ ngực căng đầy của cô mà mặc sức vầy vò...
"Quách Thanh Tú, muốn đấu với tôi sao, cô không có bản lĩnh đó đâu, bây giờ không có, tương lai cũng không đào đâu ra được." Cánh tay mảnh dẻ của Quách Thanh Tú bất lực buông thõng xuống, con dao gọt hoa quả trong tay rơi trên sàn nhà, nước mắt lặng lẽ lăn dài...
Bình luận facebook