Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 25 MẤY NGƯỜI ĐỪNG KHÔNG COI AI RA GÌ NHƯ VẬY
CHƯƠNG 25: MẤY NGƯỜI ĐỪNG KHÔNG COI AI RA GÌ NHƯ VẬY
Lâm Việt Thịnh dường như không để tâm lắm, ánh mắt của hắn đang tìm kiếm gì đó trong đám đông.
Bóng dáng của Đinh Thiên Thiên nhanh chóng chen ra khỏi đoàn người.
Cô ta trườn tới bên cạnh Lâm Việt Thịnh như một con rắn xinh đẹp kiều diễm, vô cùng linh hoạt mà độc chiếm Lâm Việt Thịnh, hai người đó hôn nhau điên cuồng ngay tại chỗ, sau cùng nắm tay dắt díu nhau ra khỏi đám đông, Lâm Việt Thịnh đã không đợi được mà đè cô ta vào sau gốc cây giả.
Hắn mò bàn tay cởi bỏ quần áo vốn đã ít ỏi của cô ta, để lộ ra bộ ngực căng đầy rung rinh.
Có vẻ như một màn "nóng bỏng" lại sắp tái diễn.
Quách Thanh Tú thấy hai mắt Quách Hoàng Ngân loang loáng nước, cô nhíu mày lại, đột nhiên kéo chị cô lùi về sau, cầm que kem trong tay ném lên người Đinh Thiên Thiên.
Một thứ lạnh toát đột nhiên ập tới, Đinh Thiên Thiên hét ầm lên, cô ta hoảng loạn đẩy Lâm Việt Thịnh ra, đưa tay sờ một cái, khắp mặt toàn thứ gì đó dinh dính ươn ướt.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi, cô nhóc kia cuối cùng cũng nổi bão, ghen rồi chứ gì?
"Tổng, tổng giám đốc Lâm, tôi vào phòng vệ sinh một chút..."
Lớp trang điểm hoàn hảo của Đinh Thiên Thiên dính hết lên mặt, trông không khác gì diễn viên vai mặt hoa trong các vở tuồng.
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh lộ ra vẻ chán ghét: "Hết hứng rồi, cô không cần đến nữa!"
"Đừng mà, tổng giám đốc Lâm, tôi chỉ cần mười phút là xong ngay."
Lâm Việt Thịnh đẩy Đinh Thiên Thiên đang chật vật ra: "Tôi còn việc khác, cô đừng tới nữa."
"Ồ, vậy còn việc của chồng tôi..." Đinh Thiên Thiên hỏi với vẻ kinh hoàng, cô ta đã chuẩn bị tối nay sẽ hiến thân rồi, sau đó có thể cứu vãn được sự nghiệp của chồng mình.
Lâm Việt Thịnh nhìn cô ta với vẻ vô cùng xem thường: "Bảo chồng cô đến tìm nhân viên cấp dưới của tôi, tốt nhất thì hãy nói với ông ta rằng, dùng thực sự mà chứng minh chứ đừng dùng vợ mình để trao đổi."
Đinh Thiên Thiên hổ thẹn vô cùng, cô ta biết mình có tiếp tục quấn lấy hắn cũng vô dụng, chỉ có thể chuồn đi.
Lâm Việt Thịnh quát lên với gốc cây giả: "Ra đây!"
Quách Thanh Tú yếu ớt ló đầu ra, chớp chớp mắt, Lâm Việt Thịnh nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng yêu vừa mơ màng của cô mà một chỗ mềm mại nào đó trong lòng như tan chảy.
Hắn, hình như đã thích cô gái này rồi.
"Qua đây." Lâm Việt Thịnh ra lệnh vô cùng ngang ngược.
Quách Hoàng Ngân nhân lúc ấy mà đứng ra, vội vàng hòa giải: "Tuấn Khanh, Thanh Tú không hiểu chuyện, anh đừng nổi giận với con bé."
Lâm Việt Thịnh nhìn Quách Hoàng Ngân, mặt hắn không có biểu cảm gì, hồi lâu sau mới nói: "Được rồi, các em cứ từ từ chơi đi, anh còn phải xã giao."
Có Quách Hoàng Ngân ở đây, hắn không thể làm gì được, chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.
Người phụ nữ chết tiệt này, tại sao cứ nhìn cô hắn lại thấy máu huyết căng tràn nhỉ,
Nhìn theo bóng lưng nhanh chóng biến mất trong đám đông của Lâm Việt Thịnh, vẻ thất vọng trong ánh mắt của Quách Hoàng Ngân từ từ lan rộng ra.
"Chị ơi, thực ra đàn ông tốt trên thế giới này vẫn còn nhiều lắm, nếu như chị không thích anh ta, hai người có thể chia tay, dù sao chị vẫn còn trẻ mà, có cơ hội tìm thấy người đàn ông tốt hơn."
Quách Thanh Tú khuyên giải, nếu như chị cô có thể bước ra khỏi cuộc hôn nhân này, vậy thì cô cũng có thể được giải thoát, một sợi xích mà cùng lúc khóa chặt hai người.
Quách Hoàng Ngân quay đầu lại, nhìn Quách Thanh Tú bằng ánh mặt dịu dàng: "Thanh Tú, em vẫn còn nhỏ, em không hiểu được tình yêu có ý nghĩa thế nào. Ha ha, có lẽ bây giờ nói với em những điều này quá cứng nhắc rồi, đợi khi nào em lớn lên em sẽ hiểu thôi.”
"Dạ." Quách Thanh Tú đáp một tiếng, nửa hiểu nửa không.
Cô không hiểu được ý nghĩa của tình yêu sao? Tất nhiên là cô hiểu, người trong lòng cô, bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng thay đổi, hơn mười năm trời khắc sâu trong tâm trí cô.
"Thanh Tú, cảm ơn tất cả những điều em đã hi sinh vì chị."
Lời nói của Quách Hoàng Ngân vô cùng thương cảm, "tất cả" mà cô nói, ẩn chứa nhiều hàm ý.
Nhưng lúc này Quách Thanh Tú nghe mà không hiểu, cô luôn cho rằng chị cô căn bản không biết đến bản tính tàn ác của Lâm Việt Thịnh.
Cô còn tưởng rằng "tất cả" trong lời chị cô nói là chỉ chuyến đi du lịch Maldives này.
"Ha ha, chị à, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, không sao đâu ạ."
Quách Hoàng Ngân nhắm mắt lại với vẻ hơi mệt mỏi: "Thanh Tú, chị mệt rồi, chị về trước đây, em cứ ở đây chơi nhé."
"Chị ơi, để em đưa chị về!"
"Không cần đâu, có mấy bước thôi mà, chị tự đi được."
Quách Thanh Tú cứ kiên trì mãi, sau cùng đưa Quách Hoàng Ngân về phòng rồi mới ra.
Trong bầu trời đêm, cô đột nhiên nhìn thấy, ở hòn đảo đối diện, có ai đó đang đốt pháo hoa, vô cùng xinh đẹp, hết chùm này đến chùm khác.
Pháo hoa nở rực trong bầu trời, từ từ xếp lại thành mấy chữ, Thanh Tú, anh đợi em!
Là anh Hải, trời ạ, nhất định là anh Hải.
Anh ấy đang gọi cô sao? Quách Thanh Tú vô cùng căng thẳng, vô cùng lo lắng.
Tình yêu vốn được giấu nơi đáy lòng dần dần bị đánh thức, bây giờ trong trái tim Quách Thanh Tú có hai giọng nói: Một giọng nói bảo rằng hãy đi gặp anh Hải đi! Cho dù không thể thành người yêu thì làm bạn bè cũng được mà. Một giọng nói khác ngăn lại, Quách Thanh Tú, bây giờ mày chỉ là một thứ ăn hại, một kẻ thứ ba, một ả tình nhân xấu xí, anh Hải gặp được mày rồi chắc sẽ ghét lắm, thậm chí còn không muốn làm bạn bè gì với mày đâu.
Hai giọng nói độc thoại nội tâm không ngừng đấu đá với nhau.
"Bùm!" Thêm một chùm pháo hoa nữa nở rộ trên bầu trời, ánh sáng xán lạn của nó chiếu vào mặt Quách Thanh Tú, khiến gương mặt cô càng thêm trắng.
Thanh Tú, anh đang đợi em.
Anh kiên trì kêu gọi một cách khó hiểu, như ma thuật vậy, khiến Quách Thanh Tú từ từ mất đi lí trí, cô bất chấp tất cả nhảy vào dòng nước, bơi về phía hòn đảo kia.
Trên hòn đảo nhỏ, Tăng Thanh Hải đốt xong que pháo cuối cùng trong tay.
Anh vốn dĩ đã từ bỏ việc tìm kiếm Quách Thanh Tú, nhưng lần gặp tình cờ trên đường đã khiến trái tim anh nhen lên ngọn lửa hi vọng.
Bóng lưng của cô gái ấy giống Quách Thanh Tú đến như vậy, chắc chắn cô ấy chưa chết, chắc chắn cô chỉ đang trốn ở nơi nào đó. Giống như hồi nhỏ họ chơi trốn tìm với nhau, cô trốn xuống gầm giường, khiến anh tìm cả ngày trời không thấy đâu, lúc đó anh sợ muốn chết, còn tưởng cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thế mà khi anh sắp phát điên lên, cô mới cười khúc khích chui ra từ trong gầm giường.
Khi đó cô ấy mới bốn tuổi, đó là lần đầu tiên anh cảm thấy hóa ra trong cuộc đời mình, cô ấy quan trọng đến thế, cũng bắt đầu từ lần đó, anh quyết định sẽ bảo vệ cô cả đời.
Mà lần này, chắc chắn cũng là như thế.
Thanh Tú, anh Hải nhớ em như thế, em rốt cuộc đã trốn ở nơi nao?
"Anh Hải, nếu như Thanh Tú nhìn thấy, chắc chắn cô ấy sẽ đến thôi. Bây giờ anh đã đốt mười mấy cây pháo rồi, nếu như cô ấy ở trên đảo thật, nhất định sẽ nhìn thấy." Lý Vi Vi lên tiếng an ủi.
Đêm đã về khuya, Tăng Thanh Hải nhích nhích cái chân tê rần của mình, trong mắt anh ngập tràn sự thất vọng.
Thanh Tú, em thực sự sẽ nhìn thấy chứ?
Lý Vi Vi thấy Tăng Thanh Hải vẫn còn cố chấp đợi tiếp, đột nhiên ôm bụng kêu lên.
"Đau bụng quá..."
Tăng Thanh Hải căng thẳng nhìn cô: "Sao thế, Vi Vi?"
"Có lẽ em ăn nhầm thứ gì rồi, đau bụng quá, Anh Hải..." Lý Vi Vi ngã nhào vào vòng tay rộng lớn của anh.
Tăng Thanh Hải đành phải từ bỏ việc chờ đợi, anh đỡ Lý Vi Vi ngồi lên con thuyền gỗ màu trắng neo bên hòn đảo, anh cũng nhẹ nhàng nhảy lên đó, khua mái chèo ngược về: "Vi Vi, em chịu khó một chút, chúng ta sắp vào bờ rồi."
Cứ chốc chốc anh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía hòn đảo.
Lúc này đây, họ đang chèo đi từ hướng phía Bắc của hòn đảo.
Mà Quách Thanh Tú, đang bạt mạng bơi đến hướng phía Nam của hòn đảo, gần như sau khi Tăng Thanh Hải đỡ Lý Vi Vi lên thuyền cũng là lúc Quách Thanh Tú trèo được lên đảo.
Cô bước chân trần, toàn thân ướt đẫm.
Ánh trăng sáng lẳng lặng chiếu trên hòn đảo đá không lớn lắm, cả hòn đảo trống không, chỉ còn lại vụn pháo hoa rơi đầy trên mặt đất và mùi lưu huỳnh vương vấn trong không khí.
Anh Hải đi mất rồi!
Quách Thanh Tú nằm bò trên mặt đất, liều mạng gom vụn pháo hoa đầy trên mặt đất lại.
Từ từ gom thành một đống, nắm trong tay, dán lên mặt mình.
Nước mắt chầm chậm lăn dài xuống, anh Hải, anh không đợi em nữa sao?
Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay người trèo lên một mỏm đá khác, muốn nhìn xem trong màn đêm có hình bóng của anh Hải không.
Tiếc rằng, lúc này hình bóng của Tăng Thanh Hải đã lẫn khuất trong màn đêm từ lâu.
Làm sao cô còn nhìn thấy được nữa.
Quách Thanh Tú thất vọng nhảy xuống khỏi mỏm đá.
"Á! Đau quá!"
Lòng bàn chân của Quách Thanh Tú đạp phải một mảnh vỏ sò sắc nhọn, đau thấu tim gan.
Cô ôm bàn chân, đau đến mức lăn lộn trên nền đất, lông mày nhíu chặt lại, hồi lâu sau mới buông tay ra nhìn lại, tay cô toàn máu.
Lòng bàn chân cô bị một mảnh vỏ sò to cỡ đầu ngón tay cái cắm vào, lúc rút ra còn bị gãy một nửa trong gan bàn chân, Quách Thanh Tú đau đến mức hai tay run rẩy, không dám mạnh tay nữa.
Cô xé gấu váy, trước hết băng bó chỗ chảy máu lại, Quách Thanh Tú đau khổ và thất vọng ngồi trên tảng đá.
Cơn đau dưới chân khiến cô vô cùng tỉnh táo, nhưng những điều ấy không đáng là gì khi so sánh với tâm trạng không gặp được anh Hải.
Ánh trăng từ từ ngả về Tây, nước biển bắt đầu dâng lên, Quách Thanh Tú bây giờ hoàn toàn không thể động đậy được.
Gió biển trong đêm thổi qua, chiếc váy ướt sũng dính sát vào người cô, lạnh quá.
Không thể cử động được, cũng không về được, cô phải làm sao đây?
Hòn đảo này thực ra cách căn nhà gỗ một đoạn kha khá, những nước biển chỉ dâng cao đến cổ, có một số chỗ là đến đỉnh đầu.
Nếu sức khỏe tốt, chỉ hai mươi phút là có thể vừa bơi vừa đi bộ tới chỗ đó.
Nhưng bây giờ cô bị thương rồi, đi về như thế rất có khả năng sẽ bị chìm.
Đột nhiên cảm thấy dưới chân hơi ướt, Quách Thanh Tú cúi đầu nhìn.
Trong lúc cô không để ý, nước biển đã dâng lên, ban nãy mỏm đá này còn lộ ra ngoài, bây giờ đã ngập một nửa rồi.
Với độ sâu như thế này thì nước biển đã sâu chừng hai mét rồi, cô hoàn toàn không thể bơi về được nữa.
Thảm rồi, chết đến nơi rồi!
Quách Thanh Tú ôm chân, đầu óc mơ hồ, cô nhớ đến người mẹ đã mất của mình và cả anh Hải, tâm trạng rất buồn bã.
Lẽ nào mình cứ thế mà chết như thế này sao?
"A, a, a, cứu mạng với!"
Nước biển càng dâng càng cao, Quách Thanh Tú trèo lên chỗ cao nhất trên đảo, cả hòn đảo này đã chìm trong nước, chỉ chừa lại một chút trên đỉnh lộ ra ngoài.
Quách Thanh Tú ngồi trên mỏm đá, một nửa người sắp chìm trong nước biển.
Cho dù không bị dìm chết, cô cũng khát khô cổ mà chết.
Ôm lấy chút hi vọng cuối cùng, cô gào lên thật to.
Đột nhiên, có ánh đèn trắng lóa rọi về phía Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú huơ tay gào ầm lên: "Ở đây, tôi ở đây, cứu với! Help me!"
"Ở bên đó, mau lên!" Có giọng nói của Lâm Việt Thịnh, lẫn cùng vài câu tiếng Anh, những tiếng hô lớn.
Một chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng bơi tới.
Khi còn cách một đoạn, Lâm Việt Thịnh không thể đợi được nữa mà nhảy vào làn nước, bơi về phía cô.
Lâm Việt Thịnh dường như không để tâm lắm, ánh mắt của hắn đang tìm kiếm gì đó trong đám đông.
Bóng dáng của Đinh Thiên Thiên nhanh chóng chen ra khỏi đoàn người.
Cô ta trườn tới bên cạnh Lâm Việt Thịnh như một con rắn xinh đẹp kiều diễm, vô cùng linh hoạt mà độc chiếm Lâm Việt Thịnh, hai người đó hôn nhau điên cuồng ngay tại chỗ, sau cùng nắm tay dắt díu nhau ra khỏi đám đông, Lâm Việt Thịnh đã không đợi được mà đè cô ta vào sau gốc cây giả.
Hắn mò bàn tay cởi bỏ quần áo vốn đã ít ỏi của cô ta, để lộ ra bộ ngực căng đầy rung rinh.
Có vẻ như một màn "nóng bỏng" lại sắp tái diễn.
Quách Thanh Tú thấy hai mắt Quách Hoàng Ngân loang loáng nước, cô nhíu mày lại, đột nhiên kéo chị cô lùi về sau, cầm que kem trong tay ném lên người Đinh Thiên Thiên.
Một thứ lạnh toát đột nhiên ập tới, Đinh Thiên Thiên hét ầm lên, cô ta hoảng loạn đẩy Lâm Việt Thịnh ra, đưa tay sờ một cái, khắp mặt toàn thứ gì đó dinh dính ươn ướt.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi, cô nhóc kia cuối cùng cũng nổi bão, ghen rồi chứ gì?
"Tổng, tổng giám đốc Lâm, tôi vào phòng vệ sinh một chút..."
Lớp trang điểm hoàn hảo của Đinh Thiên Thiên dính hết lên mặt, trông không khác gì diễn viên vai mặt hoa trong các vở tuồng.
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh lộ ra vẻ chán ghét: "Hết hứng rồi, cô không cần đến nữa!"
"Đừng mà, tổng giám đốc Lâm, tôi chỉ cần mười phút là xong ngay."
Lâm Việt Thịnh đẩy Đinh Thiên Thiên đang chật vật ra: "Tôi còn việc khác, cô đừng tới nữa."
"Ồ, vậy còn việc của chồng tôi..." Đinh Thiên Thiên hỏi với vẻ kinh hoàng, cô ta đã chuẩn bị tối nay sẽ hiến thân rồi, sau đó có thể cứu vãn được sự nghiệp của chồng mình.
Lâm Việt Thịnh nhìn cô ta với vẻ vô cùng xem thường: "Bảo chồng cô đến tìm nhân viên cấp dưới của tôi, tốt nhất thì hãy nói với ông ta rằng, dùng thực sự mà chứng minh chứ đừng dùng vợ mình để trao đổi."
Đinh Thiên Thiên hổ thẹn vô cùng, cô ta biết mình có tiếp tục quấn lấy hắn cũng vô dụng, chỉ có thể chuồn đi.
Lâm Việt Thịnh quát lên với gốc cây giả: "Ra đây!"
Quách Thanh Tú yếu ớt ló đầu ra, chớp chớp mắt, Lâm Việt Thịnh nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng yêu vừa mơ màng của cô mà một chỗ mềm mại nào đó trong lòng như tan chảy.
Hắn, hình như đã thích cô gái này rồi.
"Qua đây." Lâm Việt Thịnh ra lệnh vô cùng ngang ngược.
Quách Hoàng Ngân nhân lúc ấy mà đứng ra, vội vàng hòa giải: "Tuấn Khanh, Thanh Tú không hiểu chuyện, anh đừng nổi giận với con bé."
Lâm Việt Thịnh nhìn Quách Hoàng Ngân, mặt hắn không có biểu cảm gì, hồi lâu sau mới nói: "Được rồi, các em cứ từ từ chơi đi, anh còn phải xã giao."
Có Quách Hoàng Ngân ở đây, hắn không thể làm gì được, chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.
Người phụ nữ chết tiệt này, tại sao cứ nhìn cô hắn lại thấy máu huyết căng tràn nhỉ,
Nhìn theo bóng lưng nhanh chóng biến mất trong đám đông của Lâm Việt Thịnh, vẻ thất vọng trong ánh mắt của Quách Hoàng Ngân từ từ lan rộng ra.
"Chị ơi, thực ra đàn ông tốt trên thế giới này vẫn còn nhiều lắm, nếu như chị không thích anh ta, hai người có thể chia tay, dù sao chị vẫn còn trẻ mà, có cơ hội tìm thấy người đàn ông tốt hơn."
Quách Thanh Tú khuyên giải, nếu như chị cô có thể bước ra khỏi cuộc hôn nhân này, vậy thì cô cũng có thể được giải thoát, một sợi xích mà cùng lúc khóa chặt hai người.
Quách Hoàng Ngân quay đầu lại, nhìn Quách Thanh Tú bằng ánh mặt dịu dàng: "Thanh Tú, em vẫn còn nhỏ, em không hiểu được tình yêu có ý nghĩa thế nào. Ha ha, có lẽ bây giờ nói với em những điều này quá cứng nhắc rồi, đợi khi nào em lớn lên em sẽ hiểu thôi.”
"Dạ." Quách Thanh Tú đáp một tiếng, nửa hiểu nửa không.
Cô không hiểu được ý nghĩa của tình yêu sao? Tất nhiên là cô hiểu, người trong lòng cô, bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng thay đổi, hơn mười năm trời khắc sâu trong tâm trí cô.
"Thanh Tú, cảm ơn tất cả những điều em đã hi sinh vì chị."
Lời nói của Quách Hoàng Ngân vô cùng thương cảm, "tất cả" mà cô nói, ẩn chứa nhiều hàm ý.
Nhưng lúc này Quách Thanh Tú nghe mà không hiểu, cô luôn cho rằng chị cô căn bản không biết đến bản tính tàn ác của Lâm Việt Thịnh.
Cô còn tưởng rằng "tất cả" trong lời chị cô nói là chỉ chuyến đi du lịch Maldives này.
"Ha ha, chị à, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, không sao đâu ạ."
Quách Hoàng Ngân nhắm mắt lại với vẻ hơi mệt mỏi: "Thanh Tú, chị mệt rồi, chị về trước đây, em cứ ở đây chơi nhé."
"Chị ơi, để em đưa chị về!"
"Không cần đâu, có mấy bước thôi mà, chị tự đi được."
Quách Thanh Tú cứ kiên trì mãi, sau cùng đưa Quách Hoàng Ngân về phòng rồi mới ra.
Trong bầu trời đêm, cô đột nhiên nhìn thấy, ở hòn đảo đối diện, có ai đó đang đốt pháo hoa, vô cùng xinh đẹp, hết chùm này đến chùm khác.
Pháo hoa nở rực trong bầu trời, từ từ xếp lại thành mấy chữ, Thanh Tú, anh đợi em!
Là anh Hải, trời ạ, nhất định là anh Hải.
Anh ấy đang gọi cô sao? Quách Thanh Tú vô cùng căng thẳng, vô cùng lo lắng.
Tình yêu vốn được giấu nơi đáy lòng dần dần bị đánh thức, bây giờ trong trái tim Quách Thanh Tú có hai giọng nói: Một giọng nói bảo rằng hãy đi gặp anh Hải đi! Cho dù không thể thành người yêu thì làm bạn bè cũng được mà. Một giọng nói khác ngăn lại, Quách Thanh Tú, bây giờ mày chỉ là một thứ ăn hại, một kẻ thứ ba, một ả tình nhân xấu xí, anh Hải gặp được mày rồi chắc sẽ ghét lắm, thậm chí còn không muốn làm bạn bè gì với mày đâu.
Hai giọng nói độc thoại nội tâm không ngừng đấu đá với nhau.
"Bùm!" Thêm một chùm pháo hoa nữa nở rộ trên bầu trời, ánh sáng xán lạn của nó chiếu vào mặt Quách Thanh Tú, khiến gương mặt cô càng thêm trắng.
Thanh Tú, anh đang đợi em.
Anh kiên trì kêu gọi một cách khó hiểu, như ma thuật vậy, khiến Quách Thanh Tú từ từ mất đi lí trí, cô bất chấp tất cả nhảy vào dòng nước, bơi về phía hòn đảo kia.
Trên hòn đảo nhỏ, Tăng Thanh Hải đốt xong que pháo cuối cùng trong tay.
Anh vốn dĩ đã từ bỏ việc tìm kiếm Quách Thanh Tú, nhưng lần gặp tình cờ trên đường đã khiến trái tim anh nhen lên ngọn lửa hi vọng.
Bóng lưng của cô gái ấy giống Quách Thanh Tú đến như vậy, chắc chắn cô ấy chưa chết, chắc chắn cô chỉ đang trốn ở nơi nào đó. Giống như hồi nhỏ họ chơi trốn tìm với nhau, cô trốn xuống gầm giường, khiến anh tìm cả ngày trời không thấy đâu, lúc đó anh sợ muốn chết, còn tưởng cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thế mà khi anh sắp phát điên lên, cô mới cười khúc khích chui ra từ trong gầm giường.
Khi đó cô ấy mới bốn tuổi, đó là lần đầu tiên anh cảm thấy hóa ra trong cuộc đời mình, cô ấy quan trọng đến thế, cũng bắt đầu từ lần đó, anh quyết định sẽ bảo vệ cô cả đời.
Mà lần này, chắc chắn cũng là như thế.
Thanh Tú, anh Hải nhớ em như thế, em rốt cuộc đã trốn ở nơi nao?
"Anh Hải, nếu như Thanh Tú nhìn thấy, chắc chắn cô ấy sẽ đến thôi. Bây giờ anh đã đốt mười mấy cây pháo rồi, nếu như cô ấy ở trên đảo thật, nhất định sẽ nhìn thấy." Lý Vi Vi lên tiếng an ủi.
Đêm đã về khuya, Tăng Thanh Hải nhích nhích cái chân tê rần của mình, trong mắt anh ngập tràn sự thất vọng.
Thanh Tú, em thực sự sẽ nhìn thấy chứ?
Lý Vi Vi thấy Tăng Thanh Hải vẫn còn cố chấp đợi tiếp, đột nhiên ôm bụng kêu lên.
"Đau bụng quá..."
Tăng Thanh Hải căng thẳng nhìn cô: "Sao thế, Vi Vi?"
"Có lẽ em ăn nhầm thứ gì rồi, đau bụng quá, Anh Hải..." Lý Vi Vi ngã nhào vào vòng tay rộng lớn của anh.
Tăng Thanh Hải đành phải từ bỏ việc chờ đợi, anh đỡ Lý Vi Vi ngồi lên con thuyền gỗ màu trắng neo bên hòn đảo, anh cũng nhẹ nhàng nhảy lên đó, khua mái chèo ngược về: "Vi Vi, em chịu khó một chút, chúng ta sắp vào bờ rồi."
Cứ chốc chốc anh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía hòn đảo.
Lúc này đây, họ đang chèo đi từ hướng phía Bắc của hòn đảo.
Mà Quách Thanh Tú, đang bạt mạng bơi đến hướng phía Nam của hòn đảo, gần như sau khi Tăng Thanh Hải đỡ Lý Vi Vi lên thuyền cũng là lúc Quách Thanh Tú trèo được lên đảo.
Cô bước chân trần, toàn thân ướt đẫm.
Ánh trăng sáng lẳng lặng chiếu trên hòn đảo đá không lớn lắm, cả hòn đảo trống không, chỉ còn lại vụn pháo hoa rơi đầy trên mặt đất và mùi lưu huỳnh vương vấn trong không khí.
Anh Hải đi mất rồi!
Quách Thanh Tú nằm bò trên mặt đất, liều mạng gom vụn pháo hoa đầy trên mặt đất lại.
Từ từ gom thành một đống, nắm trong tay, dán lên mặt mình.
Nước mắt chầm chậm lăn dài xuống, anh Hải, anh không đợi em nữa sao?
Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay người trèo lên một mỏm đá khác, muốn nhìn xem trong màn đêm có hình bóng của anh Hải không.
Tiếc rằng, lúc này hình bóng của Tăng Thanh Hải đã lẫn khuất trong màn đêm từ lâu.
Làm sao cô còn nhìn thấy được nữa.
Quách Thanh Tú thất vọng nhảy xuống khỏi mỏm đá.
"Á! Đau quá!"
Lòng bàn chân của Quách Thanh Tú đạp phải một mảnh vỏ sò sắc nhọn, đau thấu tim gan.
Cô ôm bàn chân, đau đến mức lăn lộn trên nền đất, lông mày nhíu chặt lại, hồi lâu sau mới buông tay ra nhìn lại, tay cô toàn máu.
Lòng bàn chân cô bị một mảnh vỏ sò to cỡ đầu ngón tay cái cắm vào, lúc rút ra còn bị gãy một nửa trong gan bàn chân, Quách Thanh Tú đau đến mức hai tay run rẩy, không dám mạnh tay nữa.
Cô xé gấu váy, trước hết băng bó chỗ chảy máu lại, Quách Thanh Tú đau khổ và thất vọng ngồi trên tảng đá.
Cơn đau dưới chân khiến cô vô cùng tỉnh táo, nhưng những điều ấy không đáng là gì khi so sánh với tâm trạng không gặp được anh Hải.
Ánh trăng từ từ ngả về Tây, nước biển bắt đầu dâng lên, Quách Thanh Tú bây giờ hoàn toàn không thể động đậy được.
Gió biển trong đêm thổi qua, chiếc váy ướt sũng dính sát vào người cô, lạnh quá.
Không thể cử động được, cũng không về được, cô phải làm sao đây?
Hòn đảo này thực ra cách căn nhà gỗ một đoạn kha khá, những nước biển chỉ dâng cao đến cổ, có một số chỗ là đến đỉnh đầu.
Nếu sức khỏe tốt, chỉ hai mươi phút là có thể vừa bơi vừa đi bộ tới chỗ đó.
Nhưng bây giờ cô bị thương rồi, đi về như thế rất có khả năng sẽ bị chìm.
Đột nhiên cảm thấy dưới chân hơi ướt, Quách Thanh Tú cúi đầu nhìn.
Trong lúc cô không để ý, nước biển đã dâng lên, ban nãy mỏm đá này còn lộ ra ngoài, bây giờ đã ngập một nửa rồi.
Với độ sâu như thế này thì nước biển đã sâu chừng hai mét rồi, cô hoàn toàn không thể bơi về được nữa.
Thảm rồi, chết đến nơi rồi!
Quách Thanh Tú ôm chân, đầu óc mơ hồ, cô nhớ đến người mẹ đã mất của mình và cả anh Hải, tâm trạng rất buồn bã.
Lẽ nào mình cứ thế mà chết như thế này sao?
"A, a, a, cứu mạng với!"
Nước biển càng dâng càng cao, Quách Thanh Tú trèo lên chỗ cao nhất trên đảo, cả hòn đảo này đã chìm trong nước, chỉ chừa lại một chút trên đỉnh lộ ra ngoài.
Quách Thanh Tú ngồi trên mỏm đá, một nửa người sắp chìm trong nước biển.
Cho dù không bị dìm chết, cô cũng khát khô cổ mà chết.
Ôm lấy chút hi vọng cuối cùng, cô gào lên thật to.
Đột nhiên, có ánh đèn trắng lóa rọi về phía Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú huơ tay gào ầm lên: "Ở đây, tôi ở đây, cứu với! Help me!"
"Ở bên đó, mau lên!" Có giọng nói của Lâm Việt Thịnh, lẫn cùng vài câu tiếng Anh, những tiếng hô lớn.
Một chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng bơi tới.
Khi còn cách một đoạn, Lâm Việt Thịnh không thể đợi được nữa mà nhảy vào làn nước, bơi về phía cô.
Bình luận facebook